Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 284: Hồn mộc mê thành (8)

Edit: Yến Phi Ly

“Nói như vậy thì tạm thời Nửa người sẽ không tạo thành phiền phức cho chúng ta đúng không?”

Lời này là Trương Dịch hỏi.

Nghe xong những điều Kiều Dũng tự thuật, tuy rằng cảm thấy việc này thật xui xẻo, thế nhưng đám Hùng Hóa từng không duyên cớ tranh chấp lo lắng vì bọn họ một hồi không biết tại sao đều có chút buồn cười. Đặc biệt là khi Kiều Dũng phô ra cái gáy sưng ù lên của hắn thì cái cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt hơn.

Nhìn thấy mọi người nỗ lực nhịn cười, Kiều Dũng thật sự rất bất đắc dĩ. Hắn rõ ràng là muốn được đồng tình cơ mà?

“Theo kinh nghiệm trước kia của chúng tôi thì chỉ cần không chủ động tấn công chúng, sẽ không có chuyện gì.” Đối với vấn đề này, Vệ Đông rõ ràng càng có tư cách trả lời hơn so với Kiều Dũng. Gã đang lo không biết phải làm sao bắt chuyện với Trương Dịch, bởi vậy bây giờ có cơ hội nói chuyện nên rất tích cực, mà cũng không dám nói quá vẹn toàn, “Hiện tại chúng đánh nhau với thú biến dị, lại bị chúng ta chặn con đường lui về sau, cũng không biết sẽ xuất hiện bất ngờ gì không.”

Trương Dịch nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh bèn giãn ra, anh quay đầu nhìn về phía Lý Mộ Nhiên. Từ sau khi tới đây ngoại trừ mới đầu chào hỏi Kiều Dũng thì cô vẫn luôn trầm mặc không nói gì, “Mộ Nhiên, em nhìn thử xem chung quanh còn có bao nhiêu thú biến dị. Có thể phán đoán thực lực sơ bộ của chúng không? Có loài nào nhỏ như chuột hoặc là kiến nhưng lại có số lượng khổng lồ không?”

Lý Mộ Nhiên còn chưa mở miệng, Nam Thiệu đột nhiên lại gần ghé vào lỗ tai cô thấp giọng nói một câu khiến trên mặt cô không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, “Mộ Nhiên, Tống Nghiễn ở bên ngoài à?”

Lý Mộ Nhiên dạ một tiếng, không biết tại sao, mặt cô khẽ nóng bừng lên.

Đám người Thạch Bằng Tam sợ hết hồn, dồn dập nhìn về phía cô, thấy sắc mặt cô ngại ngùng, cũng không khỏi cười rộ lên, cảm thấy cô bé này da mặt thực sự quá mỏng rồi.

“Cái kia… Khụ, vậy thì…” Trương Dịch nắm tay để tại bên môi khẽ ho khan, trong giọng điệu mang theo ý cười mà nói: “Lát nữa em ra chào hỏi cậu ấy đi, tụi anh ở trong nhà thi đấu phối hợp với cậu ấy, trước tiên cứ tiêu diệt hết thú biến dị đã.” Nếu Tống Nghiễn đã diệt trừ thú biến dị ở bên ngoài, như vậy thì dù có nguy hiểm nhiều hơn nữa, bọn họ cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt, ngồi mát ăn bát vàng.

“Dạ.” Lý Mộ Nhiên đáp lại, nhớ tới một vấn đề trước đó bèn nói: “Trong phạm vi bán kính 2km không thấy quần thể thú biến dị nào cả. Số lượng thú biến dị ngoài nhà thi đấu khoảng trăm con, bên trong có mười ba con, dưới lòng đất tạm thời không có. Em chưa thể phán đoán được thực lực của chúng, nhưng trong khi giao chiến thì trước mắt chưa nhìn thấy sử dụng dị năng.” Cô châm chước tận khả năng mà thuật lại mọi điều nhìn thấy được truyền đạt cho mọi người, không hề bỏ thêm chút suy đoán cùng với ý nghĩ cá nhân nào vào, để tránh xuất hiện hướng dẫn hoặc phán đoán sai lệch.

“Ừ, số lượng ấy không hề ít, nhưng chỉ cần thu hẹp lại mặt tiếp xúc với thú biến dị, mở lối vào nhỏ một chút, những phương hướng khác tăng mạnh thiết kế phòng ngự, cẩn thận ứng đối thì miễn cưỡng cũng có thể xử lý được. Mộ Nhiên, em chờ tụi anh mở ra lối vào hấp dẫn thú biến dị bên ngoài rồi hãy tìm cơ hội đi ra ngoài, gặp cậu Tống rồi thì ra ngoài thành phố một chuyến, báo bình an với mọi người trước đã, bảo họ đừng đi tìm chúng ta, tự chúng ta sẽ nghĩ cách để ra ngoài.”

Trương Dịch hơi trầm ngâm một thoáng bèn có tính toán, căn dặn Lý Mộ Nhiên xong anh liền chuyển hướng qua những người khác, “Trước tiên chúng ta xử lý bên ngoài, không thành vấn đề chứ?”

Dưới cái nhìn của anh, thú biến dị xông vào bên trong nhà thi đấu có Nửa người đối phó, vừa vặn để chúng kiềm chế lẫn nhau, áp lực cùng nguy hiểm bọn họ chịu đựng cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Còn nếu không để ý tới thú biến dị bên ngoài mà trực tiếp bảo Lý Mộ Nhiên dẫn người đi thì điều này cũng không hiện thực, dị năng của cô hạn chế quá lớn, muốn đem tất cả mọi người ra ngoài ít nhất cũng phải tốn ba ngày. Dù sao đều ở nơi này, cũng không thể không quan tâm tới những người sống sót trong nhà thi đấu bị Nửa người bắt tới.

Như vậy trong mấy ngày sắp tới, nếu số lượng người ngày càng ít thì làm sao chống đối được thú biến dị xâm lấn? Hơn nữa còn có một biến số lớn ở kia, đám Nửa người với số lượng hơn trăm không ai có thể bảo đảm chúng không đột nhiên thay đổi chủ ý tập kích người sống sót. Huống chi trước đó dị năng của Lý Mộ Nhiên từng mất linh một lần, khó bảo toàn sẽ không mất hiệu nghiệm lần thứ hai, cho nên không thể dồn toàn bộ hi vọng ký thác ở trên người cô được. Vì vậy lựa chọn tốt nhất vẫn là dành thời gian diệt trừ thú biến dị tạo thành uy hiếp với họ, sau đó sẽ thong dong cân nhắc biện pháp đối phó với Nửa người cùng với chuyện rời đi.

Không cần anh giải thích gì nhiều, tất cả mọi người đều bò từ trong đống người chết mà ra, cũng không thiếu dũng khí lại càng không thiếu cẩn thận, hiển nhiên rõ ràng tính thiết yếu của hành động. Không có một ai phí lời, dăm ba câu liền phân công còn nhiệm vụ, ai làm việc người ấy.

Mãi đến tận khi cửa ra vào phía đông sắp bị phá vỡ lại được bịt kín, Vệ Đông mới phản ứng lại được, nhất thời bị tác phong nhanh nhẹn gọn lẹ của đám người kia làm cho kinh hãi. Gã đang muốn hỏi ý kiến xem mình bên này phải làm gì, Trương Dịch đã quay đầu ôn hòa mà nói với gã: “Mấy anh cứ giống trước kia đi, nên trông coi chỗ nào thì tiếp tục giữ vững, có tình huống thì báo một tiếng, không nên để cho thú biến dị xông tới từ những phương hướng khác. Được không?”

