Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 212: Tâm tư khẽ động

Edit: Yến Phi Ly

“Nghe nói phụ nữ đều thích mấy thứ này… Còn cả quần áo nữa.” Tống Nghiễn lầm bầm lầu bầu nói thầm, bĩu môi, nhấc chân bước về phía tầng hai.

Không tốn nhiều thời gian, cả khu thương mại đều bị hắn dọn dẹp sạch bách, khi đi xuống hắn đã đổi bộ quần áo mới, trong tay xách mấy túi to, mà vảy lân trên mặt hắn như ẩn như hiện, so với trước đã nhạt đi chút ít. Đợi tới khi Tống Nghiễn về tới ngoài xưởng sửa xe thì đã biến mất hoàn toàn.

“Điên rồi, lấy toàn đồ linh tinh vớ vẩn.” Dừng bước, hắn cúi đầu nhìn túi đồ đang xách trong tay, cười khổ, nhấc tay ném ngay xuống đất. Nhưng đi được một khoảng về phía xưởng xe, hắn lại nặng nề mà hừ một tiếng xả giận, xoay người trở về ngồi xổm trên mặt đất tìm kiếm rất lâu, cầm ra một cái áo khoác dài của nữ màu trắng, chần chừ mấy giây lại đổi thành cái khác màu nâu nhạt.

“Chẳng lẽ thật sự coi trọng cô nhóc kia?” Tống Nghiễn tự hỏi rồi sau đó lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài: “Khẩu vị của mình hơi nặng nhỉ!” Phải biết rằng Lý Mộ Nhiên nhỏ hơn hắn chừng mười tuổi, hắn chưa từng dùng ánh mắt ngang hàng để nhìn cô, hơn nữa quần áo, trang điểm, hình tượng bề ngoài của cô bé kia chênh lệch rất lớn với mẫu phụ nữ lý tưởng trong lòng hắn. Tống Nghiễn thật sự không ngờ mình sẽ động lòng với cô. Hắn từng coi cô là người một nhà, là người của mình, giao cho niềm tin lớn nhất, có thể kề vai chiến đấu, có thể che chở, lại chưa từng nghĩ đến phương diện tình cảm. Nhưng hành vi sau khi thân thể dị biến lại rành mạch nói cho hắn rằng Lý Mộ Nhiên ‘hẳn còn là’ người phụ nữ của mình.

Hóa ra mỗi khi thân thể Tống Nghiễn dị hoá, thần trí kỳ thật vẫn tỉnh táo, có thể cảm giác được dục vọng đen tối muốn hủy diệt hết thảy bốc lên trong lòng, cùng với mặt xấu xa nhất trong tiềm thức bị kích phát mà mở rộng không giới hạn, chỉ là hắn khó lòng tự khống chế. Hắn biết đó cũng là chính hắn chứ chẳng phải nhân cách thứ hai gì cả. Giống như mỗi người đều có hai loại bản tính quang minh lương thiện cùng với âm u tà ác, chẳng qua khi suy nghĩ ác độc nảy nở, đa số đều bị chúng ta biết đó là chuyện không đúng nên có thể sử dụng lý trí áp chế nó xuống. Mà tình huống trước mắt của hắn là những góc khuất tối tăm trong cơ thể triệt để kích phát mặt trái của cảm xúc, cũng mở rộng vô hạn, đã hoàn toàn vượt qua sự khống chế của lý trí, vì thế liền biến thành một kẻ ngạo nghễ ngang tàng như vậy.

Lúc này hắn đã dung hợp năng lực của sinh vật biến dị, thực lực mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều, nhưng đồng dạng cũng nguy hiểm hơn rất nhiều. Nếu như không phải còn có thể miễn cưỡng duy trì lý trí không ra tay với người của mình, chỉ sợ Tống Nghiễn sẽ gây ra họa lớn. Đây cũng là một trong số các nguyên nhân hắn phải nhanh chóng rời khỏi đội. Điều duy nhất đáng chúc mừng là trước mắt tình huống biến dị của hắn còn chưa ổn định, chỉ cần tận lực khống chế được cảm xúc, không để quá mức kích động thì có lẽ còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian.

