Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 337: Thành lập căn cứ (7)

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Đoàn xe từ thung lũng Hồ Lô xuất phát vào sáng sớm ngày thứ tư, lúc này đám Tiêu Thắng luân phiên nghỉ ngơi, ngày đêm không ngừng nghỉ đã dọn đường tới ngoài thành phố Vân Trung, nối tiếp con đường trước kia mà Nam Thiệu đã đi qua. Tuy rằng trong thời gian này vẫn sẽ có thực vật biến dị sinh trưởng, tuyết cũng luôn rơi xuống nhưng con đường đã được xử lý qua chung quy là dễ đi hơn so với con đường thời gian dài không ai qua lại, chỉ cần tiêu tốn chút sức lực là có thể thông qua.

Đoàn xe rời đi trong lặng yên, mãi đến tận giữa trưa ngày hôm sau, mọi người ở căn cứ Vân Châu mới phát hiện, trở về báo cáo. Sau khi xác định phương hướng đoàn xe rời đi bèn phái người đuổi theo, quá trình này trì hoãn không ít thời gian, bởi vậy mãi đến tận khi trời tối vẫn chẳng thể đuổi kịp, vì vậy người đuổi theo chỉ có thể tức giận trở về. Đương nhiên, cũng có chút liên quan đến việc bọn họ không có ý thù địch mà trong lòng vẫn là e dè, bằng không sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế.

Hành trình vô cùng thuận lợi, hai ngày sau đoàn xe đi đến ngã năm bình địa, oanh liệt bắt đầu xây dựng căn cứ.

Xe chở gạch, xi măng cát đá, thép từ thành trấn lận cận tới đây, sau đó biến thành từng trạm kiểm soát kiên cố hùng vĩ phong tỏa ngã năm bình địa, lại biến thành tường phòng ngự cao to, cùng với từng khu nhà theo kiến trúc tứ hợp viện xưa với diện tích gần hai trăm mét vuông. Giường đất trong mỗi khu nhà được đốt lửa hai ngày rồi mới sắp xếp người vào ở.

Dù sao cũng là thành lập ngôi nhà chung để cư trú lâu dài, mọi người trong đoàn xe đều rất tích cực, cho dù có mấy kẻ lười biếng, sau khi Tống Nghiễn ban bố cơ chế tính điểm công cũng đều có tinh thần hơn. Hết cách rồi, ai bảo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến vấn đề ăn ở và tiêu phí sau này, đúng là cực khổ hơn một chút, nhưng cánh tay không chống đỡ nổi cái đùi lớn, chỉ có thể chấp nhận, ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng.

Cái gọi là chế độ điểm công chính là các việc lao động bình thường đều sẽ xét theo tầm quan trọng, độ nguy hiểm cùng với mức độ nặng nề để tính điểm, cho dù là vệ sinh quét tước căn cứ, đào đất chuyển gạch đều nhận được điểm. Điểm công có thể đổi lấy tinh hạch, cũng có thể trực tiếp đổi lương thực, đồ dùng,…

Theo quy định lâm thời của căn cứ, mỗi người có thể nhận hai bữa ăn miễn phí mỗi ngày, sáng sớm là một cái bánh màn thầu chay, buổi chiều là một miếng thịt thú biến dị có mùi vị khá khó ăn. Ăn không đủ no nhưng cũng không chết đói. Ở trong khu tứ hợp viện cứ hai người một gian, cũng được cung cấp miễn phí, nhưng không cung cấp nhiên liệu sưởi ấm, cần phải tự mình đi tìm kiếm hoặc là lấy điểm để đổi. Người bình thường không bắt buộc phải ra ngoài săn giết zombie.

Đương nhiên, căn cứ còn có thể cung cấp đồ ăn chủng loại đa dạng, cũng cung cấp đất trống cho người xây nhà ở theo sở thích của mình, nhưng tất cả những thứ này phải có tiền đề chính là có điểm công hoặc là tinh hạch.

Cho nên, thiết lập chế độ điểm công này, đơn giản là bởi vì Tống Nghiễn không muốn để thành viên trong căn cứ không làm mà hưởng, nhưng lại không muốn nhìn thấy người bình thường vì sinh tồn mà bị dồn vào đường cụt nên mới nghĩ đến.

Việc cần làm ngay nên có rất nhiều việc để làm, chỉ cần đủ chăm chỉ, cuộc sống trôi qua sẽ không quá tệ.

