Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 215: Nỗi đau mất người thân

Edit: Yến Phi Ly

Trận mưa tuyết lặng im không chút dấu hiệu bắt đầu trong đêm rồi lại không một tiếng động chấm dứt, côn trùng biến dị màu đen tha một khúc thực vật biến dị thô to như đùi trẻ em xuyên qua gió tuyết trở về hang đất, lay cậu nhóc đang ngủ say dậy.

“Ba ơi…” Trương Duệ Dương dụi mắt mơ mơ màng màng ngồi dậy, tựa hồ nhóc đã quên mình đang ở bên ngoài, ngáp một cái mới hơi tỉnh táo lại, “Ú Ú? Chúng ta sẽ về sao?”

Ú Ú đẩy khúc thực vật thô đến trước mặt nhóc.

“Là cái gì thế?” Trong hang gần như không có ánh sáng, Trương Duệ Dương nhìn không rõ, dùng bàn tay bé nhỏ sờ sờ, cảm thấy giống như một cục đá lạnh, run run vội vã thu tay nhét vào trong quần áo. “Lạnh quá!”

Ú Ú cắn răng cách cách, đẩy đẩy khúc thực vật biến dị tới trước mặt nhóc, ra hiệu ý bảo nhóc mau ăn.

“Là đồ ăn sao?” Trương Duệ Dương lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sự có thể ăn hả?”

Vì thế Ú Ú lại răng rắc răng rắc cắn mấy tiếng, miệng làm ra động tác nhai nhồm nhoàm.

“Cảm ơn nhé.” Trương Duệ Dương hiểu ý, cúi người ôm lấy khúc thực vật bị Ú Ú cắn qua, sờ soạng rồi bỏ vào miệng nhai. Á, phì phì… có hạt cát.

“Tao cảm thấy nó ăn không ngon lắm.” Phun cát trong miệng ra, vị vừa đắng vừa chát khiến nhóc nhíu chặt mày, nhỏ giọng nói. Tuy là như vậy, nhóc vẫn cố gắng ăn no mới dừng lại. Nhóc không kén chọn, nhất là từng không chỉ một lần phải chịu cảm giác đói bụng.

Ú Ú hoạt động thân thể khổng lồ, chắn cửa hang, che đi phần lớn khí lạnh ùa vào và cả nguy hiểm bên ngoài nữa, để cho cậu nhóc có thể an ổn đi vào giấc ngủ.

Hơn mười ngày đêm tìm kiếm lại không thu hoạch được gì, mà Ú Ú cũng không có dấu hiệu quay về, người bên Lý Mộ Nhiên không thể không rời khỏi ngôi làng này di chuyển tới Đế Hà, hội hợp với những người khác trong đoàn xe, thuận tiện vừa chạy về hướng Vân Châu vừa tiếp tục tìm kiếm người.

Cũng trong khoảng thời gian đó, sau khi Trương Dịch và Cục thịt Trần tìm kiếm Nam Thiệu gần hai tháng không có kết quả, đành mang theo ảm đạm và bi thương, hiu quạnh rời khỏi khách sạn, hướng về phía Vân Châu.

Ngay tại một tháng trước, Mông Chiến đã mang theo người của hắn rời khỏi. Mông Chiến thì luôn khẳng định Nam Thiệu đã không còn ở đây nữa, tiếp tục chờ đợi sẽ chỉ lãng phí thời gian, hắn còn phải củng cố tinh thần và chăm lo cho an nguy của các anh em, cho nên không thể không đi. Có điều trước khi đi, hắn niệm tình Nam Thiệu mà từng nhiệt tình mời mấy người Trương Dịch đi cùng, chẳng qua lại bị từ chối, bất đắc dĩ đành phải để lại hai chiếc xe, báo nơi mà hắn có khả năng sẽ đến, xem như cung cấp một đường lui.

“A Thiệu, chờ tôi trở lại.” Trương Dịch nhìn thoáng qua khách sạn lụi bại lần cuối, trong con ngươi đen có đau đớn và não nề khó lòng tả xiết, rồi sau đó dứt khoát xoay người không quay đầu lại. Vốn mái tóc của anh chỉ bạc mấy sợi bên tóc mai lúc này đã trắng xóa cả đầu, đó là ngay ngày đầu tiên Nam Thiệu mất tích đã biến thành như vậy.

