Edit: Diệp Thần
Beta: Minh Lan
“Sao vậy?” Tống Nghiễn quét mắt nhìn mọi người đang căng thẳng, kỳ quái hỏi. Ngay cả vệ sĩ cũng bị bọn họ dọa thiếu chút nữa phanh xe.
“Này, cái này……” Lý Mộ Nhiên giống như bị phỏng vội rút lại bàn tay đang nắm lấy cổ tay của đối phương, xấu hổ cười hai tiếng, không biết nên cảm thấy may mắn là Ú Ú không phát điên làm người ta bị thương, hay là nên mắng nhóc Ú kia sợ mạnh hiếp yếu đây.
“Chú chủ nhiệm, Ú Ú là vật sống, không phải đồ chơi đâu.” Trương Duệ Dương nói, vươn tay nhẹ nhàng đỡ lấy Ú Ú đang bị xách ngược, đau lòng sờ sờ cái bụng mập của nó rồi khẽ thở ra.
Sau khi xách trên tay, Tống Nghiễn mới phát hiện Ú Ú rất nặng, nhưng thấy Trương Duệ Dương trước đó ôm Ú Ú lại như không có cảm giác gì, kinh ngạc rất nhiều, đối với chuyện đứa nhỏ có thể giết zombie lại tin thêm hai phần. Chẳng qua rất nhanh hắn liền bị câu nói của Trương Duệ Dương làm dời đi lực chú ý.
Vật sống? Hắn lắc lắc cái vật đen thùi giống như côn trùng trong tay mình, chỉ thấy nó cuộn chân không nhúc nhích, thật sự không nhìn ra là vật sống.
“Chủ nhiệm, đây là côn trùng biến dị.” Lý Mộ Nhiên lại bị động tác của hắn làm sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn ra, căng thẳng nói, đồng thời nhanh chóng ôm Ú Ú về, đặt lên vai của Trương Duệ Dương.
Vì thế, Tống Nghiễn thần kỳ phát hiện, cái thứ chẳng khác gì vật chết đó nhanh chóng duỗi chân ra bám chặt lên người Trương Duệ Dương, hai con mắt nhỏ đen như mã não chớp chớp, cái bụng béo đặt lên trên túi sách phía sau đứa nhỏ, nếu không phải ngoại hình bất thường, thật sự hơi giống chim ưng đã được thuần dưỡng. Hắn không nhịn được cảm thấy vui vẻ, các loài động thực vật côn trùng biến dị hắn đã được thấy qua, nhưng cái loại quỷ quái linh tinh này là lần đầu tiên thấy được.
“Sinh vật biến dị hầu như đều rất hung tàn, con này thấy thế nào cũng rất hiền nhỉ?” Tay hắn chỉ chỉ đầu Ú Ú, hỏi.
Hiền lành? Lý Mộ Nhiên im lặng, thật sự không biết trả lời thế nào, phải biết rằng lúc trước thứ này đã thiếu chút nữa thôi đã muốn mạng người ta rồi đó.
“Bởi vì Ú Ú là do chú bí đỏ dùng một tảng đá màu đen biến ra tặng cháu, là bạn tốt của cháu đó.” Trương Duệ Dương cảm thấy bạn nhỏ của mình được khích lệ, vô cùng vui vẻ, quay đầu hôn bẹp một cái lên đầu Ú Ú, lập tức được Ú Ú thân thiết cọ lại, mấy đứa nhỏ khác thấy vậy hâm mộ cực kì.
Tống Nghiễn nhìn một màn này, lại nghe lời của đứa nhỏ nói, lúc này mới nhớ tới vừa rồi hình như mình nghe được một cái tên rất quen.
“Cháu nói chú bí đỏ tên là……”
“Nam Thiệu ạ.” Trương Duệ Dương mở to đôi mắt đen lúng liếng trả lời, không biết có phải là do ở chung với nhau lâu hay không mà nhóc như vậy có vài phần giống con Ú Ú đang bám trên vai nhóc. “Chú bí đỏ lợi hại nhất, có thể làm cho hạt giống mọc ra mầm non.” Đứa nhỏ rốt cuộc nhớ được tên của Nam Thiệu, nghe được điều này, không biết Nam Thiệu có vui tới phát khóc hay không.
