Edit: Yến Phi Ly
“Không phải đã mặc rất dày hả? Sao vẫn cắn được nơi này! Dị năng hệ kim của cậu đâu?” Diệp Kiên không chút kiêng kị túm lấy tay Kha Trường Phong, răng cắn chặt như muốn nghiền nát cả hàm, liên tục chất vấn xong cũng không chờ người kia đáp lời, trong mắt bỗng nhiên bắn ra vẻ quyết liệt, hung ác nói: “Chém đứt cánh tay này ngay!”
Xe việt dã phía trước chạy ra một khoảng mới phát hiện xe sau không bắt kịp, tức khắc ngừng lại. Tôn Trăn nhoài người ra điệu bộ dò hỏi xảy ra chuyện gì, mọi người trên xe đều bị tình huống của Kha Trường Phong làm cho choáng váng hiển nhiên không ai buồn để ý tới.
“Qua thời gian lâu lắm rồi.” Kha Trường Phong lắc đầu, phủ quyết đề nghị này. Lấy quyết đoán của anh, ngay khi mới bị cắn thì anh đã lóe qua ý nghĩ này, nhưng lúc ấy tình huống nguy cấp, nếu như anh chặt đứt cánh tay chỉ sợ sẽ liên lụy đến Diệp Kiên, thậm chí có khả năng khiến cho toàn bộ kế hoạch thất bại, cho nên cuối cùng cũng không thể xuống tay. Đợi khi mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, anh đã có thể cảm giác được thân thể mình bắt đầu biến hóa, giờ có chặt đứt tay thì cũng muộn rồi.
Sau đó anh lại nở nụ cười, sự giãy giụa trong mắt đã mất đi, giọng điệu vô cùng thoải mái: “Dù sao cũng không lỗ, nhưng mà đến lúc ấy cậu nhất định phải tiễn tôi thật thoải mái nhé.” Nghĩ đến Viên Tấn Thư hẳn đã bị vùi trong đường hầm ngầm, anh chợt cảm thấy cái chết của mình cũng coi như đáng giá. Huống chi tận thế mà, sống là may mắn, chết mới bình thường, không chỉ anh mà sợ rằng đại đa số những người còn đang giãy giụa tìm đường sống đều hiểu rõ điều này, thật sự không có gì đáng phải buồn thương. Chỉ là có chút tiếc nuối, đến cuối cùng, anh vẫn không thể tìm được đứa em trai của mình.
“Cút đi! Mẹ nó, cậu…” Ánh mắt Diệp Kiên đỏ bừng, quát lớn.
“Diệp Kiên, lái xe! Mau lái xe!” Tiếng la thảm thiết hoảng sợ của Tôn Trăn truyền đến cắt ngang lời rít gào của Diệp Kiên.
Mấy người đã tạo thành ăn ý bản năng, nghe được tiếng gọi, Diệp Kiên thậm chí không kịp quay đầu xác nhận chuyện gì đã lập tức khởi động xe, lại chỉ nghe một tiếng ầm vang, thân xe rung lắc một cái, có cái gì rơi xuống trên đỉnh xe bọn họ. Mọi người trong xe đều cảnh giác, đồng loạt lấy ra vũ khí của bản thân, Diệp Kiên nhấn ga phóng thẳng về trước, ý đồ muốn quẳng thứ trên trần đi.
Xe việt dã đằng trước đã lui qua một bên, tốc độ thả chậm, bốn người ngồi trong tức khắc chuẩn bị, chỉ chờ xe khách phía sau chạy vọt qua liền ra tay công kích thứ trên nóc nó.
Roạtttt—— cùng với tiếng kim loại chói tai, một thanh trường kiếm bị hun trong khói lửa nên cháy đen thẳng tắp xuyên thấu từ đỉnh xe xuống, nếu như không phải Lý Mộ Nhiên lắc người né kịp, chỉ sợ đã bị đâm thành kẹo hồ lô. Mà nhìn tới thanh kiếm này, trừ Võ Lam còn chưa hiểu chuyện, những người khác đều từ giật mình biến thành hoảng sợ.
Là gã Võ tông kia! Gã chưa chết!
“Là gã!” Tim Lý Mộ Nhiên đập thình thịch, mồ hôi lạnh tuôn ra, tinh thần lực nhanh chóng xem xét lên đỉnh xe rồi kinh hô thành tiếng, chứng thực suy đoán đáng sợ nhất trong lòng mọi người.
