Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 315: Căn cứ Bách Hiệp (5)

Edit: Yến Phi Ly

“Đó cũng là một người đáng thương, mấy anh đừng chấp nhặt với chị ấy.” Chờ người đi rồi, Đào Tiểu Sơn mới giải thích: “Chị ấy vốn là người dị năng, trong một lần chiến đấu bị tổn thương vùng đầu, thiếu chút nữa đã chết rồi, khó khăn lắm mới cứu về được thì lại mất đi dị năng. May là chị ấy còn có chồng, chồng chị ấy cũng là người thức tỉnh, thực lực không yếu, lanh lợi khéo léo, nuôi sống hai người cũng không phải vấn đề gì. Nào ngờ hơn một tháng trước, tiểu đội của chồng chị ấy nhận nhiệm vụ đi tiêu diệt dị chủng, kết quả là toàn quân bị diệt. Mấy anh nói có ngốc hay không? Đám dị chủng kia dễ đối phó lắm chắc? Thực lực như chúng ta tránh đều tránh không kịp, lại còn dám đi giết họ, không phải muốn chết thì là gì?”

Cả nhóm vừa đi vừa trò chuyện, mọi người rẽ vào một ngõ hẻm, còn khoảng 500m nữa là tới ngôi nhà họ thuê.

“Chồng chết rồi, chị ấy không có nguồn thu nhập. Vốn có mấy tiểu đội thấy chị ấy đáng thương nên khi làm nhiệm vụ đưa người theo, ai biết sau lần bị thương kia hình như để lại di chứng, lúc giết zombie động tác của chị ấy vừa chậm vừa tệ, nhiều lần thiếu chút nữa đã toi mạng. Sau đó không ai dám dẫn chị ấy theo nữa, miễn cho giúp người không xong lại hại người ta, chỉ thỉnh thoảng mới tiếp tế chút đỉnh. Nhưng chị gái này cũng là người cứng đầu, mấy ngày đầu còn nhận đồ của mọi người, sau đó thì nhất định không chịu cầm nữa.”

“Vậy chị ấy dựa vào cái gì mà sống?” Lý Mộ Nhiên không nhịn được hỏi, vốn cô xuất phát từ lo lắng, nhưng lời ra khỏi miệng mới lập tức cảm giác được không đúng. Ở trong tận thế này, một người phụ nữ mất đi dị năng lại không có chỗ dựa phải làm sao mới có thể sống? Đáp án gần như không cần nói cũng biết, chuyện như vậy thật sự là nhiều lắm. Bởi vậy cô hơi hối hận, cũng không phải cô xem thường mà là cảm thấy mình không nên hỏi, đây là đang bóc trần vết sẹo của người khác.

Đào Tiểu Sơn quay đầu liếc nhìn Lý Mộ Nhiên, nhìn thấy Tống Nghiễn bên cạnh nắm chặt tay cô thì lộ ra nụ cười, có lẽ cậu chàng hiểu ý Lý Mộ Nhiên, lại tựa như là đang cảm khái đối với thân phận cùng là phụ nữ nhưng số mệnh lại khác biệt. Cậu quay đầu đi, giọng nói truyền tới trong ánh sáng đang dần dần ảm đạm nghe có vẻ hơi xa xôi.

“Không phải như chị nghĩ đâu. Chị ấy quả thực rất đẹp nhưng trong lòng vĩnh viễn chỉ có người chồng đã qua đời, vốn cũng có mấy anh mấy chú có ý với chị ấy, điều kiện cũng chẳng hề tệ thế nhưng đều bị từ chối. May nhờ khi vợ chồng chị ấy còn có năng lực đã mua nhà, bằng không e là giờ chẳng có chốn dung thân. Nhưng chỉ có nơi ở thì có ích gì? Ai mà chẳng phải ăn cơm chứ. Hiện tại trời còn lạnh nữa, sưởi ấm cũng cần chi tiêu lớn, cuộc sống của chị ấy càng ngày càng khó khăn. Nhưng cho dù vậy, chị ấy cũng chẳng xin ai giúp đỡ lại càng không đi tìm người đàn ông khác nhờ cậy. Chẳng rõ chị ấy nghĩ gì nữa, người cũng đã chết rồi, còn chờ đợi cô độc làm gì, đương nhiên là người sống quan trọng hơn chứ. Nếu vợ em mà bướng bỉnh như vậy, cho dù đã chết thì em cũng nhất định bò về đánh cho cô ấy tỉnh táo lại.” Hiển nhiên là cậu thật sự cảm thấy người phụ nữ kia rất ngốc, nói tới đây thì hơi tỏ thái độ tức giận.

