Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 190

Khe nứt hình tam giác tự nhiên nơi động khoáng loại nhỏ này vì có rễ đá thuộc tính kim thiên nhiên tồn tại, vì vậy kim linh khí dồi dào, hơn nữa Trần Hạc ngồi xếp bằng bên cạnh rễ đá cũng vận hành công pháp Ngũ Linh, ba ngày ba đêm bắt đầu điên cuồng hấp thu kim linh khí trong khe nứt cho bản thân dùng, mấy năm gần đây không gián đoạn tu luyện công pháp Toàn Linh, linh khí hấp thu được là gấp mấy lần trước đây. Nếu có thể thấy được linh khí ngũ hành, thì có thể thấy năm thuộc tính linh khí cuồn cuộn không ngừng tụ tập xung quanh Trần Hạc.

Kim linh khí với thủy linh khí nơi đáy nước cực kỳ đầy đủ, thổ mộc linh khí tiếp sau, hỏa linh khí thấp nhất, vì để bình quân ngũ linh, Trần Hạc cần ăn chút linh đan thuộc tính hỏa năm trăm năm mà y thường ngày luyện chế. Mượn kim linh khí nơi này nồng đậm, bình cảnh trung kỳ của y tiến triển có chút thuận lợi, ngẫu nhiên dùng một muôi Kim Ngọc Cao, đả tọa hơn bốn mươi ngày, rốt cục cũng triệt để trùng kích bình cảnh trung kỳ mấy năm không có động tĩnh, tiến vào hậu kỳ.

Quá trình này tuy rằng so sánh ra tương đối ngắn, nhưng tuyệt đối không đơn giản, trước đó cũng đã làm chuẩn bị cho hậu kỳ, nhưng vì linh căn bẩm sinh thấp kém có hạn, đả tọa mấy năm cũng không có kết quả, nếu muốn trùng kích hậu kỳ thì chỉ có thể cải thiện linh căn, vì vậy dự định vào Thất Sát Chi Địa thử thời vận, lại không ngờ ngoài ý muốn lấy được một mạch khoáng linh khí thuộc tính kim tinh thuần và Kim Ngọc Cao, đây gần như là thiên thời địa lợi nhân hoà, Trần Hạc mượn luồng linh khí đó cộng thêm vài muôi Kim Ngọc Cao, đầu tiên mạo hiểm dẫn kim linh khí trút thể, rồi lấy công pháp Toàn Linh ép ra tạp chất linh căn, thừa dịp dùng khí tinh thuần đúc lại linh căn.

Hơn ba mươi ngày đả tọa trước đó gần như đều dùng để cải thiện kim linh căn, chân chính phá tan bình cảnh đến hậu kỳ lại chỉ dùng chưa đến mười ngày, có thể nói là thuận tay đẩy thuyền, thuận lợi đến mức ngoài tưởng tượng của y. Bất quá tới Trúc Cơ hậu kỳ cũng không thể phớt lờ, còn cần củng cố cảnh giới, nếu không dễ vui quá hóa buồn rớt về cảnh giới trung kỳ.

Tiếp tục đả tọa tại chỗ hơn mười ngày, lúc này Trần Hạc mới mở mắt, mặt lộ ra vẻ vui mừng. Thần thức của hậu kỳ quả thực không phải thứ mà trung kỳ có thể so, nếu nói thần thức của tu sĩ trung kỳ có thể bao trùm trăm trượng, vậy tu sĩ hậu kỳ có thể bao trùm hai trăm đến hơn ba trăm trượng, nguyên khí cũng nhiều hơn gấp hai có thừa so với trước đây, chỉ chênh lệch một cảnh giới nhỏ, thực lực lại không thể so sánh nổi.

Trần Hạc thành công tiến cấp đến hậu kỳ, tâm tình không tệ, thần thanh khí sảng tinh thần sáng láng, tiện tay lấy linh khí đo lường từ túi trữ vật, sau đó rót nguyên khí vào trong đó kiểm tra sự biến hóa của linh căn.

Lúc này trên mặt đá trơn bóng của linh khí đo lường đã hiện ra năm đường màu sắc, thủy linh căn màu lam hiển nhiên vượt lên đầu ở xa, đại khái cao hơn linh căn trung cấp một chút, độ cao dài hơn trước đây khoảng chừng bằng độ rộng lá liễu, lấy biểu đồ đẳng cấp sơ lược làm chuẩn, lúc này thủy linh căn hẳn xem như là linh căn trung thượng phẩm, mộc thổ linh căn không kém bao nhiêu, đều thoáng vượt qua mốc linh căn hạ phẩm, tính là trung hạ phẩm, kim linh căn vốn là hạ hạ phẩm kém nhất, chỉ có một điểm nhỏ ở đoạn đầu, về sau trải qua mấy năm ôn dưỡng tuy rằng đã dài hơn khoảng chừng một ly, nhưng vẫn còn trong phạm vi linh căn hạ phẩm, bất quá lần này trùng kích hậu kỳ, mượn nơi đây và Kim Ngọc Cao hi thế trân phẩm, cuối cùng cũng dài hơn được không ít, gần sắp đến được giới tuyến của linh căn hạ phẩm, đã không thể so sánh nổi với trước đây, còn lại hỏa linh căn chỉ nhiều hơn kim linh căn một chút.

