Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 199

Trong Thất Sát Chi Địa to như vậy, muốn tìm ra một cửa sinh trong thời gian ngắn là việc cực không dễ dàng, thời gian tiêu hao khi dùng ngũ hành bát quái để giải toán quá dài, lúc này mà chậm lại một phần đều sợ có nguy hiểm đến tánh mạng. Đối với hàng ngàn hàng vạn ma vật trong Hố Vạn Ma, cho dù Kim Đan Kỳ ở đây, cũng sẽ như thú bị nhốt, cực kỳ hung hiểm, càng miễn bàn còn có một số ma vật mạnh mẽ, tu vi của tu sĩ Trúc Cơ lại tựa như con thỏ yếu ớt trong miệng mãnh thú, không có chút lực đánh trả, giết chết dễ như trở bàn tay.

Trần Hạc vừa nhanh chóng qua lại không ngừng trong rừng, ngón tay trong y bào đang dùng tốc độ nhanh chóng không ngừng tiến hành bấm ngón tay tính toán. Rất nhiều người cảm thấy bấm đốt ngón tay là chiêu số mà đoán mệnh thường dùng, bên trong đó thì thành phần làm bộ làm tịch lừa dối chiếm đa số, nhưng kỳ thực bấm đốt ngón tay là một môn kỹ xảo của đạo gia, bàn tay chứa đại thế, kỳ thực một tay có thể giải toán được rất nhiều thứ, Trần Hạc chỉ đơn giản dùng ngón tay làm ngũ hành, bố trí toàn bộ bản đồ tuyến đường của Thất Sát Địa trong tay, ở đông – tây – nam – bắc – trung với thuộc tính ngũ hành tương sinh tương khắc, để không ngừng tìm kiếm phương hướng cửa sinh.

Độ khó này khá cao, bản đồ không rõ ràng, phía sau lại có vô số ma vật truy kích, đoạn đường phía trước xa lạ, việc tìm cửa sinh giống như người mù mò đường, chỉ có thể dựa vào giải toán ngũ hành chỉ đường, thứ này tương đương với quải trượng trong tay người mù, mỗi khi đi một đường đều phải giải toán. Mà ở trong mắt Vu Liệt với hai ba tu sĩ phía sau, Trần Hạc tựa như con ruồi không đầu, tốc độ nhanh chóng rồi lại lượn phải quẹo trái không hề có đầu mối trong rừng, mấy lần suýt nữa tông vào cổ mộc, gần như đều khiến bọn họ lượn đến choáng váng, nếu không phải những người này ý thức được khí đen càng tràn càng lớn gần như che khuất nửa bầu trời phía sau kia, tựa như một điềm báo bất tường, những người này mới sẽ không theo một người quẹo bậy khắp nơi như điên.

Tốc độ giải toán quá nhanh, Trần Hạc đã nhớ không rõ bản thân giải toán đến đâu rồi, dứt khoát nắm chặt tay, ngón tay ngừng đếm số. Nếu như không có gì bất ngờ, nơi này chắc hẳn là phạm vi chắc chắn tiến vào cửa sinh, chí ít cũng là nơi tiếp cận cửa sinh, tiếp tục giải toán thì độ khó càng lớn, chẳng bằng thay một phương thức trực tiếp. Dựa vào kinh nghiệm của Trần Hạc, phần lớn cửa sinh đều là nơi linh khí cực kỳ nồng đậm, loại địa phương này không dễ dàng bị ma khí cắn nuốt trong nháy mắt, chí ít có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, chỉ cần tìm ra địa phương tràn đầy linh khí nhất trong vòng phạm vi mấy trăm trượng, nơi đó chắc chắn chính là cửa sinh.

Đối với điểm này, Trần Hạc có chút nắm chắc, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cộng thêm công pháp Toàn Linh, phạm vi có thể cảm ứng linh khí không nhỏ. Đi về phía trước hơn phân nửa đường, rẽ ra khỏi núi rừng, tiến vào một chỗ núi cao trong Thất Sát Chi Địa, nói là núi cao, kỳ thực chỉ cao hơn đất bằng một chút. Trong núi này, Trần Hạc cảm giác được một luồng linh khí nồng đậm dị thường, nếu như không có gì bất ngờ, trong núi này tất có bảo bối, nhưng lúc này y đã mất đi nửa phần tâm tình tìm bảo.