“Cậu kết hôn rồi sao?” Trương Dịch hỏi.

“Chưa ạ hì hì!” Đào Tiểu Sơn ngượng ngùng gãi đầu một cái, tiếp tục nói.

“Ước chừng là bị dồn vào đường cùng, chị ấy mới nghĩ đến chuyện dùng da lông thú biến dị làm áo lót, áo giáp, cả bao tay hay giày nữa, sau đó bán đi kiếm tiền. Chị ấy chẳng có bao nhiêu tiền vốn, cũng chỉ có thể thu nhặt da lông rơi rớt bị người ta vứt đi hoặc bán không được khi chợ đã dẹp, mọi người đều biết nên tiện tay gom thứ không cần lại một chỗ giúp chị ấy. Mà người bao giờ cũng có kẻ tốt người xấu, luôn có vài kẻ tệ bạc đi quấy rối chị ấy…” Nói đến đây, Đào Tiểu Sơn lắc lắc đầu, không tiếp tục nói nữa: “Đến nơi rồi, em cũng về luôn đây, mấy anh nhớ đừng đốt lửa trong sân vào buổi tối nha, thắp sáng trong nhà thì không sao.”

Mọi người vội vàng giữ cậu lại ăn cơm nhưng bị cậu từ chối.

“Ăn cơm xong em chẳng mò được về nhà mất, với cả em phải về báo cáo kết quả cho anh Kiệt nữa.” Vừa nói cậu vừa thả Trương Duệ Dương xuống, nặn nặn mặt nhóc con mấy cái rồi đưa túi ăn đồ cho Trương Dịch. Đó đều là đồ ăn cậu thu được khi mang theo Trương Duệ Dương, ở trên đường gặp ai cậu cũng khoe đây là con trai mình nên được cho, mỗi nhà một chút thế mà cũng nhét đầy cả túi to. Người khác đương nhiên không tin cậu có con trai, chỉ có điều nhìn thấy bé con đáng yêu nên cũng chẳng tiếc rẻ chút đồ.

Trương Duệ Dương rất quý Đào Tiểu Sơn, lúc chào tạm biệt nét mặt nhóc vẫn có chút không nỡ.

“Chờ anh xong việc sẽ qua thăm em nhé.” Đào Tiểu Sơn xoa đầu đứa nhỏ, nói xong bèn xoay người rời đi. Người này tuy rằng nói nhiều nhưng làm việc lại gọn gàng nhanh chóng, tuyệt không dây dưa dài dòng.

“Chồng cô ta tên là gì?” Ngay tại lúc này, Tống Nghiễn đột nhiên gọi Đào Tiểu Sơn lại, cất tiếng hỏi.

“Cái gì ạ?” Đào Tiểu Sơn quay đầu qua, nhất thời không hiểu được. Chạng vạng mông lung đã sắp không thấy rõ mặt mũi cậu được nữa.

“Tôi nói, chồng đã chết của người phụ nữ mới rồi tên là gì?” Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Tống Nghiễn lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Đào Tiểu Sơn càng không nghĩ ra, nếu muốn hỏi thì cũng nên hỏi kia tên của người phụ nữ kia, làm sao lại đi hỏi tên một kẻ đã chết, nhưng cậu vẫn trả lời: “Thiện Binh, anh ta tên là Thiện Binh. Họ của anh ấy là từ có nhiều cách đọc, viết thì là chữ đơn trong giản đơn ấy(*), dễ nhớ cực kì.” Nói xong, chờ giây lát vẫn không thấy Tống Nghiễn hỏi gì thêm, cậu chàng bèn vẫy vẫy tay, nhanh chân rời đi, bóng dáng cấp tốc biến mất chỉ còn dư lại ánh sáng nhàn nhạt từ ngõ hẻm sâu xa.

