Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 128

Lời này vừa được nói ra, mấy người vốn đứng tại chỗ nhất thời biến sắc. Viên Lượng vươn tay vỗ túi trữ vật, hai thanh linh kiếm bay ra, mà nam nhân áo bào xám với phụ nhân cũng cầm linh thú và phù triện trong tay.

Ngẩng đầu nhìn về phía người có khẩu khí không nhỏ kia, chỉ thấy một nam tử mặc áo đỏ chẳng ra hình ra thù gì đi tới từ xa, tốc độ nhanh đến kinh người, khi cách gần, đột nhiên vươn tay nắm lấy gốc Ô Long Tiên Thảo trên mặt đất kia.

“Không tốt, hắn đã cướp linh thảo đi...” Nam nhân áo bào xám hét lớn, ánh mắt Viên Lượng cũng trở nên sắc bén, nhưng kế đó lại như phát hiện điều gì, chấn kinh tại chỗ: “Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ!” Một tiếng này không thể nghi ngờ như tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu mấy người.

Mấy người vốn còn cẩn thận chuẩn bị chiến đấu, lúc này sắc mặt mỗi người đều đại biến, mà nam tử áo đỏ kia lại không coi ai ra gì nhìn Ô Long Tiên Thảo trong tay, sắc mặt tuấn tú lúc này thoạt nhìn cực kỳ hưng phấn, nhưng sau khi thấy rõ số năm linh thảo, lại vô cớ âm trầm xuống, “Ta rõ ràng nhìn thấy linh thảo năm trăm năm, thế nào mới hơn một trăm năm?” Nói xong đôi mắt phượng đỏ khẽ mở sắc bén quét về phía mọi người.

Mấy người Viên Lượng tức khắc lùi ra sau mấy bước, sắc mặt có thể nói là đã xám trắng, nhìn về phía nam tử áo đỏ đều lộ ra thần sắc không dám tin tưởng. Trong Cấm U Cốc làm sao sẽ có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ? Năm môn phái rõ ràng cấm người tu vi trên Trúc Cơ Kỳ vào Cấm U Cốc! Người trước mắt này tới cùng là ai?

Tiểu đội sáu người bọn họ, cho dù gặp phải Luyện Khí Kỳ tầng mười hai cũng có thể đánh một trận, nhưng nếu một khi gặp phải tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, đó là hẳn phải chết không nghi ngờ.

“Giao toàn bộ túi trữ vật của các ngươi ra đây!” Ánh mắt của nam tử áo đỏ tham lam quét về phía bên hông sáu người.

Sáu người nghe vậy thì ngay cả mặt cũng không dám nghiêng, lặng ngắt như tờ, trong túi trữ vật của bọn họ chứa đều là toàn bộ gia sản bản thân, làm sao có khả năng sẽ cam tâm giao vào tay tu sĩ Trúc Cơ, nếu một khi giao ra, sợ rằng ngay cả lực liều mạng cũng không có, đến lúc đó còn không phải mặc người giết, không có chút lực đánh trả sao.

Nam tử áo đỏ dường như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, khóe miệng cười dữ tợn, bởi vì trông quá mức tuấn tú, thoạt nhìn càng có vẻ nghiêm nghị, nhưng lời nói thốt ra lại có thể khiến tim người ta bốc lên sự rét lạnh: “Các ngươi đã không dự định giao ra túi trữ vật, vậy để mạng lại đi!”


Hiển nhiên ngay từ đầu, nam tử áo đỏ này đã không có dự định để những người này sống rời khỏi, ống tay áo vung lên, một luồng uy áp thuộc về tu sĩ Trúc Cơ đã bao phủ qua.

Lúc này sáu người đã kinh hoảng đến cực điểm, ngoại trừ chấn kinh vì việc Cấm U Cốc xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ, lại càng khó có thể ngờ tu sĩ Trúc Cơ này vậy mà sẽ giết người đoạt bảo, chỉ vì một gốc linh thảo trăm năm, thật sự là không thể tưởng tượng.

Viên Lượng phản ứng lại trước hết, lúc này gã vỗ ra một chiếc khiên nhỏ đen sẫm, trong nháy mắt trốn ra mấy trượng, miệng lại rống dài một tiếng, không quay đầu lại lớn tiếng nói: “Tách ra chạy trốn!”

