Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 86

Đúng lúc này, đột nhiên trên vách núi có một tiếng kêu bén nhọn như của loài ưng đang từ xa đến gần, sau đó một con kim điêu hình thể không lớn đột nhiên lao xuống, khiến mấy người cầm súng phía dưới trở tay không kịp, loài đại bàng gia tốc một giây đồng hồ có thể đạt tới ba trăm mét, móng vuốt càng như gân thép cốt sắt, một trảo đủ để cào nứt xương người.

Có mấy người dưới sự kinh hoảng, liền vội vàng giơ súng bắn tới kim điêu trên không trung, tốc độ của kim điêu mặc dù nhanh, nhưng con đại bàng này chẳng qua chỉ là chim non đang trong trưởng thành, hơn nữa súng trong tay bọn họ đã được cải tạo qua, phối hợp lại gần như không góc chết, trong công kích vây chặn của đạn, một người rõ ràng đã đắc thủ, nhưng khi khóe miệng gã còn chưa lộ ra nụ cười, lại thấy Trương Thư Hạc đang dựa trên vách núi đá nhắm mắt cách đó không xa, đột nhiên mở mắt.

Từ khi rời khỏi sơn động, một người một báo một đại bàng liền vẫn luôn đi theo phương hướng la bàn chỉ thị, săn giết tang thi và huyết đằng xung quanh để thu thập cặn đỏ, trước đây bé đại bàng con còn chỉ biết kêu chíp chíp, đến về sau đã trở thành người giúp đỡ giỏi giúp bọn họ tìm kiếm thăm dò nguồn huyết đằng tang thi.

Trương Thư Hạc có la bàn nơi tay có thể tùy thời phân biệt phương vị. Cảnh giới dò đường phía trước có kim điêu phụ trợ, đối kháng tang thi huyết đằng thì yêu tu là chủ lực, Trương Thư Hạc thì theo bên cạnh dùng phù hiệp trợ, trên đường hướng bắc gần như không có gì nguy hiểm, thu hoạch cũng có chút phong phú, hơn nữa gần đây huyết đằng sinh sôi nảy nở lượng lớn, số lượng cặn đỏ thu thập được gần như vượt qua sức tưởng tượng.

Mấy tháng qua thân hình bé kim điêu đã lớn hơn không ít, cánh cũng đầy đặn hơn nhiều. Dọc theo đường đi Trương Thư Hạc liền thử cho nó ăn châu đỏ, tuy rằng nó không thể coi châu đỏ như thức ăn mà ăn như hắc báo, thế nhưng đại khái bởi vì cùng là loài thú, hiện tại mỗi hai ngày miễn cưỡng cũng có thể ăn được một viên châu đỏ, thân thể cũng chậm rãi sản sinh chút biến dị, lông vốn là màu xám chì, nhưng dưới ánh mặt trời vậy mà sẽ xuất hiện chút ánh màu đỏ thẫm, đồng thời cũng có chút sức chống cự đối với tang thi, hiệu quả cũng không tệ.

Thế nhưng vào mấy ngày hôm trước, bọn họ đi về phía phương hướng mà la bàn chỉ, cuối cùng vô ý phát hiện một hố huyết đằng cực lớn, còn lợi hại hơn so với bãi bắn gặp được khi hắc báo hóa hình lúc trước, coi như là một lần vướng tay chân nhất mà bọn họ gặp phải dọc theo đường đi, trong lúc mấy cái dây mây đó khua múa không ngờ mơ hồ có hình thái con người, thật sự là đủ kinh sợ.

Trương Thư Hạc đã bày ra Thất Tinh trận ghi chép trên tơ lụa trước thời gian, trước đây tuy rằng y có thể bày một bộ Thất Tinh trận cấp thấp, nhưng lại không có linh khí dư thừa để đồng thời phối hợp Thất Tinh trận thượng đẳng phát huy hiệu dụng. Cũng may vừa tu luyện vừa thu thập cặn đỏ, khiến y được lợi không ít, linh khí có thể điều động cũng nhiều hơn so với trước đây, hiện giờ đã miễn cưỡng có thể bày được một bộ Thất Tinh trận thượng đẳng, uy lực của trận thượng đẳng đương nhiên không thể so sánh với trận pháp hạ đẳng, mà thời gian liên tục khống chế phù chú cũng tương đối dài.

