Edit: Yến Phi Ly
Thung lũng Hồ Lô bị bao vây là chuyện tất cả mọi người không thể dự liệu được. Hoặc cũng không thể nói là tất cả mọi người, ít nhất lúc trước Tiêu Thắng lựa chọn địa điểm đóng quân đã từng cân nhắc qua tình huống bị zombie và thú biến dị vây nhốt, cho nên mới đặc biệt chọn nơi này. Còn một người khác đó chính là Quỷ Bệnh, gã có từng dự liệu hay không thì là chuyện chẳng một ai có thể biết được.
Cũng may thung lũng Hồ Lô có không ít người, số lượng người dị năng không nhỏ, thêm vào hoàn cảnh địa lý tương đối đặc thù, về vấn đề an toàn ngược lại sẽ không cần lo lắng.
Thế nhưng đám Tiêu Thắng còn bị bao vây ở bên ngoài lại không thể không đối mặt một vấn đề, đó chính là rốt cuộc có nên để Lý Mộ Nhiên tiếp tục đưa người về hay không? Mà bên nhóm Trương Dịch cũng đối mặt với một nan đề khác, dưới tình huống trước mắt, bọn họ phải làm sao mới có thể mau chóng chạy về Dung Hà, truyền đạt tin tức cho đồng đội cũ?
“Đưa người thường về đi, cả tên Viên Tấn Thư kia nữa. Người dị năng thì ở lại giết thú biến dị.” Tống Nghiễn ngồi ở trên thảm trải sàn, vừa sửa soạn tấm da thú mấy ngày trước mới lột ra vừa nói với Lý Mộ Nhiên.
Mặc quần không thích hợp quá khó chịu, hơn nữa hơi động một tí là dễ dàng rách toác, cho nên Tống Nghiễn thẳng thắn xé mảnh vải vây quanh hông. Dù sao sau khi thú hóa hắn hoàn toàn không sợ lạnh, nếu như không phải còn duy trì tâm lý xấu hổ, kỳ thực không mặc sẽ thoải mái hơn.
Bây giờ là ban ngày, có thể nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn và vảy lân đen óng đầy người hắn, may là khuôn mặt vẫn giữ như cũ, thân thể cũng duy trì hình người to lớn, bằng không thực sự sẽ chẳng khác gì thú hoang. Tóc tai của hắn vẫn bình thường, không mọc dài ra giống như Nam Thiệu, vẫn ngắn ngủi không có gì thay đổi, bằng không hắn sẽ càng phiền muộn hơn.
Lý Mộ Nhiên ngồi bên cạnh Tống Nghiễn, vóc dáng cao hơn 1m6 của cô bị thân thể hùng tráng tựa như ngọn núi nhỏ của hắn khiến cho chẳng khác gì đứa trẻ. Từ khi Tống Nghiễn dị thú hóa lần đầu tiên cô đã bắt đầu ở bên cạnh hắn, trên cơ bản xem như chứng kiến toàn bộ quá trình biến hóa của hắn, cho nên ngoại trừ ban đầu có chút khiếp sợ thì sau này đã hoàn toàn quen thuộc, tựa hồ bất kể Tống Nghiễn biến thành hình dáng gì cô đều sẽ không thấy kỳ quái.
“Em bảo với Vân Tắc cho tất cả mọi người dành thời gian luyện công pháp mà Quỷ Bệnh dạy, học bất kể cái nào cũng được, đặc biệt là những người thường. Qua một thời gian nữa cho bọn họ bắt đầu ra ngoài giết thú biến dị.” Da thú dưới móng vuốt Tống Nghiễn bị chia thành mấy mảnh, có hai mảnh khá nhỏ, hình dáng nhìn qua có chút là lạ. Hắn cầm ở trong tay, dùng móng tay sắc bén đâm ra mấy lỗ ở bên lề.
Lý Mộ Nhiên hoàn toàn không hiểu hắn đang làm gì, muốn hỏi nhưng bởi vì Tống nghiễn còn đang dặn dò sự tình nên chỉ có thể nhịn xuống. Hiện tại ngoại trừ cô ra thì hắn không gặp ai cả, hơn nữa nghe giọng điệu, hiển nhiên tạm thời không có dự định về thung lũng Hồ Lô.