Tu sĩ Luyện Khí Kỳ đối mặt tu sĩ Trúc Cơ Kỳ là không hề có phần thắng, cũng may nhân số có sáu người, phân tán chạy trốn ra xung quanh, cố gắng còn có một đường sinh cơ. Mấy người khác đều không phải kẻ ngốc, lúc này cũng nhao nhao bật khỏi chỗ, hóa thành mấy cái bóng, phân công nhau chạy ra bốn phía.

Trong mấy người Trần Hạc cách xa nhất, đương nhiên trốn nhanh nhất, thậm chí còn trước Viên Lượng một bước, trên thực tế, ngay một khắc khi nam tử áo đỏ kia xuất hiện, y cũng đã làm xong chuẩn bị đào tẩu.

Chỉ thấy y rót linh khí vào trong y bào trên người, tức khắc mấy sợi tơ tằm bảy màu trên áo lấp lóe, y bào này chí ít có thể ngăn cản được lực một kích của Trúc Cơ. Giờ này khắc này, y đã bắt đầu hối hận, không dùng khối linh thạch thượng phẩm kia mua thêm vài món đồ phòng thân, vốn cho rằng gia nhập tiểu đội, nguy hiểm sẽ giảm đi ba phần, kết quả lại đánh giá thấp thứ như vận khí, y từ trước đến nay vốn đã không có bao nhiêu, ngẫm lại gặp phải một vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trong toàn bộ Cấm U Cốc, việc này cần xác suất bao nhiêu, nhưng vẫn nhất mực bị y gặp phải.

May mà lúc đầu y tu luyện chậm, khi không có việc gì thường thích nghiên cứu các loại pháp thuật, cũng có nghiên cứu về độn thuật, độn thuật tốt nhất trong Luyện Khí Kỳ chính là Lăng Phi Bộ, bộ pháp này có thể rút ngắn đường đi, tuy rằng tốc độ nhanh nhất không thể so sánh với Trúc Cơ, nhưng cũng không khác biệt nhiều, chẳng qua độn thuật này cực tiêu hao pháp lực, bình thường tu sĩ Luyện Khí sẽ không thường dùng.

Nhưng đối với Trần Hạc mà nói, lại vô cùng thực dụng, bởi vì trong tay y có linh tửu trăm năm, khôi phục pháp lực cực nhanh, một khắc khi nam tử áo đỏ lộ ra sát ý, trong nháy mắt y đã di chuyển ra năm trượng có thừa, mỗi khi di động mười bước sẽ phải ngẩng đầu uống một ngụm lớn linh tửu do linh thảo trăm năm ủ chế, tốc độ phi độn có thể nói là nhanh nhất trong sáu người, thậm chí vượt qua Viên Lượng.

Khi độn ra, Trần Hạc vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng năm trong đội, bởi vì trốn chậm nhất, bị một chưởng của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ áo đỏ đánh nát đầu, máu phun đầy đất, tử trạng cực thảm.

Sau đó, nam tử áo đỏ lại đuổi theo phía phu nhân của nam nhân áo bào xám, sau khi Trần Hạc cắn răng đẩy nhanh tốc độ liên tục uống ba ngụm linh tửu bay ra mấy chục trượng, vốn tưởng rằng trốn đủ xa, kết quả vừa quay đầu lại thì cả kinh toát mồ hôi lạnh toàn thân. Không biết từ khi nào nam tử áo đỏ kia đã đuổi theo xa xa phía sau y, mặc dù bộ áo đỏ kia tôn lên cho khuôn mặt tuấn tú trắng ngần kia có vẻ diễm lệ, nhưng nhìn ở trong mắt Trần Hạc, lại như Tu La truy mệnh, dưới sự kinh sợ đã lấp đi mất luồng cảm giác quái dị trong lòng khi y nhìn thấy hắn.

Trần Hạc không ngờ tới chính là, sở dĩ nam tử áo đỏ quay đầu đuổi theo y, chính bởi vì y chạy nhanh nhất, hắn liên tục giết hai người, đều không tìm được linh thảo đáng giá, quay đầu thấy Trần Hạc, thì “hử” một tiếng, trong mấy người thì tốc độ y trốn thoát nhanh ngoài dự đoán, vì vậy ánh mắt nam tử áo đỏ tựa như độc xà nhìn thẳng con mồi, gắt gao đi theo y, đuổi theo không bỏ.

