Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 10: Chuẩn bị (2)

Thẩm An chỉ quét nhìn một vòng, ngược lại trong lòng thật bình tĩnh, ngạch, phải nói còn có một chút hưng phấn, nghĩ có thể tham gia khảo hạch do ca ca chủ trì, hắn cũng rất hưng phấn, như vậy đối với việc đề cao thực lực của hắn khẳng định sẽ có trợ giúp rất lớn!

“An An, ca mang em đi dạo.” Thẩm Duệ nói xong, lôi kéo tay Thẩm An xoay người rời đi.

Mà hai người này vừa rời khỏi, nhóm hán tử đang đứng cứng ngắc liền đồng loạt hít thở, lau mồ hôi, khí phách vừa rồi của lão đại cũng không phải mạnh bình thường a!

“Ai, em trai lão đại cũng muốn tham gia khảo hạch?”

“Ha? Bằng hắn?!”

“Ê ê… Đừng xem thường khả năng của Thẩm đệ đệ a, Thẩm đệ đệ chính là người bức Lưu ca lui hai bước!”

“Ngươi nói cái gì?! Lưu ca thua!?! Điều đó không có khả năng!”

“… Khụ khụ, ta chưa nói Lưu ca thua, ta chỉ nói Lưu ca bị hắn bức lui hai bước…”

“Dám đem Lưu ca bức lui?! Lão tử thề không đội trời chung với hắn!”

“… Ngải Hiểu Sơ… Đó là em trai lão đại…”

“… Khụ khụ, thời điểm khảo hạch ta sẽ không thủ hạ lưu tình …”

****

“Đây là bộ nghiên cứu sinh vật và bộ máy móc, hai người tiểu Bạch và lão Từ đều là cuồng nghiên cứu. Có mười hai người đi theo bọn họ. Tiểu Bạch rất xoi mói người, đến bây giờ còn có thể ở bên cạnh hắn không bị hắn dọa chạy cũng chỉ có năm người hiện tại, lão Từ hoàn hảo, bất quá hắn cũng kén chọn, hiện tại có bảy người đi theo hắn. Hai người này đều là không có cha mẹ, hiện tại đều là lấy căn cứ làm nhà, tòa nhà nhỏ phía sau bộ nghiên cứu bộ chính là nhà của hai người bọn họ.” Thẩm Duệ vừa nói, vừa dắt tay Thẩm An đi vào.

Thẩm An đi vào, nơi này vẻ ngoài chính là phòng ở của nhà xưởng, vừa vào nhìn thấy, bên trong dùng tường thủy tinh chia cách thành hai bộ phận, bên trái, năm người mặc áo khoác dài màu trắng đi tới đi lui, ở bên trong nghiên cứu các loại chai lọ hóa chất, bên phải giống như một bãi đỗ xe thật lớn, đứng phía sau một chiếc Hãn Mã, hai người loay hoay ở nơi đó, phía trước còn có hai người đang nói thầm gì đó trước một loại đồ vật không biết tên, thỉnh thoảng cầm dụng cụ chỉnh sửa, mà tới gần cái bàn sát bên tường thủy tinh, nhìn thấy nam nhân hôm qua hét to ở sân huấn luyện gục ở chỗ này mày nhăn gắt gao!

Nam nhân kia vô thức ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt Thẩm An, ánh mắt nam nhân thật sắc bén, nhưng nhoáng lên một cái liền biến mất, ngay sau đó, nam nhân liền ngoắc tay, Thẩm Duệ mỉm cười gật đầu, nắm tay Thẩm An đi tới.

Đi vào, Thẩm An mới đột nhiên phát hiện, a, thì ra tường thủy tinh tường đó còn có tác dụng cách âm? Khó trách lúc nãy ở bên ngoài cái gì cũng không nghe thấy.

“Lão Từ, vừa lúc ta có việc tìm ngươi.” Thẩm Duệ đẩy cửa thủy tinh ra, cũng không có đi vào đi, ngược lại mỉm cười ngoắc Từ Trường Thiên, “Ngươi đi ra một chút, thuận tiện mang theo bản thiết kế của ngươi.”

Từ Trường Thiên thật lưu loát thu thập bản vẽ trên mặt bàn, cũng không hỏi vô nghĩa, liền đi theo Thẩm Duệ đi ra.

