Edit: Yến Phi Ly
“Ấy, đừng đổ!” Trương Dịch rửa mặt xong, trở về nhìn thấy Nam Thiệu bưng nồi cháo định đổ hết vào thùng rác thì vội vã ngăn cản.
“Cháy hết rồi mà.” Nam Thiệu đỏ mặt, theo bản năng vội giấu nồi đi. Hắn cảm thấy cháo nấu nhừ mới ngon, cho nên nhân cơ hội đó ra ngoài một chuyến, hoàn toàn không nghĩ tới việc trước khi đi phải hạ nhỏ lửa nên mới nấu thành như vậy, chính hắn cũng thấy mất mặt.
“Không sao hết, đưa anh xem thử.” Trương Dịch đi tới, thò tay đòi nồi lại, tìm muỗng múc cháo nếm thử, sau đó gật gật đầu, “Tàm tạm. Chúng ta ăn phần trên thôi, đừng quấy bên dưới lên là được.” Vừa nói anh vừa tìm bát mà Nam Thiệu đã rửa sạch trước đó, cẩn thận múc ra hai chén. Trên thực tế Nam Thiệu cho khá nhiều gạo mà lại ít nước, cháo nấu ra không khác nhiều lắm với cơm đặc, chỉ là vừa nhuyễn vừa nát và ướt nước hơn mà thôi. Thêm vào đó hắn còn nấu một nồi bự, đổ đi sẽ thật sự rất đáng tiếc.
Anh ngẩng đầu thấy Nam Thiệu vẫn lắp bắp theo phía sau, dáng vẻ muốn nói lại thôi, vì thế bảo: “Em đi tìm mấy gói dưa muối về đây, buổi sáng chúng ta ăn cái này.” Khi nói chuyện, bụng của Trương Dịch vô cùng phối hợp kêu ùng ục một tiếng, Nam Thiệu vốn còn nghĩ cách khuyên anh đổ cháo đi để nấu lại nòi khác tức thì ngậm miệng, quay đầu chạy vội xuống dưới lầu, rất nhanh hắn đã tìm một hũ tương và mấy bao cải bẹ lên.
Cháo vẫn còn giữ vị hơi khét nhưng hai người vẫn ăn gần hết, chỉ còn lại tầng đen thui dính chặt dưới đáy nồi là bị bỏ qua. Lúc mới bắt đầu ăn Nam Thiệu còn vừa ăn vừa thỉnh thoảng trộm dò xét Trương Dịch, không biết là đang sợ hãi hay là đang chờ đợi Trương Dịch lộ ra vẻ mặt khó có thể nuốt xuống. Cho dù chỉ là cái nhíu mày khe khẽ, chỉ cần có một chút xíu động thái thôi e là hắn sẽ đứng dậy cướp bát cháo đi đổ, sau đó sẽ kiếm thứ khác về ăn. Nào biết từ đầu tới đuôi chân mày Trương Dịch đều là vẻ thư giãn, thậm chí còn ngẫu nhiên nheo mắt lộ ra vẻ thỏa mãn tựa như đang được ăn sơn hào hải vị. Vì thế bất giác Nam Thiệu cũng trầm tĩnh theo, chỉ cảm thấy cháo trong miệng ngon như chưa bao giờ từng có, ngay cả mùi cháy khét kia cũng biến thành một thứ bổ trợ thú vị, khiến cho rất nhiều rất nhiều năm về sau nhớ lại, trên mặt hắn đều sẽ lộ ra nụ cười hoài niệm.
Cháo có thật sự ngon không? Đương nhiên là không. Trương Dịch cười tủm tỉm nghĩ. Thực tế là khó nuốt muốn đòi mạng, phải nói rằng trước nay anh chưa từng ăn bát cháo nào có hương vị tệ hại như bây giờ. Nhưng anh ăn vô cùng vui vẻ, đũa gạt cháo vào miệng đong đầy niềm vui, còn ăn một mạch mấy bát liền. Đơn giản bởi vì đây là món ăn Nam Thiệu nấu riêng vì anh.
Cơm nước xong xuôi, Trương Dịch định đi rửa bát, kết quả lại bị Nam Thiệu giành làm. Lúc sáng vừa mới ngủ ngon, giờ đây anh cũng chẳng có chuyện quan trọng gì cần bận tâm, đơn giản ngồi thư giãn trên ghế sô pha, chuẩn bị hưởng thụ khung cảnh yên bình và nhàn nhã khó có được này. Không ngờ anh vừa nhắm mắt chưa đầy một phút đồng hồ đã thiêm thiếp ngủ quên.
