Edit : Dật Phong
Beta : Yến Phi Ly
“Phương Phủ? Gớm thấy mọe, tao thấy gọi Phủ (fou) dễ nghe hơn.” Người đàn ông ngồi cạnh Nam Thiệu vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, ai nhìn cũng thấy anh ta là kiểu mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, khuôn mặt không mấy dễ nhìn.
Phương Phủ nghẹn lại, không biết là do lần đầu nghe người khác trêu tên của cậu hay là biết người mới nói không dễ chọc mà nhẫn nhịn không cãi lại, vì vậy cậu im lặng không tiếp tục nói chuyện với Nam Thiệu nữa. Như thế, trong xe liền khôi phục yên tĩnh, ngoại trừ tiếng động cơ thì chỉ còn tiếng chim, tiếng thú biến dị thỉnh thoảng kêu gào trong không trung từ nơi xa truyền tới.
Vì đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cửa sau xe mở rộng, gió lạnh vù vù thổi vào bên trong, cũng may đều là người dị năng, nếu không thì đã sớm không chịu được. Hai bên đường cảnh vật tiêu điều, sự phồn hoa khi xưa đã hoàn toàn bị thực vật hình thù kỳ quái chôn vùi, nhà cửa rạn nứt mở tung cửa, pho tượng đổ vỡ trên ngã tư đường, zombie lượn lờ, con đường lớn hoàng kim giờ chỉ còn là quá khứ.
Sau khi xe chạy được nửa giờ thì nhà cửa ven đường dần dần thưa thớt, cuối cùng toàn bộ bị thực vật biến dị đan xen thay thế, tím đỏ đủ màu lục lam đủ bộ, trong cảnh tuyết bay phất ohơ quang cảnh dường như lại đẹp đến khó tả, nhưng cũng quỷ dị nói không nên lời, khiến cho nhóm người trong thoáng chốc cảm thấy mình giống như đang rơi vào giấc mộng kỳ quái, muốn tỉnh lại mà không thể.
Trong điều kiện đường quốc lộ không có zombie, động vật biến dị cũng ít xuất hiện, quãng đường về thủ đô ước chừng mất hai mươi mấy giờ. Xe đi trước phanh ‘kít’ một tiếng ngừng lại, xe phía sau cũng lần lượt dừng theo. Con đường này sạch sẽ, không bị thực vật biến dị chiếm cứ, hiển nhiên đã được xử lí qua. Tuyết lớn vùi lấp tất cả dấu vết để lại, vì thế họ không thể nhìn được vết bánh xe để xác định nhóm người căn cứ phái ra lần trước có quay lại hay không.
“Xảy ra chuyện gì?” Có người hỏi.
“Phía trước có một khe nứt lớn, xe không qua được.” Đội trưởng mặc áo bông dày, đầu đội mũ bước nông bước sâu mà đi tới phía trước, vừa nói vừa phất tay bảo mọi người xuống xe.
Nam Thiệu đi ở phía sau, khi hắn vừa nhảy xuống thì đột nhiên truyền đến một câu từ sau lưng “Thằng nhóc kia là người theo đuổi Đường Đường, nếu cậu có ý nhờ cậy kẻ khác, không bằng sớm cút đi!”
Nam Thiệu quay đầu, nhận ra đúng là người đàn ông mắt nhỏ môi mỏng ngồi cạnh hắn lúc trước. Hắn cũng không phải là người không biết tốt xấu, người này đã giúp hắn giải vây, giờ lại cố ý nhắc nhở, tuy rằng ngữ khí khó nghe nhưng so với người khẩu Phật tâm xà còn đáng kết bạn hơn. Vì thế khi hắn đang định gật đầu tỏ lòng biết ơn thì nào biết đối phương nói xong liền lướt qua người hắn mà đi về phía trước, tỏ vẻ phiền muốn chết. Nam Thiệu sờ sờ cái mũi, lơ đễnh đi theo phía sau người nọ. Kỳ thật nếu anh ta không cảnh báo thì hắn cũng không định quen thân với tên Phương Phủ tràn đầy ác ý kia, không nhất thiết phải tự tìm khổ.