“Tiếp tục tăng mạnh phòng ngự của thung lũng, coi nó là nơi đóng quân lâu dài mà kiến thiết, cần phải bảo đảm trong doanh trại giữ được an toàn khi bị zombie và thú biến dị tấn công. Bảo dị năng hệ mộc bắt đầu thử nghiệm nghiên cứu gieo trồng loại cây lương thực mới có thể thích ứng hoàn cảnh tận thế, nói bọn họ thử xem có thể lai cây lương thực bình thường với thực vật biến dị hay không. Ngoài ra, dặn Vân Tắc cho động thực vật biến dị vào thực đơn hàng ngày.”
Tống Nghiễn vừa nói vừa lấy dây xé từ da thú xỏ qua các lỗ đã đâm ra trước đó, nối liền hai mảnh da thú lại với nhau rồi cột chặt. Làm như vậy mấy lần, một chiếc áo ba lỗ da thú giản dị chắc chắn đã hoàn thiện.
Lý Mộ Nhiên nhìn mà trợn mắt há mồm, cô cực kỳ bội phục, đôi tay này của chủ nhiệm khi làm giải phẫu nổi danh bình tĩnh linh hoạt, bây giờ biến thành móng vuốt vẫn giữ được tay nghề như cũ, luôn luôn giỏi hơn cô rất nhiều.
“Ngốc cái gì nữa? Nhớ kỹ chưa?” Tống Nghiễn ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ Lý Mộ Nhiên hơi giật mình thì tức giận hỏi. Chỉ có điều trong mắt là vẻ nhu hòa, không tràn ngập lệ khí giống lúc thường nữa.
“Nhớ rồi ạ.” Lý Mộ Nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, sợ để sót bèn nhắc lại lời của hắn một lần.
Tống Nghiễn ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa mà là duỗi móng vuốt về phía ngực của cô.
Lý Mộ Nhiên sợ hết hồn, theo phản xạ mà lùi về sau, mặt đỏ bừng hỏi: “Anh làm gì?”
“Cởi áo!” Trong mắt Tống Nghiễn loé ra nét thô bạo hung dữ, nhưng rất nhanh lại bị hắn ép xuống. Hắn không thích cô đề phòng mình như vậy.
“Làm… Làm gì ạ?” Lý Mộ Nhiên lắp bắp. Tuy rằng quan hệ giữa hai người tựa hồ đã được làm rõ nhưng da mặt cô mỏng, dù như thế nào cũng không thoải mái được, tuy đã bị đối phương gặm sưng miệng không biết bao nhiêu lần.
“Làm thịt em? Ông đây muốn làm thịt em còn phải chờ tới bây giờ sao!” Tống Nghiễn tức cười, thuận theo lời của cô mà mắng. Sau đó đưa tay kéo Lý Mộ Nhiên lại, ấn vào trong lồng ngực của mình, chỉ có điều khi tay đụng tới dây kéo trên ngực cô thì vẫn ngừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Tự cởi hay để tôi cởi hộ em?” Nói xong, móng vuốt sắc bén hơi mang tính uy hiếp mà đặt ngoài áo cô giả vờ sờ một chút.
Lời Tống Nghiễn nói không êm tai nhưng Lý Mộ Nhiên lại nghe ra ý khác, nhất thời yên lòng, thêm vào cô cũng biết nếu như hắn tự mình ra tay thì bộ quần áo này cũng hỏng luôn mất, cho nên vẫn đàng hoàng tự cởi áo khoác ra, nhưng cũng chỉ cởi áo khoác ngoài rồi ngừng lại, không tiếp tục nữa.
Kết quả Tống Nghiễn thật sự không định làm chuyện xấu gì cả, không cương quyết yêu cầu cô tiếp tục, mà là cầm lấy áo ba lỗ da thú mới làm xong mặc vào cho cô.
“Cho… Cho em ạ?” Lý Mộ Nhiên lập tức hiểu được, nhất thời cảm động đến nỗi đôi mắt đều đỏ. Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi mới có người đối xử tốt với cô như vậy.
“Cô bé ngốc!” Tống Nghiễn ve vuốt mái tóc cô, tức giận mắng. Không hiểu nổi một cái áo ba lỗ thôi, có cái gì đâu mà khóc. Mặc dù là nghĩ như vậy, tâm lý lại khó tránh khỏi thương tiếc, giúp cô sửa sang lại áo cẩn thận rồi mặc lại áo khoác kĩ càng, mới nói: “Dị năng của em mặc dù không tệ, nhưng vũ lực quá yếu, cái này chỉ có thể thêm chút tác dụng bảo vệ, em vẫn phải nỗ lực trở nên mạnh mẽ mới được.”
