Edit: Yến Phi Ly
Zombie vô trí chẳng còn biết tự điều khiển, trừ khi có mùi máu tanh, mùi người sống cùng với âm thanh hấp dẫn, bằng không chúng chỉ có thể du đãng khắp nơi không mục đích. Xung quanh căn cứ Vân Châu tụ tập hơn mười triệu zombie, tuy rằng bị đoàn xe của Tống Nghiễn giải quyết gần một tháng nhưng nhân lực mỏng manh, số lượng đã bị tiêu diệt còn chưa tới một phần mười. Số zombie còn lại ngoại trừ một phần vẫn bồi hồi gần căn cứ Vân Châu, còn lại sẽ không ngoan ngoãn trở lại thành phố nơi xuất phát điểm đã từng của chúng, chỉ có thể chặn ở trên các con đường.
Muốn đi tây nam Vân Châu, bất kể là từ Cao Cổ hay là đi đường vòng qua Tân Long, đều phải đánh ra một con đường trong bầy zombie dày đặc. Việc này không hề thoải mái dễ chịu như công tác tiêu diệt lúc trước, phải biết, chỉ cần bọn họ hơi động, rất dễ dàng có thể thu hút zombie đã bắt đầu tản ra lại đây.
Trước kia thanh trừ zombie là vì muốn giải vây cho căn cứ Vân Châu, bây giờ thú biến dị cũng bắt đầu di tản, mối nguy đối với căn cứ bèn coi như hóa giải hơn phân nửa, còn lại chỉ là chờ zombie chậm rãi tản đi. Quá trình này không ai biết sẽ kéo dài bao lâu, e rằng một hai tháng, e rằng một hai năm. Bất kể nói thế nào thì đám zombie đó không còn gây uy hiếp lớn đối với căn cứ đầy người sống sót, điểm đáng lo duy nhất chính là vấn đề thức ăn. Mà nếu như cân nhắc đến việc lợi dụng động thực vật biến dị cùng với tốc độ sinh trưởng mạnh mẽ của thực vật biến dị, điều này có lẽ cũng sẽ không quá đáng sợ. Mặt khác, còn lại hơn trăm ngàn người của căn cứ muốn mở đường thông qua huyện Chương hoặc là thành phố Lũng Nhân, Cao Cổ cũng không phải là việc khó, đó chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên, nghiêm túc mà nói thì sự tồn tại của đoàn xe đối với căn cứ đã không còn quá quan trọng nữa.
Nếu như Tống Nghiễn dẫn dắt đoàn xe chỉ là muốn xây dựng nên một căn cứ có quy tắc riêng của bản thân mình, mà không phải đi nhờ vả người nào khác thì tốn thời gian, nhân lực và lượng lớn vật lực tiêu hao ở trên đường sẽ chẳng hề có lời. Bởi vì thế giới này bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh biến hóa, điều kiện càng ngày càng ác liệt, sinh vật biến dị trời sinh đã đứng ở phía đối lập với loài người lại tiến hóa quá nhanh, nếu như bọn họ không sớm ngày yên ổn mưu cầu phát triển, chỉ e càng ngày càng theo không kịp nhịp điệu tận thế. Tuy chiến đấu có thể làm người ta trở nên mạnh mẽ, nhưng con người ai rồi cũng sẽ mệt mỏi uể oải, đặc biệt là thời gian dài tinh thần rơi vào căng thẳng. Đặc biệt là đối với đoàn xe đã trải qua lữ trình kéo dài.
