Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 277: Hồn mộc mê thành (1)

Edit: Cháo

Beta: Yến Phi Ly

Sau khi chạm trán với nhóm Thẩm Trì ở thành phố Lũng Nhân, đám người Trương Dịch không tiếp tục trì hoãn nữa mà trực tiếp đi về phía Trung Châu. Bởi vì thung lũng Hồ Lô bị bao vây, Tống Nghiễn lại do phát sinh dị biến nên không thể trở về, đám Thẩm Trì vốn muốn chờ hắn khôi phục bình thường, định tạm thời ở lại khu ga-ra dưới hầm trong tòa thương mại, nhưng sau lại nhận được mệnh lệnh, bảo bọn họ đi cùng nhóm Trương Dịch.

Dọc theo đường đi gần như không gặp phải phiền toái gì, vốn cho rằng sẽ gặp phải thú biến dị thì quả thật đụng độ mấy lần, thực lực có cao có thấp nhưng chỉ xuất hiện đơn độc, không hình thành đàn lớn nên cũng không tính là chướng ngại. Ngược lại họ phải dọn tuyết đọng, tiêu diệt thực vật biến dị cùng với zombie ngáng đường lại tốn không ít thời gian.

Vì vậy mất hơn mười ngày họ đã đến được Trát Phong, so với lần đi căn cứ Vân Châu lần trước của nhóm Trương Dịch thì nhanh hơn rất nhiều. Lý Mộ Nhiên đã quen lúc nào cũng phải tra xét tình huống xung quanh để tránh xảy ra chuyện bất ngờ không kịp trở tay, bởi vậy cô phát hiện ngay lập tức đám người Hùng Hóa đang càn quét thực vật biến dị cách đó hơn 10km, hơn nữa số lượng lại cũng không ít nên có chút nghi vấn, không rõ sao bọn họ lại rời Dung Hà mà xuất hiện ở chỗ này. Sau khi cẩn thận đánh giá, cô lập tức chú ý tới tình hình của họ vô cùng không ổn, điều này càng tăng thêm nghi vấn trong lòng cô.

May mà tốc độ giết thực vật biến dị của nhóm Trương Dịch rất nhanh, mất chỉ gần 3-4 tiếng đã dọn sạch đường, mà lúc này nhóm Hùng Hóa đã chạy tới phía sau một căn nhà sập dưới quốc lộ để thu gom tóc mỹ nhân. Nếu không có người có khả năng tra xét bằng tinh thần lực thì hai bên rất có thể sẽ bỏ lỡ nhau, Lý Mộ Nhiên biết rõ hướng đi của họ, vì vậy vừa tìm đến nơi liền thấy ngay.

Đi cùng cô có Trương Dịch, Nam Thiệu, Thạch Bằng Tam và cả Trương Duệ Dương, ngoài ra còn có Thẩm Trì với tính tò mò hơi nặng, còn những người khác thì có người sau khi xuống xe cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng đa số thì chờ trên xe không nhúc nhích gì nhiều.

Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, vừa mới gặp lại nhau đã nghe phải tin chấn động.

Kiều Dũng mất tích! Với năng lực của Kiều Dũng sao lại biến mất được? Huống chi đi cùng hắn còn có mấy người dị năng đứng đầu nữa.

“Sao lại không thấy? Từ lúc nào?” Vội nhất phải kể tới Thạch Bằng Tam, anh bước ra khỏi đám người, tóm lấy cổ áo Hùng Hóa truy vấn.

Nhìn thấy anh, Hùng Hóa mừng phát khóc, cũng không quan tâm đang bị xách bằng tư thế kia, chỉ vội trả lời: “Chiều hôm trước sáu người bọn họ vào thành phố Trát Phong tìm đồ ăn, tới giờ vẫn chưa thấy về.”

“Các cậu không đi tìm người à? Còn tâm tình mà ở đây chơi với đám thực vật biến dị nữa?” Thạch Bằng Tam đỏ mắt, tức giận chất vấn. Ban đầu lúc còn trên xe anh đã biết được đám người Hùng Hóa ở phía sau căn nhà sụp chém giết thực vật biến dị từ miệng Lý Mộ Nhiên, lúc đó nghe chỉ cảm thấy tò mò, mà lúc này đã biến thành tức giận.