Trần Hạc lúc này mặc dù không thể nói là sợ đến mức linh khiếu thăng thiên, nhưng cũng cảm nhận thấy da đầu tê dại, trong đầu trống rỗng, chỉ biết liều mạng chạy vào sâu bên trong Cấm U Cốc, bất quá mới nửa khắc, một ống trúc linh tửu trăm năm đã hao sạch, cũng may trước đó y đã thúc không ít linh thảo trăm năm, ủ một nhóm linh tửu, bởi vì có lượng lớn linh tửu cung ứng pháp lực, lúc này mới khó khăn bảo trì được một khoảng cách với nam tử áo đỏ đuổi theo không bỏ phía sau. Trong lòng lại âm thầm kêu khổ, nếu lúc này phía trước xuất hiện yêu thú nào đó, dưới tình huống trước có sói sau có hổ, cục diện căng thẳng tạm thời kéo dãn cự ly này rất nhanh sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó, chỉ sợ vận mệnh của y cũng không khác gì người Luyện Khí Kỳ tầng năm kia.

Trần Hạc bên này âm thầm lo lắng, chẳng hề biết tròng mắt cứng nhắc của nam tử áo đỏ kia cũng khẽ chuyển, kinh ngạc vô cùng, một tu sĩ Luyện Khí Kỳ vậy mà có thể chạy nhanh như vậy, trên người nhất định có linh tửu hoặc bảo vật có thể tăng trưởng pháp lực, môi không khỏi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười thoáng có chút thâm độc.

Qua một khắc sau, Trần Hạc vẫn không ngừng xuyên qua trong khu rừng già nơi Cấm U Cốc này, linh tửu đã uống tới ống thứ tư, mồ hôi trên người cũng thấm ướt y sam, nhưng vận khí lúc này coi như không tệ, trên đường lẩn trốn chỉ gặp mấy con độc xà, phun vài ngụm nọc độc lên người y, bởi vì tơ Tằm Ngũ Sắc có công hiệu phòng ngự tốt nhất, nơi dính nọc độc tuy rằng bị ăn mòn, nhưng không hề thương tổn đến da, coi như không trở ngại.

Tuy rằng nam tử áo đỏ còn đuổi theo không bỏ ở phía sau, nhưng Trần Hạc đã không còn trạng thái kinh hoảng tứ chi như nhũn ra lúc trước nữa, trái lại càng trốn càng linh hoạt, đồng thời cũng ý thức được, có lẽ nam tử áo đỏ kia không có linh khí để ngự kiếm phi hành, nếu không cũng sẽ không chạy chân so tốc độ giống như y, hơn nữa cũng không có linh khí công kích nào ra hồn, chỉ dựa vào công kích quyền tay bản thân, thủ đoạn có thể nói là cực kỳ đơn nhất.

Điều này cũng khiến cho tu sĩ cấp thấp Luyện Khí Kỳ tầng tám như Trần Hạc có thể kéo dài hơi tàn chốc lát trong tay tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, một người không dám có nửa phần sơ sẩy chạy trốn trong rừng cây, một người thì đuổi theo không bỏ phía sau, cứ đuổi trốn như vậy, hai người cuối cùng kéo dài tròn một ngày một đêm.

Lúc này hai mắt Trần Hạc đã sớm đỏ bừng, hiển nhiên bị nam tử áo đỏ kia bức đến nóng nảy, vốn khi bắt đầu chạy trốn còn nơm nớp lo sợ, sợ quấy nhiễu đến yêu thú, lúc này ngược lại chỗ nào địa thế hiểm ác thì chui vào chỗ đó, hận không thể gặp được nhiều yêu thú lợi hại hơn để dời đi sự truy sát của nam tử áo đỏ phía sau.

Sau khi điên cuồng trút một ngụm linh tửu trong ống trúc, người tính tình tốt thế nào đi nữa cũng khó miễn muốn mắng người, thực sự là khó hiểu, một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, tại sao lại thèm muốn túi trữ vật của một Luyện Khí Kỳ như thế chứ, đồng thời đuổi theo không bỏ hai ngày trời, cho dù trong tay y có linh tửu phẩm chất tốt, cũng không đến mức cùng hung cực ác như vậy, quả thực là nghèo đến điên rồi.

