Edit: Yến Phi Ly
Sử Hạo là một người rất có năng lực, khi anh ta ý thức được một người một ngựa không có cách nào chống lại thế đạo bấy giờ, càng không thể có được cuộc sống yên ổn trong lý tưởng, anh bèn từ bỏ suy nghĩ chỉ lo thân mình, bắt đầu thu nạp người sống sót.
Một mình Sử Hạo bôn ba trong các thành thị ngập tràn phế tích, mang ra một người rồi lại một người sống sót bị nhốt, những người may mắn còn sống này hợp thành lực lượng nòng cốt cho đội ngũ của anh ta, thuận tiện cho sau này dung hòa với các nhóm người sống sót khác.
Phùng Đạo Kỷ chính là vào lúc ấy được Sử Hạo cứu ra. Trước lúc này, gã và một đám sinh viên, giảng viên may mắn còn sống ở cùng nhau. Nhìn tận mắt những sinh viên vốn non nớt ngây ngô dần dần mất đi đạo đức cùng trật tự ràng buộc vì sinh tồn, vì áp chế tâm lý phức tạp ở nơi sâu xa đáy lòng. Nhìn rõ con người là thế nào phân hoá ra hai phe đối lập, một bên trở nên quá mức tàn nhẫn không có nguyên tắc, một bên thì từ bỏ tôn nghiêm quá mức nhu nhược thấp hèn; cũng nhìn tận mắt một vị giảng viên lúc đầu rất có uy tín và ràng buộc nhất định là thế nào từng bước một mất đi tin cậy của học trò, bị vứt bỏ qua một bên, hoặc thông đồng làm bậy, hoặc lâm vào tầng thấp nhất.
Sử Hạo bí mật quan sát bọn họ mấy ngày, cuối cùng chỉ mang đi mỗi một Phùng Đạo Kỷ cùng với một cậu sinh viên khác, Hoắc Đồng.
Không phải tất cả mọi người Sử Hạo đều sẽ mời chào tiến vào đội ngũ bởi vì anh ta chú trọng nhất là sức mạnh liên kết của toàn đội, hơn nữa không làm mất đi nhân tính.
Thời điểm gặp gỡ Hàn Linh, đội của Sử Hạo chẳng hề khổng lồ, chỉ có hai, ba trăm người. Hơn nữa mãi cho đến khi tới Bách Hiệp, số lượng cũng không tăng lên rõ rệt. Đương nhiên, một phần nguyên nhân trong này là bởi vì nhóm Sử Hạo đồng hành cùng với đội của Hàn Linh.
Đội ngũ của Hàn Linh có khoảng hai, ba ngàn người, suốt cả hành trình, ai đến cũng không từ chối, hệt như quả cầu tuyết càng lăn càng to, đợi đến Bách Hiệp và bắt đầu thành lập căn cứ thì quy mô đã có gần mười nghìn người. Chỉ là rồng rắn lẫn lộn, bởi vì có Hàn Linh đàn áp nên bề ngoài trông có vẻ yên ổn, dưới đáy ngầm lại có bao nhiêu chuyện bát nháo xảy ra.
Thực lực của Hàn Linh rất mạnh, cô ta có dị năng hệ lôi, có điều sau khi Sử Hạo quan sát cô nàng ra tay lại có thể khẳng định cô ta đi con đường không giống mọi người, vừa không lấy dị năng làm chủ lại càng không phải là võ đạo. Mà dù sao chỉ là đồng hành, cô ta cũng không phải kẻ xấu, không mang tới uy hiếp gì đối với bọn họ cho nên Sử Hạo cũng không truy cứu.
Hàn Linh này là cô gái vô cùng thú vị, mấy người thân cận nhất bên cạnh đều là những kẻ có ngoại hình rất đẹp, không kể là đàn ông hay phụ nữ. Hơn nữa bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều duy trì dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, mỹ lệ chói mắt, hoàn toàn không có cảm giác chật vật của người chạy nạn trong tận thế. Chạng vạng mỗi ngày sau khi dựng lều đóng trại, Hàn Linh sẽ một mình hoặc là mang theo mấy người đi khắp trại kiểm tra một lần, một là tìm kiếm người đáng giá bồi dưỡng, hai chính là cảnh cáo vài kẻ cứng đầu, chỉnh đốn không khí trong đội.
