Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 339: Tụ hội ở thủ đô (2)

Edit: Yến Phi Ly

“Hơn trăm năm trước, Ngũ Cốc tiền bối của phái Hoang Sơn vào một ngày nào đó đột nhiên hãi hùng khiếp vía, nhiều lần suy diễn thiên cơ đều không nhìn thấu được, vì thế ông bèn nghĩ đến biện pháp mời bốn vị đồng đạo. Lúc đó, năm người họ được biết đến là nhân vật đứng đầu phương diện xem bói. Trên thực tế, không chỉ riêng Ngũ Cốc tiền bối mà bốn vị kia cùng ngày ấy đều có cảm ứng, mới có thể đồng ý lời mời mà tới. Năm người này không phải là bạn bè, trong đó thậm chí còn có hai vị là kẻ thù truyền kiếp với nhau. Có thể làm cho năm người họ vứt bỏ hiềm khích lúc trước chung sức hợp tác, chỉ có một lần ấy thôi. Bởi vì bọn họ đều cảm thấy kiếp nạn của loài người sẽ tới.”

Khi được Quỷ Bệnh đáp lại, Uất Trì Phụng sốt sắng mà ngồi xuống, suy nghĩ vài giây bèn quyết định vứt bỏ mấy thứ râu ria lan man, đi thẳng vào chủ đề.

Dù sao ông sống đến số tuổi này vẫn có thể nhìn thấu mọi chuyện rõ ràng, ở trước người có thực lực vượt xa mình, đấu trí tỏ vẻ thông minh trước mặt họ chẳng khác nào đang tự đoạn tuyệt với người. Chẳng bằng có việc liền nói, không có chuyện gì thì từ biệt, như vậy ngược lại có thể lưu được chút ấn tượng tốt.

Quả nhiên, nghe thấy những lời này, Quỷ Bệnh vẫn luôn lãnh đạm chợt lộ ra chút hứng thú, “Hơn trăm năm trước? Ồ… Hẳn là khi Tần Tuyên mới vừa bắt lấy hành tinh này.”

Mí mắt Uất Trì Phụng giật liên hồi, ông lại sáng suốt mà không truy hỏi, chỉ tiếp tục nói: “Năm vị tiền bối hợp sức thăm dò thiên cơ, nhìn thấy tai họa giáng lâm, yêu vật hoành hành, xác chết sống mãi, loài người rơi vào đường cùng. Tuy lần đó dù họ nhìn được chút thiên cơ nhưng cũng bị phản phệ cực kỳ nghiêm trọng, quãng đời còn lại đều vượt qua trên giường bệnh, cuối cùng không thể sử dụng bất kỳ năng lực liên quan tới bói toán nào được nữa.”

Quỷ Bệnh khẽ gật đầu. Đây là điều trong dự liệu, với thực lực của Tần Tuyên trừ khi cùng cấp cùng bậc hoặc vượt qua hắn, bằng không nếu muốn dò xét, tất nhiên hoặc nhiều hoặc ít sẽ phải đánh đổi một số thứ. Không bị mất mạng tại chỗ đã xem như năng lực những người kia không tầm thường.

“Nếu biết kiếp nạn của loài người sẽ tới, dù cho lúc đó quốc gia chìm trong chiến loạn, năm vị tiền bối vẫn từng người vận dụng sức ảnh hưởng của mình, bắt đầu làm chuẩn bị. Hao phí thời gian mười mấy năm, họ xây xong một kho tàng bí mật. Nghe đâu bên trong có bí mật liên quan tới tận thế và cả biện pháp để đối phó.”

“Ồ?” Quỷ Bệnh vốn lười biếng nửa ngồi nửa dựa vào ghế sô pha nghe đến đó không khỏi chống người lên, ngón tay bấm đốt thật nhanh sau đó thất vọng lắc đầu, lầu bầu lẩm bẩm: “Cũng đâu có…”

Lòng Uất Trì Phụng khó giải thích được lạnh xuống nhưng ông lại không nghĩ sâu xa, nói tiếp: “Lúc đó có vài người biết đến việc này, thế nhưng sau đó quân phiệt hỗn chiến, ngoại tộc xâm lấn, đất nước chia cắt, cả những người lánh đời đều không cách nào tránh khỏi mà bị cuốn vào thời loạn. Trong thời kì có hôm nay chẳng biết có ngày mai hay không, ai còn đi quan tâm tới tân thế chẳng hay bao giờ mới ập xuống. Vì vậy dần dần tận thế và kho tàng đều bị người ta quên lãng. Chỉ người có huyết mạch với năm vị tiền bối dùng hết nỗ lực truyền từ đời này qua đời kia.”

