Edit: Yến Phi Ly
Kế hoạch phân tán zombie không thể thực hiện, Tống Nghiễn trực tiếp hạ lệnh phong tỏa các nhánh đường chính thông tới thành phố Lũng Nhân và huyện Chương, bao bọc hai thành phố không người sau đó bắt đầu thu thập vật tư, chuẩn bị cho chiến dịch tiêu diệt zombie dài hạn. Trừ việc giết sạch đám zombie và thú biến dị, bọn họ không có biện pháp khác giải trừ nguy cơ cho căn cứ Vân Châu. Chỉ hơn mười triệu zombie, còn chưa hề biết số lượng sinh vật biến dị là bao nhiêu, nếu chân chính diệt trừ sạch sẽ ắt hẳn phải tốn mấy năm, bởi vậy bất kể là mức tiêu hao của đoàn xe hay là của căn cứ đều nhất định phải tính toán cẩn thận.
Đêm nay Lý Mộ Nhiên ngủ không an giấc, quả thực là gặp ác mộng liên tục. Một hồi thì mơ thấy thung lũng Hồ Lô bị zombie và động vật biến dị công phá, một hồi lại thấy một gã đàn ông gương mặt mơ hồ lửng lơ ở trên trời, sai khiến từng đám quái vật dưới đất đi tiêu diệt loài người…. Đợi khi cô mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy mới phát hiện trời vẫn còn tối, có ánh lửa từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Đó là ánh sáng phát ra từ người trực đêm.
Lý Mộ Nhiên vẫn bị ảnh hưởng bởi lời Quỷ Bệnh nói ban ngày. Ấn ấn cái đầu đau nhức, cô rón rén đứng dậy mặc quần áo, sau đó đứng tại chỗ một lúc lâu, xác định không gây ảnh hưởng tới người khác mới cất bước ra bên ngoài.
Một ánh nhìn sắc lẻm phóng tới ngay tức khắc, sau khi nhìn rõ người ra ngoài là Lý mộ Nhiên thì mới thu trở về, hóa ra đấy là Từ Tịnh. Tuy rằng bên ngoài có người gác đêm, thế nhưng những người có sự cảnh giác cao độ như Từ Tịnh hay Thạch Bằng Tam thì sẽ không giao hoàn toàn an nguy của bản thân vào tay người không quen biết, cho nên tuy không được xếp gác đêm, nhưng khi ngủ họ vẫn duy trì mức độ cảnh giác nhất định.
Lý Mộ Nhiên đi ra ngoài hít sâu vào bầu không khí rét lạnh, cả người tức thì tỉnh táo lại, cơn đau đầu vì mộng mị linh tinh cũng khá hơn. Lúc này trong căn cứ Vân Châu hẳn là thời điểm chiến đấu kịch liệt nhất, cô nghĩ thầm.
Từ buổi chiều tuyết đã bắt đầu rơi, đến hiện tại đã ùn ùn chất chồng, cảnh vật cách xa hai mét gần như đã hoàn toàn nhìn không rõ, thời tiết như vậy khiến sinh vật biến dị như cá gặp nước, con người lại như là rơi vào kỷ băng hà, hành động chậm chạp, sức chiến đấu trên diện rộng giảm thấp, ai không có dị năng lại càng thêm khó khăn. Sau đêm nay sợ rằng sẽ chết rất nhiều người.
Cho tới bây giờ, Lý Mộ Nhiên vẫn nhận định lời của Quỷ Bệnh chỉ để trêu đùa, trong tình cảnh khốn cùng này bị một lời nói mê sảng gây chấn động khiến cho gặp ác mộng là chuyện vô cùng bình thường. Cho nên cô không nghĩ quá nhiều ở vấn đề này, cô chỉ là cảm giác thật sự lâu quá rồi không nhìn thấy mặt trời. Có lẽ không chỉ riêng cô mà e rằng rất nhiều người đều nhớ mong vầng thái dương, bất kể mặt trời trước tận thế tính cách ôn hòa theo mùa hay khi đỏng đảnh thay đổi nóng lạnh thất thường, và kể cả là mặt trời tính tình khốc liệt sau tận thế, trong những chuỗi ngày lạnh lẽo âm trầm bao phủ thế giới này, nó đều hiển lộ sự quan trọng và thân thiết.
