Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 335: Thành lập căn cứ (5)

Edit: Yến Phi Ly

Dù sao đây là một thôn không nhỏ, quần áo người lớn, trẻ em cũng không khó tìm, đồ đông hay hè đều không thiếu, còn vấn đề thời gian dài chưa được sử dụng gì đó, trước mắt họ không quan tâm được nhiều như vậy, chờ khi chân chính yên ổn thì mới có thể nghĩ đến.

Tắm xong rồi đổi quần áo sạch sẽ, mắt môi thanh tú của Ninh Vũ có rất nhiều điểm giống với Lý Mộ Nhiên, có lẽ là bởi vì hai người lớn lên đều mang nét của mẹ. Đổi thành trước tận thế, đầu mày cuối mắt của cậu nhóc còn có mấy phần kiêu căng ngỗ ngược, rất dễ dàng khiến người khác xem nhẹ tướng mạo ấy mà nảy sinh cảm giác chán ghét. Lúc này kiêu ngạo tự mãn đã không còn, cả người Ninh Vũ lộ ra vẻ trầm tĩnh không giống với những đứa trẻ cùng tuổi, trở nên vừa mắt hơn rất nhiều.

Ít nhất, ánh mắt Tống Nghiễn nhìn nó nhu hòa hơn so với lúc trước.

Trước khi rời khỏi ngã năm bình địa, ba người đi một chuyến tới nơi chôn cất Vương Bình An.

Đó là một khoảnh sân rất hoang vu, trong góc có một đống đất nhỏ, trên đó còn bị che phủ một lớp tuyết thật dày, nếu như không phải cố ý vạch ra thì vốn chẳng mấy ai chú ý tới.

Bây giờ đa số sân của các hộ làm nông đều lát nền xi măng, muốn đập ra sẽ rất gian nan, với sức lực của Ninh Vũ vốn không có cách nào làm được. Còn nguyên nhân tại sao không chôn bên ngoài thôn, đầu tiên là vì nó không dám rời khỏi nơi này, sợ vừa ra liền không về được, vả lại cũng không muốn cách quá xa chú Vương. Nếu chôn ở trong thôn, thỉnh thoảng nó có thể lại đây ngồi phút chốc, làm bộ như chú Vương còn sống, còn ghé vào lỗ tai nó cằn nhằn liên miên như trước kia, nói một ít chuyện mà nó nghe chẳng hiểu lắm. Thời gian lâu dần, một số ký ức vốn không rõ ràng bởi vì như vậy lại hiện lên mồn một, nó thế mà cũng đã hiểu mấy phần.

Sân nhà này không lát xi măng, chỉ là nền đất nện vững chắc, Ninh Vũ tìm chừng mấy ngày mới tìm được. Đương nhiên, nguyên nhân chính là bởi vì phần lớn thời gian nó còn phải nghĩ biện pháp trốn zombie, chỉ có thể dùng rất ít thời gian để tìm kiếm.

Căn nhà này vô cùng rách nát, vị trí cũng không tiện, đồ đạc trong nhà đơn sơ cũ kỹ, đại khái trước tận thế là gia đình bần cùng trong thôn, cho dù sau đó người sống sót tập hợp đến ngã năm bình địa thì cũng không ai tới ở. Nhờ điều này mà ngay cả zombie cũng chẳng có. Còn chủ nhà có lẽ đã ra đồng làm việc khi tận thế phát sinh hoặc có lẽ đã chạy đi mất rồi, nói chung trong nhà không có ai.

Trời lạnh đất cứng, Ninh Vũ tốn hết sức mới đào ra một cái hố không lớn bao nhiêu để chôn hài cốt của chú Vương xuống. Nó còn nhỏ tuổi, cũng không hiểu cái gì, chỉ lấp đất lên rồi sau đó lượm vài hòn đá đắp cao một chút làm ký hiệu, tránh cho tuyết rơi nhiều một chút lại không tìm được vị trí.

Mấy người dọn dẹp tuyết đọng chung quanh và trên phần mộ sạch sẽ, sau đó Lý Mộ Nhiên kéo Ninh Vũ đồng thời quỳ gối trước mộ.

“Chú Vương, cám ơn chú… Bây giờ quá gấp gáp vội vàng, ngày khác cháu và Ninh Vũ sẽ mang hương nến đến cúng tế chú, tu sửa phần mộ và lập bia cho chú.” Lý Mộ Nhiên dập đầu ba cái trước mộ. Không có chú Vương, em trai của cô chỉ sợ không sống được tới bây giờ, dù cho có thể sống cũng không nhất định là dáng vẻ hiện tại. Lúc này Vương đã chết, hơn nữa theo lời Ninh Vũ thì gia đình chú cũng chẳng còn một ai, ơn lớn như vậy nhưng cô lại không có cách nào báo đáp.

