Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 195

Vào thời khắc mấu chốt này, Trần Hạc trái lại lãnh tĩnh, vì tâm thần y tương thông với hắc báo, đương nhiên biết tình hình lúc này của hắc báo cực kỳ hung hiểm, nhưng chính vào lúc này, y càng không thể luống cuống tay chân, trái lại phải có tín niệm kiên định, y vén vạt y bào rồi trực tiếp ngồi trên mặt băng, theo vị trí lúc này mà nói, đối với y cũng cực kỳ nguy hiểm.

Bởi vì một khi hắc báo luyện hóa không được Phần Băng Hỏa, hỏa diễm đó tùy thời đều có thể nổ chui ra khỏi thân thể hắc báo, đến lúc đó né tránh thế nào cũng đã không còn kịp. Hai nữ tu ở xa xa trợn lớn hai mắt, hiển nhiên cảm thấy khó tin, bởi vì Trần Hạc ngồi bên cạnh hắc báo đại biểu một khi có gì bất ngờ xảy ra, một người một báo đều sẽ bị Phần Băng Hỏa thiêu không còn một mảnh.

Nói thật, tu sĩ thích nuôi yêu thú ở tu tiên giới không phải số ít, các cô cũng không phải chưa từng thấy qua, nhưng tu sĩ coi trọng yêu thú như sinh mệnh, có thể đồng sinh cộng tử như y, thật đúng là người đầu tiên, trong nháy mắt này, Lý Lăng Phỉ với Sở Hân Nghiên đều bị cảm động.

Trước đó biểu muội nói Trần Hạc đủ điều tốt, cô cũng không để tâm, cũng chỉ có cô nương ngốc như biểu muội mới có thể cho rằng tất cả mọi người là người tốt, cho dù gặp được Trần Hạc thì cũng bất quá chỉ cảm thấy người này coi như an phận, không phải những tu sĩ dung tục chiếm tiện nghi của nữ tu, thẳng đến lúc này trong lòng Lý Lăng Phỉ mới rốt cục thừa nhận, lần này biểu muội không nhìn nhầm, ý chí của người này thật sự là khó gặp trong những người tu tiên, bất kể là cho các cô linh tửu linh đan không cần đền bù trước đó, hay một lòng chân tình đối với linh thú lúc này, đều khiến những người ngoài cuộc như các cô cảm thấy bội phục và cảm động, mà Sở Hân Nghiên bên cạnh đã tựa lên vai cô khóc.

Mà bên này Trần Hạc lại hoàn toàn không phải như trong lòng hai nữ tu suy nghĩ, bởi vì y căn bản không hề nghĩ đến hắc báo sẽ thất bại, vì để hắc báo biến dị, y đã làm rất nhiều chuẩn bị, không ngừng ăn Ngưng Thần Quả, khiến nguyên thần nó lớn mạnh, đồng thời nuôi nấng lúc đầu đến luyện hóa một giọt máu chân long với hơn một trăm miếng vảy tử hỏa sau này, mấy thứ này không có cái nào mà không phải là vật đỉnh bậc của tu tiên giới, cho dù có linh thạch cũng không nhất định có thể mua được.

Hiện tại hắc báo đã luyện hóa tất cả tử hỏa, sau khi dung hợp toàn bộ tinh hoa của Kim Trảm Nguyên, nếu còn không thể cắn nuốt được ngọn Phần Băng Hỏa này, vậy sẽ hoàn toàn không thể đi tới được trên con đường yêu thú dị biến, trong lòng Trần Hạc sớm đã so sánh toàn bộ giá trị thành bại của biến dị, tổng hợp lại với nhau, cộng thêm một số biện pháp phụ trợ luyện hóa mà ban nãy y làm, xác suất thành công chí ít là 60%, đây còn là trị số mà y đánh giá cao Phần Băng Hỏa cho ra.

