Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 126

Không gian Giới Tử của Trần Hạc ngoại trừ có ba mảnh linh điền không tệ, còn có một thể núi vòng quanh linh điền, và một cửa cốc, tuy rằng không gian Giới Tử không lớn, nhưng ‘chim sẻ dù nhỏ, ngũ tạng vẫn đầy đủ’, suy nghĩ đến việc báo nhỏ thích ăn thịt linh thú tươi, vì vậy săn bắt một số linh thỏ linh kê và mấy con linh trư, nếu bắt nhiều ăn không hết, thì dứt khoát nuôi trong cốc, dùng mấy trận pháp nhỏ vơ vét được trên hàng vỉa hè để ngăn cách giữa cửa cốc và linh điền, vừa rẻ lại dùng tốt, cũng miễn để cho mấy con linh súc đó đào bới hất tung linh thảo.

Đồng thời mua thêm một số hạt giống linh mễ và linh thảo thích hợp cho linh thú bình thường ăn, dùng linh nhũ ngâm, sau đó rải trong cốc, không bao lâu sau sẽ mọc ra một mảng xanh um tươi tốt, bởi vì nhiệt độ không khí trong cốc này thích hợp, thổ địa ẩm ướt, linh khí sung túc, vì vậy linh mễ linh thảo mọc đặc biệt tươi mọng, sống ở đây không chỉ không có nguy cơ sinh tồn, còn ăn được linh mễ linh thảo thượng hạng, chỉ mười ngày nửa tháng sau, những con linh thú đó đã mập hơn một vòng, đồng thời có không ít linh thú đã sinh ra đời sau, những đời sau này đều là từ nhỏ ăn những linh mễ linh thảo kia lớn lên, tuy rằng còn chưa mập bằng cha mẹ, nhưng chất thịt lại rất tươi non.

Trần Hạc tiện tay bắt hai con linh thỏ xám lớn ba tháng, chuyên biệt ăn linh thảo lớn lên, buổi tối làm một nồi canh thịt thỏ hầm Tham Thảo năm mươi năm, thịt được hầm từng chút từng chút, mùi thơm mỹ vị phát ra, khiến Trần Hạc cũng nhịn không được hít sâu một hơi, trong đó còn kèm theo cả linh khí của Tham Thảo năm mươi năm. Bình thường tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều chỉ có thể nuốt mấy viên Tích Cốc Đan không có mùi vị gì, làm sao xa xỉ ăn được canh thịt linh thú chuyên biệt ăn linh thảo linh mễ lớn lên cộng thêm linh thảo hầm như vậy chứ, vì vậy, bữa cơm dinh dưỡng như vậy, e rằng trong những tán tu Luyện Khí Kỳ ở Tiên Thành, cũng là độc nhất.

Trần Hạc bất kể là làm gì, kiên trì đều cực dồi dào, luyện đan và nấu thịt cũng cùng đạo lý, chỉ có độ lửa thích hợp, đan dược và chất thịt luyện ra mới có thể càng thêm ngon miệng, sẽ không lãng phí mảy may, vì vậy, cho dù hương vị đã nồng đậm như thế, y vẫn cho thêm vào mấy cây củi gỗ thuộc tính hỏa, sau đó dùng muôi gỗ bắt đầu kiên trì khuấy theo vách nồi.

Mà báo nhỏ từ khi Trần Hạc lấy linh thỏ xám ra, đến khi lột da róc xương, lại dùng linh khí bóp xương thành bột, cộng thêm đồ gia vị và thịt được cùng bỏ vào nồi nấu, nó luôn ngay sát bên cạnh nhìn, móng vuốt nhỏ víu lên ven nồi. Bởi vì là Hỏa Vân Báo, trời sinh tính chịu nhiệt, ôm lấy nồi nóng ngược lại không có nửa phần không thoải mái, chẳng qua ánh mắt vẫn luôn tham lam nhìn chằm chằm thịt trong nồi, thường thường muốn vươn đầu lưỡi vào nước canh bốc ra mùi thịt kia nếm thử chút mùi vị, mấy lần đều bị Trần Hạc lấy muôi gõ ngay sau đầu.