Cả đời này con người có lẽ là sẽ mắc nợ một ai đó, rồi sau đó lại có người khác mắc nợ với mình.

Thấy chị gái dập đầu, Ninh Vũ cũng bình bịch dập đầu vài cái, hoàn toàn không tiếc sức lực, Lý Mộ Nhiên nghe mà thấy đau lòng nhưng cô không ngăn cản. Với tất cả những gì chú Vương đã làm, dập dầu mấy cái trước mộ chú cũng chẳng tính là gì.

“Chú ơi, chị con tới tìm, con phải đi rồi.” Ngẩng đầu lên, trên trán Ninh Vũ đỏ bừng, nó không khóc nhưng trong đôi mắt là vẻ lưu luyến không muốn rời.

Ba người không ở đây lâu, khi rời đi cũng chẳng quên đóng chặt cửa cổng. Tất nhiên chuyện này chỉ có thể phòng zombie chứ phòng không được thực vật biến dị, càng không phòng được người. Sau đó họ dựa theo ký ức của Ninh Vũ đi tới căn nhà mà sau khi bị đuổi đi mẹ Ninh Vũ đã tới ở. Trong sân họ phát hiện hai bộ hài cốt nhỏ, căn cứ vào quần áo rách nát dính đầy vết máu có thể phán đoán đó là hai chị gái của Ninh Vũ. Rất hiển nhiên, đêm đó khi zombie tràn vào, cả hai cô bé đều không thể trốn khỏi vận rủi. Nhưng khiến người nhìn càng đau lòng chính là cửa cổng cũng không giống như là bị phá tan. Có lẽ là ngày hôm sau khi tỉnh dậy, hai cô bé không phát hiện biến hóa ở bên ngoài, mạo muội mở cửa mới gặp nạn, nhưng cũng có thể khi mẹ Ninh Vũ ra ngoài vốn dĩ không hề đóng cửa cổng.

Chân tướng ra sao đã không ai biết, cũng chẳng muốn đi suy đoán. Hai chị em thu nhặt hài cốt của hai bé gái, chôn bên cạnh mộ chú Vương.

Hài cốt của cha Ninh Vũ dĩ nhiên Lý Mộ Nhiên không có hứng thú đi thu gom, nhưng người đó dù thế nào cũng là cha của Ninh Vũ, cho nên cô để Ninh Vũ tự mình đi tìm, kết quả chỉ tìm thấy bộ xương rải rác của người phụ nữ kia, không tìm thấy ông ta đâu cả. Ninh Vũ nói khả năng ông đã biến thành zombie, vì vậy họ đi tìm trong đống zombie bị chém chết, vậy mà thật sự đã tìm được. Đối với mẹ mình, mặc dù Lý Mộ Nhiên đã không còn chút tình cảm nhưng chung quy bà có ơn sinh thành với cô, cô thật sự không làm được việc bỏ mặc bà phơi thây nơi hoang dã.

Nhưng khi Ninh Vũ theo cô đi tới đầu thôn thì dù như thế nào nó cũng không chịu tiến gần thêm bước nữa, chỉ đứng ở xa xa mà chỉ chỉ vị trí. Lý Mộ Nhiên nhìn sắc mặt nó trắng bệch, cũng không miễn cưỡng.

Từ sau một đêm kia, chỉ cần nhắc tới chữ ‘mẹ’ này, trong đầu Ninh Vũ sẽ bất giác hiện lên không phải hình ảnh người mẹ dung túng cưng chiều mình, mà là một gương mặt điên cuồng văn vẹo dính đầy vết máu, cùng với cái rìu giơ lên thật cao trong tay bà. Cũng vì việc này mà nó thường hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Ký ức ấy tựa như cơn ác mộng kinh hoàng, khiến nó khắc sâu gạt bỏ không được.

Không thu dọn hài cốt của hai vợ chồng về chôn bên cạnh mộ chú Vương, mà là chôn cất ở một nơi bên ngoài thôn, sau đó làm ký hiệu. Nếu như sau này cô mang Ninh Vũ về cúng tế chú Vương và hai đứa em gái, đại khái vẫn muốn sang đây xem một chút. Người chết đi rồi tựa như ngọn đèn đã tắt, oán hận có nhiều hơn nữa cũng nên tiêu tan.