Thành thật mà nói, khi xác định cái thứ kho tàng cùng với biện pháp gì đó chỉ là thứ vô dụng, Quỷ Bệnh chẳng còn hứng thú với chuyện về sau nữa. Nhưng hiện tại gã rảnh rỗi, tựa hồ cũng không có lý do để xen ngang, cho nên vẫn lắng nghe, chỉ là sắc mặt lại lần nữa biến trở về hờ hững.

Uất Trì Phụng nhạy cảm vô cùng, lập tức cảm nhận được biến hóa của gã, vì vậy ông vội vã tăng tốc độ, lược bớt những chuyện không cần thiết đi.

“Chỉ là thời đại thay đổi, vị trí kho tàng đã không ai biết được nữa, chỉ có cách hợp đủ chìa khóa bị chia thành năm mảnh do năm gia tộc bảo quản, thông qua bản đồ hợp lại cùng nhau mới có thể tìm được nơi kia, cũng mới mở được nó ra. Những người ấy sớm trong cục diện chính trị thay đổi trăm năm qua mà phân hợp ly tán, bây giờ cũng chỉ còn sót lại Võ Tông tôi giữ một mảnh của Ngũ Cốc tiền bối.”

“Không lâu trước, tiểu bối của tôi, chính là đứa trẻ họ Lãnh từng đi theo ngài một quãng thời gian đã tìm về ba mảnh chìa khóa, thêm vào Võ Tông vốn vẫn nắm giữ một mảnh thì giờ đây đã có bốn mảnh, chỉ còn một mảnh nữa là có thể tập hợp đủ. Bây giờ chúng tôi đã phát ra tin tức tìm kiếm chìa khóa ở mỗi một căn cứ, có lẽ không bao lâu nữa là có thể có thu hoạch.”

Quỷ Bệnh ừ một tiếng, xem như tỏ vẻ mình còn đang nghe.

Uất Trì Phụng thầm cười khổ, vẻ mặt ngược lại là càng cung kính: “Tôn giả đến từ thiên ngoại, nắm rõ về tận thế, cho nên chúng tôi hi vọng khi mở ra kho tàng ngài có thể đến dự. Nếu như trong đó có thứ gì ngài vừa ý, chúng tôi nguyện chắp tay dâng tặng.” Phàm là người nghe đến kho tàng bí mật, không quản tin hay là không tin, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ động lòng, nhưng đối phương nghe xong tất cả lại vẫn là dáng vẻ không để ý chút nào, có thể thấy được điều này không liên quan tới tin hay không tin, mà chỉ là không để ở trong mắt. Cho nên Uất Trì Phụng mới càng thêm tin tưởng lai lịch của đối phương.

Về phần lời mời Quỷ Bệnh tham dự lúc mở ra kho tàng, thậm chí cam kết tặng đồ quan trọng trong đó đều là quyết định do một mình ông đưa ra khi nhìn thấy Quỷ Bệnh. Theo kế hoạch ban đầu của họ, ông ta tới nơi này là muốn thăm dò gốc gác của Quỷ Bệnh, nếu như thực lực đối phương yếu hơn thì dùng thủ đoạn ép buộc mang về Võ Tông, sau đó sẽ nghĩ cách để ép gã nói ra tất cả; nếu như thực lực đối phương ngang ngửa với mình, thậm chí mạnh hơn một chút, như vậy thì đối đãi khách sáo, không nên đắc tội, có thể mời chào thì mời chào, mời chào không được thì từ bỏ.

Nhưng mà bọn họ lại chẳng ngờ rằng, đối phương vượt xa khỏi suy nghĩ của họ, thậm chí đến nông nỗi không dám với tới. Đã như thế, lại nghĩ tới những chuyện Lãnh Phong Trần kể qua thì càng thêm làm cho người ta kinh ngạc run rẩy rồi lại cực kỳ say mê. Đối với họ bây giờ, Quỷ Bệnh cũng không chỉ là một cao thủ tuyệt đỉnh thực lực siêu phàm nữa mà là một sự tồn tại còn quan trọng hơn cả kho tàng bí mật kia, một sự tồn tại mà dù cho không có cách nào chiêu mộ được cũng phải tạo mối quan hệ thật tốt. Cho nên, Uất Trì Phụng không chút do dự mà đưa ra cam kết. Hơn nữa, ông ta có tự tin sau khi trở về có thể thuyết phục những người khác đồng ý mình làm ra quyết định này.

