Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 259: Dị biến ở ga-ra (1)

Edit: Yến Phi Ly

“Bên Bắc Hùng quốc thì cử ai đi, có người trở về không?” Thẩm Trì ngồi thẳng thân thể, sắc mặt không tự chủ được nghiêm túc hẳn lên. Hắn vừa về tới Nhữ Châu thì ngay lập tức bị Tống Đình phái đi, lúc đó chỉ nghe người khác nhắc tới chuyện Thái Dương quốc đã không còn, cũng chưa kịp dò hỏi tình hình cặn kẽ. Ra ngoài rồi vẫn là trong lúc vô tình nghe Lâu Nam nhắc tới, hắn mới biết hóa ra đồng đội mình từng cho là không thể tránh được zombie hóa đã có một phần lớn đi nước ngoài.

Lâu Nam lắc đầu, theo lý thuyết Bắc Hùng quốc giáp ranh với Hoa quốc, không cần đi thuyền như tới Thái Dương quốc, độ an toàn phải cao hơn mới đúng. Chính anh dưới điều kiện ác liệt khi biển động nhấn chìm Thái Dương quốc cũng có thể chạy trốn trở về, không lý do gì đồng đội đi Bắc Hùng quốc lại bị diệt toàn quân.

“Người được cử đi Ngọc Thạch quốc và Nhân Sâm quốc cũng chưa trở lại.” Lâu Nam thấp giọng nói, sắc mặt có chút bi thương, phải biết rằng có thể được tuyển chọn ra nước ngoài đều là tinh anh đứng đầu ngành, nếu như không ai còn sống sót đã không thể chỉ dùng hai chữ ‘tổn thất’ để hình dung được nữa.

“Người trở về…” Thẩm Trì muốn biết trong số những người trở về có bạn bè của mình hay không, lời còn chưa nói hết đã cảm giác được thân xe chấn động, giống như là bị một cây búa khổng lồ tàn nhẫn đập trúng, người trong xe chốc lát đều bị ù tai.

“Chúng ta bị thú biến dị tấn công!” Người phụ trách lái xe vừa lớn tiếng nhắc nhở, vừa cấp tốc đảo vô-lăng, nỗ lực duy trì thân xe vững vàng, đồng thời lẩn tránh sự tấn công chẳng rõ từ hướng nào truyền tới.

Bên trong xe mọi người không chờ cảm giác rung động biến mất đã cấp tốc làm xong tư thế chuẩn bị chiến đấu.

***

Ầm! Một thứ có đường kính ước hai mét hình dạng như cái dùi đột nhiên chui ra từ dưới lòng đất, kế đó trong đất đá tung toé thân hình thô giáp tròn trịa khoác lớp giáp cứng cũng chui theo sau. Tiếp theo dường như ảo thuật xuất hiện, đầu cùng với thân thể kia giống như bung dù mà mở ra nhánh cây chi chít, khiến cho thân thể quái vật vốn trơn nhẵn trở nên lởm chởm thô giáp.

Trong nháy mắt, các đội viên vốn chia tốp phân tán khắp bãi đỗ xe dưới tầng hầm nghe thấy tiếng động chui từ dưới đất lên đã cầm binh khí đứng dậy, sau khi thấy cảnh này vẫn không khỏi hoảng hồn.

“Ai không có dị năng bí mật lui về phía sau, người dị năng tiến lên chiến đấu!” Tiêu Thắng phản ứng nhanh nhất, vừa chỉ huy vừa xông lên trước tiên. Anh phóng dị năng ra, đập về thú biến dị đang xông tới.

Mọi người trong đoàn xe hợp tác lâu ngày, sớm bồi dưỡng được mức độ ăn ý cao, lời Tiêu Thắng còn chưa dứt, các đội viên đã vượt qua hoảng loạn ban đầu, lui lui, tiến tiến, công thủ bọc lót hết sức chặt chẽ.

Viên Tấn Thư khẽ hừ lạnh một tiếng trong lòng, ánh mắt quét qua xung quanh, cuối cùng thuận theo một cái trụ xi măng nhanh chóng bò lên, ẩn giấu thân mình trên giá đỡ kim loại trong bóng tối. Nếu chính bọn họ nói người chưa thức tỉnh lui về phía sau, gã không phải người dị năng, tự nhiên không đáng tiến lên liều mạng, tên Quỷ Bệnh kia sẽ không thể trách được gã.