“Vị kia của nhà ngươi đâu?” Thẩm Duệ tùy ý hỏi, một bên dắt Thẩm An đi đến văn phòng bên trong nhà xưởng văn phòng.

“Hắn còn đang ngủ.” Từ Trường Thiên lôi kéo cổ áo, nhíu mày đau lòng nói, “Ngươi giao đề tài nghiên cứu rất khó khăn, tối hôm qua Khanh Khanh đều không thể ngủ. Cả đêm lẩm bẩm về nhiệm vụ.”

Thẩm Duệ ừ một tiếng, đi vào văn phòng. Thẩm Duệ tùy tay đóng cửa lại, nhìn về phía Từ Trường Thiên, “Lão Từ, mở chế độ giữ bí mật cấp ba.”

Từ Trường Thiên sửng sốt, Thẩm An trừng mắt nhìn, tò mò, giữ bí mật cấp ba?

Từ Trường Thiên sau khi sững sờ cũng không hỏi vô nghĩa, quay đầu ngay tại trên cửa gỗ nhìn qua thật phổ thông kia ấn xuống một cái, trên mặt cửa gỗ xuất một bàn phím số, Từ Trường Thiên tùy tay nhập vào vài con số, nhất thời, cảm giác toàn bộ văn phòng liền không giống, giống như không gian bị bịt kín.

“Như vậy, hiện tại, ngươi có nên nói cho ta biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Từ Trường Thiên đem bàn phím số ẩn đi, xoay người ngồi xuống ghế sa lông, nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, vẻ mặt nghiêm túc.

“Ngày hôm qua ta cũng đã nói, mạt thế sắp tới.” Thẩm Duệ vẻ mặt thản nhiên, nắm tay Thẩm An, nhìn về phía Từ Trường Thiên, ánh mắt bình tĩnh lại lộ ra ngưng trọng.

Từ Trường Thiên ngẩn người, lập tức lâm vào trầm mặc, một lúc lâu, mới lên tiếng hỏi, “Như vậy, ta cam đoan ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.”

“Cho dù không có mạt thế, lão Từ, ta biết ngươi cũng sẽ hoàn thành đúng hạn nhiệm vụ ta giao cho. Mà hiện tại, ta bảo ngươi mở chế độ bí mật cấp ba, là muốn hỏi ngươi, tiểu Bạch, ngươi định làm như thế nào?”

—— nếu mạt thế đến, Bạch Cảnh Khanh, cho dù có tài năng có một không hai, một phế nhân không có hai chân, như vậy làm sao sống tại mạt thế?

Từ Trường Thiên nghe vậy, đột ngột ngẩng đầu mỉm cười, nụ cười rất là ôn nhu, “Hắn sống ta sống, hắn chết ta chết.”

Chỉ là tám chữ, lại làm cho Thẩm An ngồi một bên nghe tim đập nhảy dựng, người nam nhân này là nghiêm túc… Hắn đối với Bạch Cảnh Khanh, quả nhiên là sống chết không rời…

Thẩm Duệ nhướng mày, “Rất tốt.Vậy ngươi liền bán mạng cho ta đi!”

Từ Trường Thiên nghe vậy, đảo cặp mắt trắng dã nói, “Ngươi nói vậy không phải là vô nghĩa sao? Ta cùng Khanh Khanh không phải luôn luôn bán mạng cho ngươi sao?”

Thẩm Duệ chỉ cười cười, “Vậy, ngươi nhớ cho kĩ, kế tiếp ta muốn có mấy thứ như thế này —— xe thùng đựng hàng người có thể ở, xe thùng đựng hàng có thể để tiểu bạch tiến hành nghiên cứu, phòng chữa bệnh loại nhỏ, công cụ chuyển hóa rác rưởi sinh hoạt, mạng internet riêng? của căn cứ cùng với di động tùy thời tùy chỗ đều có thể truy cập internet.”

Từ Trường Thiên đỡ trán, thống khổ nói, “Ta biết sẽ như vậy mà!”

Thẩm Duệ mỉm cười, gõ gõ mặt bàn, “Lão Từ, những điều này là do chúng ta yêu cầu, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được, cái khác không nói, chỉ nói dụng cụ chuyển hóa rác thải sinh hoạt, ngươi đã sớm nghiên cứu, hiện tại cũng sắp thành công rồi?”