Uất Trì Phụng là vị giỏi về lựa tình thế mà làm nhất trong sáu vị trưởng lão, đây cũng là lí do tại sao ông lại được cử ra ngoài để giao thiệp với mọi người. Vì vậy trước mắt cần thiết lo lắng không phải cái khác, mà là có thể mời được Quỷ Bệnh đi tới, hoặc là bên trong kho tàng có thứ gì có thể để cho gã thấy vừa mắt hay không.

“Cũng được.” Quỷ Bệnh suy tư một thoáng, ngoài dự liệu đáp ứng rất nhanh. Đối với gã mà nói, thời gian chậm chạp xác thực quá tẻ nhạt, đi dạo một chút cũng không tồi, thuận tiện cũng có thể nhìn xem trong Võ Tông có đứa trẻ nào đủ tư chất và tâm tính thích hợp hay không. Trương Dịch hiện tại phòng gã như đề phòng kẻ cướp, ngộ nhỡ đến cuối cùng anh thật sự kiên quyết không đồng ý thì gã cũng chỉ đành tìm cách khác mà thôi.

“Ngài…” Uất Trì Phụng vốn còn đang suy nghĩ phải khuyên như thế nào mới đả động được đối phương, vậy mà ý nghĩ trong đầu còn chưa sửa sang xong đã nhận được đáp án như vậy, không khỏi mừng rỡ như điên, “Tốt quá, tốt quá! Vậy chờ tập hợp đủ chìa khóa, lão hủ sẽ trở lại cung thỉnh Tôn giả.” Nói xong, Uất Trì Phụng lập tức cáo từ. Có thể nói ông đã hạ mình xuống cực kỳ thấp, nếu để cho Võ Tông hoặc là người căn cứ thủ đô nhìn thấy, chỉ e cũng sẽ bị dọa sợ. Nhưng ông ta lại rất rõ ràng, đối mặt với dị nhân thế này, không sợ hạ mình xuống tận đáy bùn, chỉ sợ đối phương không có thời gian để ý.

“Võ Tông còn có một người ở chỗ này của tôi, nếu như muốn mang hắn đi…” Quỷ Bệnh thấy Uất Trì Phụng thức thời như vậy, dù cho không thể nói là yêu thích, nhưng cũng chẳng hề phản cảm. Không khỏi nghĩ đến Viên Tấn Thư, vì vậy gã định bảo nếu muốn thì cứ mang đi, dù sao hiện tại gã cũng không cần ai làm chân chạy vặt cho mình nữa.

“Tôn giả có thể coi trọng thì đó là phúc phận nó, nếu như ngài không hài lòng với nó, Võ Tông còn có rất nhiều đứa trẻ nhanh tay nhanh mắt….” Uất Trì Phụng vội vàng cắt ngang, ông đáp rất nhanh, thậm chí còn không chờ Quỷ Bệnh nói xong, hiển nhiên là sợ đối phương nói ra bèn trở thành chắc chắn.

“Không cần.” Quỷ Bệnh xua tay từ chối. Viên Tấn Thư thôi mà gã còn đang suy nghĩ nên xử lý như thế nào đây, hơi đâu mà tự gây phiền phức đòi thêm vài người nữa?

Uất Trì Phụng không khỏi tiếc nuối thở dài, nhưng cũng không dám dây dưa, cúi người hành lễ xong bèn lùi ra.

Khi ra khỏi cửa, ông vừa vặn đụng tới Trương Duệ Dương ôm vở và hộp bút lại đây. Trương Duệ Dương nhìn thấy cụ già, dù không quen biết nhưng vẫn lễ phép cất tiếng chào ông.

Ánh mắt Uất Trì Phụng khựng lại, nhìn kỹ mặt mày vành tai của đứa bé này, sau đó kéo mũ của nhóc, sờ sờ ở sau gáy cùng với xương cổ một lát, rồi lại cách áo ấm dày cộm nắm xương cốt tứ chi. Ông vừa nắn bóp vừa không ngừng vui mừng lẩm bẩm hạt giống tốt, hạt giống tốt. Cũng không biết cách lớp áo dày như vậy, ông làm sao mà sờ ra được.

