Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 7: Đùi bự, ôm chặt nào!

An Thần đi thẳng tới tiểu khu nhà mình —— cổng lớn của Ngự Long Uyển. Nơi này là một khu biệt thự cao cấp, tổng cộng có hơn mười căn biệt thự liền nhau, đều là những đại nhân vật tai to mặt bự, chẳng hạn như trong chính trị, trong gia tộc.

Cũng như Dịch gia của bọn họ, là tập đoàn thương mại số một Châu Á. Thu nhập một tháng tương đương với thu nhập cả năm của một quốc gia nhỏ. Đương nhiên, chẳng qua đây chỉ là bề ngoài mà thôi, ở bên trong, thật ra thứ Dịch gia kinh doanh chủ yếu là súng ống đạn dược vũ khí. Bởi vậy, có rất nhiều gia tộc thậm chí là những nhân vật trong giới chính trị, đều muốn tạo lập mối quan hệ thật tốt với Dịch gia, hi vọng có thể được chia chát chút đỉnh.

Bất quá An Thần từng mơ hồ nghe được đại ca thảo luận với ba, chuyện Dịch gia kinh doanh súng ống đạn dược bất quá cũng chỉ là một tấm chắn mà thôi, thật ra công việc chân chính của nhà họ chính là nghiên cứu khoa học. Hiện tại thậm chí cậu có thể mơ hồ nghiệm ra vài chuyện, chỉ sợ đợt mạt thế này không chỉ hoàn toàn do nguyên nhân ngoài ý muốn thôi đâu.

Cho nên nói chung là, sau khi mạt thế bùng nổ, chính phủ sẽ phái quân đội tới đón nhân tài trước hết.

An Thần nhớ đến, nhất định là do đại ca đi ra ngoài tìm mình mới bỏ lỡ cơ hội, đương nhiên bọn Đường Văn Triết, Tào Tư Viễn sẽ không vứt bỏ đại ca, kết quả là những người phải được đón đi trước nhất đều bị bỏ lại. Đột nhiên cậu cảm thấy, chính mình chết đi tuyệt không oan uổng ha.

Tuy nói hiện tại thoạt nhìn cái căn cứ này đã được coi như là có trước có sau rồi, nhưng không khó tưởng tượng ra được, vào lúc mới bắt đầu, bọn họ đã phải trải qua biết bao gian nan.

Bên ngoài trụ sở được chia thành 2 cửa lớn, một cái là để cho người bình thường ra vào, một cái còn lại là dành cho những tiểu đội dị năng giả, An Thần suy nghĩ một chút, vẫn là nên vào bằng cửa của người bình thường đi, lúc tiến vào cậu gặp được người tiếp đón, đó là một cô gái trẻ tuổi.

“Xin chào.” Thiếu niên tươi cười tự nhiên, cực có sức hấp dẫn, tản ra khí tức thân thiết hiền hòa tựa như gió xuân, rất dễ để cho người khác sinh ra hảo cảm.

“Xin chào.” Tiểu thư phụ trách đăng ký lập tức nở nụ cười, đầu năm nay, ngay cả muốn tìm mấy người đẹp mắt dễ nhìn đều khó khăn, lúc này thật vất vả mới tới một người, đương nhiên là phải mở to hai mắt nhìn nhiều thêm vài cái rồi, “Hoan nghênh đến với căn cứ Ngự Long Uyển, trước hết xin mời giao ra 5 tinh thạch cấp một làm phí vào cửa.”

An Thần lấy tinh thạch nhờ vào việc chém giết tang thi trên đường mà có ra, đáy mắt tiểu thư phụ trách đăng ký hiện lên một mảnh kinh ngạc, không ngờ rằng người nhỏ gầy này vẫn có chút bản lĩnh, do đó càng thêm ra sức hoàn thành công tác.

“Có cần giúp đỡ gì không ạ? Có thể hỏi nha.”

“Ừm… Cô có biết, Đường Văn Triết Đường đội phó ở nơi nào không?”

“Hả, cậu muốn tìm nhóm người của lão đại?”

“Ừm, coi là vậy đi.” An Thần sờ sờ mũi.

Bên này tiểu thư đang suy nghĩ, chẳng lẽ là người thân đến tìm nơi nương tựa? Cô không dám làm lỡ việc, lập tức chỉ rõ phương hướng cho An Thần.