Mà bốn tu sĩ lục tục thở dốc chưa định đi theo phía sau y cũng đã tiếp cận điểm giới hạn kiên trì. Rốt cục, Trần Hạc ngừng lại ở một sườn dốc có rừng cây sum xuê, chim thú bay nhảy. Y nhìn bốn phía xung quanh, trong tay không có la bàn, chỉ có thể bẻ một cành cây, vẽ lên mặt đất mặt la bàn Thiên Can Địa Chi ngũ hành đơn giản, nhíu đầu mi cũng vẽ vẽ một chút ở mặt ngoài, lại bẻ mấy nhánh gỗ, tùy ý ném lên la bàn, liên tục ném ba lần, rồi mới kiểm tra xung quanh, sau cùng đi tới một mặt sườn núi sáng rực ánh nắng mặt trời.

Cây cỏ nơi đây rõ ràng mọc tốt hơn dưới sườn núi nhiều, hơn nữa cả ngày hứng ánh nắng, chính là nơi tụ linh chí dương, nếu như nói toàn bộ Thất Sát Chi Địa bị ma khí cắn nuốt, như vậy nơi này chắc hẳn là một trong mấy nơi cuối cùng bị cắn nuốt, linh khí mà nơi đây ngậm hẳn có thể chống đỡ được một đoạn thời gian. Mà ở trong khoảng thời gian này, việc mà bọn họ có thể làm đó là chờ đợi trận pháp khởi động, đưa bọn họ ra khỏi Thất Sát Chi Địa, nếu không khi chỗ cuối cùng này bị ma khí hắc ám bao phủ, tất cả tu sĩ trong Thất Sát Chi Địa đều sẽ chết không có chỗ chôn.

Trần Hạc không nhìn đến Vu Liệt với mấy tu sĩ theo y dừng lại sau đó, ánh mắt của y liên tiếp quét tới quét lui giữa rừng cây với ma khí đang tràn ngập xung quanh phía sau, cuối cùng chọn một chỗ, nâng tay lấy ra phù phòng ngự mà y vẽ trước khi tiến vào Thất Sát Chi Địa. Vốn những phù phòng ngự này y dự định để lại làm đòn sát thủ bảo mệnh vào thời khắc mấu chốt, lại không ngờ rằng cần đến để chống đỡ ma vật, nhưng chỉ dựa vào mấy chục tấm phù phòng ngự cấp thấp này, căn bản không chống đỡ được quá nhiều ma vật.

Cũng may Trần Hạc có kinh nghiệm vào lúc lâm nguy thế này cực kỳ phong phú, tư duy không bị loạn thành tương hồ, trái lại cực kỳ lãnh tĩnh. Thứ có thể trừ ma trong tay y ngoại trừ hai thanh pháp khí Nguyên Thần được luyện chế từ hạt sen linh liên cửu phẩm, thì là Bà Sa Châu nơi cổ tay, về phần thứ khác, trong tay có hạt linh liên, nhưng hiện tại không có thời gian tiến hành thúc nó, muốn thúc một gốc linh liên chí ít cũng phải nửa tháng mới có thể hoàn toàn thành thục.

Mà gốc Thiên Nhất thần mộc trong không gian được Trần Hạc trồng ở một chỗ hẻo lánh trong cốc, cho dù ngày ngày dùng lượng lớn nhũ cây tưới, sinh trưởng vẫn rất chậm chạp, chỉ thúc được cao tới hơn nửa người, ngay cả như vậy cũng đã chia cách khu vực một trượng xung quanh làm của riêng, không hổ là Thiên Nhất thần mộc đứng hàng thứ hai, cực kỳ bá đạo, cho dù lúc này Trần Hạc lấy nó ra, bản thân cũng không cách nào được nó che chở. Thiên Nhất thần mộc dưới tình huống chưa luyện chế, cự tuyệt tất cả sinh linh tới gần, trừ phi Trần Hạc có thể biến bản thân thành một gốc cây cỏ, một khối bùn hoặc tu thành Chân Phật, nếu không thì bất kỳ sinh mệnh thể nào cũng không thể dễ dàng tiếp cận, trong khoảng thời gian ngắn không thể tạo được tác dụng. Còn lại một số pháp khí tuy rằng cũng có công hiệu chống đỡ ma vật, nhưng hiệu quả cũng cực nhỏ không đáng nhắc tới.