Nam Thiệu vội vàng thu dọn xong quay lại nhìn thấy Trương Dịch đã ngủ thì có hơi tiếc nuối, nhưng hắn không lên tiếng quấy nhiễu, ngược lại còn cố gắng thả nhẹ động tác hơn. Chỉ là khi hắn vừa định khom lưng bế Trương Dịch lên trên giường thì lại đình chỉ, sửa thành ôm chăn ra đắp lên người anh. Trương Dịch là người vô cùng cảnh giác, phỏng chừng hắn còn chưa hoàn toàn bế người lên thì anh đã tỉnh.
Nam Thiệu nhẹ nhàng phủ chăn lên trên người Trương Dịch, ấm nước trên bếp lò đã sôi, hơi nước nhảy nhót réo vang, hắn vội đi qua nhấc ấm ra, sau đó nhìn bếp lửa cháy hừng hực mà sững sờ, không biết là nên tắt lửa đi hay là tiếp tục nấu nước, lại hoặc là nấu thứ gì đó khác.
Tắt lửa thì độ ấm trong nhà sẽ hạ xuống… Nghĩ đến đây hắn không do dự nữa, đổi thành một cái nồi chứa đầy tuyết lên, rồi sau vào bếp tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tìm ra một đống vật.
Rong biển khô, cá khô, nấm, mộc nhĩ, hạt sen, củ khởi, táo đỏ, đường trắng, đường phèn… Thậm chí còn tìm được cả trứng muối và trứng gà. Chẳng qua nhiều đồ thế này thì phải nấu thế nào? Hắn bắt đầu bối rối. Ném đại vào nấu một nồi thập cẩm không phải không thể, nhưng ngẫm lại hai người khó có được cơ hội này mà còn phải ăn thức ăn giống cho heo thì Nam Thiệu chợt cảm thấy không cam lòng, nhưng bảo hắn tỉ mỉ nấu ra một món tử tế thì thật đúng là hắn không có bản lĩnh đó. Nếu lại giống nấu cháo lúc nãy, làm hư đồ thì thôi không tính nhưng khiến Trương Dịch phải ăn thì hắn đau lòng.
Lại một lần nữa, Nam Thiệu ngồi trước một đống đồ khô trong phòng bếp, ảo não vì mình không quen Trương Dịch từ trước khi tận thế, nếu vậy hắn đã có thể mang Trương Dịch đi ăn đủ món ngon trên thế giới này. Mà dù không ra ngoài ăn, hắn vẫn có thể học nấu cơm, giờ đây hắn lại chỉ có thể ai oán ngồi ngó mấy thứ này.
Thật là… Muốn thể hiện sự chăm sóc, vồn vã, yêu thương trước mặt người yêu mà cũng chẳng được. Khuỷu tay Nam Thiệu kê trên đầu gối chống cằm, mày kiếm tuấn tú gần như nhíu chặt lại, một hồi lâu sau, hắn thử đưa tay duỗi về hướng bịch rong biển. Nấu rong biển hầm xương sườn đi? Nhưng không có xương sườn. Vì thế hắn chuyển qua lấy túi cá khô về trước.
Cá khô trong bọc nhỏ hơn bàn tay người lớn một chút, cá không có đầu nhè nhẹ tỏa ra mùi tanh mặn đặc trưng, cái này phải ăn thế nào? Hắn nhe răng, ghét bỏ ném sang một bên.
Nấm và mộc nhĩ thì phải ngâm nước nhỉ? Hạt sen và củ khởi có cần ngâm không? Táo đỏ thì… Mẹ nó, còn khó chỉnh hơn cả đám kiến chúa. Nam Thiệu ủ rũ sầu não, đang lấy ngón tay vân vê củ khởi, cân nhắc xem thứ này có thể làm gì thì nghe được phòng khách bên kia có động tĩnh. Hắn quay đầu lại thì thấy đúng là Trương Dịch đã dậy, cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì mà theo bản năng hắn giấu hết đám đồ linh tinh này xuống hộc.
“Làm gì thế? Sao em không chợp mắt một lát?” Trương Dịch ngáp dài đi tới, tay đặt lên bả vai Nam Thiệu, khó hiểu nhìn người đàn ông luống cuống tay chân trước mặt.