Từ Trường Thiên trừng mắt, “Đó là sắp thành công! Lão đại! Ngươi nói chính là sắp-thành-công?!”

Từ Trường Thiên ngữ khí có chút âm trầm trầm này không tính là gì! Còn có di động tùy thời tùy chỗ có thể liên truy cập internet riêng của căn cứ —— mạng vệ tinh, tuy rằng bước đầu đã thành hình, nhưng dựa theo kế hoạch còn phải cần thêm ba năm. Hiện tại nếu tính tăng ca thêm giờ, hai tháng cũng quá gấp!

Nhưng Từ Trường Thiên cũng không nói gì, chính là phiền toái vò tóc, dời đề tài đi chỗ khác hỏi, “Ta muốn nói cho tiểu Bạch. Có thể chứ?”

“Hai người các ngươi không phải đều không có bí mật riêng tư gì sao?” Thẩm Duệ uống một hớp trà, mỉm cười hỏi ngược lại.

Từ Trường Thiên hắc hắc hai tiếng, tươi cười ngọt ngào, Thẩm An ngồi một bên từ đầu đến cuối đều im lặng nhìn thấy cũng không khỏi lộ ra nụ cười.

“Chuyện kế tiếp, ngươi cẩn thận nghe kỹ.” Thẩm Duệ thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói, “Lão Lưu sẽ dẫn người đến đăng ký danh sách người nhà, ngươi cho thủ hạ phối hợp, không cần có cái gì phiền toái.”

Từ Trường Thiên nhất thời trầm mặc. Lão Lưu đăng ký danh sách người nhà? Đây là muốn…

Từ Trường Thiên tâm tư thật phức tạp, hắn muốn mở miệng hỏi, dưới tay hắn và tiểu Bạch chỉ có vài người có thể hay không… Có thể hay không… Nhưng trong lòng nghĩ đã lâu cũng không hỏi ra.

Một lúc lâu, Từ Trường Thiên đứng dậy nói, “Ta hiểu được.”

Thẩm An một bên nhìn, hắn biết ý tứ của ca ca, hắn cũng nhìn ra hy vọng trong đáy lòng Từ Trường Thiên, chỉ là, nhớ lại trong đầu mạt thế tàn khốc kia, huyết tinh, nơi nơi đều là tuyệt vọng cùng chết lặng…

Thẩm An rũ mắt. Bọn họ yêu cầu một đoàn đội, nhưng đoàn đội này không có khả năng là người già, phụ nữ và trẻ em. Có lẽ, này thật tàn khốc, này thật vô tình, nhưng đây là mạt thế!

“Lão Từ, cho thủ hạ ngươi kiên trì rèn luyện mỗi ngày, từ hôm nay trở đi, hậu cần và bộ nghiên cứu đều phải mỗi năm ngày kiểm tra một lần, không đạt yêu cầu, cũng chỉ có thể ly khai.” Thẩm Duệ ở một bên chậm rãi nói.

Lão Từ đột nhiên trừng lớn mắt, trong lòng giận dữ, “Thẩm Duệ! Con mẹ nó ngươi nói chính là tiếng người sao? Thủ hạ của lão tử đều đang liều mạng nghiên cứu đồ vật cho ngươi! Ngươi còn bắt bọn họ năm ngày kiểm tra một lần?! Kiểm tra xong bất quá chỉ còn có thể nằm bò! Chết tiết! Lão tử hiện tại bảo bọn họ đi hết cho ngươi xem!”

Thẩm Duệ nhíu mày, đang muốn mở miệng, Thẩm An liền lên tiếng. “Nếu bọn họ muốn sống sót tại mạt thế! Nhất định phải huấn luyện chính mình! Đối với mình càng tàn nhẫn, tương lai càng sống được lâu!” Thẩm An đột ngột lên tiếng, làm Từ Trường Thiên dời tầm mắt nhìn qua.

Vẻ mặt Thẩm An thật bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen tỏa sáng lại là lộ ra một loại yên tĩnh giống như cái chết.

—— đó là ánh mắt của người một đường chém giết trong biển máu thi hài mới có được!

