Edit: Yến Phi Ly
Lý Mộ Nhiên sửng sốt. Trương Dịch sửng sốt. Mấy người Thẩm Hi cũng cùng sửng sốt.
Đoạn đường này trải qua biết bao thiên tân vạn khổ, không có ai biết điểm cuối cùng ở nơi nào, chỉ biết mải miết đi về hướng Tây, dường như vĩnh viễn cũng đi không tới. Nào ngờ trong chớp mắt lại có kẻ nói cho bọn họ biết kết thúc rồi, dưới trạng thái không hề chuẩn bị tâm lý, mọi người không chỉ không thở phào một hơi, trái lại khó giải thích được có loại cảm giác hụt hẫng.
“Thứ anh muốn tìm chính là cái này sao?” Vẫn là Trương Dịch phục hồi tinh thần lại trước tiên, không nhịn được chỉ vào đàn tế hỏi. Mặc dù anh cảm giác được hang đá này có chút lạ thường, nhưng đàn tế nhìn qua lại rất là bình thường, nếu Quỷ Bệnh vẫn luôn tìm kiếm cái này, không khỏi sẽ có chút thất vọng.
Quỷ Bệnh liếc mắt nhìn anh, vốn gã không định trả lời, cũng không biết nghĩ đến cái gì bèn thay đổi chủ ý.
“Ở trong này, nếu mấy người muốn xem thì có thể mở ra.” Nói đoạn gã khom lưng dùng tay áo phất đi bụi bặm trên đàn tế, vẽ ra một loạt thao tác hoa cả mắt, chỉ chốc lát sau, đàn tế kia lẳng lặng nứt ra trước tiếng ho khan dữ dội vì tiêu hao quá độ của Quỷ Bệnh, đàn tế bỗng chốc trông vô cùng đặc biệt, mở ra giống như tám cánh hoa sen.
Ở vị trí nhụy hoa là một ngọn đèn màu xám đen, bên trong đèn không dầu nhưng có một ngọn lửa xanh to bằng nắm tay trẻ em đang lẳng lặng mà thiêu đốt. Trong nháy mắt nhìn thấy ngọn lửa ấy, không, phải nói là tại một khắc đàn tế nứt ra kia, dường như có một con hung thú hồng hoang bị phóng thích ra ngoài, một sức mạnh uy hiếp thô bạo nhào tới trước mặt khiến cho đám Trương Dịch tê cả da đầu, toàn thân tóc gáy dựng đứng, cứng đờ ở nơi đó, phảng phất như chỉ cần hơi nhúc nhích thôi là sẽ bị cắn nuốt mất.
“Đây là lửa Phần Thiên.” Quỷ Bệnh ngừng ho khan, nói, ánh mắt gã nhìn ngọn lửa kia chẳng hề sợ hãi giống như đám Trương Dịch, cũng không có cẩn thận lo lắng, ngược lại tràn đầy yêu thích.
“Tỉnh Bách Hiệp sở dĩ có nhiệt độ cao hơn so với những địa phương khác, mà thực vật biến dị lại ít ỏi chính là bởi vì sự tồn tại của nó.” Dường như ngọn lửa này làm cho gã cảm giác rất thoải mái, ngay cả nói chuyện cũng thông thuận hơn nhiều, không cần phải thở dốc dừng lại nữa. Có lẽ là bởi vì như vậy, hay hoặc giả là cảm thấy cần phải cho mọi người cùng gã tới đây một câu trả lời thỏa đáng, không đợi những người khác hỏi, Quỷ Bệnh đã chủ động giải thích tỉ mỉ.
“Nó cần phải hấp thu sự sống mới có thể trưởng thành. Chắc chắn từ trước tận thế trước, thành phố này đã nóng bức hoang vu, thực vật không dễ dàng sinh trưởng, tuổi thọ của người bản địa cũng ngắn hơn so với những địa phương khác.”