Khe nứt rộng hơn ba mươi mét, cắt ngang mặt đường kéo dài sang hai bên đến tận rừng thực vật biến dị. Để đến kho hàng thì chỉ có một đường này, muốn đi vòng cũng không được. Trong phạm vi gần mười mét xung quanh khe nứt không có cỏ cây sinh trưởng, đọng đầy tuyết trắng, đối lập rõ nét với cảnh tượng thực vật biến dị dày đặc bốn phía, khiến sự quỷ dị lại tăng thêm gấp đôi làm cho người ta cảm thấy bất an. Lúc này có ba người đang đứng cạnh khe nứt nhìn xuống, xác định độ sâu và tình huống bên dưới để xem có thể nghĩ cách đi qua được hay không. Đến gần thì thấy vách đá bên kia khe nứt có những vết cắt trắng bạc, giống như là dùng lưỡi dao sắc bén chém thành.
“Không sâu, khoảng sáu bảy mét, phía dưới là cát, có thể là do công trình đang thi công bị cắt xén nguyên vật liệu, để đám Nhạc Phong dùng đất lấp đầy một phần là có thể đi qua.” Một người quan sát lớn tiếng nói với đám người phía sau.
Con đường này được xây vì mục đích vận chuyển vật tư quân dụng, nói đến chất lượng hẳn là có thể cam đoan chắc chắn, trong phạm vi trăm dặm lại bị cấm khai thác khoáng sản dưới lòng đất, trong tình trạng không có động đất cấp độ mạnh, nguy cơ xảy ra sụt lún rạn nứt là thật sự rất thấp, huống chi lại nứt lớn đến như thế, nếu không phải cảm thấy rất khó tin thì chỉ căn cứ dấu vết trên vách đá chắc chắn mọi người đều nghĩ nguyên nhân là do bởi một thứ gì đó mạnh mẽ chém một nhát tạo thành. Cho nên khi nghe người nọ nói như thế thì lại có không ít người ôm hoài nghi trong lòng. Nhưng dù sao xung quanh cũng không có nguy hiểm gì, vì thế khe nứt kia được tạo thành như thế nào tạm thời không ai rảnh đi nghiên cứu, hiện nay quan trọng nhất chính là phải nghĩ cách đi qua. Do đó, cho dù trong lòng đội trưởng cảm thấy không ổn nhưng vẫn để cho năm người dị năng hệ thổ tiến lên tạo đường để rời khỏi đây, những người còn lại thì đề phòng chung quanh phòng ngừa động vật biến dị đánh bất ngờ.
Nam Thiệu cũng mơ hồ cảm thấy không ổn, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh đám người, phát hiện cố gái có dị năng trị liệu đang đút hai tay vào trong túi áo lông đỏ rực đứng cách đó không xa. Hắn đang muốn đi qua, không ngờ sau khi cô ta nhìn thấy hắn thì lại đi tới bên này trước. Thân hình cô cao gầy, ngũ quan phân minh, diện mạo hơi có phần nam tính, cho dù tóc dài xõa ngang vai nhưng vẫn tạo cho người ta cảm thấy tư thế của cô rất oai hùng, hiên ngang.
“Nghe nói vì muốn trị bệnh cho bạn, anh từng quỳ xuống trước mặt Giang Hàng?” Kim Mãn Đường hỏi thẳng vào vấn đề, khi cô nhắc tới chuyện quỳ xuống, sắc mặt không thấy có bất cứ thay đổi nào, giống như chỉ là nói đến một chuyện nhỏ không đáng kể.
“Đúng vậy.” Thấy cô như vậy, Nam Thiệu cũng tự hiểu rõ.
“Anh tên là gì?” Giọng nói của cô ta cứng rắn, cảm giác hơi giống tra khảo phạm nhân, nhưng Nam Thiệu không thể không muốn thì không trả lời giống như đối với những người khác.
“Nam Thiệu.”
“Bạn của anh bị thương thế nào?” Kim Mãn Đường lại hỏi.
