Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 57

Hắc báo vừa xông vào trong tủ, mắt tím đảo qua, lại nhìn thấy một mái tóc ngắn màu đen ướt đẫm của Trương Thư Hạc, thân trên là chiếc áo lông dê hai màu trắng xám nhạt, thân dưới là một chiếc quần ống rộng bằng corton tinh khiết, trên chân là một chiếc dép đi trong nhà bằng bông, kế đó lại nhìn nhìn chậu nước đen lớn trong tủ lạnh, thấy nước thì con ngươi hắc báo khẽ chuyển, dự cảm không tốt, vừa muốn xoay người rút lui, đã bị Trương Thư Hạc một phen túm kéo qua. Nửa tháng nay không ai lau lông cho nó, hơn nữa còn tự do điên cuồng trong đàn tang thi, từ một con thú nuôi trong nhà, biến thành hoang dại, bộ lông được bảo dưỡng sáng bóng trước đây, hiện tại như bị đánh xù, nơi đây khô một dúm, nơi kia ướt một dúm, bốn chân dính đầy máu tang thi, dưới đầu cũng bị bắn tung không ít dịch vàng trên thân tang thi.

Tuy rằng hắc báo rất thích sạch sẽ, thế nhưng tắm trong mùa đông khắc nghiệt thì có lông cũng sẽ cảm thấy lạnh. Hiện tại thể tích của hắc báo không nhỏ, dù sao Trương Thư Hạc cũng không thể ôm như khi còn bé, bởi vì ngay cả túm cũng đã khó khăn, nếu không phải con ‘gấu’ này ỡm ờ không dám phản kháng, đã sớm tuột tay chạy mất rồi.

Hiện tại tuy rằng tài nguyên nước trong tay Trương Thư Hạc phong phú, nhưng cũng không thể dùng bừa, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, vì vậy vẫn dùng nước đục Trương Thư Hạc tắm xong, ấn hắc báo vào bên trong, lấy chiếc bàn chà thấm nước bắt đầu chà.

Tắm cho hắc báo là một việc tốn thể lực, hơn nữa hắc báo hơi có chút không tình nguyện, một hồi sau trán Trương Thư Hạc đã toát một tầng mồ hôi mịn, bất quá cuối cùng cũng ngâm mềm chà mượt được bộ lông dính bết toàn thân nó, sau cùng mở thùng nước sạch xối cho một lần từ đầu đến chân, xem như đã tắm sạch sẽ.

Lại lấy một chiếc khăn lông lớn lau một lần cho hắc báo, sau đó ra tủ lạnh, chiếc đệm hoa rách trải trên giường đã bị Trương Thư Hạc ném tới góc, sau đó lấy một tấm đệm lông dày với chăn tơ tằm ra từ không gian.

Lông toàn thân hắc báo đã được lau nửa khô, bất quá ở trong cây đào, tuy rằng được cành cây vây quanh nhưng dù sao cũng không phải phòng ở, bốn mặt gió lùa, ra tủ lạnh lông ẩm ướt liền lạnh lẽo một mảnh, nhìn hắc báo lúc này không tình nguyện đi ra, lông toàn thân dựng đứng, cực kỳ giống chó rơi xuống nước, ánh mắt nhìn về phía Trương Thư Hạc cũng tràn ngập vẻ phẫn nộ không vui.

Bất quá sau một khắc, Trương Thư Hạc xốc chăn tơ tằm lên vẫy tay với hắc báo, hắc báo chần chừ nhìn y một cái, sau cùng vẫn như cái bóng chợt lóe xông vào trong chăn.

Buổi trưa một người một báo ăn một bữa cơm no, tiến vào trong chăn mềm mại, ngủ một giấc trưa, sau khi thức dậy tinh thần no đủ. Hắc báo không nghỉ ngơi bao lâu, liền từ lỗ cây chạy ra ngoài giết tang thi. Trương Thư Hạc lại xem linh khí trong cây đào, hiển nhiên vẫn rất sung túc, điều này khiến y có chút kinh ngạc, bất quá nghĩ đến thời gian quả đào chín và tỉ lệ chất dinh dưỡng thì cũng thư thái hơn.

Kế đó lại kiểm tra tình hình thân thể mình, trạng thái cực tốt, tinh khí trong thân thể tràn đầy, ngay cả trong máu thịt cũng ẩn chứa linh khí phong phú, nếu cây đào nhất thời nửa khắc sẽ không héo rũ, vậy vấn đề an toàn tạm thời được bảo vệ, hiện tại y cần làm chính là một số chuẩn bị để có thể xông ra trùng vây.

Dọc đường từ thành S đến thành B, phù dự bị trong không gian đã không còn nhiều, Trương Thư Hạc cần vẽ phù một đoạn thời gian để chuẩn bị bất cứ tình huống nào, mà Thất Tinh Kiếm đòn sát thủ trong tay y chỉ còn bốn miếng đồng tiền, uy lực cũng đã giảm bớt, cho dù miễn cưỡng gắn lên kiếm gỗ đào, uy lực tăng cũng có hạn. Lúc đó Trương Thư Hạc giải thể Thất Tinh Kiếm là bởi vì đã không còn nhìn thấy hy vọng sinh tồn, mà lần này sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, vũ khí hiển nhiên thành một vấn đề.

Bất quá suy nghĩ nhiều cũng không được gì, hiện tại trong tay y không có đồng tiền, chế tạo lại Thất Tinh Kiếm đã là chuyện không có khả năng, không bằng trầm tâm lại để vẽ phù trước. Nghĩ đến điều này, Trương Thư Hạc chuyển một đoạn quầy hàng trong siêu thị ra từ không gian, đặt lên mặt đất bằng bên cạnh, ngồi trên giường, độ cao quầy ngược lại vừa vặn, lấy chu sa giấy phù và bút ngọc, ngưng tụ linh khí nơi đầu ngón tay, bắt đầu bình tâm tĩnh khí vẽ phù.

Đảo mắt ba ngày trôi qua, Trương Thư Hạc đã hoàn thành một bộ bảy tấm Thất Tinh phù cấp thấp, mà hắc báo một bên săn giết tang thi, một bên giúp Trương Thư Hạc thu thập cặn đỏ. Lúc này ngọc đào trong tay y đã phân ra năm nhánh, lại kết thêm hai trái, trên cây lúc này là năm trái cây, đều đã lớn bằng quả anh đào.

Trong khoảng thời gian ngắn Trương Thư Hạc ngược lại không vội, bởi vì trong tay y còn có một trái ngọc đào chưa luyện hóa, phù cũng chưa góp đủ, vì vậy cứ để cho nó chậm rãi mọc, phù cũng phải vẽ từng tấm, hết thảy mọi chuyện đều không thể nóng vội.

Đồng thời mấy ngày nay sống dưới cây đào ngược lại càng thoải mái hơn so với trước đây ở trong chung cư, tuy rằng đơn sơ, thế nhưng linh khí giữa cành nhánh cây đào tràn đầy, cực kỳ thích hợp để tu luyện, nếu không phải bên ngoài có tang thi vây công, hẳn là sẽ tự tại như sống trong núi rừng, có thể nói là tiên cảnh, tràn đầy hơi thở tự nhiên.