Thật là Nam Thiệu? Tống Nghiễn nhướn mày, đôi mắt ưng lợi hại híp lại. Cũng không biết có phải trùng tên hay không. Hắn hơi suy tư, cũng không hỏi kỹ việc này, nghĩ đến nếu thật sự là người đó, thì nhìn ở quan hệ giữa hai nhà, bản thân hắn cũng nên giúp đỡ những người trước mắt này thêm một chút, huống chi còn có nhân tố là Lý Mộ Nhiên. Hắn tuy rằng chưa nói qua lời cám ơn, nhưng chuyện được cứu trước đó vẫn nhớ kỹ trong lòng. Chẳng qua nếu thật sự là cậu chủ của nhà họ Nam, làm cho hạt giống sinh trưởng… Chẳng lẽ là dị năng hệ mộc? Thế nhưng gần như là lập tức hắn bác bỏ suy luận này, bởi vì hắn nhớ đứa nhỏ kia vừa nói con côn trùng biến dị rất có nhân tính trước mắt này cũng là do người kia tạo ra, đây đến tột cùng là dị năng quỷ dị gì?
Hắn im lặng, những người khác trong xe cũng không dám mở miệng nữa. Dương Dương bất an nhìn về phía Lý Mộ Nhiên, tựa hồ đang hỏi có phải vừa rồi mình nói sai hay không, cho đến khi Lý Mộ Nhiên khẽ lắc đầu, dùng tay xoa xoa đầu nhóc thì nhóc mới yên tâm.
May mà không qua bao lâu, phía trước bắt đầu xuất hiện những tòa kiến trúc, đoàn xe ngừng lại.
“Mọi người xuống ở đây đi.” Tống Nghiễn lấy lại tinh thần, ánh mắt đảo qua một lớn bốn nhỏ như dân tị nạn kia, chậm chạp mở miệng. Hắn vốn nghĩ dứt khoát dẫn bọn họ cùng đi Ngọc Bình, thế nhưng lần này vô cùng nguy hiểm, mang theo phụ nữ và mấy đứa trẻ nhìn qua liền biết không có mấy sức chiến đấu này, chỉ sợ chỉ hại đến bọn họ, cho nên cuối cùng hắn vẫn buông tha cho ý nghĩ đó.
Mấy người Lý Mộ Nhiên nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi xuống xe bằng tốc độ nhanh nhất, cái kiểu như muốn trốn thoát khỏi nhà giam này khiến Tống Nghiễn không nhịn được bật cười, đợi sau khi cửa xe đóng lại rồi, bảo vệ sĩ hạ kính cửa xe xuống, xua đi không khí oi bức trong xe, đồng thời dặn dò một câu. Vẻ kinh ngạc chợt lướt qua trong mắt vệ sĩ, anh ta cung kính đáp lại, sau đó xuống xe truyền lời lại với những người phía sau. Đúng như trước đó Tống Nghiễn và nhóm người Lý Mộ Nhiên đã nói, bởi vì từ trường hỗn loạn, hoàn toàn không có cách nào gửi nhận tín hiệu nên dù bọn họ có bộ đàm cũng vô dụng, tất cả đều trở về trạng thái nguyên thủy nhất, tin tức phải dựa vào sức người truyền đi, không thể lười biếng được.
Lý Mộ Nhiên dẫn mấy đứa nhỏ đi được một đoạn thì nghe đằng sau có tiếng bước chân dồn dập, nhìn lại, là một người dưới quyền của Tống Nghiễn, hôm qua bọn họ ngồi cùng một xe với anh ta. Bộ dáng không cao, chỉ khoảng 1m7, mặt mũi bình thường, là kiểu người nếu lẫn vào trong đám đông thì sẽ không tìm thấy được, thế nhưng trên người người này mang một loại khí phách kiên cường quả cảm, khiến người khác không dám coi thường.
“Tôi là Tiêu Thắng, ngài Tống bảo tôi tới.” Ngay cả nói chuyện cũng lời ít mà ý nhiều.
Lý Mộ Nhiên vốn muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện đoàn xe của Tống Nghiễn đã không còn thấy bóng dáng, chỉ phải đành thôi, chung quy lúc này nếu đuổi người ta đi cũng không phúc hậu. Ngược lại mấy đứa Phó Đam thì cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì có người đàn ông trưởng thành tham gia, trong lòng đều rất phấn khích. Thân thủ Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương tuy rằng rất tốt, nhưng chung quy vẫn là một người phụ nữ và một đứa trẻ, khó tránh khỏi sẽ bị một vài người tâm thuật bất chính có ý đồ, nhưng hiện tại có một người đàn ông gánh vác thì không còn như vậy nữa, huống chi người đàn ông này còn do Tống Nghiễn phái tới.