Mà khi mọi người đang đồng tâm hiệp lực, sức mạnh nâng lên như thành đồng để kiến thiết căn cứ, Tống Nghiễn lại tranh thủ triệu tập lực lượng mở một hội nghị nhỏ, đồng thời thông báo chế độ mới của căn cứ. Vì nhân khẩu trong căn cứ không nhiều, trong đó phần lớn đều là cấp dưới hoặc là bạn bè của Tống Nghiễn, cho nên người phụ trách cao nhất vẫn là hắn.

Người tham dự hội nghị có mấy vị nòng cốt dưới tay hắn, ví dụ như Tiêu Thắng, Vân Tắc, Thẩm Hi, cũng có nhân vật đại diện cho mỗi cái thế lực nhỏ gia nhập sau này, ví như Đằng Tấn, Trương Dịch, Nam Thiệu, ông Uông, Thường Hán.

Ở đây không thể không nhắc đến ông Uông và Thường Hán một chút. Lúc trước ông Uông mang theo một đám người già, trẻ em từ hầm trú ẩn đi ra giúp đỡ giết zombie, sau đó bị kẹt trong thung lũng Hồ Lô. Đến khi giết sạch zombie quanh thung lũng Hồ Lô, suy nghĩ trở lại thành phố Lũng Nhân chờ chết của bọn họ cũng phai nhạt. Đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến thái độ không có chút kỳ thị khinh thường nào, hơn nữa còn rất tôn trọng của người trong đoàn xe. Họ vốn cũng có thể tới căn cứ Vân Châu, thế nhưng khi nghe nói đoàn xe muốn xây dựng căn cứ mới tại ngã năm bình địa thì tất cả quyết đoán đi theo. Rất hiển nhiên, so với Căn cứ Vân Châu, bọn họ tin tưởng đoàn xe của Tống Nghiễn hơn.

Về phần Thường Hán, sau khi hiểm cảnh bị bao vây ở Vân Châu được giải trừ, Thường Hán bèn quyết định gia nhập đoàn xe, khi đó ngay cả nhóm Trương Dịch vẫn chưa có ý nghĩ này.

Mặt khác, đội dụ zombie cũng phái một đại biểu đến.

Có một chuyện khiến người ta tiếc nuối chính là trong những người tham dự hội nghị lại không có phụ nữ, hoặc là nói, phụ nữ trong đoàn vốn rất ít ỏi. Lý Mộ Nhiên hoàn toàn không có hứng thú đối với mấy chuyện liên quan đến quản lý thế này. Huống hồ những người tham gia cho dù là Trương Dịch, Nam Thiệu, hay Tống Nghiễn thì đều là người cô tin tưởng, cô không cho rằng bọn họ sẽ đưa ra quyết sách tổn hại đến lợi ích của phụ nữ, cho nên đã sớm bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Cuối cùng, vì để tránh chuyện tư tưởng phái nam có những việc không thể tỉ mỉ cân nhắc đến, Từ Tịnh, Long Hạ cùng với một người phụ nữ trung niên trong nhóm của ông Uông tên là Diệp Hà được mời đến bắt tham dự. Trong đội dụ zombie cũng có phụ nữ nhưng tận thế đã qua hơn một năm, dường như các cô không có gì tiến bộ, không phải là nghĩ cách sử dụng thủ đoạn để được đàn ông che chở thì cũng là chấp nhận tình cảnh trước mắt, mỗi ngày sống được chăng hay chớ, thời điểm không có chuyện gì chỉ biết làm bà tám buôn chuyện. Đối với người như thế, sẽ không có ai nghĩ tới việc để cho bọn họ tham dự hội nghị quan trọng như lập ra chế độ căn cứ tương lai.

Người đàn ông trong đội dụ zombie tới tham gia hội nghị vẫn được tính là có năng lực, trong đội cũng có uy tín, nếu không e là hắn sẽ chẳng có tư cách trúng cử.

Tiết tấu hội nghị hoàn toàn tương tự phong cách hành sự của Tống Nghiễn, ngắn gọn quyết đoán, đối với một người đã từng là bác sĩ khoa ngoại mà nói, lãng phí thời gian trên bàn mổ chính là lãng phí sinh mệnh người khác. Cho nên hắn đã hình thành thói quen giành giật từng giây, nhanh chóng chuẩn xác giải quyết vấn đề thật gọn lẹ, huống hồ hiện tại là lúc mọi người đều đang bận rộn xây dựng căn cứ, không có bao nhiêu thời gian để mà rề rà dây dưa.