Chỉ cần vượt qua 50%, cộng thêm sức chịu đựng và tín niệm kiên định của hắc báo, luyện hóa sẽ không quá trắc trở. Trần Hạc ngồi trong trận pháp, hắc báo vừa mở mắt sẽ có thể thấy y. Vào thời điểm sớm nhất mà Trần Hạc cảm nhận thấy nguyên thần giảm kịch liệt, đã tiếp cận giá trị thấp nhất, tình hình của hắc báo cực kỳ không ổn, nó nằm trên băng không thể nhúc nhích, chỉ khẽ mở miệng phát ra từng đợt tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng, thậm chí miễn cưỡng mới có thể mở mắt nhìn Trần Hạc.

Trần Hạc lại luôn bình tĩnh nhìn nó, mỗi khi thân thể nó kết một tầng băng sương dày, sẽ lấy ra một khối Hỏa Luyện Tinh từ trong hộp bên cạnh ném cho nó. Ngay từ đầu nó ngay cả miệng cũng khép không được, căn bản không cách nào nuốt vào Hỏa Luyện Tinh, Trần Hạc chỉ có thể búng vào trong miệng nó. Vì Phần Băng Hỏa đang ở trong cơ thể hắc báo, thuộc tính băng trong đó ức chế tử hỏa trong cơ thể nó, khiến tử hỏa không cách nào hoàn toàn phát huy tác dụng luyện hóa, mà Hỏa Luyện Tinh có thể tạm thời giảm bớt tình trạng khuyết thiếu hỏa diễm trong cơ thể hắc báo đối kháng Phần Băng Hỏa.

Nhưng không thể dùng quá nhiều, tuy rằng nó là hỏa thú, nhưng khi lượng lửa trong cơ thể đạt đến cao điểm, toàn bộ thân thể sẽ chịu không nổi nhiệt độ, cũng sẽ bị vết thương trí mạng. Vì vậy hắc báo nuốt vào một khối, sẽ ô ngắn một tiếng với y đòi một khối khác, y cơ bản đều không để ý tới, chỉ nhắm mắt ngồi tại chỗ đả tọa. Hắc báo ngay từ đầu trong vòng một ngày chỉ có thể tỉnh lại ba lần, mỗi lần mở mắt sẽ nhìn thân ảnh bên cạnh, sau đó sẽ há miệng nuốt vào Hỏa Luyện Tinh bốc lên khí nóng mà Trần Hạc đặt bên miệng nó.

Đến ngày thứ hai đã có thể tỉnh lại nhìn y một lần nữa, sau đó còn vươn đầu lưỡi nuốt vào một khối luyện tinh. Cứ như vậy trong thời gian hơn mười ngày, băng sương trên người hắc báo tan rồi lại đông, đông rồi lại tan, vì Phần Băng Hỏa là hỏa diễm biến dị cực kỳ khó chơi, loại tình hình này mỗi ngày phải lặp đi lặp lại nhiều lần, thẳng đến ngày thứ mười hai, băng sương trên người hắc báo mới rốt cục triệt để tan thành nước, mà tử hỏa lại lần nữa bao trùm bên trên, hộp hỏa luyện thạch đặt bên cạnh Trần Hạc đã sắp thấy đáy, chỉ còn lại lẻ loi mấy khối.


Ngày này, Trần Hạc rốt cục mở mắt, ngẩng đầu gật gật đầu với hai nữ tu kia. Hai nữ tu trong tầng băng tuy rằng không thể nói khổ không nói nổi, nhưng cũng có chút chật vật, bởi vì phải chống đỡ hàn khí trong tầng băng, một ngày hai ngày với tu sĩ Trúc Cơ mà nói không tính là gì, nhưng mười ngày tám ngày vẫn luôn mở lồng phòng ngự thì hơi có chút giật gấu vá vai, nếu không có linh tửu luôn chống đỡ, hai nữ tu đã sớm bị đông đến mức mặt mày biến sắc rồi.