Sau khi hung hăng nuốt ngụm rượu, Trần Hạc nhìn số linh tửu trăm năm dự trữ càng ngày càng ít, trong lòng phát thệ, nếu có thể thoát được một mạng, về sau nhất định ủ chế linh tửu tốt nhất, cất đầy hầm rượu, khi gặp lại loại chuyện này, cũng không cần phải kinh hãi đếm ống rượu chạy thoát thân nữa.

Lại kéo dài một ngày sau, nam tử áo đỏ kia rốt cục cũng kiệt sức, hắn tuy rằng là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng trên người không có nhiều linh tửu trăm năm như Trần Hạc để tiêu hao, liên tiếp hai ngày một đêm truy sát, dù là pháp lực sung túc cũng đã sớm không thể chịu đựng được nữa.

Trần Hạc thấy thế, cho dù cảm giác thân thể mệt mỏi rất nặng, cũng vẫn nâng cao tinh thần, báo nhỏ trong sọt phía sau dọc theo đường đi ngược lại rất nghe lời, đại khái là cảm nhận thấy được nguy hiểm, cho dù cả một đường xóc nảy cũng không leo ra khỏi sọt, thậm chí Trần Hạc không chiếu cố được nó, hai ngày một đêm chỉ ném chút thịt tươi vào sọt, nó cũng chỉ dùng răng nanh nhỏ mới mọc ra chậm rãi gặm, không nghe thấy nó kêu bất mãn, nếu đổi lại là ngày xưa thì đã sớm dùng móng vuốt cào Trần Hạc rồi.

Khi bỏ rơi được nam tử áo đỏ mất hút, lại chạy vòng thêm một canh giờ nữa, rốt cục mới toàn thân tê liệt ngồi xuống một bụi cây dưới cổ thụ che trời, thở hổn hển. Nghĩ đến chuyện gì đó, Trần Hạc vẫn thoáng đắc ý nhếch miệng. Nếu nói có thể thoát khỏi được sự truy sát của nam tử áo đỏ, còn phải cảm tạ mấy nhóm người gặp được dọc đường, bọn họ chỉ thấy mình lẻ loi một mình, động suy nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại không biết phía sau y có một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nếu không phải nhờ mấy đoàn người kia ngăn cản, để y một hơi vứt được nam tử áo đỏ, thì e rằng lúc này mình vẫn còn phải chạy thoát thân trong rừng kìa.

Nói xong lau lau mồ hôi trên mặt, lúc này Trần Hạc có chút chật vật, tóc mất trật tự, trên mặt là mồ hôi hòa bùn đất bẩn hề hề, y bào trên người cũng là đen một khối, xám một khối, rất nhiều chỗ đều có tổn hại, thậm chí còn dính không ít nọc độc. Dọc đường đi may mà có áo bào tơ tằm hộ thân, Trần Hạc vốn cho rằng áo bào này mua mắc, nhưng lúc này lại cảm thấy một chút cũng không mắc, bảy nghìn linh thạch hạ phẩm tiêu quá đáng giá.

Nếu không có áo bào này, những độc xà độc trùng trong Cấm U Cốc mỗi con công kích một lần, đủ để lấy cái mạng nhỏ của tu sĩ mới Luyện Khí Kỳ như y, càng miễn bàn nó đã thay mình tiếp được bao nhiêu lần đánh lén của người tu tiên, không có áo bào này chặn hơn phân nửa nguy hiểm, lúc này e rằng y đã chết không có chỗ chôn rồi.

Trần Hạc không nhúc nhích dựa lên rễ cổ thụ, tê liệt ngồi trong lùm cây thật lâu, thậm chí còn khẽ nhắm mắt một hồi, thật sự là quá mệt. Không biết qua bao lâu sau, đợi đến khi cảm nhận thấy trên đùi đau nhói một trận, đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, mới nhìn thấy báo nhỏ đang leo lên chân y, đồng thời dùng móng vuốt không ngừng cào chỗ lỗ thủng của y bào.