Nhóm Thẩm Hi là người trong đội C2, chuyên chủ quản về tình báo, hiển nhiên biết rõ như lòng bàn tay tình hình các các tỉnh trên toàn quốc, mặc dù không biết Quỷ Bệnh nói tới nguyên nhân là thật hay giả, nhưng những chuyện phía sau lại hoàn toàn là sự thực. Bách Hiệp nhiều hoang mạc thung lũng, khí hậu nóng bức, cây cỏ khó mà sinh sôi nảy nở, thảm thực vật xác thực cực kỳ thưa thớt, hơn nữa hoa mầu cũng có khả năng tồn tại rất thấp, chỉ có điều nơi đây vẫn luôn bị cho là do thổ địa cằn cỗi, thiếu nước, cho nên đây là tỉnh nghèo nhất cả nước. Vẫn là sau khi quốc gia phát triển, nâng đỡ thúc đẩy, dùng bề mặt kỳ lạ và các di tích cổ để tăng cường ngành du lịch thì cuộc sống của mọi người mới dần dần có tiến triển. Nhưng mà mặc dù là như vậy, người của tỉnh Bách Hiệp đều chỉ có tuổi thọ trung bình bốn mươi lăm, ít đi hai mươi, ba mươi năm so với những địa phương khác. Mà nếu như nói tất cả những thứ này là do đóa hoa lửa trước mắt tạo thành, Thẩm Hi vẫn không thể nào tin được, dù sao cách gần như vậy, ngoại trừ trong lòng khó giải thích được phát lên cảm giác ngột ngạt sợ hãi thì hắn cũng không cảm thấy quá nóng.
“Lửa này có linh, có thể tự mình thu bớt, bằng không toàn bộ tỉnh Bách Hiệp e rằng đều là một vùng đất cằn cỗi.” Dường như nắm bắt được ý nghĩ của Thẩm Hi, Quỷ Bệnh nhàn nhạt nói. “Nếu như hết thảy sinh linh đều diệt vong, nó cũng không cách nào trưởng thành.”
“Lửa Phần Thiên hẳn từng bị người phát hiện ở vạn năm trước, nhưng vì lúc đó còn quá nhỏ yếu cho nên người kia cũng không lập tức lấy đi, mà là dùng đá Già Thiên bố trí cấm chế che giấu nó ở đây, để cho nó tự mình trưởng thành, đợi lúc thành thục sẽ quay lại thu lấy. Chẳng qua không biết đã xảy ra biến cố gì, hoặc là thời cơ chưa tới, người kia còn chưa xuất hiện.”
Theo Quỷ Bệnh suy đoán, trong mắt mọi người không khỏi hiện ra một cảnh tượng cổ kính xưa cũ, dường như nghe được câu chuyện truyền thuyết từ thuở xa xưa.
“Nếu lấy ra một mảnh đá Già Thiên lớn như thế, có thể thấy lửa linh mà không lấy, lai lịch người này hiển nhiên không đơn giản.” Quỷ Bệnh lẩm bẩm một câu, tựa như đang tự nhủ thầm một mình, sau đó mới khôi phục giọng bình thường: “Đá Già Thiên này không chỉ có thể che lấp thiên cơ, ngăn cản tra xét thần thức mà còn có thể khiến người ta theo bản năng xem nhẹ nó cùng với tất cả mọi thứ xung quanh nó. Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô thăm dò không được.” Lời này gã nói với Lý Mộ Nhiên. Mà gã vẫn luôn không có cách nào suy tính ra thứ bản thân muốn tìm là cái gì, cùng với địa điểm cụ thể ở đâu cũng là bởi vì duyên cớ này. Đây là điều khi nhìn thấy hang đá Quỷ Bệnh mới bừng tỉnh rõ ràng.