Thế nên, Thạch Bằng Tam cho rằng chuyện thuyết phục Tống Nghiễn mang theo đoàn xe tới Dung Hà thành lập căn cứ rất có tính khả thi. Nên biết rằng Dung Hà là một thị trấn lớn, nguyên trú cộng với nhân khẩu du lịch thì cũng lên đến mấy trăm ngàn, đương nhiên hiện tại chỉ e đã thành mấy trăm ngàn zombie. Bởi vì vị trí của nó tương đối hẻo lánh, zombie tập trung khá dày đặc nên vật tư trong đó hầu như chưa bị đụng tới. Mà Dung Hà cũng chỉ có hai lối ra vào, một là đi về đường cao tốc, một lối khác ra thì lại trực tiếp thông tới các huyện, xã khác, hoàn toàn không trống trải bốn bề như căn cứ Vân Châu, cũng không chật hẹp như thung lũng Hồ Lô. Chủ yếu hơn chính là nó vẫn còn tuyến đường giao thông huyết mạch bên cạnh, một hướng thì thông về căn cứ Bác Vệ, một hướng thì dẫn tới căn cứ Vân Châu, không đến nỗi tin tức bế tắc, đối với việc thu nạp người sống sót lại càng thuận tiện hơn so với nơi núi rừng hoang vu khiến đa số người bình thường chẳng thể mò tới tin tức vị trí quân đội.
Con người muốn sinh tồn trong tận thế thì điều kiện quan trọng nhất là gì? Thực lực cùng với nhân khẩu. Chỉ có thực lực, thiếu hụt nhân khẩu, chẳng qua là cây không rễ, sớm muộn cũng sẽ khô héo mà chết. Có nhân khẩu nhưng khuyết thiếu thực lực, đó sẽ là một miếng thịt thơm ngon mà ai cũng muốn tới cắn một miếng. Chỉ khi hội tụ đủ cả hai yếu tố này thì mới có thể bước từng bước vững vàng trong tận thế mạng người lung lay như cỏ rác này.
Trong khi Thạch Bằng Tam vốn luôn kiệm lời ít nói lại vì muốn khuyên đoàn xe của Tống Nghiễn chuyển hướng đến Dung Hà mà hiếm có theo sát đám Trương Dịch thao thao không ngừng phân tích đủ mặt lợi và hại cùng tính khả thi, thì bên Dung Hà làm cho họ lo lắng lại xảy ra chuyện.
Sau khi nhóm Trương Dịch rời đi, Kiều Dũng dẫn dắt những người còn lại vừa kiến thiết doanh trại vừa thu thập vật tư. Giữa chừng họ cũng gặp mấy tốp người sống sót không thể chạy đi khi tận thế ập đến, có điều người không nhiều, số lượng nhiều nhất cũng chỉ là tám. Họ ẩn nấp trong một nhà hai tầng, có lúc chỉ tìm được một người, cuối cùng tổng cộng lại là hai mươi lăm người. Khi tìm ra những người đó, bọn họ đã gầy gò đến mức không thành hình, cũng không biết là làm sao mà vượt qua được.
Doanh trại đã tiếp nhận hết những người sống sót đó, chỉ ngoại trừ một tên dựa vào việc ăn thịt người để sống sót. Kiều Dũng đã tự mình ra tay giết người kia. Lúc đó Kiều Dũng thẳng thắn nói với những người mới tới đang run lẩy bẩy cùng với toàn bộ các cụ già lớn tuổi một câu thế này.
“Kẻ dựa vào việc ăn thịt đồng loại để sống sót có khác gì zombie và sinh vật biến dị đâu?”
Dưới cái nhìn của hắn, nếu mất đi nhân tính, như vậy thì không cần xem là người nữa. Đương nhiên, trước khi ra tay, Kiều Dũng đã từng xác định chắc chắn tên kia giết người ăn thịt chứ không phải ăn xác chết. Nếu như là trường hợp sau, hắn sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Bởi vì hắn hiểu rất rõ ràng, có đôi lúc vì sống sót rất nhiều chuyện là vạn bất đắc dĩ. Có đôi khi, người đã chết chỉ có thể ngậm ngùi nhường đường cho kẻ còn sống.
Ngoại trừ sự tình khiến người phẫn nộ này thì tóm lại, chuyện xây dựng trại phát triển vẫn rất thuận lợi.
Mà sau một tháng khi Trương Dịch rời đi, Cát A Y và Nam Duy ra ngoài kiếm ăn bị cùng đám Lưu Hạ ở lại tìm kiếm vật tư tóm được. Vì nể mặt Nam Thiệu nên Lưu Hạ đưa người về trại, sau đó Kiều Dũng lại nhận ra Cát A Y. Cuối cùng, già trẻ lớn bé bốn người bèn thuận lý thành chương cùng tiến vào trại. Về vấn đề an toàn xem như có một chút bảo đảm.