Trương Duệ Dương bắt đầu hoảng sợ, cứng người lại ở đó không biết phải làm sao, sau đó bị sờ tới ngứa thịt, nhịn không được bật cười khanh khách, người cũng tỉnh táo lại, vội vàng muốn lui về phía sau, “Ông ơi con phải đi rồi, chú Quỷ Bệnh còn ở bên trong chờ con đó. Chậm là sẽ bị phạt.” Bởi vì không cảm giác thấy đối phương có ý đồ xấu hay định làm gì không hay, cho nên nhóc vẫn duy trì lễ phép.

Chú Quỷ Bệnh? Uất Trì Phụng mới phát hiện một hạt giống với gân cốt thượng giai nên mừng rỡ không thôi, cũng đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể mang đứa bé này đi, nghe vậy bất chợt cứng đờ, trong đầu tựa hồ có sét đánh. Ông ngây ngẩn cả người, chốc lát sau mới run rẩy mà buông tay ra, sợ mình nghĩ sai rồi mà cẩn thận chỉ chỉ ngôi nhà mình mới vừa đi ra từ đó.

Trương Duệ Dương gật gật đầu, “Phải ạ, chú Bệnh đang ở trong đó. Ông tới tìm chú ấy sao ạ?”

Uất Trì Phụng yên lặng mà lau mồ hôi lạnh, sau đó đội mũ lại cho Trương Duệ Dương rồi giúp nhóc chỉnh lại quần áo ngay ngắn. Tiếp đó ông chắp tay cúi chào, đối xử với đứa trẻ còn chưa cao tới eo mình như người cùng thế hệ, cấp bậc.

Trương Duệ Dương không hiểu gì cả, tuy nhiên nhóc bị dáng vẻ trịnh trọng của cụ ông này hù dọa, cũng đàng hoàng khom lưng đáp lại.

Mông Uất Trì Phụng dường như bị lửa thiêu vội vã nhanh chóng rời đi, lần này tâm tình tiếc nuối cũng chẳng còn nữa, trái lại bởi vì mình và Quỷ Bệnh cùng nhìn trúng một đứa trẻ mà thấy hơi kiêu ngạo, lòng lại càng thêm bình tĩnh hơn.

“Chú Bệnh ơi, ông mới nãy thật quái lạ nha.” Đi vào trong nhà, Trương Duệ Dương vừa tự kéo ghế đặt trước bàn trà, vừa nói với Quỷ Bệnh. “Nhưng mà ông ấy chơi vui lắm.” Nói xong nhóc bèn học theo dáng vẻ của Uất Trì Phụng, cúi người chắp tay chào Quỷ Bệnh một cái.

Quỷ Bệnh nhìn mà trong lòng hơi động, không khỏi ngồi thẳng thân thể, hỏi: “Trương Duệ Dương, con có đồng ý bái ta làm thầy không?” Đồng hành hơn một năm, gã đã dạy Trương Duệ Dương không ít thứ, nhưng chưa từng có ý nghĩ thu nhận đồ đệ. Vậy mà lúc này nhìn thằng bé nghiêm túc hành lễ, không biết tại sao lại chợt động lòng.

Xưa nay chưa từng nghe Quỷ Bệnh gọi mình đầy đủ cả họ lẫn tên như vậy, Trương Duệ Dương sửng sốt một chút mới phản ứng được, lại không biết nên trả lời thế nào. Một là nhóc không biết bái sư là có ý gì, hai chính là không biết tại sao phải bái sư, hơn nữa nhìn dáng vẻ Quỷ Bệnh nghiêm túc, nhóc bèn ý thức được chuyện này có khả năng rất quan trọng, cho nên bối rối không biết làm sao.

Đây cũng chỉ là một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Quỷ Bệnh, thấy vẻ mặt nhóc con mê man, vì vậy gã bèn sửa lời: “Thôi, bày giấy bút, mài mực, bắt đầu bài tập ngày hôm nay đi.” Nếu thật sự muốn nhận đồ đệ, cũng phải chờ mấy năm sau lại nói. Dù sao gã cũng sẽ dạy cho đứa nhỏ này, bái sư chẳng qua chỉ là một nghi thức mà thôi.

Trương Duệ Dương mơ hồ “Dạ” một tiếng, sau đó bèn quẳng hết vấn đề mới vừa rồi đi.

Thấy vậy, Quỷ Bệnh không khỏi âm thầm gật gật đầu, thằng bé này khi chú tâm vào chuyện chính thì trong lòng sẽ không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, không bị chuyện bên ngoài ảnh hưởng. Nếu quả thật đi tới bên kia tu hành cũng tất nhiên sẽ nhanh hơn so với mọi người.