Không ai cho rằng Nam Thiệu còn sống trừ Trương Dịch. Nhưng bởi vì Dương Dương, Trương Dịch không thể cứ tiếp tục chờ đợi mòn mỏi ở đây, anh nhất định phải đi tìm Dương Dương. Đợi khi tìm được con trai rồi anh sẽ quay lại, mang theo Dương Dương cũng được mà một mình cũng tốt, ở chỗ này mà chờ, mà đợi, đợi tới khi Nam Thiệu xuất hiện. Anh biết chỉ cần Nam Thiệu không chết thì nhất định sẽ trở lại nơi này, bởi vì bọn họ đã từng ước hẹn với nhau rồi.

Tuyết trắng xóa rơi xuống, tựa hồ vĩnh viễn cũng không ngừng. Hai tháng trước nơi đây từng bị kiến cánh cắn sạch sẽ rất nhanh lại bị thực vật biến dị đủ mọi màu sắc lấp đầy, dù cho trời tuyết sương mù, vẫn có cảm giác bừng bừng sức sống. Chỉ là loại sức sống này hầu như không ai yêu thích, con người lại càng hoài niệm mùa đông trắng xóa cùng với cành cây xám xịt trơ trọi trước tận thế hơn. Xuân đâm chồi hạ tươi tốt, thu héo úa đông tàn lụi, đây mới là quy luật vận hành bình thường của đất trời, bây giờ thế gian hết thảy đều đi ngược lại quy luật ấy, cuộc sống của loài người càng trở nên gian nan trắc trở hơn.

“Chẳng biết còn có ngày nhìn thấy mặt trời nữa không.” Cục thịt Trần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm bầu trời bị tuyết trắng phủ lấp, lòng y bất chợt nôn nao cảm thán.

Nam Thiệu mất tích là đả kích lớn đối với mọi người, chưa bàn tới chuyện tình cảm dìu đỡ lẫn nhau suốt chặng đường vừa qua, chỉ chuyện về sau khi đối mặt với zombie, khi gặp nạn do thực vật biến dị hay giây phút sống chết kề cận sẽ chẳng ai có thể kéo họ trở về được nữa đã khiến họ thêm một phần lo âu. Trước kia Nam Thiệu có ở đây mọi người đều biết rõ điểm này, nhưng cảm xúc không quá sâu sắc, hiện tại mới biết trong đội có một người với dị năng đặc biệt như hắn là chuyện may mắn cỡ nào, mất đi hắn lại càng có bao nhiêu tổn thất. Nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ còn phải tiếp tục hành trình, có lẽ đại đa số mọi người đều sẽ gục ngã giữa đường, nhưng có lẽ sẽ có một hai người may mắn nhìn thấy ánh rạng đông.

Tâm trạng ai cũng rất tệ, cho nên không ai đáp lại Cục thịt Trần. Khi xe chạy qua đường hầm thì ngừng, mọi người xuống xe, bồi hồi tại nơi đây rất lâu mới lên xe rời đi. Bọn họ biết, có lẽ đây chính là nơi Nam Thiệu vùi thân, thế nhưng không ai nỡ dụi tắt hy vọng mong manh trong lòng Trương Dịch cho nên đều không mở miệng nói gì, chỉ yên lặng âm thầm tế bái và nói lời từ biệt.

Xe chạy xuyên qua đường hầm, lần nữa lao vào trong gió tuyết mịt mùng, giữa đất trời mênh mang trắng xóa, hai chiếc xe nhỏ bé giống như con kiến bò trong bão tuyết, tựa hồ chỉ một cơn gió điên cuồng thổi qua thôi cũng sẽ cuốn chúng đi.

Từ chỗ Mông Chiến bọn họ biết được căn cứ Vân Châu xây dựng tại một vùng kinh tế cách thành phố Lũng Nhân của tỉnh Vân Châu 20km, cách vị trí hiện tại của họ ước chừng hơn 300km. Đặc khu ấy là khi mấy vị quan chức cấp cao nóng não vì thành tích mà xây dựng nên, nhưng thu hút đầu tư không được, làm ăn thua lỗ nên trước tận thế gần như đã bị bỏ xó, từ lâu đã hoang vắng không người. Trong ấy không hề thiếu nhà máy cùng với văn phòng bỏ hoang, còn có đồng ruộng làng mạc bị san bằng, nhân khẩu thưa thớt, không nghĩ đến sau tận thế lại trở thành nơi tị nạn tốt nhất.

Từ đường hầm chạy ra ngoài gần 50km có lẽ đều từng bị đàn kiến cánh càn quét qua, tuy rằng hai tháng qua đi, thực vật biến dị một lần nữa sinh sôi nảy nở, thế nhưng hầu như nhìn không thấy tung tích zombie và động vật biến dị, cho nên ngày đầu tiên ngoại trừ phải xuống đường dọn tuyết thì họ không gặp gỡ phiền toái gì. Có điều bắt đầu từ ngày thứ hai liền không thuận lợi như thế nữa.