Dưới loại hơi thở này, vẽ phù rất dễ tiến vào cảnh giới vong ngã (quên mất bản thân), sản lượng cao hơn không ít so với trước đây khi ở chung cư, nhưng trong đó cũng có quan hệ tới việc ngọc đào cải thiện kinh mạch lưu thông trong cơ thể.

Mỗi khi đến buổi trưa hắc báo sẽ nhất định đúng giờ trở về, trong miệng ngậm một chiếc túi lụa phòng mưa, bên trong đại khái đầy nửa túi, nhiêu đó gần như là số lượng mà Lưu Hải săn giết tang thi trong hai ngày, với hắc báo mà nói một buổi sáng đã đối phó xong. Kéo túi tới cửa lỗ, nó liền giở trò lười không kéo nữa, biết Trương Thư Hạc sẽ tự mình xử lý, sau đó liền thoáng cái xông đến bên ngăn tủ y vẽ phù.

Thấy y đang vẽ phù, xoay hai vòng, ngược lại không lên tiếng, mà cúi đầu, phịch một tiếng, một cục đất xanh hồ hồ trong miệng rơi xuống mặt đất, đồng thời còn lăn xuống một viên châu xanh, kế đó nằm sấp trên mặt đất canh giữ châu xanh và cặn xanh, đôi khi cũng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Trương Thư Hạc.

Hiện tại xác suất Trương Thư Hạc vẽ phế phù càng ngày càng thấp, trong mười tấm Thất Tinh phù cấp thấp đại khái chỉ có một tấm phế phù, không khéo tấm trong tay hiện tại chính là một tấm phế, bất quá y tuyệt không đình chỉ không vẽ ở chỗ bị phế, mà tiếp tục vẽ tấm phế phù này đến cuối cùng. Nét cuối cùng vạch xong, cả tấm phù chợt lóe ánh sáng mờ, tuy rằng là tấm phế phù, nhưng vẫn có một hai thành pháp lực.

Nghìn vạn lần không nên xem thường những tấm phù vẽ phế này, dù sao đều là dùng pháp lực vẽ ra, tuyệt không phải không dùng được như trong tưởng tượng. Trước đó ở tiệm bán báo bị tang thi vây công, phù trên người Trương Thư Hạc đều đã dùng không còn một tấm, trận pháp cuối cùng bố trí trên nóc nhà trong phòng chính là dùng phế phù mà trước kia y không vứt đi để bày ra.

Pháp lực của một tấm thành phù đại khái cần mười tấm phế phù mới có thể so bằng, tầng Thất Tinh phù y bày cuối cùng kia lại ngăn cản không được tang thi cấp ba, hơn nữa khi nóc nhà sụp xuống, đè đứt một sợi trong đó, nhưng vẫn tiết kiệm được thời gian rất lâu cho Trương Thư Hạc, nếu như không có khoảng thời gian đó sợ rằng y ngay cả thùng xăng cũng không nhất định đốt được, càng không cần nói đến việc vô ý phát hiện hạt đào do đó tìm được đường sống trong chỗ chết.

Phù tuy rằng đã phế, nhưng pháp lực trong đó vẫn còn, tuy rằng giá trị nhỏ hơn một chút, nhưng cũng không đến mức không có tác dụng, có lúc còn có thể là thứ cứu mạng trong giây phút cuối cùng, một hơi ném ra mười tấm phù cũng có thể đập chết mấy con tang thi.

Sau khi vẽ xong, Trương Thư Hạc buông bút xuống, mực chu sa khô rất nhanh, vẽ xong cơ bản đã khô, hơn nữa giấy phù cực hút nước, căn bản không có loang màu.

Quay đầu lại liền thấy hắc báo tựa bên chân y, thấy y vẽ phù xong, hắc báo nhất thời rống lên một tiếng với y, sau đó dùng móng vuốt cào lai quần y. Trương Thư Hạc buông bút xuống sau đó dẫn tinh khí toàn thân quay về đan điền, lúc này mới nhìn hắc báo, trên người ngược lại không bẩn, bốn chân lại dính chút dịch nồng của tang thi, cũng may thân thể hiện tại của hắc báo không phải dã thú bình thường, dính thi dịch cũng tuyệt không bị lây nhiễm. Y vừa muốn đứng dậy mang nó đi tẩy rửa một chút rồi ăn gì đó, lại phát hiện hắc báo nhảy tới một bên, xoay vòng quanh một chỗ, miệng còn rống lên, tiếng hô này hiển nhiên là đang khoe khoang, cho dù là Lưu Hải cũng có thể nghe ra được.

Trương Thư Hạc nhìn về phía chỗ nó ngửi, thấy được một nắm cặn xanh nhỏ kia, nhất thời biến sắc, sau đó vươn tay lấy qua. Hạt châu màu xanh thuần là tang thi cấp ba tiến hóa thành công, không có màu pha tạp nói rõ tang thi tiến hóa rất viên mãn, là cùng một đạo lý với ‘tu luyện công đức viên mãn’ theo như lời đạo gia, tang thi cấp ba như vậy chỉ cần một cơ hội sẽ tiến hóa thành tang thi cấp bốn, năng lượng tuyệt đối lớn hơn rất nhiều so với những hạt châu trắng xanh đan xen, vì vậy cùng là tang thi cấp ba, năng lực cũng tuyệt đối sẽ không cùng một tiêu chuẩn.


Trước đó giết chết mấy con tang thi cấp ba, Trương Thư Hạc chưa kịp thu thập cặn thi, hiện ở trong tay đã có cặn xanh của tang thi cấp ba, y dùng tay vê một chút, cục này dùng tay ấn mấy cái liền xốp mềm, đại khái có một nắm, có thể thử thu vào cây đào trong tay xem, không biết độ phì nhiêu nhiều hơn mấy lần so với cặn đỏ.

Nghĩ xong tay khẽ lật, cặn xanh cỡ nắm tay kia liền biến mất, bất quá viên châu xanh kia, Trương Thư Hạc nhìn nhìn, nhớ đến trong không gian còn có hai viên châu xanh, lấy ra hết so sánh, kế đó lấy một viên trong đó. Tuy rằng hắc báo khi ở trên đường đã tiêu hóa qua châu xanh một lần, nhưng vẫn phải tiêu hóa thêm mấy lần nữa củng cố một chút mới có thể nuốt vào viên thi châu của tang thi cấp bốn kia, bất cứ việc gì tham nhiều sẽ nhai không nát, bỗng nhiên ăn châu của tang thi cấp bốn, đối với hắc báo mà nói hại lớn hơn lợi.

Hắc báo biết tất cả hạt châu đều là của mình, tuy rằng Trương Thư Hạc giúp nó cầm, nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ vào trong bụng nó, vì vậy tiện đường mang cho Trương Thư Hạc cũng là có ý muốn y bảo quản thay mình, thấy y thu hồi cũng không để ý, chỉ ở tại chỗ quét đuôi, ánh mắt nhìn mọi nơi.