Lại đi qua vài trạm kiểm soát, kiểm tra qua mấy lần, rốt cục An Thần cũng đã đi tới trước biệt thự nhà mình.

Nơi đây, đã từng là nhà của cậu, nơi mà cậu đã sống hai mươi mấy năm, hôm nay trở về đây cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, trong lòng tràn ngập lo âu thấp thỏm.

Đi vào phòng khách của biệt thự, lập tức An Thần liền nhìn thấy Đường Văn Triết đang ngồi uống trà ngay chính giữa, Tào Tư Viễn dựa vào anh ta ngồi ở sô pha phía sau, đôi mắt đen lúng liếng mang theo tò mò đánh giá cậu.

Cảm giác quen thuộc thân thiết, trong nháy mắt liền đánh thẳng vào mặt.

Ở trong mắt An Thần, Đường Văn Triết thoạt nhìn tao nhã, kì thực là một con hồ ly phúc hắc chuyên ăn tươi nuốt sống người khác, dưới tình huống không quá phận, luôn thích khiêu chiến gương mặt băng sơn của Dịch Hạo Thiên.

Mà Tào Tư Viễn thoạt nhìn vô hại, kì thực là một nhị hóa vừa ngu vừa ngốc, vừa đủ làm thành một bộ cái ly (bi kịch), bàn chải (hài kịch) đặt trên bàn trà (hoàn cảnh chịu đủ bi kịch). 

An Thần suy nghĩ, trước hết hẳn là nên lễ phép chào hỏi một tiếng, để cọ thêm chút độ hảo cảm mới được.

“Xin chào mọi người, em là…” Dịch An Thần, không, hiện tại cậu đã không thể sử dụng cái tên này được nữa, ánh mắt An Thần chợt lóe, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên cứng ngắc một chút, trả lời, “Lâm Tử Hiên, em là Lâm Tử Hiên.”

Dịch An Thần lễ phép chào hỏi, nụ cười thân thiết tự nhiên, cùng với tính cách ôn hòa của cậu, rất dễ để người khác cảm nhận được thiện ý.

Đặc biệt là chúng được phối hợp với một khuôn mặt tuấn nhã, hơn nữa thân thể An Thần hơi gầy yếu, chính là điển hình của một công tử văn nhã trước mạt thế, cho nên mọi người không cách nào liên hệ cậu với hai chữ cường hãn cho được.

Lâm Tử Hiên? Trước đây chưa từng nghe nói nhà nào có vị thiếu gia tên này a, chẳng lẽ cậu ta có chút giao tình đặc biệt với đại ca? Dịch Hạo Nam thầm đoán. 

Tào Tư Viễn biết rõ tính hướng của Dịch Hạo Thiên, yên lặng che mặt, chẳng lẽ đây là tân hoan Hạo ca vừa mới nhìn trúng hở? 

Đương nhiên đối với Đường Văn Triết – người luôn được xưng là đa mưu túc trí – sẽ không ngốc giống như vậy, anh biết rõ, nếu là người do tự Hạo ca thu vào, như vậy khẳng định cậu ta có điểm đặc biệt nào đó, khả năng cao nhất là, người này có một dị năng cường đại hiếm thấy hay gì đó. 

Cho nên, Đường Văn Triết lập tức hữu hảo cười cười, bắt chuyện mời Lâm Tử Hiên ngồi xuống.

“Tôi là Đường Văn Triết, cậu có thể gọi tôi Đường đội phó, những chuyện trong căn cứ đều do tôi quản lý.” Đường Văn Triết đặt ly trà xuống, cẩn thận quan sát An Thần một chút, “Nhìn qua dường như cậu vẫn còn là học sinh, chúng tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Hiên nha.”

“Dạ.” An Thần lộ ra một tia ngượng ngùng của học sinh, xấu hổ gật đầu.

Nội tâm của Tào Tư Viễn thổ huyết, không phải chớ, chẳng lẽ điều mình đoán là sự thật sao? 

“Đàm Hải, cậu dẫn Tiểu Hiên đi an bài một chút…”

“Đừng kêu Đàm Hải, để em đi cho.” Dịch Hạo Nam ngắt lời Đường Văn Triết, vọt ra xung phong nhận việc, rất thân thiết ôm lấy vai An Thần, tự giới thiệu bản thân, “Anh là Dịch Hạo Nam, sau này em cứ gọi anh một tiếng Nam ca là được.”