Nói đến đây, gã chợt nghĩ tới Long Thái Cốc theo bọn họ một đường mà ngay cả gã cũng đều chỉ hơi có cảm giác nhưng lại không tính ra được: “Con nhện người kia cư trú ở đây trong thời gian dài, trên người tất nhiên mang theo mảnh vỡ của đá Già Thiên, có thể hỗ trợ ẩn nấp cho nên khiến người khác khó có thể phát hiện.” Không thì dùng sự nhạy cảm của người dị hóa, Tống Nghiễn đâu thể truy đuổi lâu như vậy mà vẫn không phát hiện được nó.
Quỷ Bệnh cảm thấy bản thân đã giải thích được kha khá, ánh mắt lần thứ hai trở về với đóa hoa lửa trong ngọn đèn kia, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt: “Lửa Phần Thiên ngậm lượng lớn sự sống, tôi muốn dùng nó rèn luyện thân thể, tu bổ linh mạch bị hủy. Mấy người ở đây không phù hợp, tốt nhất là nên rời đi, một khi tôi thức tỉnh nó, tất cả đồ bên trong hang đá này đều sẽ bị thiêu cháy thành tro bụi.”
“Vậy nếu ở bên ngoài hang đá thì sao, những địa phương khác có chịu ảnh hưởng hay không?” Trương Dịch hỏi. Lời Quỷ Bệnh nói là thật là hay giả, rất nhanh là có thể nghiệm chứng, hiện tại điều anh cần xác định chính là ngọn lửa này có lợi hại như đã nói hay không, một khi nó phát tán liệu có làm cho cả tỉnh Bách Hiệp đều hóa thành tro hay không. Phải biết rằng ở Bách Hiệp có thể còn có một căn cứ người sống sót và cả Nam Thiệu với Tống Nghiễn không biết đã chạy đi nơi nào nữa.
“Tôi sẽ hoàn thiện cấm chế, không để cho hơi thở của nó tản mát ra khỏi phạm vi của đá Già Thiên.” Quỷ Bệnh trả lời, “Chẳng qua một khi tôi dung hợp hoàn toàn lửa Phần Thiên, nhiệt độ của tỉnh này sẽ hạ xuống đột ngột, trở nên tương đồng với những tỉnh thành khác, sinh vật biến dị cũng sẽ nhiều lên.” Nói đến đây, gã hơi dừng lại, dường như rõ ràng điều mà Trương Dịch lo âu trong lòng, vì vậy bèn bổ sung: “Nhưng chuyện này cũng không phải là điều xấu, bởi vì nếu vẫn luôn bỏ mặc lửa Phần Thiên tiếp tục tồn tại, không chỉ là tuổi thọ của người trong tỉnh này bị rút ngắn mà các vùng lân cận dần dần cũng sẽ chịu ảnh hưởng.”
Quỷ Bệnh có thể giải thích đến một bước này đã là không dễ dàng, huống hồ nhóm Trương Dịch biết rõ, với khả năng của gã, dù mọi người muốn ngăn cản chỉ sợ cũng không ngăn được, huống hồ còn chẳng hề có lý do để ngăn. Tuy nhiệt độ chợt giảm xuống, người may mắn sống sót của tỉnh Bách Hiệp chưa kịp chuẩn bị, nhất định sẽ vấp phải một ít khó khăn. Mà việc này bọn họ không giúp được gì, dù cho sớm đi thông báo cũng chưa chắc có người sẽ tin, tin rồi gặng hỏi nguyên nhân thì bọn họ cũng không có cách nào giải thích được, bởi vậy chỉ có thể gửi hy vọng vào việc người ở Bách Hiệp cùng với căn cứ từng xét thấy tình hình các tỉnh khác mà có đồ sưởi ấm dự trữ.
Có điều trải qua tận thế ập xuống bất ngờ cùng với mưa lớn dị biến sau đó, bây giờ những người may mắn còn sống sót bất kể là thể chất hay là năng lực chịu đựng đều tăng cao rất nhiều, vượt qua cửa ải hạ nhiệt độ hẳn không phải là vấn đề. Huống hồ Bách Hiệp dù có nghèo thì cũng là một tỉnh lớn, vật tư sưởi ấm tuyệt đối không thể thiếu, chỉ là cần phí chút khổ cực cùng với thời gian đi tìm về mà thôi.
