Edit: Yến Phi Ly
Sao có thể không bị bệnh gì được? Nghe được lời của cô, Tiêu Thắng không tự chủ mà thầm phản bác trong lòng, nhưng anh cũng biết Long Hạ sẽ không nói lung tung ở chuyện này, bởi vậy anh càng cảm thấy Quỷ Bệnh thêm thần bí.
Anh thì còn đỡ, dù cho trong lòng không tin thì trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng A Dũng và Phó Đam, một là tự mình cõng Quỷ Bệnh trở về, biết thân thể gã xụi lơ đến mức độ nào, một người thì lại ở chung với Quỷ Bệnh thời gian tương đối dài, đã có tín nhiệm, sùng bái và tình cảm đối với gã, thế cho nên sự nghi ngờ đối với kết luận này liền tương đối rõ rệt. Long Hạ nhìn lướt qua bọn họ, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi qua nghiên cứu xác con trnag thi với những người khác.
“Làm sao đây?” A Dũng gãi gãi đầu, mờ mịt nhìn về hướng Tiêu Thắng.
Tiêu Thắng bất giác nhìn về chỗ Phó Đam người mà luôn đồng hành với Quỷ Bệnh, anh cứ nghĩ rằng thằng nhóc này có khi nào cũng là nhân vật thâm tàng bất lộ không, nhưng khi trông thấy sắc mặt cuống quýt của thiếu niên thì ý nghĩ này lập tức bị đánh bay mất. Anh lắc đầu cười khổ, cảm thấy mình đã bị Quỷ Bệnh biến thành kẻ dễ nghi thần nghi quỷ mất rồi.
“Có lẽ mệt mỏi quá, trước cứ để anh ấy ngủ một giấc đi, ngày mai lại xem tiếp.” Nói những lời này thì anh thật sự khá bất lực, nhưng cũng hết cách rồi. Nơi này của họ người có dị năng chữa trị tốt nhất chính là Long Hạ, ngay cả Long Hạ đều không có cách thì còn có thể tìm ai? Chỉ có thể đợi mà thôi.
Anh đã nói như vậy nhưng A Dũng và Phó Đam vẫn rất lo lắng, không nói gì nữa thế nhưng cả một đêm ấy bọn họ lại đều canh giữ ở bên cạnh Quỷ Bệnh.
May mắn là hừng đông ngày kế, rốt cuộc thì Quỷ Bệnh cũng tỉnh lại, chỉ là sắc mặt gã kém hơn trước kia rất nhiều, ho khan cũng càng thêm dữ dội. Trong lòng Tiêu Thắng còn khá băn khoăn nên anh tìm người dị năng hệ trị liệu khác tới đây định xem bệnh cho Quỷ Bệnh, nhưng khi gã tỉnh táo thì hiển nhiên không dễ nói chuyện rồi. Gã không nói ra lời cự tuyệt, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm anh khiến cho anh không dám lộn xộn nữa, chớ nói chi chuyện giúp gã kiểm tra thân thể. Cuối cùng mọi người chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Ba đứa bé đã ngủ dậy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nên chỉ ngồi yên lặng một bên, thẳng đến khi Tiêu Thắng dẫn người đi rồi chúng mới nhao nhao vây quanh Quỷ Bệnh.
“Chú Bệnh ơi, chú sao thế?” Trương Duệ Dương nhẹ nhàng hỏi Quỷ Bệnh đang nằm xuống. Nhóc con không biết nhìn sắc mặt, thế nhưng lại có thể từ phản ứng của mọi người mà nhận ra có chỗ không đúng.
Quỷ Bệnh nhắm mắt lại mặc kệ nhóc.
Trương Duệ Dương sớm đã quen với vẻ hờ hững của gã, cũng không sợ hãi mà trực tiếp vươn bàn tay nho nhỏ ra cầm tay gã, tiếp tục hỏi: “Có phải khó chịu lắm không ạ?”
Hiện tại trong phòng trừ vài đứa trẻ ra thì còn chú tài xế và một người dị năng hệ hỏa, lúc nãy hai người đã từng nhìn thấy đám Tiêu Thắng túng quẫn trước mặt Quỷ Bệnh, lúc này thấy Trương Duệ Dương như vậy tức thì lau mồ hôi lạnh thay cho nhóc con. May mà Quỷ Bệnh tuy rằng vẫn không để ý đến cậu nhóc nhưng không gạt tay nó ra. Hai người vừa âm thầm thả lỏng, lập tức lại bị động tác tiếp theo của nhóc con hù sợ.
Trương Duệ Dương cúi xuống, dùng trán của mình chạm khẽ vào trán Quỷ Bệnh. Nhóc còn nhớ rõ trước kia khi mình bị ốm thì bà nội sẽ chạm vào đầu nhóc như vậy để xem thử có nóng hay không, nếu bị sốt thì sẽ phải đi chích.