Mắt thấy con yêu thú kia dường như không có trở ngại gì lớn, dưới loại tâm tình vui sướng này, cho dù lạnh thêm mấy phần nữa, hai người cũng cam nguyện, hiện giờ thấy Trần Hạc gật đầu, hai người tức khắc vui vẻ, biết Phần Băng Hỏa kia đã không còn uy hiếp, tức khắc khống chế pháp khí di chuyển qua từ trên tầng băng. Hai người cẩn cẩn thận thận nhìn con báo nằm sấp trên mặt đất, xem ra suy yếu không ít, bất quá lông đen toàn thân lúc này đã pha tạp thêm chút màu ngân sương, còn đẹp hơn cả Hỏa Vân Báo lông trắng của Sở Hân Nghiên nửa phần.

“Trần sư huynh, khối này chính là Ly Diễm Băng.” Lý Lăng Phỉ thoáng có chút kích động chỉ một khối tinh thể pha lê mấy thước vuông trong tầng băng. Trên thực tế loại tầng băng này đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, sở dĩ bị đông đến mức chà tay chà chân chính bởi vì khối Ly Diễm Băng này, vì mấy vạn năm bị hàn hỏa thiêu đốt, hơn nữa bản thân là thuộc tính băng, nhiệt độ cực thấp, có thể khiến người ta rét lạnh tận xương.

Hắc báo đã không còn trở ngại lớn, Trần Hạc kiểm tra sự dao động của hỏa diễm trong cơ thể nó, cực kỳ bình ổn, nhưng nếu muốn triệt để luyện hóa thì chí ít phải mấy tháng, lúc này y mới khẽ phất tay thu nó về không gian Giới Tử, sau đó đi về phía khối Ly Diễm Băng theo như lời Lý Lăng Phỉ. Mất đi sự che chở của Phần Băng Hỏa, Ly Diễm Băng đương nhiên thành vật trong bàn tay.

Lý Lăng Phỉ với Sở Hân Nghiên lần lượt lấy ra một vài thứ từ túi trữ vật, sau đó bắt đầu dùng pháp khí đặc thù cẩn thận tỉ mỉ bào gọt tầng băng. Điểm này Trần Hạc không khỏi bội phục vô cùng, thông thường nam tu đều sẽ trực tiếp chém xuống để thu hồi, sơ ý thì ít nhiều đều sẽ tổn thất chút thiên tài địa bảo, nữ tu thì tương đối cẩn thận tỉ mỉ hơn nhiều, các cô sẽ xử lý tốt tất cả bộ phận nhỏ tinh vi, không lãng phí mảy may.

Nửa ngày sau, khối Ly Diễm Băng trân quý dị thường đó đã được lấy ra, Lý Lăng Phỉ mang một loại bao tay băng tơ thuần màu trắng đặc chế, lấy khối Ly Diễm Băng bất quy tắc dày bằng bàn tay dài chừng một thước rưỡi đó, trong mắt thoáng lộ sự kích động, đặt qua một bên. Kế đó bắt đầu do dự, dù sao lần này có thể lấy được khối tinh thạch biến dị hi hữu này, công lao lớn nhất chính là của Trần Hạc, cô với biểu muội ngoại trừ dẫn đường thì thật sự không giúp ích được gì.

Thế nhưng thoáng nghĩ, đành phải da mặt dày dùng băng luân cắt lấy một khối bằng bàn tay, nói: “Trần sư huynh, lúc đầu chúng ta đã nói, tôi chỉ cần một khối nhỏ này, còn lại tất cả đều là của huynh.”