Anh ngủ không sâu, mới nãy Nam Thiệu đắp chăn thì anh đã tỉnh, chẳng qua lười biếng không nỡ nhúc nhích, sau đấy mơ mơ màng màng lại thiếp đi, thẳng đến khi phòng bếp truyền đến tiếng sột soạt thì anh lại bị đánh thức. Nói thật, thanh âm kia cũng không lớn nhưng đối với người nửa tỉnh nửa mơ thì lại khó có thể xem nhẹ.
Nam Thiệu gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy hành vi che che lấp lấp của mình rất ngây thơ, hắn dứt khoát kéo mấy thứ kia ra, “Mấy thứ này làm thế nào?”
Trương Dịch đưa mắt nhìn rồi sau đó có chút hết nói nổi, “Chúng ta không phải vừa ăn cháo xong sao, em lại đói bụng hả?” Nghĩ lại thì từ sau khi dị hoá, lượng cơm của Nam Thiệu quả thật tương đối lớn, vì thế anh lại sửa miệng, “Để đó đi anh làm cho, em đi tìm thứ gì lót dạ trước nhé.” Vừa nói anh vừa cuộn tay áo.
“Không, không phải… Em không đói.” Nam Thiệu nhanh chóng ngăn anh lại, tránh cho Trương Dịch hiểu sai ý hắn.
“Không đói hả?” Trương Dịch hoài nghi nhìn hắn một cái.
“Thật sự không đói mà.” Nam Thiệu nhanh chóng gật đầu, rồi sau đó đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, hắn ôm lấy Trương Dịch khẽ thỏ thẻ, “Anh đã không ngủ vậy thì chúng ta tiếp tục…” Nói còn chưa dứt lời, môi đã ép xuống, cho anh một nụ hôn sâu.
“Em không ngủ một lát à?” Giữa lúc hai cánh môi khẽ rời, Trương Dịch dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy Nam Thiệu, hơi hơi thở hổn hển hỏi. Cảm giác được hơi thở nóng cháy của đối phương và cả vật cứng bên dưới, thân thể tối qua đã trở nên mẫn cảm vô cùng của anh không khỏi run rẩy. Hai chân Trương Dịch như nhũn ra, eo tê mỏi, mơ hồ sắp đứng không vững.
“Không nỡ…” Nam Thiệu hàm hồ nói một câu không rõ lại bắt đầu hôn lên, tham lam gặm nhấm cánh môi bởi vì rét lạnh và phong sương mà hơi có phần thô ráp của Trương Dịch, duỗi đầu lưỡi vào đôi môi này quấn lấy lưỡi anh, mang theo thương tiếc lại hiển lộ thô bạo liếm láp cắn nuốt.
Hắn không nỡ một ngày hai đêm không dễ có được này lại phí vào giấc ngủ. Hắn biết rất rõ rằng, về sau lại tìm cơ hội hai người một chỗ như vậy chẳng hề đơn giản.
Nước bọt trong miệng phân bố quá nhiều, nuốt không kịp nên có xu hướng tràn ra ngoài, Trương Dịch không khỏi hơi hơi ngưỡng cao đầu, môi Nam Thiệu lại đột nhiên rút khỏi, thuận thế từ khóe môi anh hôn xuống dọc theo cằm, hướng cổ xuống. Anh hơi nhíu mày, hầu kết hoạt động, tay đè lại đầu Nam Thiệu, anh còn chưa kịp hít thở thì ngay sau đó đã bị ôm eo đặt lên trên bàn. Một bàn tay mang theo vết chai có chút thô cứng từ phía sau trượt vào lưng quần anh, mạnh bạo kéo nó xuống rồi sau đó hai chân bị tách ra, vội vàng xâm nhập…
Từ phòng bếp đến phòng khách lại sang phòng ngủ, tình đượm như lửa, một đường đốt cháy nồng nhiệt, mãi đến khi hao hết phần tinh lực cuối cùng, cảm giác lạnh lẽo và đói khát đồng thời ập tới.
Trời vậy mà đã tối đen.
“Bếp lò tắt rồi…” Nam Thiệu đứng dậy đi tìm ngọn nến đốt lên, khi trở về nói. “Anh ăn chút bánh quy trước, em đi nhóm lửa nấu cơm.” Hóa ra hắn thấy bếp lò tắt, trong chốc lát sẽ nấu cơm không kịp, vì thế đi xuống dưới tìm mấy bao bánh quy về tính toán để Trương Dịch lót dạ trước.