Đến lúc này mọi người mới nhớ tới hình như vẫn chưa biết tiểu đội kia ở đâu. Có điều căn cứ chỉ lớn chừng ấy, muốn tìm mấy người đã biết họ tên cũng sẽ không khó, huống chi còn có Lý Mộ Nhiên ở đây.

Mọi người đóng cửa cổng rồi đi vào trong nhà. Thẩm Hi về tới trước, giường đất đã được đốt lửa, trong phòng ấm áp dễ chịu thoải mái hơn so với lúc trước nhiều.

“Sao anh lại muốn biết tên chồng của chị gái kia? Anh có quen sao?” Lý Mộ Nhiên không nhịn được hiếu kỳ hỏi Tống Nghiễn. Tống Nghiễn có người quen khắp nơi, đáp án này không phải là không có khả năng.

Tống Nghiễn há miệng lại phát hiện không biết nên nói thế nào. Nếu kể về Thiện Binh thì phải kể lại tình trạng khi ấy của chính mình, nói về trạng thái khi đó của bản thân sẽ khó bảo đảm không bị hỏi với trạng thái ấy làm sao gặp được Đằng Tấn. Vấn đề này không dễ trả lời chút nào đâu! Nghĩ đến đây, Tống Nghiễn không khỏi liếc nhìn Nam Thiệu.

Nam Thiệu cũng vừa hay nhìn sang, hai người yên lặng mà liếc mắt nhìn nhau, sau đó thầm hiểu mà cực kỳ ăn ý quay đầu đi chỗ khác. Thực tế thì Nam Thiệu cũng không biết chuyện Tống Nghiễn gặp Thiện Binh nhưng trực giác nói cho hắn biết chuyện này có liên quan tới hang ổ của thú nhân. Khi thấy Tống Nghiễn nhìn sang thì hắn càng khẳng định điều này, không khỏi lo lắng Tống Nghiễn sẽ nói lộ ra hết. Mãi đến tận lúc Tống Nghiễn lắc đầu một cái không định trả lời thì hắn mới yên lòng.

Cũng may Lý Mộ Nhiên không phải người thích truy rõ ngọn nguồn, cũng chẳng quấn lấy nhất định phải biết đáp án, bằng không chỉ e Tống Nghiễn sẽ khó kiên trì được mà khai sạch.

Trương Dịch thắp một ngọn nến, mọi người không vội rửa nồi rửa chén làm cơm, mà là cầm bánh nướng mới mua chia cho mỗi người hai cái, ngồi quây quần chính giữa phòng khách chờ Lý Mộ Nhiên nói rõ đáp án.

“Mới đầu khi em tìm thấy thì anh ta đang bị giam một mình trong tầng hầm dưới đất, trên người bị xích khóa lại, không biết bây giờ còn ở đó không nữa. Để em xem trước đã.” Lý Mộ Nhiên vừa nói vừa thả tinh thần lực ra bên ngoài. Bởi vì có vị trí xác định nên lần này nhanh vô cùng, chỉ có điều khi nhìn rõ tình hình bên kia, lông mày của cô khẽ nhíu lại.

“Người kia bị dẫn tới một căn phòng rất lớn, dây xích trên người đã được tháo, đang đánh nhau với một người khác, xung quanh bọn họ còn có mười mấy người.” Bởi vì không nghe thấy họ nói chuyện, cho nên cô cũng không thể nào phán đoán được thân phận của những người này.

Tình huống này rõ ràng vượt ra khỏi suy đoán của đám Trương Dịch, trong suy nghĩ của họ nếu thú nhân bị bắt làm tù binh dù cho không bị giết chết lập tức thì cũng phải bị đánh đến nửa tàn phế, còn không thì sẽ giống như ở Hoang Châu hay Đông Châu, bị dùng để làm thí nghiệm, nào ngờ lại là như thế này.

“Có cần cứu người không ạ?” Lý Mộ Nhiên đợi một phút chốc mới hỏi.