Trần Hạc dường như nhìn ra được sự quẫn bách của các cô, vung tay lên nói: “Không cần, thứ này vô dụng với tôi, tôi chỉ cần phân nửa là đủ rồi.” Kế đó một đường ánh kim hiện lên, khối Ly Diễm Băng kia đã bị chặt thành hai nửa, Trần Hạc thuận tay lấy chiếc hộp ngọc băng cất nó vào đó, kết quả vừa bỏ vào đã nát. Hai cô gái sau khi chấn kinh, Lý Lăng Phỉ vội vàng lấy chiếc hộp ngọc đặc thù đưa cho Trần Hạc: “Trần sư huynh, Ly Diễm Băng này là loại băng biến dị, không thể để vào linh hộp thuộc tính băng, cái này đã được đặc biệt luyện chế qua, có thể dùng để cất Ly Diễm Băng.”

“Trần đại ca...” Sở Hân Nghiên nhìn phân nửa Ly Diễm Băng còn lại trên mặt đất, nói: “Nửa khối này thực sự muốn tặng cho bọn muội sao?”

Trần Hạc nói cảm tạ tiếp nhận hộp, cũng thận trọng cất nửa khối Ly Diễm Băng như thủy tinh tinh thuần không pha một chút tạp chất vào trong đó, lúc này mới thuận miệng nói: “Đương nhiên không phải tặng, huynh cần bản đồ trong tay bọn muội lấy làm trao đổi, có thể cho huynh phục chế một phần không?”

“Đương nhiên có thể!” Sở Hân Nghiên mừng rỡ lớn tiếng nói, “Bản đồ đó cũng là do sư tỷ của muội ngẫu nhiên đào được trên một con phố, bọn muội đoán có thể là bản đồ của Thất Sát Địa, lần này đi vào còn đặc biệt so sánh đối chiếu, quả nhiên đúng vậy, sư tỷ nói khối này có thể là bản chép tay của tu sĩ thượng cổ bị coi như một số giấy vụn bán rẻ đi, chẳng qua kỳ quái là nếu tu sĩ thượng cổ kia biết nơi này có Ly Diễm Băng, vậy mà không lấy đi, chỉ đánh một ký hiệu...”

“Nếu không lấy đi, vậy phỏng đoán là đã chết.” Trần Hạc tiếp lời.

Lý Lăng Phỉ với Sở Hân Nghiên nhìn nửa khối Ly Diễm Băng trên mặt đất, vui mừng đều sắp điên rồi, Sở Hân Nghiên lại càng nhảy dựng lên kéo cánh tay Lý Lăng Phỉ, nói: “Tỷ tỷ, lần này tỷ có thể luyện chế một bộ năm món pháp khí Nguyên Thần rồi, về sau không ai dám xem thường tỷ nữa rồi, muội rất rất vui...”

Lý Lăng Phỉ oán trách nhìn Sở Hân Nghiên, lúc này mới lấy hộp cất nửa khối Ly Diễm Băng kia, sau đó lấy ra tàn phiến bản đồ trước đó rồi phục chế nội dung bên trên qua một tấm da yêu thú khác đưa cho Trần Hạc, “Cảm tạ Trần sư huynh, ngày sau nếu có việc thì cứ đến Vọng Nguyệt Tông tìm tỷ muội chúng tôi, tôi với biểu muội nhất định sẽ nghĩa bất dung từ.” Sở Hân Nghiên cũng vội vàng nói: “Trần đại ca, Ngọc Đan Môn với Vọng Nguyệt Tông luôn luôn giao hảo, đến lúc đó muội có thể đi tìm huynh không nha.”

Trần Hạc lại cười cười nói: “Đương nhiên có thể.” Kế đó lại nói: “Lúc này cách lúc rời khỏi Thất Sát Chi Địa còn hơn một tháng, hai vị cô nương có tính toán gì không?”

Lý Lăng Phỉ với Sở Hân Nghiên liếc nhau, Lý Lăng Phỉ nói: “Lần này có thể lấy được Ly Diễm Băng đã là thu hoạch rất lớn, tôi với biểu muội rời khỏi nơi đây muốn tìm một chỗ an toàn đả tọa một tháng, sau đó thì trực tiếp rời khỏi Thất Sát Chi Địa, không biết Trần sư huynh có tính toán gì không?”