“Nam ca!” An Thần ngoan ngoãn nghe lời gọi một tiếng, nụ cười bên khóe môi có chút cứng ngắc, hơi co quắp lại.

Đờ mờ, ngay cả thằng nhóc này đều có thể chiếm tiện nghi của tui, cái đuệch!

“Đường đội phó, Tiểu Hiên cứ giao cho em đi, em sẽ dẫn cậu ấy đi làm quen làm quen với công việc!” Dịch Hạo Nam nói xong, liền nắm lấy cổ áo An Thần tha lên lầu, “Đến đây, trước để anh dẫn em đi xem phòng ngủ.”

Dịch An Thần: =口=

Hai anh em nhà này bị bệnh cái lông gì vậy a, nói túm liền túm cổ áo của người ta là sao đây hén!?

“Hửm? Hạo Nam muốn an bài cho cậu ấy ở lầu hai?” Đường Văn Triết bất khả tư nghị hỏi.

“Hình như có nghe em ấy nói, đứa nhỏ này rất hợp mắt của em ấy.” Tào Tư Viễn cười hì hì tiến đến bên người Đường Văn Triết trả lời, “Bất quá dù sao thì cũng là người do Hạo ca thu vào, sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu ha.”

Sau khi nghe Dịch Hạo Nam giới thiệu xong, hiện tại An Thần đã biết được tình hình đại khái về đội viên của Dịch Hạo Thiên.

Dịch Hạo Thiên là người dị năng hệ lôi điện, bất quá An Thần biết rõ, hẳn là anh đã thức tỉnh thêm một hệ dị năng khác, nhưng Hạo Nam không nói, cậu cũng không hỏi.

Đội phó là Đường Văn Triết và Tào Tư Viễn, một người dị năng hệ phong, người dị năng hệ sa. (sa: cát)

Đường Văn Triết phụ trách công tác trù tính quản lý thực tế, vĩnh viễn giữ vững hình tượng của một quý công tử ưu nhã, mà Tào Tư Viễn lại mang theo gương mặt baby, bên dưới gương mặt rất có tính lừa dối này, ẩn chứa một giá trị vũ lực cực kỳ cao, thay phiên Dịch Hạo Nam chinh chiến ở tuyến đầu.

Dịch Hạo Nam là người thức tỉnh dị năng hệ hỏa, đồng thời là một hacker, chỉ là tính cách có chút dễ kích động.

Còn có một người nữa là Đàm Hải, bạn học thời đại học của Dịch Hạo Thiên, sau khi tốt nghiệp tiến vào công ty của gia tộc Đường Văn Triết, quan hệ với Đường Văn Triết cũng không tệ, là một người dị năng hệ thủy, có người kể lại trong nhà y còn có một em gái.

Người cuối cùng, ừm, chính là Dịch An Thần mình đây.

Về phần người khác, cơ bản đều là người ở chung quanh chủ động chạy tới đầu nhập vào, căn cứ chỉ phụ trách tiếp nhận, an bài công tác tương ứng cho bọn họ, nhưng sẽ không thu vào đội ngũ. Đương nhiên, người không làm việc thì sẽ không có đồ ăn, người vi phạm quy tắc, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài không chút lưu tình.

An Thần được an bài vào một phòng khách trước đây ở lầu hai, sau khi tiến vào cậu mới giật mình phát giác, hình như với thân phận hiện tại của cậu ở chỗ này quá không thích hợp rồi đó.

“Bên cạnh em là phòng của Đường đội phó và Tào đội phó, Đàm Hải ở dưới lầu một, phòng của anh và đội trưởng ở lầu ba, có chuyện gì em có thể lên tìm anh.” Dịch Hạo Nam bày ra bộ dáng anh em tốt mà vỗ vỗ vai của An Thần, “Trước em cứ đi quan sát một chút đi, một lát nữa anh dẫn em đi ăn a.”

“Vâng, cảm ơn Nam ca!”

“Không có gì, mọi người đều là anh em cộng sự với nhau cả, nhân cơ hội hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt, sợ rằng ngày mai sẽ rất vội đó!”

Từ khi nào thì thằng nhóc này lại nói chuyện dễ nghe như vậy chớ, tính tình nóng nảy lúc trước hệt như do chính mình tự ảo tưởng ra vậy, hay là nên nói rằng, kỳ thực trước đây nó chỉ nhắm vào mình mà thôi?