Nhìn sơ lược, thủy linh căn cao nhất, bốn loại linh căn khác tuy rằng cũng có chênh lệch, nhưng đã được Trần Hạc san bằng với hạn độ lớn nhất, cơ bản đều ở chỗ trên dưới phân cách tuyến hạ phẩm với trung phẩm, điều này đối với Trần Hạc mà nói, cuối cùng cũng xóa đi được chữ cuối cùng trong từ ‘ngũ linh căn kém nhất’, tuy rằng vẫn là tu sĩ ngũ linh căn, nhưng đã không còn là tu sĩ ngũ linh căn áp đáy nữa.

Trần Hạc ngắm nghía chốc lát, rồi thu hồi linh khí đo lường vào túi trữ vật. Trong khoảng thời gian bế quan nơi đây, rất ít vào không gian Giới Tử, Linh Mục Hầu có linh quả là có thể sinh hoạt, không cần lo lắng đói bụng, hắc báo thì ngược lại vướng tay chân hơn chút, mỗi bữa không phải thịt thì không thể, bất quá vì hiện tại y cùng với hắc báo tâm thần tương thông, loại chuyện đả tọa xông cấp này thì dùng nguyên thần truyền đạt ý là nó sẽ biết được, đối với linh trí của nó mà nói, đã hiểu rõ ý của việc Trần Hạc đả tọa, chuyện này cũng giống như nó buồn ngủ khi nuốt hỏa diễm, huống hồ đối với việc Trần Hạc mỗi khi qua một đoạn thời gian sẽ ngồi không nhúc nhích mấy ngày, hắc báo đã sớm tập mãi thành quen.

Bởi vì là yêu thú, tuy rằng thèm ăn thích ăn thịt yêu thú, nhưng một đoạn thời gian không ăn cũng không đói chết được, Trần Hạc lưu lại cho nó một đống Hỏa Luyện Tinh nhỏ với mấy vò linh tửu thuộc tính hỏa ngàn năm thuần hậu, mỗi ngày nó đều nuốt vào một khối Hỏa Luyện Tinh sau đó toàn thân ấm áp dào dạt tựa dưới tàng cây Địa Mạch Ngưng Thần ngủ, sau khi tiêu hóa sẽ bò lên cây dùng móng vuốt móc hai trái Ngưng Thần Quả ăn, hoặc là đến lùm cây thuộc tính hỏa trong cốc ăn Hỏa Long Quả, mùi vị cũng không tệ. Vì Trần Hạc thấy trên một số ngọc giản có ghi rõ chăn nuôi linh thú thuộc tính hỏa, phải mỗi ngày cho ăn một số linh quả linh thảo có thể gia tăng thể phách thuộc tính hỏa của nó, cũng cải thiện được phẩm chất hỏa diễm.

Trên đó đều có ghi rõ số lượng, đồng thời số năm càng lâu càng tốt, nhưng tu sĩ bình thường chỗ nào được như Trần Hạc, có một không gian Giới Tử có thể trồng trọt linh thảo, huống hồ một gốc linh thảo thuộc tính hỏa trăm năm cần không ít linh thạch, mỗi ngày một gốc đã là xa xỉ, đệ tử môn phái tốt một chút cũng bất quá chỉ được cung cấp mỗi ngày ba gốc linh thảo. Còn Trần Hạc thì lại vì phòng ngừa hắc báo đói ăn không ăn được, trồng linh thảo với linh quả lên hết toàn bộ một mặt sơn cốc.

Như thế, đủ cho nó ăn được rất lâu, bên này ăn xong trái cây bên kia cũng đã chín, mà Trần Hạc chỉ cần thường xuyên đến linh tuyền cực phẩm nhỏ chút nhũ cây là được. Nhóc khỉ thường thường tưới nước suối, linh thực bất kể là mọc hay kết trái đều vô cùng nhanh, vì thuận tiện cho nó hái ăn, cơ bản đều là quả bụi cây, chủng loại của linh quả thuộc tính hỏa đều không dưới mấy chục loại, nhìn xa đỏ rừng rực một vùng, cực kỳ chói mắt, cho dù một năm nửa quý không cho nó ăn cũng không đói chết.

Ăn no Hỏa Long Quả, hắc báo chạy đến chỗ mấy vò linh tửu lâu năm mà Trần Hạc để lại cho nó, nó thấy Trần Hạc chôn chôn đào đào vò rượu không biết đã bao nhiêu lần, đã sớm quen thuộc quy trình, tính ra cũng đã ăn vụng vô số lần, bị Trần Hạc dùng roi trúc nhỏ quất mông không biết bao nhiêu lần, lúc đó mới sửa lại thói quen trộm uống rượu. Lúc này được cho nên không còn giống trước kia, nó dùng móng vuốt thuần thục mở ra nắp vò, chỉ cào vài cái thì đất vàng bên trên đã rớt, sau đó dùng răng nanh cắn dây thừng, dùng sức kéo đã lột ra được toàn bộ vải đậy ở miệng vò rượu, không vào nửa hạt bụi, kỹ thuật tuyệt đối đâu ra đó, vừa nhìn đã biết là kẻ tái phạm.


Tiếp theo chống móng vuốt ven vò, chôn đầu vào bắt đầu uống linh tửu ngọt thuần bên trong. Trước đây vò mà Trần Hạc ủ rượu là kích cỡ bình thường, hắc báo khi còn bé có thể chui đầu vào ủi đầu ra, nhưng về sau trưởng thành, có lần thừa dịp Trần Hạc không phòng bị, trộm uống rượu xong không lấy đầu ra được, toàn bộ đầu báo đều bị kẹt trong bình rượu, vừa ủi vừa lăn vừa lộn trên mặt đất, kêu đến mức phải nói là thê thảm.