Tiêu Thắng cũng không hỏi Lý Mộ Nhiên muốn đi đâu, muốn làm gì, anh chỉ phụ trách đi theo. Tống Nghiễn đã ra hiệu qua, vì thế ở trên đường anh nói cho Lý Mộ Nhiên biết thông thường chỉ khi đoàn xe tiếp nhận nhiệm vụ lớn mới cần cả đội xuất phát, giống như ngày hôm qua vậy, còn nếu là bình thường thì chỉ rời thành đi tôi luyện năng lực, đội dụ zombie thì không cần rèn luyện như thế, khi nào không có nhiệm vụ thì có thể an tâm ở trong căn cứ, tuy là được đãi ngộ kém hơn so với đội viên chiến đấu nhưng so với những người khác, cuộc sống như thế cũng xem như là không tệ.
Lý Mộ Nhiên lúc này mới hiểu ra vì sao hôm nay chỉ có mấy chiếc xe việt dã, mấy chiếc xe tải quân đội hôm qua thì không thấy đâu. Tiêu Thắng nói nhiều thế này đại để là muốn uyển chuyển nói với cô, gia nhập đội dụ zombie, đối với mấy người bọn họ là sự lựa chọn tốt nhất. Kỳ thực, đây chính là ý của Tống Nghiễn. Hắn mặc dù có ý giúp đỡ nhưng không thể nuôi không từng ấy người, ngược lại nếu bọn họ tham gia đội dụ zombie thì chỉ cần tay chân đủ linh hoạt, chính mình làm cho người ta để tâm hơn một chút là đã có thể sống rất khá rồi. Thế nhưng dù hiểu rõ điều này, Lý Mộ Nhiên vẫn không có ý định mang Dương Dương gia nhập, ngoại trừ vì đám người Triệu Như, một nguyên do khác là sợ những ngày quá an nhàn sẽ làm cho người ta trở nên yếu đuối và sinh tâm ỷ lại. Còn về ba đứa Phó Đam, cô sẽ để bọn chúng tự lựa chọn.
Ven đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài chiếc xe ngã lật bỏ hoang, Tiêu Thắng nói đó là đoàn xe thanh lý thường xuyên tới đây để khơi thông đường thuận tiện cho xe cộ ra vào căn cứ. Tiêu Thắng nói không nhiều, nhưng sẽ vào những lúc thích hợp mà nói một hai câu, giúp Lý Mộ Nhiên có thể hiểu nhiều hơn tình huống đoàn xe của bọn họ và căn cứ Đông Châu.
Phía sau có xe đến, cả đám lui qua một bên, nhìn ba chiếc xe bus vỏ sắt rầm rầm đi qua, trên xe có người nhìn xuống, ánh mắt hoặc là đồng tình hoặc là khinh miệt, nhưng không dừng lại, rất nhanh đã đi xa.
“Đó là xe của đoàn Liệt Diễm, đội trưởng là Vệ Diễm, người dị năng hệ kim, tất cả thủ hạ đều là người dị năng.” Tiêu Thắng thản nhiên nói, khi đi đường thân hình hắn thẳng tắp, bức chân rất có lực, vừa nhìn chính là quân nhân được huấn luyện.
Sau đó lại có ba đoàn xe đi qua, có xe rách nát tả tơi, có xe thì trang bị như xe thiết giáp vậy, chỉ nhìn từ xe là có thể phân chia thực lực của đoàn đội đó. Ngày hôm qua Lý Mộ Nhiên và mấy đứa nhỏ chỉ lo lên được xe, nào còn chú ý những điều đó, hôm nay nhờ có Tiêu Thắng giảng giải, ngược lại đại khái đã có thể phán đoán ra đoàn xe nào có người dị năng, đoàn xe nào là người thường, hay là đoàn nào hỗn hợp cả người dị năng và người thường.