Tức khắc ngộ ra, hoạt động thân thể nho nhỏ, chuyển ra xa xa bên kia nồi, một bên ngắm động tác của Trần Hạc, một bên tính toán dùng móng vuốt móc lấy thịt trong nồi, chỉ tiếc ở dưới mí mắt Trần Hạc, một miếng thịt nó cũng không thực hiện được, bất quá sự mê hoặc của hương thịt khiến nó tăng đủ dũng khí, nhiều lần vươn móng vuốt khiêu chiến điểm mấu chốt của Trần Hạc, chẳng qua mỗi lần thử mỗi lần bại, rồi lại khi bại khi thắng, thẳng đến sau khi một nồi thịt thỏ hầm xong, hai chân trước của nó đã bị đánh sưng lên, ánh mắt nó nhìn chằm chằm Trần Hạc đã bắt đầu trở nên cừu thị, không tiếng động nhe răng với y.


Bất quá khi múc thịt ra đặt qua một bên, nó tức khắc xông qua dùng móng vuốt sưng vù vù vịn chậu gỗ, trước tiên vươn đầu lưỡi liếm hết chậu thịt hầm một lần mang tính chiếm hữu, ý là vật này đã có chủ, sau đó ngẩng đầu nghía nghía Trần Hạc, thấy y cũng cầm lấy bát đũa, đang ngồi trên đống củi một bên ăn canh, lúc này mới an tâm bắt đầu ăn, bởi vì nó biết chỉ cần canh thịt này dính nước miếng của nó, người này sẽ không cướp đồ ăn với nó, kế đó cái đuôi phía sau liền bắt đầu vui thích lắc lư, một lòng một dạ chôn đầu trong chậu ăn ngấu nghiến.

Trần Hạc liếc nhìn báo nhỏ, không khỏi lắc lắc đầu, vật nhỏ này nhỏ như vậy chỉ biết bảo hộ đồ ăn, lớn lên cũng tuyệt đối không phải kẻ biết nhường nhịn. Kế đó lại nhìn nó hai lượt, thở dài trong lòng, chỉ tiếc là một con Hỏa Vân Báo bình thường, sau khi thành niên chỉ có thể sử dụng cho Luyện Khí Kỳ, nếu có thể cao thêm hai bậc nữa, chí ít có thể theo mình đến Trúc Cơ...

Trần Hạc sau khi ăn xong hai hớp canh cuối cùng, đặt bát xuống, kế đó vào phòng, qua rất lâu sau báo nhỏ mới cảm thấy mỹ mãn liếm liếm móng vuốt nhảy lên giường. Trần Hạc không cần ngẩng đầu cũng biết, một số thịt canh để lại trong nồi ở nhà bếp đều đã bị nó ăn vụng sạch sẽ. Lúc này y đang ở trên giường kiểm tra mấy món linh khí có thể dùng được, không ngừng làm quen phương pháp sử dụng, sau đó lại kiểm tra một số phù triện, kế đó thu lại, thoáng nhíu mi, cảm nhận thấy linh khí phòng ngự của mình vẫn thiếu một chút.

Lúc này báo nhỏ đã tự mình chui vào chỗ lõm giữa hai chân Trần Hạc đang ngồi xếp bằng, cái bụng ăn đến tròn vo đang mềm mại dán lên đùi y. Trần Hạc không khỏi thoát ra từ trong suy nghĩ, chuyển dời lên người nó, đầu mi ngược lại thả lỏng. Bình thường ngoại trừ yêu thú non mới sinh ra, hoặc còn trong trứng, những yêu thú đã sinh ra khác rất ít sẽ thân cận với nhân loại, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao tu sĩ không muốn trực tiếp thuần phục yêu thú làm tọa kỵ, mà lại đến Thú Linh Tông mua linh thú đã được thuần hóa.