Thấy hắn vẫn tinh thần sáng láng rạng ngời, Trương Dịch mệt đến nỗi tê liệt ngã xuống giường ngay cả ngón tay đều chẳng muốn động không khỏi cảm thấy ghen tị, đồng thời lại cảm thán sức lực của người dị hóa quả thực mạnh đến biến thái. Nhưng đây là chuyện anh hâm mộ không đến, bởi vậy chỉ là ngẫm lại liền quẳng sang một bên, nỗ lực chống thân thể dậy, “Để anh nấu cho.”
Nguyên cả một ngày, trừ buổi sáng được ăn chút cháo cháy thì cả hai đều chưa ăn gì, buổi tối dù sao cũng nên ăn ngon một bữa, chung quy sáng mai sẽ phải trở về rồi. Không thể trộm được một ngày hai đêm nữa, về sau nhớ lại tất cả đều sẽ là những hồi ức tươi đẹp.
Vừa mới ngồi dậy, Trương Dịch bèn cảm giác có cái gì đó chảy ra, anh không khỏi cứng đờ, sắc mặt lúng túng, theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân lại phát hiện chân mình hình như không thể khép.
Thật là… Quá phóng túng! Anh im lặng bóp bóp trán, đang muốn thò tay đi lấy quần áo thì đã bị Nam Thiệu cầm trước.
“Em đi nấu nước cho anh.” Khi hầu hạ Trương Dịch mặc quần áo Nam Thiệu chú ý đến đống hỗn độn kia, giọng hắn hơi khác thường, vội vàng quay mặt đi. Hắn rất rõ ràng không thể lại đòi hỏi nữa, bằng không thân thể Trương Dịch sẽ chịu không nổi.
“Không vội, anh nhóm bếp lên đã, đợi lát nữa nấu nước tắm rửa luôn.” Trương Dịch kéo ga giường qua lau lung tung một hồi, nhẹ giọng nói, sau đó bắt đầu mặc quần. “Em đổi ga giường đi.” Để thế này quả thực không thể ngủ tiếp được.
Nam Thiệu gật đầu, giúp anh kéo khóa kéo, cài cúc cẩn thận rồi lại lấy áo khoác qua gói Trương Dịch thật kín kẽ. Bếp lửa vừa tắt, toàn bộ căn phòng trở nên lạnh lẽo như hầm băng, nếu không cẩn thận thì sẽ bị cảm.
Khi đặt chân xuống mặt đất, Trương Dịch phát hiện hai chân mình không những chẳng thể khép chặt mà còn hơi run lên, ngay cả anh cũng chẳng phân rõ được là vì làm quá mức hay là vì đói. Nam Thiệu sờ sờ mũi, có hơi hổ thẹn, nếu như không phải hắn đòi hỏi quá độ sao Trương Dịch có thể thành như vậy.
“Để em làm cho, anh nghỉ ngơi thêm một lát đi.” Hắn vội nói. Từng thấy Trương Dịch nhóm bếp lò, hắn cảm thấy hẳn là sẽ không quá khó khăn.
“Ừ.” Trương Dịch nhận thấy lúc này quả thật là anh đi không được nên cũng không kiên trì. Anh ngồi trở lại mép giường, sau đó lấy bánh quy qua, xé vỏ chuẩn bị ăn mấy miếng, lấy lại chút sức lực đã rồi tính tiếp.
Chẳng qua không được vài phút, anh không thể không đứng dậy, đỡ tủ quần áo và sau đó là vách tường chậm rãi đi ra ngoài, bởi vì trong phòng toàn là khói.
Nam Thiệu đang bận rộn không ngừng mở cửa sổ cho khói tản ra, nhìn thấy Trương Dịch đi ra lại cuống quýt đóng lại vì sợ gió lạnh thổi vào khiến anh bị cảm.
“Rõ ràng là em mồi lửa cháy lắm rồi nhưng cứ thả than đá vào là tắt, khói mù mịt khắp nhà…” Rõ ràng là nhóm lửa hoàn toàn không có vấn đề, chẳng hiểu sao vừa cho than vào lại không chịu cháy?
Nghe Nam Thiệu buồn bực oán giận, Trương Dịch nở nụ cười, “Không sao đâu, lúc anh mới học nhóm lò cũng như vậy, làm nhiều vài lần sẽ biết thôi.” Anh cũng không ra tay mà chỉ là nghiêng người tựa vào sô pha, từng bước một đâu vào đấy dạy cho Nam Thiệu nên làm như thế nào.