Từ Trường Thiên ngẩn ra, Thẩm Duệ quay đầu nhìn về phía Thẩm An, sắc mặt cũng trầm xuống, một tay kéo Thẩm An vào trong ngực của mình, gắt gao ôm, cúi đầu dán bên tai Thẩm An, thì thầm nói, “Được rồi, An An, việc này đã có ca lo, em đừng để ý a. Ngoan, nghe lời.”

Thẩm An có chút mờ mịt, hắn chỉ mới nói một câu nói mà thôi, anh hắn đây là làm sao vậy?

Bất quá, giọng nói của anh hắn nghe thật là thoải mái…

Thẩm An dựa vào trong ngực Thẩm Duệ, không tự chủ được nhắm mắt, có chút mệt mỏi muốn ngủ.

Hắn không biết, anh hắn vừa dùng một phương pháp an thần trong truyền thừa.

Thấy Thẩm An mệt mỏi muốn ngủ, Thẩm Duệ mới quay đầu nhìn về phía Từ Trường Thiên, trên mặt không treo nụ cười thường ngày, ánh mắt còn mang theo sắc bén.

“An An là người ta coi trọng nhất! Lão Từ, ngươi biết rõ ràng nhất!” Thẩm Duệ nói rất nhẹ, sợ đánh thức Thẩm An, nhưng trong lời nói lộ ra ý tứ hàm xúc cũng rất nguy hiểm.

Từ Trường Thiên hít một hơi, lần thứ hai nhìn Thẩm An bị Thẩm Duệ đặt tại trong ngực, “Hắn chính là cái cây cải đỏ năm đó?”

Trong nhiều người đi theo Thẩm Duệ như vậy, hắn là một người duy nhất đã sớm biết tâm tư Thẩm Duệ, cũng là một người duy nhất đã từng thấy qua Thẩm An, bất quá nhìn bộ dáng Thẩm An, giống như đã không nhớ rõ.

Thẩm Duệ nghe được ba chữ cây cải đỏ, ánh mắt nhu hòa trở lại. Cây cải đỏ, biệt danh năm đó chính mình đã từng đặt cho An An…

“Hắn vừa mới… Là xảy ra chuyện gì?” Cái loại ánh mắt tĩnh mịch lại quỷ dị này? Bảo bối Thẩm Duệ quý trọng như vậy, như thế nào lại lộ ra cái loại ánh mắt này?

Đôi mắt Thẩm Duệ rũ xuống, xẹt qua một tia lưu quang, thấp giọng nói, “Lão Từ, việc này trừ bỏ tiểu Bạch, ngươi tuyệt đối không thể nói ra ngoài.”

Tim Từ Trường Thiên nhảy dựng, xảy ra chuyện gì?

“Hai năm nay An An không biết gặp gỡ chuyện gì, dường như có năng lực đặc biệt, hắn, có thể đoán được tương lai.”

Từ Trường Thiên ngẩn ngơ, đoán được tương lai?

Từ Trường Thiên nhìn bộ dáng Thẩm Duệ gắt gao che chở Thẩm An, nuốt nuốt nước miếng, Thẩm Duệ người này mặc dù có khi thật ác liệt, nhưng trong chính sự cũng không xằng bậy, hơn nữa, sự tình liên quan bảo bối của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không lấy ra nói giỡn! Mà nghĩ lại, về mạt thế, còn có bố trí liên tiếp hai ngày này …

Từ Trường Thiên thầm hít một hơi, nghiêm mặt nói, “Ta biết. Ta và Khanh Khanh cũng sẽ không nói lung tung!”

Thẩm Duệ khẽ gật đầu, giương mắt, trịnh trọng nói, “Đa tạ.”

Từ Trường Thiên xua tay, nhìn nhìn Thẩm An ý thức vẫn là có chút mơ mơ màng màng, thở dài, biết trước tương lai nha, cũng không phải là sự tình tốt nha.

Nhìn bộ dáng Thẩm An đệ đệ này, chắc là nhìn thấy một ít hình ảnh trong mạt thế, có thể làm Thẩm An đệ đệ cuộc sống đơn thuần như thế còn bị bảo hộ trường kỳ lại lộ ra cái loại ánh mắt vừa rồi, nhất định là… hình ảnh rất bi thảm.

Từ Trường Thiên nghĩ đến đây, trịnh trọng nói, “Ta sẽ tự mình đốc xúc những thằng nhóc đó tăng mạnh huấn luyện! Nhưng mà, Thẩm Duệ, ta hy vọng ngươi năm ngày khảo sát một lần không cần quá nghiêm khắc, dù sao bọn họ huấn luyện xong còn phải làm việc.”