Một đường đao sáng lóe xoẹt qua, lại một trận chiến chấm dứt. Trương Dịch thậm chí không đi xem kết quả, xách theo thanh đao dính đầy máu đen đi về phía ô tô, mà phía sau anh một thi thể zombie ngã xuống đất, trên đầu nó có một vết đao thẳng từ đỉnh đầu đến giữa trán, chém vô cùng chuẩn xác, không hề lệch đi dù chỉ nửa li, cũng không vượt qua vị trí giữa hai chân mày một cm nào.

“Sắp vào nội thành rồi, mọi người chú ý một chút.” Phụ trách lái xe là Thạch Bằng Tam, anh lên tiếng nhắc nhở mọi người. Từ sau khi Nam Thiệu mất tích, Trương Dịch không còn thường xuyên nói chuyện nữa, Cục thịt Trần ưa đùa giỡn nhất cũng an tĩnh hơn, không khí trong đội bao trùm một vẻ nặng nề, thành ra người ít nói như Thạch Bằng Tam lại biến thành kẻ có vẻ nói nhiều nhất.

Trương Dịch cúi đầu dùng vải bố lau sạch vết máu và não đọng trên đao, để tránh ảnh hưởng độ sắc bén của lưỡi đao và thời gian thanh đao này còn có thể sử dụng.

Ngồi chung xe với họ là Bùi Viễn, cậu ngồi ở ghế phụ, thấy Trương Dịch không trả lời thì vội vã ‘dạ’ một tiếng thật lớn, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, khiến cho Thạch Bằng Tam kinh ngạc nhìn cậu một cái.

“Không cần căng thẳng thế đâu.”

Bùi Viễn ngại ngùng cười hì hì, sờ sờ đầu rồi trộm dò xét Trương Dịch đang cúi đầu lau đao ở ghế sau, nhìn tới một đầu tóc trắng của anh thì tươi cười trên mặt cậu không khỏi dần dần biến mất, cảm xúc lại lần nữa trùng xuống. Cậu còn nhớ rõ ràng cái cảm giác khiếp sợ và xót xa nhưng không thể làm gì khi chứng kiến trong khoảng thời gian tìm kiếm anh Thiệu, tóc anh Dịch một ngày lại một ngày dần trở nên trắng xóa. Anh Thiệu mất tích, người dịu dàng nhất như anh Dịch cũng trở nên trầm mặc ít lời, đạm mạc tối tăm, khiến cậu cảm thấy không khí trong đội cũng lạnh lẽo hẳn. Mỗi người đều yên lặng làm chuyện của mình, mỗi khi ánh nhìn chạm nhau cũng cười rất miễn cưỡng, đau thương âm thầm nảy nở trong lòng mỗi người. Dù có một ngày sẽ bị chôn giấu nhưng vĩnh viễn cũng không có khả năng xóa mờ. Đó là thương đau mà tận thế để lại dấu vết trên mình họ, không thể quên đi càng chẳng thể khuất phục.

Bánh xe khiến tuyết đọng văng tán loạn, hai chiếc xe hệt như còn rùa bò chậm rãi vào thị trấn nhỏ chặn trên đường. Đây là con đường tất phải đi qua nếu muốn tới Lũng Nhân, nhưng không biết vì sao mặt đường lại quá sức hư hại, hơn nữa kiến trúc bên đường cũng đều hoang sơ u ám, vừa thấp vừa bé, không có khu nhà nào vượt qua sáu tầng. Lẽ ra loại địa phương như thế này cho dù có zombie thì số lượng cũng có hạn, nhưng sau khi xe lái vào một khoảng thì họ lại phát hiện phía trước bị zombie chặn kín, rậm rạp không dưới mấy ngàn. Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, có một phần zombie không nhỏ ngao ngao gào thét xông tới, cảnh tượng kinh hoàng khiến bọn họ không thể không lập tức chuyển xe lui về.

“Đáng lẽ không nên có nhiều zombie mới phải chứ.” Lùi về tới khoảng cách an toàn, sáu người cùng bàn bạc đối sách, Thạch Bằng Tam nhíu mày nói.

Bởi vì Mông Chiến cũng đi từ con đường này tới nhưng chưa từng nghe hắn nhắc tới tình huống này. Dù cho sau đấy có người sống đi qua dẫn tới số lượng lớn zombie thì sau một khoảng thời gian hẳn là cũng phải tản bớt bảy tám phần mới đúng. Hoàn cảnh giống trước mắt bây giờ, trừ khi…

“Có khi nào người sống sót bị nhốt trong đấy không?” Từ Tịnh nhướng mày, suy đoán.