Triệt để thu dọn chỗ huyết đằng khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy quỷ dị đó, thực sự đã tốn một phen sức lực, Trương Thư Hạc chống đỡ bộ Thất Tinh trận kia, gần như hao hết tinh khí toàn thân, mà Kim Trảm Nguyên tiếp nhận phần lớn sức chiến đấu, cuối cùng cũng hóa hình báo.


Đại chiến trôi qua gần sáu giờ, cuối cùng Trương Thư Hạc chỉ đành tìm một vách núi hiếm có dấu chân người ở phụ cận, tiện tay diệt một cây huyết đằng mới mọc, mang theo hắc báo đã mê man không cách nào duy trì hình người với kim điêu nấp trong bụi cỏ chữa trị tinh khí khuyết thiếu tổn hại trong cơ thể, mà kim điêu thì vẫn luôn cảnh giới cách bọn họ không xa, ngay khi đám người kia tiến vào trong thôn, Trương Thư Hạc đã thông qua kim điêu biết được.

Chẳng qua y vừa mới mang hắc báo đến chỗ này, khi vô lực đả tọa nội thị, kinh mạch trong cơ thể không có nửa giọt linh khí, ngay cả sức lực động ngón tay cũng không có, chỉ đành phân phó kim điêu trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, có thể kéo dài được chút nào hay chút đó.

Cũng may tốc độ lùng tìm của những người đó tương đối chậm, khi kim điêu thấy nhóm người đó xâm nhập đến lãnh địa của bọn họ, mới nhịn không được tiến hành công kích, lúc đó Trương Thư Hạc đang luyện hóa một ngụm rượu trái cây nuốt vào trong bụng, để cầu nhanh chóng giảm bớt chút tình hình linh khí khô cạn trong cơ thể, cũng may thời gian thích đáng, vừa mở mắt liền nhìn thấy cảnh tượng cánh kim điêu trúng đạn, rơi xuống từ không trung, ánh mắt không khỏi nghiêm lệ, tay phải vốn đặt trên đầu gối đột nhiên khẽ lật, ba cây đinh gỗ đào liền bắn ra trong nháy mắt.

Trong khoảnh khắc cây súng lục của nam nhân đội mũ bắn trúng kim điêu rơi xuống đất, ôm tay phải đau đớn quỳ xuống kêu rên, mấy người khác thấy thế nhất thời thất kinh, hoàn toàn không biết đội hữu của mình bị công kích thế nào, người công kích lại ở đâu.

Có người mắt sắc nhất thời chỉ vào Trương Thư Hạc đối diện nói: “Chính là gã, ban nãy tao thấy tay của gã động đậy.” Mấy người sau khi nghe xong lập tức dựa theo kinh nghiệm giày dặn nhanh chóng dựa vào nhau, nắm chặt súng chỉ về phía Trương Thư Hạc không chút do dự bóp cò.

Lúc này sự khống chế đối với linh khí đất trời của Trương Thư Hạc tuy rằng không mạnh, nhưng thoáng thao túng một chút vẫn có thể làm được, đạn rõ ràng đã nhắm chuẩn tuyệt đối lại không một viên nào trúng mục tiêu đối diện, lần lượt bắn lên tường đá bên cạnh.

“Không đúng, ban nãy rõ ràng tao đã nhắm chuẩn rồi, thế nào sẽ bắn lệch...”

“Tao cũng không bắn trúng, kính nhắm bắn đã khóa định mục tiêu, Phương Tử kỹ thuật bắn của mày tốt nhất, bắn trúng không?”

Người kêu Phương Tử kia cũng lắc lắc đầu, vì vậy mặt mấy người đều lộ vẻ kinh hoảng, đột nhiên cảm thấy một vùng tường đá u ám, với địa phương cỏ dại mọc thành bụi kia, có một người mặc chiếc áo vải bông màu trắng, trên người còn dính dịch thể màu đỏ thẫm khô như thế, thoạt nhìn thật sự thấm người cực, huống chi nhìn kỹ, màu da của nam tử đó thật sự là... không giống người thường.