Tuy rằng Kiều Dũng không nhắc gì nhiều, thế nhưng lấy tin tức mà hắn cung cấp ra tổng hợp phân tích, đủ để Trương Dịch phán đoán những người bị nhốt trong nhà thi đấu thời gian dài e là thực lực không tăng tiến bao nhiêu so với khi mới bắt đầu tận thế. Trương Dịch không có thói quen để cho họ làm con cờ thí, trong suy nghĩ của anh nên bảo bọc cho họ thêm một chút, khi bên mình đủ sức để ứng phó thì hoàn toàn không có ý định bắt những người này lên tuyến đầu giết thú biến dị.

“Được!” Vệ Đông rất có tinh thần mà đáp lại một tiếng, mãi đến tận đi ra xa một khoảng gã mới tỉnh táo lại, người ta đây là không lọt mắt gã. Thế nên không khỏi lắc đầu cười khổ, mà dưới chân lại không ngừng nghỉ, trái lại càng lên tinh thần. Càng như vậy, gã càng không thể để xảy ra sự cố, không thì thật sự là chẳng còn mặt mũi để đề cập tới chuyện gia nhập rồi.

Xét từ mặt khác mà nói, nhân phẩm của những người này có thể tín nhiệm. Vệ Đông không phải chưa thấy quá cảnh đời, lúc trước khi còn chưa bị bắt vào đây thì gã từng đi theo một đoàn xe, ngày trôi qua của những kẻ yếu lệ thuộc đoàn xe gã cũng đã gặp qua; ăn thì phải ăn sau, xông pha chiến đấu thì dĩ nhiên đi tuyến đầu. Gã thậm chí đã làm xong tư tưởng chuẩn bị bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, không ngờ tới những người này tựa hồ không ôm loại suy nghĩ ấy, thật sự là khiến người khác bất ngờ.

Cửa ở phía đông bị mở ra, mùi người sống nồng nặc tỏa ra trong đêm đen rét lạnh, thú biến dị bị Tống Nghiễn truy sát chạy tán loạn khắp nơi lập tức quên mất kẻ địch đáng sợ sau lưng, chen chúc hướng về bên này. Mọi người vốn là đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu lại thấy được một màn làm cho bọn họ bất ngờ.

Kẹt lại!

Vốn là vì để tránh cho thú biến dị tràn vào một lúc quá nhiều, mọi người ứng phó không được nên cửa mở ra không lớn, chỉ rộng chừng hơn một mét, mỗi lần chỉ cần hai người trông coi ở cửa chính diện giao chiến với thú biến dị, những người khác ở bên cạnh tiếp ứng là đủ rồi, sau đó lần lượt thay đổi. Như vậy không chỉ khiến nguy hiểm hạ xuống thấp nhất, còn có thể cho mọi người có đủ thời gian nghỉ ngơi và khôi phục dị năng. Nếu như những nơi khác xảy ra bất ngờ, cũng có thể rút nhân lực khẩn cấp qua bổ trợ.

Điều khiến mọi người không nghĩ tới chính là con thú biến dị chạy đầu tiên bởi vì hình thể quá lớn, vọt tới quá mạnh, thế mà bị mắc kẹt ở nơi đó. Mà ở sau lưng nó, đám thú hung hăng cũng tuyệt không khách khí lễ độ chờ nó chậm rãi chui vào, chúng trực tiếp nhào lên cắn xé. Những con ở phía sau rất nhanh cũng gia nhập cuộc chiến hỗn loạn giành lối vào, hoàn toàn không có ý thức đi đường vòng.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, Nam Thiệu và Trương dịch vốn đang canh giữ ở cửa liếc mắt nhìn nhau một cái, hết sức ăn ý mà không lập tức ra tay, trái lại bảo người dị năng hệ thổ tiếp tục gia cố tường đất hai bên cửa để tránh khỏi bị chen đổ.

Bàng quan là chuyện xưa nay con người thích làm nhất. Mà có thể bàng quan, sao lại không phải là một loại vận may cơ chứ, nếu như không biết quý trọng thì quả thực quá lãng phí tình cảnh đáng mừng mà tất cả mọi người cũng không thể ngờ tới này.

Ở một bên khác, Lý Mộ Nhiên thì lại nhân cơ hội thú biến dị đột nhiên chuyển hướng tập thể, khi xung quanh Tống Nghiễn xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi mà đến bên cạnh hắn. Cô làm như vậy kỳ thực rất mạo hiểm, nếu như Tống Nghiễn giết đỏ cả mắt rồi, tưởng cô là thú biến dị, nói không chừng một móng vuốt sẽ xé xác cô ra. Cũng chính bởi vì cân nhắc đến điều này nên cô mới chọn vị trí xác định ở bên hông hắn, khiến hắn dù muốn tấn công cũng sẽ cần thêm một bước đệm, giúp cho cô có thời gian thoát thân, không đến nỗi xuất hiện ở sau lưng tạo thành uy hiếp cực lớn cho hắn.

Nào ngờ Tống Nghiễn giống như đã biết rằng Lý Mộ Nhiên sẽ xuất hiện ở nơi đó, cô vừa mới hiện ra đã bị hắn bắt được xách tới trước người.

“Em chạy đến đây làm cái gì?” Phủ đầu chính là một câu chất vấn đập tới, giọng điệu Tống Nghiễn còn mang theo chút bất mãn.

“Em gặp người ở Dung Hà, biết đội trưởng Kiều bị nhốt trong thành phố nên tụi em tiến vào giúp đỡ tìm người.” Thấy hắn nhận ra mình, Lý Mộ Nhiên bình tĩnh lại, đàng hoàng trả lời. Sau đó, nhịn không được hỏi ngược một câu: “Sao anh cũng vào đây?”

“Tìm em.” Tống Nghiễn trả lời cực kỳ trực tiếp đơn giản.

Lý Mộ Nhiên vì vậy bèn nở nụ cười, rõ ràng chỉ là hai chữ vô cùng cứng nhắc, cô lại nghe ra sự quan tâm ấm áp, chỉ là cô cũng không phải người giỏi về biểu đạt, thời gian và không gian cũng không đúng, nên cô chỉ ôm ý nghĩ ấy trong lòng, miệng thì lại hai ba câu cấp tốc thuật lại sự sắp xếp của Trương Dịch.

Tống Nghiễn ừm một tiếng xem như đã hiểu rõ. Trước đó hắn xuất hiện ở đây là vì từ mùi vị đã phán đoán ra người trong nhà thi đấu không phải người hắn muốn tìm. Hắn cũng không lập tức rời đi chính là vì muốn tận khả năng mà xử lý đám thú biến dị này nhanh một chút, tránh khỏi việc chúng nó tản vào thành phố lại đụng trúng nhóm Lý Mộ Nhiên thì phiền phức.

“Anh nhớ cẩn thận nhé.” Trước khi rời đi, Lý Mộ Nhiên không nhịn được dặn dò một câu. Tuy rằng Tống Nghiễn lợi hại nhưng dù sao một thân một mình ở bên ngoài, không có những người khác giúp đỡ vẫn rất nguy hiểm.

Tống Nghiễn không nói gì, tay hắn ôm eo Lý Mộ Nhiên thật chặt, sau đó thả ra, ra hiệu cô có thể đi. Có điều Lý Mộ Nhiên hiểu rõ về hắn lại có thể cảm giác được tâm tình Tống Nghiễn sau khi nghe câu nói của mình mà tốt lên rất nhiều, vì vậy tâm trạng của cô cũng tốt theo, phút chốc lại có chút không muốn rời đi, thế nhưng Tống Nghiễn đã nhào tới bầy thú biến dị mất rồi.