Lời này vừa nói ra, lập tức rước lấy ánh mắt căm tức của một vài người bên Dung Hà không quen biết Thạch Bằng Tam. Trương Dịch ngược lại rất bình tĩnh, chú ý tới tình trạng thân thể của mọi người, vội mở miệng hoà giải: “Nếu là ở thành phố Trát Phong thì cũng không xa, để Mộ Nhiên nhìn trước xem có thể tìm được người không đã.”

Nghe được lời này, Thạch Bằng Tam lập tức ngậm miệng, ánh mắt chuyển về phía Lý Mộ Nhiên, trong đó chứa đầy sự nôn nóng và cầu xin.

Lý Mộ Nhiên khẽ gật đầu xem như đáp lại, nhắm mắt, tinh thần lực nhanh chóng phóng ra thăm dò.

Thạch Bằng Tam bất giác buông tay ra, Hùng Hóa không rõ nguyên do, anh ta vẫn chưa biết dị năng của Lý Mộ Nhiên đã dùng được, nhưng thấy mấy người Trương Dịch đều im lặng nhìn cô, tựa như đang đợi cái gì đó nên đành phải nuốt nghi vấn trong lòng xuống.

Qua hai phút, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Lý Mộ Nhiên bỗng nhăn nhó lại, khiến vài người đang nhìn chằm chằm cô cũng không khỏi căng thẳng theo. Lại qua một lúc nữa, trên trán cô bắt đầu thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, hô hấp cũng dần nặng nề, dường như đang cố gắng hết sức.

Trong lòng Trương Dịch và Thạch Bằng Tam căng chặt, ngay cả Nam Thiệu luôn trung vẻ mặt lạnh nhạt cũng dừng mắt trên người cô, bên trong ẩn chứa sự quan tâm.

Mồ hôi trên thái dương rơi từng giọt, Lý Mộ Nhiên đột nhiên mở mắt ra, giữa đôi mày hiện lên vẻ mệt mỏi không che giấu được: “Không tìm thấy. Bên ngoài thành phố Trát Phong có một vòng thực vật biến dị bao quanh giống như bị một tầng sương mù che lấy vậy, càng đi vào càng dày đặc, bên trong u ám mù mịt, em không thấy được cái gì cả.”

Hoàn toàn không ngờ tới đáp án này, Trương Dịch và Thạch Bằng Tam không khỏi biến sắc.

“Có biết là do cái gì không?” Trương Dịch hỏi.

Lý Mộ Nhiên lắc đầu, hiển nhiên cô cũng nghĩ mãi không thông, tình huống này trước nay chưa từng gặp phải, nếu không phải dị năng của cô còn có thể tra xét phía bên ngoài thành phố Trát Phong thì cô cũng đã nghi ngờ dị năng của mình xảy ra vấn đề rồi.

“Rốt cục các anh đang nói gì vậy?” Hùng Hóa nhịn không được chen vào. Tuy anh ta mơ hồ nghe hiểu được nội dung hai người nói chuyện, nhưng rồi lại cảm thấy đáp án có chút không tưởng tượng được, Lý Mộ Nhiên có dị năng trâu bò như vậy từ khi nào thế?

Trương Dịch nhìn Hùng Hóa một cái, nói: “Trước khoan nói tới chuyện này, hiện tại thời gian còn sớm, đằng trước chính là thành phố Trát Phong, chúng ta qua xem tình hình thế nào đã.”

“Được, tôi mang theo vài người đi cùng mấy anh.” Hùng Hóa mừng rỡ, vội đáp.

“Chúng tôi ở trên kia đợi anh.” Trương Dịch nghĩ một chút rồi cũng không từ chối, giữ lấy Trương Duệ Dương đang vui vẻ ôn chuyện với Lương Quan Luân lại, cùng mấy người Nam Thiệu quay về đoàn xe trước.  Anh phải dặn dò những người khác trong đoàn xe, hôm nay xem chừng phải hạ trại ở đây rồi.

“Bọn họ chắc chưa được ăn gì đâu, đợi chút nữa đưa một ít đồ qua.” Trương Dịch vừa đi vừa thấp giọng nói với người khác. Khi xuất phát bọn họ mang khá nhiều vật tư, nhưng dọc đường đi sẽ kiếm động thực vật biến dị có thể ăn được kết hợp lại để ăn thử, chậm rãi thay đổi thói quen ăn uống, vậy nên đồ dự trữ không tiêu hao gì nhiều, chi viện một ít cho nhóm Hùng Hóa hoàn toàn không thành vấn đề.