“Đó là ai a?”

“Tà môn, hoang sơn dã lĩnh này, gã thế nào một mình ở chỗ này? Sẽ không phải là...”

“Phắc, tang thi bố mày còn không sợ, sẽ sợ quỷ sao?” Tay cầm súng của người nói chuyện không khỏi khẩn trương nắm thật chặt, vừa nói vừa ra mồ hôi đầy lòng bàn tay.

Mà Trương Thư Hạc lại mang vẻ mặt ngưng trọng ôm kim điêu đang kéo nửa bên cánh đỏ máu nhích tới trên đất, đặt lên trên đùi, kim điêu kêu vài tiếng với y như than đau, để y xem cánh bị thương của nó. Trương Thư Hạc trấn an nó một chút, kế đó không coi ai ra gì mà xem xét vết thương cho nó, cũng may nó rất linh hoạt, chỉ một viên đạn bắn trúng một bên cánh, cũng không phải chỗ hiểm nào, liền lấy chút bột cầm máu, sau khi đã cầm được máu, lấy ra một khối thịt vịt đút nó ăn hai miếng, lại lấy ra ống gỗ đào đút nó uống chút rượu trái cây.

Bé kim điêu tuy rằng là một con chim, nhưng cực kỳ thông nhân tính, đi theo bên người Trương Thư Hạc lâu, ngay cả chữ Hán với chữ số Ả Rập cũng đều nhận biết được, cực kỳ thông minh, điều này cũng có quan hệ với việc Trương Thư Hạc ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào cho nó uống chút rượu trái cây mà bình thường y uống để tu luyện. Kim điêu cực kỳ thích uống loại dịch thể chua chua ngọt ngọt này, bởi vì sau khi uống thân thể sẽ ấm áp dào dạt, cho dù kêu nó không ngừng bay một ngày một đêm cũng không mệt, đây cũng là bảo tàng mà thiên nhiên giao cho chim thú, thân thể của chúng nó từ nhỏ đã mạnh mẽ, thiên linh địa quả ăn vào sẽ tự nhiên được hấp thu vào trong cơ thể, mà con người lại cần phải đi luyện hóa từng chút.

Đầu trọc kia thấy mọi người trong đội của mình đều nổi lên ý thối lui, cũng hơi do dự, đối với hiện tượng kỳ quái khiến người ta không thể nào giải thích ban nãy, nhất thời không cách nào gây khó dễ, không biết là thực sự bắn trật hay là người đó có chỗ nào đó lợi hại dùng ra thủ thuật che mắt, bất quá gã đã lăn lộn mấy năm ở căn cứ, lá gan đương nhiên không nhỏ như vậy, nhìn nhìn con hắc báo thân thể khỏe mạnh kia, không cam lòng cắn răng một cái liền cao giọng mở miệng hỏi: “Người anh em này, chúng tôi là tiểu đội Giang Long săn bắn tang thi, hiện tại đang làm nhiệm vụ, nơi đây hoang sơn dã lĩnh cậu lẻ loi một mình ở chỗ này sợ rằng sẽ có nguy hiểm, tiểu đội chúng tôi cũng đang muốn thu đội rời đi, không bằng theo chúng tôi cùng quay về căn cứ thành B đi?”

Một đội viên bên cạnh sau khi nghe xong, không khỏi thấp giọng nói: “Đội trưởng, thế này không đúng a, gã đả thương người của chúng ta, hơn nữa đối phương là người hay quỷ hiện tại chúng ta đều chưa rõ, anh cứ dẫn gã quay về căn cứ như thế, nếu như đó là tang thi cấp bốn, hoặc là đã bị lây nhiễm độc tang thi, vậy không phải dọc theo đường đi mấy người chúng ta đều bị ‘chơi’ xong rồi sao?”

