Edit: Yến Phi Ly
Nếu thú nhân kia thuận theo bản năng thì rất tình nguyện đánh một trận với Nam Thiệu, mà giả như có thể xé Nam Thiệu thành mảnh vụn thì càng tốt hơn. Thế nhưng có Đằng Tấn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn không dám vi phạm mệnh lệnh của Đằng Tấn. Hơn nữa hắn vẫn còn lý trí, có thể khống chế bản thân ở một mức độ nào đó, sẽ không bị bản năng và dục vọng điều khiển hoàn toàn. Cho nên hắn rất dứt khoát đạp Nam Thiệu về hướng một nam một nữ kia, mình thì nhanh chóng rời khỏi hiện trường, bám lên một bức tượng phật, ngồi xổm trên đó xem trò vui.
Không có sức hấp dẫn như con người đối với thú nhân, dường như giữa thú nhân với nhau tràn đầy một loại phản ứng đối chọi kỳ quái, nếu đánh nhau thì càng đánh lệ khí càng nặng, chỉ cần không chết, lệ khí này sẽ không mất đi, nhìn hai người Nam Thiệu và Tống Nghiễn thì biết. Bằng không với tình hình hiện tại của Nam Thiệu, bất cứ thú nhân nào cũng đều có thể lập tức dạy hắn phải làm thú nhân thế nào, không cần lãng phí hai người dị năng đã quy phục.
Một nam một nữ kia đã chuẩn bị xong, trong nháy mắt khi Nam Thiệu bị đạp lại đây họ không hề chần chờ mà lập tức ra tay, người đàn ông dùng gió trói buộc Nam Thiệu, người phụ nữ thì tung người nhảy lên, tay phải hóa thành mũi kim loại nhọn dài đâm thẳng về phía đôi mắt Nam Thiệu.
Hai người đều không có vũ khí, Đằng Tấn cũng không nhắc nhở, dường như thú nhân phụ trách tuyển người cũng quên mất, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ một nam một nữ kia sẽ lựa chọn chiến đấu. Nhưng khi chiến đấu bắt đầu, Đằng Tấn và thú nhân khác cũng không quá kinh ngạc hay phẫn nộ, chỉ bình tĩnh quan sát.
Ưu thế của dị năng hệ phong nằm ở phương diện tốc độ và ẩn nấp, còn về lực tấn công cùng với khả năng trói buộc thì với tiến trình tận thế và tốc độ tiến hóa của con người, ít nhất hiện tại vẫn chưa xuất hiện người có thể phát huy hai năng lực này đến trình độ khiến người ta sáng mắt. Nếu là thú nhân không bị thương hoặc là vết thương nhẹ ít ảnh hưởng đến hành động, sức trói buộc của người đàn ông kia sẽ không tạo nên tác dụng quá lớn. Có điều hiện tại Nam Thiệu lại chịu thiệt ở vấn đề năng lực hành động không đến một phần mười lúc thường, hiển nhiên hai người này cũng nắm lấy điểm này cho nên mới dùng chiến thuật như vậy. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần người đàn ông có thể cản trở Nam Thiệu 2 – 3 giây là đủ cho người phụ nữ tấn công.
Trước khi chiến đấu, trong lòng hai người đều đã nắm chắc, chỉ cần đấu theo hình thức kéo dài thời gian, mài hết lệ khí của Nam Thiệu là coi như thành công. Ai ngờ trong nháy mắt khi người phụ nữ ra tay, không biết là xuất phát từ bản năng thời gian dài chiến đấu với sinh vật biến dị hay là vì hận thù đối với thú nhân, quỷ thần xui khiến thế nào mà cô ta lại trực tiếp sử dụng chiêu thức tàn nhẫn hòng lấy mạng. Người đàn ông hợp tác với cô nàng bị giật mình run tay, vì nỗi lòng bất ổn, lực trói buộc bèn yếu đi mấy phần.
Đằng Tấn đứng bên nhìn thấy, đồng tử co lại chợt lóe một tia sáng lạnh nhưng không có động tác gì. Đương nhiên hắn chắc chắn sẽ ngăn cản tại thời khắc cuối cùng, mà trước đó hắn muốn xem thử phản ứng của Nam Thiệu thế nào.
