Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 253: Đêm lạnh nói chuyện phiếm

Edit: Yến Phi Ly

Cuối cùng Tống Nghiễn vẫn không xuống bãi đậu xe dưới hầm. Sau khi ra cửa nhìn thấy Tiêu Thắng và Ngũ Hà hắn liền phát hiện, ngoại trừ Lý Mộ Nhiên ra thì đối với những người khác trong lòng hắn vẫn tràn ngập hung ác, táo bạo, cùng với cảm giác đói bụng ngột ngạt khó tả. Vào lúc ấy trong đầu hắn là khát vọng nhìn thấy hình ảnh chết chóc cùng với máu tươi đầy đất.

Hắn ở lại tầng năm, thông qua tường thủy tinh nhìn xuống đủ loại thú biến dị ở bên dưới, chuẩn bị phát tiết hết bạo tàn ác liệt của bản thân trên người chúng nó.

Vết thương của Tống Nghiễn có thể dùng mắt thường mà thấy được tốc độ khép lại, chất độc trong cơ thể bị truyền vào cũng đang nhanh chóng phân giải, không tốn thời gian lâu nữa hắn có thể khôi phục như thường. Tất cả những thứ này đều phải quy công cho thể chất thú biến dị mạnh mẽ, nhưng mà hắn chẳng hề coi đây là vinh quang, bởi vì chuyện này cũng đồng nghĩa với việc hắn càng lúc càng khác xa loài người.

Hắn là người, không phải thú, càng không phải quái vật.

Tiêu Thắng mang theo Ngũ Hà bởi vì chẳng thể lại gần nên xem như vô tác dụng đi xuống trước, anh phải thay mặt Tống Nghiễn tiếp tục chủ trì đại cục. Lý Mộ Nhiên không thể xuống cùng, cũng chẳng phải Tống Nghiễn không cho phép mà là bởi vì quần của cô quá bẩn. Cô phải đi tìm một cái khác để thay trước, nếu không tâm lý sẽ chẳng thể yên ổn. Đương nhiên suy nghĩ ẩn sâu trong lòng lý Mộ Nhiên đó là vì lo lắng cho Tống Nghiễn, cô không đành lòng để một mình hắn ở lại chỗ này. Tuy rằng hành vi trước đó của hắn hơi doạ người nhưng dù sao hắn cũng không thực sự xúc phạm tới cô.

Khi đi tìm quần, Lý Mộ Nhiên cố ý giúp Tống Nghiễn tìm một bộ đồ thể thao cỡ lớn nhất. Bởi vì móng vuốt quá dài nên hắn chỉ mặc mỗi quần, mà đó còn là cực kỳ miễn cưỡng mới mặc vào, nhưng mà hắn quá cao nên ống quần hụt mất một đoạn dài, nhìn qua rất không thoải mái. Cô cũng hết cách rồi, cô đâu biét sửa đồ, chỉ có thể hi vọng Tống Nghiễn nhanh chóng khôi phục bình thường mà thôi.

“Anh có đói bụng không, em xuống lấy chút thức ăn nhé.” Nhớ tới khi Tống Nghiễn mới bắt đầu hóa thú sẽ rất dễ đói bụng, dường như ăn bao nhiêu cũng chẳng no, Lý Mộ Nhiên nhẫn nhịn tâm lý không quá dễ chịu mà hỏi dò.

“Không cần.” Tống Nghiễn chẳng hề nghĩ ngợi, quyết đoán mở miệng từ chối, sau đó hắn dặn cô ở lại chỗ này, mình thì rời đi. Rất nhanh hắn đã quay lại, tay ôm hai cái chăn tơ tằm tới, còn cầm theo một cái gối đặt lên trên ghế sa lông, rồi nói với Lý Mộ Nhiên: “Em ngủ đi.”

Lý Mộ Nhiên hơi hoảng hốt, chốc lát sau mới phản ứng được hắn không có ý gì khác, cô lúng túng, không thể làm gì khác hơn là hỏi: “Anh thì sao?”

“Muốn mời tôi thì cứ nói thẳng.” Tính cách lưu manh mặt dày của Tống Nghiễn lại lộ ra.

Lý Mộ Nhiên không dám nói tiếp nữa, cô chẳng buồn cởi áo khoác đã chui vào trong chăn. Đây là thói quen hình thành từ sau tận thế, ai biết lúc nào thì bị zombie và sinh vật biến dị tấn công, khi đó dậy mặc quần áo sẽ không còn kịp rồi.