Đầu trọc dùng tay chặn miệng, ánh mắt không rời kính nhắm bắn, nhỏ giọng trả lời: “Động tĩnh lớn như vậy, con báo kia nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, rõ ràng là đã không còn sống, con chim ưng bị đạn bắn trúng cánh cũng không đủ gây tai họa, hiện tại chỉ cần thăm dò tình hình của nam nhân kia, chúng ta sẽ có thể hành động, nhìn vết máu trên quần áo gã, chắc hẳn cũng đã bị thương, đến lúc đó giết chết gã, báo với kim điêu tất cả sẽ được nắm giữ trong tay chúng ta.”

Bất quá, ngoài dự liệu của đầu trọc, Trương Thư Hạc tuyệt không đứng dậy, chỉ lau khô vết máu trên lông chim cho kim điêu, ném vải bông máu chảy đầm đìa trong tay qua một bên, nhìn về phía mấy người cầm súng chỉ vào y phía trước, đầu hơi hơi nâng lên, lạnh lùng quét nhìn bọn chúng một cái, giọng điệu cực kỳ yên bình nói câu: “Cút.”

Dám đơn độc đi ra săn bắt mấy ai mà không phải bị kinh hách lớn lên, huống hồ đối phương bất quá chỉ là một người hành động bất tiện, một người đấu với năm người, tại sao phải chột dạ a, đầu trọc kia nghĩ rằng đây bất quá chỉ là thủ đoạn cuối cùng cùng đồ mạt lộ, phô trương thanh thế của Trương Thư Hạc mà thôi, nhất thời mắt thoáng đỏ tâm thoáng đen, làm một động tác ‘bắn chết’ với mấy người trong đội.

Một lát sau, hết thảy nòng súng hoàn toàn nhắm ngay đầu Trương Thư Hạc, một khắc khi nổ súng, khóe miệng đầu trọc lộ ra vẻ dữ tợn, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày cứ xông.

Mà lúc này, lời này cũng chính là suy nghĩ của Trương Thư Hạc, y vốn có suy nghĩ thả bọn chúng một con đường sống, hiện tại huyết đằng tang thi trải rộng, giữa nhân loại cớ gì phải khốn khổ tự giết lẫn nhau, nhưng mi có ý người ta không có ý, nếu muốn tự tìm đường chết, vậy cũng thực sự không còn cách nào.

Chỉ thấy y nhanh chóng lấy ra từ không gian mấy miếng đinh gỗ đào, kẹp giữa ngón tay trái, vô ý thức vươn tay vung ra. Bốn người vốn tụ lại với nhau nổ súng, nhất thời súng lục rơi xuống đất, đạn lần lượt bắn lên tường đá cách đó không xa, nổ vung ra một mảng đá vụn cát bụi, mấy người vốn đứng thẳng, hiện giờ mỗi người hoặc ôm cánh tay, hoặc ôm chân lăn đầy đất, tiếng kêu rên không dứt.

Đinh gỗ đào trong tay Trương Thư Hạc vốn là chuyên biệt dùng để đối phó tang thi, nhất là khi tang thi xuất hiện với diện tích lớn là dùng tốt nhất, y có thể tùy thời khống chế trạng thái đinh gỗ đào đâm vào thân tang thi, bình thường đâm vào bất quá chỉ là một miếng gai gỗ mà thôi, nhưng nếu gai gỗ nổ ra trong cơ thể, lực lượng lớn đến mức đủ để nổ đầu tang thi.

Có mấy người nổ súng mạnh nhất, phần chân với tay bị đánh trúng, thịt cơ bản đã bị nổ nát, mà đội trưởng đầu trọc kia...

“Đội trưởng!!!” Một tiếng kêu to kinh sợ dẫn tới mấy người kêu đau khác nhìn lại, chỉ thấy đầu trọc vẫn còn, chẳng qua đã hoàn toàn thay đổi, máu me nhầy nhụa toàn thân, vị trí đầu rơi xuống trên mặt đất máu phun đầy đất, sớm đã không còn hơi thở.


Bốn người còn lại nhìn về phía nam nhân trông thoát trần nói không nên lời, rồi lại mang vẻ mặt lạnh lùng đối diện, mỗi người đều như đang nhìn thấy quỷ. Người nọ đã giết đội trưởng thế nào? Đánh trọng thương bọn chúng thế nào? Ai cũng không nhìn thấy, trong tay người nọ không có súng, không có bất kỳ vũ khí nào, chỉ thấy gã vươn tay vung một chút, năm người liền một chết bốn thương, lợi hại thật sự là vượt quá sức tưởng tượng của bọn chúng, đó vẫn còn là người sao? Quá tà môn!