Cảm giác nguy hiểm dâng lên, hơn nữa còn bị trói buộc khiến Nam Thiệu trở nên nóng nảy, trong tình huống thiếu hụt lý trí, thân thể bị bản năng điều khiển, dị năng sinh mệnh vận chuyển theo bản năng. Nam Thiệu tức khắc dùng dị năng hệ phong đang trói buộc mình làm cầu nối, bắt đầu hút lấy lực sinh mệnh của đối phương. Đồng thời mí mắt hóa thành kim loại, bảo vệ tròng mắt yếu ớt.
Keng một tiếng, tay kim loại của người phụ nữ đâm vào mí mắt nhắm lại của Nam Thiệu phát ra tiếng va chạm lanh lảnh. Cô ta không kịp phản ứng, sửng sốt một chút sau đó bèn cắn răng một cái, muốn thực sự ra tay giết chết Nam Thiệu nên gia tăng sức lực. Dù cho mí mắt đối phương cũng đã hóa kim loại nhưng mỏng yếu như vậy có thể ngăn cản được bao lâu?
Có điều đúng lúc này, người dị năng hệ phong bởi vì cảm nhận được sinh mệnh trôi mất, theo bản năng thu hồi luồng gió đang trói buộc tiêu tan trong không khí, cuối cùng Nam Thiệu tránh thoát, tay kiến vừa khôi phục nhấc lên, gạt bay gai kim loại uy hiếp đến hắn.
Người phụ nữ bị chấn động đến mức cả cánh tay đều đã tê rần, nhưng cô ta phản ứng nhanh chóng, một đòn không thành bèn lập tức lùi về sau.
Thú tính chiếm vị trí chủ đạo nên Nam Thiệu cảm nhận được khiêu khích nào sẽ dễ dàng bỏ qua, huống hồ đối mặt vẫn là hai người thường có thể kích phát dục vọng khát máu trong lòng hắn. Hắn vốn chẳng hề lo lắng thân thể nửa tàn phế của mình sẽ có ảnh hưởng gì, bên chân còn nguyên vẹn đột ngột đạp ra, bỗng nhiên nhảy thẳng tới người phụ nữ cách hắn gần nhất.
Người phụ nữ không nghĩ tới Nam thiệu đã tàn tạ như vậy mà còn có thể nhanh nhẹn đến thế, sắc mặt cô ta trắng bệch, bỗng nhiên cuộn mình lăn khỏi chỗ cũ, tránh được một đòn trí mạng này. Khi cô nàng vừa muốn thở một hơi đứng lên, đột nhiên lại thấy bản thân mình rơi vào một vùng bóng tối bao phủ trên đất, một lưỡi hái giơ lên thật cao muốn chém tới.
Tiêu rồi. Trong lòng cô ta lóe lên ý nghĩ này, nhưng lưỡi hái kia bất chợt dừng lại, dường như có thứ gì đang ngăn cản nó hạ xuống.
“Hửm?” Đằng Tấn đang theo dõi ở bên cạnh thấy thế, không hiểu sao híp lại mắt, tiếp tục quan sát.
Nam Thiệu vốn muốn chém chết người phụ nữ từng tạo thành uy hiếp và muốn giết mình này, thế nhưng khi đôi tay kiến nhấc lên định hạ xuống, trong đầu hắn khó giải thích được hiện lên một bóng người mơ mơ hồ hồ nhưng rất đỗi quen thuộc, bên tai dường như có người đang nói với hắn, bảo hắn không thể làm như vậy.
Không thể như vậy, không thể giết người… Giọng nói ấy cứ như niệm kinh không ngừng lặp lại trong đầu làm cho hắn rất buồn bực. Nam Thiệu không muốn để ý tới, thế nhưng bóng hình kia lại làm cho hắn cảm thấy rất quan trọng, muốn bắt giữ lấy, muốn nhìn thấy rõ ràng.
Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nào cho phép bất cứ ai thất thần. Dù chỉ vài giây ngắn ngủi, người phụ nữ thấy cơ hội hiếm có, dứt khoát từ bỏ việc thoát thân, không chút do dự mà nhấc lên bàn tay đã hóa lưỡi dao kim loại, đâm vào vết thương chưa khép lại trên người Nam Thiệu. Đối với phần lớn người thường, lớp phòng ngự của thú nhân rất khó phá tan, mà trước mắt Nam Thiệu rõ ràng không nằm trong danh sách đó, bởi vì Tống Nghiễn tạo ra rất nhiều vết thương trên người hắn, một ít vết thương không nguy hiểm cho tính mạng hiện nay vẫn chưa khép lại. Người phụ nữ cũng không phải tay mơ, dĩ nhiên biết làm thế nào mới có thể thoải mái mà tạo thành tổn thương nặng hơn cho đối phương. Việc này liên quan đến tính mạng của chính mình, cô cũng sẽ không bởi vì đối phương nương tay chần chờ trong nháy mắt mà hiếu kỳ hoặc nhẹ dạ. Dù cho lần này cũng không nguy hiểm đến tính mạng Nam Thiệu, nhưng chỉ cần có thể suy yếu thực lực của đối phương, vậy coi như đã thành công.
Vào lúc này, người đàn ông hệ phong kia cũng tỉnh táo lại, liều mạng bất chấp sinh mệnh bị hao tổn, lần thứ hai quyết định ném dị năng trói buộc Nam Thiệu, trợ giúp cho người phụ nữ thoát thân. Nếu như người phụ nữ kia chết, cơ bản là hắn chẳng có sức tấn công Nam Thiệu, điểm này hắn biết rất rõ ràng.
Đau đớn kéo lực chú ý của Nam Thiệu về, ánh mắt hắn lộ ra sắc máu điên cuồng, vết thương khép lại, khi người phụ nữ muốn rút tay rời đi bèn kẹp chặt giữ lấy tay kim loại của cô ta. Lưỡi hái chầm chậm và kiên định nhấc lên trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, rơi vào đỉnh đầu của cô ta.
Người đàn ông toát đầy mồ hôi, phát hiện dù cho mình có dùng hết toàn lực cũng trói buộc không được Nam Thiệu bị đau đớn kích thích nổi điên, chỉ có thể hơi làm cho hắn chậm lại mà thôi. Mắt thấy người phụ nữ sẽ bị chém thành hai khúc, đôi tay kiến sắc bén kia lần thứ hai dừng lại trên không trung.
Đằng Tấn không khỏi ồ lên một tiếng. Nếu như nói một lần là bất ngờ, như vậy hai lần đều như vậy có phải Nam Thiệu còn có thể tự kiềm chế hay không?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Nam Thiệu khàn giọng sắc bén mà rống lên cái gì đó, tay kiến khẽ nghiêng đổi đánh thành vỗ, gạt người phụ nữ bay ra ngoài. Sau đó Nam Thiệu không tiếp tục để ý trước mắt có còn ở trong chiến đấu hay không, càng không để ý vết thương đang trào máu tươi, hắn ngồi xuống ngay tại chỗ.
Sau khi người phụ nữ ói ra một ngụm máu thì dù có ngốc tới mấy cũng rõ ràng đối phương đã tha mạng cho mình, bằng không ngay từ lần đầu tiên đối mặt e là cô ta đã chẳng còn giữ nổi mạng sống này, bởi vậy sau khi bò lên khỏi mặt đất cô nàng bèn hơi chần chờ, không biết có nên tiếp tục hay không. Người đàn ông có dị năng hệ phong đứng cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch, cũng do dự không thể tự quyết định.
May là lúc này Đằng Tấn phất phất tay, ra hiệu bọn họ lui xuống. Hai người nhất thời như được tha tội, không chút do dự mà rời đi.
“Tên kia mới vừa gọi hai chữ gì?” Đằng Tấn thấp giọng hỏi Lý Diễn Hậu.
Lý Diễn Hậu lắc đầu. Một tiếng kia thật sự là quá mơ hồ, e rằng chỉ là gào thét không có chút ý nghĩa nào, dù sao thú nhân vốn là như vậy, không có việc gì cũng thích rống giận vài tiếng.
Đằng Tấn lại cảm thấy không phải đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng không truy hỏi, chỉ là sờ sờ cằm, chú ý động tĩnh của Nam Thiệu. Đám thú nhân đang theo dõi chung quanh đợi một phút chốc cũng không thấy chuyện gì cảm thấy không thú vị bèn tản đi, nên làm gì thì tiếp tục làm cái ấy.
Nam Thiệu sau khi buột miệng hô lên hai chữ kia mới phản ứng được bản thân đang gọi cái gì.