Ánh sáng và nhiệt độ, đây là điều kiện cần cho tất cả con người sinh tồn và hầu hết các loài động thực vật sinh trưởng, thế nhưng bọn họ còn có khả năng nhìn thấy mặt trời nữa không? Lý Mộ Nhiên nhìn không ra chút hi vọng nào, điều duy nhất đáng chúc mừng là thân thể bọn họ từ khi nảy sinh tận thế đều có những biến hóa nhất định, không có ánh nắng, khuyết thiếu các loại vitamin nhưng tựa hồ cũng chưa tạo thành ảnh hưởng quá lớn, ngoại trừ áp lực và tuyệt vọng ở phương diện tâm lý.
Nếu như thực sự có một người khống chế được hết thảy mọi thứ thì đó sẽ là chuyện đáng sợ nhường nào? Trong đầu bất giác hiện lên ý nghĩ này, Lý Mộ Nhiên nhấc tay xoa xoa hai má lạnh cóng rồi lại chà chà hai chân cứng còng, không muốn để tâm với giả định vô căn cứ ấy nữa nhưng mà suy nghĩ của cô lại không tự chủ được mà cứ quẩn quanh về nó, khiến cô khó chịu không thôi.
Bọn họ đang nằm trong một nhà ngục kín mít, bất kể giãy giụa thế nào đều không thể trốn thoát; Bọn họ tự cảm thấy may mắn vì bản thân không dễ dàng gì tai qua nạn khỏi từ hết nguy hiểm này tới gian nan khác, lại chẳng hề hay biết sống chết của bọn họ vẫn luôn bị nắm giữ trong ý niệm của vị “Thần” nào đó; Hơn hai trăm nghìn người của căn cứ đem máu và nước mắt ra đổi về bình an, lại chẳng qua là trò tiêu khiển lúc nhàm chán của “Thần”, tựa như đùa bỡn con kiến, tựa như người La Mã cổ đại mở võ trường đấu thú…
“Hơn nửa đêm đứng đây hít gió lạnh là muốn thành tiên à?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên phía sau, hóa ra Từ Tịnh thấy Lý Mộ nhiên lâu chưa về, không yên lòng nên ra xem thử.
Lý Mộ Nhiên xoay người nhìn cô, đêm rất tối hoàn toàn không thể thấy rõ vẻ mặt của đối phương, thế nhưng Lý Mộ Nhiên vẫn mỉm cười: “Cô T-…”
“Khoan, đừng gọi cô này bà nọ, gọi chị là Từ lão đại.” Từ Tịnh kiên quyết ngắt lời.
Lý Mộ Nhiên nhịn không được mà bật cười, chẳng qua so với nụ cười lễ phép trước đó thì lần này cô cười chân thành hơn rất nhiều.
“Cười cái gì mà cười! Đang hỏi em đấy?” Từ Tịnh tức giận nói. Vốn dĩ cô cho rằng Lý Mộ Nhiên đi WC, nào biết đối phương còn có tâm tình ở nơi này ngắm cảnh đêm, thật là hết cách với cô bé này.
“Từ… Từ lão đại, chị có nghĩ tận thế phát sinh là do bàn tay của ai đó khống chế không?” Lý Mộ Nhiên mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra. Biết rõ đây là chuyện rất đáng cười, thế nhưng một mình cô ở đó nghĩ lung tung thật sự sẽ nổi điên mất, có ai đó chia sẻ có lẽ sẽ tốt hơn đôi chút, cho dù là kết quả là bị trêu chọc một trận.
“Có khả năng đấy, tại sao lại không thể cơ chứ? Trời đất bất nhân, lấy vạn vật ra mà xem như chó mèo trong tay, mọi chuyện chẳng phải đều do ông trời khống chế còn gì? Ông già ấy muốn làm gì thì làm cái đó thôi.” Từ Tịnh nhún nhún vai, nói bâng quơ rồi sau đó hiếu kỳ mà hỏi lại, “Sao nào? Em không ngủ được là vì suy nghĩ mấy thứ linh tinh không căn cứ này hả?”
Không phải ý này! Lý Mộ Nhiên buồn bực gõ gõ vào đầu mình, cô muốn giải thích lại chẳng biết nói từ đâu.
“Đúng rồi, gõ cho lủng đầu luôn đi khỏi phải lo nghĩ lung tung, càng không cần đối mặt với tận thế làm người chán ghét này, cần chị giúp không?” Nhìn thấy động tác của Lý Mộ nhiên, Từ Tịnh không hề có ý an ủi mà còn trêu chọc. Giọng điệu của cô vô cùng thờ ơ, trái ngược hoàn toàn với ý trong lời cô nói, khiến cho người ta có một loại cảm giác bị châm chọc rất rõ ràng.