Dịch An Thần lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện phức tạp này nữa, bắt đầu ngồi xuống chuyên tâm tu luyện. Quy Nguyên Quyết có thể giúp cậu chậm rãi hấp thu linh khí bên người, chuyển hóa nó thành tinh thần lực, hơn nữa lại có linh căn hệ mộc thuần khiết giúp cậu hấp thụ càng thêm hoàn mỹ hơn.

Cậu muốn dùng hết khả năng để nâng cao năng lực của mình, cùng với dị năng tinh thần lực, chỉ có như vậy, cậu mới có thể có một chỗ đứng trong đội ngũ này, mà không phải… Đi vào bằng cửa sau. 

Nhắm mắt lại, cậu thấy một sợi ánh sáng màu xanh lục mỏng manh xuất hiện trên bụng của cậu, trong không khí phảng phất như đang kéo tơ bóc kén ra một tia sáng màu xanh lục, chậm rãi tiến nhập vào trong thân thể cậu, dưới sự dẫn dắt của Quy Nguyên Quyết, ôn nhu quay tròn, hòa làm một với khí tức trong thân thể cậu.

Cả đêm, An Thần cũng không thấy được Dịch Hạo Thiên, ngược lại Dịch Hạo Nam lại phi thường nhiệt tình, lôi kéo cậu nói đông nói tây, xưng huynh gọi đệ, chỉ còn kém không lôi cậu về, tha cậu lên giường ngủ chung luôn đó.

Tào Tư Viễn chỉ nói, nhất định là rốt cục Dịch Hạo Nam cũng tìm được một người nhỏ hơn mình trong đội ngũ này nên mới có thể kích động thành như vậy.

Ngày tiếp theo sau khi được thêm vào tiểu đội, Dịch An Thần nghênh đón nhiệm vụ thứ nhất của mình, nếu như muốn chiếm được sự công nhận của mọi người, thì đây là cuộc chiến then chốt nhất, là bước đầu tiên quan trọng để có được chỗ đứng vững chắc trong đội ngũ.

Đường Văn Triết nói mọi người ăn điểm tâm xong thì đến đại sảnh tập hợp, An Thần phát hiện bữa sáng đặc biệt phong phú, vào mạt thế mà được đến mức độ như vầy, có thể thấy được thực lực của đội ngũ Dịch Hạo Thiên có bao nhiêu cường đại.

“Uầy… Bánh bao rau!” Dịch Hạo Nam bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.

“Em không muốn!” Dịch An Thần lập tức xua tay, rất sợ nó sẽ tiện tay ném qua cho mình. Mặc dù vào mạt thế còn kén ăn này nọ, rất không hợp lí, nhưng nếu đã có thể lựa chọn, cậu cần gì phải ủy khuất cái bụng bé bỏng của mình chớ.

“Không hổ là anh em của anh, anh ghét nhất chính là bánh bao rau.” Dịch Hạo Nam mang theo bộ dáng rất có nghĩa khí, “Không thích gừng.”

“Còn có măng.”

“Đúng vậy!”

“…”

“…”

“…”

Ba người bên cạnh không còn gì để nói với hai người này nữa rồi, ê ê, hai đứa nó tới đây là muốn chọc tức đầu bếp hả? Nếu hai cậu không thích ăn, thì nhanh cút đi a, bọn họ vẫn còn đang ngồi chờ điểm tâm đây này!

Cuối cùng, An Thần chọn một cái bánh bao thịt, một chén cháo, một phần dưa muối và một cái trứng chiên.

Cậu thỏa mãn bưng lấy phần điểm tâm, ngồi vào vị trí. Đây là những ngày được ôm đùi bự a, đối lập với kinh nghiệm gian khổ mà Lâm Tử Hiên đã lăn lộn một mình trong mạt thế trước đây a, Dịch An Thần thật sự có loại xúc động đến mức lệ rơi đầy mặt a  .

Chỉ chốc lát sau, Dịch Hạo Nam ngồi xuống bên cạnh cậu, đồng dạng là một chén cháo, một phần dưa muối và một cái trứng chiên, cùng với… Hai cái bánh bao? Hơn nữa trong đó còn có một cái là bánh bao rau?! 

“Không phải anh đã nói là mình không thích ăn bánh bao rau sao?” Cậu tò mò hỏi, nghênh đón cậu chính là ánh mắt khóc không ra nước mắt cầu xin giúp đỡ của Dịch tam thiếu.