Cách bao tay Tống Nghiễn sờ sờ cái áo khoác kia, móng vuốt giống như dã thú đã chẳng thể khôi phục bình thường, rồi hắn lại sờ sờ mặt, rũ mắt xuống cất bước đi vào xưởng sửa xe.

“Về rồi hả?” Chú Trần và Tạ Thu Sanh đang canh gác, nhìn thấy Tống Nghiễn trở về cũng chẳng hề ngạc nhiên, từ chỗ tối ló đầu ra chào hỏi một tiếng.

Tống Nghiễn gật gật đầu với họ, cũng không dừng lại.

“Hình như khôi phục bình thường rồi.” Tạ Thu Sanh nhìn bóng dáng hắn, khẽ thì thào, sau đó quay qua cười khổ với chú Trần. Tống Nghiễn này thật sự khiến bọn họ đau đầu quá đi.

Bên trong truyền đến tiếng rên la đớn đau khổ sở của Kha Trường Phong, nghe thấy khiến ai cũng chỉ có thể run rẩy, phải biết rằng mấy người họ đều đã trải qua qua huấn luyện đặc biệt, ý chí đã thui rèn mà trở nên sắt đá, ngay cả Kha Trường Phong cũng chịu đựng không nổi phải rên la thành tiếng thì có thể suy ra có bao nhiêu thống khổ. Tuy rằng từng đối diện với cái chết rất nhiều, nhưng loại chuyện này xảy ra trên người đồng đội của mình vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Trường Phong, Trường Phong… cậu kiên trì chút, chúng ta còn phải uống rượu với nhau đó.”

“Đúng vậy, Trường Phong, nghĩ về em trai cậu đi, có lẽ nó còn ở đâu đó chờ cậu tới cứu đấy.”

“Lão Kha, chúng ta đến hiện tại còn là dân độc thân, cứ như vậy mà đi cậu cam tâm sao? Cố lên người anh em, qua một cửa này tôi liền đi tìm cô nàng xinh đẹp cưới cậu về, sinh cho cậu tám chín thằng cu bụ bẫm, vừa giúp loài người phát triển vừa làm cống hiến cho xã hội.”

Trừ người chịu trách nhiệm canh gác, còn lại đều vây quanh Kha Trường Phong, vừa giữ chặt để anh không tự tổn thương bản thân, vừa khuyến khích cỗ vũ tinh thần anh, hi vọng anh có thể chống đỡ được. Không ai biết như vậy có tác dụng hay không, nhưng dù cho chỉ có một chút hi vọng, bọn họ đều sẽ không từ bỏ.

Lý Mộ Nhiên ôm Võ Lam ngồi ở bên đống lửa, ngóng trông nhìn qua, không thể giúp được gì.

“Cháu lo cho nó làm cái gì, thằng chó đó hại chúng ta còn chưa đủ thảm sao?” Tần Tổ Vinh đang quở trách Võ Thanh. Trong số mọi người ở đây kẻ hận Võ tông nhất hẳn chính là hắn, từ khi nhìn thấy Tống Nghiễn xách Viên Tấn Thư về, hắn liền trầm mặt, nếu không phải hắn không có quyền lên tiếng, chỉ sợ ngay từ đầu đã muốn giết chết Viên Tấn Thư rồi.

Võ Thanh gãi gãi đầu, cười hì hì không phản bác biện giải. Cậu giỏi nhìn sắc mặt đoán ý, vào thời điểm này tuyệt đối sẽ không nói mấy câu như bản thân thấy đối phương rất đáng thương. Lải nhải nhắc một hồi mà không được đáp lại, Tần Tổ Vinh cảm thấy không thú vị nên cũng ngừng, thế nhưng trong lòng lại không thể áp chế mà dâng lên ý niệm xấu xa, bất chợt hắn rất hi vọng Kha Trường Phong chịu không được cửa ải này, đến lúc ấy Viên Tấn Thư sẽ sống không được. Đâu chỉ sống không được, sợ rằng còn phải nhận hết giày vò.