Cô sửng sốt một lát, sau đó khẽ bật cười, không trì hoãn nữa mà trực tiếp sử dụng dị năng ra khỏi thành phố.

Lúc này cũng không tính là muộn, Thẩm Trì cũng trở về chưa tới hai giờ, chỉ mới vừa bưng cơm lên chuẩn bị ăn. Nhìn thấy Lý Mộ Nhiên xuất hiện bình an, mọi người đều có chút vui mừng, mà bởi vì không thấy những người khác nên tâm tình lại nổi lên thấp thỏm. Mọi người còn chưa lên tiếng hỏi thăm, Trương Duệ Dương đã nhào lên ôm lấy cô.

“Dì ơi, ba con đâu ạ?”

“Ba Dịch còn ở trong thành phố, ngày mai mới có thể trở về.” Lý Mộ Nhiên ôm cái đầu nhỏ của Trương Duệ Dương, trả lời đầy dịu dàng. Sau đó cô nhìn về phía những người khác, bổ sung một câu: “Tất cả mọi người đều không sao. Chúng em tìm được đội trưởng Kiều rồi.” Sau đó cô lập tức kể sơ tình huống sau khi vào thành phố, còn thuật lại chuyện trong nhà thi đấu và sự tồn tại của Nửa người.

Mọi người nghe được hai mặt nhìn nhau, thực sự không nghĩ tới mọi chuyện lại ly kỳ như vậy. Còn Thẩm Trì và Lãnh Phong Trần, Viên Tấn Thư cùng đi ra ngoài mới về thì lần này là thật sự phục Quỷ Bệnh rồi, nghĩ tới đám thú biến dị đó sở dĩ tụ tập rồi xuất hiện đột ngột, có khả năng rất lớn là bởi vì Ám hồn mộc tạo thành không gian trùng lặp. Đồng thời bọn họ không tự chủ dần dần tin tưởng vào nguyên nhân xảy ra tận thế mà trước kia Quỷ Bệnh từng nói. Giống như người mới nhập cư so với dân bản địa quê mùa, dù cho ngoại hình trang phục gần gũi thì vẫn cho người ta cảm giác khác biệt. Quỷ Bệnh cũng đem tới cảm giác cho bọn họ như vậy, biết quá rõ về tận thế liền mờ mờ ảo ảo ngự trị bên trên tất cả những thứ này, khiến người ta không thể không xem kỹ lai lịch của gã một lần nữa.

“Cái này cho cô.” Quỷ Bệnh đưa tâm hạch và hạt não mà Ú Ú mang về từ Ám hồn mộc nhét vào trong một cái túi nhỏ, ném cho Lý Mộ Nhiên. Bên trong có bốn tâm hạch và bốn hạt não, chỉ có một cặp to bằng nắm tay là do Ú Ú moi từ Ám hồn mộc đầu tiên ra, ba cặp còn lại đều nhỏ hơn rất nhiều, cũng chỉ bằng quả táo be bé. “Hấp thu tinh hạch, hạt não thì ăn đi.”

Lý Mộ Nhiên có chút khó hiểu mà tiếp nhận, mở ra liếc nhìn, theo bản năng hỏi: “Đây là cái gì vậy ạ?”

“Có tác dụng với dị năng của cô.” Quỷ Bệnh đáp lời cực kỳ đơn giản.

Lý Mộ Nhiên “À” lên một tiếng, không nói gì nhiều mà chỉ hơi cảm thấy xấu hổ. Dị năng của cô có thể sử dụng cũng là bởi vì trước kia Quỷ Bệnh giúp cô lấy về vực tinh hạch. Dưới cái nhìn của Lý Mộ Nhiên, Quỷ Bệnh rõ ràng còn hiểu rõ dị năng của cô hơn chính bản thân cô, cho nên nghe hắn nhất định sẽ không sai. Chỉ là lai lịch mấy thứ này vừa nhìn liền biết không đơn giản, cô không làm gì cả, không duyên không cớ mà có được thật sự là rất ngại. Nhưng cô cũng rõ ràng mỗi một lần dị năng của mình nâng lên đều xem như là nhặt được, hoàn toàn dựa vào vận may, không giống những người khác có tinh hạch ổn định để bồi đắp, thăng bậc chỉ là vấn đề thời gian. Nếu giờ cô bỏ qua một lần, cơ hội lần sau còn không biết ở nơi nào, không chừng đến chết đều chỉ như bây giờ, cho nên dù thấy khó xử thì cô cũng khó mà từ chối được.

“Là Ú Ú tìm về đó.” Trương Duệ Dương bước chân ngắn theo sau cô từng bước đột nhiên mở miệng nói, giúp đồng bọn nhỏ bé của mình khoe thành tích.

“Thật vậy sao?” Tâm tư Lý Mộ Nhiên bị dời đi, cảm thấy rất bất ngờ, “Ú Ú trở lại rồi hả? Nó ở nơi nào?” Con côn trùng bé nhỏ kia không phải sợ à? Tại sao lại dám xuất hiện?

“Nó ngủ rồi ạ, nằm trên nóc nhà ấy. Nó ăn nhiều quá.” Trương Duệ Dương trả lời, nhìn qua tựa hồ rất ngậm ngùi. “Mỗi lần ăn quá nhiều Ú Ú đều sẽ buồn ngủ.”

“Như vậy sao, khi trở về dì nhất định phải cảm ơn nó.” Lý Mộ Nhiên có chút tiếc nuối, Ú Ú đã lâu không trở lại, thật là khiến người ta nhớ mong.

“Dì còn muốn đi sao?” Trương Duệ Dương cầm lấy vạt áo cô, hỏi.

“Ừm. Bên kia có thú biến dị, còn có Nửa người, dì phải trở về, nếu như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào cũng có thể cứu người.” Lý Mộ Nhiên lại như đang nói chuyện với người lớn, trả lời rất nghiêm túc. “Dương Dương đừng lo lắng nhé, dì nhất định sẽ mang ba Dịch và ba Thiệu bình an đi ra.”

Trương Duệ Dương rất xoắn xuýt, tay nhỏ cơ hồ xoắn vạt áo Lý Mộ Nhiên thành cái nút, nhưng cuối cùng nhóc vẫn không đưa ra đề nghị muốn đi cùng, nhóc cực kỳ khó khăn buông tay ra, mắt chăm chú nhìn Lý Mộ Nhiên, gật gật đầu. Nhóc biết đến nếu như mình theo, khi trở về Lý Mộ Nhiên sẽ phải mang ít đi một người.

“Ngoan nhé.” Lý Mộ Nhiên sờ sờ đầu nhóc, uyển chuyển từ chối lời mời ăn cơm tối của mọi người, cô nhanh chóng biến mất tại chỗ. Tốc độ nhanh vô cùng khiến cho mọi người một loại cảm giác cô đang chạy trối chết.

Trương Duệ Dương ngơ ngác mà nhìn khoảng không trước mặt, thất vọng cúi đầu.

***

Lý Mộ Nhiên đi gặp Tống Nghiễn rồi ra khỏi thành phố, khi quay lại tổng cộng chưa tiêu tốn nửa giờ, bởi vậy khi cô trở lại nhà thi đấu thì bên này vẫn chưa chiến đấu tới mức khí thế hừng hực như tưởng tượng.

