Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 292: Người dị hóa (8)

Edit: Yến Phi Ly

Nhà dân này cách nơi họ chuẩn bị qua đêm trước đó hơn 30km, là một ngôi nhà hai tầng nhỏ, lưng tựa vào chân núi, phía trước có một khoảng sân rộng rãi. Chỉ tiếc là bức tường rào bao quanh lại sụp đổ và mọc ra cây gai leo chừng mười thước, bên cạnh rải rác phân bố một ít xương trắng và quần áo giày dép rách nát, có lẽ đây mới là nguyên nhân vì sao đồ trong nhà còn có thể bảo tồn nguyên vẹn.

Lý Mộ Nhiên vừa cẩn thận xem xét bốn phía, xác định vị trí hiện tại của bản thân không nằm trong phạm vi tấn công của gai leo biến dị, chung quanh cũng không có nguy hiểm gì khác, cô mới bình tĩnh lại bắt đầu tìm kiếm Tống Nghiễn. Nói thế nào cũng phải ngăn hắn lại trước khi hắn về, dù sao cô thực sự không dám xác định loại cảm giác nguy hiểm kia có phải là ảo giác của mình hay không, cẩn thận chút chung quy sẽ không thừa.

Tống Nghiễn đang ở trong thị trấn, khi hắn ở bên ngoài tẻ nhạt một mình đã từng đi qua đây, nơi này cách thôn Tam Gia phải hơn 40km, cách ngôi nhà mà hắn và Lý Mộ Nhiên chuẩn bị qua đêm cũng gần 14km, ngược lại là gần nhà dân mà hiện tại Lý Mộ Nhiên đang ở hơn rất nhiều. Lúc Lý Mộ Nhiên tìm thấy Tống Nghiễn, hắn đang mang theo mấy túi đồ to trở về.

Nhìn thấy Lý Mộ Nhiên, đầu tiên là hắn sửng sốt một chút, sau đó lập tức liếc nhìn hai chân của cô, tiếp đó sắc mặt bèn trở nên cực kỳ khó coi.

Lý Mộ Nhiên hiểu rõ hắn, vội vàng nói nguyên nhân mình đi ra, rốt cục cũng có thể dời lực chú ý của Tống Nghiễn đi.

Lông mày Tống Nghiễn nhăn lại, hắn quan sát tỉ mỉ cô một lượt để xác định cô không bị thương, mới suy nghĩ vài giây rồi nói: “Đi tới chỗ của em.” Ấn theo ý của hắn vốn là muốn quay về kiểm tra để xác định khởi nguồn của nguy hiểm là gì, nhưng điều kiện tiên quyết là khi hắn chỉ có một thân một mình, hiện tại có Lý Mộ Nhiên ở bên, hắn không thể mạo hiểm như vậy, dù cho hắn tự tin có thể bảo vệ cô thì cũng không thể khiến cô mạo hiểm.

Lý Mộ Nhiên cũng cảm thấy không cần thiết đi mạo hiểm như vậy, nghe thấy lời Tống nghiễn rất hợp ý, vì vậy vui vẻ mà dẫn hắn về nhà dân hai tầng có dây leo gai canh chừng. Có hắn ở đây, cây gai leo kia cơ bản sẽ không mang đến uy hiếp gì cả.

Ai biết mới vừa đến nơi, Lý Mộ Nhiên đã bị Tống Nghiễn ấn lên giường đầy bụi bặm, hắn nhào lên bắt đầu kéo quần của cô. Lý Mộ Nhiên sợ hết hồn, cho là hắn lại muốn xằng bậy, không khỏi vội vàng muốn chết, cô vừa giãy giụa vừa gọi: “Em còn chưa ăn cơm nữa!” Giọng cô hơi lớn hơn bình thường, vì sợ thú tính của hắn ập tới không nghe được.

May là Tống Nghiễn cũng không phải thật sự định làm gì Lý Mộ Nhiên, cho nên khi nghe thấy lời cô nói hắn cũng ngừng lại, chỉ có điều vẫn lạnh như băng nói một câu: “Thay quần!” Hóa ra hắn không vui khi nhìn cô mặc đồ mà người khác từng mặc qua.

“Em tắm rửa xong sẽ đổi lại mà.” Lý Mộ Nhiên túm quần thiếu chút nữa lại bị kéo rách, dở khóc dở cười nói.

Tống Nghiễn vốn không chịu bỏ qua, tàn bạo mà trừng cô. Lý Mộ Nhiên bất đắc dĩ cầm túi quần áo hắn mang về lên, đi vào trong một phòng khác để thay đồ. May mà Tống Nghiễn không chỉ mang về một bộ quần áo, thậm chí còn có cả áo lót, dù hiện tại mặc một bộ, chờ lát nữa tắm rửa xong vẫn có bộ khác để đổi.