Những người khác cũng không dị nghị, chưa kể Nam Thiệu và Thạch Bằng Tam là từ Dung Hà tới hay như Lý Mộ Nhiên cũng quen biết với bọn Hùng Hóa, ngay chính Thẩm Trì sau khi thấy đám người già, phụ nữ, trẻ em đói khổ rét run kia cũng không nói ra được lời cự tuyệt.

Vì thế khi Hùng Hóa mang theo bốn người dị năng đi lên quốc lộ liền nhìn thấy hai cậu trai khỏe mạnh vạm vỡ khiêng một túi gạo, xách theo hai túi nilon lớn nhét đầy đồ, thoải mái nhảy qua vòng bảo hộ đi tới phía bọn họ. Hai cậu trai cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ, sau đó đi ngang qua nhau, nhanh chóng đến căn nhà sụp phía trước. Cũng không biết cậu kia nói gì, mọi người vốn đang chết lặng đứng yên tại chỗ dường như lập tức sống dậy, vui mừng vây quanh bọn họ rồi đi theo vào trong nhà.

Mấy người Hùng Hóa nuốt nước miếng, tuy rằng rất muốn quay người về lấy chút gì đó để ăn, nhưng lại không hề chần chừ mà tăng tốc đi nhanh hơn về phía quốc lộ.

Rào bảo vệ ven quốc lộ đã bị gỡ xuống, bốn dị năng hệ thổ trong đội Thẩm Trì đồng thời ra tay, dựng nên một con đường đất ba mét chắc chắn ở giữa quốc lộ cùng căn nhà sụp. Năm chiếc xe lục tục đi xuống phía dưới, để lại hai chiếc bọc thép cùng một chiếc việt dã vẫn đậu trên đường.

Có những người này ở đây, nhóm Hùng Hóa rốt cục không còn phải lo nữa, chờ bọn họ lái xe đi qua. Khi họ tới chỗ ba chiếc xe đậu trên quốc lộ, Trương Dịch đang đứng bên cạnh chiếc việt dã, tay bám lên cửa xe mở rộng, cúi người nói gì đó với người trong xe. Thấy bọn họ đi lên, Trương Dịch nghiêng người, vẫy vẫy tay: “Một người vào đây ngồi, những người khác thì vào các xe sau.”

Hùng Hóa dứt khoát đi qua, để lại bốn người còn lại rất tự giác mà chia ra đến hai xe bọc thép phía sau.

Trong xe việt dã đã có ba người ngồi, Thạch Bằng Tam ngồi ở chỗ ghế lái. Lý Mộ Nhiên ngồi ở ghế phụ, phía sau là Nam Thiệu, tất cả đều quen biết nhau. Sau khi Hùng Hóa lên xe, Trương Dịch đóng cửa xe rồi vòng sang cửa kia để lên xe, sau đó anh lấy ra một túi lương khô và một chai nước ném cho Hùng Hóa.

“Ăn tạm cái này trước đi, rồi nói cho chúng tôi biết chuyện gì xảy ra.”

Hùng Hóa nhận lấy nhưng không ăn luôn, mà nói: “Chờ tôi một chút, tôi chia cho đám Khôn Tử mấy miếng.” Đồ ăn khó tìm, anh xem như đã được trải nghiệm đầy đủ rồi, cũng không có mặt mũi mà xin thêm, chung quy còn không biết địa vị của mấy người Trương Dịch trong đoàn xe nhìn qua rất mạnh này thế nào, có thể tận lực không khiến họ khó xử thì vẫn tốt hơn.

“Không cần đâu, mấy cậu ấy cũng có rồi.” Trương Dịch xua xua tay, ý bảo Hùng Hóa không cần lo lắng.

Hùng Hóa cũng không nhiều lời nữa, xé túi, nhét vội vào miệng mấy miếng bánh, đến mức suýt chút nữa nghẹn thì tốc độ mới chậm lại.

Thạch Bằng Tam im lặng nhìn Hùng Hóa từ gương chiếu hậu, khởi động xe rồi quay về phía thành phố Trát Phong.