Bảo vệ phụ nữ là trách nhiệm của đàn ông, đáy lòng hắn vô cùng tán đồng điểm này, nhưng giúp cho Lý mộ Nhiên có thể mạnh hơn một chút thì lại là tâm nguyện của hắn. Bởi vì như vậy xác suất sống sót trong tận thế mới có thể càng lớn hơn, nhưng cuối cùng hắn không nhịn được bèn nói thêm một câu: “Lần sau tôi sẽ chuẩn bị cho em bộ đồ rắn chắc thoải mái hơn.”
Tống Nghiễn đã nỗ lực vò da thú biến dị thật nhuyễn, nhưng mặc lên người vẫn sẽ không quá dễ chịu, hơi cứng giống như áo giáp vậy. Lý Mộ Nhiên lại yêu thích cực kỳ, nghe lời của hắn đều ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng thực sự không nhịn được niềm vui trong lòng, vươn tay ôm chặt lấy cổ của hắn.
Đây là lần đầu tiên Lý Mộ Nhiên chủ động thân thiết với hắn, Tống Nghiễn không kịp phản ứng, toàn thân cứng lại, sau đó mới nhấc tay lên nhẹ nhàng ôm cô, ngay cả hô hấp cũng theo bản năng mà thả nhẹ, hệt như sợ quấy nhiễu thời khắc này.
Thời gian tươi đẹp lúc nào cũng trôi qua thật nhanh, đặc biệt là trong tận thế, càng có một loại quý giá vội vàng khiến người ta muốn trân trọng lại không kịp.
Lý Mộ Nhiên phải đi, cô nhất định phải mau chóng truyền đạt mệnh lệnh của Tống Nghiễn cho Tiêu Thắng và Vân Tắc. Cô cũng cần tranh thủ tất cả thời gian nâng lên khả năng của chính mình, để tránh khỏi bị tận thế càng ngày càng gian nan đào thải. Tình cảm nam nữ xa xỉ thì cũng phải bảo toàn mạng sống mới có thể nắm giữ, cô rất cảm tạ ông trời ban cho cô cơ hội như vậy, cho nên càng phải đặc biệt quý trọng.
Nghe mệnh lệnh của Tống Nghiễn, Tiêu Thắng hơi trầm ngâm vài giây bèn hiểu được ý của hắn, anh lập tức bắt đầu sắp xếp mọi chuyện.
Một mực trốn tránh không phải là biện pháp sinh tồn trong tận thế, không để ý thực lực yếu ớt mà tặng không tính mạng dĩ nhiên cũng không phải, cho nên Tống Nghiễn mới có thể để người dị năng chính diện khiêu chiến thú biến dị kích thích tiềm lực, cho người thường tạm thời tránh mũi nhọn, tích trữ thực lực mà đợi tương lai.
Qua nhiều ngày như vậy, bên ngoài tuy rằng vẫn còn thú biến dị nhưng đã không nhiều bằng lúc trước. Chỉ cần tính toán cân nhắc chu đáo hết thảy, tỷ như phát động tấn công từ đâu, phối hợp với nhau ra sao, gặp phải tình huống đột phát thì ứng đối như thế nào, cùng với đường lui…v…v, an bài xong từng thứ một, bọn họ không hẳn là không thể đánh một trận với thú biến dị.
Nhắc sau về chuyện Tiêu Thắng và các đội viên còn lại thương lượng tiêu diệt thú biến dị thế nào. Kế hoạch đưa người về của Lý Mộ Nhiên phải thay đổi, bởi vì bên ngoài thung lũng Hồ Lô đã bị bầy zombie chiếm cứ, cho nên cô chỉ có thể đưa thẳng người vào trong doanh trại. Cứ như vậy, một ngày cũng chỉ có thể đưa mười tám người. Vốn là chuyện ngày hôm đó có thể hoàn thành lại phải tới ngày kế mới có thể làm xong.
Chuyện này thì cũng chẳng có gì, cho nên xong nhiệm vụ cô không có chuyện gì khác, giết thú biến dị tạm thời chưa đến lượt cô. Có điều vừa về tới trại, truyền đạt mệnh lệnh của Tống Nghiễn cho Vân Tắc xong cô bèn bị mấy cái đứa nhỏ gọi tới nhà Quỷ Bệnh.