“Địa vị người dị năng rất cao, cố gắng đừng đụng đến bọn họ.” Khi nhìn thấy zombie phía trước, Tiêu Thắng nói một câu cuối cùng, xem như nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Bọn họ đang đi trên một con đường vắng vẻ, chỉ có hai ba zombie vây quanh một thi thể hư thối đã biến đen, còn có một ít nội tạng bị tùy ý vứt bỏ, hiển nhiên vào rất nhiều ngày trước, nơi này từng xảy ra trận chiến, hơn nữa còn có người không thể trở về. Chuyện này ở tận thế là rất bình thường, không có ai biểu hiện ra sợ hãi hoặc là thương hại đối với chuyện này nữa.
Nhìn thấy bọn họ, mấy zombie kia lập tức ném đồ ăn hư thối không thể thích nổi kia đi rồi hưng phấn chạy vội tới. Tiêu Thắng muốn nhìn thấy năng lực của bọn họ nên không ra tay. Chỉ là rất nhanh anh không duy trì bình tĩnh nổi nữa. Khi thấy đứa trẻ nhỏ nhất mang con côn trùng to béo trên vai kia linh hoạt như khỉ trèo lên lưng một zombie, khi nhóc cầm dao găm đâm chết nó, anh cảm thấy nhận thức của anh về tận thế đã được làm mới, tới nỗi hoàn toàn bỏ quên thân thủ lưu loát dứt khoát của Lý Mộ Nhiên và Phó Đam tuy tuổi không lớn nhưng đã có thể giết chết zombie.
Qua sự cường hóa của Tống Nghiễn, đao của Phó Đam dùng rất tốt, không giống như hôm qua phải chém mấy nhát mới giết được zombie, bởi vậy mà cho đến khi thu được tinh hạch, nhóc vẫn còn đang nhe răng ngây ngô cười vui sướng. Mà trong lúc này, Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác đang nhanh chóng giăng một đoạn dây thừng cao đến đầu gối ở giữa ngã tư đường, sợi dây này là ngày hôm qua khi trở về bọn họ thuận tay bỏ vào túi. Hôm qua quá mệt mỏi, hơn nữa còn bị trộm, túp lều không thể ở lại được nữa, họ không thể không vào căn cứ, chuyện xảy ra liên tiếp khiến Lý Mộ Nhiên không còn tinh lực nói chuyện tổng kết những kinh nghiệm giết zombie cho bọn chúng, thế nhưng bọn nhỏ đã biết cách dùng dây thừng làm zombie ngã rồi giết chết, cho nên tự nhiên cứ vậy mà tiếp tục dùng nó.
“Chị, chú, hai người đừng hoảng mà đi mất nhé, chờ bọn em ở đây.” Ngô Tử Nhiên nói với Lý Mộ Nhiên và Tiêu Thắng rồi nhanh chóng kéo Lý Viễn Trác chạy đi.
Tiêu Thắng mơ hồ đoán được bọn nhỏ muốn làm gì, thế nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ kinh hoàng thất thố chạy về mang theo hai mươi mấy zombie chạy đằng sau thì vẫn thầm kinh hãi. Sau đó một đám zombie bị vấp ngã, Lý Mộ Nhiên, Trương Duệ Dương và Phó Đam xông lên giải quyết đám zombie không bị ngã, Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác thì quay lại giết zombie bò trên mặt đất. Ngón tay Tiêu Thắng giật giật, nhịn xuống cảm giác muốn lên giúp đỡ, nâng tay nhìn đồng hồ, yên lặng tính toán thời gian.
Nửa tiếng, Tiêu Thắng phát hiện, một cô gái và bốn đứa trẻ vỏn vẹn chỉ mất nửa tiếng đã giải quyết được hai mươi ba zombie. Tốc độ này tuy không thể sánh với người dị năng, thế nhưng lại không chút thua kém nào so với một vài người đàn ông thân thủ không tệ trong căn cứ.
“Mọi người phối hợp không tồi.” Cuối cùng, khi anh đi qua giúp lấy tinh hạch thì nói với Lý Mộ Nhiên.
Lý Mộ Nhiên nở nụ cười. Cô biết anh ta nói là sự thật, bởi vì cô cũng cảm giác được hôm nay thoải mái hơn hôm qua, ba đứa nhỏ kia cũng không khiến cô bận tâm nữa, thậm chí còn giúp giảm bớt áp lực. Nếu không phải phối hợp tốt, hai mươi mấy zombie này tuy vẫn có thể giải quyết, nhưng sẽ tốn không ít thời gian. Đối với bọn họ mà nói, càng tốn nhiều thời gian thì càng bất lợi, chung quy thể lực của họ vẫn rất có hạn.