Sau một giây tĩnh mịch, thấy ánh mắt Trương Thư Hạc lần nữa nhìn về phía bọn chúng, trong nháy mắt bốn người đều rùng mình một cái, nhất thời chật vật không chịu nổi lảo đảo chạy thoát thân về phía con đường khi đến, chỉ khoảng nửa khắc đã thoát không còn sót một người.

Trương Thư Hạc thấy thế tuyệt không thừa dịp ‘gã bệnh lấy mệnh gã’, cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian trên người bọn chúng, ngay cả việc chuyển ‘tổ’ đi cũng không làm, chỉ tìm miếng vải bông băng bó một chút vết thương cho kim điêu, xong lại nuốt một ngụm rượu trái cây chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

Đại khái không quá bao lâu, liền có chút chịu không nổi mở mắt ra, đối diện có khối thi thể người chết, thật sự là phá hủy phong thuỷ còn chưa tính là quá xấu của chỗ này, ngửi mùi máu tươi gay mũi kia, y như thế nào có thể tĩnh tâm tiếp tục tu luyện!? Kế đó nhíu mày chuẩn bị ném qua một tấm hỏa phù, hoả táng tại chỗ, thế nhưng suy nghĩ lại, chỗ này cách thành B đã không còn xa, chẳng bằng quay về thành B tắm nước nóng rồi an tâm tu luyện, huống hồ cũng đã rất lâu rồi không quay về xem, không biết hiện tại Ngụy lão đầu thế nào rồi...

Nghĩ như vậy tay liền dừng lại, sau đó thu phù vào lại không gian, trở tay lấy túi ba lô leo núi ra, bên trong có hai ngăn, trong một ngăn đặt kim điêu bị thương, ngăn còn lại...

Trương Thư Hạc nhìn hắc báo nằm bên chân y, không khỏi vươn tay sờ sờ đỉnh đầu màu lông sẫm của hắn, hơi do dự, cái tên này lần này ngủ say có phải đại biểu lại sắp tiến hóa hay không? Tiến hóa cực nhanh thật sự là khiến người ta rất hâm mộ. Không bằng cứ vứt hắn ở chỗ này, một thân gân thép cốt sắt của hắn, đạn cũng bắn không xuyên, thế nên cũng không có sự phiêu lưu nào, đến lúc đó tiến hóa hoàn tất, có máu đầu tim đương nhiên sẽ biết phương vị chỗ y...

Bất quá sau khi suy nghĩ, vẫn hơi do dự, nếu yêu tu này tỉnh lại biết mình vứt hắn ở nơi hoang sơn dã lĩnh này không quan tâm, khẳng định đáy lòng sẽ có tám phần tức giận, Trương Thư Hạc nửa phần cũng không muốn thừa nhận ngọn lửa giận đó, nghĩ nghĩ xong đành phải vươn tay nắm vành tai hắn kéo lên, thuận miệng nói câu: “Kim Trảm Nguyên, tôi với bé đại bàng tạm thời phải về thành B, nếu anh không muốn tôi vứt bỏ anh, thì thu nhỏ thân hình lại đi, cũng phải để tôi có thể mang anh đi mới được...” Yêu tu hóa hình này, cho dù bản thể ngủ say, nhưng không đến mức ngay cả ý thức cũng không có chứ?

Nói còn chưa xong, đảo mắt báo hai mét đã trở thành kích cỡ báo nhỏ trước đây, vành tai đang bị y xách treo giữa không trung, tuy rằng ngủ, nhưng tứ chi vẫn đang gắt gao co thành một cục. Trương Thư Hạc nhìn hai lượt, đây thật đúng là cái tên dũng mãnh thiện chiến, tranh cường háo thắng mà.

Kế đó liền xách bỏ vào trong ba lô phía sau, không thèm nhìn đến khối thi thể đang trở nên cứng ngắc trên mặt đất kia, sau đó đứng dậy bước nhanh tiến về phương hướng thành B.