Không ngờ cô còn chưa nằm xong đã bị Tống Nghiễn lôi ra ngoài, móng vuốt của hắn vụng về muốn kéo khóa áo của cô xuống. Ngay lúc Lý Mộ Nhiên bị động tác của hắn dọa cho hoảng hốt thì hắn bèn mở miệng: “Cởi áo khoác ra, không thì ngủ khó chịu, lúc dậy sẽ bị lạnh.” Dừng một chút, hắn lại vỗ về thêm một câu: “Yên tâm, có tôi ở đây.”

Hiển nhiên không nghe lời thì Tống nghiễn sẽ không bỏ qua, Lý Mộ Nhiên vì không muốn gây thêm rắc rối khác nữa nên đành phải thuận theo. Cũng may Tống Nghiễn quả thực không ôm tâm tư khác, thấy cô nghe lời thì buông tay ra rồi lui qua một bên. Trên thực tế, hắn cũng đang phải tự đề phòng chính mình, để tránh khỏi thời điểm nào đó không khống chế được mà bộc phát thú tính.

Mãi đến tận khi Lý Mộ Nhiên ngủ say, hắn mới chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha mà cô đang nằm. Dựa vào tiếng hít thở đều đều của cô để cho mình duy trì tâm trạng bình tĩnh.

Lý Mộ Nhiên cứ tưởng bản thân sẽ thấp thỏm ngủ chẳng được, nhưng cô biết mình không thể không ngủ, bởi vì cô nhất định phải mau chóng khôi phục dị năng, bằng không mọi người gặp nạn ở đây còn chưa biết lúc nào có thể trở lại doanh trại. Nhưng mà lần này mới đặt đầu vào gối cô liền rơi vào giấc ngủ rất sâu, thân thể cũng chẳng cựa quậy lấy một chút. Có lẽ bởi vì thật sự quá mệt mỏi, hoặc là bởi vì Tống Nghiễn ở bên, cho dù hắn đã hóa thú thì sự tồn tại của hắn vẫn có thể mang lại cho người ta cảm giác vô cùng an toàn.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Lý Mộ Nhiên, Tống Nghiễn hơi quay người, giơ tay lên muốn sờ mặt cô, nhưng khi nhìn thấy móng vuốt đen thui của mình thì ngừng lại. Hắn chỉ khẽ cúi đầu, môi gần như sắp chạm được chóp mũi của cô, dừng lại như thế hai giây, hắn bèn cấp tốc đứng dậy, lao vút lên sân thượng.

Nơi đó, hắn cảm giác được có thú biến dị đột kích.

***

Trong thung lũng Hồ Lô, Trương Dịch và Nam Thiệu vẫn luôn thao thức. Sớm đã qua thời gian dự tính mà Tống Nghiễn vẫn chưa mang đại đội ba trở về, có thể suy ra bọn họ đã gặp phiền toái.

Đối với việc này, hai người thật ra không quá lo lắng. Dù sao thực lực đoàn xe ai cũng có thể thấy rõ, lại có Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên gia nhập, dù không có cách nào an toàn rút về nhưng tìm một chỗ cố thủ sẽ không thành vấn đề. Chỉ cần cho Lý Mộ Nhiên có thời gian hồi phục dị năng, bọn họ ở bên này có thể nhận được tin tức thì sau đó sẽ nghĩ biện pháp trợ giúp.

Lò than rực lửa, ấm nước đặt bên trên phát ra tiếng sôi sùng sục kéo dài. Bởi vì thời tiết quá lạnh mà bên này không có giường sưởi cho nên chỉ có thể đốt lửa suốt đêm duy trì ấm áp trong nhà, chỉ cần nửa đêm thay than đá một hai lần là đủ rồi.

Mấy đứa nhỏ đã bị con lừa của Quỷ Bệnh hấp dẫn, toàn bộ ngủ lại bên nhà gã, ngay cả Trương Duệ Dương cũng không dính lấy ba nữa. Chỉ có Ú Ú đã rời nhà đi ra ngoài, dù sao nó từng có tiền án cộng thêm năng lực chạy trốn số một cho nên cũng chẳng ai lo lắng.

“Nếu quả thật có một sự tồn tại mà chúng ta không cách nào kháng cự đang điều khiển tất cả những thứ này, vậy chúng ta có thể làm được gì?” Nhắc tới đề tài cấm kỵ này chính là Trương Dịch, bởi vì không ai chịu suy nghĩ tới phương diện ấy, giống như ngay cả suy nghĩ một chút thôi đều là sai lầm. Trước đây Bùi Viễn còn từng phỏng đoán linh tinh, thế nhưng sau khi chuyện tối nay phát sinh thì ngay cả cậu cũng duy trì sự im lặng.