Thấy cô nghe lời, Tống Nghiễn cũng không náo loạn nữa, hắn nhìn căn phòng vẫn giữ nguyên đồ đạc không xê xích, quay người ra ngoài sân tìm vài vòng, cuối cùng ôm một đống gỗ tròn lớn bắt đầu bổ thành miếng nhỏ. Còn cây gai leo trong góc hắn cũng chẳng đụng đến, một là vật này sẽ không tấn công hắn, càng không thể tấn công tới trong nhà, hai là nó cũng có thể dùng như một trạm canh gác.

Sắc trời đã dần tối, Lý Mộ Nhiên thay xong quần áo đi ra tiếp tục nhận mệnh mà lần thứ hai bắt đầu nhóm lửa nấu nước kiêm quét tước vệ sinh. Cũng chính vì có khả năng hôm sau hai người còn muốn ở thêm một ngày, không thì cô sẽ chẳng phiền phức tốn công như thế. Đáng tiếc nhất chính là thịt trâu mà Tống Nghiễn dành riêng cho cô đã mất rồi, cô muốn trở về lấy, Tống Nghiễn lại không cho, hắn quyết định đi kiếm thú biến dị có mùi vị không tệ lắm khác trở về.

Thế nhưng khi cô ăn cơm và tắm rửa xong, nằm nghỉ trên giường sưởi ấm áp thì loại cảm giác thoải mái lâu rồi không gặp ùa đến mới nói rõ tất cả những vất vả vừa rồi cũng không phải uổng phí. Có điều Lý Mộ Nhiên cũng chỉ hưởng thụ chốc lát bèn cắn răng ép mình ngồi dậy, đầu tiên là theo thói quen dùng tinh thần lực quét mắt xem xét tình hình bên chỗ Trương Dịch, xác định không có việc gì. Sau đó cô xem thử ngôi nhà mà hai người dừng lại trước đó, phát hiện bếp lò đã tắt, nước trong nồi còn đang bốc hơi nóng hôi hổi, cả ngôi nhà trống rỗng. Tìm một vòng mà cô vẫn không thể tìm ra thứ làm cho cô cảm thấy nguy hiểm, ngay cả miếng thịt trâu biến dị bị bỏ lại kia cũng không hề nhúc nhích. Tình trạng này làm cho cô không nhịn được lại một lần nữa hoài nghi cảm giác của chính mình, nhưng cô không xoắn xuýt quá lâu. Cuối cùng cô mới quét mắt xem xét chung quanh nhà dân này, xác định không có nguy hiểm thì ngồi xếp bằng nhắm mắt, bắt đầu tu luyện công pháp mà Quỷ Bệnh sáng chế.

Công pháp mà Lý Mộ Nhiên lựa chọn chính là loại khó luyện. Cô có dị năng trong người, có thể tự vệ nên không cần nóng lòng khiến mình trở nên mạnh mẽ, có thể vững chắc mà xây dựng nền tảng dần dần. Đương nhiên, nếu như không phải là bị bức bất đắc dĩ, sẽ chẳng có ai muốn đi luyện loại công pháp đề cao năng lực cấp tốc nhưng khiến cho ngoại hình bản thân trở nên kỳ quái.

Tống Nghiễn ngồi trong góc của căn phòng, nghe thấy động tĩnh của Lý Mộ Nhiên thì chỉ khẽ mở mắt nhìn qua vài giây rồi nhắm chặt mắt lại. Hắn cũng không chen lên giường, một là bởi vì không thích nơi quá nóng, một phần là vì không dám ở quá gần Lý Mộ Nhiên. Buổi chiều giây phút kia hắn đã mất khống chế, hắn không hi vọng bản thân thật sự biến thành một tên cầm thú. Chỉ có điều dù sao hai người đều ở chung trong một gian phòng, lúc này khứu giác của hắn dị thường nhạy bén, hương vị trên người Lý Mộ Nhiên tản mát ra vẫn gây ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, làm cho hắn phải chịu giày vò. Đương nhiên, hắn vốn cũng có thể ngồi ngốc trong một căn phòng khác, chống cự lại với mê hoặc, nhưng nếu làm thế thì khi xảy ra nguy hiểm hắn không thể bảo vệ ngay được cho Lý Mộ Nhiên. Cân nhắc qua lại, cuối cùng Tống Nghiễn cũng chỉ có thể lựa chọn dằn vặt chính mình, coi như mài giũa khả năng tự chủ đi.