Mọi người bàn bạc chốc lát, cuối cùng quyết định trước tiên xem kỹ tình hình mới tính tiếp. Vào lúc này cứu người ngay trước mặt nhiều người như vậy, tạm không nói có ảnh hưởng tới tỷ lệ thành công hay không, nhưng nhất định sẽ gây nên náo động, điều này làm trái với mong muốn của bọn họ. Nếu hiện tại tình cảnh của Quách Minh Thành vẫn không tính là quá gian nan, thế thì cũng chưa cần phải sốt ruột mạo hiểm.

“Em phải thường xuyên quan sát tình hình bên kia, nếu như có biến, nguy hiểm đến tính mạng anh ta thì không cần quan tâm gì hết, cứ cứu người về trước rồi nói.” Tống Nghiễn bổ sung một câu, sau đó bèn để Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương ở trong nhà, hắn và những người khác thì ra ngoài quét dọn nhà cửa, rửa nồi nấu cơm.

Khi mọi người lần thứ hai ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Lý Mộ Nhiên nói cho bọn họ biết sự tình có tiến triển mới.

“Mười mấy người kia thay phiên nhau đấu với Quách Minh Thành nhưng không ai là đối thủ của anh ta cả.” Đâu chỉ không phải là đối thủ, chỉ cần một hai chiêu thì đã thất bại. “Sau đó mấy người cùng tiến lên, cả hai bên đều bị thương. Những người kia hợp tác cùng nhau cũng đánh không lại Quách Minh Thành nhưng lại có thể ép anh ấy hiện ra hình thú. Những người bị thương cũng chẳng ai bận tâm, nhưng mỗi khi có vẻ sắp chết chắc rồi đều sẽ có người ra tay cứu giúp, cho nên không có ai thiệt mạng.”

Ngay tại lúc này, Tống Nghiễn gắp vào trong bát Lý Mộ nhiên một miếng thịt tẩm bột chiên, cô theo phản xạ nói tiếng cám ơn, sau đó nhìn thấy ánh mắt không vui của Tống Nghiễn thì lập tức phản ứng lại, nhanh chóng gắp thức ăn cho hắn rồi nói, “Anh cũng ăn đi.”

Tống Nghiễn giật giật khóe miệng, lúc này mới không tính toán chuyện vừa nãy cô đã khách sáo với hắn.

Một bên khác, bát cơm của Trương Duệ Dương đã bị gắp đầy đồ ăn. Thật sự là rau dưa, thịt tươi như trước tận thế rất khó ăn được, dù cho nghe theo lời giải thích của Quỷ Bệnh, những đồ ăn này ngoại trừ khiến họ chắc bụng thì tác dụng kém rất rất xa sinh vật biến dị, nhưng tất cả mọi người vẫn hi vọng nhóc con có thể ăn nhiều một chút. Chờ sau khi rời khỏi căn cứ này, chỉ sợ cũng rất khó có cơ hội để được ăn lại.

Dù sao cũng là khẩu vị mấy chục năm, lần thứ hai nếm trải, tất cả mọi người khó giải thích được có loại cảm giác muốn rơi lệ, thật giống như lại trở về trước tận thế, người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm đạm bạc bình thường nhưng ai cũng cảm thấy hạnh phúc vui vẻ.

“Ra tay cứu những người khác là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trông rất đẹp trai…. bình thường.” Lý Mộ Nhiên cúi đầu lùa cơm vào miệng rồi nói tiếp.

“Trông rất đẹp trai bình thường là sao hả Mộ Nhiên?” Nam Thiệu phì cười, tiện tay gắp miếng thịt kho tàu cho Trương Dịch, sau đó cười nhạo mà liếc nhìn Tống Nghiễn: “Là sợ bình dấm chua nào đó phun mùi chua khắp nhà nhỉ, anh thấy gã đàn ông kia chỉ e là đẹp trai ngây ngất rồi.”

Trương Dịch khẽ liếc nhìn Nam Thiệu, anh thầm nghĩ ai là bình dấm chua thì còn khó nói đấy.