Nhưng con thú nhỏ này lại ngoài dự liệu của Trần Hạc, ngoại trừ khi mới mua có chút kinh hoảng, sau đó thì ngược lại cực kỳ thân cận với y, cho dù một khắc trước còn bởi vì bảo hộ đồ ăn mà cừu hận nhìn y, một khắc sau vẫn sẽ tự mình chủ động chạy đến bên người y tìm chỗ ngủ, quả nhiên là rất hiếm lạ. Vươn tay sờ sờ lên da lông hiện tại đã trơn bóng hơn không ít của nó, trong lòng lại đang suy nghĩ, tuy rằng chỉ là một con yêu thú rất bình thường, nhưng nếu vẫn luôn như thế, tốn chút thịt ăn, nuôi bên người ngược lại cũng không sao.

Bất quá, y tuyệt không ý thức được, trong Tiên Thành này không có bất kỳ một tu sĩ nào sẽ giống như y, tiêu tốn từng ấy tinh lực với một con yêu thú bình thường, thậm chí còn vì nó mà chuyên biệt chăn nuôi linh thú, lại cùng ăn một nồi thịt.

Bất quá rất nhanh lực chú ý của Trần Hạc đã quay về lại việc xuất hành đến Cấm U Cốc ngày mai, đồng thời cũng nhớ đến đôi Tằm Ngũ Sắc mua ở Tu Nguyệt Lâu, lúc đó sau khi giao dịch nhớ là được y tiện tay để vào không gian Giới Tử, thoáng vươn tay đã lấy ra từ không gian, mở hộp ngọc ra, linh khí của đôi Tằm Ngũ Sắc này dường như càng yếu ớt hơn so với khi ở Tu Nguyệt Lâu.

Trần Hạc vươn tay vào trong hộp lấy phiến lá Thập Dạng Cẩm kia lên, phiến Thập Dạng Cẩm này nữ tử kia nói là trăm năm, nhưng theo y thấy, miễn cưỡng chỉ có tám mươi năm, hơn nữa đã để rất lâu rồi, cũng không được bảo tồn tốt, không hề tươi, linh khí toả ra trên lá cây cũng gần như mất hết, trách không được hai con Tằm Ngũ Sắc sẽ nhỏ gầy như thế.

Sau khi nhìn nửa ngày, y dùng linh thạch tạo vài giọt nhũ cây rồi nhỏ lên gốc cây Thập Dạng Cẩm, mấy canh giờ sau, Thập Dạng Cẩm liền thành trăm năm, sau đó lấy một phiến lá Thập Dạng Cẩm, thay đi lá cây trong hộp ngọc kia. Hai con Tằm Ngũ Sắc cỡ bằng hạt gạo vốn không hề nhúc nhích trên phiến lá cây không đầy đủ linh khí kia, đợi khi được đặt trên phiến lá Thập Dạng Cẩm tươi mới, lại nhích nhích vô chính giữa phiến lá, một hồi sau, trên lá cây đã xuất hiện mấy lỗ nhỏ, hai con tằm nhỏ cũng bắt đầu nhích bò, hiển nhiên sinh mệnh lực đã không thể cùng so sánh như với khi ở Tu Nguyệt Lâu.

Thời kì sinh trưởng của loại Tằm Ngũ Sắc này là dựa theo Thập Dạng Cẩm mà thay đổi, Tằm Ngũ Sắc được cho ăn Thập Dạng Cẩm trăm năm, muốn nhả ra một sợi tơ tằm năm màu hoàn chỉnh, cần phải trăm năm, nhưng nếu như là Thập Dạng Cẩm năm trăm năm, trong năm mươi năm Tằm Ngũ Sắc đã có thể nhả ra được một sợi, hoặc giả Thập Dạng Cẩm ngàn năm, có lẽ thời gian một năm là đã có thể nhả ra được một sợi. Bất quá chu kỳ sinh trưởng của loại linh thảo Thập Dạng Cẩm này quá hà khắc, trăm năm coi như thông thường, năm trăm năm thì đã là hi hữu, ngàn năm lại càng hiếm thấy cực độ, có thể lấy được một gốc cây đã là may mắn, nhưng cũng chỉ là có thể có thêm được vài sợi tơ Tằm Ngũ Sắc phẩm chất tốt, muốn dệt thành một bộ áo bào là điều không có khả năng.