Một đêm bình an. Hôm sau trời vừa sáng, ăn xong chút đồ lót dạ, Lý Mộ Nhiên vốn định ở lại một ngày đã bị Tống Nghiễn vô cớ đuổi về thôn Tam Gia, còn hắn thì đi thăm dò căn nhà trước đó. Nếu đã phát hiện nguy hiểm mà lại vẫn bỏ mặc, đó không phải tác phong làm việc của hắn, huống hồ chuyện lần này còn hết sức quái la. Rất hiển nhiên, Tống Nghiễn không hề hoài nghi đó là ảo giác của Lý Mộ Nhiên, hắn biết rõ, cô bé này ngoại trừ lúc đối mặt với mình thì lá gan chẳng hề nhỏ, cô sẽ không tùy tiện bị chút gió thổi cỏ lay dọa cho sợ đến nỗi nghi thần nghi quỷ.

Mà sự thực chứng minh hắn đã đúng. Tuy rằng căn nhà cũ không để lại bất cứ mùi vị lạ thường nào, hoặc là thời gian trôi qua quá lâu nên đã tiêu tán, nhưng hắn tìm được vết tích trên nóc nhà. Tuyết đọng trên nóc nhà bởi vì khó bị phá hoại cho nên có thể lưu giữ phần lớn dấu vết trên đó, hắn cẩn thận đẩy ra lớp tuyết mới phủ thêm tối hôm qua, bèn thấy được phía dưới lớp tuyết có dấu chân kỳ quái của vật thể bò sát.

Dấu rất này kỳ lạ, không phải vết móng của động vật thông thường mà là hai hàng điểm tròn nhỏ to bằng nắm tay. Tống Nghiễn nghiên cứu rất lâu, sững sờ mà không nhìn ra đó là thứ gì. Thế nhưng hắn có thể đoán được nếu như ngày hôm qua Lý Mộ Nhiên hơi có chút xíu chần chờ, kết cục e là không thể lạc quan.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Nghiễn lập tức trở nên tàn ác, bỗng dưng hắn ngồi dậy, men theo vết tích đuổi theo.

***

Trong thôn Tam Gia rất yên tĩnh, Trương Dịch và Nam Thiệu ở trong sân luyện võ với nhau. Chỉ cần không có tình huống đặc biệt, dù cho mệt mỏi hơn nữa, Trương Dịch cũng sẽ nghĩ biện pháp dành ra chút thời gian luyện tập múa đao, không thì động tác bổ củi đơn giản cũng được hoặc là luyện tập với người trong đoàn xe cũng tốt, nói chung chắc chắn anh sẽ không để cho mình lười biếng.

Trừ hai người họ ra, đa số người của đoàn xe cũng đang dùng các loại phương thức để rèn luyện năng lực bản thân. Đương nhiên cũng có một số ít người nắm chặt cơ hội hiếm có này thả lỏng thư giãn một chút hoặc là ngủ nướng. Mấy đứa trẻ thì không tham ngủ, bò dậy từ rất sớm học theo những người lớn ra dáng mà rèn luyện một chốc, sau đó bèn chạy theo đám trẻ con trong thôn đi chơi.

Trên thực tế không chỉ đoàn xe mà người của thôn Tam Gia phàm là nơi có người ở đều có thể nghe đến tiếng hô thét luyện quyền. Thẩm Trì chạy bộ buổi sáng một vòng, khi trở về cũng phải cảm thán không thôi.

“Hóa ra người trong thôn này đều luyện võ, chẳng trách không sợ gì cả.” Điều này cũng giải thích vì sao dân làng trải qua tai họa diệt thế trước đó lại còn có thể sống nhiều người như vậy, cũng giải thích bọn họ tại sao dám thu nhận  đoàn xe, thực lực mạnh mẽ mới là căn bản.

“Ông đấu với họ rồi hả?” Lâu Nam bưng bát mi đi từ trong nhà ra, ngồi xổm ở hiên nhà vừa ăn vừa hỏi.

“Cái gì? Không, đâu có, sao tôi có thể làm chuyện này, mất lịch sự lắm.” Thẩm Trì nói rất đương nhiên, nếu như hắn không phủ nhận cấp tốc kiên quyết như thế có thể sẽ càng có sức thuyết phục. Sau đó, không chờ những người khác truy hỏi, hắn đã ùa vào trong nhà như cơn gió: “Ái chà, đói bụng quá, có còn mì không cho tôi một bát?”

Lâu Nam xì một tiếng nở nụ cười, vùi đầu tiếp tục ăn mì. Hai người quá hiểu nhau cũng rất phiền phức, ví như Lâu Nam biết chắc chắn Thẩm Trì lại ngứa da mà đi khiêu chiến người ta, hơn nữa còn thua, nếu như là thắng, dù không ở trước mặt mình trắng trợn khoe khoang, cũng sẽ năm thì mười họa nửa kín nửa hở mà nhắc tới. Mà giả như hai bên chưa thi đấu… Với cái dáng vẻ đạo mạo kia, không thể không đấu qua.