Trần Hạc sau khi nghe xong dừng lại, nói: “Thực không dám giấu diếm, tại hạ còn có một món đồ cần tìm kiếm, như vậy thì xin cáo từ với hai vị cô nương.”

“Trần đại ca, Thất Sát Chi Địa nguy hiểm như vậy, không bằng huynh theo bọn muội cùng tìm một chỗ nấp đi đi, hà tất phải mạo hiểm chứ?” Sở Hân Nghiên vội vàng mở miệng nói.

Lý Lăng Phỉ lập tức quát lớn cô một tiếng, ở tu tiên giới ai lại nguyện ý mạo hiểm sinh tử khó dò như vậy để đi đoạt bảo với người với yêu thú, đó là bởi vì không phải tất cả mọi người đều được lão tổ che chở như tỷ muội các cô, mình là song linh căn, cho dù hai loại linh căn thủy hỏa bất dung, nhưng sau khi biến dị thì hoàn toàn khác, tương tự song linh căn biến thành đơn linh căn, thậm chí còn mạnh hơn cả đơn linh căn, mà sư muội tuy rằng là tam linh căn, lại là tam linh căn thủy mộc thổ mãn linh hiếm thấy, cũng được lão tổ sủng ái, không hề thiếu linh thạch với linh đan dùng.

Trần Hạc thì vừa nhìn đã biết là tu sĩ vô danh trong Ngọc Đan Môn, đi đến được bước này hoàn toàn đều dựa vào năng lực của chính mình tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ, nếu nói không có kỳ ngộ với phiêu lưu thì có ai sẽ tin tưởng, đương nhiên không thể so với những tu sĩ vươn tay là có linh đan như các cô, nếu không phải trên tấm bản đồ thượng cổ kia ghi chép trong Thất Sát Chi Địa có Ly Diễm Băng, sợ rằng lần này cô với biểu muội căn bản sẽ không đi vào.

“Ở Thất Sát Chi Địa, Trần sư huynh nhất định phải chú ý an toàn, cẩn thận tu sĩ của Lưu Vân Tông, bọn họ lần này có không ít người tới, dã tâm cực lớn, gặp phải nhất định phải đi vòng.” Mấy người rời khỏi tường kép núi băng quay về mặt đất, Lý Lăng Phỉ căn dặn.

Trần Hạc sau khi nghe xong nghĩ đến điều gì, đột nhiên hỏi: “Trước đó cô nương nói Lưu Vân Tông bức bách Vọng Nguyệt Tông hỗ trợ lấy bảo, không biết là bảo vật gì?”

Lý Lăng Phỉ suy nghĩ, nói: “Cụ thể là bảo vật gì, chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi biết phương hướng bọn họ đi là một đầm lầy đen...”

Trần Hạc nhìn hai nữ tu rời đi, ở xa xa biến thành hai điểm đen, lúc này mới giậm chân dùng ra một thanh pháp khí bình thường, qua lại đi đến một chỗ khác trong rừng.

Mấy ngày trôi qua, Trần Hạc mang Linh Mục Hầu rẽ trái rồi rẽ phải trong một vùng cổ thụ che trời, thường thường sẽ dừng ở nơi nào đó đào lấy linh thảo. Thất Sát Chi Địa vì năm mươi năm mới mở ra một lần, vì vậy linh thực bên trong được bảo hộ với hạn độ lớn nhất, không chỉ đào được rất nhiều linh thảo non không biết chủng loại, ngay cả mấy loại thảo dược mà Ngưng Nguyên Đan thiếu cũng đã tìm được bảy tám phần, chỉ còn lại ba loại.