Nhưng Hàn Linh không giết người, chính bởi vì không giết người, đám người linh tinh tới từ khắp nơi ấy rất nhanh học được cách bằng mặt không bằng lòng, khi cô ta tới sẽ cực kỳ đàng hoàng quy củ, chờ cô vừa đi, nên như thế nào thì vẫn là thế ấy. Có người không nhịn được ức hiếp, muốn tố cáo thì sẽ biến mất lặng yên không một tiếng động. Nhiều người như vậy, Hàn Linh không thể ghi nhớ hết toàn bộ, dù có mất tích thì cũng không phát hiện được, vì vậy người ở tầng thấp nhất trong đội sống phải nơm nớp lo sợ, gian nan chua xót, kỳ thực không có bao nhiêu cảm kích với Hàn Linh. Đặc biệt là cô và thân tín của cô càng thể hiện ngăn nắp xinh đẹp, phiêu diêu tự tại thì những người kia lại càng thiếu hụt cảm giác tán đồng. Nói hận thì chưa tới nhưng tuyệt đối không có tình cảm tôn kính tin cậy, thậm chí bởi vì Hàn Linh sẽ không ra tay đối với người bình thường cho nên cũng chẳng ai sợ hãi.
Về phần những người nằm ở tầng giữa thì chỉ vì e dè thực lực của Hàn Linh rồi lại muốn dựa vào thực lực của cô, cho nên tạm thời nuốt giận vào bụng, biểu hiện trên mặt nhìn cung kính, dưới đáy lòng lại suy tính đủ các loại tâm tư xấu xa, có lúc thậm chí còn không tự chủ thể hiện ra. Người như vậy, chỉ cần cho họ một cơ hội, bọn họ sẽ lập tức đạp kẻ trước đó mình từng khúm núm ở dưới chân, tùy ý làm nhục.
Đội của Sử Hạo đều thấy rõ những điều này trong mắt, nhưng quan hệ đôi bên không thân thiết nên cũng không tiện nhắc nhở. Đặc biệt là thời gian đầu khi đồng hành, Hàn Linh vốn dĩ không hề gặp mặt họ, chỉ phái người thân tín tiếp xúc giao lưu, muốn mời bọn họ gia nhập đoàn đội. Sau khi bị từ chối thì không hề tới nữa. Bọn họ làm sao có khả năng ngây ngô chạy tới nói với cô gái kia rằng: “Hey, vấn đề trong đội của cô rất lớn… blah…blah…” Phỏng chừng lời còn chưa nói hết thì đã bị đuổi ra ngoài, vừa không tạo nên chút tác dụng gì lại còn đắc tội với người ta.
Mãi đến tận một ngày nào đó, một tiểu đội trưởng trong đội ngũ của Hàn Linh hóa ra cũng mang theo một đoàn xe mấy trăm người gia nhập với Hàn Linh. Người kia ước chừng là ở trong tiểu đội nhà mình hoành hành quen rồi nên dám có ý đồ với đám người Sử Hạo, muốn mượn uy của Hàn Linh để mò mẫm ít đồ từ Sử Hạo, thậm chí còn muốn cả người.
Vì vậy hai phe đã xảy ra xung đột, người kia cùng với mấy tên thủ hạ bị đánh thành đầu heo, ném trở lại, sau đó không thể tránh khỏi kinh động tới Hàn Linh.
Hàn Linh vốn rất không cao hứng, tuy rằng mấy người kia không đúng nhưng dù sao cũng là thuộc hạ của cô, nếu bị người ngoài đụng đến thì chẳng khác gì đánh mặt của cô. Có điều Hàn Linh cũng là người biết phân phải trái, không bởi vì việc này mà làm gì nhóm Sử Hạo, chỉ là xem tình hình thế kia thì không có ý định dẫn bọn họ đi cùng nữa.
Xảy ra chuyện như vậy, Sử Hạo vốn cũng không muốn đi chung với đội ngũ của Hàn Linh nữa, vào lúc hai bên khách khí vài câu, chuẩn bị mỗi người đi một ngả, không biết ai lại gọi ra tên Sử Hạo.
Chính trong nháy mắt đó, sự tình đã xảy ra chuyển biến bất ngờ.