Có lẽ là lời Thẩm Trì nói hết sức gây hứng thú, Lãnh Phong Trần vốn luôn không hề mang đến cảm giác tồn tại trong đoàn xe, luôn làm theo ý mình, ngay cả đồ ăn cũng tự mình đi kiếm lại hiếm thấy mà lượn một vòng quanh thôn. Chỉ có điều khi anh ta trở về trên mặt mơ hồ mang theo vẻ xem thường, hiển nhiên không coi trọng võ thuật của người dân trong thôn này.

Viên Tấn Thư cũng đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở lại trở về trạng thái nhàm chán bởi vì gã vẫn không thể nào tìm được cách trốn thoát khỏi khống chế của Quỷ Bệnh.

Sau khi ăn bữa sáng, mọi người đã quen căng thẳng thần kinh mỗi ngày đều dần dần thả lỏng sau, rốt cục cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy khó chịu khi  ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, chẳng biết nên làm gì. Cuối cùng Kiều Dũng dứt khoát mang một ít người chủ động báo danh kết hợp với người dân trong thôn Tam Gia ra bên ngoài xử lý thực vật biến dị.

Trương Dịch đang định đi xem xét quanh thôn với Nam Thiệu, Kim Mãn Đường lại tìm tới trước.

“Chúng tôi dự định sẽ ở lại chỗ này.” Kim Mãn Đường chủ động nói.

Trương Dịch hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phải quá bất ngờ. Không quá bất ngờ là vì đoàn xe quyết định ở đây một hai ngày chính là vì để xem xét tình huống của nơi này, xem thử có thể lưu lại một nhóm người, hoặc là xem có ai muốn ở lại đây hay không. Dù sao bọn họ đi Tây Bắc có việc chứ không phải đi thành lập căn cứ, mang nhiều người như vậy thực sự bất tiện. Nguyên nhân khiến anh ngạc nhiên là bởi vì Kim Mãn Đường là người đầu tiên đưa ra quyết định, hơn nữa còn nhanh như vậy.

“Cô còn muốn báo thù sao?” Hơi suy nghĩ một chút, anh đã có thể đoán được lý do.

Nghe thấy lời anh hỏi, trong mắt Kim Mãn Đường hiện lên vẻ thống khổ, gật đầu không có một chút do dự, “Tôi không làm sao quên được.” Mỗi lần nhắm mắt lại, cô đều có thể nhìn thấy hình ảnh Giang Hàng dùng thân thể ngưng tụ tường đất ngăn cản truy binh cho họ khi đó. Bình thường hắn như một tên khốn thích ra vẻ, nhưng khi chết đi lại như một người đàn ông.

Đêm trước khi đi cứu người không biết có phải Giang hàng đã có dự cảm hay không. Hắn nói với Kim Mãn Đường rằng cô không phải mẫu người mà hắn yêu thích, hiện tại không thích cô, sau này cũng sẽ không, càng không muốn nợ cô. Cho nên nếu như hắn chết, cô không cần đi báo thù cho hắn, hãy tự sống cho thật tốt. Cô biết hắn nói sự thật, người hắn yêu là Đường Đường, tuy rằng hắn chuyên làm việc hoang đường nhưng tình cảm đối với cô gái ấy lại là nghiêm túc, chỉ đáng tiếc hai người không thể có được kết quả tốt. Thế nhưng những chuyện này cũng không liên quan tới cô, Kim Mãn Đường chỉ làm việc mà mình cảm thấy cần phải làm. Cô sẽ không vì Giang Hàng mà đi tìm chết, làm vậy sẽ có lối với cha mẹ cô, càng có lỗi với chính bản thân cô, nhưng thù hận kia cô cũng nhất định phải báo. Cô biết Giang Hàng sẽ rất vui nếu như có thể nhìn thấy Đường Bác Văn chết.

Không chỉ Kim Mãn Đường mà cả những người trốn ra với cô cũng vậy, nhìn tận mắt đồng đội, người thân của mình chết trước mặt, làm sao có thể không hận, làm sao có thể quên?

“Được rồi, tôi sẽ đi nói với ông Lưu Thất.” Mỗi người một chí, Trương Dịch cũng không tiện khuyên nhiều, chỉ thở dài nói. Kim Mãn Đường là người dị năng hệ trị liệu, ở nơi nào cũng không lo không ai cần, mà mười người thoát ra cùng với cô cũng có bản lĩnh riêng, chắc chắn ông Lưu Thất sẽ chẳng từ chối.

Kim Mãn Đường cũng không nói cám ơn, chỉ là cúi người thật sâu với Trương Dịch và Nam Thiệu. Lần này mỗi người đi một ngả, chỉ sợ sau này khó lòng gặp lại, cho nên lời hứa hẹn sẽ báo đáp cô cũng không nhắc tới.