“Cảm ơn chị!” Lý Mộ Nhiên nghẹn một lát mới khô cằn phun ra ba chữ này.
“Được rồi, đi ngủ đi.” Từ Tịnh ngáp một cái, khoát tay, xoay người bước vào trong nhà, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: “Đám người này thật sự là hết kẻ này tới kẻ khác ngốc không tưởng được….”
Mặt Lý Mộ Nhiên nghệt ra, đột nhiên cô cảm thấy mình thật sự quá mức nhàm chán mới có thể đứng đây phiền não vì mấy thứ linh ta linh tinh này. Huống chi, cho dù có một vị “Thần” thì cô có thể làm được gì? Hoặc là nói loài người sẽ làm được gì? Sự tồn tại lớn lao mạnh mẽ như thế có ai có thể chống cự? Giống như tất cả mọi người đều biết rõ tử vong là kết cục của mình nhưng dù chẳng đủ sức đổi thay thì vẫn lựa chọn tạm thời quên đi. Cô cảm thấy giờ mình cứ tiếp tục suy tư vấn đề này thì thật sự không có bất cứ ý nghĩa gì. Điều cần làm nhất trước mắt là phải cố gắng sống thật tốt, sau đó dựa trên nền tảng ấy, dùng hết khả năng của bản thân để giúp đỡ những người khác.
Lý Mộ Nhiên hoàn toàn không phát giác tâm tính của mình đã có biến chuyển. Trước kia cô cứu người phần lớn là bị động, ví dụ như Trương Dịch hoặc Tống Nghiễn tính toán làm gì đó và cô cũng nằm trong đội cho nên liền thuận theo lẽ thường mà đương nhiên hỗ trợ chứ không nghĩ quá nhiều, nhưng khi chỉ có một mình thì trên cơ bản cô sẽ không cố ý đi cứu người, đại khái là cảm thấy bản thân kỳ thật không thể giúp được gì cả. Mà hiện tại Lý Mộ Nhiên lại nổi lên tâm tư chủ động giúp đỡ người khác, bởi vậy có thể thấy lời của Quỷ Bệnh vẫn lưu lại bóng ma trong lòng cô khiến cô khuyết thiếu cảm giác an toàn. Mà cách tốt nhất để tiêu trừ loại này bất an này chính là người sống sót càng nhiều càng tốt.
Đã suy nghĩ cẩn thận rồi mà còn đứng ở đây hít gió lạnh thì sẽ thành đồ ngốc mất, Lý Mộ Nhiên xoa nhẹ hai má định quay về phòng, đột nhiên lại có tiếng động truyền ra từ gần đó xen lẫn với gió tuyết vù vù.
“Em nghe được cái gì?” Thân thể cao lớn vô cùng mang tới cảm giác áp bách của Tống Nghiễn xuất hiện từ bóng đêm cách cô khoảng năm bước, trên đầu trên vai hắn phủ một lớp tuyết mỏng. Hắn đi tiếp về phía trước ba bước, gần đến mức có thể nhìn rõ mặt mũi của nhau thì mới dừng lại, sau đó khoanh tay trước ngực hỏi: “Nguyên nhân căn cứ bị bao vây à?”
Có thể thấy được Tống Nghiễn hiểu Lý Mộ Nhiên rất rõ, cũng nắm trong lòng bàn tay tính cách của cô, nếu như không phải có nguyên nhân thì cô tuyệt đối không đứng trong trời lạnh thương xuân tiếc thu thở ngắn thở dài trước thời điểm quan trọng như vậy.
“Chủ… Chủ nhiệm?” Lý Mộ Nhiên lắp bắp kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi Tống Nghiễn sẽ đột nhiên xuất hiện.
“Chủ cái gì mà chủ?” Tống Nghiễn mất hứng răn dạy, tựa như muốn nói gì đó nhưng nén lại, miễn cưỡng thả chậm giọng điệu: “Nói đi.”
“Nói gì ạ?” Lý Mộ Nhiên không theo kịp.
Cặp mày rậm của Tống Nghiễn khẽ nhíu, dường như hắn sắp sửa nổi giận, nhưng lại lần nữa nhịn xuống, chỉ là giọng hắn trầm thấp hơn một chút: “Nguyên nhân. Nguyên nhân căn cứ Vân Châu bị bao vây và em nghe từ đâu.” Hắn hoàn toàn không nghe được tin tức có ích nào từ cán bộ cấp cao trong căn cứ, nếu như có ai đó có thể biết rõ nguyên nhân như vậy nhất định là Lý Mộ Nhiên sở hữu năng lực tinh thần tra xét này.