Con thú biến dị kẹt ở lối vào sau khi bị cắn xé đến thương tích chất chồng rốt cục thành công chen vào, nhưng lập tức liền bị Nam Thiệu và Trương Dịch đợi rất lâu rồi ra tay xử lý dễ dàng. Thú biến dị sau lưng vẫn cứ đang tự giết lẫn nhau, Nam Thiệu và Trương Dịch chỉ cần đối phó vài con cá lọt lưới tình cờ xuất hiện, bởi vậy cả hai có vẻ cực kỳ thoải mái nhàn nhã.

Người còn lại thấy thế cũng lười ở bên cạnh chờ thay phiên, trực tiếp tìm nơi ngủ, dành thời gian bồi dưỡng đủ tinh thần. Không ai biết chờ xử xong sạch sẽ thú biến dị, đám Nửa người kia có gây ra vấn đề gì nữa hay không.

Lý Mộ Nhiên không cần vào trận, vì vậy sau khi quét mắt chung quanh một vòng cô bèn ngồi xuống góc phòng lớn, sau đó lấy ra đồ Quỷ Bệnh cho, từ bên trong tìm kiếm ra hạt não to như hạt đào, chần chừ một lúc rồi đưa đến bên mép. Cô không biết ăn cái này xong rốt cuộc sẽ có phản ứng gì, cũng không biết người trong nhà thi đấu có phẩm tính ra sao, càng không cách nào bảo đảm thú biến dị và Nửa người có thể từ những nơi khác xông vào hay không, cho nên cũng không dám ở trong phòng riêng một mình. Ở bên ngoài này hiển nhiên rất ồn ào, lúc nào cũng có thú biến dị đột phá vào bị Trương Dịch ngăn chặn xử lý, nhưng mọi người đi cùng đều ở nơi này, hiển nhiên càng khiến người ta an tâm hơn một ít.

Hạt não vào miệng chẳng hề cứng như cầm ở trên tay, cũng không có hạch đào xốp giòn mà là mềm như miếng thịt thối bùn nhão, vừa đắng nghét vừa tanh nồng khiến cô thiếu chút nữa phun ra. Lý Mộ Nhiên vội vàng giơ tay che miệng lại, lung tung nhai hai lần rồi cố gắng mà nuốt xuống. Hai ba miếng ăn xong hạt to nhất kia, rồi khó khăn cầm lấy hạt thứ hai…

Một hơi ăn hết tất cả bốn hạt não, cô co quắp một lát mới thoáng khôi phục bình thường, chỉ là tay vẫn cứ ấn trên miệng, chỉ lo không nhịn được mà ói ra. Vật này tìm được không dễ, vì để nâng lên dị năng, càng vì để tránh cho sự việc bi thảm như nôn ra lại phải gắng nuốt về xảy ra, cô phải nhịn.

Mọi người trong nhà thi đấu vốn thấy cô ăn gì đó đều như sói đói nhìn sang, sau khi chú ý tới vẻ mặt vặn vẹo của cô bèn dồn dập yên lặng mà quay đi, nét mặt mơ hồ còn mang theo vẻ đồng tình. Quả nhiên những người này nom có vẻ ngăn nắp hơn họ, kỳ thực cũng chẳng có nổi đồ để ăn.

Lý Mộ Nhiên không biết mình đã cho người ta ấn tượng vì quá đói bụng mà ăn thứ gì đó buồn nôn ghê tởm. Cô nuốt hạt não xong bèn luôn luôn lưu ý biến hóa của thân thể, nhưng mà chờ hồi lâu đều không có bất kỳ phản ứng nào, không khỏi có chút thất vọng. Cô thầm nghĩ có thể cái này trong thời gian ngắn không nhìn ra hiệu quả, vì vậy cũng không trì hoãn thời gian nữa, cầm lấy viên tinh hạch to nhất chuẩn bị hấp thu, nhưng đột nhiên cô chợt dừng lại.

Lý Mộ Nhiên cảm thấy trong bụng bỗng dưng dâng lên luồng khí lạnh lẽo, tựa hồ có một con rắn chiếm giữ chậm rãi thò đầu ra, sau đó duỗi dài thân thể, cuộn lên trong lòng, cổ họng, nhân trung, đi vào mi tâm.

Đau đớn kịch liệt truyền đến, lại như có ngàn vạn mũi kim đâm vào khiến thân thể của cô lập tức cứng đờ, cơ hồ muốn nín thở, tựa hồ chỉ cần hô hấp há miệng lớn một chút thôi thì loại đau đớn này sẽ tăng lên gấp bội.

Cô cứ tưởng rằng nhịn một chút là qua, dù sao Quỷ Bệnh cũng không đề cập tới sẽ xuất hiện tình huống như thế. Ai biết dù cho cô đã tận lực hô hấp thật chậm, cảm giác mỗi một lần hít thở lại như kéo dài cả một thế kỷ, loại đau đớn này không chỉ không có chút xu thế hòa hoãn, trái lại càng trở nên kịch liệt. Bắt đầu vẫn chỉ là kim châm, sau đó trực tiếp như là có ai cầm lưỡi dao mỏng cắt lên da thịt cô.

Mồ hôi tuôn như nước, Lý Mộ Nhiên rốt cục cảm nhận được từ ngữ này đại biểu cho ý nghĩa gì, hô hấp của cô đã khống chế không được mà trở nên dồn dập. Cô muốn giơ tay lên ôm đầu, muốn lấy đầu đập vào trên tường, muốn không để ý đến hết thảy mà kêu to thành tiếng, nhưng lý trí còn đang biết rõ nếu thật sự làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng tới người khác nghiêm trọng, thậm chí khiến Tống Nghiễn vân luôn ở bên ngoài biết được. Bởi vậy cô dựa vào ý chí to lớn của bản thân khống chế chính mình, từ từ nghiêng người, cuộn lại thân thể nằm ở trong góc, khiến người khác đều cho là cô đã ngủ. Còn run rẩy nho nhỏ không có cách nào ngăn được thì vào lúc này cũng không ai chú ý tới.

Có thể sẽ biến thành ngớ ngẩn hay không? Rốt cuộc là sai ở nơi nào rồi? Có phải là cách ăn không đúng hay là một lần ăn quá nhiều? Hay hoặc là cô lý giải sai ý của Quỷ Bệnh rồi? Vì để giảm bớt đau đớn, cô nỗ lực phân tán tâm thần mà suy nghĩ linh tinh, các loại suy đoán đều có, nhưng có như thế nào cũng không nghĩ tới vấn đề thực chất là ở chỗ Quỷ Bệnh.

Thực sự Quỷ Bệnh đã quên mất. Hạt não nâng lên thần thức vẫn là chuyện gã làm khi mới vừa tu đạo, thời gian qua đi mấy chục ngàn năm, gã từng trải quá nhiều chuyện nên sớm quên trong quá trình thần thức nâng lên còn kéo theo đau đớn mà người bình thường khó có thể chịu đựng được, cho nên gã cũng không đề cập tới. Vì vậy dẫn đến Lý Mộ Nhiên vừa phải chống lại đau đớn, vừa phải ở nơi đó nghi thần nghi quỷ, sợ sệt loại đau đớn này sẽ luôn tiếp tục kéo dài, khiến một người đau đến chết.