Trong một bụi rậm cỏ lớn, đào ra một gốc linh thảo non mười lăm năm, Trần Hạc tiện tay cho Linh Mục Hầu ăn một trái Tử Não Quả. Trái cây này sớm đã được Trần Hạc thúc, lúc này một người một khỉ đã ăn không ít, y cơ bản đều dùng để ủ linh tửu, còn lại chậm rãi thúc để lại cho Linh Mục Hầu làm đồ ăn vặt. Từ khi thúc Tử Não Quả, Linh Mục Hầu với Trần Hạc thân thiết hơn, thường thường còn vươn móng vuốt nhỏ gãi ngứa cho y. Bất quá khiến Trần Hạc không tiếp nhận được nhất đó là Linh Mục Hầu giống hệt hắc báo khi còn bé, đều vô cùng cảm thấy hứng thú với búi tóc của y, hắc báo là dùng móng vuốt cào, linh hầu lại tìm rận cho y.

Hắc báo thì ngược lại có thể giáo huấn một trận, nhưng đối với nhóc linh hầu thì y lại câm nín, lớn tổng cộng chỉ mới bằng một ngón trỏ, bình thường lại vô cùng khôn khéo, tìm bảo lại là tay lành nghề, y nào nỡ động đến một ngón tay nhỏ của nó, ngón tay đó nhỏ đến mức còn chưa to bằng sợi dây, cũng chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt, mặc cho nó tựa lên tóc.

Trần Hạc dừng chân dưới một cây cổ thụ, kế đó lấy ra hai phần bản đồ trong tay y tra xem, có thể tìm được chút dấu vết của chỗ đầm lầy đen theo như lời Lý Lăng Phỉ trong tấm bản đồ tàn phiến này, hai tấm hợp lại, phần thiếu thì cả mò lẫn đoán, ngược lại thực sự để Trần Hạc tiếp nối được, nhìn phần cuối của vùng rừng cây dày đặc này, càng đi tới dường như cây cối càng thưa thớt.


Trần Hạc thu bản đồ, bắt đầu tiếp tục tiến về phía trước, trong quá trình lại nhìn hắc báo trong không gian Giới Tử, nó vẫn không nhúc nhích dưới tàng cây Ngưng Thần, đã tiến vào trạng thái hôn mê, điều này đại biểu nó đã tiến vào giai đoạn luyện hóa, khi lần nữa tỉnh lại sẽ là thời khắc tiến cấp. Chải vuốt xong bộ lông có chút bẩn loạn cho nó, Trần Hạc mới thu hồi thần thức, đẩy nhanh tốc độ bay về phía vùng xám mênh mông phía trước.

Lúc này cách thời gian trận pháp Thất Sát Chi Địa đóng còn hơn hai mươi ngày, bất kể trong đầm lầy đen có Thanh Liên hay không, Trần Hạc đều muốn đích thân đi thăm dò một phen, với y mà nói nếu như có thể thu thập được Thanh Liên, thì đại biểu trong năm loại linh liên y đã có được bốn loại, lại tiến thêm được một bước đến đài sen Ngũ Linh dùng để tu luyện. Đài sen Ngũ Linh là vật thích hợp nhất để bù đắp linh căn thấp kém của y, tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ. Cũng may thứ y cần cực ít, chẳng qua chỉ là một hạt sen, hoặc một đoạn rễ, độ khó này đơn giản hơn nhiều so với việc độc chiếm toàn bộ linh liên.

Trần Hạc càng đi càng cảm thấy bất thường, bởi vì xung quanh đã bắt đầu sinh ra chướng khí, cây cối đang giảm thiểu kịch liệt, thậm chí xuất hiện mảng lớn cây khô, hiển nhiên những cây khô này không phải nghìn vạn năm trước đây, nếu không đã sớm thối rữa thành bùn rồi, mà sẽ không còn đứng ở nơi đó, lúc này trên đầm lầy đen có chướng khí màu đen xuất hiện, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

Dựa vào tính cảnh giác được rèn đúc ra ở mạt thế của Trần Hạc, khiến y ngừng việc đi tới, mà dùng một thanh linh kiếm thử đẩy ra tầng ngoài của cây gỗ khô kia, chỉ thấy cây gỗ đó đã bị dịch đen xâm nhập cực sâu, thối rữa tới tâm cây, đẩy nhẹ đã ngả xuống đầm lầy, lại nhìn linh kiếm, một thanh linh khí vốn phẩm chất cũng không tệ, sau khi dính dịch đen kia, nhất thời linh khí dần dần tiêu tán, lúc này đã phế đi nửa thanh kiếm.