“Không phải lại có ai đó đang khống chế đám zombie ấy chứ.” Bùi Viễn nghĩ tới chuyện họ gặp phải khi ở trại Tiểu Yết, sợ hãi mà than thở.

Bị gợi lên hồi ức không mấy tươi đẹp, trên mặt Từ Tịnh lướt qua vẻ sắc bén, quả quyết nói: “Đi xem thử là biết. Mọi người ở đây đợi tôi.” Nói xong liền muốn rời khỏi.

“Ai, từ từ đã, để tôi đi cho, tốc độ của tôi nhanh hơn.” Cục thịt Trần vội vã chạy tới ngăn cản cô.

“Cậu ấy hả?” Từ Tịnh khinh bỉ đánh giá thịt mỡ béo ú trên thân Cục thịt Trần, đột nhiên thò tay trỏ ngay trước mặt Mập Mạp, đẩy sang bên cạnh: “Ngoan ngoãn ngốc ở đây cho chị.” Nói xong liền chạy vào trong nội thành, thân hình cô nhẹ nhàng nhanh nhẹn vô cùng.

“Tôi? Tôi làm sao cơ?” Cục thịt Trần gãi gãi đầu, bĩu môi nhỏ giọng nhại theo cách nói của Từ Tịnh, rồi sau đó hừ hừ mấy tiếng, mất hứng nói: “Tôi cũng chẳng ham đi đâu.”

Giới Sân nhìn y một cái, ánh mắt trong veo tựa như có thể thấm nhuần cảm thụ chân thật trong lòng Cục thịt Trần, nhưng chỉ niệm câu A di đà phật chứ không nói gì. Thạch Bằng Tam lấy ra một gói thuốc, ném một điếu cho Trương Dịch vẫn đút tay trong túi quần đang tựa vào thân xe không nói một lời, lại đưa một điếu cho Cục thịt Trần và Giới Sân, cuối cùng anh cũng đốt một điếu.

Giới Sân cầm điếu thuốc hợp thành chữ thập, khẽ tụng một tiếng ‘Tội lỗi’ rồi mới quay sang bảo: “Anh Thạch Tam cho xin ít lửa đi.” Sau đấy ngồi tại ven đường bắt đầu hút thuốc nhả khói.

Bùi Viễn nhìn chằm chằm tiểu hòa thượng, cạn lời với người sau. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Giới Sân hút thuốc thì rất giật mình, sau này mới biết tên này mười hai mười ba tuổi đã đua đòi hút thuốc theo những thiếu niên cùng đi lên núi đốn củi. Sau này còn thường xuyên quỵt mấy đồng mua dầu để lén mua thuốc về hút, nghe nói Giới Sân vẫn không bị sư phụ phát hiện. Người xuất gia mà như vậy… Bùi Viễn thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì để bày tỏ cảm xúc nữa.

Từ Tịnh rất nhanh đã trở về, sắc mặt cô như thường, hiển nhiên tình huống không vượt qua suy đoán của mọi người, “Là một đám người bị nhốt bên trong.”

“Zombie nhiều lắm.” Thạch Bằng Tam bất đắc dĩ cảm thán. Có muốn cứu người hay không giờ chỉ là chuyện thứ yếu, mấy ngàn con zombie mà chỉ có vài người họ thì sao có thể xử lý được, đừng nói là đánh giết, chỉ cần bị chặn lại thì chúng cũng chen chúc đủ đè nát bọn họ rồi.

“Chúng ta phải làm sao mới đi qua được đây?” Bùi Viễn phát sầu hỏi. Đừng nói muốn đi Lũng Nhân nhất định phải băng qua thị trấn nhỏ trước mắt, dù có thể đi đường vòng thì họ cũng chẳng quen thuộc nơi này, biết đường biết lối nào mà đi. Huống chi nơi này có rất nhiều zombie chặn đường thì chẳng lẽ chỗ khác không có?

Chính lúc mọi người khổ sở nghĩ cách, Trương Dịch bắn tàn thuốc trên tay, cầm đao lên, xiết chặt lớp vải quấn trên tay mình rồi nói: “Tôi đi dẫn một phần zombie ra, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, nếu như số lượng quá nhiều thì lập tức lái xe chạy.”

“Tôi đi với cậu.” Thạch Bằng Tam nói.

“Anh Dịch, em cũng đi.”

“Cả em nữa.”