Nhưng mà Tần Tổ Vinh phải thất vọng rồi. Trong tiếng kêu la, trạng thái zombie hóa của thân thể Kha Trường Phong thật sự chậm rãi ngừng lại, tuy rằng không lập tức khôi phục bình thường nhưng vẫn khiến mọi người dâng lên hi vọng.

Lý Mộ Nhiên là người đầu tiên phát hiện Tống Nghiễn tiến vào, mắt cô lộ ra vui mừng, đang định đứng lên, đột nhiên nhớ tới ánh nhìn lạnh lẽo của hắn ở trên xe, lòng run lên cứng đờ ngồi tại chỗ.

Tống Nghiễn liếc cô một cái không nói gì, chỉ ném cái áo trong tay cho cô, sau đó đi tới chỗ Kha Trường Phong.

“Anh ấy sao rồi?”

Hà Nhữ An quay đầu qua nhìn thấy là Tống Nghiễn thì chợt sửng sốt, không trả lời ngay mà lo nhìn kỹ sắc mặt hắn, xác định hắn lúc này coi như bình thường mới nói: “Tạm thời ổn định …” Tiếp đó không nói thêm gì nữa, có lẽ càng hi vọng sẽ càng thấp thỏm, anh chỉ sợ nói nhiều hơn một câu sẽ thổi bay mất sợi tơ số mạng kia, chi bằng cứ trầm mặc chờ đợi.

Nhận được đáp án coi như không tệ, Tống Nghiễn đứng đó một lúc liền xoay người tránh đi, lôi gạo lấy nồi chuẩn bị nấu gì đó để ăn. Hắn dị hoá nên tiêu hao năng lượng rất lớn, lúc này đã sớm bụng đói kêu vang.

Lý Mộ Nhiên thấy thế, chần chừ mấy giây bèn bọc cái áo khoác chẳng hiểu sao lại nhận được kia quanh người Võ Lam, sau đó đứng dậy giúp đỡ.

Khóe môi Tống Nghiễn lộ ra nụ cười nhẹ đến mơ hồ, hắn biết tuy lá gan cô bé này nhỏ nhưng lòng dạ rất rộng lượng, lại còn dễ mềm lòng.

“Em làm không sai.” Tống Nghiễn đột nhiên mở miệng.

“Dạ?” Lý Mộ Nhiên hơi bất ngờ, không biết ý hắn là gì.

“Ngăn tôi lại là đúng, về sau cũng phải làm như vậy.” Tống Nghiễn giải thích thêm.

Lý Mộ Nhiên chớp chớp mắt, có đôi chút không xác định, “Nhưng…” Anh từng bảo lần sau không được lấy lý do này nữa cơ mà?

Lý Mộ Nhiên không cho rằng lời Tống Nghiễn hiện tại có thể biểu thị cho suy nghĩ của hắn khi dị hóa, nếu ngộ nhỡ đến lúc đó mình thật tin vào lời này mà xen vào việc của người khác, bị hắn trực tiếp vặn gãy cổ thì cô biết tìm ai mà khóc đây?

Tựa hồ biết băn khoăn của cô, Tống Nghiễn nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt nhu hòa thẳng táp chiếu vào cô, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi.”

Lý Mộ Nhiên cảm thấy ánh mắt của hắn hơi kỳ lạ, mặt không biết vì sao nóng bừng lên, má đỏ ửng tới tận mang tai, ban đầu còn muốn nói gì đó, lúc này lại nói không nên lời, đành phải cúi đầu làm chuyện của mình.

Da mặt cũng mỏng quá đi, mình còn chưa làm gì mà! Tống Nghiễn thở dài, không tiếp tục làm cô khó xử mà chỉ duy trì sự yên lặng.

