Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Người mở miệng chính là Thạch Bằng Tam.
Hóa ra ngày ấy khi bọn họ chạy từ huyện Tử Vân ra thì có hai người trong nhóm Vương Viễn Uy bị thương quá nặng mà chết, đám chim kia lại đuổi theo không ngừng nghỉ, căn bản không cho bọn họ cơ hội để thở, chỉ có thể liều mạng lái xe chạy trốn. Không ngờ trước khi đến được thành phố Trường đã gặp phải một rừng cây cổ quái uốn lượn vặn vẹo như rắn, xe bị giữ chặt, cuối cùng mọi người chỉ có thể phá xe mà chạy trối chết. Có lẽ do mọi người phân tán nên đám chim cũng phân chia ra, đợi đến khi bọn họ giải quyết xong lũ chim đuổi theo mới phát hiện thiếu đi không ít người.
Lúc này, dù thế nào cũng không dám quay lại tìm người để tránh mất thêm nhiều người hơn, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước và hi vọng người thất lạc sẽ tự đến Bác Vệ tập hợp. Sau đó bọn họ cũng tập hợp được bảy tám phần, chỉ thiếu ba người cục thịt Trần. Có điều sau khi tới căn cứ được vài ngày, Thôi Nhị, Đường Ưu Thiến và Tưởng Khoa liền rời đội, có người thì đi nơi khác nên hiện giờ bọn họ tổng cộng chỉ còn lại mười một người, chỉ nói đến số lượng thôi đã không bằng đội của Trần Trường Xuân, nói chi là về thực lực.
Khi bọn họ vừa tới căn cứ, bởi vì xe và vật tư đều bị mất hết nên vô cùng chật vật khốn đốn. May mắn căn cứ không thu phí vào cửa, nếu không e là cổng chính bọn họ cũng không vào được. Mới đầu ngay cả phòng bọn họ cũng không thuê nổi, sau khi nhận mấy nhiệm vụ của căn cứ thì tình trạng mới cải thiện được. Thôi Nhị và Đường Ưu Thiến tuy rằng đã có năng lực nhất định để đánh với zombie và sinh vật biến dị, nhưng các cô vẫn ghét mỗi ngày phải lo lắng sợ hãi ngay cả ngủ cũng bất an, vì thế lựa chọn rời đi. Hiện nay, phụ nữ càng ngày càng ít, hơn nữa điều kiện của các cô cũng không quá tệ, có thể sẽ có nhiều người đồng ý tiếp nhận các cô, chỉ mỗi Trần Vi là không rời đi, cũng không biết vì sao. Còn Tưởng Khoa thì lại cực kì ngoài dự liệu của mọi người, chàng trai hay xấu hổ thẹn thùng này rất được Lưu Hạ để ý, nên Lưu Hạ gần như không giấu giếm bất kì điều gì mà truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm sử dụng dị năng hệ phong cho cậu ta, vì thế khi cậu ta rời đi, những người khác không cảm thấy gì nhưng riêng Lưu Hạ thì thực sự đã bị tổn thương. Mà Hoàng Sư Giác vẻ ngoài nhìn qua nguội lạnh khiến người ta không thích nổi thì chịu ở lại. Đây cũng là điều khiến mọi người bất ngờ, bởi vì phải biết rằng dị năng hệ thủy so với các dị năng khác sẽ được săn đón hơn không biết bao nhiêu lần, nếu anh ta muốn tìm một chỗ tốt hơn thì quả thật là chuyện dễ dàng.
“Nếu đã có nơi tốt hơn, đi thì cứ đi, hà tất phải chặt đứt tương lai của người ta.” Kiều Dũng lắc đầu cười, bày vẻ không thèm để ý. Đoàn người Vương Viễn Uy và Tưởng Khoa vốn gia nhập sau nên nếu nói đến tình cảm sâu đậm gì đó thì đúng là không có, huống chi bản thân hắn cũng không có dã tâm, càng nhiều người thì gánh nặng càng nhiều, không bằng làm bạn với vài người thẳng thắn, gặp chuyện có thể cùng tiến cùng lùi, cũng để tránh lo lắng về sau.
“Lương Quan Luân, Bân Tử và Triệu Xuân cũng bị thương, bây giờ vẫn còn đang nằm. Ba thiếu một, hiện giờ thêm A Dịch nữa cũng coi như đủ rồi, hôm nào chúng tôi tới thành phố Hàm Trạch lấy một bộ mạt chược cho các cậu chơi há.”