Một hồi bận rộn, cuối cùng đã xử lý xong mọi chuyện cần xử lý, sắc trời lúc này cũng không còn sớm, Lý Mộ Nhiên đang chuẩn bị trở về, nào ngờ Tống Nghiễn lại có vẻ cảm thấy hứng thú với nơi này. Không chỉ khi Lý Mộ Nhiên đi thu nhặt hài cốt, hắn từng leo lên trên tầng nhà cao nhất trong thôn xem xét hoàn cảnh chung quanh, mà sau khi cô xong việc hắn còn yêu cầu cô miêu tả địa hình, đường sá, hoàn cảnh cùng với các thành thị chung quanh trong phạm vi 100km mà hắn không có cách nào lập tức nhìn thấy được.

Ban đầu Lý Mộ Nhiên còn mơ hồ không rõ, chờ dị năng quét đi xung quanh, trả lời vài câu mới bất chợt hiểu ra.

Ngã năm bình địa lớn gấp một trăm lần thung lũng Hồ Lô, địa hình ở giữa bằng phẳng, bốn phía có núi vây quanh, nhưng cũng không bế tắc, chung quanh giáp ranh với nhiều thôn xóm huyện thị, cách tỉnh Vân Châu cũng không tới 100km, lại tương thông với tỉnh lân cận. Nơi như thế này không phải là địa phương mà mấy ngày nay họ vẫn luôn muốn tìm sao?

“Trở về gọi bọn họ đồng thời qua đây khám xét điều tra một lần, nếu như không có vấn đề lớn gì thì chọn nơi này đi.” Nghe xong Lý Mộ Nhiên miêu tả sơ bộ, Tống Nghiễn nói.

Lý Mộ Nhiên liếc nhìn Ninh Vũ nắm thật chặt góc áo mình rồi quay đầu lại nhìn thôn xóm yên tĩnh khác thường bởi vì đã không còn zombie. Chẳng rõ có phải do tác dụng tâm lý hay không, cảm xúc đã từng chán ghét nơi này lại đột nhiên chẳng còn nữa, ngược lại cũng không thể nói là yêu thích hay không thích, chỉ là cô chợt có một loại cảm giác chân thực như thể sắp nắm giữ một mái nhà ấm êm.

Phiêu du hơn một năm, kỳ thực cô đã mỏi mệt từ lâu.

Trương Dịch không nghĩ tới Lý Mộ Nhiên lại thật sự tìm được một người thân, nhìn bé trai rập khuôn từng bước đi theo bên người cô, một bộ như sợ bị bỏ lại, tất cả mọi người không khỏi lộ ra nụ cười dịu dàng thân thiện. Ai cũng thật lòng vui mừng thay cho Lý Mộ Nhiên.

Mà người vui sướng hơn tất cả mọi người chính là Trương Duệ Dương. Từ khi tách ra khỏi Cát A Y, Hoắc Nhuệ và đám bạn nhỏ, cả đường cậu nhóc đều có vẻ hơi cô đơn yên tĩnh. Giờ đây nhìn thấy Ninh Vũ thì sức sống thật giống lập tức trở về trong thân thể nho nhỏ kia. Quay mắt về phía người bạn mới tới, Trương Duệ Dương bày ra dáng vẻ cực kỳ nhiệt tình, thuộc tính nói nhiều lâu không xuất hiện lại phát tác lần thứ hai.

“Anh ơi, em tên là Trương Duệ Dương, là ba… Là ba của… Không đúng, là con trai của ba Trương Dịch, chính là người kia… Đúng, là con của người đẹp trai nhất kia. Tất cả mọi người đều gọi em là Dương Dương, anh cũng gọi em là Dương Dương nhé. Anh ơi anh tên gì thế? Em sắp tròn sáu tuổi, anh mấy tuổi rồi? Anh là em trai của dì Mộ Nhiên nha, em thương dì Mộ Nhiên lắm, anh là em của dì vậy nên em cũng thương anh.”

“Anh ơi, đây là bạn của em, Ú Ú. Anh đừng sợ, nó không cắn người đâu, nó có thể bay rất cao rất cao, có thể mang em bay lên cao lắm. Anh có muốn bay không ạ, em sẽ bảo Ú Ú mang anh bay?”

“Anh ơi, sau này chúng là bạn tốt nhé, Ở Hồ Lô em còn có rất nhiều bạn tốt, chúng ta sắp được nhìn thấy bọn họ rồi, chơi với các bạn ấy vui lắm. Ở thôn Tam Gia cũng có, nhưng đáng tiếc em A Y và anh Hoắc Nhuệ không tới, không thì tất cả mọi người ở cùng nhau, càng đông chơi mới càng vui nha.”