***

Nhìn năm chiếc xe lái tới đây cùng một đám cậu trai xuống xe, lại nghĩ đến hai túi gạo cùng với thức ăn đối phương tùy tiện đưa ra, mắt đám người chạy thoát từ huyện Dung Hà không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ, đồng thời còn có chút mong chờ, mong chờ có thể gia nhập đội ngũ này. Tuy nhiên, lúc bọn họ nhìn thấy con lừa Đại Thanh xuất hiện đều không khỏi há hộc mồm, chung quy cũng lâu lắm rồi mới thấy được một con vật bình thường, nước miếng cứ vậy mà ứa ra, dường như thấy được món thịt lừa ngũ vị nóng hổi, lẩu thịt lừa rồi thì thịt lừa nướng….

Cảm nhận được ác ý dày đặc, Đại Thanh vốn đang vênh váo tự đắc đi theo sau Quỷ Bệnh, thân thể bỗng cứng đờ, sau đó mau chóng bước vội lên, gần như muốn dán sát lấy người Quỷ Bệnh. Lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là vẫn cảm nhận được khí lạnh vù vù.

Thẩm Trì vừa xuống xe liền chia người ra, sửa sang lại hai nhà bên cạnh căn nhà sụp, sau đó bắt đầu tu sửa phòng ngự. Người dị năng hệ thổ còn lại bên tiểu đội Dung Hà thấy thế cũng đi theo hỗ trợ. Ngoài những người nhóm lửa nấu cơm, những người còn lại tiếp tục thu gom tóc mỹ nhân. Với những người sợ đói mà nói, không ngại đồ ăn nhiều, huống chi hai túi gạo với họ chỉ như giải nguy tạm thời, chung quy chống đỡ được thêm mấy ngày, còn sau cùng thì vẫn phải dựa vào chính bản thân mới sống sót được.

Trương Duệ Dương trở về được hoan nghênh nhiệt liệt nhất, đám Lương Quan Luân nhìn thấy nhóc không những còn sống mà còn bình an vô sự thì không khỏi vừa mừng vừa sợ, ôm lấy nhóc xoa tới xoa lui, chỉ thiếu nỗi không vò thành một nắm rồi mỗi người cắn một miếng nữa thôi.

Trương Duệ Dương mới đầu còn hơi ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã quen thuộc với mọi người, ngay cả việc bị Trương Dịch để lại đây cũng không có phản ứng gì, chỉ nhắm mắt đi theo bên người bọn họ, trò chuyện hết sức nghiêm túc.

“Ú Ú đã to thế này rồi này……” Nhóc dùng hai cái tay ngắn ngủn bị bọc trong áo thật dày mà khoa tay múa chân vẽ ra một thứ vô cùng to, “Còn to hơn cả con trâu nữa ấy.”

Lương Quan Luân cắn chặt quai hàm dùng dao nhọn đâm hơn mười nhát mới xuyên qua được thân của tóc mỹ nhân, anh nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nhìn nhóc con không lớn thêm được là bao đang ngồi xổm bên người mình, cười nói: “To như vậy á? Nhóc có nói xạo không thế?”

Đám người Triệu Xuân bên kia cũng cười ha ha, không biết vì sao chỉ cần nhìn thấy Trương Duệ Dương thì dường như vĩnh viễn sẽ không biết đến buồn khổ, cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng hẳn, giống như không có cửa ải khó khăn nào không qua được vậy.

“Cháu không nói xạo đâu, là thật đó, Ú Ú còn bay nữa cơ, có thể chở con bay lên rất rất cao.” Trương Duệ Dương vô cùng nghiêm túc mà đảm bảo. Vì chứng tỏ mình nói thật đến không thể thật hơn, còn gật mạnh đầu.

“Ồ, Ú Ú lợi hại thật ha!” Lương Quan Luân vui vẻ, vô cùng phối hợp mà kinh ngạc cảm thán. “Chú nhất định phải xem thử mới được, nếu có thể để nó chở bay trên bầu trời một vòng, có lẽ sẽ rất oai đó.”

Trương Duệ Dương ngẩn người, sau đó có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Cái đó có lẽ không được rồi, chú lớn quá. Nếu mà chỉ lớn như cháu chắc Ú Ú mới chịu được.”