“Vậy tụi em sẽ ở trong thành phố chờ anh. Anh cần bao nhiêu thời gian ạ? Đến lúc đó em tới đón anh.” Lý Mộ Nhiên nói. Thực ra cô biết khi Quỷ Bệnh nói giao dịch kết thúc thì tức là cô có thể rời đi, thế nhưng cô vẫn vờ như không nghe ra ý tứ này. Cô rất hi vọng sau khi Quỷ Bệnh tốt hơn vẫn đồng ý trở lại với nhóm cô. Không nói tới năng lực của gã, chỉ vì đã đồng hành lâu như vậy, Lý Mộ Nhiên đã sớm xem Quỷ Bệnh là trưởng bối đáng kính cũng như bạn bè đáng trân trọng, lòng cô thực ra có chút không muốn chia lìa.
Quỷ Bệnh nhìn cô một cái, không biết gã có hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô hay không mà chỉ trầm mặc chốc lát rồi liếc nhìn Trương Dịch, cuối cùng nói: “Nhanh thì mười ngày, chậm thì một tháng, cô không cần tới, tôi sẽ tự đi tìm mọi người.” Càng không có ý từ chối tấm lòng muốn giữ gã lại của Lý Mộ Nhiên.
Lý Mộ Nhiên lập tức không khỏi cao hứng. Ngược lại là Trương Dịch có hơi khó giải thích được, anh cảm giác ánh mắt khi Quỷ Bệnh nhìn mình rất kỳ quái, dường như ẩn chứa một loại hàm ý nào đó mà chính anh cũng quá nguyện ý nghiên cứu. Hơn nữa khi anh bắt đầu lên tiếng dò hỏi, đối phương cũng từng liếc mắt nhìn anh như vậy. Tâm lý anh mơ hồ cảm thấy bất an, cộng thêm lo lắng cho Nam Thiệu, vì vậy anh theo bản năng mà trốn tránh vấn đề này. Trương Dịch quyết định chỉ cần Quỷ Bệnh không mở miệng thì anh tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi han.
Chờ Lý Mộ Nhiên mang theo mọi người rời đi, Quỷ Bệnh bèn không trì hoãn nữa, gã đóng cửa gỗ lại rồi cắt ngón tay, dùng máu mình tu bổ hoàn chỉnh phù văn đã bị phá hỏng. Trên thực tế gã còn không mong muốn lửa Phần Thiên bị lộ ra ngoài hơn cả đám Trương Dịch, bởi như vậy nhất định sẽ khiến cho Tần Tuyên phát hiện. Cũng may nhờ đá Già Thiên, bằng không lúc trước khi Tần Tuyên luyện hóa tinh cầu này chỉ sợ đã phát hiện ra lửa Phần Thiên rồi, nào còn có thể để lại cho gã. Tuy lửa linh đối với tu giả đã nhập đạo không có tác dụng gì, nhưng giả như tiêu hao hết thảy sinh linh của một mảnh tinh vực để bồi dưỡng, để cho nó lớn lên thành lửa thần thì ngay cả Đạo tôn chỉ sợ cũng phải vì đó mà động lòng. Gã tin tưởng với tâm tính của Tần Tuyên, không phải là không làm được chuyện như vậy.
Nơi hang đá bị đánh thông cho thấy toàn bộ điểm yếu của cấm chế, bởi vì thời gian xa xưa nên dần dần mất đi tác dụng, mới có thể bị người bình thường đào ra. Cũng nhờ như vậy, bằng không dù Quỷ Bệnh có thể thăm dò thiên cơ, chỉ sợ cũng không tìm được nơi đường sinh cơ của bản thân tồn tại.