Trong hội nghị, họ bàn bạc từ chuyện lớn như liên lạc với căn cứ khác để cùng chống lại tận thế, đồng thời ứng đối đấu đá trong nội bộ con người, nghiên cứu đồ ăn mới thích hợp cho người trong thời kì hiện tại, thu thập lương thực, vật tư, tiêu diệt zombie, thu nhận nhân khẩu, nhân tài. Rồi lại bàn sang những chuyện nhỏ như cử người canh gác các trạm kiểm soát, phân phát vật tư, dọn dẹp trong căn cứ…v…v. Kết quả cuối cùng coi như làm người ta thoả mãn.

Chế độ mới xuất hiện mang ý nghĩa đoàn xe từ một đội ngũ vốn đơn thuần muốn tìm căn cứ lớn để cư trú chạy nạn thành công chuyển biến thành xây dựng một căn cứ loại nhỏ, cũng tạo nên cơ sở vững chắc cho việc quản lí căn cứ sau khi xây xong, tránh việc căn cứ mới lập xuất hiện hỗn loạn.

Đương nhiên, để thuận tiện cho phương diện tuyên truyền ngoại giao sau này, không thể tránh việc đặt tên cho căn cứ. Mà dù sao cũng chỉ là một cái tên, với thực lực của bọn họ thì không cần quá vang dội nhưng nhất định phải dễ nhớ, cho nên lúc nghĩ cũng không lãng phí quá nhiều thời gian, cuối cùng nhất trí thông qua cái tên căn cứ Hi Vọng, cực kì bình thường nhưng nghe qua một lần sẽ rất khó quên.

Mà khi căn cứ Hi Vọng đang sôi nổi kiến thiết, Lãnh Phong Trần đã mang theo ba mảnh sắt đen về tới Tông môn ở căn cứ thủ đô cách đây chừng 1000km.

Võ Tông thật ra là tên gọi chung của vô số Tông môn cùng với gia tộc lánh đời từ lâu, chúng liên hợp với nhau, canh gác hỗ trợ, kéo dài mấy ngàn năm. Có thể nói chúng đã từng hưng thịnh cũng từng suy tàn, nhưng truyền thừa chưa từng hoàn toàn đứt gãy. Chúng nó như từng cái rễ chôn sâu dưới lòng đất, một khi đến thời cơ sẽ nhú mầm non, chui lên từ dưới lòng đất trở thành cổ thụ che trời.

Trước đây chúng đã từng có cơ hội hưng thịnh, nhưng chưa từng có lần nào như khi tận thế xuất hiện, cho chúng ánh mặt trời sung túc, đất đai màu mỡ, cùng với không gian phát triển không bị ràng buộc.

Vì vậy Võ Tông xuất hiện, trong thời gian cực ngắn đã trở thành quái vật khổng lồ, dùng độ sâu dày gốc gác, thực lực cá thể mạnh mẽ để trở thành tồn tại siêu nhiên trong căn cứ thủ đô, mơ hồ có xu thế chèn ép cơ cấu Chính phủ còn sót lại. Nếu ở thời điểm cục diện chính trị ổn định, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Lãnh Phong Trần là đệ tử cuối cùng của lão tổ Kiếm tông, Kiếm tông là Tông môn cao cấp nhất bên trong Võ Tông, mà cha mẹ anh ta lại đến từ dòng dõi đích tôn của hai gia tộc lớn lánh đời. Cho nên nếu bàn về xuất thân, anh ta thực sự là cách Sử Hạo một dải ngân hà vẫn còn chưa hết. Bởi vậy cũng đủ để thấy được, lúc trước Sử Hạo có thể làm cho Lãnh Phong Trần phải ngước nhìn, thiên tư của Sử Hạo phải nói có biết bao kinh người.

Đây đều là đề tài bên ngoài không đáng để tâm, sau khi Lãnh Phong Trần trở lại thủ đô, không gặp ai mà trực tiếp tìm sư phụ, lấy ra mảnh sắt đen, sau đó tỉ mỉ thuật lại một lần những gì chính mình nghe thấy, nhìn thấy. Thành thật mà nói, anh ta đã tin Quỷ Bệnh, cũng bởi vì vậy, anh ta mới không thể tiếp tục bôn ba  bên ngoài mà vội vã trở lại.