Như vậy mà cũng không diệt được gã thì còn đánh cái lông gì nữa! Trong nháy mắt ấy mọi người đều không khỏi phát lên cảm xúc tuyệt vọng chán chường, nhưng hiện thực lại không cho phép bọn họ nghĩ nhiều, Tần Tổ Vinh nhanh chóng vươn cánh tay còn vẹn nguyên đặt lên thân xe, dị năng hệ kim phát động, ý đồ bịt kín vết rách trên trần mới bị kiếm đâm thủng, thuận tiện giữ chặt luôn thân kiếm. Nhưng mà đúng lúc này, cửa kính xe bên phía Lý Mộ Nhiên ngồi bị đánh nát, một bàn tay vói vào trong chụp lấy cô. Đồng thời ngay lúc ấy, chiếc xe đang lao nhanh đột nhiên như bị vật nặng ngàn cân đè nghiến bên trái, hai bánh xe bên phải lơ lửng sắp lật, Diệp Kiên không thể không thả chậm tốc độ.
Bởi vì đòn tấn công đột ngột này, bên trong xe trở nên rối loạn, mà bốn người bên xe việt dã lại nước xa không cứu được lửa gần, mắt thấy Lý Mộ Nhiên sắp bị bàn tay với khí thế sắc bén túm đi, Võ Thanh ngồi trước sợ hãi hét lên, cô bé Võ Lam càng bị dọa mà bật khóc oa oa. Chú Trần là dị năng hệ thổ chẳng thể làm được gì, huống chi còn cách ghế ngồi, căn bản cứu không kịp. Một bên có kiếm, một bên là móng vuốt, Lý Mộ Nhiên muốn tránh cũng tránh không xong, chỉ có thể dùng đao để chắn. Nhưng phản ứng và tốc độ của cô rõ ràng kém người kia, Lý Mộ Nhiên chỉ cảm thấy cổ tay nắm đao của mình đau xót, đao đã bị đoạt đi, sau đó bàn tay kia lại bổ về phía cô.
Cổ tay phải của Lý Mộ Nhiên đau đớn mềm rũ xuống, cơn đau kịch liệt khiến cô phân tâm, đối phương ra tay lại quá nhanh, cô thậm chí không kịp phát giác ra nhát đao đầy ớn lạnh đang nhắm thẳng vào mình. Mãi tới khi tai phải đột nhiên nhói đau, có vật lạnh lẽo cứng rắn xoẹt qua hai má, sau đó là hai tiếng keng keng, hai chân lần lượt bị cái gì đó đập trúng, không kịp thấy rõ là chuyện gì thì người cô đã bị một cánh tay ôm ngang ngực kéo về lưng ghế, đồng thời trong tai truyền đến tiếng tay chân giao đấu.
Ngoài cửa sổ xe vang lên tiếng ồ cực kỳ kinh ngạc.
“Con mẹ mày!” Chất giọng quen thuộc của Tống Nghiễn vang lên trong xe, chẳng qua giọng điệu dường như ngả ngớn và táo bạo hơn xưa nhiều.
Lý Mộ Nhiên chỉ cảm thấy một lực mạnh đánh tới, cả người cô bị kéo sang ghế bên phải. Tiếp đó rầm một tiếng, cửa xe bên trái bị đụng văng ra, một bóng người nhoáng cái nhảy ra ngoài, Tống Nghiễn vốn đang nằm bên phải cô đột nhiên biến mất, đồng thời trên trần xe truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
“Quái vật gì đây?” Theo tiếng quát hỏi đầy âm nhu của Viên Tấn Thư vang lên, tiếng đánh nhau nhanh chóng từ trên nóc xe hướng về mặt đất đằng sau, tiếp đó lấy tốc độ người thường khó sánh bằng mà đi xa, bị bão tuyết không biết lúc nào lại bắt đầu rơi xuống phủ kín lại.
Từ khi cửa kính xe bị phá vỡ đến lúc Tống Nghiễn phóng ra, hết thảy phát sinh trong khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, người trong xe thậm chí còn chưa kịp thấy rõ Tống Nghiễn ra tay như thế nào. Diệp Kiên nhanh chóng dừng xe lại, phía trước đường đã bị tuyết đọng và xe bị bỏ hoang ngăn cản, không thể chạy tiếp được nữa. Xe việt dã cũng dừng theo, trừ Kha Trường Phong và Tần Tổ Vinh, mọi người đều xuống xe nhìn về hướng Tống Nghiễn và Viên Tấn Thư biến mất. Nhưng mà trận tuyết rơi quá lớn, họ không thể trông thấy bất cứ thứ gì.