Hắn luôn có khả năng khiến người chết tức đến sống lại, nhưng không thể không nói sau khi nghe hắn nói bâng quơ nhẹ nhàng như vậy không khí nặng nề đang quanh quẩn trong lòng Trương Dịch bay đi không ít. Cũng vì nhận thấy được điều này, Nam Thiệu mới nhịn xuống tức giận nghe hắn huyên thuyên nói hươu nói vượn.
“Tôi thấy các cậu ở đây cũng đủ chen chúc rồi, hay là hôm nay hai cậu chuyển qua kia đi.” Sau khi nói qua chuyện những người rời đi, Kiều Dũng mới đề nghị.
Trần Trường Xuân vẫn còn ở lại nghe vậy thì không khỏi lộ ra vẻ căng thẳng. Nếu Nam Thiệu và Trương Dịch rời đi lúc này, đoàn xe của bọn họ thật sự không còn ai để trông cậy nữa. Cũng may là Nam Thiệu không phải loại người qua sông đoạn cầu, nghe vậy liền đáp “Không được, thân thể Trương Dịch không tiện di chuyển.”
Mặc dù hắn dùng lý do này nhưng Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam là ai chứ, chỉ nhìn cái thở ra nhẹ nhàng của Trần Trường Xuân thì đã đoán được bên trong còn có nội tình khác, cho nên cũng không miễn cưỡng, chỉ bảo “Vậy cậu theo chúng tôi đi cho biết đường, khi nào chuyển được thì bảo tôi. Mà cũng qua xem thương thế của bọn Quan Luân luôn, không kiếm được thuốc, cứ thế này cũng chẳng giải quyết được gì.”
Nam Thiệu đang muốn nói chuyện riêng với họ, hơn nữa cũng muốn tránh Trương Dịch để hỏi tin tức về Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương nên lập tức đáp ứng. Kiều Dũng và Thạch Bằng Tam dặn dò Trương Dịch an tâm dưỡng thương không cần quan tâm đến những chuyện khác xong thì xoay người xuống lầu trước cùng với Trần Trường Xuân, để lại không gian cho hai người nói chuyện với nhau.
“Anh đừng hỏi, hãy nghe tôi nói trước đã.” Nam Thiệu ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ tóc mai hoa râm của Trương Dịch, thấp giọng nói. Cương Tử và A Thanh tuy cũng ở phòng này nhưng bọn họ không muốn cứ nằm mãi, cho nên giờ đang ở dưới lầu hơ lửa sưởi ấm với những người khác rồi, không đến giờ ngủ thì chắc sẽ không lên đâu.
Vào lúc hắn ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt Trương Dịch liền nhìn qua, nghe vậy thì nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Trần Trường Xuân này mặc dù có hơi thực dụng, nhưng tổng thể mà nói thì cũng là người không tệ.” Sau đó hắn liền kể lại chuyện đoàn xe còn lại những ai, ít nhất Trần Trường Xuân cũng không biểu hiện vẻ ghét bỏ với những người già, phụ nữ và trẻ nhỏ thậm chí cũng không có suy nghĩ đuổi họ ra khỏi đội, chỉ dựa vào điều này đã đủ chứng minh được tâm tư người này coi như là rộng rãi thẳng thắn. “Trong số những người ở lại, ngoại trừ người không có chỗ để đi thì những người còn lại cũng đáng để kết giao. Tôi tính thương lượng với đội trưởng Kiều để hai đội sáp nhập với nhau.”
Đội của Trần Trường Xuân có xe có vật tư, Kiều Dũng thì có thực lực, hai bên liên hợp, cuộc sống của mọi người hẳn sẽ khá hơn. Về việc này thì nhìn ý tứ của Trần Trường Xuân hiển nhiên là không thành vấn đề, còn về Kiều Dũng thì hắn không quá chắc chắn, dù sao người có năng lực yếu trong đội của Trần Trường Xuân thật sự hơi nhiều.
Đầu Trương Dịch gật nhẹ một cái gần như không thể thấy, xem như đã hiểu.
“Anh ngủ đi, tôi sẽ về nhanh thôi.” Nam Thiệu nhẹ nhàng hôn lên môi anh, có chút lưu luyến.
“Đao.” Trương Dịch mở miệng, khẽ thốt ra một từ không thể nhỏ hơn.