Tinh thần Nam Thiệu rung lên, vội vàng bắt đầu miêu tả kỹ càng tỉ mỉ nguyên nhân bị thương của Trương Dịch và tình trạng vết thương. Khi nghe được là do bị chân rùa biến dị đạp trúng ngực, sắc mặt Kim Mãn Đường khẽ biến, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không mở miệng cắt ngang lời của Nam Thiệu. Ngay khi hắn nói đến tình hình hiện tại của Trương Dịch thì lại cảm giác mặt đất chấn động một đợt, tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ phía khe nứt. Hắn ngừng lại, cùng Kim Mãn Đường đồng thời quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng màu lục cuốn lấy một dị năng hệ thổ đứng bên hố, lôi mạnh người đó xuống. Bốn người còn lại thấy thế, phản ứng đầu tiên không phải là cứu người mà là xoay lưng bỏ chạy, không ngờ mới vừa chạy được hai bước thì đã bị hai cái bóng xanh chém thành hai nửa, sau đó lại bị kéo xuống hố.
Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ ngắn ngủi trong vài giây đồng hồ, khi những người khác còn chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ba người bạn, vì thế không khỏi luống cuống, nhưng dù sao cũng đều là những người thân kinh bách chiến, họ không tiếp tục nhốn nháo nữa mà đã cùng tung dị năng sở trường tấn công về phía sinh vật không rõ kia trước khi đội trưởng ra lệnh, tranh thủ chút thời gian cho người dị năng hệ thổ đã mệt mỏi lui lại. Nhất thời liền thấy cầu lửa bắn ra bốn phía, gió trợ lửa, điện giật sấm rền, ánh đao bắn ra, khung cảnh kia rất kinh người, cũng là lần đầu tiên Nam Thiệu nhìn thấy từ khi tận thế bắt đầu cho tới nay. Còn về trước tận thế, đương nhiên là chỉ có hiệu ứng trong phim mới có. Đến lúc này, hắn mới biết được sự chênh lệch thực lực giữa người dị năng trong căn cứ và người dị năng lang thang. Hẳn là công kích với cường độ như vậy, cho dù thực vật biến dị trong hố có lợi hại thế nào thì cũng nên hóa thành tro.
Có lẽ những người khác cũng nghĩ như vậy, đội trưởng đã bắt đầu gào thét hạ lệnh “Ba người Nhạc Phong lui về phía sau, nhanh chóng lên xe, năm người bên Trần Triệt bảo vệ Mãn Đường lên xe, đám Thanh Hà khởi động xe lui lại, những người còn lại thì thay nhau lên, đánh cái thứ chết tiệt kia thành tro cho ông…”
Hắn chỉ huy gọn gàng ngăn nắp, bình thường mọi người hợp tác thành quen, vừa nghe liền hiểu, không cần kỹ càng tỉ mỉ mà hỏi ai trước ai sau, vị trí đứng thế nào, người bị gọi tên đều lập tức hành động, Nam Thiệu hiển nhiên bị xếp trong đám người còn lại. Không đợi hắn tự hỏi nên tiếp tục đi theo Kim Mãn Đường để bảo vệ hay là gia nhập chiến đấu, trong lòng đột nhiên báo động, gần như là theo phản xạ mà một tay đẩy Kim Mãn Đường về phía xe, đồng thời mượn lực đẩy nhảy sang một bên, chỉ cảm thấy trên lưng đau xót giống như muốn gãy thành hai đoạn, trong lòng hắn biết không ổn nhưng lại vô lực tránh đi, càng miễn bàn đến phản kích, ngay sau đó đã bị cái gì đó bọc kín lấy thân thể tha vào khe nứt. Từ đầu tới cuối, hắn thậm chí không nhìn rõ thứ tấn công bọn họ là cái gì.
“Cứu anh ta! Mau, cứu anh ta!” Bị đẩy ra, Kim Mãn Đường mới vừa được người bảo vệ đỡ đứng vững liền nhìn thấy Nam Thiệu bị một dây leo xanh ngắt trông như mãng xà kéo vào khe nứt, không khỏi thất thanh hét lên. Cô biết vừa rồi là Nam Thiệu cứu cô, nếu không lúc này người bị kéo vào nên là cô mới đúng.