Mà Lý Mộ Nhiên vốn dễ xấu hổ, trước đây không có Tống Nghiễn cô còn có thể thuận miệng trêu đùa với Nam Thiệu, hiện tại thì không dám thoải mái như vậy nữa, nghe Nam Thiệu nói xong cô vội vàng giải thích: “Là ưa nhìn… ưa nhìn thông thường thôi…” Cô lắp bắp biện giải. Tướng mạo người kia thực sự không dễ miêu tả, nói là đẹp trai thì thực ra cũng không quá đẹp trai nhưng nếu bảo là không đẹp lại tựa hồ như đã trái lương tâm.

“Ưa nhìn?” Lần này người mở miệng là Tống Nghiễn, hắn có thể không để ý đối với lời khiêu khích của Nam Thiệu nhưng đối với miêu tả có phần chột dạ về gã đàn ông khác của Lý Mộ Nhiên thì hắn lại cực kỳ khó chịu. Trên thực tế, bất kể là ưa nhìn hay đẹp trai anh tuấn thì chỉ cần là hình dung về người đàn ông khác do Lý Mộ nhiên nói ra, Tống Nghiễn đều sẽ ghen tuông. Bình dấm chua thì là bình dấm chua bình đi, hắn chấp nhận!

Lý Mộ Nhiên cười bất lực, cảm thấy mình nói như thế nào đều là sai, còn không bằng đừng mở miệng.

Thẩm Hi cấp tốc gắp mấy đũa thức ăn, sau đó yên lặng bưng bát đi ra ngoài cửa, ngồi xổm ở bóng tối bên ngoài vừa ăn cơm vừa phì cười, cười tới nỗi sặc cơm ho khù khụ.

Trương Duệ Dương ló đầu nhìn ra bên ngoài, rồi lại nhìn những người lớn đang ngồi trong nhà, không rõ lắm là có chuyện gì, vì vậy nhóc vùi đầu tiếp tục ăn cơm của mình.

Nam Thiệu thì vẫn im lặng không tỏ vẻ gì, hệt như toàn bộ sự việc đều chẳng liên quan tới hắn. Ngược lại là Trương Dịch không nhịn được bật cười, nhưng anh không xấu xa giống hai người kia, còn biết lên tiếng giải vây cho Lý Mộ Nhiên.

“Người kia so với Quách Minh Thành thì ai lợi hại hơn?”

“Hai người họ không đánh nhau nên em không thấy được.” Lý Mộ Nhiên lắc đầu, sau đó lén lút đưa mắt dò xét Tống Nghiễn, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Kỳ quái nhất là đánh xong, tuy rằng họ sẽ xích Quách Minh Thành lại nhưng cũng cho người chữa thương cho anh ấy, thức ăn cũng cũng cung cấp không ít.”

Nghe xong, trong phòng trầm mặc chốc lát, Thẩm Hi vừa ho khù khụ vừa bưng bát đi tới, nói: “Tôi thấy họ… khụ khụ… là đang dùng thú nhân… khụ khụ… luyện binh… khụ khụ khụ…”

Tống Nghiễn tức giận liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Đáng đời!”

Thẩm Hi lườm ngược lại một cái, nếu như không phải sặc cơm ở cổ họng chưa ho ra được, phỏng chừng hắn còn muốn cười to vài tiếng.

Người lớn đều đang suy nghĩ chuyện, Trương Duệ Dương thấy Thẩm Hi ho quá vất vả bèn đứng dậy chạy đi rót chén nước cho hắn, còn ngoan ngoãn nhón chân vỗ lưng cho Thẩm Hi nữa. Hành động của nhóc con khiến Thẩm Hi cảm động vô cùng, ho khan dừng lại, lập tức ôm lấy cậu nhóc, hung hăng hôn hai cái lên khuôn mặt non mềm mới coi như biểu đạt ra yêu thích trong lòng.

“Sau này nhất định tôi cũng phải sinh cục cưng ngoan như vậy.” Hắn xúc động bùi ngùi nói.

“Trước tiên lo tìm vợ đi đã.” Tống Nghiễn khinh thường liếc mắt nhìn hắn.

Thẩm Hi dẩu dẩu môi không nói tiếp. Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm hắn cân nhắc tới chuyện này đâu.

Trương Duệ Dương vừa nhấc tay nhỏ lau đi vết dầu mỡ cùng với nước dính trên má, vừa chạy về chỗ ngồi của mình, leo lên ngồi xong lại bưng bát tiếp tục ăn cơm, phản ứng cực kỳ bình tĩnh.