Lúc này thấy Trương Thư Hạc đưa đến miệng nó một hạt châu, nó nhìn cũng không nhìn liền cuốn vào trong miệng, sau đó chép chép miệng, ăn ngon hơn so với châu đỏ, kỳ thực nó ở bên ngoài đã sớm len lén ăn hai viên loại châu xanh này rồi, cho Trương Thư Hạc chính là tang thi cấp ba thứ ba nó thiêu, tương đối phí một phen công sức của nó, đưa cho Trương Thư Hạc ngoại trừ muốn y bảo quản, cũng là ít nhiều có chút ý khoe khoang, thấy Trương Thư Hạc nhìn kỹ lưỡng nửa ngày sau cùng thu lại, cuối cùng đắc ý động đậy vành tai, đuôi quét tới quét lui, úp sấp trên mặt đất mang bộ dáng tâm tình không tệ.

Trong ánh mắt Trương Thư Hạc lộ ra chút ý cười, kế đó ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, sờ đã quen, hắc báo cuối cùng nửa híp mắt cực kỳ hưởng thụ quá trình Trương Thư Hạc vuốt ve cho nó.

Kế đó Trương Thư Hạc lấy ra một chậu thịt gà miếng chưng thơm nức từ trong không gian, rải chút ớt, lúc đầu hắc báo ăn cay cực không quen, bất quá bỏ chút ít cũng chậm rãi điều chỉnh được, hiện tại cuối cùng không cay không vui. Ngửi mùi, hắc báo lập tức đứng dậy xông qua, dùng chân vịn nhìn bên trong phải chăng có đùi gà nó thích ăn nhất.

Chậu này Trương Thư Hạc dùng ba con gà mập, thấm khô dầu mỡ, biết hắc báo thích thịt đùi gà, cố ý chuyên biệt ướp chế, để trong nước sốt cho thấm vị mới lấy ra, miễn bàn thơm bao nhiêu. Hắc báo thấy có đùi gà nhất thời tinh thần tỉnh táo, bới ra một miếng bắt đầu ngửi ngửi, liền há mồm bắt đầu cắn xé, ăn phải nói là thơm ngon.

Trương Thư Hạc đứng dậy đậy lại nắp chu sa, cũng lấy ra đồ ăn chín ăn một chút, một người một báo cơm nước xong nghỉ ngơi một hồi, lại bắt đầu các loại công tác. Trương Thư Hạc vẽ phù, hắc báo lại đi săn tang thi ăn châu đỏ thu thập cặn đỏ, một người một báo phân công cực kỳ rõ ràng.

Đảo mắt mấy tháng trôi qua, Trương Thư Hạc đã hấp thu xong trái ngọc đào cuối cùng trong không gian. Trong khoảng thời gian này bởi vì vẽ phù, ngày ngày tĩnh tâm nuôi thân, thanh tâm quả dục, ngược lại khiến cho công pháp tu luyện được nâng cao một bước, vốn cảm quan đối với linh khí đất trời có chút mơ hồ, lúc này đã rõ ràng hơn, khi tu luyện cũng có thể nhìn thấy được toàn bộ quá trình linh khí được hút vào thân thể, thậm chí còn có thể phân rõ ra được độ đậm nhạt của linh khí.

Tháng trước, cây đào có hiện tượng khô héo, Trương Thư Hạc tính toán đưa linh khí vào trong hạt đào, vậy mà thành công, lúc này cây đào vẫn xanh um tươi tốt, chí ít còn có thể chống đỡ được chừng nửa năm.

Mà mấy con tang thi cấp ba kia hiển nhiên chưa từng có một khắc thả lỏng đối với y, Trương Thư Hạc có chút hoài nghi, chúng nó không ngừng chỉ huy vô số tang thi tụ ở đây hơn nửa năm không tan, nếu như chỉ là vì thi châu cấp bốn, ngược lại không đến mức làm đến mức này, không biết có phải còn có thứ gì khác hấp dẫn chúng nó ở nơi này hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại cười giễu cợt, quản nó là bởi vì sao, nếu trước đó không giết chết được y, như vậy hiện tại sự sống chết của y đều phải do bản thân quyết định, cho dù bị tang thi triều bao vây thì sao? Nếu như thực sự muốn so đấu tiêu hao thời gian lâu dài, Trương Thư Hạc ngược lại nửa điểm cũng không sợ, trái lại cầu còn không được, hạt đào trong tay y còn có mấy viên, năm trái ngọc đào trong không gian cũng đã lớn bằng quả mận.

Dưới sự bảo vệ của cây đào có đủ linh khí, an toàn không lo, đồng thời y phát hiện tu luyện dưới cây đào làm ít công to, ăn dùng thường ngày cũng không thiếu thốn, đồng thời còn có vô số tang thi tuôn lên tìm cái chết, mỗi ngày đều có vô số châu đỏ cặn đỏ cung ứng, tương đương với một khối bảo địa phong thuỷ tuyệt hảo, sự hung hiểm trước đó ngược lại biến thành phúc duyên, ngược lại trợ giúp Trương Thư Hạc một tay, tang thi triều đối với y mà nói, có thể nói là một ao cá phì nhiêu, y rải một tấm lưới bên trong, không cần làm gì, sẽ có hàng loạt cá đưa đến trước mặt.

Mỗi ngày vẽ phù tu luyện hai việc không gián đoạn, ngược lại rất thanh tĩnh.

Mấy ngày nay hắc báo đại khái một tháng có thể giết được một con tang thi cấp ba, bởi vì hắc báo không phải người, vì vậy tuyệt không quá hấp dẫn sự chú ý của tang thi, vì vậy nó đánh lén cực dễ, nhưng xác suất có thể gặp phải tang thi cấp ba rất thấp, một tháng có thể giết được một con đã rất không tệ rồi.

Sau khi ăn ước chừng tám chín hạt châu tang thi cấp ba, Trương Thư Hạc mới cho nó dùng hạt châu tang thi cấp bốn màu đỏ tươi kia. Lần này thời gian hắc báo ngủ say dài nhất, đủ sáu ngày. Ngủ say là bởi vì thân thể hắc báo sau khi được cấm thuật luyện chế dung hợp thú tinh, đều sẽ tiến hành một lần chống lại đối với ngoại vật xa lạ, đồng thời cần thời gian cố định để phân giải năng lượng bên trong, sau khi phân giải qua một lần, tiếp theo thân thể sẽ quen thuộc loại vật chất này không cần ngủ say nữa là đã có thể tiêu hóa được.

Cho dù biết năng lượng của tang thi cấp bốn không nhỏ, thế nhưng hắc báo sau khi tiến hóa, vẫn khiến Trương Thư Hạc lắp bắp kinh hãi. Nếu nói trước đây thân thể hắc báo cỡ bằng báo đực thành niên, ngoại hình vẫn tương đối giống báo bình thường, nhưng sau khi tiến hóa, sợ rằng ngay cả Lưu Hải với Ngụy lão đầu cũng sẽ không nhận ra.

Bất kể là da lông xương cốt hay thân hình đều có điều thay đổi, nếu thoáng nhìn, thân hình không khác gì một con hổ thành niên, cực kỳ dũng mãnh, bốn chân thân thể không một chút thịt thừa, cường tráng mà hữu lực.

Toàn bộ đuôi đều đã là lông vàng kim, từng sợi to xù, dường như đảo qua là có thể quét sụp một mặt tường. Bộ lông màu vàng kim lan ra càng nhiều, trên thân đã mơ hồ xuất hiện hoa văn vàng kim, dường như báo mà không phải báo, dường như hổ mà không phải hổ, thế nhưng lại không có chút cảm giác không hài hòa nào, chỉ cảm thấy càng thêm khí phách.