Vừa nghĩ tới Quỷ Bệnh, gã bèn cảm thấy giận dữ và cả sợ hãi. Lúc trước cứ cách một quãng thời gian bị đánh gãy tay chân, gã đều chưa từng cảm thấy sợ sệt, chỉ thức thời mà thu bớt tính khí, một lòng một dạ tìm kiếm cơ hội chạy trốn. Thậm chí gã còn nghĩ tới trước khi chạy trốn sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào để trả thù. Đánh không lại Tống Nghiễn, không có nghĩa là không đánh được thủ hạ của hắn.

Dù như thế nào Viên Tấn Thư cũng không ngờ tới trong đoàn xe của Tống Nghiễn lại còn có một kẻ đáng sợ hơn cả quái vật. Ở trước mặt Quỷ Bệnh, gã thậm chí ngay cả ý thức phản kháng cũng không có đã bị bức bách dùng máu nhận chủ.

Vốn gã cũng chẳng để trong lòng. Hiện tại con người đưa ra lời thề dễ dàng có khác gì ăn bữa cơm đâu, chỉ có đồ ngốc mới tin là thật, lúc đó gã thậm chí nghĩ chờ tới khi xương cốt của mình lành lặn, nhất định phải tóm tên Quỷ Bệnh kia về nuôi như nuôi chó. Ai biết chờ dị năng trị liệu của đoàn xe chữa khỏi cho gã xong, gã mới phát hiện cơn ác mộng của mình giờ mới chính thức bắt đầu.

Không biết Quỷ Bệnh sử dụng yêu pháp gì, trong lòng Viên Tấn Thư chỉ cần hơi nảy sinh ý định hại người hoặc là chạy trốn thì sẽ bỗng dưng phát lên đau đớn hệt như bị người ta rút hồn luyện cốt, sống không bằng chết. Tuy rằng loại đau đớn này chỉ xảy ra trong thời gian ngắn ngủi nhưng lại đã đủ làm cho gã ghi lòng tạc dạ. Nếu như ban đầu Viên Tấn Thư còn có thể ôm chút hoài nghi thì sau khi liên tiếp chịu giáo huấn gã cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thu lại móng vuốt của mình.

Trên thực tế, cho tới bây giờ Viên Tấn Thư đều không hiểu rõ được liệu có phải Quỷ Bệnh biết được gã đang suy nghĩ gì hay không. Nếu là có, tại sao lúc gã thầm mắng chửi hoặc là cân nhắc làm sao để ám hại dằn vặt Quỷ Bệnh thì chuyện gì cũng không xảy ra; nếu nói không phải, tại sao lại trừng phạt gã chuẩn xác mỗi khi có tâm tư riêng như vậy, làm cho gã không dám lỗ mãng nữa. Mà bất kể phải hay không phải, Viên Tấn Thư đã thật sự sợ hãi, tuy rằng vẫn không cam lòng, nhưng trước khi tìm thấy biện pháp thoát được, gã chỉ có thể đàng hoàng nghe lời, bị sai làm cái gì thì làm cái đó.

Như tình huống trước mắt vậy, gã không dám nảy sinh ý nghĩ hại người nhưng không trở ngại việc gã tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, tóm lại Tiêu Thắng không mở miệng, gã hoàn toàn có thể cho rằng không có quan hệ gì với mình.

Nghĩ đến đây, nét mặt Viên Tấn Thư lộ ra nụ cười ranh mãnh, từ đâu đó lấy khăn tay ra, vừa ung dung thong thả lau tro bụi dính tay, vừa xem người phía dưới chiến đấu với thú biến dị đột nhiên xông tới này.

Thú biến dị dài hơn mười mét, hình thể nhìn như cồng kềnh nhưng lại hết sức linh hoạt, may nhờ trong bãi đậu xe có không ít xe cộ, tạo thành trở ngại lớn cho nó, bằng không đám Tiêu Thắng sẽ phải chịu thua thiệt. Nhưng mà thú biến dị này dĩ nhiên cũng đã thức tỉnh dị năng, cành cây bất ngờ nổi lên trên người nó sẽ bất ngờ phóng ra sấm sét khiến người ta luống cuống tay chân. Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là tựa hồ nó cũng thức tỉnh dị năng chưa lâu, uy lực vẫn không tính là quá mạnh, bị đánh trúng chỉ hơi tê một lúc, sẽ không gây ra vết thương chí mạng. Chỉ có điều tốc độ của nó vô cùng đáng sợ, sau khi bị trúng sét mà tê dại rồi dừng lại mọi hành động cũng sẽ không khác gì chịu chết cả.