Nhưng mà đối với đám Trần Triệt chuyên bảo vệ cô mà nói, Nam Thiệu chỉ là một người không quan trọng, đương nhiên sẽ không vì cứu hắn mà bỏ mặc một dị năng hệ trị liệu cực kỳ quan trọng, bởi vậy đối với lời cô nói đều mắt điếc tai ngơ, lưng tựa lưng tạo thành vòng tròn bảo vệ cô, cẩn thận lùi về phía xe.
Kim Mãn Đường có lẽ cũng hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ, thế nhưng lại không biết phải làm thế nào, dù sao chức trách của những người này là bảo vệ cô, không có nghĩa vụ nghe cô chỉ huy mạo hiểm tính mạng đi cứu người khác, nhưng bảo cô không làm gì mà chỉ lo chạy trốn thì cô làm không được, dù sao người ta cũng vừa mới cứu cô một mạng. Tuy rằng năng lực của cô không đủ để cứu người, nhưng nếu cô đi, những người bảo vệ cô tự nhiên cũng phải sẽ đi theo, cho dù không theo thì cũng sẽ giúp một chút. Nghĩ như thế, thừa dịp người bên cạnh không chú ý, cô liền xông ra khỏi vòng bảo vệ chạy về phía khe nứt. Chỉ tiếc chưa chạy được hai bước đã cảm thấy sau gáy tê rần, nháy mắt đã mất đi tri giác.
Hóa ra mấy người Trần Triệt tuy bị hành động đột ngột của cô làm cho luống cuống tay chân nhưng dù sao cũng đều đã từng trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh đã có phản ứng, trực tiếp ra tay đánh ngất. Kim Mãn Đường thân có dị năng trị liệu, tuy bình thường cũng chú ý rèn luyện, khi giết zombie cũng rất nghiêm túc, nhưng so với những người kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú này thì còn kém quá xa. Nhưng chỉ trong phút giây ngắn ngủi ấy, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, khe nứt bên kia lại mất đi vài người. Đám Trần Triệt không dám trì hoãn, trực tiếp khiêng Kim Mãn Đường lên chạy về chiếc xe tải đi cuối, mới vừa chạy được một nửa chợt nghe tiếng răng rắc liên tiếp vang lên, chiếc xe đầu tiên, cũng chính là chiếc xe bọn họ ngồi lúc đến đã bị một nhánh dây leo đập thành sắt vụn, lái xe bên trong cũng bị lôi ra, giống như Nam Thiệu, ngay cả phản kháng cũng không kịp đã bị kéo vào trong khe. Vài người ra một thân mồ hôi lạnh, âm thầm cảm thấy may mắn vì không chọn chiếc xe đầu tiên, nếu không tình cảnh phỏng chừng cũng không khá hơn lái xe kia bao nhiêu.
Sau khi bọn họ lên xe, tài xế vừa quay đầu xe vừa nhìn chiếc xe phía trước cũng đang lui lại giống mình ầm một tiếng đã bị đập thành sắt vụn, lái xe và ba dị năng hệ thổ bên trong toàn bộ lâm nạn. Trong lòng họ hoảng hốt, xe trượt ra khỏi đường quốc lộ đã bị thực vật biến dị bên cạnh quấn lấy.
“Hoảng cái gì! Không thấy nó không tấn công bên này sao? Bình tĩnh đi, từ từ lên, không cần quan tâm mấy thứ khác, có chúng tôi đối phó rồi.” Trần Triệt vừa tức giận rống to vừa chỉ huy đồng đội xử lí hết thực vật biến dị xung quanh. Vào lúc này nếu mất bình tĩnh thì không khác gì lấy toàn bộ mạng người trên xe ra mà đùa bỡn.