Sau cùng được Trần Hạc phát hiện đánh nát vò mới thả nó ra được, cái giá của việc làm chuyện xấu chính là hắc báo lại trúng một trận đòn ra trò, bất quá sau đó Trần Hạc lại đột nhiên thay đổi một lượng vò miệng lớn, mỗi khi ủ một số đều sẽ giữ lại vài vò cho nó, đặt ở phụ cận cây Ngưng Thần, hắc báo thường thường đều chạy đi uống một chút, trong một khoảng thời gian dài ngược lại rất ít đánh chủ ý đến vò rượu mà Trần Hạc chôn ở sau nhà gỗ.

Mà Linh Mục Hầu lại ăn Thiên Châu Quả trong mấy năm, đôi mắt càng xanh lam, từ xa nhìn lại ánh sáng chiếu xuống, ngẫu nhiên thấy sáng như ngọc bích, lúc này nó đang trốn trong bụi cây linh thạch ăn Thiên Châu Quả, hương vị chua chua ngọt ngọt chính là thứ nó thích ăn, bình thường Thiên Châu Quả trăm năm thành mộc, một lần kết trái phải cần mấy năm, số lượng mà Linh Mục Hầu có thể được chia có hạn, nhưng trái cây trong linh điền của Trần Hạc thì lúc nào cũng có, như vậy nó có thể ăn được mỗi ngày, ăn được mỗi bữa.

Loại trái cây này, Trần Hạc đại khái trồng hơn mười gốc, một lần kết trái đã đủ cho nó ăn rất lâu, nếu như không có trái cây ăn nó sẽ chạy đến tưới nước thêm, không quá mấy ngày là có thể kết ra một vùng trái cây, cộng thêm linh quả các loại thuộc tính khác nữa. Nhóc Linh Mục Hầu bẩm sinh thân thể có chút bị hao tổn, nhưng ngược lại lớn lên cực kỳ khỏe mạnh, tuy rằng vóc người vẫn nhỏ, nhưng tốc độ leo cây rất nhanh, cũng rất ít ngã xuống từ trên cây nữa, thậm chí còn có thể chạy đến chỗ linh tuyền dùng đuôi móc đi cành cây bên nước suối dùng móng vuốt vốc nước uống.

Vì linh điền có Linh Lung Quả do Trần Hạc trồng, cũng là một trong mấy loại trái cây mà Linh Mục Hầu thích ăn, trong toàn bộ không gian Giới Tử, ngoại trừ Ngưng Thần Quả với số lượng ít là thức ăn chuyên thuộc của báo, trái cây khác thì Trần Hạc đều không hạn chế nó ăn, có bao nhiêu nó có thể ăn bấy nhiêu, mỗi ngày ăn mấy lần cũng được, ăn nhiều khiến Linh Mục Hầu thật sự càng thêm cơ linh hơn vô cùng so với đồng loại, bản thân Linh Mục Hầu đã là yêu thú loại linh trưởng, rất thông minh, hơn nữa dùng lượng lớn Linh Lung Quả, thông minh đến mức đã có khi Trần Hạc bắc nồi, nó sẽ lấy mấy nhánh cây nhỏ tới, ủ rượu thì nó sẽ lấy dây thừng đỏ buộc vò rượu, mỗi lần Trần Hạc uống hết rượu ủ từ Linh Lung Quả, đều sẽ thấy nó đã hái một sọt Linh Lung Quả lớn lấy lòng nhìn y, cái đầu dưa nhỏ kia nhỏ đến mức chỉ có cỡ nắp bình, nhưng lại thông minh ngoan thuần khiến người ta giật mình, đây đại khái chính là ưu thế của tất cả loài linh trưởng đi.

Trần Hạc vào không gian Giới Tử nhìn một hồi, một đứa ăn no đang ngủ, một đứa ở trong linh điền ăn linh quả vạch lá bắt sâu, Trần Hạc không quấy nhiễu lại lui ra, bắt đầu nội thị đan điền. Khối dịch thể trong đan điền đã cực kỳ đặc sệt, nếu đợi đến khi khối dịch thể này đặc đến cực chí là có thể chuẩn bị ngưng kết Kim Đan. Lúc này trong chỗ đan điền còn có hai thanh pháp khí Nguyên Thần đang lẳng lặng di động, thường thường va chạm nhau hai cái trêu chọc. Trần Hoàng Kiếm vì bị hỏa diễm trong động địa hỏa thiêu đốt có chút tổn thương, bất quá ôn dưỡng lâu như vậy đã khôi phục như lúc ban đầu, linh chủng bên trong đang chậm rãi bơi qua bơi lại, cực kỳ nhàn nhã.

Thanh Mạch Kim Kiếm vì Trần Hạc hấp thu lượng lớn kim linh khí lại ăn hai muôi Kim Ngọc Cao, được lợi không ít, toàn bộ thân kiếm như được mạ một tầng ánh kim, lấp lánh ánh kim, rực rỡ đủ màu trong đan điền, mà linh chủng thì dường như cũng tráng kiện hơn trước một vòng. Kim linh chủng này cực kỳ bướng bỉnh, cho dù ở trong đan điền của Trần Hạc cũng không quên khua tới tông lui, nếu không bị Trần Hạc ràng buộc, sợ là sớm đã chạy ra bay tới bay lui chơi rồi.