Nghĩ bậy nghĩ bạ là thú vui, nhưng một khi nó biến thành sự thực thì sẽ là cơn ác mộng chẳng thể nào thoát khỏi. Chỉ có điều có chuyện nhất định phải đối mặt, trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề, cho nên Trương Dịch lần đầu tiên trịnh trọng nhắc tới suy đoán này. Nếu như tận thế xảy ra thực sự là do nguyên nhân ấy, ít nhất bọn họ có thể chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đối mặt với hoàn cảnh xấu nhất, mà nếu như không phải, vậy bọn họ còn sợ gì nữa?

“Trở nên mạnh mẽ hơn hắn.” Nam Thiệu đáp lại một câu.

Trương Dịch bị lời của hắn làm cho không biết nói gì, anh bất đắc dĩ nhìn về phía Nam Thiệu, hơi không rõ là hắn đang đùa giỡn hay là thật lòng nghĩ như vậy.

Nam Thiệu nhìn anh không hiểu, hỏi lại, “Sao vậy?”

“Vậy em cần bao lâu mới có thể trở nên mạnh hơn kẻ đó?” Trương Dịch nở nụ cười, vốn tâm trạng hơi ngột ngạt đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, cười vui vẻ thuận theo suy nghĩ của Nam Thiệu mà hỏi tiếp.

Nằm ngoài sự dự liệu của anh, Nam Thiệu còn thật sự nghiêm túc mà suy tính, qua hồi lâu hắn mới ngẩng đầu lên, hết sức nghiêm túc nói: “Chưa từng thấy thực lực của hắn nên không có cách nào suy đoán. Có điều nếu như chỉ cân nhắc tới chuyện điều khiển hết thảy sinh vật biến dị và đám xác sống trên trái đất, tổng hợp tốc độ tăng trưởng dị năng của em hiện tại, tốc độ zombie và sinh vật biến dị tiến hóa cùng với các loại điều kiện bên ngoài ảnh hưởng, có lẽ cần bảy trăm đến một ngàn năm. Ừm… Đây là kết quả lý tưởng nhất. Đối với tầng mây bao phủ và khí hậu trái đất thì dị năng của em tạm thời không có cách nào, nhưng chờ dị năng của em tiến hóa tới trình độ nhất định, không chừng sẽ xuất hiện năng lực tương quan, mà dù em không có thì hẳn sẽ còn có những người khác.”

Trương Dịch nghe mà trợn mắt ngoác mồm, chỉ cảm thấy giả thiết giải quyết khốn cảnh này qua lời Nam Thiệu nói thật sự rất êm tai, thật giống như cũng không phải là không giải được. Nhưng tụi anh… à không, phải là loài người cần thời gian, dù sao họ không thể sống lâu như thế. Bọn họ có thời gian sao?

“Cậu sống được lâu như vậy hả?” Ngay tại lúc này, Thạch Bằng Tam ngủ trên ghế sa lông dài đột nhiên lên tiếng.

“Chờ sau khi anh chết, trước chưa bàn tới chuyện có dị năng sinh mệnh khác xuất hiện hay không. Cho dù có, kẻ đó lại phải tu luyện thăng cấp từ đầu, chờ đạt đến hoặc có khi còn chưa tới trình độ của anh lại đi đời nhà ma. Trừ khi anh có thể giống phái Tiêu Dao trong Thiên long bát bộ ấy, trước khi chết truyền công lực cả đời cho người nối nghiệp.” Lại có người lạnh lùng nói tiếp, hóa ra là Từ Tinh không biết chui ra từ nơi nào. Cô ngồi dựa vào góc tường, trong tay vuốt ve thưởng thức một khẩu súng trường Qbz-95.

Nam Thiệu không đáp lời, từ khi dị chủng với kiến, ngoại trừ Trương Dịch và Trương Duệ Dương ra thì những người khác nói chuyện với hắn, hắn đều tùy tâm trạng để quyết định có muốn phản ứng lại hay không.

“Người chết giờ còn có thể đi khắp nơi, biết đâu được chúng ta có sống thêm mấy trăm năm nữa.” Cục thịt Trần ngáp một cái rồi đi ra khỏi phòng, sau đó bọc kín quần áo ngồi xổm run rẩy bên cạnh lò lửa, mùa này đi tiểu đêm đều sẽ cóng không chịu được. “Mấy anh mấy chị sao còn chưa ngủ đi? Vẫn còn… ở đây tâm sự đêm khuya à?” Rảnh rối quá nên tâm tình đêm khuya sao? Đương nhiên, mấy chữ này y không có can đảm nói ra.

“Tụi anh đang chờ Mộ Nhiên.” Trương Dịch trả lời.