“Tiểu Hiên, em phải cứu cứu anh!”

“… Cái vụ gì vậy?” Với năng lực của Dịch Hạo Nam đều không thể giải quyết chuyện này, cậu không quá chắc mình có thể xử lý được đâu nhe.

“Không được kén ăn!” Kèm theo một tiếng hừ lạnh, Dịch Hạo Thiên xuất hiện ở phía sau An Thần.

Cả người Dịch An Thần cứng đờ, theo bản năng nhớ tới một việc trước đây, nhất thời cả một câu cậu cũng đều nói không ra tiếng, thế là, cậu lặng lẽ cúi đầu ăn cháo.

Thật xin lỗi nha Hạo Nam, không phải anh em không muốn cứu cưng, sự thật là tại vì BOSS quá cường đại, vì bảo trì cuộc sống tươi đẹp của nhân loại trong tương lai, cưng hãy an tâm yên nghỉ đi! A men.

Không đợi Dịch An Thần làm ra bao nhiêu phản ứng, từ lúc Dịch Hạo Thiên ngồi xuống một bên còn lại của cậu, trong bát cậu cũng nhiều thêm một cái bánh bao trắng trắng tròn tròn, còn tản ra hương thơm nhàn nhạt của rau xanh.

Chỉ trong chớp mắt, Dịch Hạo Nam liền an tĩnh lại, lại trong chớp mắt, cậu thấy cực kì không xong.

Dịch An Thần: =口=

Loại tình tiết nằm không cũng trúng đạn này là cái quái gì vậy hử!

“Không được lãng phí thức ăn!”

“…”

“…”

Hai mỗ xuẩn manh lặng lẽ ăn cháo.

, những ngày tháng bị cưỡng bức thế này thiệt là chịu hông nổi a, bất quá sống trong nhà người ta, lời lão đại nói chính là thánh chỉ, cho dù không thích cũng phải ăn cho bằng hết, bất chấp! 

Lại nói sao cậu có loại lỗi giác bản thân mình được trở về thời điểm trước đây vậy kìa, tuy rằng không phải cậu lớn lên từ nhỏ cùng với Dịch Hạo Nam, nhưng thói quen cùng khẩu vị ăn uống của hai người lại đặc biệt tương tự, đại ca cũng sẽ như thế này, luôn luôn diện lý do là không được kén ăn, ép buộc bọn họ ăn thứ mình không thích.

Bữa sáng trên bàn cơm trầm mặc ngoài dự đoán, thậm chí ngay cả Dịch Hạo Nam cũng chỉ lặng lẽ gặm bánh bao.

An Thần kỳ quái liếc trái liếc phải, phát hiện không ai để ý đến cậu, thế là, cậu âm thầm quyết định, nhét cái bánh bao rau kia vào không gian để dự trữ lương thực.

Sau khi ăn xong cũng không nhàn rỗi, sáu người trực tiếp tiến vào phòng khách.

Đường Văn Triết ngẩng đầu nhìn mọi người, tuyên bố: “Hôm nay, chúng ta phải đến chợ bán sỉ dược phẩm, giành mua vài loại dược vật.”

Anh chỉ chỉ vào lộ tuyến trên bản đồ, nói: “Chúng ta sẽ phải đi qua mấy cái bệnh viện, nếu như có thể…” Anh dừng một chút, tang thi trong bệnh viện tương đối nhiều, thông thường sẽ không phải là lựa chọn hàng đầu, nhưng thực lực của tiểu đội bọn họ quả thực cũng đủ mạnh.

Dù đội phó chưa nói hết, nhưng mọi người đều đã hiểu rõ ý tứ của anh.

“Hy vọng có thể tìm thêm vài đội viên.” Đàm Hải nói ra câu cảm thán dưới đáy lòng.

“Đội ngũ chỉ coi trọng chất không coi trọng lượng, không thể gấp.” Đường Văn Triết đẩy kính mắt một cái, cười nói.

Sau khi giải tán, Tào Tư Viễn đi ở phía sau, bỗng nhiên nắm lấy vai của Dịch Hạo Nam, Dịch Hạo Nam liếc mắt nhìn cậu ta, khẽ hừ một tiếng, phủi tay của cậu ta xuống.

“Hạo Nam, không ai có khả năng thay thế được vị trí của em ấy.”

“Em biết.” Dịch Hạo Nam buồn buồn trả lời.