“Lạnh lắm, không nên…” Nam Thiệu vừa nghe liền hiểu được ý của anh, trong mắt toát ra vẻ không đồng ý, nhưng mà lời khuyên đột nhiên ngừng lại khi thấy được ánh mắt cố chấp của anh, cuối cùng thỏa hiệp mà cầm lấy đao được lau sáng bóng đặt vào trong tay anh.
Cảm giác được chuôi đao lạnh lẽo chạm vào tay, Trương Dịch lập tức nắm chặt ngón tay lại. Nam Thiệu bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo chăn bao chặt lấy tay Trương Dịch và đao.
“Yên… tâm…” Trương Dịch cố hết sức nói ra hai chữ, tựa hồ muốn thông qua hành động này để nói cho Nam Thiệu biết, cho dù bây giờ anh đang như thế này nhưng anh vẫn có thể tự bảo vệ mình.
Hốc mắt Nam Thiệu nóng lên, bỗng nhiên cúi xuống ôm lấy người đàn ông trước mặt, qua một lúc lâu mới vội ho một tiếng, giọng căng chặt cố gắng tỏ vẻ thoải mái “Không cần lo lắng, anh cẩn thận đừng để đao làm bị thương, nếu không tôi sẽ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng đó.” Dứt lời liền đứng dậy bước đi, không để Trương Dịch nhìn thấy mặt mình.
Trương Dịch nhìn theo bóng lưng Nam Thiệu đi ra ngoài, nhìn hắn không quay đầu mà đóng cửa lại, trên cổ dường như vẫn cảm giác được giọt nước mắt ấm áp của hắn, lòng bỗng chốc mê mang, hoài nghi bản thân níu chân người đàn ông này là đúng hay sai. Nhưng suy nghĩ này chỉ mới lóe ra trong chốc lát, chớp mắt đã bị khuôn mặt đáng yêu của Trương Duệ Dương thay thế. Anh vắng mặt lúc con trai ra đời cùng với năm năm đầu đời của con, anh không muốn tiếp tục vắng mặt trong đoạn thời gian trưởng thành của con nữa. Anh không xứng với chức vụ của một người cha, nhưng anh vẫn muốn cố gắng để bản thân xứng với danh hiệu người cha này. Anh cũng không xứng với chức vụ người yêu, nhưng anh vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể làm khuôn mặt Nam Thiệu lần thứ hai lộ ra nụ cười xán lạn phát ra từ đáy lòng như cái ngày nghe anh đồng ý hai người ở cùng nhau. Còn cả cục thịt Trần sống chết không rõ và Lý Mộ Nhiên đang dùng mạng để bảo vệ Trương Duệ Dương… Bọn họ, đều là lý do để anh tiếp tục sống sót, cho dù có chịu đau đớn hơn đi chăng nữa.
Suy nghĩ đến điều này, tâm tình hỗn loạn của anh chậm rãi yên tĩnh trở lại. Anh thu ánh mắt, lực chú ý của anh đặt vào đao trên tay. Không biết là chuôi đao nhiễm cái lạnh của anh hay tay của anh vốn lạnh lẽo, tóm lại, ngoài ngón tay vẫn đang gập lại ra, anh gần như không có cảm giác nắm đồ vật, giống như cây đao kia đã hòa thành một thể với tay của anh vậy.
Có lẽ đây không phải là bảo đao vô giá, nhưng nó là thứ anh dựa vào để sinh tồn và bảo vệ người bên cạnh.
Ngón tay gảy gảy chuôi đao một chút, chỉ để xác định đao vẫn ở trong tay. Cánh tay không thể cử động quá mạnh để tránh liên lụy đến bắp thịt ở phần ngực, giống như động tác hô hấp cũng không dám quá lớn vì sẽ rút đi toàn bộ sức lực trong thân thể, đau đến nỗi sống không bằng chết. Nhưng vì Nam Thiệu đã nuôi dưỡng lực sinh mệnh giúp anh nên trạng thái tinh thần của anh rất tốt. Tinh thần dồi dào, thân thể rách nát, chỉ sợ không có cái gì thống khổ hơn thế này nữa, bởi vì anh không thể dùng mê man để giết thời gian hay đối diện với thống khổ.