Ngắn ngủi mấy phút đã có ba người bị thương, nếu như không phải hiểu ý phối hợp chiến đấu cùng đồng đội thân thuộc, hỗ trợ cho nhau vô cùng nhanh thì e rằng sẽ không chỉ là bị thương.

Oành! Xe tải chuyên chở vật tư bị đuôi thú biến dị vung lên quét trúng, thân xe nứt toác, toàn bộ xe đổ nhào, gạo và mì cùng với các loại đồ ăn đóng gói bên trong rơi tán loạn khắp mặt đất.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi, dồn dập giành lên trước, ý đồ muốn giải quyết thú biến dị hoặc là dẫn nó đi trước khi đồ ăn bị đạp hỏng. Nếu như đồ ăn không còn, bọn họ cơ bản là sẽ không có cách nào duy trì tiếp nữa.

Ầm!!! Một tiếng động không nhỏ vang lên, dường như có cái gì đó xẹt qua từ giữa không trung, chỉ lóe một chút liền biến mất.

Viên Tấn Thư híp mắt, sau một khắc, thú biến dị hung hăng tới cực điểm đột nhiên phát ra tiếng than đau đớn thê thảm, như là bị cái gì đẩy về sau trượt ra cách xa mấy mét. Chờ đến khi dừng lại, mọi người mới phát hiện trên người nó phá tan một lỗ thủng to, có máu từ trong đó chảy ra, xen lẫn với mảnh vỡ nội tạng, hiển nhiên nó đã bị thương không nhẹ. Tinh thần mọi người bỗng cảm thấy phấn chấn, thừa cơ mà lên, muốn nắm chặt cơ hội giải quyết con quái vật này.

Thú biến dị đau đớn lăn lộn giãy giụa, đuôi quét về hướng đống lửa, củi gỗ thiêu đốt văng tứ phía. Đám người Tiêu Thắng thầm kêu không tốt, nếu như lửa tắt, bốn phía chìm trong bóng tối thì bọn họ sẽ rơi vào thế yếu. Bởi vậy không ai né tránh, dù đầu bị củi gỗ đập trúng vô cùng nguy hiểm thì các loại dị năng như mưa vẫn đập lên người thú biến dị.

Viên Tấn Thư cảm thấy con thú kia chết chắc rồi, có chút thất vọng thu hồi ánh mắt, bắt đầu tìm kiếm người mới vừa ra tay kia. Gã đang muốn biết là dị năng gì mà lợi hại như vậy, chờ thấy rõ, chợt cảm thấy cạn lời khó nói.

Người kia ở ngay dưới chân cây cột mà gã đứng, trên vai gánh một khẩu bazooka, còn đang nhắm thẳng, nhìn qua hiển nhiên chuẩn bị tùy thời lại bắt một phát nữa. Thị lực của Viên Tấn Thư vô cùng tốt, người này gã khá có ấn tượng, bởi vì trong đoàn xe ngoại trừ thiếu niên tên là Võ Thanh thì chỉ có người này đã từng gọi gã qua ăn cơm.

Phải, chính là gọi gã ăn cơm. Những người khác đều xem như gã không tồn tại… Không, cũng không thể nói là coi gã không tồn tại, hẳn là coi gã là kẻ địch mà vô cùng đề phòng, nhưng lại hoàn toàn không để ý tới gã, hệt như gã là không khí mang độc vậy. Đề phòng gã nhưng lại chẳng buồn nhìn tới gã. Nếu như gã trốn, có lẽ bọn họ cũng sẽ không quan tâm. Như vậy gã có ăn cơm hay không tự nhiên cũng chẳng phải chuyện của bọn họ.

Bởi vì Viên Tấn Thư hiểu rõ điểm này, nên nếu không muốn đói bụng, khi ăn cơm gã luôn rất chủ động. Người trong đoàn xe cũng chẳng nói gì cả, hành vi cắt xén thức ăn hay nhục mạ đều không tồn tại, càng sẽ không bỏ đói khiến gã ăn không no. Chỉ có điều, nếu như gã bỏ lỡ giờ cơm, sẽ chẳng thể mong đợi có người gọi gã hoặc là chừa lại cho gã.