Mặc dù Mạch Kim Kiếm không có loại tính cách bạo liệt bướng bỉnh như hắc báo, nhưng tâm trí của nó đã ham chơi tới mức xoay quanh Trần Hạc một ngày cũng không chán, điều này khiến Trần Hạc vốn thích yên lặng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là pháp khí Nguyên Thần của mình, nhất mạch tương liên đồng thời còn là nửa sinh mệnh thể, đánh không được mắng không xong, bướng bỉnh một chút cũng chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt, chung quy không thể kéo thân kiếm nó qua để đánh một trận, đành phải mặc nó chơi đùa.

Kế đó Trần Hạc lại kiểm tra độ tăng trưởng của nguyên khí và nguyên thần trong người, hiển nhiên đều khiến y cực kỳ hài lòng, nguyên thần vì y thường ăn Ngưng Thần Quả nên còn ngưng thực hơn mấy lần so với tu sĩ hậu kỳ bình thường, mà thần thức cũng mạnh hơn tu sĩ cùng cấp hơn gấp đôi, vốn trung kỳ muốn đồng thời dùng ra hai thanh pháp khí Nguyên Thần là chuyện cực kỳ cật lực, nhưng tới hậu kỳ, hai thanh kiếm ngược lại dư dả. Lúc này y mới thu hồi thần thức đứng dậy, nhìn rễ đá bên cạnh, kế đó đánh một chưởng lên tường rơi xuống mấy khối vụn đá che giấu nó.

Khi quay về động trước đó, Trần Hạc chém loạn toàn bộ khoáng thạch, ngăn cản vị trí chỗ rễ đá kia, hai con Yêu Oa Thú vốn trong khe nứt thể núi vẫn còn đang ở một góc thạch động, bị Trần Hạc dùng hai món pháp khí trói không đào thoát được, còn bị trận pháp nhốt, lúc này thấy Trần Hạc thì nhất thời lay động thân thể tròn vo động đậy kịch liệt.

Trần Hạc thấy thế lại có chút cười khổ, hai con tiểu yêu quả thực có chút đáng thương, nơi cư ngụ của mình không chỉ bị người ngoài chiếm còn bị đào mất khoáng, quả thực đủ khổ, nhưng tu tiên giới chính là như thế, cá lớn nuốt cá bé, nếu không có thực lực bảo hộ vật sở hữu của mình, cũng sẽ chỉ bị kẻ mạnh hơn cướp đi. Trần Hạc thoáng phất tay thu hồi trận với pháp khí trói trên người chúng nó, hai con Yêu Oa Thú bị nhốt lâu như vậy, mất đi lực trói nào còn có tâm tư ham chiến, tuy rằng Yêu Oa Thú trời sinh động tác chậm nhưng vẫn dồn sức chạy ra ngoài động, không bao lâu đã biến mất ở cửa động.

Trần Hạc cũng không đuổi theo, vốn cũng không có dự định muốn tánh mạng của hai con này, giết chúng nó cũng không có lợi, cho dù vỏ Yêu Oa đáng giá chút linh thạch cũng không đáng phải động thủ, huống hồ hai con đó tu luyện từ cấp thấp cũng không dễ dàng, Trần Hạc tuy rằng luôn lạnh lùng nhưng cũng không đến mức máu lạnh, ‘nâng cao đạp thấp’ không phải tính cách với nguyên tắc của y, chuyện không đủ lợi ích cũng không tất phải làm điều thừa.

Nơi đây cơ bản đã bị đào rỗng, phỏng đoán hai con Yêu Oa Thú cũng sẽ không trở về nữa, Trần Hạc bổ vài cái đã dùng tảng đá lớn triệt để phong kín cửa động, lúc này mới kích phát Bà Sa Châu đã đầy năng lượng, sau đó đi vào sâu bên trong làn nước.

Tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, thần thức thoáng tăng lên, còn nhiều hơn gấp đôi trước đây, phạm vi bao trùm đáy biển cũng lớn hơn không ít, có thể hạ thấp nguy hiểm tới cực hạn, đồng thời cũng giữ tu vi ở Luyện Khí Kỳ, như vậy so ra không khiến một số yêu thú loại lớn chú ý. Một bên đi tới trong đáy biển mênh mang, bên kia lại toàn lực vận hành công pháp Toàn Linh, tận lực cảm tri sự dị dạng của linh khí xung quanh, từ đó phân biệt ra địa phương linh khí nồng đậm, sau đó thường thường dừng lại kiểm tra một phen.

Dù sao đáy nước này cũng giống lục địa, cùng được dựng dục trong thời gian mấy vạn năm, hẳn là sẽ có không ít linh khoáng, kim linh khoáng phát hiện trước đó bất quá chỉ là một trong số đó, thủy linh khí nồng đậm như thế nhất định còn có thủy linh khoáng, chẳng qua núi đá nơi đáy nước quá nhiều, căn bản không cách nào điều tra lần lượt, Trần Hạc đành phải thử thời vận lúc tiện đường, dù sao y có công pháp Toàn Linh phụ trợ, mặc dù trong nước hiệu quả hơi giảm nhưng thận trọng một chút vẫn có thể cảm ứng được một số chỗ phân bố linh khí dị dạng.