Áo bào tuy rằng đã nát, nhưng y vẫn còn trông cậy vào nó để ra khỏi Cấm U Cốc, Trần Hạc nhất thời vươn tay nhấc báo nhỏ lên, liếc nhìn cái bụng xẹp lép của nó, tâm tình ngược lại chuyển biến tốt hơn chút, thấy bốn cái móng vuốt của nó không ngừng cào giữa không trung, mang dáng vẻ phẫn nộ, Trần Hạc tìm được đường sống trong chỗ chết, lần đầu tiên cảm thấy bên người có con thú nhỏ, cảm giác quả thật không xấu.

Sau khi lắc lư hai cái, mới thả nó xuống. Có lẽ nhóc Hỏa Vân Báo đã đói thảm rồi, hơn nữa sống cùng Trần Hạc quen rồi, cũng không sợ y, bốn móng vuốt bật nhảy chạy đến bên chân Trần Hạc, dùng móng vuốt không ngừng vỗ chân y, ý là đói muốn đồ ăn.

Nhưng hiện tại toàn thân Trần Hạc đang ở trạng thái vô lực, nào có sức lực hầm thịt cho nó ăn, chỉ đành túm một con yêu linh thỏ hơi mập ra từ không gian, ném tới trước mắt báo nhỏ, sau đó ngồi xếp bằng nhắm mắt bắt đầu đả tọa.

Đói tới cực hạn, vật nhỏ cũng là bụng đói ăn quàng, mặc kệ là sống hay chín, móng vuốt bổ nhào lên con thỏ, quả thật vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho dù là con báo nhỏ, cũng biết cắn cổ họng đối phương, đây đại khái chính là bản năng, kế đó như sợ Trần Hạc sẽ cướp đồ ăn, nhanh chóng kéo thỏ tới bên kia, một bên từ chỗ cây nhìn trộm động tác của y, một bên miệng cắn xé con mồi, ăn ngấu nghiến, không quá nửa khắc, con yêu linh thỏ chắc mập ăn linh thảo lớn lên kia, đã triệt để vào bụng báo, chỉ còn lại một tấm da thỏ và xương rải rác.

Khi Trần Hạc đả tọa cũng không quên đề cao cảnh giác, y hiện tại kiệt sức, đang là lúc cực suy yếu, không muốn trông thấy nhất đó là yêu thú và tu sĩ khác trong rừng, mình vừa mới trốn ra được một mạng từ trong tay nam tử áo đỏ, đã cực không dễ rồi, không muốn bởi vì sơ sẩy mà toi mạng.

May mắn nơi đây coi như ẩn mật, đả tọa mấy canh giờ, xung quanh đều không có bất kỳ yêu thú hay tu sĩ nào từng xuất hiện, Trần Hạc thoáng khôi phục được chút pháp lực, liền lập tức kiểm tra linh tửu. Trước đây ủ chế mười vò rượu, lúc này chỉ còn lại không đến hai vò, cũng may y có chôn trong đất một số linh tửu do linh thảo trăm năm ủ chế, tiếp qua hơn mười ngày nữa chắc hẳn có thể lấy dùng được, vì vậy trong thời gian này phải tận lực tiết kiệm tiêu hao linh tửu.

Chỉ tiếc vẫn chưa tìm được Long Vân Thảo, nếu có thể tìm được một gốc Long Vân Thảo, Trần Hạc sẽ lập tức tìm một chỗ giấu bản thân đi, thẳng đến ngày xuất cốc mới quay về. Thế này tuyệt không phải y nhát gan sợ phiền phức, mà là trong cốc này, tu sĩ lạc đơn như y thật sự quá nguy hiểm, những nguy hiểm này không chỉ đến từ yêu thú trong cốc, còn có tu sĩ khác, có đôi khi giết người đoạt bảo còn dễ hơn so với giết yêu thú.

Vì vậy, trước khi y chưa có đủ thực lực tự bảo vệ mình, thực sự không thể sơ suất đặt bản thân mình vào trong nguy hiểm nữa.

Lời tác giả: Đã thấy tin nhắn của các cô, nếu như tiếp tục viết, vì để làm nền cho phần văn tiếp sau, chỗ khôi phục ký ức có thể phải điều chỉnh lại, nha nha =3=