Cho tới bây giờ, Phùng Đạo Kỷ vẫn dám khẳng định chắc chắn rằng khi mà Hàn Linh nghe thấy tên Sử Hạo, trên mặt cô ta xuất hiện biến hóa khác thường. Thậm chí có đôi lúc gã đều sẽ không nhịn được nghĩ, nếu như vào lúc ấy không ai gọi tên Sử Hạo, phải chăng mọi chuyện sẽ khác đi? Tần Trường Xuyên còn có thể sống sót, mà Hàn Linh cũng sẽ không mất đi căn cứ mình nhọc nhằn khổ sở tạo dựng nên cùng với không gian đặc biệt này.
Nhưng nếu như mãi mãi chỉ là nếu như, không có cách nào trở thành hiện thực. Có lẽ đây chính là số mệnh, bạn rõ ràng cảm thấy được trong nháy mắt đó có rất nhiều khả năng phát triển nhưng vẫn bị buộc bước lên con đường thảm hại nhất kia.
Khi tên Sử Hạo bị gọi ra, tựa hồ hết thảy đều trở thành chú định. Hàn Linh lập tức nhận sai trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, vừa cực lực giữ Sử Hạo ở lại, vừa quyết định xử lý tiểu đội trưởng đã gây sự kia.
Cô đã khảng khái làm như vậy, Sử Hạo cũng không tiện khiến người ta mất thể diện, đặc biệt là họ vốn cũng định đi tới Bách Hiệp, tiếp tục đi chung sẽ không tổn thất gì, vì vậy đôi bên tiếp tục cùng đường.
Chẳng qua sau chuyện này, Hàn Linh bèn tỏ ra nhiệt tình quá mức đối với nhóm Sử Hạo. Chỉ là sau khi biết Sử Hạo thức tỉnh song hệ dị năng, trên mặt cô nàng không thể che giấu mà lộ ra vẻ tiếc nuối. Không ai biết vì sao cô ta lại có phản ứng như thế, cho dù là Phùng Đạo Kỷ quan sát tỉ mỉ mỗi một nét biến hóa trên mặt Hàn Linh cũng đoán không ra.
Sau lần đó, Hàn Linh dùng đủ mọi cách để lôi kéo Sử Hạo nhưng đều bị cự tuyệt. Không phải Sử Hạo cảm thấy nhục nhã khi khuất phục một người phụ nữ, chỉ là anh ta không có lòng tin đối với Hàn Linh. Trừ khi Hàn Linh dành cho anh hết thảy tín nhiệm, để anh được chỉnh đốn toàn bộ đội ngũ thì Sử Hạo mới có thể gia nhập. Mà điều này rõ ràng là không thể, chỉ nhìn cô mỗi ngày đều muốn dò xét khắp trại một vòng là biết, cô nàng thích nắm hết thảy trong tay.
Mấy lần gặp phải từ chối, kẻ vẫn luôn hưởng thụ được mọi người vây quanh như Hàn Linh bắt đầu thiếu kiên nhẫn, có một ngày cô nàng ngỏ ý muốn giúp Tần Trường Xuyên thức tỉnh dị năng. Đương nhiên, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, điều kiện tiên quyết là Sử Hạo phải ăn một hạch quả.
Không biết là xuất phát từ tâm tư gì, Hàn Linh là đưa ra điều kiện trao đổi này với Tần Trường Xuyên và cả những người đi theo Sử Hạo. Thậm chí cô nàng còn đồng ý nếu như Sử Hạo ăn hạch quả, cô còn có thể giúp người của Sử Hạo thức tỉnh dị năng.
Đây thực sự là một điều kiện trao đổi cực kỳ hậu hĩnh. Vài đàn em của Sử Hạo thậm chí đều lộ ra vẻ động lòng, hận không thể khiến Sử Hạo lập tức đồng ý.
Hạch quả kia là cái gì, Sử Hạo không biết, những người khác cũng không biết. Có tác dụng gì thì Hàn Linh không chịu nói. Mà tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra được, thứ kia hẳn không phải là đồ gì tốt. Có điều toàn bộ mọi chuyện thực ra không liên quan tới việc hạch quả là đồ tốt hay xấu, ít nhất đối với Sử Hạo là như vậy.
Nể tình mà tỏ ra suy nghĩ hết sức chăm chú mấy phút, Sử Hạo vẫn kiên định từ chối giao dịch cực kỳ hấp dẫn này.