“Rốt cuộc sao thế này?” Tuyết quá lớn, đám người Hà Nhữ An lại cách một khoảng, hoàn toàn không hiểu được là chuyện gì xảy ra. Lại hoặc là nói, họ không dám nghĩ bên phía xe của Lý Mộ Nhiên lại có người dám lủi lên nóc xe một mình đấu với Viên Tấn Thư.
“Không phải Tống nhị nằm bất động rồi sao? Khỏi lúc nào vậy?” Đây là nghi vấn lớn nhất của Diệp Kiên. Khoảng thời gian này Tống Nghiễn lên xuống xe đều phải có người khiêng, đột nhiên hắn trở nên nhanh nhẹn như vậy thật sự khiến người ta có loại cảm giác đang nằm mơ.
Ánh mắt mọi đều không hẹn mà hướng về phía Lý Mộ Nhiên, bởi vì cô thân thiết nhất với Tống Nghiễn. Lý Mộ Nhiên mới sống sót sau kiếp nạn, lúc này lòng còn sợ hãi, nghe câu hỏi chỉ quay đầu nhìn cửa xe mới bị đạp rớt, lắc đầu không thể đáp lời, mà tinh thần lực của cô đã thăm dò về phương hướng Tống Nghiễn biến mất.
Cách đó ước chừng 500 mét, hai bóng người với động tác mau lẹ, người tới ta lui đánh đấm túi bụi. Một nhanh nhẹn sắc bén, một điên cuồng bá đạo, quyền kiếm giao nhau phát ra khí thế cuồng bạo, bốc lớp tuyết dày bay tứ tung như làn sóng, khiến thân hình hai người như sắp bị chôn vùi vào trong đó.
Lý Mộ Nhiên hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc, bởi vì cô nhìn thấy tình trạng thân thể của Tống Nghiễn lúc này. Toàn bộ thân trên của hắn trần trụi bao gồm cả cánh tay trái, thậm chí trên mặt hắn bò đầy vẩy lân màu đen, tay trái xuất hiện móng vuốt đen thui sắc nhọn như ác ma, tiếp xúc với kiếm của Viên Tấn Thư văng tia lửa điện khắp nơi, không hề có dấu hiệu yếu thế.
“Người nọ rất lợi hại, không thể để mình Tống nhị chống lại gã, chúng ta mau qua xem thử.” Bên tai truyền đến tiếng nói của Hà Nhữ An khiến Lý Mộ Nhiên giật mình chảy mồ hôi lạnh, cô không tiếp tục quan sát hai người kia giao chiến nữa mà chuyển lực chú ý về đây, đầu óc nhanh chóng vận hành tìm cách ngăn cản. Trực giác nói cho cô biết, Tống Nghiễn tuyệt đối sẽ không vui nếu mọi người nhìn thấy tình trạng hiện tại của hắn. Lại nghe Hà Nhữ An tiếp tục nói: “Lão Diệp, các cậu ở lại đây. Nếu như phát giác tình huống không đúng thì đưa mọi người đi ngay.”
Trước đó vì ngăn cản Viên Tấn Thư nên dị năng của Diệp Kiên đã tiêu hao hầu như không còn, cộng thêm tình trạng của Kha Trường Phong không tốt, đám Lý Mộ Nhiên ở lại đây cũng không thể giúp nhiều trong chiến đấu, đi cũng chỉ tặng không tính mạng, cho nên Diệp Kiên tuyệt đối không hề phản đối.
Giao việc xong, mấy người Hà Nhữ An trở về xe của mình, da đầu Lý Mộ Nhiên run lên, trơ mắt nhìn xe việt dã khởi động, lốp xe xoay tròn xóa đi lớp tuyết đọng. Cô khẽ cắn môi đang muốn nói gì đó kéo dài thời gian, lại thấy một bóng người cao lớn oai dũng như rồng như hổ thong thả bước ra từ màn mưa tuyết, trên tay xách theo một người. Kéttt, xe đang chuẩn bị đi thì dừng lại lần nữa.