Cảm giác cũng không có gì khác biệt, thế nhưng dưới sự chỉ đạo của Trương Dịch, bếp lò kia lại dễ dàng bắt lửa. Nam Thiệu chặt chẽ ghi nhớ kỹ trình tự, tính toán về sau không để Trương Dịch phải làm loại chuyện này nữa.
Biết nhiều khổ nhiều. Trương Dịch lại chỉ Nam Thiệu đun một nồi nước rồi bỏ nấm hương và mộc nhĩ vào ngâm, bịch cá khô cũng được ngâm nước ấm riêng ra, sau đó bảo hắn đi xuống lầu tìm xem có chân giò hun khói hay rau dưa hoa quả đồ hộp gì hay không. Trương Dịch thì đi lấy gạo đặt một nồi lên bếp, anh suy nghĩ mấy giây bèn đem hạt sen đi hầm rồi sau đó quấn chăn mềm làm ổ trên sô pha. Một ngày này anh bị lăn qua lăn lại thật sự là mệt hơn cả chiến dầu với thú biến dị, anh cảm thấy xương cốt toàn thân đều rã rời, làm chút việc nhẹ mà cũng uể oải cực kỳ.
Nam Thiệu không đi bao lâu đã ôm một đống lớn về. Có thức ăn đựng trong túi chân không, có đồ hộp và có cả rượu, quả thực hắn đã tìm được những gì Trương Dịch muốn.
Trong bếp có đầy đủ các loại gia vị, tuy rằng không có hành tỏi tươi để tẩm ướp nhưng Trương Dịch vẫn gom góp tài nấu nướng đã lâu không sử dụng mà làm ra một bàn đồ ăn.
Chân giò hun khói hầm măng khô, trướng muối kho hạt bắp, xúc xích nướng chưng với nấm hương và đậu nành, mộc nhĩ xào thịt cay, cá khô chiên, rau trộn trứng muối và một nồi canh hạt sen táo đỏ. Tất cả đều được nấu từ nguyên liệu có sẵn, măng, đậu nành, bắp ngô đều là thực phẩm đóng hộp thế nhưng đối với người sống trong tận thế hơn một năm lại là thứ rất khó có được. Dù là khi mới bắt đầu lâm vào tai họa, bởi vì năng lực mà họ bị vây dưới tầng chót cũng không có cơ hội nhìn đến.
Trứng gà đã bị hỏng, lòng trứng đen thui dính vào vỏ nên chỉ có thể vứt. Đây là chuyện trong dự kiến, cũng không ai cảm thấy đáng tiếc. Suy xét đến lượng cơm mà Nam Thiệu ăn, Trương Dịch nấu nguyên một nồi lớn, cuối cùng toàn bộ bị giải quyết sạch sẽ, ngay cả miếng cháy đều không dư thừa, nước canh cũng bị Nam Thiệu uống cạn.
Trương Dịch vừa uống nước canh hạt sen táo đỏ trong veo vừa nhìn Nam Thiệu có vẻ vẫn chưa no. Anh thoáng cười, đột nhiên nhớ tới Trương Duệ Dương, anh biết con trai nhất định sẽ rất thích món canh này. Nhưng dù sao cũng không hay khi nói ra lúc này, anh chỉ âm thầm tự quyết định tìm cơ hội nào đó cũng sẽ nấu cho nhóc con một bữa, có điều khi nấu canh sẽ cho thêm chút đường để ngọt hơn chút nữa.
“A Dịch, sao tay nghề của anh lại giỏi đến vậy nhỉ?” Sau khi xác định Trương Dịch không muốn ăn nữa, Nam Thiệu trực tiếp bưng nồi, cầm muỗng ngồi ở trên tay vịn sô pha múc canh hạt sen, hình tượng ấy nếu để cho bạn bè ngày xưa của hắn nhìn thấy chỉ sợ phải kinh ngạc không thôi.