Trần Hạc nhẹ buông tay, thanh linh kiếm đó liền rơi vào đầm lầy đen, đầm lầy đen dường như một bàn tay đen, nhanh chóng cuốn kiếm kia vào trong đó, không còn thấy bóng dáng nữa. Y khẽ nhíu mày, kế đó lấy bút chu sa với giấy phù, tiện tay vẽ hai tấm phù, ngón trỏ kẹp lấy kế đó ném đến vùng không trung có chướng khí, phù kia vừa tiếp xúc với chướng khí, thì đột nhiên bốc cháy.

Kết quả này khiến sắc mặt y lại càng trầm xuống. Nơi đây tuyệt đối không phải là một khu đầm lầy bình thường, mà những chướng khí kia cũng không phải sương khí bình thường, mà là ma chướng mang ma khí mãnh liệt, hiển nhiên những cây gỗ kia cũng là chậm rãi bị những ma chướng này ăn mòn sinh mệnh lực trong gần trăm năm. Linh liên cửu phẩm thực sự sẽ sinh trưởng ở loại địa phương này?

Trần Hạc thoáng do dự, rồi ngự kiếm lại bắt đầu tiến lên. Linh liên chính là thánh phẩm, quả thực có thánh danh ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’, nếu nói nơi này có Thanh Liên cửu phẩm cũng không phải không có khả năng.

Càng đi về phía trước, chướng khí xung quanh càng dày đặc, đã không còn nhìn thấy được cảnh vật phía trước, lồng phòng ngự của Trần Hạc cũng bị ăn mòn kịch liệt, đồng thời lúc này căn bản không dám dùng ra pháp khí, bởi vì chỉ cần xuất ra thì sẽ bị ma khí xâm nhập, pháp khí bình thường căn bản vô dụng. Bất quá đối với Trần Hạc mà nói lại không có gì ảnh hưởng, bởi vì đối với những ma chướng này, pháp khí Nguyên Thần của y vừa vặn là khắc tinh, vì hai thanh pháp khí Nguyên Thần của y đều là dùng hạt sen của linh liên cửu phẩm luyện chế thành, chính là thánh vật trừ tà ma, cho dù không để dùng, chỉ cần đặt bên người là đã có tác dụng đuổi ma trừ bẩn.

Tuy rằng lồng phòng ngự bị tiêu hao kịch liệt, nhưng trong tay y có linh tửu lúc nào cũng dùng nên ngược lại cũng không có gì, hơn nữa y để cánh hoa linh liên vào linh tửu lắc lên uống, những chướng khí kia lại càng nhượng bộ lui binh, xoay quanh y mà không dám tới gần. Giữa lúc Trần Hạc ngự kiếm bay vào trung tâm đầm lầy đen, có mấy tu sĩ chui ra từ bên trong, hiển nhiên cực kỳ chật vật, lồng phòng ngự lúc sáng lúc tối.

Còn có người đang mắng: “Con mẹ nó, đây là cái chỗ chim không thèm đẻ trứng gì đây, pháp khí mà lão tử tốn ba nghìn khối linh thạch mua, vừa lấy ra đã thành sắt vụn, thực con mẹ nó xui.”

“Phải đó, ta thấy nơi này rất tà hồ, linh liên cửu phẩm cố nhiên tốt, nhưng cũng phải có mạng mới có thể lấy, aiz, vẫn là thôi đi, chúng ta đến chỗ khác xem xem đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa...”