“Chuẩn bị đi, tới Tây Bắc với tôi.” Quỷ Bệnh nói.
Trong phòng chỉ có Quỷ Bệnh và bốn đứa bé nhất như Dương Dương, Lý Viễn Trác cùng với một con lừa. Mấy cậu chàng choai choai đều xếp hàng đi giết zombie. Lãnh Phong Trần cũng không ở đây, có lẽ là lần trước quá mất thể diện cho nên hơn một ngày rồi đều không xuất hiện trước mặt Quỷ Bệnh.
Lý Mộ Nhiên sửng sốt mấy giây, cô chưa quên cam kết lúc trước của mình, chỉ là không nghĩ tới phải thực hiện vào lúc này. Nhất thời trong lòng cô cũng không thể nói được là cảm giác gì, tựa hồ có hơi không nỡ, cũng cảm thấy có rất nhiều chuyện còn chưa làm, nhưng mà Quỷ Bệnh đã đợi cô lâu như vậy, cũng đã giúp cô rất nhiều việc. Hiện tại đoàn xe rõ ràng muốn cư trú lâu dài ở đây cho nên bây giờ cô không có bất kỳ lý do gì để thoái thác.
“Chờ em đưa mọi người về hết đã.” Cô nói, “Còn phải báo với anh Dịch một tiếng.” Cả chủ nhiệm nữa, cô hơi lo lắng không biết Tống Nghiễn có chịu cho cô rời đi hay không.
“Đi xử lý hết chuyện cần thiết của cô đi.” Quỷ Bệnh ngược lại cũng không buộc Lý Mộ Nhiên đi ngay lập tức, chỉ tính nhắc nhở cô một chút về việc thời điểm đến rồi mà thôi.
“Dạ.” Lý Mộ Nhiên đáp lại, đang định rời đi bèn nghĩ tới một chuyện, vội vàng dừng lại hỏi: “Anh Bệnh này, thung lũng Hồ Lô có an toàn không?” Cô lo lắng sau khi mình rời đi sẽ không ai tới giúp Tống Nghiễn truyền đạt tin tức.
“Bọn họ ứng phó được.” Tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của cô, Quỷ Bệnh trả lời rất trực tiếp.
Lý Mộ Nhiên há miệng nhưng chung quy không hỏi gì nữa. Cô rất rõ ràng điều mà mình không nỡ bỏ xuống được là cái gì, nhưng chuyến này nhất định phải đi, hỏi nhiều hơn nữa cũng chỉ phí sức.
“Chú Bệnh ơi con cũng muốn đi.” Trương Duệ Dương mở to cặp mắt trắng đen rõ ràng, nhóc vẫn luôn yên tĩnh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này đột nhiên chen vào một câu.
Quỷ Bệnh liếc mắt nhìn nhóc, không trả lời.
“Em không muốn ở với ba sao Dương Dương?” Ngô Tử Nhiên nói tiếp nhanh nhất.
“Ba em cũng đi cùng là được nha.” Trương Duệ Dương trả lời như thể chuyện đương nhiên, hiển nhiên xưa nay nhóc không nghĩ tới sẽ tách khỏi Trương Dịch. “Còn cả ba Bí đỏ, Ú Ú, chú Béo, anh Bùi Viễn…”
Nhóc còn chưa liệt kê xong, Ngô Tử Nhiên không khách khí chút nào ngắt lời: “Em muốn dọn nhà à?”
“Không phải ạ.” Trương Duệ Dương mờ mịt, không hiểu như thế này có quan hệ gì với dọn nhà.
“Làm gì mà đi đông người thế?” Ngô Tử Nhiên lườm một cái.
“….” Trương Duệ Dương.
Lý Mộ Nhiên bật cười, tâm tình hơi hơi tốt lên một chút, cô biết người mà mình không nỡ rời xa ngoại trừ Tống Nghiễn, còn có đám nhỏ này và cả mấy người Trương Dịch. Trước tận thế cô lẻ loi không có thứ gì cả, không nghĩ tới sau tận thế lại nhận được nhiều như vậy.
“Đi nào Dương Dương, chúng ta đi tìm ba con.” Cô dắt tay nhỏ của Trương Duệ Dương, nói thật khẽ.
Tuy rằng chỉ gọi một cái tên nhưng chờ khi cô đi ra cửa, phía sau lại theo một đám nhóc bé tí.