Có lẽ là một tiếng, có lẽ là hai tiếng, cũng có lẽ chỉ là ngắn ngủi mười mấy phút đồng hồ, thời gian đối với người phải chịu đựng đau đớn cực đoan mà nói không có chút ý nghĩa nào, mỗi một phút mỗi một giây Lý Mộ Nhiên đều ngỡ rằng bản thân sẽ không kiên trì nổi, thế nhưng kỳ tích thay cô lại vẫn tiếp tục kiên trì, mãi đến tận khi đau đớn biến mất.

Cơn đau biến mất đột ngột, giống như là một khắc trước còn đang chìm trong luyện ngục, một khắc sau lại lên tới thiên đường. Mãi qua một hồi lâu Lý Mộ Nhiên mới phản ứng lại được, nếu như không phải quần áo bên trong bị ướt đẫm mồ hôi, cô sẽ hoài nghi tất cả chuyện xảy ra trước đó chỉ là cơn ác mộng.

Lại qua hồi lâu, bắp thịt bởi vì đối kháng đau đớn mà trở nên co giật cứng ngắc mới dần dần hồi phục lại, cảm giác mệt mỏi mềm nhũn làm cho Lý Mộ Nhiên thiếu chút nữa rên thành tiếng, may mà lúc trước cô vẫn cắn chặt hàm răng, lúc này vẫn không nhả ra.

Cô không lập tức bò dậy mà duy trì tư thế nằm nghiêng như trước, lòng đầy mong đợi cẩn thận từng li từng tí một xét xem dị năng của mình. Thế nhưng rất nhanh cô lại thấy thất vọng, bởi vì dị năng hoàn toàn không được tăng cường. Như vậy hạt não rốt cuộc có tác dụng gì? Chắc không đến nỗi uổng công toi giày vò cô một hồi chứ? Cô cảm thấy Quỷ Bệnh sẽ không làm chuyện nhàm chán như thế đâu.

Hàm răng cứng ngắc dùng nhiều thời gian hơn mới thả lỏng ra, sau đó một mùi mùi máu tanh trong cổ họng tràn ngập ra, hòa quyện với mùi vị mà hạt não lưu lại, làm cho dạ dày cô cuộn lên từng trận, cuối cùng không thể không ngồi dậy, cố gắng bình phục cái cảm giác này. Trong lúc cô không tự chủ nên quá mức dùng sức đã cắn lợi chảy cả máu.

Nhất định có tác dụng. Lý Mộ Nhiên rũ mắt suy tư, không chú ý tới người khác đang quan sát sắc mặt tái nhợt đẫm mồ hôi của mình. Cô tỉ mỉ nhớ lại biến hóa sau hai lần hấp thu tinh hạch lúc trước, rồi đột nhiên nhớ tới mình còn chưa thử nghiệm một việc.

Khoảng cách thăm dò của tinh thần lực. Lần thứ nhất hấp thu tinh hạch vực, năng lực thăm dò và kar năng dịch chuyển của cô đồng thời xuất hiện, lần thứ hai chỉ có dị năng tăng lên mà phạm vi tinh thần lực thăm dò lại không có biến chuyển, cho nên cô vẫn luôn không chắc chắn lắm hai loại năng lực này đến tột cùng là thuộc về dị năng gì, hay là có liên quan ra sao.

Trước tiên không quan tâm cái này. Cô ôm suy nghĩ tạm thời thử xem, đưa tinh thần lực thăm dò vươn ra ngoài. Vốn là không mang mong đợi lắm nào ngờ lần này trái lại cho cô một niềm kinh ngạc đáng vui mừng vô cùng, phạm vi dò xét của cô đã đột phá cực hạn 20km trước đó.

30km… 40km… 50km…

Lý Mộ Nhiên không tự chủ được khẽ nín thở, càng thăm dò thì chân càng nhuyễn, đợi đến khi đạt tới cực hạn, cả người cô thậm chí có một loại cảm giác  thở phào vì rốt cục cũng chấm dứt. Thật sự là tăng lên quá nhiều làm cho cô có chút không vững vàng.

100km… 100km, xa một chút hoặc là gần một chút, dao động sẽ không quá 5km. Đây là kết quả mà cô tuyệt đối chưa bao giờ dám nghĩ tới, thế nên cô cứ ngồi ở nơi đó sửng sốt hai phút rồi mới ngây ngốc mà cười rộ lên.

Cô gái kia có phải bị điên hay không? Người trong nhà thi đấu vẫn luôn lưu tâm để ý cô thấy thế buồn bực liếc mắt nhìn nhau, thấy được vẻ hoài nghi trong mắt lẫn nhau. Có điều mặc dù nghĩ như vậy thì bọn họ cũng không dám biểu lộ ra, đắc tội đám người mới tới này không có lợi cho họ.

Lý Mộ Nhiên không quan tâm đối với hết thảy xung quanh, tuy rằng phạm vi dò xét tinh thần lực của cô được khuếch trương rất lớn, thế nhưng cô biết với dị năng hiện tại của mình hoàn toàn không đủ để dịch chuyển vượt qua khoảng cách lớn như vậy. Vì vậy ánh mắt cô theo bản năng mà rơi vào tinh hạch vẫn luôn nắm trong lòng bàn, ánh mắt lóe lên, tay lần thứ hai nắm chặt, không chút nào trì hoãn mà hấp thu.

Thể lực của cô có thể sẽ là một mối lo, quá trình hấp thu tinh hạch này có lẽ cũng sẽ đau đớn cùng với vô vàn biến số khó mà đoán trước giống như hạt não, thế nhưng cô chưa bao giờ tràn đầy tự tin như bây giờ, tin tưởng tinh hạch này có thể làm cho dị năng của cô nâng lên một đoạn dài. Nơi này cũng không an toàn, cô không có bất kỳ lý do gì để lười biếng.

Khi Nam Thiệu và Trương Dịch được thay phiên thì đã là đêm khuya, Trương Dịch vốn còn muốn hỏi Lý Mộ Nhiên về tình hình bên ngoài, chỉ có điều thấy cô đang hấp thu tinh hạch nên anh cũng đành thôi. Chẳng qua là anh nhịn không được nhìn cô thêm vài lần, một là xem sắc mặt của cô, mặt khác là xem tinh hạch trong tay cô.

“Sắc mặt Mộ Nhiên có vẻ không đúng lắm.” Anh nói khẽ với Nam Thiệu.

Nam Thiệu nghe vậy thì nhìn sang, chốc lát sau hắn mới lên tiếng: “Không có chuyện gì, chỉ là hơi uể oải, nhưng em ấy đang khôi phục. Tinh hạch kia trước đó chưa từng thấy, hẳn là vừa nãy đi ra ngoài mới có được…”

“Có thể là do cậu Tống cho.” Trương Dịch đưa ra suy đoán.

Nam Thiệu ừm một tiếng rồi gật đầu, “Có lẽ vậy.” Nhìn kích cỡ tinh hạch kia thì có thể đoán sinh vật biến dị e là rất mạnh mẽ, hắn hơi hoài nghi liệu Tống Nghiễn có đối phó được hay không. Mà giả như thực sự là Tống Nghiễn tìm được, như vậy hắn phải một lần nữa đánh giá chênh lệch năng lực giữa mình và Tống Nghiễn, bại bởi người kia hắn không thể cam lòng.

Trương Dịch nhìn phản ứng quái lạ của Nam thiệu, chỉ ngẫm nghĩ vài giây bèn đoán được tâm tư của hắn, anh không khỏi mỉm cười. Hai người này cũng thực sự là kỳ quái, rõ ràng là người quen cũ, hơn nữa hiện tại cũng đều là người dị hóa, lại cố tình không ưa lẫn nhau.