Mấy người Lý Mộ Nhiên đang đứng tại chỗ đồng thời trông qua, trong nháy mắt ngây ra như phỗng. Chỉ thấy Tống Nghiễn để trần thân trên, tay trái chắp ở sau người, tay phải túm cổ gã thanh niên Võ tông từng đánh đuổi họ chật vật không chịu nổi, bình tĩnh đi tới. Dưới khí hậu rét lạnh, toàn bộ thân trên của Tống Nghiễn chỉ có băng vải quấn quanh eo bụng và vai, ấy vậy mà hắn dường như chẳng hề biết lạnh. Đương nhiên, điều khiến mọi người giật mình cũng không phải chuyện này, mà là Viên Tấn Thư lại giống như con chó chết bị Tống Nghiễn xách trong tay, đây quả thực chính là sự kiện khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi.
“Gái, lấy cho tôi bộ quần áo, cả bao tay nữa!” Còn chưa đi đến gần, hắn đã mở miệng. Người khác không ở chung với Tống Nghiễn lâu, còn chưa cảm thấy giọng điệu này có cái gì không đúng nhưng đối tượng bị sai bảo là Lý Mộ Nhiên lại tức thì có loại cảm giác bị sét đánh giữa trời nắng, ngay cả vấn đề kinh ngạc hắn bắt được Viên Tấn Thư như thế nào cũng biến mất.
Gái!!!!????
Cô hết nói nổi mà nhìn trời, cam chịu tiến vào trong xe tìm kiếm quần áo và bao tay đã chuẩn bị sẵn cho hắn.
“Nó có biện pháp ngăn cản người bị zombie lây nhiễm, để nó thử xem, không được thì giết!” Tống Nghiễn ném Viên Tấn Thư tới trước mặt Hà Nhữ An, “Anh chữa vết thương trên người nó, xương gãy thì kệ đi.”
Viên Tấn Thư vốn vênh váo tự đắc lúc này lại tựa như tờ giấy nhão ngồi phịch trên mặt đất, hai chân gã đã gãy, bụng có một vết thương lớn, bởi vì trời quá mức rét lạnh nên cũng chẳng có nhiều máu chảy ra, nhưng nếu như không lập tức cứu chữa, sợ rằng chẳng sống được bao lâu nữa. Thấy gã như vậy, người từng bị gã đánh gãy chân hay bị thương nặng đều thấy hả giận, hận không thể đi lên đạp thêm mấy đạp.
“Cái gì mà zombie lây nhiễm? Tôi thấy cứ giết…” Mấy người Hà Nhữ An còn chưa biết chuyện Kha Trường Phong bị zombie cắn, cảm thấy người này quá mức nguy hiểm, để lại sẽ là tai họa.
“Lão Kha bị bọn quỷ kia cắn!” Diệp Kiên vội vàng lên tiếng, ban đầu anh vẫn lo lắng cho Kha Trường Phong, không nghĩ đến lại xuất hiện hi vọng, đừng nói đối phương chỉ là một kẻ bị đánh tàn phế, cho dù là một con zombie hay là sinh vật biến dị, anh đều chấp nhận thử một lần.
“Cái gì?” Đám Hà Nhữ An cả kinh, lúc này mới phát hiện Kha Trường Phong không có mặt, ào ào chạy vào xe nhìn lại.
Kha Trường Phong ngồi ở ghế phụ, lúc này đang nhắm chặt mắt tựa lưng vào ghế, tay nắm thành đấm đặt trên đùi, cả người buộc chặt, run rẩy rất khẽ như là đang cố sức chống lại cái gì đó. Khó trách trước đó Viên Tấn Thư tấn công mà anh lại không hề phản ứng. Chỉ cần nhìn sắc mặt anh thì mấy người dĩ nhiên đều sáng tỏ. Hà Nhữ An không trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng xách Viên Tấn Thư lên xe, chữa cho vết thương trên bụng gã.
Bây giờ đã bắt được Viên Tấn Thư, nguy hiểm được giải trừ, bọn họ cũng không cần vội vã rời khỏi nơi đây nữa. Lúc này Kha Trường Phong xảy ra chuyện, cửa xe lại bị phá hỏng, dĩ nhiên nên tìm một chỗ an toàn đặt chân mới đúng. Vì vậy cho nên mọi người cũng đều mau chóng lên xe, quay đầu chạy về nội thành.