Hai mắt Lý Mộ Nhiên trong khoảnh khắc ấy trừng lớn, gần như hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, hiển nhiên cô không thể nào hiểu được làm sao mà Tống Nghiễn lại biết. Đại não của cô nhanh chóng chuyển động, hồi tưởng lại quá trình giữa trưa khi mình nói với Quỷ Bệnh một lần, phát hiện lúc ấy trừ Viên Tấn Thư thì không có ai khác, chắc không phải do Viên Tấn Thư đi truyền tin đâu nhỉ?
Tại sao mình lại coi trọng cô bé ngốc nghếch này vậy?… Tống Nghiễn vỗ trán, cảm thấy bất lực vô cùng tận.
“Anh Bệnh nói là một người bạn tên Tần Tuyên của anh ấy, á, không đúng, hiện tại hẳn là kẻ thù của anh ấy, kẻ đó muốn chế tạo Ám thú hoàng gì đó cho nên luyện hóa trái đất của chúng ta, vì vậy mới có tận thế…” Lý Mộ Nhiên cúi đầu, có chút gian nan mở miệng, càng nói thì giọng cô càng bé. Loại nguyên nhân này bảo cô thuật lại thực sự rất khó, chẳng hiểu lúc nãy cô rối rắm cái quỷ gì nữa?
“Còn gì nữa?” Tống Nghiễn bình tĩnh hỏi, trên mặt không có biểu tình dư thừa, nhìn không ra rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
“Còn nữa….” Lý Mộ Nhiên thật sự không muốn nói cho lắm nhưng lúc này dưới ánh nhìn sáng ngời chăm chú của Tống Nghiễn lại chỉ có thể kiên trì tiếp tục: “Anh Bệnh bảo căn cứ bị bao vây chỉ có hai khả năng.” Tiếp đó cô thành thật kể lại lời của Quỷ Bệnh một lần, lời còn chưa xong thì người cô đã theo bản năng hơi ngả về sau.
Đáng tiếc Lý Mộ Nhiên vẫn tránh không thoát bàn tay trong dự liệu, thế là nó an ổn yên vị dừng ở trên đầu cô.
“Em vì chuyện này mà ngủ không yên?” Tống Nghiễn tức giận hỏi.
“Dạ.” Lý Mộ Nhiên gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu, “Tại em mơ thấy ác mộng.” Nói xong cô liền cảm thấy buồn bực, nếu như không phải mơ thấy ác mộng thì hà cớ gì cô phải giữ mấy lời không nên thân ấy trong lòng cơ chứ.
Nghe hết lý do, lại nhìn bộ dáng cúi đầu ngoan ngoãn giống như học trò nhận sai của Lý Mộ Nhiên thì Tống Nghiễn không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lại khó hiểu mà cũng thấy nao nao đáng thương. Tim Tống Nghiễn mềm xuống, theo bản năng muốn thò tay ôm Lý Mộ Nhiên vào lòng, nhưng mà ngón tay khẽ nhúc nhích mấy cái, hắn lại khôi phục bình tĩnh, hầu kết trượt lên trượt xuống rồi mở miệng buông lời răn dạy: “Tôi thấy em nhàn quá rồi! Ngày mai theo tôi đi giết zombie.” Có điều ánh mắt hắn đặt trên người Lý Mộ nhiên lại hoàn toàn tương phản với giọng điệu, đó là ánh nhìn đầy trìu mến, sáng sủa và nhu hòa.
Lý Mộ Nhiên không nhìn thấy, nghe vậy thì tinh thần cô rung lên, vừa muốn ngẩng đầu đồng ý thì đã bị một tiếng quát mắng thô bạo khiến cho mặt xám mày tro.
“Còn không mau cút đi ngủ!”
Nếu như anh không đến, em đã sớm về ngủ rồi mà. Lý Mộ Nhiên nói thầm trong lòng nhưng mà có cho tiền cô cũng không dám nói thành lời, chỉ đành dạ một tiếng rồi bước đi, được vài bước thì cô thình lình phản ứng lại mà vội quay đầu cười tươi: “Chủ nhiệm ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.” Mãi đến khi cửa bị đóng lại thật khẽ, tiếng bước chân chậm và nhẹ biến mất, môi Tống Nghiễn mới khẽ nhúc nhích khe khẽ thốt ra hai chữ đó, cơ mặt cứng ngắc cũng dần mềm mại hơn.