Con người ta không thể hy vọng bất cứ chuyện gì đều phát triển theo ý của mình, tỷ như Viên Tấn Thư đã từng muốn từ từ dằn vặt đám Tống Nghiễn, đồng thời trợ giúp đồng môn của mình ở thủ đô, tìm chút việc vui, nào ngờ gã lại rơi vào tay đối phương, trở thành trò vui cho bọn họ. Hay ví như ngày đó dạ dày gã luôn bất ổn mà bị táo bón, chờ đến khi giải quyết xong đi ra thì các nhóm nhỏ đã ăn cơm xong rồi. Với tính cách vốn có của gã dĩ nhiên không thể bỏ qua, nhưng bởi vì có Quỷ Bệnh ràng buộc nên gã không thể xung đột với người trong đoàn xe, chỉ có thể nuốt giận vào bụng. Cho nên Viên Tấn Thư cũng định bụng rằng nếu như người lo liệu chuyện ăn uống không chịu lấy thức ăn ra cho gã, vậy thì không thể làm gì khác hơn là nhịn đói một bữa.

Nào ngờ tới khi gã mới vừa vào phòng, người ở dưới kia bèn chỉ chỉ tô cơm và thức ăn nhỏ đặt ở bên đống lửa, nói với gã: “Ăn cơm đi.”

Chỉ ba chữ ấy nhưng đã khiến gã nhớ kĩ người này. Không tồn tại lòng cảm kích gì cả, chỉ đơn thuần là để lại ấn tượng. Đối với kẻ kiêu ngạo như Viên Tấn Thư, trên cơ bản là sẽ không ghi nhớ dung mạo của người khác, ngoại trừ người mạnh hơn gã, ví như Quỷ Bệnh, Tống Nghiễn và cả Lý Mộ Nhiên với dị năng đặc biệt vô cùng thú vị. Gã nghĩ nếu như gã có thể chạy thoát, nhất định sẽ đem cô gái kia về đi nghiên cứu một chút.

Cho nên, Viên Tấn thư cảm thấy mình có thể nhớ kỹ người phía dưới này, đối phương hẳn nên vì thế mà thấy vinh quang hạnh phúc gấp mười hai lần.

Khăn mùi soa đã dính bẩn không bị Viên Tấn Thư vứt đi, vẫn được gã nắm trong tay, bởi vì khăn tay mang theo trên người đã dùng hết rồi, đây là chiếc khăn cuối cùng. Trước khi tìm thấy vật thay thế gã cũng chỉ có thể dùng tạm.

…Có lẽ có thể đem giặt. Gã thầm nghĩ như vậy. Sau đó cặp mắt lười biếng không có tinh thần bỗng nhiên rùng mình, cơ hồ là chưa kịp suy nghĩ đã nhảy xuống, đồng thời vươn tay ra kéo cổ áo người vẫn đang vác khẩu bazooka, đưa người đó rời khỏi chỗ mới đứng vừa rồi.

Ầm! Trụ xi măng trụ bị lôi điện bắn trúng, thân thể thú biến dị khổng lồ lại nhanh nhẹn cực kỳ đã theo sát bắn ra sấm sét. Nếu như không phải Viên Tấn Thư phản ứng rất nhanh, người kia chỉ sợ đã vào bụng thú.

Hóa ra con thú biến dị kia thù dai vô cùng, tuy rằng bị thương không nhẹ nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nó lăn lộn giãy giụa chỉ là vì muốn tìm ra kẻ khiến nó bị thương. Chờ khi tìm ra rồi nó lập tức nhanh như chớp phát ra tấn công, đám người Tiêu Thắng ngay cả cơ hội ngăn cản đều không có.

“Awoooo!!!” Một đòn không trúng, thú biến dị nổi giận thét dài, theo sát mục tiêu không nghỉ, hoàn toàn không hề bận tâm đối với tấn công từ sau lưng, một bộ nhất định phải nuốt lấy người vừa khiến mình bị thương thì mới có thể giải hận.

“Má nó!” Thân pháp của Viên Tấn Thư như ma quỷ, lơ lửng không cố định, trước mặt thú biến dị ngược lại cũng thành thạo điêu luyện. Có điều gã có hơi không vui, cảm thấy chính mình hoàn toàn không cần thiết trêu chọc phiền toái này. Bởi vì ra tay dễ dàng, thu tay sẽ rất khó khăn. Gã biết rõ, nếu như trước đó gã cứ ngồi yên không để ý tới thì hoàn toàn không thành vấn đề, ước chừng Quỷ Bệnh cũng sẽ không trách được nhưng nếu bây giờ gã ném người mình mới cứu này ra thì kết cục nhất định sẽ cực kỳ thê thảm.