Tiến hóa hoàn tất, kim quang toàn bộ thân thể thoáng ẩn đi, hắc báo ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, chấn đến mức cả cây đào đều ào ào rung động, bất quá rống xong lại nằm trên mặt đất, chỉ trừng đôi mắt tím nhìn Trương Thư Hạc, gầm gừ thấp hai tiếng.

Thanh âm nghe ra không thích hợp, Trương Thư Hạc vội vàng đi xuống từ trên giường, đến trên mặt đất kiểm tra. Trước kia hắc báo sau khi ngủ say trải qua một lần tiến hóa, đều sẽ sinh long hoạt hổ, rất ít có hiện tượng nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi, thanh âm không phấn chấn như bây giờ.

Quả nhiên, vuốt đầu hắc báo, cũng không liếm tay Trương Thư Hạc như trước đây, chỉ là không có tinh thần ngẩng đầu lên. Trương Thư Hạc lại kiểm tra tứ chi của hắc báo, tuy rằng tráng kiện, nhưng vô lực dường như bị thương, trước đây giơ lên buông xuống, đều sẽ dừng lại trên không trung chốc lát mới rơi xuống mặt đất, hiện tại vừa thả lỏng tay đã rơi, hiển nhiên không có chút nội kình nào.

Nhìn lại thể hình đột nhiên lớn thêm một vòng của hắc báo, Trương Thư Hạc nhìn nửa ngày, mới thu hồi tay. Mặc dù sau khi y cho hắc báo ăn mấy viên châu tang thi cấp ba, mới để cho nó dùng châu tang thi cấp bốn tiến hóa, nhưng hiển nhiên vẫn là lỗ mãng, tiến hóa quá sớm đối với bất kỳ ai hoặc động vật nào cũng tuyệt không phải chuyện gì tốt, ‘đốt cháy giai đoạn, thúc chín quả sống’ đều có tai hoạ ngầm nguy hiểm nhất định, có lẽ lúc đó nhìn vẫn là bề ngoài sáng bóng, nhưng thông thường bên trong đã chồng chất vết thương, thậm chí sản sinh dị dạng.

Lúc này hắc báo chính là bị thương xương cốt và nội tạng, giống như ăn cơm, đối với người trường kỳ ăn nhiều mà nói, sẽ ăn nhiều hơn một chút so với những người khác mới có thể no, nhưng người gầy ăn một lúc hết số lượng đó sẽ bất lợi đối với thân thể, bụng lớn bao nhiêu ăn bấy nhiêu cơm, bụng nhỏ muốn ăn nồi cơm lớn, hậu quả trực tiếp chính là nứt dạ dày.

Nguyên nhân chính là vì nội tạng có thương tích, vì vậy tinh thần hắc báo mới có thể trái ngược trước đây. Nếu như là một con báo bình thường, Trương Thư Hạc có thể sẽ bó tay không có cách, nhưng cũng may hắc báo là do dùng cấm thuật luyện chế, vẫn có cách tiến hành chữa trị thân thể nó.

Trương Thư Hạc nhìn hắc báo đầu đặt trên hai chân trước, không có tinh thần. Chữa trị thương thế trong cơ thể hắc báo, ngoại trừ dùng cấm thuật chữa trị một lần nữa, y nghĩ đến một cách khác.

Dùng cấm thuật chữa trị, giống như máy vi tính reset lại hệ thống, hiệu quả của viên châu tang thi cấp bốn sẽ mất đi tám phần mười, đồng thời Trương Thư Hạc vẫn luôn kiêng kỵ dùng cấm thuật, một là hắc báo lại phải thừa nhận nỗi khổ luyện thể một lần nữa, hai là mỗi khi chữa trị một lần, oán khí bị niêm phong trong cơ thể hắc báo cũng sẽ tiết ra thêm một chút, tồn trữ đến trình độ nhất định, phản phệ cũng sẽ ‘thuận nước đẩy thuyền’.

Mà cách Trương Thư Hạc nghĩ lại là lợi dụng sự hiểu biết được tiến thêm một bước đối với linh khí hiện tại của y, muốn thiết lập một Tụ Linh Trận, dùng linh khí để cọ rửa thương thế trong cơ thể hắc báo. Linh khí là linh dược tốt nhất đối với người bị thương, nó vừa tạo phúc cho thiên địa vạn vật, lại tồn tại trong vạn vật, là vật chất tinh thuần thấm nhuần vô hại nhất, đối với thương thế của hắc báo đương nhiên không cần phải nói.

Chẳng qua phải tận lực suy nghĩ về Tụ Linh Trận này. Thời gian Trương Thư Hạc vẽ phù không ngắn, tiếp xúc Thất Tinh phù cũng rất nhiều, cũng đã thuộc lòng trong tâm toàn bộ kết cấu phù, mà loại Tụ Linh Trận này trong đống sách cất trữ cha để lại cũng không phải không có, chẳng qua muốn bày ra Tụ Linh Trận, tuyệt không phải chỗ nào cũng được, cần thiết thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được.

Mà nơi thích hợp bày trong đất hoang tang thi đã ít lại càng ít, Trương Thư Hạc suy nghĩ nửa ngày, vẫn lấy ra tấm vải tơ lụa, nghiên cứu nửa ngày, tốn một buổi chiều mới tự mình nghiên cứu ra được một trận pháp thích hợp.

Sở dĩ Trương Thư Hạc chỉ tốn thời gian ngắn như thế đã nghiên cứu ra một trận pháp tụ linh, hoàn toàn là bởi vì bảy nốt ruồi nhỏ nơi lòng bàn tay trái, bởi vì theo việc y tu luyện càng ngày càng lâu, khi có được sự cảm nhận đối với vạn vật linh khí, liền phát hiện kỳ thực tay trái y chính là một Tụ Linh Trận không yếu.

Hơn nữa là trời sinh không cần hao tốn pháp lực, có thể mỗi ngày hai mươi bốn giờ ngưng tụ linh khí, đây cũng có thể là nguyên nhân vì sao trước đây hạt đào sẽ đâm rễ nảy mầm ở tay trái y.

Mà trận pháp này rất có thể có quan hệ tới bảy nốt ruồi nhỏ trên tay y, vì vậy Trương Thư Hạc không phí sức lực gì, nghiên cứu phù mà mỗi một trận pháp Tụ Linh Trận cần thiết trong sách, điều này cơ bản đều giống nhau, sau đó lần lượt vẽ ra ở xung quanh hắc báo, dựa theo phương hướng bảy nốt ruồi nhỏ trên bàn tay, sắp xếp một phần không sai.

Từ nghiên cứu đến vẽ phù lại đến sắp xếp, liên tục bận bịu tới tận buổi tối, hắc báo lại giương mắt tím tựa lên chân nhìn động tác bận rộn của Trương Thư Hạc. Có thể là dạ dày cũng bị thương, Trương Thư Hạc cho nó một chậu thịt, nó cũng chỉ cố chống chân động đậy, nhưng không ăn vào được trong miệng, đút nó vài miếng, chỉ lép nhép đến đi trong miệng cũng không nuốt xuống, sau cùng vụn thịt lại rớt ra từ bên miệng, còn ô ô hai tiếng với Trương Thư Hạc, đáng thương đến cực điểm.