Lái xe lấy lại bình tĩnh, sau đó đảo vài cái, rồi giẫm mạnh chân ga xông lên mặt đường, đồng thời thuận thế quay đầu xe. Cùng lúc đó, đội trưởng cũng đang chỉ huy người chiến đấu bắt đầu thay phiên lui lại. Chẳng qua chỉ ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, bọn họ đã tổn thất hơn mười người và hai chiếc xe, mà ngay cả tình trạng trong khe cũng chưa thăm dò được, không rút còn chờ cái gì?
Chờ người cản phía sau đều nhảy lên thùng xe, khi đến hơn năm mươi người, hiện giờ chỉ còn lại hai mươi ba, nhìn từ trong khe chậm rãi dâng lên cây nấm thật lớn màu sắc rực rỡ, trong thùng xe bao trùm không khí trầm mặc. Tuy từ sau khi tận thế bùng phát, tất cả mọi người đều là từ khó khăn gập ghềnh từng bước đi tới, cũng từng gặp phải tình cảnh cửu tử nhất sinh, nhưng chật vật như lần này thì chưa bao giờ có. Ngay cả thứ kia là động vật hay thực vật cũng chưa biết rõ đã mất đi hơn phân nửa người đi cùng, nếu không phải chạy nhanh thì chỉ sợ toàn quân đã bị diệt.
“Rõ ràng là mấy con mãng xà xanh, sao lại…” Một người dị năng hệ kim trốn được lẩm bẩm nói, có chút mê mang mà nhìn về phía những người khác, trong ánh mắt chất chứa khát vọng có người chứng minh hắn không nhìn lầm và cả bất an bị che giấu.
Có người gật đầu, hiển nhiên có cùng nghi ngờ và bất an giống hắn.
“Các cậu nói xem, đội trưởng Chu có thể… có thể…” Phương Phủ nói nhưng không phải trả lời vấn đề của người dị năng kia mà là nghĩ tới một chuyện đáng sợ khác.
“Phương Phủ, đừng nói bậy!” Đội trưởng quát khẽ, vẻ mặt khó coi. “Đội trưởng Chu mang theo hơn một ngàn người, mấy chục chiếc xe, chúng ta có thể trốn được thì bọn họ không có khả năng toàn bộ đều bị bắt. Có lẽ bọn họ bị thứ kia ngăn cản nên không qua được, cho nên ở lại kho hàng.”
Phương Phủ ậm ừ, không dám tiếp tục đề tài này nữa, nhưng trong lòng cũng không bởi vì vậy mà trầm tĩnh lại.
“Có thể chỉ là thực vật, nếu là mãng xà thì với tốc độ nhanh như thế sao lại không đuổi theo ta?” Đột nhiên có người nói lên tình huống không bình thường vừa rồi.
“Nhưng tôi thấy nó cắn đứt đầu A Trung, miệng rộng há ra trong đó rõ ràng có đầy răng, có cả nước miếng nhỏ ra… Tôi còn ngửi thấy mùi hôi thối của rắn, sao có thể là thực vật?” Một người khác xoa mặt, lần thứ hai nhớ lại kí ức rất có thể trở thành ác mộng khiến anh ta bừng tỉnh hằng đêm, thần sắc mỏi mệt mà bi thương.
“Có lẽ là có gì đó khiến nó không thể rời khỏi chỗ đó.”
“Vậy cây nấm thì sao?”
“….”
“Nhà A Trung còn một đứa em gái, A Trung chết rồi, chỉ sợ về sau nó không sống tốt được.”
“Nếu có thể thì giúp một chút. Đúng rồi, Thành Tử, không phải cậu với A Trung là anh em tốt sao…”
Xe tải xóc nảy giống khi tới nhưng trong xe lại không có không khí thong dong như hơn nửa giờ trước, mọi người bắt đầu anh một câu tôi một câu thảo luận để ngăn chặn hoảng sợ trong lòng, từ hình dáng cụ thể, chủng loại của quái vật kia, rồi lại nói tới những người bạn bị mất đi và người nhà của bọn họ, thế nhưng lại hoàn toàn quên mất Nam Thiệu, như thể người này chỉ là râu ria, ngay cả nói một câu cũng có vẻ dư thừa vậy.