Đáng tiếc duy nhất chính là lửa Phần Thiên mới chỉ là lửa linh, bên trong bao gồm sinh cơ chỉ đủ chữa trị cho linh mạch bị phá hủy của Quỷ Bệnh, giúp gã có thể vận dụng linh lực, mà hoàn toàn không đủ để chống đỡ cho gã khôi phục lại trạng thái mạnh nhất, không đánh tan được sự giam cầm của mảnh đất hoang phế này. Nhưng may mắn lửa Phần Thiên mới chỉ là lửa linh, bằng không mảnh đất nho nhỏ này chỉ sợ đã sớm bị thiêu huỷ, làm sao có khả năng để cho gã gặp gỡ.
Nghĩ đến đây, tâm tình Quỷ Bệnh trở nên bình tĩnh an hòa, không oán không vui, giơ chân bước vào đàn tế đã nứt ra hình thành hình dạng cánh hoa đá. Gã khoanh chân ngồi xuống, tay bấm ấn quyết, chậm rãi đưa về phía ngọn lửa lẳng lặng thiêu đốt chính giữa.
Khi đám Trương Dịch trở lại trại, Mạnh Nguyên tuy rằng gãy một cánh tay nhưng dù sao vẫn còn sống, đối với tận thế bất cứ lúc nào cũng có thể tử vong, có thể còn sống chính là một điều may mắn. Bởi vậy mọi người, bao gồm cả chính anh ta đều không quá xoắn xuýt đối với việc này.
Điều khiến Trương Dịch lo lắng chính là Lý Mộ Nhiên không tìm được Nam Thiệu. Không chỉ riêng Nam Thiệu mà ngay cả Tống Nghiễn cũng chẳng thấy tăm hơi. Bây giờ bán kính tra xét của Lý Mộ Nhiên đã đạt đến 100km, chuyện này có nghĩa là nếu như hai người bọn họ không phải bị đá Già Thiên che lấp làm cho cô không có cách nào nhận biết thì chính là đã chạy ra khỏi phạm vi 100km kia.
Có điều xét thấy thực lực của hai người, bất kể là Trương Dịch hay Lý Mộ Nhiên đều không quá lo lắng đối với an nguy của bọn họ. Hai người lo lắng chính là bọn họ sẽ gặp phải người của căn cứ Bách Hiệp, theo lời người nhện Long Thái Cốc nói thì căn cứ Bách Hiệp không quá hữu hảo đối với người hóa thú, nếu như hai người đụng độ sẽ khó đảm bảo không xảy ra chuyện.
“Mộ Nhiên, còn phải khổ cực em một chút, chúng ta đi tìm hai người họ.” Trương Dịch không thể thờ ơ, anh biết nếu Nam Thiệu không tìm được mình thì khẳng định sẽ phát điên. Vì vậy dù cho lúc này thân thể đã đến cực hạn, vết thương còn cần chữa trị, anh cũng chỉ có thể chống đỡ, bởi vì đổi người khác đi e rằng rất khó gọi được Nam Thiệu trở về. Cũng may dị năng của Lý Mộ Nhiên tìm người dễ dàng, anh nghĩ sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.
Trong lòng Lý Mộ Nhiên cũng cực kỳ lo lắng cho Tống Nghiễn, dù Trương Dịch không đưa ra đề nghị thì bản thân cô cũng sẽ tự đi tìm. Lúc này có Trương Dịch đi chung tự nhiên càng tốt hơn.
Họ muốn đi tìm người chứ không phải đi đánh nhau, cho nên đám Thẩm Hi cũng không cần thiết đồng hành. Trương Dịch dặn dò Thẩm Hi vài câu, giao Trương Duệ Dương cho hắn bèn đi cùng với Lý Mộ Nhiên.