Tạm không nói tới chuyện Quỷ Bệnh làm sao chỉ dạy cho Trương Duệ Dương, sau khi Uất Trì Phụng ra ngoài cũng chưa lập tức rời đi, mà là đi tìm Tống Nghiễn, báo tin tức tìm kiếm chìa khóa và hội nghị thủ lĩnh của các căn cứ cho hắn. Khi gặp Tống Nghiễn, ông ta tự nhiên liền biến thành thái độ khác, tuy rằng bởi vì đối phương liên quan đến Quỷ Bệnh khiến cho ông khách sáo hơn mấy phần, nhưng kiêu ngạo tận trong xương tủy lại cũng chẳng hề che giấu.

Kỳ thực con người đại khái đều là như vậy, không thể hoàn toàn nói là lớn bắt nạt nhỏ, thế nhưng đối mặt với địa vị hoặc là thực lực khác nhau, tâm thái ít nhiều cũng sẽ có chút khác biệt. Còn người có thể đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, hoặc là bản thân kẻ đó đã nằm ở một vị trí đỉnh cao không người nào có thể sánh vai hay vượt qua, hoặc người đó chính là thánh thần.

Với thân phận của Uất Trì Phụng, trước tận thế cho dù là nguyên thủ một quốc gia cũng sẽ không được ông để trong lòng, huống chi là sau tận thế. Cho nên ông có thể bày ra thái độ khiêm nhường như thế trước mặt Quỷ Bệnh, chỉ có thể nói Quỷ Bệnh đã tạo thành áp lực lớn tới nỗi khó có thể tưởng tượng. Còn Tống Nghiễn, khẳng định không phải đối tượng làm cho ông cúi đầu.

“Tới thủ đô sau đó bị Võ Tông của mấy người bắt nạt đuổi giết hả?” Nghe xong lời ông nói, Tống Nghiễn không có biểu cảm gì buông ra một câu. Cũng nghe không ra là chê cười hay là oán hận.

Không nghĩ tới hắn sẽ nói chuyện với mình như vậy, Uất Trì Phụng sửng sốt một chút, sau đó cơn tức giận ập đến, nhưng cân nhắc đến Quỷ Bệnh, ông vẫn ép cục giận này xuống, vẻ mặt ôn hòa nói: “Tiểu hữu nếu như bận chuyện, không đi cũng không sao.” Chỉ là cái căn cứ tép riu hai, ba ngàn người, có đi hay không cũng chẳng quan trọng.

Đệ tử Võ Tông xưa nay tàn nhẫn bá đạo, trong lòng ông ta dĩ nhiên rất rõ ràng. Nhưng mà Võ Tông lánh đời nhiều năm, nay gặp thời mà được xuất hiện trước mặt công chúng, nếu như không bá đạo kiêu ngạo một chút thì ai sẽ để họ vào mắt. Cũng chính là thừa dịp ban đầu tận thế hỗn loạn mà gây oai gây uy, ngày sau mới càng dễ chỉnh đốn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao ông biết trong Tông môn có một số người làm bừa nhưng cũng không can thiệp vào.

Lúc này càng tàn nhẫn, ngày sau chỉ cần xử lý mấy kẻ thanh danh tanh tưởi ấy, đặt ra quy củ nghiêm chỉnh hơn, một cách tự nhiên sẽ có thể khiến người bị ức hiếp vừa sinh lòng cảm ơn lại còn có thể kính nể. Đến lúc đó, địa vị Võ Tông sẽ không bao giờ bị lay động.

Trên thực tế, bọn họ chỉ thả cho tùy ý chứ không tận lực dẫn dắt, đệ tử nòng cốt chân chính trong Tông môn trước giờ trước vẫn luôn kín tiếng, thành ra chỉ là một đám xa xa bên ngoài không ngăn được cám dỗ mới đi con đường khác. Những kẻ mà tâm tính bản thân đều không khống chế được, dù từ bỏ cũng không có gì đáng tiếc.

Đương nhiên, những dự định này tuyệt đối không thể nói ra miệng, dù cho có người đoán được cũng tuyệt đối không thể thừa nhận. Bằng không thanh danh Võ Tông chỉ sợ sẽ thật sự thối nát, muốn vươn mình phải trả giá gấp trăm ngàn lần cũng không nhất định đánh đổi được.

Uất Trì Phụng đi rồi, Tống Nghiễn suy tư một lát bèn quyết định sẽ đi tới thủ đô một chuyến, đồng thời, cũng truyền tin tìm kiếm chìa khóa xuống toàn căn cứ.