Mấy cụ già đa số không có cảm tình gì đối với Nam Duy, nhưng cũng chẳng có tâm tư gì đi làm khó cậu, ngược lại thì đặc biệt yêu thích Cát A Y có thể mang theo một ông già cùng một bé gái sống sót. Tuy rằng đứa trẻ này lúc nào cũng mở miệng phun ra những lời thô tục.
Ở chung lâu ngày, Cát A Y bởi vì lo lắng người nhóm mình bị bắt nạt mà vẫn luôn đề phòng dần dần cũng thả lỏng, chỉ ngoại trừ có một ông chú Kiều Dũng vào lúc cậu nhóc nói tục chửi người sẽ đột nhiên xuất hiện gõ đầu cậu giáo huấn làm cho cậu phiền lòng thì Cát A Y cảm thấy được cuộc sống như thế vẫn vô cùng không tệ. Ít nhất so với lúc trước cậu sống nhờ trong nhà người khác đã tốt hơn rất nhiều.
Về phần Nam Duy, cậu không sợ hãi rụt rè, trong thấp kém lại thỉnh thoảng biểu hiện ra một chút kiêu ngạo lưu lại trong xương, khát vọng dung nhập mà dùng không đúng phương pháp như lúc vừa tới tiểu đội nữa. Cậu chỉ thường một mình ngồi ở trong góc ngẩn người, khi Cát A Y mắng cậu thì mới có chút tinh thần, phần nhiều thời điểm là không nói một lời, vùi đầu làm chuyện mình nên làm, bóng lưng nhìn qua hiu quạnh mà cô đơn.
Mỗi người có chuyện riêng phải lo, ai cũng có những bi thương từng trải. Trong doanh trại tính cả các cụ già và những người mới, hơn sáu mươi người sống sót đều sẽ không để tâm nhiều tới cậu, càng không thể nói là đồng tình. Giờ đây bọn họ bận rộn, hy vọng có thể sớm ngày xây dựng nên một quê hương ổn định an toàn. Bọn họ diệt trừ zombie và thực vật biến dị nguy hiểm, hi vọng thị trấn có một ngày sạch sẽ, trở lại như trước tận thế. Bọn họ đã không còn dám suy nghĩ nhiều nữa, tỷ như đồ ăn sung túc, quốc gia cứu viện, người thân bạn bè còn sống hay thế giới quay về trật tự yên ổn…
Điều mà họ muốn đã biến thành rất ít rất bé nhỏ, hơn nữa cũng đã chuẩn bị kỹ càng dùng hai tay của chính mình và cả sinh mạng để thực hiện. Nhưng mà chỉ chút khát cầu nhỏ nhoi không đáng kể ấy cuối cùng vẫn bị cướp đoạt tàn nhẫn.
Trong thị trấn Dung Hà có một cái cây biến dị lớn vô cùng. Bụi cây này khi Trương Dịch vừa tới đã từng thấy, chính là cây cổ thụ có thể bắn trái nổ tung, bộ rễ có thể húc nát sàn xi măng thành bùn loãng, nuốt chửng cả zombie. Lúc trước đám Trương Dịch đã từng lo lắng cây này nuốt quá nhiều zombie có thể cuốn cả huyện thành vào lãnh địa của nó hay không. Nào ngờ tới khi đó suy nghĩ lóe lên liền vụt mất, trải qua mấy tháng sau bèn trở thành sự thực.
Cây kia cũng không trưởng thành bao trùm cả huyện thị, thế nhưng rễ của nó đã chiếm lĩnh lòng đất khắp nơi. Việc này không biết phát sinh từ khi nào, có lẽ là trước khi nhóm Trương Dịch đến, có lẽ là trong một tháng gần nhất. Những người may mắn còn sống sót lạc quan tích cực kiến thiết quê hương của mình, đối với chuyện này không hay biết gì cả, mãi đến tận một ngày nào đó tiểu đội đi đến hang đá phía sau hầm trú bị phong bế để tra xét, trong lúc vô tình phát hiện bộ rễ nằm dày đặc trên đỉnh đầu như bầy mãng xà uốn lượn thì mới biết bọn họ đang đứng ngay chính giữa nguy hiểm.