Đầu Trần Hạc vận chuyển nhanh chóng, hỏa diễm chí dương của hắc báo có tác dụng khắc chế đối với ma vật, nhưng lúc này nó vẫn chưa tỉnh, mà thứ có thể trừ ma trong tay mình, kiểm kê một hồi thực tế cũng không có bao nhiêu. Khi mở ra hộp chứa cánh hoa Thổ Liên cửu phẩm, đột nhiên mắt Trần Hạc sáng ngời, nhanh chóng đếm những cánh hoa linh liên cửu phẩm còn lại, không nhiều không ít vừa vặn còn bốn mươi chín mảnh, vừa vặn là con số ‘bảy bảy’ (7×7=49), có thể dựng thành pháp trận Thất Tinh.

Chẳng qua phù mà Trần Hạc vẽ cộng thêm mua được chỉ gom được ba mươi chín tấm, không khỏi không chút khách khí mở miệng xin Vu Liệt. Trước đó Vu Liệt thấy sương đen kia càng ngày càng đậm, dường như rất có xu thế khuếch tán, tuy rằng chưa rõ trong đầm lầy đen đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết bên kia đã đâm phải sọt rồi, hiện tại đang lượn vòng vòng không ngừng, muốn hỏi chuyện lại thấy sắc mặt Trần Hạc lo âu, nhất thời cũng không dám mở miệng.

Thẳng đến về sau gặp được hai tu sĩ Ngọc Đan Môn vẫn luôn đi theo, lúc này mới đại khái biết được quá trình trải qua, trong lòng không khỏi nghĩ mà sợ theo, may là trước đây bọn họ rời khỏi đầm lầy, nếu không hiện tại đứng mũi chịu sào trở thành cơm trong bụng ma vật có thể chính là bọn họ. Nếu vào thường ngày gặp phải một hai ma vật, ngược lại có thể cùng chém giết một hồi, nhưng hiện tại ma vật nhiều như thế, lực lượng của Nhân tu quá đơn bạc, căn bản không cách nào đối kháng. Nguồn:

Mấy tu sĩ không muốn ở đây ngồi chờ chết theo Trần Hạc, theo suy nghĩ của bọn họ thì tốt nhất là có thể trốn qua nơi khác, cách ma vật kia càng xa càng tốt. Nhưng Thất Sát Chi Địa tuy lớn, lại không phải vô biên vô hạn, bất kể chạy tới chỗ nào thì cuối cùng đều không an toàn, mà Vu Liệt với hai tu sĩ Ngọc Đan Môn hiển nhiên vẫn muốn nghe một chút ý kiến của Trần Hạc, vì vậy vẫn luôn không rời đi, mà người còn lại tuy rằng bực tức đầy bụng, nhưng cũng chỉ đành lo lắng xoay quanh theo.

Chợt nghe Trần Hạc mở miệng xin phù phòng ngự, Vu Liệt không nói hai lời lập tức lấy sáu tấm trong tay cậu, đây chính là do cậu dùng nhiều tiền mua được, ai chẳng biết Thất Sát Chi Địa vừa được mở ra, giá của phù phòng ngự trên phố tăng gấp đôi, sáu tấm này là do cậu cầu ông nội dựa bà nội mượn quan hệ bằng hữu mới mua rẻ được hai thành. Cộng thêm sáu tấm này là bốn mươi lăm tấm, còn thiếu bốn tấm, hiển nhiên trong tay hai tu sĩ hậu kỳ Ngọc Đan Môn có không hề ít phù phòng ngự.

Tu sĩ để râu kia thấy ánh mắt Trần Hạc không chút che đậy, trắng trợn nhìn qua bọn họ, ý đồ lấy phù phòng ngự cực kỳ trần trụi, hai người ngẩn ra, bất quá nếu không nhờ tu sĩ đan môn có điểm lạ mặt trước mắt này, hai tu sĩ hậu kỳ đan môn chưa hẳn có thể sống ra khỏi đầm lầy, hai người nhìn nhau, nhất thời đưa tay mỗi người lấy tám tấm.