Thịt thích nhất chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thân thể không thể động, đau đớn đương nhiên không cần phải nói. Trong lòng Trương Thư Hạc cũng thấy thương xót vuốt vuốt đầu nó trấn an một hồi, dùng chiếc đèn pin thử mấy lần trong đêm tối, rốt cục cũng bố trí phù xong, cũng lấy tinh huyết thân thể để trợ giúp ba phần phù lực.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong nháy mắt khi y tự nghĩ ra Thất Tinh Linh Trận rồi bố trí xong, chỉ cảm thấy bầu trời sáng hơn một chút. Hiện tại đang là hè nóng, ban đêm sao sáng đầy trời, tuy rằng bầu trời bị cành nhánh cây đào bao trùm, nhưng giữa những kẽ lá cây, vẫn có thể thấy rõ có bảy điểm sáng chiếu xuống, rơi lên trận pháp xung quanh hắc báo.

Đại khái chừng một khắc, Trương Thư Hạc bắt đầu cảm giác thấy linh khí xung quanh có chút phản ứng, người thường nhìn không thấy linh khí, cho dù Trương Thư Hạc cảm thấy bản thân hiện tại tu luyện đã có chút thành tựu, cũng chỉ có thể nhắm mắt lại cảm nhận thấy tựa như từng điểm nhỏ màu trắng nhu hòa, như bồ công anh được gió thổi tung lên bầu trời giữa hè, chẳng qua cực kì nhỏ.

Linh khí bắt đầu chậm rãi tuôn về phía trận pháp chỗ hắc báo, tuy rằng rất chậm, nhưng hai canh giờ sau, trong trận pháp đã tụ không ít linh khí, bởi vì trận pháp ràng buộc, những linh khí này đều lần lượt tuôn vào trong thân thể hắc báo.

Lại qua vài giờ, hắc báo lâm vào hôn mê, linh khí trong không khí cũng vẫn luôn lấy tốc độ thong thả tuôn về phía trận pháp. Đêm nay Trương Thư Hạc không tu luyện, y sợ mình vừa tu luyện, những linh khí đó sẽ bị hút vào trong thân thể mình, vì vậy sau khi ngồi cùng mấy giờ, dựa vào cây đào khô thiếp đi.

Đợi hôm sau sắc trời sáng rõ, Trương Thư Hạc bỗng nhiên kinh hỉ, đường nhìn rơi xuống trận pháp trên mặt đất, liền thấy hắc báo lúc này đang liếm ăn thịt thừa còn lại ngày hôm qua, nó chưa bao giờ ăn thức ăn lạnh ngày hôm sau, lúc này hiển nhiên đã đói quá rồi, đồng thời tinh thần so với trước đó tốt hơn nhiều, đuôi cũng thường thường khẽ động đậy.

Trương Thư Hạc thấy thế tâm cũng thả lỏng, xem ra Tụ Linh Trận y đánh bậy đánh bạ này đối với chữa trị mà nói vẫn dùng rất tốt, có lẽ hiệu quả chậm, nhưng thắng ở chỗ an toàn, vì vậy sốt ruột vội vàng đứng dậy đi đến trước trận pháp xem xét.

Hắc báo nhìn thấy Trương Thư Hạc thì mắt tím nhất thời từ chậu chuyển qua trên người y, gầm gừ thấp mấy tiếng với y, sau đó lảo đảo muốn đứng lên đi đến bên người y. Trương Thư Hạc lại túm đám lông dày trên người nó xuống, đặt nó lại trên trận pháp, để nó nằm sấp xuống.

Tuy rằng ban ngày hiệu quả của linh khí không tốt bằng buổi tối, nhưng có chút ít còn hơn không, đứng ở trong trận pháp tốt hơn nhiều so với ở nơi khác, kế đó lại lấy một chậu thỏ hầm nóng hổi từ không gian ra cho nó giải thèm.

Hắc báo vốn muốn cậy mạnh, bất quá sau khi thấy thịt, cũng liền thuận theo liếm liếm tay Trương Thư Hạc, biết như vậy cũng là vì tốt cho mình, liền chôn đầu trong chậu thịt bắt đầu ăn, tuy rằng so ra kém một chút với bộ dáng hung hãn cướp đồ ăn bảo hộ đồ ăn lúc bình thường, nhưng so với bộ dáng nhai đến nhai đi cuối cùng nhả ra ngày hôm qua, không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần rồi.

Cả ngày Trương Thư Hạc gần như không vẽ được bao nhiêu phù, thời gian đều dùng để chiếu cố hắc báo, buổi trưa còn dời bình gas từ không gian ra. Thời gian nửa năm, lượng lớn thịt chín cho hắc báo ăn trữ trong không gian hiện tại đã càng ngày càng ít, không thể không nấu thêm một chút, hiện tại bởi vì bị bệnh, một ngày phải ăn bốn bữa bồi bổ, Trương Thư Hạc đương nhiên làm rất nhiều món thay phiên ăn.

Hắc báo lại nằm trong trận pháp, mắt tím vẫn luôn hướng về phía Trương Thư Hạc, nhìn y ở nơi kia lấy nồi cầm xẻng, nghiêm túc rửa rau xắt thịt, bận bịu một buổi chiều, hiếm thấy nó có thể im lặng nằm sấp ở nơi đó nhìn, bình thường đã sớm đông nhảy một chút tây nhảy một chút, hòng hấp dẫn được lực chú ý của Trương Thư Hạc, để cầu một miếng thịt ăn.

Liên tiếp năm ngày, hắc báo đều ở trong Tụ Linh Trận, Trương Thư Hạc không biết thân thể nó thế nào, thế nhưng ăn uống hiển nhiên đã tốt hơn nhiều, từ một ngày một chậu thịt chia ra bốn lần ăn, đến một ngày ăn bốn chậu thịt, lượng cơm ăn càng lớn hơn so với trước đây.

Tới ngày thứ năm, nó nói cái gì cũng không chịu ở trong trận pháp nữa, Trương Thư Hạc lấy chút nước rửa chậu, nó liền chạy đến bên cạnh nhìn, thường thường còn khoe khoang cái đuôi vàng óng ánh.

Nếu dẫn không được sự chú ý của Trương Thư Hạc, liền dùng móng vuốt cào cào vành tai, đợi khi Trương Thư Hạc nhìn qua, vành tai liền cụp xuống. Trương Thư Hạc nhất thời ngẩn ra, chỉ thấy vành tai tròn kia không biết thế nào mà một cái đột nhiên nhỏ đi, hai vành tai một lớn một nhỏ.

Thấy Trương Thư Hạc kinh ngạc, mắt tím của hắc báo lộ ra vẻ đắc ý, kế đó dùng chân trước cào cào vành tai còn lại, sau đó vành tai đó cũng đột nhiên nhỏ đi.

Đây là chuyện gì? Trương Thư Hạc ném chậu, lấy khăn tay lau lau tay, liền kéo lấy vành tai hắc báo xem xét. Hắc báo thấy Trương Thư Hạc cảm thấy hứng thú với vành tai của nó, liền một hồi biến lớn một hồi biến nhỏ cho Trương Thư Hạc xem.