Trương Dịch! Là Trương Dịch! Trương Dịch mất tích rồi, hắn phải đi tìm Trương Dịch. Ngay khi nhận thức này hiển hiện rõ trong đầu, bộ não vốn hỗn loạn mơ hồ của hắn dần dần bắt đầu khôi phục tỉnh táo. Chuyện từ hôm qua sau khi biết được tin Trương Dịch mất tích đến lúc sau ngơ ngơ ngác ngác đánh nhau với Tống Nghiễn tới mức một mất một còn, rồi bị người khác nhân cơ hội bắt sống cho đến khi được một đám thú nhân cứu, mang đến chỗ này, đủ mọi chuyện tựa như kéo tơ bóc kén, chầm chậm rõ ràng hiện lên ở trong đầu.
Nam Thiệu hoàn toàn bình tĩnh lại. Mà điều này vẫn chưa kết thúc, hắn phát hiện mình không bị khống chế bắt đầu nhớ lại những chuyện lúc trước khi hắn và Trương Dịch đi tới Vân Châu rồi đụng phải nạn kiến bay.
Lúc đó hắn gặp những người kia, trò chuyện, bàn bạc sau đó đụng độ bầy kiến bay thì chia tổ chiến đấu. Khi mọi người không có cách nào trốn chạy khỏi tuyệt vọng, hắn chủ động ra ngoài, vô số kiến bay nhào tới trên người hắn, thân thể hắn bị gặm nuốt, khép lại, rồi lại bị gặm nuốt, khép lại, khi đó cảm giác cô độc bao trùm lấy tâm trí Nam Thiệu, sau đó hắn đụng độ kiến chúa…
Thời gian dường như đảo ngược, lần thứ hai trở lại giai đoạn ấy, bao gồm cả mấy tháng sau đó khi ở trong bụng kiến chúa. Điều khác biệt duy nhất chính là lần này hắn không phải là người tự trải nghiệm mà là kẻ đứng bên cạnh quan sát, từ đầu đến cuối đều duy trì tỉnh táo, biết mình đang làm gì, cũng biết được tình trạng của chính mình.
Phảng phất hệt như trôi qua cực kỳ lâu, mà trên thực tế mới chỉ hơn một giờ, Nam Thiệu rốt cục thở dài một hơi, thân thể khẽ động, vết thương khép lại, phần còn lại của chân tay đã bị cụt được chữa trị mọc lại nguyên vẹn. Sau đó hình kiến được rút đi, một lát sau Nam Thiệu khôi phục lại hình người, ngoại trừ tóc dài như trước thì không có một chút dáng vẻ hóa kiến nào sót lại.
“Cho tôi bộ quần áo.” Hắn mở mắt ra, nói với Đằng Tấn đang mang ánh mắt đầy vẻ tò mò quái lạ vẫn luôn chờ ở nơi đó, giọng điệu nhờ vả không có một chút khách sáo nào.
Đằng Tấn dĩ nhiên cũng không tức giận, hắn ra hiệu cho Lý Diễn Hậu đi lấy bộ quần áo lại đây. Thú nhân bọn họ cũng sẽ cất chứa một ít vật tư, quần áo đệm chăn này đó đều có, chỉ có điều hình thể thú nhân quá lớn nên mặc chẳng vừa, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp cắt may một lần nữa. Đương nhiên, cuộc sống tỉ mỉ tinh tế như vậy đối với thú nhân không quá nhẫn nại là một chuyện hết sức thống khổ, vì vậy tác dụng của tù binh bị bắt tới bèn được thể hiện rõ rệt. Không quản bọn họ có thể may vá hay không, dù sao cũng giỏi hơn thú nhân rồi.
“Bạn của tôi đâu?” Chờ mặc quần áo vào, Nam Thiệu hỏi tiếp.
***
Mang Tống Nghiễn trở về là một thú nhân rất có tư duy, khi Đằng Tấn nói tùy tiện vứt Tống Nghiễn đi đâu đó mặc hắn tự sinh tự diệt, người này bèn trực tiếp đưa Tống Nghiễn tới hầm băng trên tầng chót của hang động.