“À, em còn một miếng sô cô la nè, anh ơi, anh có muốn ăn không, cho anh nè…”

Ninh Vũ bị một vòng oanh tạc, tâm lý căng thẳng lập tức bị thổi đi tan tành, thế nhưng một năm qua dưỡng thành tính cách cẩn thận khiến cho nó cũng không vì đối phương là bé trai nhỏ hơn mình năm tuổi lại còn lùn hơn mình mà dễ dàng ngó lơ. Nó vừa cân nhắc từng câu từng chữ trả lời Trương Duệ Dương, vừa âm thầm lưu ý Lý Mộ Nhiên cùng với phản ứng của những người khác, chỉ lo mình nói sai, chọc giận hay gây tội với ai đó mà bị đá đi.

Trương Duệ Dương ngốc nghếch dường như không cảm giác được Ninh Vũ đang rất câu nệ, tự mình nói tới hăng say, còn giống như hiến vật quý lấy ra đồ chơi bình thường nhóc vẫn hay chơi chuẩn bị chia sẻ với bạn mới. 

Trương Dịch lắng nghe Lý Mộ Nhiên thuật lại ý của Tống Nghiễn về ngã năm bình địa, tình cờ liếc mắt nhìn hai thằng nhóc, anh có thể nhìn thấu Ninh Vũ cẩn thận từng li từng tí một, nhưng cũng không bàn luận nhiều về việc này. Đứa nhỏ bất an không phải vài câu là có thể xóa đi, điều này cần thời gian cùng với hoàn cảnh chậm rãi xua tan.

Liên quan tới việc chọn ngã năm bình địa làm căn cứ, lúc này đã có người nêu ý kiến lấy ra bản đồ cùng với sổ thông tin về địa phương thu thập được trên đường lại đây, tìm kiếm một hồi ấy vậy mà thật sự tìm được đồ liên quan tới ngã năm bình địa. Trên thực tế, với vị trí địa lý, diện tích cùng với tầm quan trọng của ngã năm bình địa trước tận thế, cơ bản là không thể tìm được tên nó trên bản đồ, nhưng ai nghĩ đến lịch sử nơi này không đơn giản, vì vậy trên sổ thông tin của tỉnh lại có ghi chép tỉ mỉ về nó. Đương nhiên, ghi chép nhấn mạnh nhất chính là hai mươi, ba mươi năm đến trăm năm trước nơi này là vị trí quan trọng then chốt của giao thông, sau đó thì chỉ là sơ lược.

Mọi người nghiên cứu một chút, cuối cùng quyết định ngày hôm sau đoàn xe sẽ chuyển hướng, lái về ngã năm bình địa, đi thực tế thăm dò một phen, nếu như mọi thứ đều ổn thỏa thì dĩ nhiên họ sẽ ở lại. Đương nhiên, trong lòng bọn họ đại khái cũng đã nắm chắc, bằng không sẽ chẳng để cho cả đoàn xe đều đi. Chuyến này chỉ cần không có đặc điểm gì cực kỳ không thích hợp thì mọi chuyện hẳn sẽ được ấn định.

Chạng vạng ba ngày sau, đoàn xe cũng đến được ngã năm bình địa. Bởi vì thời gian quá muộn nên chỉ có thể thu dọn qua loa một chút thi thể zombie tùy ý có thể thấy được trong thôn cùng với xương trắng rải rác, sau đó dọn ra mấy ngôi nhà nghỉ ngơi qua đêm.

Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, ăn xong bữa sáng, ngoại trừ Quỷ Bệnh, Viên Tấn Thư, Lý Mộ Nhiên cùng với hai đứa nhỏ, những người còn lại chia làm sáu đội, một đội thăm dò toàn bộ tình hình cụ thể của ngã năm bình địa, còn lại năm đội thì lại tra xét phân biệt theo năm ngã rẽ ra phía ngoài, lấy nơi giáp ranh với thành thị khác làm điểm cuối. Nội dung tra xét chính bao gồm địa hình ven đường, giao thông, chủng loại thực vật biến dị, số lượng zombie và động vật biến dị, có người sống sót căn cứ hoặc là quần cư nào đó hay không.

Buổi tối hôm đó, các đội đi ra ngoài thăm dò đều lần lượt trở lại, chỉ có hai tiểu đội mãi trưa ngày hôm sau mới về tới. Kết quả thăm dò được cực kỳ lý tưởng, sau khi tổng hợp lại toàn bộ tin tức, trong lòng mọi người đã có một phương án đại khái để xây dựng căn cứ.