Bất quá đối với Trần Hạc mà nói, chỉ cần góp đủ linh thạch thì Thập Dạng Cẩm ngàn năm tuyệt không phải không thể có, nếu có thể sinh sôi nẩy nở lượng lớn Tằm Ngũ Sắc, lại dùng lá cây ngàn năm cho ăn, trong năm năm muốn dệt thành một bộ y bào do toàn bộ tơ Tằm Ngũ Sắc đan thành, đây là chuyện vô cùng có khả năng, chẳng qua, không tạo được công dụng cho hành trình Cấm U Cốc ngày mai.

Trần Hạc nhìn Tằm Ngũ Sắc, kế đó đậy nắp lại, xem ra hành trình ngày mai, vẫn phải cẩn thận một chút, chỉ cần có thể lấy được gốc Long Vân Thảo non là đủ rồi, cái khác y không ham muốn nhiều, dù sao có mạng mới có thể sử dụng, mạng không còn thì chung quy cũng chỉ là làm áo cưới thay người khác thôi.

Ngày hôm sau, lối vào Cấm U Cốc, mấy trăm tu sĩ Luyện Khí Kỳ tụ ở nơi đó chờ, cấp thấp bất quá chỉ là Luyện Khí tầng ba tầng bốn, cấp cao thậm chí là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười hai gần đến Trúc Cơ, lúc này đang hoặc năm người một đám, hoặc sáu người một nhóm, vây quanh lối vào.

Mà Trần Hạc rất nhanh đã căn cứ theo địa điểm trong phù truyền âm của Vu Liệt, tìm được chỗ tiểu đội của cậu ta, sau khi đến gần, thấy trong đội đã có năm người, bốn nam một nữ. Vu Liệt sau khi thấy Trần Hạc, lập tức nhiệt tình chào hỏi, sau đó giới thiệu: “Vị này chính là vị Trần ca biết ủ linh tửu mà tôi đã nói, Mộc Tùng Tửu sáu mươi năm trong tay tôi chính là xuất từ tay huynh ấy.”

Nói xong, Trần Hạc nhất thời cảm giác được ánh mắt hoặc nhiệt tình hoặc xem kỹ của bốn người còn lại, căn cứ miêu tả trong phù truyền âm của Vu Liệt, y rất nhanh đã đối chiếu được mấy người này, vị tu sĩ trung niên tuổi tác lớn, mặc y bào màu xám, khuôn mặt đen gầy kia, là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bảy, biệt hiệu Lão Đầu Đen, phụ nhân hơn ba mươi tuổi, hiển nhiên là bạn lữ của Lão Đầu Đen.

Ba vị khác tuổi tác đều xấp xỉ Trần Hạc, ngoại trừ Vu Liệt, thì một vị trong đó có tu vi thấp nhất trong đám người, là tu vi Luyện Khí Kỳ tầng năm, mà tu sĩ cuối cùng ngồi xa nhất kia, cũng là người có tu vi cao nhất trong tiểu đội này, Luyện Khí Kỳ tầng chín.

Người nọ khi nhìn rõ Trần Hạc, thần sắc vốn lạnh lùng, lại lộ ra biểu cảm bất ngờ, kế đó “hử” một tiếng. Mà Trần Hạc chỉ cảm thấy da đầu tê rần, đồng thời cũng nhận ra, người này vậy mà chính là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng tám mà y phải nhìn lên đã bán Hỏa Vân Báo cho y trước đây, mà trong thời gian hơn ba tháng ngắn ngủi, gã vậy mà đã thăng cấp thêm một tầng, tốc độ đến được Luyện Khí Kỳ tầng chín nhanh như vậy, đủ để khiến người ta kinh ngạc.

Mà ở trong mắt vị tu sĩ kia, mức thăng cấp của Trần Hạc càng thêm chấn động, sở dĩ gã nhớ kỹ Trần Hạc, là vì tu sĩ cấp thấp này, vậy mà tiêu hai mươi khối linh thạch hạ phẩm mua đi con Hỏa Vân Báo con vô dụng kia, lúc đó cảm thấy người này đủ ngu xuẩn, không đáng được trọng dụng, thế nhưng thời gian ba tháng, người này vậy mà đã từ một tu sĩ cấp thấp thăng lên đến tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp cao chỉ kém gã một tầng tu vi, điều này làm sao không khiến gã lộ ra thần sắc kinh nghi.