“Anh ở đây chờ em.” Nam Thiệu dặn Trương Dịch, sau đó đi vào phòng bên hành lang, khi trở về hắn cầm theo ba tấm nệm mềm, cũng không biết tìm được ở đâu.

Hai người ngồi xuống bên cạnh Lý Mộ Nhiên, một tấm đệm dư ra trực tiếp đặt trước mặt cô, cũng không quấy rầy cô.

“Anh dựa vào người em mà ngủ.” Bởi vì quá mệt mỏi, hai người cũng không nói chuyện phiếm, Nam Thiệu trực tiếp kéo Trương Dịch qua để anh gối lên trên chân mình, điều chỉnh đến tư thế thoải mái nhất, mới lấy ra tinh hạch vừa nãy giết thú biến dị để hấp thu.

Trương Dịch không thể so với người dị năng có thể lợi dụng tinh hạch khôi phục sức mạnh, thêm vào tuổi tác anh cũng không nhỏ, xác thực cảm nhận được mệt mỏi. Anh cũng không khách sáo đối với Nam Thiệu, từ lâu đã chẳng còn để ý ánh mắt của những người khác, bởi vậy anh thoải mái làm tư thế thân mật như vậy rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Nam Thiệu cúi đầu ngắm dung nhan khi ngủ của anh một lúc lâu, ánh mắt ôn nhu như một hồ nước, cuối cùng không kìm lòng được cúi đầu hôn lên trán anh một cái mới thu lại tâm tư.

Người sống sót trong nhà thi đấu chung quanh bởi vì cửa được mở ra nên không to gan giống đám Thạch Bằng Tam, thật sự là không ai dám ngủ, vừa vặn thấy được cảnh này bèn liếc mắt qua Lý Mộ Nhiên ngồi yên một góc. Sắc mặt người nào cũng không khỏi trở nên quỷ dị, chỉ cảm thấy đám người mới tới này quả thực rất có năng lực nhưng ai cũng không có vẻ bình thường cho lắm.

Có lẽ là nơi này cách xa căn cứ Vân Châu, chưa từng tham dự giết chóc đào thải tàn khốc, cũng có lẽ là bị nhốt ở trong thành phố quá lâu, giống như những người ở nơi này vậy, ít đi cạnh tranh, tốc độ tiến hóa chầm chậm, nói chung thực lực thú biến dị ở đây yếu hơn mấy phần so với những loài mà nhóm Trương Dịch gặp qua bên ngoài, đối phó với chúng không quá gian khổ.

Trước khi sắc trời sáng lên, thú biến dị xung quanh nhà thi đấu đã được giải quyết toàn bộ. Mà đám Nửa người thì càng sớm yên tĩnh trước tất cả, khiến thần kinh của mọi người phải luôn căng thẳng, sợ chúng nó đột nhiên xuất hiện.

Cũng may mãi đến tận bình minh, Nửa người vẫn im hơi lặng tiếng như ngày thường, thậm chí không bởi vì bị chặn ở trong nhà thi đấu  mà phẫn nộ phát tác. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng không chậm trễ nữa mà bắt đầu dọn dẹp để chuẩn bị rời đi. Còn Tống Nghiễn sau khi diệt con thú biến dị cuối cùng thì đã yên lặng tránh đi trước rồi. 

Lý Mộ Nhiên không ngủ cả một đêm, viên tinh hạch hình trái tim to bằng nắm tay lại chỉ hấp thu được một phần ba, thật sự là bởi vì không hấp thu được nữa mới dừng lại. Mà chỉ cần như vậy, cô vẫn cảm giác được dị năng rõ ràng có tăng lên, chỉ có điều cụ thể biểu hiện ở phương diện số lượng người mang theo hay là khoảng cách vượt qua thì tạm thời vẫn không thể xác định. Điều đáng được ăn mừng nhất chính là toàn bộ quá trình cô cũng không xảy ra tình trạng đau đớn giống như khi ăn hạt não kia nữa.

“Khoảng cách từ nơi này đến ngoài thành theo đường chim bay đại khái tầm 15 đến 20km, mà đi ra ngoài thì dù chúng ta chọn tuyến đường ngắn nhất, lộ trình cũng sẽ là gấp ba so với đường thẳng.” Lý Mộ Nhiên cầm lấy cành cây gỗ vẽ đại khái sơ đồ con đường và kiến trúc lên trên đất, vừa vẽ còn vừa thuyết minh.

Trương Dịch, Nam Thiệu, Thạch Bằng Tam, còn có Kiều Dũng và Vệ Đông vây quanh cô, có người sờ cằm, có người vuốt nhẹ lòng bàn tay, ai cũng đang suy tư.

“Thế nhưng trên con đường ngắn nhất đó rất nhiều zombie, em không đề nghị đi lối này.” Lý Mộ Nhiên vẽ xuống mấy đường, vạch ra chỗ zombie tập trung đông đúc nhất, vừa vặn lại nằm tại tuyến đường ngắn nhất kia.

“Đi bên này thì thực vật biến dị sẽ khá nhiều, nhưng hầu hết đều là loài chúng ta đã gặp qua, có thể giải quyết.” Bởi vì thực vật biến dị nhiều, zombie sẽ bị hạn chế động tác, trừ khi xui xẻo gặp trúng zombie biến dị, bằng không sẽ không gây ra ảnh hưởng đối với bọn họ. Điểm này Trương Dịch cũng đều biết, cho nên cô không nhiều lời. Còn chuyện có đụng phải zombie biến dị hay không, có Nam Thiệu ở đây cơ bản là không cần phải sợ.

Chỉ có Vệ Đông ngơ ngẩn mà nhìn về phía cô, trong cảm giác của gã, thực vật biến dị rõ ràng khó đối phó hơn so với zombie, lựa chọn của Lý Mộ Nhiên dưới cái nhìn của gã thực sự khó có thể lý giải được, nhưng những người khác đều không có dị nghị, cho nên gã cũng chỉ có thể nhẫn nhịn không lên tiếng.

“Con đường này tương đối dài, phỏng chừng có khả năng hơn 40-50km, một ngày e là chúng ta chưa đi ra ngoài được.” Nói đến đây, ánh mắt Lý Mộ Nhiên rơi vào những người sống sót đang tập hợp trong sảnh lớn, với trạng thái tinh thần của những người này, một ngày có thể đi 20km đã tốt lắm rồi.

“Nếu như trời tối không đi ra ngoài thì sẽ bị Nửa người bắt về.” Vệ Đông rốt cục không nhịn được mở miệng nhắc nhở. Gã thực sự không hiểu nổi, rõ ràng có đường gần thì tại sao lại không đi. Cho dù có rất nhiều zombie nhưng zombie có thể đáng sợ bằng thực vật biến dị sao?

Thời gian dài bị nhốt ở nơi đây rồi bị xem là vật nuôi nên gã sẽ không biết, nếu chút ít zombie và chút ít thực vật biến dị, mọi người đương nhiên nguyện ý gặp gỡ zombie; nhưng khi zombie và thực vật biến dị có số lượng lên tới trăm ngàn, thậm chí cuồn cuộn không dứt thì mọi người lại tình nguyện đối đầu với thực vật biến dị hơn.

“Cứ làm vậy đi. Về phần đám Nửa người chúng ta lại nghĩ cách sau.” Trầm ngâm hồi lâu, Trương Dịch hỏi ý những người khác, cuối cùng lên tiếng quyết định. “Mộ Nhiên, em nói cụ thể xem phải đi như thế nào…”

“Chờ đã.” Kiều Dũng đột nhiên mở miệng, ngay khi Vệ Đông cho là hắn muốn phản đối thì lại thấy hắn đứng lên, đi về hướng căn phòng mà Lâm đ*o Nho ở. Cũng không lâu lắm hắn đã đi ra, cầm trong tay trang giấy và bút. “Em vẽ lên trên này đi.”