Ăn uống no đủ, Tống Nghiễn lại tiếp tục ngủ vùi. Chẳng qua lần này hắn không ngủ say như xưa nữa, khi bên tai truyền đến tiếng huyên náo liền tỉnh lại. Phát hiện hóa ra là Kha Trường Phong đã vượt qua nguy hiểm, người khác đang vui mừng vì anh, đồng thời cũng đang tranh cãi xem nên xử lý Viên Tấn Thư thế nào. Mọi người nói chuyện thật ra cũng không quá ồn, ai cũng tận lực đè thấp giọng xuống, dù sao chẳng ai muốn gọi zombie hoặc là thứ gì khác tới, chẳng qua Tống Nghiễn trong giấc ngủ yên lặng thì thính giác đã bị phóng đại lên gấp vạn, mới có thể cảm thấy mọi người tranh cãi rất ầm ĩ.

Đa số mọi người đều cảm thấy hiện tại đã không cần tới Viên Tấn Thư nữa, giữ gã lại chỉ là tai họa, hẳn nên lập tức giết chết cho xong việc, người ủng hộ gồm có Tần Tổ Vinh và Hà Nhữ An, một số người khác lại cảm thấy Viên Tấn Thư có thể ngăn cản zombie hoá, giết đi sẽ rất đáng tiếc, để lại có thể cứu càng nhiều người hơn, nhóm ủng hộ quan điểm này bao gồm mấy người Diệp Kiên, Tạ Thu Sanh. Về phần Lý Mộ Nhiên, chú Trần và hai anh em nhà họ Võ thì hoàn toàn không tham dự, bọn họ tuyệt đối không cho rằng mình nên lên tiếng trong vấn đề này. Nếu Tần Tổ Vinh không phải vì quá hận người Võ tông thì có lẽ hắn cũng sẽ không lên tiếng.

“Giữ đi.” Sau khi hiểu rõ bọn họ đang bàn luận vấn đề gì, Tống Nghiễn mở miệng, đồng thời phóng ra dị năng hệ kim, trên cổ tay Viên Tấn Thư tức thì hiện ra một cái còng kim loại. Hắn thản nhiên nói: “Cách một khoảng thời gian nhớ đánh gãy chân nó một lần.” Xem như quyết định hết thảy mọi chuyện.

Tống Nghiễn đã lên tiếng, Hà Nhữ An cũng không nói thêm gì, Tần Tổ Vinh tuy hơi bất mãn trong lòng nhưng biết mình hiện tại còn phải dựa vào bọn họ, chỉ có thể bực bội ngậm miệng.

Viên Tấn Thư ngồi ở một góc nghe bọn họ quyết định vận mệnh của bản thân. Cho dù là nghe thấy chuyện về sau cách một khoảng thời gian cái chân mới được chữa của mình sẽ bị đánh gãy một lần nữa, gã cũng không hề lộ ra sắc mặt sợ hãi hay oán hận, chỉ cười ha ha tựa hồ đấy chẳng phải chuyện của gã.

Đến tận đây, phiền toái cuối cùng cũng giải quyết xong, còn chuyện Võ tông sẽ có phản ứng gì, bọn họ bây giờ đã rời xa thủ đô dĩ nhiên chẳng lo nổi nhiều chuyện như vậy. Nếu đối phương bởi vì Viên Tấn Thư mà phái người đuổi theo thì họ chỉ cần nhanh chóng tụ họp với đoàn xe của Tống Nghiễn. Đến lúc ấy bọn họ đâu còn gì phải sợ, chỉ cần dùng súng thôi là có thể bắn chết lũ người kia, họ cũng không tin người Võ tông biến thái đến mức súng đạn, bom mìn mà cũng không đè bẹp được, lại chưa nói đến giờ đây phe họ có một sự tồn tại còn biến thái hơn như Tống Nghiễn.