Mọi người phì cười thành tiếng. Triệu Xuân thiếu chút nữa nói mấy câu 18+ trêu ghẹo Lương Quan Luân, may mắn kịp nhớ ra ở đây có phụ nữ và trẻ em, lời đến bên miệng rồi đành phải nuốt xuống.

Lương Quan Luân không nhịn được đưa tay nhéo nhéo chút thịt mới nuôi được của cậu nhóc, cười nói: “Được rồi, chú không ngồi đâu, kẻo lại đè hỏng Ú Ú mất.”

Trương Duệ Dương hơi ngượng ngùng, sau đó nhớ tới một vấn đề khác, vì thế tiếp tục nói: “Ú Ú nhát gan lắm, nó sợ chú chủ nhiệm nên trốn rất xa.” Nói đến đây, nhóc có chút buồn bực, “Lâu lắm rồi cháu không thấy nó, may mà dì Mộ Nhiên bảo  nó vẫn đi theo cháu, nếu không cháu đã nghĩ nó đi mất rồi. Lúc nào cũng vậy á, lần trước……”

Nhật kí mạo hiểm của Dương Dương và Ú Ú được dọn ra, ai đang bận rộn nghe vậy động tác đều chậm lại, Lương Quan Luân thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng kinh ngạc cảm thán hoặc dò hỏi cổ vũ cậu nhóc nói tiếp, mà trên thực tế mọi người đã sớm chảy đầy mồ hôi lạnh, vì Ú Ú không đáng tin cùng với cảnh ngộ cậu nhóc gặp phải.

“Ú Ú nên bị đánh mông.” Cuối cùng, Lương Quan Luân đưa ra kết luận.

“Nhưng mà……” Trương Duệ Dương rốt cục phát giác ra hình như mình thọc một đao sau lưng đồng bọn mất rồi, nhóc chớp chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, có chút sốt ruột muốn biện bạch: “Nếu không nhờ Ú Ú thì cháu đã không tìm được ba Bí Đỏ rồi.”

“Có thế cũng vẫn phải đánh mông.” Lương Quan Luân suy tư một lát, vẻ mặt nghiêm lại, dùng hết khả năng biểu đạt để cậu nhóc có thể hiểu được: “Dương Dương thử nghĩ xem, nếu cháu chết ở ngoài kia, ba cháu sẽ đau lòng cỡ nào, còn cả các cô các chú sẽ buồn cỡ nào chứ? Hơn nữa, Ú Ú mang cháu chạy trốn, dì Mộ Nhiên nhất định sẽ lo lắng, sẽ đi khắp nơi tìm cháu, nếu trong lúc tìm cháu mà họ bị thương hoặc là chết mất, cháu không buồn sao?”

Nếu là trước tận thế, anh không ngại phụ họa để đứa trẻ được vui, nhưng hiện tại lại không thể vậy được, ít nhất phải khiến nhóc hiểu được, làm những chuyện như vậy sẽ gây ra hậu quả gì, như vậy mới có thể tận lực tránh cho chuyện cũ lại xảy ra.

Trương Duệ Dương nghe mà ngơ ngác, khuôn mặt nhỏ cũng dần trở nên nghiêm túc, một hồi lâu, dường như đã suy nghĩ cẩn thận, nhóc trịnh trọng gật đầu: “Cháu sẽ rất buồn.” Dừng một chút nhóc lại chần chừ nói: “Về sau cháu sẽ bảo Ú Ú gan dạ hơn một chút, không được chạy lung tung, cháu cũng sẽ không chạy lung tung…… Có thể đừng đánh mông nó được không?”

Lương Quan Luân cười khổ, gật đầu bất đắc dĩ. Anh cũng chỉ nói cho có thôi, con côn trùng biến dị Ú Ú kia nghe nói vô cùng hung hãn, cho dù có ngồi xổm trước mặt anh thì anh dám đánh chắc?

Nhưng Trương Duệ Dương không biết điểm này, ở trong mắt nhóc, Ú Ú chính là người bạn nhát gan nhất cũng đáng yêu nhất của nhóc, bởi vì nhát gan nên bị đánh thì đáng thương lắm. Có được lời hứa của Lương Quan Luân, mặt mũi nhóc hớn hở hơn hẳn.