“Theo lời Mộ Nhiên kể, đối phương đúng là giống đang dùng Quách Minh Thành để rèn luyện cấp dưới, đương nhiên, còn có một khả năng chính là họ đang tìm biện pháp đối phó với thú nhân.” Trương Dịch biểu dương mà sờ sờ đầu con trai, nhỏ giọng căn dặn nhóc ăn từ từ, mới quay đầu nói ra suy đoán của mình.

“Nếu đúng là như vậy, chúng ta càng không cần phải gấp.” Tống Nghiễn xoay ngược đầu đũa gõ nhẹ hai lần lên mép bàn, sau đó hỏi Lý Mộ Nhiên: “Trong căn cứ còn có thú nhân nào khác không?”

“Trước mắt em chưa thấy, nhưng còn rất nhiều nơi em chưa xem…” Nói đến đây, Lý Mộ Nhiên đột nhiên dừng lại, cô cảm thấy nếu kiểm tra hết toàn bộ căn cứ một lần thì không hay lắm, dù sao trong căn cứ còn có rất nhiều người bình thường. Loại hành vi kiểm tra này của cô đã xâm phạm đời tư của những người khác, không khỏi quá mức rồi. Cô cảm thấy hơi không thoải mái.

Tống Nghiễn nhìn cô, tựa hồ nhìn thấu tâm tư trong lòng, mắt hắn hiện lên ý cười, dịu dàng nói: “Em chỉ cần tra soát mấy ngôi nhà chủ yếu của căn cứ thôi, chỗ khác không cần phải để ý đến.” Thành thật mà nói, hắn còn rất sợ Lý Mộ Nhiên lạm dụng tinh thần lực tra xét, sau đó nhìn thấy một số hình ảnh không thể nhìn.

Nghe vậy, Lý Mộ Nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế, qua giai đoạn đầu mới mẻ, cô rất không thích dùng tinh thần lực đi tra xét bốn phía. Nhưng vì hiện thực bức bách nhất định phải nâng lên dị năng, nhất định phải giúp đỡ đội ngũ tìm hiểu bốn phía, nhất định phải cứu người, làm cho cô không thể không dùng đến nó. Thật giống như học sinh không thích làm bài tập, nhưng lại không thể không làm vậy. Cảm giác kia thực ra không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng.

“Mục đích chúng ta tới đây chủ yếu vẫn là cứu người và tìm kiếm dịch tiến hóa, cố gắng đừng gây thêm rắc rối thì hơn.” Tống Nghiễn giải thích với những người khác. Chính hắn mặc dù là người dị hóa nhưng cũng không có nhiều cảm thông đối với người dị hóa không khống chế được tâm tình mình mà tùy ý giết chóc, cho nên hắn còn chưa tới mức mặc kệ là thú nhân vô tội hay không vô tội đều phải cứu.

Những người khác đại khái cũng có ý này, ân oán duyên nợ giữa thú nhân và căn cứ Bách Hiệp không phải là chuyện họ có thể giải quyết, lỗ mãng mà dính vào cũng không phải hành vi sáng suốt. Dù sao chuyện này nếu như đứng ở vị trí trung lập, phân tích từ đạo nghĩa thì thật khó mà nói rõ ai đúng ai sai.

Bởi vậy, đợi đến khi ăn cơm xong, mọi người cũng đưa ra quyết định. Cả nhóm sẽ ở lại căn cứ thêm mấy ngày, vừa nghĩ cách thu đủ lượng dịch tiến hóa, vừa chờ cơ hội ra tay cứu người. Còn cái khác, có thể bớt gây chuyện thì tốt nhất hạn chế lại, miễn cho gặp phải phiền phức.

— 

(*) Tên của người chồng là 单兵 (Thiện Binh), chữ 单 có nhiều cách đọc: [chán]: Thiền, [dān]: Đơn, [shàn]: Thiện. Ở đây họ của nhân vật đọc là Thiện Binh, bạn Đào Tiểu Sơn miêu tả chữ viết là chữ 单 (đơn) trong giản đơn 简单 cho dễ nhớ.