“Em muốn đi cùng các anh.” Lý Mộ Nhiên không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe lời vẽ bản đồ ra, bên trong đó nơi nào là kiến trúc dễ nhận biết, nơi nào có đường nhỏ, nơi nào là nhà lầu có lối đi trước sau hay là cầu vượt, nơi có thể đi thẳng qua… những điều như vậy cô đều đánh dấu rõ ràng.

Sau một hồi miêu tả và phác hoạ, cũng tốn gần một tiếng đồng hồ. Chờ mọi người lần thứ hai ngẩng đầu lên, ngoại trừ cổ hơi khô ra thì còn cảm thấy bụng đói cồn cào, lúc này mới nhớ tới chưa ai ăn gì. Thức ăn mà Kiều Dũng tìm về vốn không đủ chia cho bảy mươi, tám mươi người, nhưng có chút ít còn hơn không.

Khi người trong nhà thi đấu có địa vị nằm ở tầng thấp nhất nhận được non nửa gói bánh quy hoặc là nửa gói mì ăn liền đều có chút không dám tin. Bọn họ vốn không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ chính mình sẽ có phần, nhất thời trong lòng tràn đầy bất an và hoài nghi, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc họ dùng tốc độ nhanh nhất nhét thức ăn vào trong miệng.

“Thịt thú biến dị cũng có thể ăn.” Tuy rằng đồ không phải là của mình, hơn nữa mình còn được chia phần nhưng Vệ Đông vẫn là cảm thấy đau lòng thay cho Kiều Dũng. Mà nửa miếng mì ăn liền trên tay cũng chỉ khiến cảm giác đói hơi giảm bớt, hoàn toàn không đủ để giải quyết vấn đề này, cho nên gã thấy xác thú biến dị chất chồng ở cửa, nuốt ngụm nước bọt, nói. Cho tới nay, Nửa người cung cấp cho bọn họ đều là thịt thú biến dị đã xử lý cho nên gã cho là tất cả thú biến dị đều có thể ăn.

“Không có thời gian nhóm lửa nướng thịt.” Trương Dịch trả lời gã, “Chúng ta cần dành thời gian gấp rút lên đường. Trên đường vừa đi vừa tìm thức ăn sau.”

“Chúng tôi có thể ăn sống.” Vệ Đông không muốn lắm nhưng vẫn nói. Nhiều thịt thú biến dị như vậy bọn họ chưa từng được thấy, nếu cứ thế ném đi thì quả thực nên bị thiên lôi đánh.

“Nếu anh muốn thì cứ cắt đi.” Trương Dịch không nghĩ nhiều, sau đó chú ý tới trong mắt Vệ Đông và những người sống sót đều hiện ra ánh sáng xanh lục như sói, vì vậy bổ sung một câu: “Mọi người cũng vậy, tự cắt lấy thịt đi, nhưng thịt đám thú này khó ăn lắm…”

Anh còn chưa nói dứt lời, những người kia đã ùa lên, tựa như mỗi ngày họ tranh nhau giành giật thịt vậy. Nhưng cũng vì thú biến dị quá nhiều cho nên cũng không xảy ra tình cảnh hỗn loạn.

Trương Dịch thở dài một cái, không tiếp tục để ý bọn họ, mà là quay đầu nói với Lý Mộ Nhiên: “Trước hết em mang một ít người có thể lực tương đối kém ra ngoài, tránh cho bọn họ liên lụy hành trình của mọi người.”

Lý Mộ Nhiên cũng muốn biết mình dị năng của mình tăng lên bao nhiêu nên đáp ứng rất vui vẻ, sau đó dưới sự phối hợp của Lưu Hạ, cô bắt đầu tìm kiếm mục tiêu. Mà Trương Dịch, Nam Thiệu và Thạch Bằng Tam thì đi theo Kiều Dũng tới gian phòng nghỉ của khách, dự định trước lúc rời đi gặp gỡ ông cụ kia một lát.

Lâm đ*o Nho rời giường đã được một lúc, ông dọn dẹp phòng vô cùng chỉnh tề, đang ở nơi đó chậm rãi ăn sáng. Buổi tối ông ngủ rất ngon, hoàn toàn không bị cuộc chiến bên ngoài ảnh hưởng.

Bữa sáng là một ly sữa bò đun nóng, vài miếng hoa quả, một quả trứng gà nấu ngũ vị hương. Số lượng quả thực rất ít.

“Lúc thường không làm chuyện gì nên ăn vậy là đủ rồi.” Sau khi lời mời nhóm Trương Dịch cùng ăn bữa sáng bị từ chối, Lâm đ*o Nho nói. “Nếu có điều kiện, có thể bổ sung chút vitamin.” Ông chỉ chỉ một lọ vitamin C nhỏ ở bên cạnh. “Có điều tôi thấy người sống sót cũng không vì thiếu vitamin mà bị bệnh, có lẽ tận thế không chỉ mang đến tử vong và tai nạn, nó cũng làm thể chất loài người tiến hóa.”

Đối mặt với ông cụ nói thật chậm rãi, bỗng chốc Trương Dịch như sản sinh ra cảm giác đây là một buổi sáng giản dị yên bình thường nhật không phát sinh tận thế, nhưng trên người mọi người còn đậm mùi máu của thú biến dị lại rất mau kéo anh về với thực tế.

“Tụi cháu muốn rời khỏi nơi này, chú cùng đi nhé?” Anh mở miệng trước nhất, cũng không hỏi lại lời thừa thãi, càng không có thời gian nói chuyện phiếm.

Ông cụ không trả lời ngay, chờ ăn xong miếng trứng gà cuối cùng, uống hết sữa bò trong ly, dùng giấy lau khô miệng, ông mới đứng lên, lắc đầu rồi cười vô cùng nho nhã: “Đa tạ ý tốt của các cậu. Tôi già rồi, không tăng thêm phiền toái cho mọi người nữa.”

Trương Dịch định mở miệng khuyên, ông cụ đã xua tay ngăn anh, nói tiếp: “Nhà của tôi ở đây, Kỳ Sinh ở đây, tôi cũng sẽ ở lại chỗ này.”

Trương Dịch rốt cục cũng gặp được Nửa người, nhưng chỉ là thoáng nhìn qua cực ngắn ngủi, Nửa người kia tựa hồ muốn trốn đi, nhưng lại muốn bảo vệ ông cụ thế nên cứ nhấp nhổm phía sau. Có lẽ là bởi vì không cảm giác được ý xấu của người mới tới cho nên y lại ngồi yên sau lưng ghế sô pha của ông cụ. Mọi người vốn có thể thoáng vòng ra xa một chút để nhìn rõ ràng, mà chẳng biết vì sao không ai đành lòng làm như thế.

“Có thể để cho Nửa người cùng đi với chúng cháu.” Trầm mặc chốc lát, Trương Dịch nói. Đội ngũ của bọn họ có người già yếu bệnh tật, có thú biến dị, có người dị hóa, nếu như vô hại đối với con người thì chưa chắc không thể để cho Nửa người gia nhập. Hơn nữa hơn một trăm Nửa người, đây chính là một luồng sức mạnh không thể coi thường. Đương nhiên, anh cũng không ôm hy vọng quá lớn đối với chuyện này.