Tay áo bào Trần Hạc đảo qua, túm phù trong tay, không kịp đếm kĩ đã lấy ra bốn mươi chín tấm có phù lực mạnh, sắp xếp tất cả phù ra trên mặt đất, sau đó lấy ống trúc ra, bên trong chính là bốn mươi chín cánh hoa linh liên cửu phẩm, dùng nước linh tuyền cực phẩm pha ra. Vừa mở nắp ống trúc, tức khắc một khối dịch thể cánh hoa linh liên đã được pha tràn ra từ ống, tồn tại giữa không trung, linh khí được ngậm trong đó cực kỳ thuần túy, linh khí này khác với linh khí của linh thảo khác, linh khí của linh liên chính là khí thánh liên trừ ma, càng nồng đậm thì hiệu quả càng tốt.

Trần Hạc bất chấp những người này có phải đang phỏng đoán trong tay y làm sao sẽ có nước thánh liên hay không, năm ngón tay khẽ mở, cả khối linh dịch lập tức chia thành bốn mươi chín phần trên không trung, kế đó lòng bàn tay ấn hờ xuống, toàn bộ bốn mươi chín phần linh dịch được rót vào phù phòng ngự, chốc lát sau y phất tay với mặt đất, bốn mươi chín tấm phù phòng ngự đón gió mở ra lần lượt sắp xếp trên không trung.


Ánh mắt Trần Hạc quét xung quanh, lại nhìn bầu trời và phương vị đang đứng, trầm ngưng chốc lát rồi vung tay áo, một tấm phù đã bắn lên một thân cây khô cách đó không xa, cả tấm phù không biết khi nào trở nên cứng rắn vô cùng, cuối cùng cả tấm nguyên vẹn không bị tổn hao cắm lên thân cây, sau đó tay trái tay phải của y lần lượt không ngừng vung về mỗi một phương hướng, càng vung càng nhanh, mỗi khi vung một lần, sẽ có một tấm phù bị đóng vào cây khô nào đó.

Không quá bao lâu, toàn bộ bốn mươi chín tấm phù phòng ngự đã được khảm nạm hoàn tất, tất cả phương vị vị trí phù hoặc gần hoặc xa, hoặc trên hoặc dưới. Nếu xóa đi cảnh tượng xung quanh, chỉ lấy Trần Hạc làm điểm trung tâm, dựa vào bố cục của phù xung quanh thì có thể nhìn ra được đây là một đạo phù trận phòng ngự lấy con số ‘bảy bảy’ cấu thành, bộ phù trận này thành công bảo hộ người trong trận, hoàn toàn không tìm được kẽ hở đánh vào.

Bố trí xong trận pháp, Trần Hạc không để ý mồ hôi trên trán, vội vàng uống ngụm linh tửu ngồi xuống tại chỗ nhắm mắt đả tọa, ba tu sĩ khác tuy rằng không hiểu phù trận, nhưng toàn bộ dao động linh khí thay đổi hoàn toàn, dựa vào lượng lớn linh khí tuôn đến là có thể biết được đây là một trận pháp không yếu, nhưng mấy người lại không khỏi bắt đầu nghi hoặc, chỉ bằng vào một trận pháp được lập vội vội vàng vàng như vậy mà có thể chống chọi ma khí sao? Một khi mỏng manh như tờ giấy, vậy không phải ngồi ở đây chờ chết sao? Vào giờ này khắc này, không ai có thể an tâm ngồi xuống đả tọa, ngoại trừ Trần Hạc.

Ngay khi Trần Hạc thở ra một hơi, khôi phục lại linh khí tổn hao ban nãy, thì thấy mấy bóng người chợt hiện ra, hai người trong đó vậy mà là Vệ thiếu chủ của Khí Linh Sơn với một tu sĩ hậu kỳ của Thần Thú Các. Tốc độ của bọn họ cực nhanh, vừa chạy vừa chửi bới liên tục, khi nhìn thấy đám người Trần Hạc, khẽ chuyển phương hướng, trực tiếp xông đến. Mà ở phía sau bọn họ, lúc này đang có hai ma vật đang đuổi theo, vừa đuổi miệng vừa phát ra một trận tiếng kêu khặc khặc quái dị...

Ngay phía sau đó lại có một thanh âm quái dị nói: “Ha ha ha, tiểu tử này là lão ma nhìn trúng, ai cũng không cho cướp.” Kế đó thì ăn nói lung tung, nói chuyện đặc biệt có ‘kỹ thuật’: “Tiểu tử, nhanh để thân thể lại, ta tha cho ngươi không chết...”