Cục thịt Trần và mọi người vội vã đòi theo, không phải bọn họ dũng mãnh không sợ gì mà thật sự là vì lo lắng cho Trương Dịch thôi. Mấy ngày nay chỉ cần gặp zombie hoặc là sinh vật biến dị thì anh cứ như phát cuồng chẳng cần mạng mà xông lên trước. Khi ấy ít zombie thì còn dễ nói, nhưng bây giờ đông như vậy ngộ nhỡ anh vẫn điên cuồng như thế, rồi không chú ý bị cào trúng thì phải làm sao?

“Dẫn zombie mà thôi, cũng không phải giết chúng, đi nhiều người như vậy làm cái gì? Còn không bằng giữ sức, đợi lát nữa có việc cho mọi người bận rộn.” Trương Dịch nhìn mọi người một lượt rồi thản nhiên nói, giống như không nhận ra suy nghĩ trong lòng bạn bè của mình vậy. Dứt lời, anh xoay người rời đi.

Tuy rằng bước chân của anh vẫn thong dong ổn định như xưa, nhưng bóng lưng lẻ loi cô độc lại bao phủ một cảm giác tang thương chua xót đau đớn khiến người phía sau đều không khỏi thở dài.

“Để tôi đi theo, mọi người cẩn thận một chút.” Cuối cùng, Thạch Bằng Tam hoạt động khớp ngón tay cứng ngắc vì trời rét lạnh, dặn dò người ở lại. Không đi theo thì vẫn không yên lòng, hiện bây giờ có thể tận lực bảo vệ được ai thì nên cố sức mà bảo vệ.

Thẳng đến khi bóng dáng Thạch Bằng Tam biến mất trong tuyết sương, mấy người còn lại mới lần lượt lên xe, chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng cho hai người.

Bị zombie bao vây là một cửa hàng bách hóa ba tầng, zombie chặn ngay đằng trước khu nhà cùng với đoạn đường lân cận, khi thấy khung cảnh như vậy Trương Dịch không khỏi nhớ tới lúc trước khi họ ở trong khách sạn của huyện Tử Vân cũng là tình cảnh y hệt thế này. Chẳng qua khi đó Dương Dương còn ở bên, Mộ Nhiên và Nam Thiệu cũng vậy… Nghĩ đến Nam Thiệu, trái tim anh bất giác nhói đau, thân thể cao ngất hơi hơi gù xuống, nhưng chỉ là trong khoảnh khắc anh lại đứng thẳng lên, bi thương trên gương mặt tuấn tú biến mất, chỉ còn lại thái độ lạnh lẽo quyết liệt.

Giết! Cánh tay cầm đao của anh khẽ chuyển động, bước chân nhanh hơn, ngang nhiên vọt vào bầy zombie.

Biết ngay mà! Thạch Bằng Tam theo đằng sau thấy vậy không khỏi thở dài, trên tay hóa ra mũi kim loại nhọn, nhào lên. Sau khi giải quyết xong vài con zombie xúm tới thì lưng tựa lưng với Trương Dịch cùng chiến đấu.

Đối với chuyện Thạch Bằng Tam tới, Trương Dịch cứ như không hay biết, đao trong tay chém ngang bổ dọc, nhìn như vụng về lại giống như mang theo khí thế sấm rền gió dữ, mỗi một đao vung lên đều sẽ có một con zombie ngã xuống. Từng cái xác nằm xuống đều chỉ có một vết thương từ đỉnh đầu đến giữa trán. Anh vốn dĩ không hề quan tâm tới chuyện phòng thủ, tựa như một con sói mất đi lý trí vùng vẫy tiến thẳng giữa bầy xác sống này. Cảnh tượng ấy khiến Thạch Bằng Tam đau đầu, thầm mắng Trương Dịch điên rồi, nhưng lại không thể không dùng hết toàn lực bắt kịp nhịp độ của người kia, chắn đi nguy hiểm sau lưng và hai bên cho Trương Dịch. Qua một khoảng thời gian Thạch Bằng Tam mới phát hiện, hình như… hình như không hề có một con zombie nào có thể đi vào trong phạm vi của mình.

“Đi thôi.” Ngay khi thể chất người đã thức tỉnh dị năng như Thạch Bằng Tam sắp chịu không nổi, Trương Dịch vẫn luôn chém giết trong im lặng lại nhẹ nhàng buông một câu, sau đó dẫn đầu lùi về phía ngoài thị trấn.

Cuối cùng cũng xong. Thạch Bằng Tam khẽ thả lỏng, đá văng con zombie đang dính trong mũi kim loại trên tay mình, chậm rãi chạy theo sát Trương Dịch.

Sau lưng hai người họ là thi thể zombie đầy đất và một đám zombie ồn ào nhao nhao đuổi theo.