Quả nhiên, Lâm đ*o Nho lắc đầu một cái, bác bỏ đề nghị này.

“Bọn họ bây giờ còn chưa thể trò chuyện với con người, cậu không mang họ đi được đâu. Còn về Kỳ Sinh, tôi vẫn hi vọng ông ấy có thể sinh sống với đồng loại.” Không thì chờ khi mình chết rồi, y phải làm sao?

Nhìn ra thái độ ông cụ tuy rằng ôn hòa nhưng lại không cho phép thay đổi, Trương Dịch khe khẽ thở dài, gọi mọi người cùng chào rồi rời đi.

“Chờ chút đã.” Ông cụ gọi họ lại, cất bước đi tới bên cạnh bàn trà, từ trên chồng sách vở lấy ra một cuốn sổ ghi chép dày, đưa tới trước mặt Trương Dịch. “Trong này tôi có ghi chép một vài thứ, có lẽ có tác dụng với mấy cậu đấy.”

Trương Dịch nghi hoặc mà tiếp nhận, mở ra mới phát hiện bên trong ghi chép về một số loài động thực vật biến dị, số lượng có chừng mười mấy loại, mỗi một loại đều ghi rõ ngoại hình, đặc trưng, nhược điểm, có thể ăn được hay không, có công dụng khác hay không, cùng với cách ăn hoặc là phương pháp xử lý… đều ghi lại rất tỉ mỉ, còn được vẽ hình minh họa. Tranh ông cụ vẽ cực kỳ chân thực, cho thấy người vẽ có tay nghề không đơn giản.

Hóa ra sau khi động thực vật biến dị, Nửa người vốn không còn hứng thú với thức ăn bình thường bắt đầu bắt giết thú biến dị để chia nhau, cũng sẽ vứt một ít nuôi người sống sót. Nhưng đám thịt thú biến dị ấy cũng không phải toàn bộ đều thích hợp cho con người ăn, có độc hay không trước chưa nói, chỉ riêng mùi hôi thối đã làm người ta khó có thể chịu đựng. Ngược lại Lâm đ*o Nho nhàn rỗi bèn bắt đầu nghiên cứu loại thịt nào có thể trực tiếp ăn, loại nào cần xử lý, loại nào tuyệt đối không thể đụng vào. Cũng bởi vậy ông liên tưởng đến thực vật biến dị bên ngoài, nếu động vật có thể ăn, như vậy thực vật có phải là cũng ăn được hay không?

Ông Lâm vốn có dị năng, lại có Phượng Kỳ Sinh ở bên cạnh giúp đỡ, cho nên thỉnh thoảng tìm được vài loại thực vật từ khu rừng về để nghiên cứu, cũng ghi chép lại toàn bộ kết quả.

“Tôi phát hiện thường xuyên ăn sinh vật biến dị sẽ thay đổi thể chất của chúng ta, tăng cường sức đề kháng, càng dễ thích ứng với hoàn cảnh trước mắt.” Lâm đ*o Nho giải thích, cuối cùng có chút tiếc hận, “Đáng tiếc thời gian quá ngắn, sức lực của một mình tôi có hạn, chỉ nghiên cứu được chừng này. Hi vọng sau này các cậu có thể bổ sung càng nhiều nội dung, cũng truyền bá ra ngoài, góp phần nâng cao sinh tồn cho nhân loại. Tôi ở đây cũng sẽ tiếp tục nghiên cứu, sau đó nếu có cơ hội, các cậu nhớ tới đây một lần nữa để lấy.”

Nghe đến đó, mọi người đều không khỏi dâng lên lòng kính trọng đối với ông cụ. Cuốn sổ trên tay tựa hồ lập tức trở nên nặng vô cùng, Trương Dịch vốn chỉ là một tay tùy ý cầm sổ ghi chép, lúc này cũng đổi thành hai tay, trở nên trân trọng nâng niu, cẩn thận từng li từng tí một. Anh còn cực kỳ trịnh trọng đồng ý với ông cụ.

“Chú ơi, chú còn nguyện vọng gì nữa không? Chúng cháu nhất định sẽ nỗ lực giúp chú hoàn thành.” Kiều Dũng xem như từng trò chuyện tình nghĩa với ông cụ, nhiệt huyết trong lồng ngực dâng lên, thốt ra những lời này.

“Tôi không có người thân, không có ràng buộc.” Lâm đ*o Nho mỉm cười nói, sau đó trầm mặc chốc lát, thoáng quay đầu lại liếc nhìn Nửa người trốn sau ghế sô pha, viền mắt ông khẽ chua xót. “Kỳ Sinh có ba đứa con trai một cô con gái, đều công tác ở tỉnh khác, nếu chúng còn sống, nếu như các cậu gặp gỡ thì xin báo hộ chúng tôi vẫn bình an, bảo đám nhỏ đừng tới tìm. Kỳ Sinh sẽ không hi vọng chúng mạo hiểm tới tìm ông ấy đâu.”

Nói đến đây, ông cầm bút lưu loát viết lại họ tên con cháu của Phượng Kỳ Sinh, ghi rõ cả địa chỉ và nơi công tác. Khi ông cụ đưa cho Kiều Dũng bèn nói một câu: “Nếu như tình cảnh chúng không tốt lắm, kính xin chăm nom chúng một chút.”

Kiều Dũng đồng ý, gấp tờ giấy chỉnh tề lại rồi cất thật cẩn thận.

“Còn có một việc nữa.” Lâm đ*o Nho thấy thế rất hài lòng, đại khái là cảm thấy những người này đáng giá để phó thác, ông suy nghĩ một chút lại nói.

“Chú cứ nói ạ.” Lúc này đây, không ai cảm thấy mất kiên nhẫn.

Ánh mắt Lâm đ*o Nho đảo qua từng người, thần sắc trở nên hết sức nghiêm túc, “Tôi sẽ ở đây nghĩ biện pháp mau chóng thu thập hết sách vở liên quan tới lịch sử trong thành phố, sau đó biên soạn một lần nữa. Chờ các cậu yên ổn rồi, làm ơn nhất định quay lại đây một chuyến, mang những tài liệu này ra ngoài, cũng cố gắng bảo tồn thật tốt. Khi đó có lẽ tôi đã mất, nhưng nhất định sẽ lưu lại ký hiệu ở chỗ này, báo cho mọi người tôi cất đồ ở đâu.”

Không nghĩ tới sẽ là một yêu cầu như vậy, cả nhóm Trương Dịch cực kỳ kinh ngạc, phải biết hiện tại con người sinh tồn cũng khó khăn, ai còn có tâm tư đi quản lịch sử gì đó. Nhưng thái độ ông cụ lại làm cho bọn họ không có cách nào nói ra lời phản đối.

“Văn minh nhân loại không thể đứt đoạn ở thế hệ chúng ta. Nếu như bây giờ không dành thời gian chỉnh lý bảo tồn tất cả những thứ này, một ngày nào đó, con cháu của chúng ta hoặc là trong hoàn cảnh gian nan giãy giụa tìm đường sống quên lãng đi cội nguồn của chính mình, lâm vào cảnh ngộ chẳng khác gì rắn sâu kiến chim, hoặc là chỉ có thể thông qua di tích khảo cổ đi tìm chút ít văn minh vụn vặt từng thuộc về mình.”

Cho nên, đây là một chuyện vô cùng quan trọng, việc liên quan tới kéo dài văn minh nhân loại. Nếu như không ai nghĩ không ai làm, như vậy thì ông sẽ nghĩ, ông sẽ làm.