Đoạn thời gian tiếp theo vô cùng thuận lợi, họ tốn thêm năm sáu ngày để tìm xe, sửa chữa và gia cố, thu thập lương thực đồ dùng thiết yếu, sau đó mới tiếp tục lên đường. Trên đường đi họ cũng gặp được vài người sống sót, tuy rằng đôi bên đều rất đề phòng nhưng không phát sinh xung đột gì. Người của Võ tông không đuổi theo họ, Viên Tấn Thư tựa như đã bị tông môn của gã lãng quên, mà gã dường như cũng chẳng thèm để ý. Bởi vì từng nếm đau khổ trên tay gã nên mọi người hầu như không ai cho gã sắc mặt dễ xem, Tần Tổ Vinh còn tìm đủ cơ hội nhục mạ, hành hạ gã, tựa hồ muốn mượn chuyện này giải tỏa phẫn uất trong lòng. Chỉ có Võ Thanh cảm thấy gã đáng thương, thỉnh thoảng chăm sóc cho gã một chút. Chuyện như thế, mọi người cũng đều mắt nhắm mắt mở hoàn toàn không ngăn cản. Tận thế bào mòn nhân tính, nếu như trong lòng còn có thể có lòng thiện, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với chuyện chỉ có thể chứng kiến những thứ tối tăm. Giả như xuất hiện chuyện bác nông dân và con rắn (*), vậy thì xem như đó là một bài học giáo dục giúp cậu nhóc trưởng thành đi, có bọn họ canh chừng, hẳn không đến mức xảy ra chuyện gì lớn.

Zombie thành đàn, thực vật biến dị diễm lệ, động vật biến dị hung mãnh đã trở thành cảnh tượng thông thường ở tận thế, có năng lực trinh sát ở phạm vi 20 km của Lý Mộ Nhiên, cả đoàn có thể tránh liền tránh, tận dụng mọi khả năng không cần phải tốn sức liều mạng, ngẫu nhiên tránh không được thì lấy thực lực của bọn họ cũng có thể xông qua. Tuy rằng không dễ dàng nhưng cảm giác so với khi bị Viên Tấn Thư truy đuổi đã kiên định hơn nhiều. May mắn là mãi cho đến đến Bắc Trần, bọn họ đều không gặp gỡ con zombie biến dị nào. Bởi vậy cũng có thể suy đoán, tuy rằng đã xuất hiện zombie biến dị nhưng số lượng e là vô cùng thưa thớt. Điều này khiến những ai biết tới sự tồn tại của đám xác sống biến dị ấy bất giác hơi hơi thở phào, trước mắt thế sự này gian nan quá đỗi, nếu như zombie biến dị xuất hiện thành đàn, loài người còn con đường nào để sống nữa đây?

—-

(*) Câu chuyện về bác nông dân có lòng thương người nhưng lại hiền lành ít khôn ngoan. Vào một ngày đông bác đi thăm quanh khu vườn nhà mình thì gặp một con Rắn nằm thẳng đơ, đông cứng vì giá rét, nó nằm bất động dưới lớp tuyết dày chẳng hòng sống được nửa giờ. Bác nông dân thương tình mới nhặt đem về nhà mà không hề tính đến hậu quả của hành động nhân từ ấy. Bác đặt con rắn xuống nền nhà, sưởi ấm cho nó. Con vật lạnh cóng dần dần hồi phục nhờ hơi ấm trong nhà. Linh hồn nó cũng dần trở lại cùng với sự giận dữ, nó ngẩng đầu một chút rồi ngay lập tức phồng mang như cha mẹ mình. Bác nông dân liền giận dữ nói:

– Đồ bạc bẽo, mi trả công cho ta như thế à? Thế thì mi phải chết.

Vừa dứt lời bác vớ lấy cây rìu và băm hai nhát vào con Rắn khiến nó đứt ra làm ba đoạn: khúc giữa, khúc đầu và khúc đuôi. Con vật quằn quại nhảy dựng hòng chắp các khúc lại nhưng nó sao có thể làm được điều đó.

Lòng nhân từ vốn rất quý nhưng điều quan trọng là lòng nhân từ ấy phải dành cho ai xứng đáng. Còn đối với những kẻ bạc bẽo vô ơn thì không cần phải rủ lòng thương những kẻ ấy có chết thảm cũng đáng.