“Tôi cứu bọn họ, dẫn họ tìm kiếm nơi an thân, chỉ có họ nợ tôi, không có chuyện tôi nợ họ. Tôi không có nghĩa vụ càng không có trách nhiệm kính dâng chính mình vì bọn họ. Muốn trở nên mạnh mẽ thì phải tự dựa vào chính mình chứ không phải nhờ vào tôi.” Lúc đó, Sử Hạo đã nói như thế. Còn về phần vợ mình, anh ta hoàn toàn không giải thích, mà Tần Trường Xuyên cũng không cần lời giải thích của anh.
Lời vừa dứt, một số người vốn ôm chút tâm tư cũng không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ. Phùng Đạo Kỷ nhìn rõ hết ở trong mắt, lòng âm thầm tán thành, cũng là từ đó trở đi gã rất thưởng thức và tán đồng với Sử Hạo, một lòng đi theo người này. Dù cho chính gã cũng là một người thường chưa thức tỉnh nhưng cũng không hy vọng dị năng của mình xây dựng trên hi sinh của người khác, càng không hy vọng người bên cạnh mình có ý nghĩ như thế.
Bị từ chối trước mặt nhiều người như vậy, thậm chí người của Sử Hạo còn tỏ ra châm chọc, Hàn Linh rốt cục thẹn quá hóa giận, giận dữ rời đi, chừng mấy ngày đều không lại đây.
Mọi người ở đây cho là cô ta đã từ bỏ ý định thì mấy hôm sau hai cô gái xinh đẹp nhất bên canh Hàn Linh bắt đầu tiếp cận Tần Trường Xuyên, cũng liên tiếp xuất hiện ở trước mặt Sử Hạo.
Đàn ông không dựa dẫm được, nhất định phải tự mình có thực lực mới không lo lắng bị phản bội. Hai cô nàng kia liên tục truyền suy nghĩ như thế vào đầu Tần Trường Xuyên.
Tần Trường Xuyên dễ tính, lại lễ độ, cô cũng chỉ lắng nghe chứ chẳng hề phản bác, càng sẽ không thẳng thắn khiến cho người khác lúng túng, thực sự không nhìn ra rốt cuộc cô có chịu ảnh hưởng hay không. Ngược lại cô chưa từng bởi vì việc này mà ngầm tạo áp lực cho Sử Hạo, la hét đòi thức tỉnh dị năng gì đó.
Tựa hồ vì chứng thực lời của mình, hay hoặc là Hàn Linh mất kiên trì, hai cô nàng kia bắt đầu dùng thủ đoạn quyến rũ Sử Hạo. Sử Hạo thực sự là phiền phức vô cùng, anh ta có từng động lòng hay không thì chẳng ai biết, thế nhưng anh ta chưa từng làm ra chuyện khiến Tần Trường Xuyên phải đau lòng.
Từng hình ảnh ở trên chặng đường khi ấy, Phùng Đạo Kỷ bây giờ hồi tưởng lại đều cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười bởi chúng hệt như một vở kịch hài hước lố bịch, một sân khấu cô hát tôi phụ họa, thật sự là khiến người xem hoa cả mắt không kịp nhìn. Cũng may đó là Sử Hạo, đổi thành bất cứ người nào khác, nếu không bị sập bẫy thì chỉ sợ sẽ là nổi điên mà đuổi người. Thực sự không biết đầu óc cô ả Hàn Linh kia là thế nào, nhất định lại cứ làm ra chuyện phiền toái dằn vặt người thế này.
Phùng Đạo Kỷ đương nhiên không biết nguyên nhân, Sử Hạo gặp phải quấy rầy không ngừng cũng chẳng biết, cho dù là người thân cận nhất bên cạnh Hàn Linh đều sẽ không biết, vấn đề này chỉ có mình Hàn Linh có thể trả lời.
Hàn Linh là người đã từng chết một lần, đời trước cô được bảo vệ rất tốt, không lĩnh hội quá nhiều đối với tận thế tàn khốc, cũng không lý giải sâu sắc đối với toàn thể hoàn cảnh của thời kỳ này, nhưng có vài người đặc biệt nổi danh thì cô lại ghi nhớ rất rõ. Nam Thiệu là một trong số ấy, Sử Hạo cũng vậy.
Đời trước căn cứ Bách Hiệp chính là do Sử Hạo tạo dựng lên, quy mô cùng số lượng thậm chí có thể sánh với căn cứ thủ đô. Nếu gặp được người này, Hàn Linh có ưu thế tiên tri thì làm sao có khả năng không chiêu nạp người ta vào đội của mình, dù cho là phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.