Sư phụ của Lãnh Phong Trần là Long Hoa chân nhân, đã hơn chín mươi tuổi, tuy mày râu bạc trắng, nhưng da dẻ ông non nớt, giống như trẻ nhỏ, đến đôi mắt cũng trong suốt như trẻ mới sinh, là một trong những kẻ mạnh nhất Võ Tông.

Nếu Quỷ Bệnh biết sau tên Long Hoa lại dám thêm vào danh hiệu chân nhân, có lẽ cơ mặt luôn lười mỉm nhè nhẹ cũng sẽ phải co giật, dùng việc này để biểu thị tâm trạng của gã. Chính là tâm trạng hệt như khi con người nhìn thấy khỉ mặc quần áo lại dám tự xưng là người.

Đương nhiên, vị trí khác nhau, tầm mắt cũng sẽ  khác nhau, ít nhất đối với tất cả loài người trên trái đất thì Long Hoa chân nhân tuyệt đối là người giống như thần tiên. Nếu bỏ qua sự tồn tại của Quỷ Bệnh, thực lực của ông ta trong thế giới này có thể nói đã đạt đến đỉnh cao nhất, không ai có thể vượt qua, cho dù là Hàn Linh trước khi bị phong bế linh mạch thì ở trước mặt ông cũng không thể nhảy nhót.

Khi Long Hoa chân nhân nghe Lãnh Phong Trần nói xong, đã trầm mặc một quãng thời gian rất dài.

“Tổ chức hội nghị trưởng lão.” Lúc mở miệng lần nữa, ông chỉ nói mấy chữ này.

“Sư phụ, con cảm thấy lời Quỷ Bệnh nói đáng để nghiêm túc suy tính một chút. Thực lực của gã đó rất khủng bố, không dễ chọc.” Lãnh Phong Trần biết người Võ Tông kiêu ngạo, lo sư phụ mình nghĩ rằng đối phương nói hươu nói vượn mà không để chuyện này trong lòng, lại khát vọng những gì của đối phương, hoặc có ý kiến với căn cứ Bách Hiệp, cho nên mới nhanh chóng giải thích hai câu.

Long Hoa chân nhân giơ tay chặn lời Lãnh Phong Trần, sau đó gọi thằng bé hầu hạ ở bên ngoài vào để truyền mệnh lệnh tổ chức hội nghị trưởng lão.

Đến khi bé trai kia vội vã đi rồi, ông mới quay đầu lại nói với Lãnh Phong Trần: “Ta tin tưởng lời người đó nói.”

Chỉ có người đứng ở cao độ nhất định mới có thể hiểu một vài quan niệm và ý nghĩ mà những người khác coi là hoang đường. Bởi vì nhiều nguyên nhân, Long Hoa đứng ở đỉnh cao không có cách nào để tiến thêm một bước, mà cũng chính bởi vì chỉ cách có một bước, đối với cảnh giới sau đó ông ta càng khát vọng hiếu kỳ hơn người khác. Ông đã tốn rất nhiều sức lực nghiên cứu cân nhắc, cho dù vẫn không thể hiểu thấu đáo, ít nhất đã có thể chạm tới những thứ một vài người khác vĩnh viễn không có cách nào biết được. Những thứ cấm kỵ kia làm cho không kẻ nào không ao ước nhưng lại cũng khiến người ta tuyệt vọng.

Lãnh Phong Trần vốn còn muốn khuyên nhủ, nghe vậy bèn yên lặng. Lúc trước cho dù anh ta bị Quỷ Bệnh tùy tiện vung tay lên giống như phẩy ruồi văng ra ngoài cửa thì vẫn ôm tâm thái nhìn người bệnh thần kính đối với tất cả những lời gã nói. Mãi đến sau này trải qua rất nhiều chuyện, anh ta mới bắt đầu dần dần tin tưởng lời của đối phương. Cho nên khi Lãnh Phong Trần trở về bẩm báo những nội dung này, đã chuẩn bị xong tinh thân kiên trì, dù phải quấn lấy cũng muốn làm cho các vị trưởng bối coi trọng, nào ngờ… Sư phụ quả không hổ là sư phụ!

Trong nháy mắt đó, ánh mắt Lãnh Phong Trần nhìn Long Hoa chân nhân đã thay đổi, tràn đầy sùng bái kính phục.