Ngày đó tiểu đội đi tra xét chỉ chạy thoát được một người, bốn người khác đều chết ở bên trong, rễ cây đại thụ bị kinh động bèn thể hiện ra mặt khủng bố thô bạo tàn ác của nó, trực tiếp đâm xuyên qua các đội viên tránh không kịp, sau đó quấn quanh vắt thành vài đoạn, cuối cùng hút sạch máu. Tình cảnh ấy vào nhiều năm sau vẫn thỉnh thoảng xuất hiện, khiến người duy nhất chạy thoát cả kinh kêu to, không cách nào ngủ tiếp được.
Người này chính là Triệu Xuân. Anh có thể chạy trốn được còn phải quy công cho việc anh không chịu cam lòng bởi vì cụt tay mà trở thành trói buộc của đội, mỗi ngày đều dùng phương thức tự ngược rèn luyện hai chân của mình, luyện một tay cùng với sức mạnh của toàn thân, luyện tốc độ hài hòa với năng lực. Trong hang động uốn lượn khúc khuỷu, anh chính là dựa vào khắc khổ thường ngày cùng với tiềm lực kích phát ra trong thời khắc nguy cấp, dùng một loại bản năng nhận biết phương hướng khó tin, kể cả sau khi đèn pin rơi xuống vẫn cứ chuẩn xác mà tìm được thoát từ trong bóng tối.
Bởi vì anh chạy thoát nên đã cứu những người còn đang ở trong hầm trú ẩn một mạng.
Sau đó, Kiều Dũng chỉ nghe Triệu Xuân nói nửa câu bèn quyết định thật nhanh, huy động tất cả mọi người ngồi lên xe, bắt đầu vắt chân lên cổ mà chạy. Mà sự thực chứng minh quyết định của hắn anh minh cỡ nào.
Cây đại thụ kia lộ ra một mặt giảo hoạt ẩn giấu sau lớp vỏ bình tĩnh của nó, bộ rễ khổng lồ bắt đầu nhô ra từ khắp các nơi trong thị trấn, nhất thời nhà cửa ngả nghiêng, đất đai sạt lở, những thực vật biến dị khác bị nhổ tận gốc, khung cảnh hệt như tận thế lại một lần nữa giáng lâm.
May mà đám Kiều Dũng lúc thường khi đi tìm kiếm tập vật tư đã vô cùng thông thuộc đường xá trong thị trấn, cũng dọn dẹp ra mấy lộ tuyến thường dùng, hơn nữa trong số bọn họ còn có người địa phương dẫn đường, cuối cùng tiểu đội dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi thị trấn. Tất nhiên không phải đi về hướng cây có độc kia mà là chạy về phía huyện, xã khác. Dù là như vậy, bọn họ vẫn tổn thất gần một phần ba người, trong đó còn có mấy người là đi từ Bác Vệ cùng nhau.
Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, bọn họ thậm chí không kịp mang theo thức ăn và xăng, cho nên rời khỏi thị trấn không bao lâu, thôn xóm gần nhất cũng chưa tới mà xe đã cạn dầu, cuối cùng chỉ có thể đi bộ.
Đêm đầu tiên, bọn họ ngủ trong sân của một hộ nông gia. Không tìm được đồ ăn nên cuối cùng chỉ đành tìm kiếm thực vật biến dị để lấp đầy bụng.
Cũng tại đêm đó, bọn họ quyết định đi về hướng Vân Châu. Bởi vì họ không chỉ một lần nghe đoàn xe của người sống sót đi ngang qua nhắc tới bên kia có một căn cứ. Trải qua chuyện tại thị trấn Dung Hà, bọn họ cũng rõ ràng được rằng với số lượng người ít ỏi như thế mà muốn kiến thiết nên một nơi an ổn sinh sống trong tận thế là chuyện khó khăn nhường nào. Bọn họ nhất định phải tìm được càng nhiều người sống sót, sau đó cùng nhau chung tay chống lại chuyện đột ngột lúc nào cũng có thể xuất hiện. Bằng không lần sau gặp phải chuyện như vậy, bọn họ vẫn chỉ có thể chạy trốn.