Trương Thư Hạc vốn cho rằng có phải thương thế của hắc báo còn chưa khỏi hay không, nhìn nửa ngày, mới rốt cục nhìn ra được chút môn đạo, có chút giống như Súc Cốt Công trong phim võ hiệp trước kia xem, có thể co rút xương lại thành nhỏ nhất để chui qua lỗ.

Hấp thu xong châu tang thi cấp bốn, cũng chỉ có một chiêu gân gà như thế, còn bày đặt khoe khoang với mình, Trương Thư Hạc vốn muốn cười nhạo hắc báo vài câu, vừa muốn mở miệng thì đầu óc đột nhiên xoay chuyển, nghĩ đến điều gì, nhất thời ánh mắt biến đổi, lại đánh giá hai lượt, lúc này mới kéo vành tai hắc báo hỏi: “Rút lại đuôi cho ta xem?”

Phỏng đoán hắc báo chỉ vừa mới biết co rút vành tai, sau khi nghe xong đuôi nhanh chóng quét hai cái, không có phản ứng gì. Trương Thư Hạc thấy thế có chút thất vọng, nhưng vẫn an ủi vuốt ve đầu nó. Hắc báo rút không được đuôi, mắt tím có chút vẻ buồn bực, quay đầu lại nhìn chằm chằm đuôi, nửa ngày, rống lên một tiếng, sau đó nâng thân qua đưa đuôi đến trước mặt Trương Thư Hạc.

Trương Thư Hạc thấy cái đuôi giống như đuôi thỏ kia vốn muốn cười, thế nhưng nghĩ nghĩ lại trở nên nghiêm túc, lại kêu nó nhất nhất thu nhỏ tứ chi. Lăn qua lăn lại nửa ngày, Trương Thư Hạc ôm nó vào trong ngực, sắc mặt biến ảo vài lượt, sau cùng vẫn phì cười.

Lúc này hắc báo đã biến thành kích cỡ khi mới luyện thành cấm thuật, chỉ hơi lớn hơn một chút so với một con mèo đen, vẫn là bộ dáng báo con trước đây, bất quá đây tuyệt không phải công hiệu do viên châu tang thi cấp bốn kia mang đến.

Bởi vì Trương Thư Hạc nhớ tới ngày đó khi cấm thuật đại thành, khi báo con đi ra đã từng biến thân thành một con hung báo thành niên, toàn thân mang theo hỏa diễm màu vàng kim, chẳng qua năng lực của nó có hạn, vài giây sau, lại thành bộ dáng báo con.

Hiển nhiên loại năng lực tựa như Súc Cốt Công này là thú tinh tự mang, sau khi dung hợp sẽ có thể có, vừa vặn hắc báo hấp thu xong năng lượng của một viên châu tang thi cấp bốn, khiến cho nó lại dung hợp thêm được một bộ phận với thú tinh trong cơ thể, mới có năng lực có thể lớn có thể nhỏ như bây giờ.

Trương Thư Hạc nhìn nhìn hắc báo lui ở trong lòng mình, có thể là không thoải mái, đang đạp chân muốn nhảy lên mặt đất biến trở về, khóe miệng y không khỏi lộ ra ý cười, tuy rằng không biết đây có phải Súc Cốt Công trong truyền thuyết hay không, bất quá mặc kệ là công gì, lại rất tuyệt diệu, cái gì gọi là giả heo ăn hổ? Nếu như muốn hình dung, đại khái chính là con trước mắt này đây.

Hắc báo nuốt châu tang thi cấp bốn, hiển nhiên năng lực không thể so sánh với trước đây, điểm này là có thể nhìn ra được từ mấy cái móng vuốt vàng ròng sắc bén dữ tợn trên chân hắc báo, mỗi ngày vẫn đều ra bên ngoài ăn đồ hoang dại, một ngày sau cặn đỏ và châu đỏ lấy được đều nhiều hơn gấp mấy lần, thậm chí một tháng đánh được ba con tang thi cấp ba.

Cặn đất màu xanh làm phân bón cho cây ngọc không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với cặn đỏ, vốn Trương Thư Hạc cho rằng ngọc đào chí ít còn cần nửa năm nữa mới có thể chín, vậy mà một tháng sau đã chín, sau khi chín sẽ tự động rơi xuống, được không gian hạt đào thu lấy.

Trương Thư Hạc gần như vui mừng quá đỗi, lúc này lấy một trái ngọc đào bắt đầu Thổ Nạp tu luyện. Hiện tại hắc báo đã có thể hấp thu lượng lớn thi châu, trước đây khi ở chung cư cũ, một ngày ăn vài hạt châu thì sẽ không ăn nữa, bởi vì đã đạt tới cực hạn mà thân thể tiếp thu, trừ phi hao hết năng lượng trong cơ thể mới có thể ăn thêm vài viên nữa, hiện tại thế mà có thể một lần ăn hơn nửa chậu châu đỏ, cho dù không ăn thịt, cũng có thể tạm thời no bụng, bất quá do thiên tính, nó vẫn chung tình như một đối với thịt.

Hắc báo biết Trương Thư Hạc muốn tu luyện, mặc dù bất mãn không có thịt ăn, nhưng vẫn sẽ yên lặng hộ pháp cho y, cũng không đi xa, chỉ chặn kín ở cửa lỗ cây giết tang thi.

Thời gian hơn hai mươi ngày vội vã trôi qua, Trương Thư Hạc vừa mở mắt ra liền hiện rõ vẻ vui sướng, phẩm chất của năm quả đào kết lần này cao hơn rất nhiều, đại khái có quan hệ đến chất dinh dưỡng cực lớn trong cặn xanh.

Y ngoại trừ dùng một bộ phận để trừ đi dơ bẩn trên người, thì càng dùng lượng lớn linh khí để tẩy rửa sạch sẽ tay trái, lúc này trong tay trái là một tầng cặn dầu đen hồ hồ dày dày, nhìn xa vậy mà như đeo một chiếc bao tay.

Khí trời nóng bức, toàn thân đen bẩn đầy mùi thối thật sự là khó ngửi, Trương Thư Hạc đứng dậy đi tắm rửa trước, đi ra liền nhìn tay trái, toàn bộ tay trắng hơn một chút so với trước đây, dường như giống mà lại không giống.

Trước đây Trương Thư Hạc dùng linh khí ngậm trong ngọc đào cọ rửa dơ bẩn các nơi toàn thân, bất quá lần này lại chỉ cọ rửa một bộ phận nhỏ, y tính toán thanh trừ sạch sẽ toàn bộ cặn dầu tạp chất vốn có trong máu xương và cơ bắp tay trái.

Vốn một trái ngọc đào tuyệt không thể thanh trừ sạch sẽ, nhưng bởi vì bình thường tay trái luôn thu nạp linh khí đất trời, vì vậy vật bẩn ít hơn so với chỗ khác, vì vậy thanh lý tương đối dễ.

Trương Thư Hạc nhìn tay nửa ngày, sau đó ngưng tụ pháp lực trong cơ thể trong tay trái, tiện tay bẻ gãy một cành đào, sau đó vung tay, chỉ thấy cành đào chớp mắt đã đóng dính trên thân cây ở đối diện, cành cây dài một thước rưỡi chỉ còn lại có lá cây dài nửa bàn tay ở bên ngoài, còn lại đều cắm trong thân cây.