“Aiii, em gái Mộ Nhiên còn chưa về sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Cục thịt Trần lập tức trợn tròn cặp mắt hí, lo lắng hỏi.

“Có Tống Nghiễn ở đó hẳn sẽ không nguy hiểm.” Đối với thực lực của Tống Nghiễn, Trương Dịch vẫn rất tin tưởng.

“Vậy các anh đang thảo luận cái gì?” Cục thịt Trần dùng sức xoa xoa hai má, ngáp liên tục, y vẫn còn đang rất buồn ngủ.

“Tùy tiện tâm sự chút đi, ngày mai cũng không cần phải ra ngoài mà.” Trương Dịch cười nhắc lại giả thiết trước đó, cuối cùng còn hỏi một câu: “Cậu thì thấy thế nào?”

Cục thịt Trần giật mình triệt để tỉnh táo lại, y cúi đầu suy tư chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, mọi người ở đây cho là y sẽ nói ra biện pháp phong phú khó lường nào đó, nào ngờ y chỉ nhún vai, một bộ lợn chết không sợ bỏng nước sôi: “Thích ra sao thì cứ ra đi, em cũng chẳng bận tâm. Hoặc là cố gắng sống sót hoặc là mọi người cùng chết chung, ngược lại em cũng đâu cô đơn.” Nói rồi y đột nhiên nghiêng đầu, nhe răng về phía Từ Tịnh: “Đúng không chị đại.”

“Đúng cái đầu cậu ấy. Đồ ngốc không tương lai!” Từ Tịnh tức giận mắng.

“Việc này cũng không phải em có tương lai là có thể giải quyết mà.” Cục thịt Trần vô cùng oan ức. “Nếu không, chị nói xem có cách xử lý nào tốt đây? Em nhất định sẽ kiên quyết mạnh mẽ nên bước theo gót chị.”

Từ Tịnh hừ lạnh một tiếng không nói gì, trong lòng thì lại âm thầm quyết định phải nhanh chóng luyện tập công pháp mà Giới Sân dạy và cả bản mà Quỷ Bệnh viết, sớm đánh cho gái tên mập này sưng hết mặt mày. Cô cũng biết bây giờ mình không có dị năng, lại càng không luyện được nội lực như Tiểu Dương Dương hay Giới Sân hoặc là năng lực gì khác, dù cho cô có sở trường về súng ống và giỏi võ nhưng đứng trước zombie tiến hóa, động vật biến dị hoành hành thì cũng sắp bị quy về cùng loại với phế vật. Trước không quản nguyên nhân tận thế là gì, cô phải nâng cao thực lực rồi sau đó mới có thể đàm luận chuyện khác.

“Không có cách nào hết.” Lúc này, Thạch Bằng Tam mở miệng lần nữa, hóa ra khi những người khác nói chuyện, anh lại chăm chú suy nghĩ, mong rằng có thể tìm tới một chút hi vọng sống. “Đối với kẻ địch mà chúng ta chẳng biết gì cả, căn bản không có khả năng nghĩ ra biện pháp đối phó. Giả thiết này xây dựng trong tình huống hoàn toàn không nắm bắt rõ ràng, biến số quá nhiều, căn bản chưa đủ điều kiện đưa ra phương pháp tin cậy.”

Trương Dịch ừm một tiếng biểu thị tán thành với lời của Thạch Bằng Tam, có điều đề tài này vẫn chưa dừng lại.

“A di đà phật, sư phụ của tiểu tăng đã từng dạy, hôm nay có rượu hôm nay say… A, không đúng, là nhìn thoáng nghĩ rộng.” Dù ngủ thì Giới Sân cũng dùng tư thế tĩnh tọa, nãy giờ vẫn luôn bọc chăn ngồi ở trong góc, bởi vì từ đầu tới đuôi đều không lên tiếng nên gần như bị tất cả mọi người quên lãng. Lúc này cậu đột nhiên lên tiếng, ngược lại là dọa những người khác giật mình.

“Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác. Trước kia chẳng phải nó muốn thiên tai thì thiên tai, bão lụt thì bão lụt, muốn sét đánh trúng ai thì sẽ đánh trúng kẻ đó hay sao. Hiện tại coi như ông trời thay đổi phương thức tương đối tàn khốc hơn mà thôi. Chúng ta không thấy được ông trời, tính nhiều biện pháp hơn nữa cũng vô dụng. Cho nên trước tiên cứ vui vẻ sống tiếp, sau đó xây dựng lại quê hương gia đình của ta. Nếu ông trời lại muốn hủy diệt, chỉ cần người còn sống thì lại xây dựng. Từ xưa tới nay chẳng phải là như vậy sao?”