Bất quá, gặp được đều là một số mạch khoáng thủy linh thạch bình thường, linh thạch tương đối thưa thớt, Trần Hạc chỉ đào một số phần dày đặc, còn lại không động đến. Trong khoảng thời gian này khi đi ngang qua một khu núi rừng bằng phẳng dưới nước, Trần Hạc rốt cuộc bất ngờ phát hiện một gốc hỏa san hô cực lớn, to như cánh tay, hệt như một gốc cây đang thiêu đốt, rực rỡ đủ màu, đặc biệt đẹp, có một con rắn Thủy Yêu khoanh mình cư ngụ ngay sườn san hô, bị Trần Hạc lấy Huyền Băng Châm đẩy lùi, dùng linh kiếm bổ gốc đó xuống cất vào hộp ngọc trong túi trữ vật, gốc này mà đem đến thị trường chính là một con số linh thạch không nhỏ, dù sao hỏa san hô chất lượng thượng giai thể tích lớn như loại này là cực kỳ hi hữu.

Bên cạnh còn có một gốc san hô cầu phấn hồng nhỏ hơn một chút, đều bị Trần Hạc lần lượt hái xuống cất đi, phấn hồng óng ánh như thế cũng rất hiếm thấy, một gốc như thế thì thời gian hình thành tuyệt đối không ngắn, bất kể làm ra vật trang sức hay vòng cổ tinh mỹ của nữ tu thì đều là màu sắc không tồi, san hô gần vạn năm không chỉ có thể làm thuốc, còn là chủ dược cho đan dược đặc thù nào đó, giá tuyệt đối không rẻ, chỉ riêng hai gốc này là đã có thể bán được một số tiền, linh thạch tới tay cho không lý nào không lấy, Trần Hạc chặt xuống xong rồi thu lại.

Một bên đi trong nước, một bên điều tra độ dày linh khí xung quanh, cước trình đương nhiên có chút chậm, theo việc xung quanh càng ngày càng nhiều yêu thú, Trần Hạc thường thường vì tránh né phiền phức đều sẽ vòng đường mà đi, cho dù có Bà Sa Châu bảo hộ, y cũng cực kỳ cẩn thận, đương nhiên, nếu có yêu thú chủ động công kích, y cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Chung quy mà nói, ngược lại có chút an toàn, nếu như tìm được linh khoáng nhỏ thì đào một chút, chẳng qua không còn gặp được khu linh khoáng nào sản xuất Kim Ngọc Cao, phẩm chất tốt như trước kia nữa, bất quá thu nhập cũng tương đối phong phú, thủy linh thạch được đào ra không ít, thậm chí còn đào được một số trai sò, vỏ cứng thịt dày, chính là Yêu Linh Bối cấp năm, vỏ có thể làm linh khí, thịt thì được Trần Hạc đem đến không gian Giới Tử dùng lửa nướng cho hắc báo ăn.

Hắc báo luôn chỉ ăn thịt, còn chưa bao giờ hưởng qua hải sản, vùng hải vực này tài nguyên phong phú, các loại yêu cá tôm thịt mập tươi ngon đều thành quần kết đội, pháp khí lưới Phược Tiên vốn mua để dự định đối địch, lúc này lại bị Trần Hạc vứt ra túm lại vớt yêu tôm yêu ngư, có thể xem như là không lãng phí tài nguyên. Trần Hạc vốn tưởng rằng hắc báo sẽ không quá thích ăn các loại trai sò sông biển, yêu bối săn được trước đó cũng chỉ là tiện tay làm vài con, sợ lãng phí thịt nên tùy tiện nướng chín năm phần ném cho hắc báo, bản thân y cũng nếm một con.

Cũng không biết là do trai sò do vùng thuỷ vực này nuôi ra hay kỹ thuật của y không tệ, vậy mà ngon vô cùng, ăn ngon khiến người ta muốn liếm ngón tay, hắc báo vốn có chút xem thường, bất quá sau khi ăn xong lại còn muốn nữa, Trần Hạc cũng nhất thời hứng khởi, dù sao tài nguyên rất nhiều, tiện tay vớt một con đều là hàng hải sản màu mỡ tươi ngon, thường thường sẽ bắt một con xử lý một chút ăn cùng hắc báo.

Ăn ăn một hồi một người một báo ngược lại nghiện, thể tích của yêu tôm lớn, tuy rằng uy lực quần công không nhỏ, nhưng Trần Hạc thường thường dùng Huyền Băng Châm tiến hành đánh lén, ngược lại dùng một lần đắc thủ một lần, ngay cả vỏ nướng xong dùng pháp khí chày gỗ gõ nhẹ nhàng là đã nát, thịt bên trong đều là màu phấn hồng, Trần Hạc ăn một con, rồi lột một con cho hắc báo, hắc báo chờ không kịp sau cùng ăn luôn cả vỏ, vỏ tôm bình thường đều bổ canxi, yêu tôm lại càng khỏi phải nói. Một người một báo ăn không biết bao nhiêu, Linh Mục Hầu không ăn loại này, bình thường chỉ ôm Ngưng Thần Quả mà Trần Hạc cho nó vừa nhìn bọn họ ăn, vừa hút một ngụm Ngưng Thần Quả mỹ vị, ngược lại ăn cũng tương đối thơm ngọt.

Hiện tại mỗi ngày đến giờ, hắc báo sẽ bắt đầu giục Trần Hạc đòi ăn, một người một báo ở trong không gian Bà Sa Châu tạo ra, nó dùng móng vuốt vịn lên sát mép, mắt không chớp nhìn thế giới đáy biển bên ngoài.