Hầm băng là nơi chuyên dùng để đóng băng thi thể, bất kể là thú nhân hay là người thường thì sau khi chết đều được đặt ở nơi này. Đương nhiên, người thường là chỉ những người sống sót bị mang về hang động rồi chết, mới có thể được đưa xác vào trong đó. Nếu như là giao chiến ở bên ngoài, thi thể người sống sót sẽ không được mang về, chỉ cần không vì trả thù mà bị đưa xác đến căn cứ Bách Hiệp dùng làm lời cảnh cáo, thì tất cả đều được chôn cất ngay tại chỗ. Mà thi thể của thú nhân thì lại được mang về, trịnh trọng bỏ vào bên trong hầm băng để đóng băng.
Đằng Tấn làm như vậy đương nhiên không phải là muốn giữ lại thi thể để triển lãm hoặc là dự trữ lương thực, mà là hắn có ý định để cho các thú nhân cấp dưới hình thành thói quen tôn trọng người chết. Dù sao quá trình hình thành thú nhân chính là quá trình hết thảy ranh giới luân lý đạo đức cố hữu của loài người khi xưa bị đánh phá, Đằng Tấn cũng không muốn khi thú nhân nắm giữ sức mạnh to lớn đồng thời lại vứt bỏ mất cảm giác kính nể tôn trọng cơ bản, như vậy không chỉ là tai họa đối với con người mà đối với bọn họ cũng chẳng phải chuyện tốt.
Có người thích xét nét người khác, có người càng coi trọng việc tự xét lại bản thân, Đằng Tấn rõ ràng thuộc về người sau. Chính bởi vì hắn nhận ra được tâm tính bản thân biến hóa, cho nên hắn mới đặc biệt chú ý điểm này. Hơn nữa cho tới bây giờ, không ai rõ thú nhân có thể di truyền đời kế tiếp hay không, không rõ gây giống ra đời sau vẫn là con người bình thường hay sẽ giữ những đặc trưng hiện hữu của thú nhân. Hắn không thể không suy tính nhiều hơn một chút, làm sao cũng không thể khiến quan hệ giữa thú nhân và con người đi tới nông nỗi nước lửa kị nhau.
Hầm bằng gần như nằm trên đỉnh chóp của ngọn núi này, có rất nhiều lỗ hổng thông với bên ngoài khiến không khí lạnh lẽo rót vào, tuy không có mưa tuyết xâm lấn nhưng nhiệt độ lại xuống dưới -500C, dù cho là thú nhân chịu rét giỏi thì cũng không có cách nào ở lâu. Thú nhân kia cảm thấy Tống Nghiễn chắc chắn phải chết, cho nên trực tiếp mang tới nơi này, thả vào trong hầm bằng rồi không quan tâm tới hắn nữa, đỡ cho người chết rồi lại phải khó khăn mà khiêng lên trên này, phải biết rằng người chết sẽ nặng và khó di chuyển hơn so với người sống rất nhiều.
Nói là hầm băng, bên trong thật ra không phải đâu đâu cũng là tường băng trụ băng giống hang động bên dưới, chỉ là nơi này nhiệt độ thấp, hơn nữa cực kỳ khô ráo, bên trong chỉ đặt bảy cỗ thi thể bị đóng thành tảng băng, hai người bình thường và năm thú nhân, chúng được dựng đứng như quan tài sắp xếp gọn gàng. Có ánh sáng chằng chịt chiếu rọi vào, mặc dù không thể nói là sáng ngời nhưng trong hầm xem như là người bình thường cũng có thể miễn cưỡng thấy được vật.
Nếu như là cơ thể không bị thương và sức sống dồi dào, như vậy nhiệt độ thấp mặc dù có chút ảnh hưởng đối với Tống Nghiễn nhưng sẽ không quá lớn, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không quá lớn. Nhưng tình hình trước mắt của hắn vô cùng gay go, sức đề kháng thấp e cũng không bằng người dị năng thông thường. Nhiệt độ hạ thấp khiến tốc độ vận chuyển máu của hắn trì trệ, tư duy hỗn loạn cùng với cảm xúc táo bạo dần dần bị đuổi ra khỏi thân thể, vốn Tống Nghiễn còn đang thở yếu ớt lại bị cơn buồn ngủ tập kích.
Ngay tại lúc này, một bóng người lén lút run run rẩy rẩy chui vào. Đầu tiên là người nọ cẩn thận nhìn một lượt bốn phía chung quanh, xác định không có những người khác mới cầm một hòn đá trên vách núi ném về phía Tống Nghiễn cách đó không xa, thấy hắn không nhúc nhích mới cẩn thận tới gần.