Anh nhắm mắt lại, ngón tay từ từ chậm rãi vuốt chuôi đao kim loại đã được Thạch Bằng Tam cải tạo, lúc trước là vì sợ cái lạnh giá rét làm tổn thương đến tay và cũng vì để dễ cầm nắm hơn, cho nên ở bên ngoài có quấn một lớp vải dày. Chỉ là trải qua một thời gian dài cầm nắm, vải quấn đã rách ra, kim loại lạnh lẽo lại lộ ra từ phía dưới, mang theo sát khí dày đặc, giống như đang kể rằng nó từ một thanh đao chặt củi bình thường được cải tạo thành một thứ vũ khí không gì phá được như thế nào, lịch sử uống máu bẩn vô số lần ra sao. Nó không muốn bị để quên ở một bên không được dùng tới, cũng giống như Trương Dịch không muốn được nuôi đến nhàn nhã.
Bởi vì hoạt động nên ngón tay lúc đầu cứng đơ lạnh lẽo đã chậm rãi trở nên linh hoạt hơn. Có chăn phủ trên, hơn nữa cánh tay hoạt động có giới hạn, Trương Dịch không có cách nào cầm nắm huy động đao, chỉ có thể chuyển chuôi đao từ hai ngón tay này sang hai ngón tay khác, cứ như vậy tìm cảm giác tay. Đây căn bản là một cuộc huấn luyện khô khan, nhưng với anh mà nói cũng là biện pháp tốt nhất để giết thời gian quên đi tình cảnh của mình.
Ngón tay từ lạnh cứng đến linh hoạt, rồi lại từ linh hoạt đến co rút, Trương Dịch vì đau đớn mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, nhưng trên mặt lại không có biến hóa gì, ngón tay vẫn thong thả chuyển động, chỉ dựa vào ý chí quật cường để khiến sự co rút này tự động thả lỏng. Trải qua lần giày vò này, ngón tay vốn đã sắp chết lặng lần nữa khôi phục lại cảm giác với chuôi đao, thậm chí ngay cả hình thái của nó, độ dày tầng vải, cùng với cung độ biến hóa nhỏ nhất của từng thứ từng thứ đều xuyên qua ngón tay truyền đến não, tạo nên một hình ảnh rõ ràng và sinh động.
Trong mơ hồ, Trương Dịch cảm thấy dường như mình sắp nắm được cái gì đó, nhưng đúng lúc này, tiếng cửa mở ra, trong nháy mắt đã kéo anh ra từ trong loại cảm giác huyền ảo khó tả đó, anh mở to mắt nhìn qua.
Người vào là Lô Quân, tay bưng một chén nước đã được đun sôi. Nam Thiệu không có ở đây, anh ta đi lên xem Trương Dịch có yêu cầu gì hay không. Anh bị ánh mắt xuyên thấu lợi hại của Trương Dịch làm cho hoảng sợ, cảm giác giống như bị hổ như sói nhìn chằm chằm vậy, bèn đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích. Cũng may Trương Dịch sau khi nhận ra ai tới thì ánh mắt kia liền trở về vẻ ôn hòa xưa nay, khiến Lô Quân thở phào một hơi nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Phía dưới đun chút nước sôi, tôi lấy lên cho anh.” Lô Quân đi qua, đặt chén nước lên ngăn tủ bên cạnh rồi nói “Tôi đỡ anh ngồi dậy uống chút nhé.”
“Không… uống…” Trương Dịch từ chối. Bởi vì không tiện đi đại tiểu tiện mà anh vô cùng khống chế phương diện hấp thụ nước, chỉ khi có Nam Thiệu ép buộc, anh mới uống chút ít.
Lô Quân không nghĩ nhiều lắm, chỉ cho rằng anh thật sự không khát nên không miễn cưỡng, kéo ghế ngồi xuống bên giường, câu được câu không nói chút chuyện ở căn cứ Bác Vệ cho anh giải buồn. Biết ý tốt của đối phương, Trương Dịch tuy rằng rất muốn tiếp tục luyện tập nhưng cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại. Anh không trả lời được nên lắng nghe vô cùng chăm chú, ngược lại khơi dậy hứng thú nói chuyện của Lô Quân cho đến khi Nam Thiệu trở về.
Nam Thiệu mang về một tin tức mà đối với đám người Trần Trường Xuân mà nói thì có thể coi là tin tốt, đó chính là đám người Kiều Dũng đã đồng ý sáp nhập hai đội. Trần Trường Xuân cũng là người thông minh, hoặc là nói anh ta thật ra rất muốn trút bỏ gánh nặng trên người nên vừa nhận được tin đã chủ động đề xuất nhường vị trí đội trưởng, lý do là để tránh hai đội vì nguyên nhân này mà phát sinh mâu thuẫn, gây bất lợi cho việc liên hợp.