Bố cục ra sao, phòng ngự thế nào, làm sao để thiết lập trạm gác, mỗi một vấn đề chỉ cần cùng thảo luận thêm bèn đạt thành nhất trí. Không thể không nói, nơi này còn phù hợp hơn so với dự đoán, thích hợp đến độ không cần hao tâm tổn sức để thay đổi quá nhiều.

Ngã năm bình địa chẳng qua chỉ là một thôn vùng quê, diện tích không hề lớn nhưng mà tận dụng cánh đồng thì vào ở một hai trăm ngàn người lại cũng không có vấn đề gì. Đương nhiên, với tình hình hiện tại xem ra căn cứ này muốn thu nạp mười nghìn nhân khẩu đều là một chuyện không có khả năng lắm, trừ khi căn cứ Vân Châu hoặc là Bách Hiệp tan vỡ, mới có phần lớn người sống sót tản mạn khắp nơi đi ra.

Vì vậy sau khi cân nhắc toàn bộ đoàn xe hiện tại tính cả những người gia nhập sau đó cũng chỉ chừng hai, ba ngàn và vấn đề ngày sau nhân khẩu tăng lên, trồng trọt cùng với sân huấn luyện, có thể tổng kết điều kiện cư trú nơi đây vẫn rất rộng rãi.

Về phần phòng ngự, chỉ cần dựa vào thế núi, dựng lên trạm kiểm soát, nắm chặt cửa ra vào của cả năm con đường thì rất dễ dàng có thể hình thành một tuyến phòng ngự. Có khung sườn phòng ngự này thì hầu như không cần lo lắng đến vấn đề zombie và thú biến cùng tấn công như căn cứ Vân Châu nữa.

Tuyến phòng ngự thứ hai nằm bên trong khu cư ngụ của ngã năm bình địa, nó sẽ là bức tường cao lớn như các căn cứ khác, chủ yếu để phòng zombie và thú biến dị có thể bay nhảy xuyên núi, để thành viên trong căn cứ có thể ngủ an ổn.

Cuối cùng, chỉ cần dọc theo năm tuyến đường, thiết lập trạm canh gác tại nơi các con đường gặp gỡ tuyến giao thông quan trọng của thành thị lân cận là có thể quản chế hướng đi của người sống sót cùng với tình hình zombie và thú biến dị trong phạm vi 200-300km. Không đến nỗi tin tức bế tắc như căn cứ Vân Châu rồi bị thú biến dị đột nhiên xuất hiện làm cho trở tay không kịp.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là ý tưởng sơ bộ, sắp xếp các hạng mục công việc cụ thể còn phải chờ đoàn xe lại đây mới có thể thực thi.

Như vậy, nếu quyết định thành lập căn cứ ở chỗ này thì không cần toàn bộ chạy về thung lũng Hồ Lô nữa, vừa mất công lại vừa không cần thiết làm lỡ thời gian. Cho nên ngoại trừ Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn thì những người khác đều ở lại ngã năm bình địa, tranh thủ trước khi đoàn xe bên kia tới sẽ thu dọn trước một nơi đủ cho tất cả mọi người ở.

Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn lên đường vào sáng ngày thứ ba kể từ khi đoàn xe tới ngã năm bình địa, lúc đi mọi người đang đốt cháy các thi thể, dọn dẹp tu sửa nhà cửa trong thôn. Sau này muốn sinh sống lâu dài, dĩ nhiên không thể lại tùy tiện qua loa cắm trại như trước nữa.

Lý Mộ Nhiên vốn dự định để Ninh Vũ ở lại trong thôn, để nó chơi với Trương Duệ Dương, trên thực tế, cô đã nói việc này với Ninh Vũ rồi, Ninh Vũ cũng đã đồng ý. Thế nhưng lúc gần đi cô đột nhiên nghĩ đến từ khi tận thế bắt đầu, Ninh Vũ theo cha mẹ chạy trốn tới ngã năm bình địa thì vẫn bị nhốt ở chỗ này, vì vậy cô bèn thay đổi chủ ý, quyết định dẫn cậu nhóc đi ra ngoài giải sầu.

Mà điều làm cho cô bất ngờ chính là khi Ninh Vũ nghe thấy có thể đi theo cô, trong mắt nó lập tức tỏa ra ánh sáng rạng rỡ. Khi đó Lý Mộ Nhiên mới hiểu được ý nghĩ thực sự trong lòng em trai, đồng thời cũng vui mừng mình đưa ra lựa chọn chính xác.