Lúc này sắc trời đã sáng rõ, thiết kế phòng ngự của trại đã đã hoàn toàn xây xong trong đêm qua, hang động được đào trước đó để trốn khi khẩn cấp được mở rộng, buổi tối mọi người sẽ ngủ bên trong, so với ngoài trời sẽ an toàn hơn rất nhiều. Ngay cả Đại Thanh đều chui vào, nghênh ngang chiếm một khoảng lớn. Mà lần này vị thần có công lớn như Ú Ú lại núp ở tận cùng bên trong góc nhỏ, Dương Dương và nó nhét chung một chỗ, thì thầm trò chuyện không ngừng. Ú Ú đã ngủ quá lâu, Trương Duệ Dương có đầy bụng tâm sự muốn nói với nó, dù cho một đêm dằn vặt, lúc này vì Trương Dịch trở về nên nhóc đã thanh tĩnh lại, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau nhưng vẫn còn ở nơi đó cố gắng chống đỡ.
Thẩm Hi chỉ liếc mắt nhìn, lắc đầu một cái không thúc giục. Đợi khi nhóc con không chịu đựng được nữa, nằm nhoài trên người Ú Ú ngủ say thì hắn mới đi qua, dùng chăn quấn lấy cậu nhóc, để nhóc ngủ yên trong góc như trước.
Khi Lãnh Phong Trần biết Quỷ Bệnh đã tìm được đồ gã muốn ở thành phố Long Khẩu bèn lẳng lặng rời đi, anh ta không chào hỏi bất kỳ ai. Một đường đi tới, anh ta vốn cũng không dung nhập vào đoàn xe nên khi đi cũng không ai quá để ý, nhiều lắm cũng chỉ nhíu mày, cảm thấy người này quá đơn độc mà thôi.
Ngược lại là Viên Tấn Thư thì xoắn xuýt một phen, sau đó gã quyết định không thừa dịp Quỷ Bệnh tạm thời không rảnh bận tâm mình mà chuồn êm. Gã quyết định chờ một chút xem nếu như khí trời xảy ra biến hóa đúng như lời đám Thẩm Hi trở về nói, tốt nhất là gã vẫn nên biểu hiện thành thật ngoan ngoãn một chút sẽ tốt hơn. Còn nếu mọi chuyện xảy ra ngược lại thì sẽ chứng minh người kia không mạnh như trong tưởng tượng, lúc ấy gã nghĩ cách vươn mình cũng chưa muộn. Hơn nữa tên họ Lãnh kia nhất định sẽ đi, biết đâu sẽ xảy ra chút chuyện thú vị để cho mình kiếm lợi cũng không chừng.
Chính như Viên Tấn Thư suy đoán, lúc này Lãnh Phong Trần đang cấp tốc đi tới thành phố Long Khẩu. Anh ta đi heo về hướng Tây vốn chính là vì muốn biết rõ lời Quỷ Bệnh nói có mấy phần chân thực, muốn mò rõ ràng lai lịch của Quỷ Bệnh, bây giờ nghe nói mục đích đã đạt đến, đương nhiên phải đích thân đi xem thử tình huống. Huống hồ Lãnh Phong Trần rất có hứng thú đối với những thứ mang tên phách lối như đá Già Thiên hay lửa Phần Thiên, đơn thuần là tò mò không biết chúng có thần kỳ như lời Quỷ Bệnh nói hay không.
Có điều anh ta cũng tự biết thân biết phận, biết đám Lý Mộ Nhiên không ưa mình nên cũng lười đến cầu xin người ta đưa mình đi, mà là tự thân đi tìm. Ngược lại từ trong lời nói của người trở về Lãnh Phong Trần có thể nghe ra Quỷ Bệnh muốn dừng lại một đoạn thời gian không ngắn, đủ cho anh ta chậm rãi tìm.
Đương nhiên, anh ta cũng chẳng hề tản mạn không mục đích.
Thành phố Long Khẩu, siêu thị nhỏ, có xác zombie cùng với xác người nhện, phụ cận có hầm trú ẩn, chỉ mấy điểm này đã đủ cho anh ta nhanh chóng tìm tới mục tiêu.