Báo nhỏ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở lục địa, dù là bình thường tắm rửa cũng ở bãi nước cạn, lúc này vào đáy nước ngược lại trong lúc nhất thời lộ ra sự khiếp đảm, trái ngược thái độ vô pháp vô thiên trước kia, thành thật đứng như thế, một hồi nhìn nhìn yêu ngư hình dạng xấu xí đột nhiên bơi tới, một hồi lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía thủy yêu cá kiếm bơi qua, nếu như không phải Trần Hạc mấy lần nhắc nhở không thể sử dụng lửa, sợ rằng lúc này có thứ gì tiếp cận đã sớm phun qua một ngọn lửa rồi.

Một người một báo ăn đủ yêu tôm, khi Trần Hạc tìm linh khoáng lại đào được một tổ cua Bàng Linh, một hố đất một con, một đào một chuẩn, mỗi con lớn bằng đầu người, vỏ cua đỏ lửa, hắc báo nhìn mà chảy nước miếng. Trần Hạc đếm tổng cộng hơn mười hai con, nướng toàn bộ, mở vỏ ra, hương vị nồng đậm phả vào mũi, khoét một miếng gạch cua quả thực là mỹ vị nhân gian, không chỉ có Trần Hạc ăn hai con, hắc báo gần như gặm hết toàn bộ mười con còn lại, ăn đến lúc sau, chờ không kịp liền dùng móng vuốt đập vỡ, sau đó gẩy đẩy vài cái ủi đến ăn sạch phần trên, cua Bàng Linh vừa lớn vừa mập quả thực mùi vị không tệ, hải sản mỹ vị này ngay cả Trần Hạc cấm thực đã lâu cũng khen không dứt miệng.

Trần Hạc bơi hai mươi mấy ngày, vẫn luôn xuôi theo phương hướng dòng nước đi tới, dần dần cảm giác thấy dường như đã rời khỏi tầng thuỷ vực dưới chót cùng, bởi vì địa thế đáy nước đang bắt đầu dâng cao, tốc độ dòng nước lưu động cũng nhanh hơn trước, hẳn là có cửa ra, nếu như có thể tìm được cửa thông dòng nước, đến lúc đó men theo cửa ra ngoài hẳn là có thể rời khỏi vùng thuỷ vực này đến lục địa, tuy rằng đáy biển màu mỡ vật tươi không ít, nhưng người dù sao vẫn sống ở lục địa, trường kỳ ở trong nước cũng không phải việc lâu dài.

Người tu tiên có thể ở trong nước thời gian rất dài, đó là bởi vì vào một khắc khi thoát thai hoán cốt phàm nhân rảo bước tiến lên tiên môn, sẽ từ hô hấp không khí sửa thành hấp thu linh khí, phàm nhân có không khí mới có thể sinh tồn, mà tu tiên giới lại cần vạn vật linh khí mới có thể tu luyện, trong nước cũng có linh khí vì vậy không hề bị gây trở ngại, nhưng cũng có hạn chế nhất định, dù sao không phải thủy sinh vật trời sinh, lâu dài ở trong nước cũng có một số tệ đoan, tu luyện cũng vô ích, vì vậy khi Trần Hạc phát hiện dòng nước bắt đầu lưu động nhanh chóng, liền đẩy nhanh tốc độ, không chuyên chú tìm kiếm khoáng thạch nữa.

Thời gian trôi qua quá nhanh, đảo mắt bắt đầu từ khi tiến vào Thất Sát Địa đã qua ba tháng, Thất Sát Địa mở ra lâu nhất chỉ có một năm, trên thực tế đến khoảng tám tháng sẽ phải chuẩn bị tùy thời được trận pháp thượng cổ truyền tống ra. Lúc này Trần Hạc chỉ còn lại năm tháng, vì vậy cho dù trong nước này còn có linh thạch khoáng chưa tìm được, Trần Hạc cũng không dự định lưu luyến nơi này nữa, dù sao đối với y mà nói mục tiêu đến Thất Sát Địa không phải chỉ có linh thạch.

Tiếp tục xuôi theo dòng nước nghịch lưu tiến lên mấy ngày, hôm nay Trần Hạc nấu một nồi yêu ngư không biết tên, cạo vảy làm canh, cá đó bề ngoài xấu xí, nhưng thịt bên trong vừa trắng vừa non, hầm nấu ra hương vị phả vào mũi, uống một ngụm quả nhiên rất ngon, thịt cá vào miệng lập tức tan, trắng tuyết như một chén cháo hoa, một người một báo ở không gian ăn một bữa lớn.

Trần Hạc sau khi chờ Bà Sa Châu khôi phục năng lượng, mới kích phát năng lượng tiếp tục men theo dòng nước đi tới, đáy nước càng ngày càng sáng, nhìn vật đã không còn bị trở ngại, cũng không còn cảm giác trầm đục như khi ở đáy biển nữa, sau khi đi qua một bức tường nham thạch đáy biển, đang muốn dùng thần thức thăm dò một phen, đột nhiên xa xa truyền đến thanh âm tranh đấu.

Dọc theo đường đi Trần Hạc ngược lại cũng thấy qua không ít tranh đấu giữa các yêu thú, nhưng lần này lại khác, trong đó có năng lượng pháp khí thuộc về tu sĩ nhân loại. Trần Hạc không khỏi lắp bắp kinh hãi, kế đó dừng động tác đi tới. Chẳng lẽ có người đã lặn xuống nước? Ý nghĩ này ngược lại khiến đầu mi y khẽ nhướn. Có tu sĩ lặn xuống thì nói rõ nơi này cách lục địa đã không còn xa, đợi khi thần thức đảo qua, thấy được tình huống nơi đó nhất thời sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đến.