Trương Thư Hạc không khỏi kinh ngạc, một tay chống mép giường, nhảy qua giường sau đó kiểm tra, lại rút cành cây ra, toàn bộ cành cây không có nửa điểm hư hại, Trương Thư Hạc sau khi kinh ngạc liền bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ.

Cái cây dùng hạt đào sinh ra, sau khi được Trương Thư Hạc truyền một lần linh khí, chống đỡ được tám tháng cuối cùng mới thấm hết linh khí héo rũ, bởi vì từng trải qua một lần, Trương Thư Hạc ngược lại nửa điểm hoang mang cũng không có, chỉ chờ trong nháy mắt cây đào khô toàn bộ, thu cây vào trong không gian.

Hiển nhiên tang thi vây xung quanh cây đào thấy cây đột nhiên biến mất, đều sửng sốt, mấy con tang thi cấp ba không biết từ đâu đến sau khi nhìn thấy Trương Thư Hạc, toàn bộ chăm chú lên người y, ánh mắt vàng đục phát xanh lộ ra vẻ tham lam, nhao nhao từ chỗ cao xông về phía y.


Thời gian tám tháng tang thi cấp ba không ít ngược lại nhiều hơn, thật sự là khác thường, mà tang thi triều tuy rằng bị hắc báo giết mất không ít, nhưng lục tục lại có những con khác gia nhập vào, vì vậy trên thực tế tuyệt không ít đi bao nhiêu.

Châu tang thi cấp bốn đã bị hắc báo hấp thu hoàn toàn, mấy con tang thi cấp ba kia ngoại trừ không cam lòng, kiên trì lâu như vậy không tan, vẫn luôn sai khiến tang thi cấp thấp vây khốn y, dường như có mục đích khác, nhưng lúc này Trương Thư Hạc lại tuyệt không lưu ý tang thi triều, đối với y mà nói, chỉ cần trong tay có hạt đào, trên thực tế tang thi triều căn bản không đáng nhắc đến.

Mấy con tang thi cấp ba còn chưa tới gần bên người Trương Thư Hạc, đã thấy một bóng dáng vàng kim lóe qua, móng vuốt vung lên về phía chúng nó, chỉ thấy không trung đột nhiên xuất hiện một ngọn hỏa diễm, phá không tập kích về phía chúng nó, lửa đó màu vàng kim, chưa tới gần đã hun sấy khiến da tang thi hòa tan, nếu một khi bị bao trong đó, sợ rằng ngay cả cặn xương cũng không còn. Mấy con tang thi cấp ba hú lên quái dị ở không trung, chạy trối chết, một con trong đó thoát chậm, thét một tiếng thê lương tại chỗ, rơi xuống mặt đất chỉ còn lại một viên châu xanh và một khối cặn xanh to cỡ nắm tay.

Trương Thư Hạc ở phía sau kêu nó một tiếng, bóng dáng nhất thời chợt lóe, dùng miệng ngậm châu xanh và cặn xanh xông trở lại bên người y. Tiếp theo từ trong tay Trương Thư Hạc đột nhiên mọc ra một mầm cây, trong giây phút mầm xanh đã lớn thành một gốc đại thụ, bao bọc bọn họ ở trong đó, ngăn cách tang thi bên ngoài.

Đối với Trương Thư Hạc mà nói, hiện tại có rời khỏi nơi đây hay không, có đi căn cứ hay không, đã không còn quan trọng, y chỉ muốn tiếp tục ở nơi đây tu luyện một đoạn thời gian, tuyệt không muốn vội vã rời đi.

Mà hắc báo cảm thấy rất thỏa mãn đối với sinh hoạt lý tưởng rằng mỗi ngày đều có thể ăn được thịt, có thể giết chết hết thảy tang thi hiện tại, nó cũng không muốn rời khỏi nơi đây. Vì vậy một người một báo rất có ăn ý lại tạo thêm một cây đào làm pháo đài của bọn họ, tiếp tục nhốt mình bên trong, một người cả ngày tu luyện kiêm nghiên cứu trận pháp phù chú, một báo mỗi ngày đi khiêu chiến tang thi, mỗi ngày đều bách chiến bách thắng, mang về một đống lớn chiến lợi phẩm, đắc ý vạn phần.

Trong không gian có gỗ của hai cây đào héo rũ, gốc cây trước đó Trương Thư Hạc vẫn luôn không nhìn đến, tuy rằng không vứt đi, nhưng cũng không chú ý nhiều, nhưng cây thứ hai khiến y để tâm.

Y phát hiện ngọc đào thực sự toàn thân đều là bảo vật, vỏ quả thịt quả tràn ngập linh khí, hạt cũng là pháp bảo bảo mệnh, cho dù héo rũ, chắc hẳn cũng có rất nhiều tác dụng, tuyệt không phải chỉ có thể làm củi nhóm lửa, nắm chắc ý nghĩ này, Trương Thư Hạc bắt đầu thận trọng suy nghĩ.

Cây đào không cần phải nói, đã hoàn toàn hao sạch linh khí và hơi nước trong hạt đào, thành một gốc cây gỗ khô, nhưng Trương Thư Hạc phát hiện gỗ khô cứng hơn so với gỗ đào bình thường, đồng thời tuy rằng đã không còn linh khí, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, linh khí trong cây vẫn cao hơn gấp năm lần gỗ đào bình thường, nói cách khác, cho dù là khối gỗ khô, cũng là gỗ khô có linh khí.

Đối với điểm này Trương Thư Hạc đột nhiên nghĩ đến cách chế tạo giấy phù, bởi vì là sử dụng để trừ tà, chất liệu gỗ làm giấy không giống với gỗ giấy bình thường, gỗ làm giấy của giấy phù cấp thấp và cấp cao cũng không giống nhau.

Về thành phần không giống nhau, chính là linh khí mà gỗ chứa là bao nhiêu, Trương Thư Hạc xem qua những quyển sách cất trữ mà cha để lại, bên trong có viết về giấy phù và một số vật liệu làm phù khác. Sở dĩ giấy phù được dùng rộng rãi nhất, một là nó có thể được sản xuất với số lượng rất lớn, giá cả cũng không cao, hai là mang theo thuận tiện, dễ gấp dễ cất, nhưng trên thực tế, làm vật dẫn pháp lực, ngoại trừ Hư Không Phù* thì nó là yếu nhất (phù vẽ trên không trung), nhiều nhất có thể sử dụng được ba lần, so ra, phù được chế trên ngọc là ổn định nhất cũng có thời gian sử dụng dài nhất.

Thế nhưng ngọc giá cả đắt đỏ không phải người người đều sử dụng được, đồng thời, muốn vẽ phù trên ngọc tuyệt không dễ dàng, hai điểm này cũng là nguyên nhân hạn chế ngọc phù phát triển, nó là thứ chỉ được sử dụng trong một quần thể nhỏ, không có khả năng sử dụng lượng lớn.

Trừ bỏ giấy và ngọc, Trương Thư Hạc nhìn khối gỗ trong tay, ánh mắt chợt lóe, trong lòng nhất thời có chủ ý. Kỳ thực làm phù, gỗ đào là thích hợp nhất, nó là nguyên vật liệu dùng để trừ tà tốt nhất, hơn nữa làm vật dẫn linh khí tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với giấy, nhưng gỗ đào thoáng chứa linh khí đều là loại lâu năm, số lượng quá ít, ngoại trừ dùng để chế thành kiếm gỗ đào, thì là một số dụng cụ trừ tà, còn thừa lại không nhiều, nó cũng như ngọc đều có hạn chế về tài liệu, vì vậy người dùng cũng ít.