Hóa ra từ đêm trước hắn đã bận rộn luôn tay, mãi đến gần đây mới bàn bạc với đám Tiêu Thắng ra được kế hoạch tiêu diệt biển zombie khổng lồ, hắn bất chợt nhớ tới hình như đã lâu chưa trông thấy Lý Mộ Nhiên nên bất giác liền đi tới nơi này. Đúng lúc hắn lại nghe được cuộc trò chuyện giữa Lý Mộ Nhiên và Từ Tịnh. Mới vừa đây thôi có một khoảnh khắc hắn thật sự rất muốn thản nhiên bày tỏ tình cảm của mình nhưng chung quy vẫn kìm nén lại, không phải Tống Nghiễn sợ bị cự tuyệt mà là lo lắng khiến Lý Mộ Nhiên phân tâm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện khi đang cứu người hoặc là giết zombie thì hắn sẽ hối hận không kịp. Bởi vậy hắn quyết định vẫn đợi hết thảy mọi chuyện yên ổn hơn rồi nói.
Về chuyện khi dị hoá… Tống Nghiễn đứng tại chỗ một lúc lâu, thở dài một hơi rồi xoay người rời đi. Lời mà Quỷ Bệnh nói đối với người lý trí như hắn chẳng qua chỉ là trò đùa, nào có chuyện hắn sẽ để bụng.
“Anh Hòa thượng, em cảm thấy lời chú Quỷ Bệnh kia có lẽ chính là sự thật đấy.” Bởi vì quá yên tĩnh, cộng thêm sau tận thế bất kể là người thường hay người thức tỉnh thì thính lực đều nâng cao khá nhiều, bởi vậy đối thoại của Lý Mộ Nhiên và Từ Tịnh, hay kể cả Tống Nghiễn thì hầu hết người trong nhà đều nghe sạch sẽ, trong đó Bùi Viễn hưng phấn nhất, cậu chống người dậy giật giật áo Giới Sân, nhỏ giọng tám chuyện.
Không ngờ, một bàn tay to nặng nề chụp lên trên đầu cậu, ấn Bùi Viễn trở về trong ổ chăn, hóa ra là Thạch Bằng Tam nằm kế bên: “Ngủ đi.”
“Ngã phật từ bi!” Giới Sân thấp giọng niệm, từ sau khi luyện nội công cậu dường như trầm ổn hơn rất nhiều. Cậu không trực tiếp không để bụng tới suy đoán này như người khác, nhưng cũng chẳng cuồng nhiệt như Bùi Viễn, cậu chỉ toàn tâm toàn ý cầu nguyện đó chỉ là trò đùa chứ không phải sự thật.
“Ôi chao, chị Từ à, Mộ Nhiên nhà em sợ người lạ, chị đừng bắt nạt em ấy.” Bên kia, Cục thịt Trần lặng lẽ nhích đến gần Từ Tịnh vừa nằm xuống không lâu, nhỏ giọng nói thật khẽ, kết quả bị một cước đạp bay ra ngoài, phát ra thanh âm rơi bình bịch xuống sàn. Người bên ngoài sớm nhìn quen nên chẳng bận tâm, ngay cả hỏi thăm một câu lấy lệ cũng chẳng buồn hỏi, chỉ có Lý Mộ Nhiên giật mình ngồi dậy, thấy những người khác đều không phản ứng thì mới mơ mơ hồ hồ nằm trở về.
“Người đàn ông kia cũng không tệ lắm, nhưng tính tình hình như…” Câu Trương Dịch nói còn chưa dứt thì đã bị một cánh tay thô ráp vươn tới cắt ngang. Anh nở nụ cười, quay đầu lại nghênh đón bờ môi Nam Thiệu đang ghé lại.
Bởi vì trong nhà còn có người khác, trong lòng Trương Dịch còn ôm Trương Duệ Dương ngủ say sưa nên hai người không dám hôn sâu, Nam Thiệu chỉ dùng bàn tay dán lên da thịt anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ, nơi nào đó nóng lên cứng rắn gắt gao kề sát eo mông Trương Dịch chứ chẳng hề có động tác nào khác.
Sớm muộn gì có một ngày, Nam Thiệu sẽ nghẹn tới nội thương mất. Dán sát môi sau tai Trương Dịch, Nam Thiệu khẽ thở dài, nhịn không được mà thầm mắng thế đạo quỷ quái này khiến hắn muốn chạm vào người hắn yêu mà cũng chẳng thể.