Đồng dạng, tu sĩ nhân loại kia cũng dùng thần thức phát hiện y, cuối cùng thất thanh truyền âm nói: “Trần sư đệ, thế nào sẽ là đệ?” Trong thanh âm còn lộ ra vẻ mừng như điên.

Trần Hạc không khỏi khẽ nhíu mi, người này vậy mà là Lại tu sĩ đồng môn, mà không phải là người tu tiên khác lặn xuống, khi đang định trả lời, thanh âm Lại tu sĩ lần nữa truyền đến, “Trần sư đệ, ban nãy khi huynh đi ngang qua bị ba con thủy thú sáu chân công kích, mau tới trợ giúp huynh một tay...” Vừa nói vừa chống đỡ công kích của yêu thú vừa nhanh chóng đi đến phương hướng Trần Hạc.

Trần Hạc chỉ thiếu chút nữa không buột miệng nói ra câu nói quen thuộc khi còn là phàm nhân – ‘tao phắc’, năng lực dẫn quái đến chỗ người khác của Lại sư huynh này quả thực là tay lành nghề, lúc này Trần Hạc quay đầu đi là được rồi, nhưng dù sao cũng là một hồi sư huynh đệ đồng môn, lại cùng làm một nhiệm vụ, ngày sau Trần Hạc còn cần mượn cây đại thụ đan môn lăn lộn một đoạn thời gian, thực không thể tự mình đội lên cái mũ ‘thấy chết mà không cứu’, đành phải tiện tay lấy ra thừng Phược Tiên, vung tay lên dây thừng màu đỏ lập tức quấn đến con quái sáu chân bên trái.

Giúp Lại tu sĩ dắt đi một con quái sáu chân, Lại tu sĩ bên kia thấy cảm giác áp lực giảm bớt, thì dừng lại động tác, bắt đầu dùng ra mấy món pháp khí không ngừng tiến hành phản kích. Trần Hạc lại lúc có lúc không mài pháp khí với con quái sáu chân kia, thẳng đến mấy phút đồng hồ sau Lại tu sĩ đã lần lượt diệt sát xong hai con quái sáu chân. Con quái sáu chân đấu pháp với Trần Hạc chính là yêu thú cấp sáu, mở chút linh trí, lúc này thấy đồng bạn không còn, đại thế đã mất, cuối cùng xoay người liều mạng phóng xuống làn nước.

Trần Hạc vẫn biết ‘giặc cùng đường chớ đuổi’, kế đó thu pháp khí không dự định đuổi theo nữa, vừa quay đầu lại đã thấy Lại tu sĩ nhìn thấy yêu thú kia muốn chạy trốn, khuôn mặt thoáng vặn vẹo, lấy ra một thứ gì đó tương tự hạt châu tròn, bắn đến phương hướng yêu thú kia rời đi, chốc lát sau đã nghe trong nước truyền đến một tiếng nổ trầm, con yêu thú kia đã bị nổ chia năm xẻ bảy thịt như vụn vỡ, máu nhuộm đỏ vùng nước xung quanh.

Trần Hạc không khỏi thoáng sửng sốt, y cũng không phải là hạng người nhân từ nương tay gì, nhưng luôn sẽ không lãng phí tinh lực khác ở trên người loại tiểu lâu la đã bại này, huống hồ là một viên Lôi Chấn Châu uy lực không yếu, loại Lôi Chấn Châu này Trần Hạc nhớ giá thị trường rất xa xỉ, là loại dùng một lần, thông thường đều giữ lại làm vật dự bị khi chạy thoát thân, Lại tu sĩ lãng phí một viên trên người con quái sáu chân này, quả thực không cần thiết.


Lại tu sĩ thấy quái sáu chân kia đã chết, lúc này mới cười giải thích: “Trần Hạc đệ, không ngờ lại gặp được đệ ở đây, hiện tại đáy nước nhiều yêu thú, nếu như thả con quái sáu chân này, sợ rằng sẽ rước lấy bầy yêu thú lớn trả thù, chỉ có diệt sát nó mới có thể trừ bỏ tai hoạ ngầm.”

“Sư huynh nói phải.” Trần Hạc cũng mỉm cười trả lời, kế đó hỏi: “Không biết sư huynh làm sao đến nơi đây? Lại thế nào sẽ bị ba con yêu vật quái sáu chân công kích?”

“Đừng nói nữa, thực sự là một lời khó nói hết.” Lại tu sĩ không khỏi nói: “Trước đây khi ở động địa hỏa sắp xuyên qua hỏa nham thạch, hỏa diễm liền nổ ra, nếu như không có bộ pháp khí vòng huyền băng mà trước khi đi chưởng giáo cho, mạng của sư huynh có thể đã hung hiểm rồi, sau đó thì tiến vào mắt suối nước nóng kia rồi đi tới vùng thuỷ vực này, vốn đang tìm cửa ra, vừa mới đi ngang qua một chỗ phía trước thì gặp phải ba con thú sáu chân công kích, nếu không phải sư đệ đúng lúc ra tay, sư huynh thật sự sẽ có nguy hiểm. Đúng rồi, sư đệ làm sao tới được đây, huynh nhớ lúc đó sư đệ ở phía trước huynh, hẳn là đã tránh thoát địa hỏa.”