“Anh không có anh chị em ruột, hồi nhỏ ba mẹ phải đi làm, đợi tan tầm trở về mới nấu cơm thì sẽ rất muộn, nhất là những lúc ba mẹ tăng ca.” Trương Dịch xua tay từ chối động tác muốn thêm canh cho anh của Nam Thiệu, anh thả bát xuống, rút tờ khăn giấy trên bàn trà lau miệng rồi ném vào trong túi rác, sau đó mới nói. “Chờ khi anh lên tiểu học sau, bởi vì anh học ở trường gần nhà máy nên không thể trọ ở trường, trường học cũng không có nhà ăn. Giữa trưa anh phải về nhà ăn cơm, nếu chờ ba mẹ về thì quá trễ sẽ đi học muộn, cũng không thể mỗi ngày đều ăn ngoài được cho nên anh bắt đầu học nấu cơm. Cơm nấu xong thì ba mẹ cũng về kịp dùng bữa. Sau này cũng không biết bắt đầu từ khi nào thì anh học được nấu ăn nữa…”
Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Trương Dịch lướt qua chút phiền muộn khó tả. Con muốn dưỡng mà mẹ cha không đợi, nỗi niềm đau khổ của những đứa con trên đời này cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi. Dù biết rõ cha mẹ còn sống thì đến tận thế cũng sẽ không dễ chịu, thế nhưng nghĩ tới người mẹ đã qua đời của mình anh vẫn chẳng cách nào thoải mái.
Ăn cũng không chặn được cái miệng thối của mày! Nam Thiệu hận không thể cho mình một cái tát, hắn vô cùng mẫn cảm với mỗi một biến hóa cảm xúc của Trương Dịch, biết mình vô ý đụng chạm tới nỗi đau của đối phương hắn vội vàng buông nồi, ôm mặt Trương Dịch chuyển lại đây, sau đó hung hăng hôn hai cái.
“Này…” Trương Dịch sửng sốt, cho rằng cái tên này ăn no rồi lại muốn làm, không khỏi hơi đau đầu. Anh tự biết thân thể mình e rằng đã ăn không tiêu, thế nhưng hai người chỉ có một đêm này nữa thôi, ngày mai sẽ phải trở về, thực sự anh không đành lòng nói ra lời cự tuyệt, chẳng lẽ lại phải liều mình chiều quân tử?
Nào biết Nam Thiệu bật cười, không nói gì mà chỉ đứng dậy bưng nồi đi, bắt đầu thu dọn bát đũa.
Trương Dịch không hiểu ra sao nhưng anh thành công bị chuyển dời lực chú ý, không nghĩ tới mấy chuyện ngày xưa nữa.
Kể từ đó về sau, Nam Thiệu cực kỳ quy củ, nấu nước tắm rửa xong tuyệt đối không quấn lên đòi hỏi như Trương Dịch dự đoán, mà là bắt đầu dùng dị năng chuyển tới tay mát xa thắt lưng và chân cho Trương Dịch.
Mới đầu anh còn cho rằng Nam Thiệu muốn giúp mình khôi phục một chút sức lực rồi mới tiếp tục làm tình. Nào biết dưới tay nghề mát xa điêu luyện của Nam Thiệu, bởi vì quá mức thoải mái nên anh ngủ quên lúc nào chẳng hay mà Nam Thiệu cũng không đánh thức anh.
Lấy thể lực biến thái của Nam Thiệu dĩ nhiên là chưa tận hứng, thế nhưng hắn cũng đã vô cùng thỏa mãn. Hắn vẫn còn muốn nhưng hắn cũng biết không thể chỉ lo cho riêng mình. Dù tính nguy hiểm của việc đi tìm kiếm lương thực rất thấp, dù hắn có tự tin bảo vệ cho Trương Dịch, thậm chí hắn có thể da mặt dày để mọi người biết hai ngày qua bọn họ làm những gì, nhưng đây không phải lý do để hắn có thể khiến Trương Dịch hao hết toàn bộ sức lực, khiến cho vào lúc nhận nhiệm vụ anh bị vây trong trạng thái suy yếu, không thể không giao an nguy của bản thân cho người khác.
Đắp chăn cho Trương Dịch xong, hắn lặng yên xuống giường, cầm theo ngọn nến đi bỏ thêm than đá vào bếp lò trước nhất, sau đó làm theo những gì hôm qua Trương Dịch từng thực hiện, bố trí dây đồng và chuông ở cầu thang và phòng khách rồi mới trở lại giường. Nam Thiệu nằm nghiêng bên cạnh Trương Dịch, tay chống đầu dựa theo ánh nến mờ tối chăm chú nhìn ngắm gương mặt tuấn tú đang ngủ say vẫn chẳng thể che giấu mỏi mệt của anh, rồi sau đó hắn cúi đầu trìu mến hôn lên đôi môi kiên nghị đã bị hắn cắn sứt da. Xong xuôi hắn mới thổi tắt ngọn nến, hoàn toàn nằm xuống, ôm người kia vào trong lòng, kề cận thân thiết, hi vọng có thể gặp gỡ lẫn nhau trong mộng đẹp.