Bất quá điểm này đối với Trương Thư Hạc lại không thành vấn đề, hai cây đào trong không gian chính là tài liệu có sẵn, hơn nữa gỗ đào khô đủ linh khí như thế e rằng toàn thế giới cũng không có bao nhiêu.

Quyết định chủ ý, Trương Thư Hạc liền lấy một cây chủy thủ sắc bén, chỉnh lý cành cành nhánh nhánh gỗ đào. Trên thực tế gỗ đào có thể vẽ phù, chỉ ở phần thân cây chính, hoặc là nửa đoạn nhánh lớn, linh khí đủ nhất hiệu dụng cũng tốt nhất, nhưng cây đào nhiều cành, thân cây ngắn, xuất phẩm rất ít, cũng may hai cây này đều tương đối lớn, tuy rằng cành cây còn nhiều hơn, thế nhưng thân cây to, độ dài cũng không ngắn, nhánh lớn cũng có mấy cây.

Dùng chủy thủ bình thường cắt cành đào rất chậm, bất quá Trương Thư Hạc đẩy tinh lực vào chủy thủ trong tay, rồi cắt cành đào, tuy rằng không nhanh, nhưng cũng không quá cật lực, một buổi chiều đã chỉnh lý ra được vài đoạn gỗ khô lớn có thể làm thành miếng gỗ đào.

Cắt khối gỗ thành kích cỡ ngay ngắn, sau đó cắt ra từng miếng dày ba ly. Bởi vì chất gỗ nhẵn mịn, hoa văn mỹ cảm, gỗ cũng thập phần khô ráo, cắt xuống nửa điểm cũng không biến hình, chỉ hơi dày hơn một chút so với giấy carton, tính dai rất mạnh, gấp cũng không gãy, cũng bởi vì nhẵn mịn, hơn nữa chủy thủ được rót vào pháp lực rất sắc bén, vì vậy cắt xong không cần mài, tay sờ mặt phẳng rất trơn bóng.

Sau khi cắt xong hơn mười miếng gỗ, dùng tay xếp ra thành hàng ngang, lại có chút giống bài pu-khơ, xúc cảm vô cùng tốt, chẳng qua hình dạng hẹp mà dài. Trương Thư Hạc vẽ một tấm phù trên một miếng gỗ đào thử xem trước tiên, toàn bộ pháp lực không có nửa điểm tiết ra ngoài, còn có thể lưu động theo hoa văn gỗ đào, thời gian sử dụng cũng dài hơn so với giấy phù, đồng thời có thể tùy ý đưa pháp lực vào, bất cứ một tấm nào cũng có thể sử dụng được hơn mười lần, cuối cùng cũng sẽ không bốc lửa, chỉ biến thành màu đen gập lại sẽ đứt, dùng cực tốt.

Trương Thư Hạc sau khi thử mấy tấm, xác định khả thi, lúc này mới cắt toàn bộ gỗ đào khô còn lại thành miếng gỗ, nhưng tuyệt không dùng toàn bộ miếng gỗ đào để vẽ phù, một số phù vẫn dùng giấy để vẽ, chỉ có Thất Tinh phù là dùng miếng gỗ đào vẽ. Xác suất thành phù của Thất Tinh phù cấp thấp là trong mười tấm có ba tấm phế phù, phù khác là một tấm phế phù, nhưng sau khi dùng miếng gỗ đào, vậy mà có thể đề thăng xác suất thành phù của Thất Tinh phù, mười tấm chỉ có một tấm sẽ phế.

Sau khi vẽ Thất Tinh phù gần hai tháng, Trương Thư Hạc bắt đầu nghiên cứu một đống cành đào còn lại còn có thể dùng làm gì, suy nghĩ hai ngày cũng chậm chậm nghĩ ra được chút môn đạo, có thể dùng những cành cây này làm chút vũ khí thích hợp tay trái mình dùng.

Thất Tinh Kiếm tuy rằng bá đạo, nhưng pháp lực tiêu hao cũng rất khổng lồ, như thế nào có thể làm ra một món vũ khí, vừa không phí bao nhiêu pháp lực, lại có thể tạo được tác dụng khắc chế tang thi, tốt nhất có thể thích hợp dùng cho quần công, nếu như lại bị bao vây, chí ít có sức để đánh trả, không cần lo lắng mất mạng nơi Cửu Tuyền.

Một khi trong lòng Trương Thư Hạc đã có chủ ý, thì sẽ một lòng một dạ bắt đầu nghiên cứu.

Trong cây đào bị tang thi bao vây, Trương Thư Hạc vẫn luôn trầm mê trong tu luyện, và nghiên cứu vũ khí phù chú trận pháp, đảo mắt thời gian đã qua ba năm. Ba năm này nói dài không dài nói ngắn không ngắn, đối với y mà nói giống như vẫn luôn đi tới phía trước, đột nhiên thoáng quay đầu lại, mới phát hiện đã trôi qua ba mùa hè, bị đàn tang thi vây công tựa như chuyện mới phát sinh ngày hôm qua.

Một ngày này, trên chiếc nồi nơi một góc cây đào đang hầm hỗn tạp thịt thỏ thịt heo và thịt bò, nóng hôi hổi bốc lên mùi thịt chín thơm ngào ngạt. Trương Thư Hạc mặc chiếc áo khoác bông dài tay, đang đối mặt với một tấm sắt ở đối diện, vung tay, chỉ nghe thấy hơn mười thanh âm “Đinh đinh đinh đinh”.

Sau khi ném xong, Trương Thư Hạc đi qua nhìn, tấm sắt đã thành tổ ong, có mấy cây đinh đào kẹt trong tấm sắt, những cây khác đều xuyên qua, còn lợi hại hơn so với đạn. Đúng lúc này, mấy cây đinh đào kẹt trong tấm sắt đột nhiên tự nổ, chỉ nghe “Bành bành” mấy tiếng, tấm sắt bị mấy cây đinh kia nổ nở hoa, vốn đã thành cái sàng, hiện tại còn biến hình thành một đống sắt vụn. Trương Thư Hạc thấy vậy tiện tay vứt đi, xoay người xem thịt trong nồi đã được hầm mềm chưa.

Đang nếm canh thịt, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng rống giận dữ kinh thiên, tiếp theo là mấy tiếng rít, một lát sau, một con báo hùng tráng toàn thân nửa vàng nửa đen đi đến từ chỗ lỗ cây, đi tuy chậm, nhưng cơ bắp toàn thân giữa lúc đi lại mang theo một loại mỹ cảm thô rộng dã tính, tứ chi hữu lực tráng kiện rõ ràng hiển lộ ra tốc độ chạy và lực bạo phát cực lớn trong đó.

Ở bên ngoài cũng đã ngửi thấy được mùi thịt, mắt tím với màu sắc đã sẫm hơn không ít nhìn chằm chằm người đang nếm nước canh nơi góc, đang dùng muôi không ngừng khuấy thịt trong nồi; không vội không nóng đi đến phía bên đó, so với bộ dáng ngửi mùi thịt đã xông lên trước đây, khác biệt như hai dạng.