Trần Hạc cũng nửa cười khổ nói: “Sư huynh có điều không biết, lúc đó sau lưng bị hỏa diễm công kích sâu có thể thấy được xương, tiến vào vùng hải vực này thì vẫn luôn ngủ say, tỉnh lại ở một khu đá ngầm nuôi dưỡng hai tháng, không bao lâu trước mới ra ngoài đi lại.” Câu chuyện này nửa thật nửa giả ngược lại khiến Lại tu sĩ tin bảy tám phần.

Lại tu sĩ ha ha cười nói: “Sư đệ đại nạn không chết, mệnh số cực lớn, lần Thất Sát Chi Địa này chắc chắn sẽ có điều thu hoạch.”

“Nếu nói như thế, sư huynh cũng như thế.” Hai người nhìn nhau ngược lại tươi cười đầy mặt như một đôi nan huynh nan đệ.

“Hai người huynh và đệ gặp nhau đó là duyên phận, không bằng cùng tìm kiếm cửa ra đi? Đi chung cũng có thể dễ chiếu ứng lẫn nhau.” Lại tu sĩ đề nghị, Trần Hạc đương nhiên đáp ứng, Lại tu sĩ thấy thế chỉ hướng, cười nói: “Vô cùng tốt, vậy chúng ta đi hướng tây đi, đoạn dòng nước chảy xiết này hẳn sẽ có thể tìm ra được điểm xoáy nước.”

Trần Hạc suy nghĩ rồi gật đầu ứng tiếng, “Hết thảy nghe theo sư huynh an bài.” Nói xong hai người đi về hướng tây, trong lúc đó Lại tu sĩ có chút lo lắng hỏi tình hình thương thế của Trần Hạc, giọng điệu ôn hòa như huynh trưởng, khi đi ngang qua nơi Lại tu sĩ tranh đấu với ba con quái sáu chân ban nãy, Trần Hạc quét nhìn qua thể núi, đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh kinh ngạc của Lại tu sĩ: “Hử, sư đệ, đệ xem có phải góc núi bên kia có linh thạch hay không?”

Trần Hạc thoáng nhìn, quả nhiên một góc thể núi lộ ra linh khoáng thạch, khảm nạm vài khối linh thạch, chính là thủy linh thạch trung phẩm. Hai người sau khi đến gần, ánh mắt Lại tu sĩ chợt lóe, nhất thời chỉ về thể núi phía dưới nói: “Sư đệ, bên này cũng có, chẳng lẽ nơi này là một khu thủy linh khoáng!?” Trong thanh âm mang chút chấn kinh và hưng phấn.

Trần Hạc theo thế tay gã nhìn qua, quả nhiên thấy trong tảng lớn núi bong tróc ra kia có không hề ít linh thạch kẹt trong đá, màu sắc lam nhạt nhè nhẹ ở trong nước dường như không quá bắt mắt. Mà đúng lúc này đột nhiên phía sau có một thanh pháp khí loại băng vô sắc không tiếng động đâm tới, ngay vào lúc sắp đâm trúng, thân ảnh Trần Hạc đột nhiên vụt qua, pháp khí loại băng thoáng cái đâm vào khoảng không, sát qua thân ảnh trống rỗng.

Lúc này Trần Hạc đã bơi đến ngoài mấy trượng, sắc mặt y yên bình nhìn về phía Lại tu sĩ đối diện, thấy thanh pháp khí thuộc tính băng kia đâm vào không khí sau đó lại trở về trước mặt Lại tu sĩ, y vẫn như bình thường lãnh đạm cười cười nói: “Ta cùng với sư huynh sư xuất đồng môn, lại không thù không oán, sư huynh lại vì sao muốn đưa sư đệ vào chỗ chết?”

Lại tu sĩ kia thấy đánh lén thất bại, biến sắc, khi nhìn thấy Trần Hạc vẫn là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, thì rất nhanh tỉnh táo lại, lộ ra khuôn mặt luôn luôn hòa ái dễ nói chuyện kia, nói: “Sư đệ có điều không biết, sư huynh cũng có ẩn tình khó nói, mấy năm nay vì trùng kích Kim Đan Kỳ thật sự đã tiêu hao quá nhiều linh thạch, vừa vặn phát hiện chỗ linh khoáng này, đệ không biết lúc đó huynh đã mừng như điên bao nhiêu, đào ra những linh thạch này vừa vặn có thể mua một số nguyên liệu trùng kích Kim Đan, nhưng thực sự là không khéo, để cho sư đệ gặp phải, vì vậy, sư huynh chỉ có thể ra hạ sách này...”

Trần Hạc không khỏi bừng tỉnh nói: “Hóa ra sư huynh tranh đoạt với quái sáu chân chính vì chỗ linh khoáng này.” Kế đó thở dài nói: “Lại sư huynh, huynh hà tất, nếu sớm nói ra, đệ tuyệt đối sẽ không lấy nửa khối linh thạch của Lại sư huynh.”

“Sư đệ nói thế thật sao?” Mắt Lại tu sĩ sáng ngời, nhưng ngược lại thừa dịp khi Trần Hạc trả lời, đột nhiên bắn ra một thanh pháp khí Nguyên Thần từ trong tay áo, nhanh chóng bắn đến phía Trần Hạc, biểu cảm cũng trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, cười ác độc nói: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi sao? Trần sư đệ, trên đời này chỉ có lời nói của người chết mới là đáng tin nhất, vì vậy, ngươi vẫn nên đi chết đi!” Nói xong hai tay khẽ giương, thanh pháp khí Nguyên Thần đó liền trướng lớn mấy lần, ngang thắt lưng dự định chém eo người đối diện dưới kiếm.