Thẩm Duệ gật đầu, “Yên tâm, khảo hạch ta cho bọn hắn sẽ bỏ bớt mấy loại khó khăn.”

Từ Trường Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hai người lại thảo luận một ít phương án cải tiến Hummer, mới rời khỏi văn phòng giữ bí mật ba cấp này.

Hai người vừa ra khỏi văn phòng, liền thấy Bạch Cảnh Khanh ngồi trên xe lăn chắn trước cửa, cười như không cười nhìn bọn họ.

Từ Trường Thiên lập tức hô một tiếng Khanh Khanh, liền nhào qua, ngón tay Bạch Cảnh Khanh ấn nhẹ, tay vịn xe lăn liền bắn ra hai cái phi tiêu lao thẳng tới trước mặt Từ Trường Thiên!

Từ Trường Thiên kêu rên một tiếng, “Bạch Cảnh Khanh, em mưu sát chồng a!”

Trán Bạch Cảnh Khanh nổi gân xanh, cười lạnh một tiếng, “Con mẹ nó anh bị chó cắn sao?! Ai là chồng?!”

Hai người ồn ào, làm cho Thẩm An bị Thẩm Duệ ôm vào trong ngực thanh tỉnh lại. Thẩm An nhảy xuống đất, dựa vào bả vai Thẩm Duệ, nhìn về phía Bạch Cảnh Khanh.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bạch Cảnh Khanh trong truyền thuyết.

Bạch Cảnh Khanh một tay đẩy Từ Trường Thiên đang dính trước mặt hắn, nhìn về phía Thẩm An, Thẩm An tầm mắt rơi xuống đến trên người hắn đã bị hắn phát hiện.

“Thẩm An?” Bạch Cảnh Khanh nhướng mày hỏi.

Thẩm An khóe miệng nhếch lên, “Ân.” Dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Bạch ca, ngươi khỏe.”

Thẩm An quyết định, Bạch Cảnh Khanh này hắn quyết định muốn đặc biệt lôi kéo làm quen!

Người này thật rất được, lần đầu tiên thấy hắn liền gọi thẳng tên của hắn!

Đây chính là lần đầu tiên trong nhiều năm qua a!

Bạch Cảnh Khanh gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Thẩm Duệ hơi hơi có chút không vui, khơi mào khóe miệng mỉm cười, “Em trai của ngươi không tệ, ta thích!”

Bạch Cảnh Khanh vừa nói xong, không đợi Thẩm Duệ lên tiếng, Từ Trường Thiên liền khoa trương nhào qua, kêu rên nói, “Khanh Khanh! Em muốn vứt bỏ anh sao? Em không thích anh sao?”

Bạch Cảnh Khanh đen mặt, quay đầu, một ánh mắt rét căm căm vứt đi qua, Từ Trường Thiên bật người thẳng tắp đứng vững.

Thẩm Duệ lúc này mỉm cười lên tiếng, “ An An của nhà ta từ nhỏ người gặp liền thích.” Không mặn không nhạt một câu, nhưng trong lời nói ý tứ hàm xúc, Bạch Cảnh Khanh tự nhiên có thể nghe được —— làm người khác thích, đó cũng là An An của nhà ta!

Bạch Cảnh Khanh hừ hừ, từ chối cho ý kiến.

“Tốt, An An, chúng ta cũng nên đi. Bạch ca và Từ ca của em còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Thẩm Duệ mỉm cười nói xong, nắm cả bả vai Thẩm An đi ra ngoài.

Thẩm An chỉ tới kịp vẫy vẫy tay với Bạch Cảnh Khanh, nhếch môi mỉm cười. Mà Bạch Cảnh Khanh cũng nhe răng mỉm cười, gật đầu vẫy tay với An An.

Thẩm Duệ thoáng nhìn, ánh mắt lóe lóe, khóe mắt quét về phía Từ Trường Thiên ánh mắt cũng đang lóe sáng, cả hai trao đổi một cái ánh mắt không cần nói cũng biết.

—— đem Khanh Khanh (An An) nhà ngươi cách An An (Khanh Khanh) nhà ta xa một chút!