Lúc này Trần Hạc cũng cùng lo lắng điểm này, tốc độ thăng cấp như y, không ai chú ý cũng không sao, một khi có người chú ý thì cực nguy hiểm, điều này đại biểu cho trên người y vô cùng có khả năng có linh dược hoặc lượng lớn tinh thạch nhanh chóng gia tăng tu vi, tu sĩ cùng cấp trong tu tiên giới vì linh dược tinh thạch mà giết người đoạt bảo là chuyện không thể bình thường hơn.

Trần Hạc tránh đi đường nhìn tìm tòi nghiên cứu của người nọ, ngược lại hữu hảo nói với mấy vị khác: “Tại hạ không chỉ biết ủ chút linh tửu, còn là một luyện đan sư, nghe Vu huynh nói trong Cấm U Cốc có xác suất tìm được Long Vân Thảo, cho nên muốn vào thử thời vận, tôi chỉ cần hái chút cỏ non, linh thảo thành niên và nguyên liệu yêu thú săn được thì các vị có thể tự hành phân phối, không cần suy xét đến Trần mỗ.” Nói xong lấy ra năm bình ngọc nhỏ từ trong túi trữ vật, bên trong đều chứa linh tửu năm mươi năm, tuy rằng chỉ có phân lượng mười ngụm, nhưng thiện ý kỳ hảo như thế này vẫn khiến người ta lưu lại thiện cảm, mấy người đều cười nhận vào tay, đối với Trần Hạc ít đi vài phần cảnh giác, thêm vài phần nhiệt tình.

Cử chỉ này của Trần Hạc, hiển nhiên đã thành công hạ thấp cảnh giác của người khác, đồng thời cũng gián tiếp giải thích nguyên do bản thân nhanh chóng thăng cấp, dù sao một vị luyện đan sư, có lượng lớn đan dược để dùng, tu vi tăng mạnh là rất có khả năng, hơn nữa có thể kết giao một vị luyện đan sư có tiền đồ, ngày sau mua đan dược cũng sẽ tương đối rẻ.

Hơn nữa quan trọng là, những lời y nói kia đã nói vào trong tâm khảm của mấy người, vốn bọn họ chỉ muốn gom năm người một nhóm, lo lắng nhiều người sẽ bị chia ít một số linh thảo nguyên liệu yêu thú, kết quả Trần Hạc tự mình chủ động nhường ra quyền phân phối, mà những linh thảo non y nói cần, bất quá chỉ là thứ không đáng tiền, trong cốc có không hề ít, nếu muốn cầm đi thì được rồi. Về phần vì sao y không cần linh thảo thành niên, chuyện này lại không liên quan đến bọn họ, có người kết nhóm đồng thời còn không cần linh thảo, bọn họ cầu còn không được nữa là.

Vu Liệt sau khi nghe xong y biết luyện đan, nhất thời lại cao hứng nói vài câu với Trần Hạc. Đám tu sĩ đang lúc chờ đợi, nhân sĩ năm môn phái quản lý Cấm U Cốc rốt cục đã có người đi ra. Cấm U Cốc bình thường là một năm mở ra một lần, một lần chỉ có thời gian hơn một tháng, tiến vào trong cốc không bàn sinh tử, nhưng đi ra phải giao nộp số lượng linh thảo hoặc nguyên liệu yêu thú nhất định, hoặc đầy đủ linh thạch. Không thể không nói đây chính là chỗ khôn khéo của năm môn phái, hoàn toàn không có một chút phiêu lưu, lại có thể thu lợi lượng lớn. Bất quá ngay cả như vậy, đối với tán tu trong Tiên Thành, cũng là một lần kỳ ngộ hiếm có.

Rất nhanh kết giới Cấm U Cốc đã được mở ra, đám tu sĩ nhất thời tốp năm tốp ba đi qua cửa cốc, sau khi vào cốc thì lại tản đi theo những phương hướng khác nhau, rất nhanh thân ảnh đều đã biến mất trong kết giới ngoài cốc.