Quỷ Bệnh đột nhiên mở bừng mắt ra, trừng gương mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, ánh mắt vốn đang lạnh lùng khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc của thằng bé thì hơi hơi dịu đi, nhưng không có nghĩa rằng gã thích thân thiết với người khác như vậy. Gã đang muốn nhấc tay đẩy nhóc con này ra, không ngờ khí tức trong người hỗn loạn, lại thêm một cơn ho kịch liệt.
Trương Duệ Dương vội vã ngẩng đầu lên, lo lắng muốn vỗ vỗ lưng cho Quỷ Bệnh lại phát hiện gã còn đang nằm, vì thế mới định đỡ gã ngồi dậy, đám Phó Đam thấy thế bèn nhanh chóng thò tay hỗ trợ. Mấy đứa bé ba chân bốn cẳng nâng Quỷ Bệnh lên, không quên lót thêm hai cái chăn sau lưng gã. Lúc này cả người Quỷ Bệnh vô lực, lại không nhịn được ho khù khụ, cho nên chỉ đành mặc đám nhỏ không thể làm gì. Tài xế và người dị năng hệ hỏa cũng đi tới nhưng chen tay không được.
“Chú tài xế ơi, chú bảo dì Long Hạ tới chữa cho chú Bệnh được không ạ?” Trương Duệ Dương thấy Quỷ Bệnh ho khổ sở như vậy, nhóc muốn giúp lại chẳng làm được gì, chân tay luống cuống nửa quỳ ở bên cạnh, rốt cuộc nhớ tới khi còn ở căn cứ Đông Châu, Long Hạ đã từng giúp họ chữa bệnh cho Lý Mộ Nhiên và Phó Đam, vì thế ngẩng đầu hỏi người tài xế.
Tài xế còn chưa mở miệng, Phó Đam không ngủ cả đêm đã giành trả lời trước: “Đêm qua cô Long Hạ đã tới rồi, cô ấy bảo chú ấy không bị bệnh gì hết.”
Ho kinh khủng thế kia sao lại không bị bệnh được, trước kia nếu nhóc như vậy thì sẽ được bà nội bế đi chích thuốc chỗ bác sĩ mà. Trương Duệ Dương không hiểu nổi, thế nhưng nhóc biết nếu muốn dì Long Hạ đến thì hẳn là không được, đang không biết phải làm thế nào thì bả vai bị đẩy nhẹ một cái, nhóc quay đầu lại nhìn thấy Lý Viễn Trác không biết chạy đi từ lúc nào giờ đã bưng ly nước đưa đến trước mặt nhóc, ra hiệu bảo nhóc cho Quỷ Bệnh uống. Nhóc bận rộn xoay người dùng hai tay bưng ly, sau đó dè dặt cẩn thận đưa đến trước mặt Quỷ Bệnh còn đang ho khan không ngừng.
“Chú Bệnh, cháu đút cho chú uống nhé.”
Bà ơi, bà uống nước đi. Bà ơi, bà ăn chút gì đi… Cảnh tượng tương tự khiến Trương Duệ Dương lập tức nhớ tới quãng thời gian bà nội nằm ở trên giường không chịu nhúc nhích, thế là lộ ra vẻ mặt lã chã chực khóc. Tận thế đã đi qua một năm, nhóc đã hiểu chết có nghĩa là gì, cũng biết bà nội sẽ vĩnh viễn không thể trở lại được nữa.
Gần đây Quỷ Bệnh không ăn không uống, nhìn thấy ly nước trước mặt thì không khỏi nhíu mày, chưa đợi gã từ chối, Trương Duệ Dương đã òa khóc thành tiếng “Chú đừng chết… Chú Bệnh, chú đừng chết huhuhu…” Hiển nhiên cậu nhóc đã bắt đầu sản sinh ra nỗi sợ hãi đối với cái chết rồi.
Mọi người ở đây nhìn nhau, không hiểu sao đột nhiên nhóc lại nghĩ tới mấy thứ như chết chóc. Không nói chuyện khác, chỉ riêng ánh mắt mà Quỷ Bệnh trừng người ta thôi thì không giống kẻ sắp đứt hơi tẹo nào.
“Được rồi.” Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt truyền vào trong tai mọi người, cho dù là nhóc con đang gào khóc cũng không thể lấp đi chất giọng ấy. Mọi người giật mình nhìn Quỷ Bệnh chậm chạp nâng tay lên tiếp nhận ly nước trong tay Trương Duệ Dương, rồi lại chậm rì rì đặt lên môi uống sạch nước trong đấy.
Trương Duệ Dương sửng sốt, nín khóc mỉm cười, vui vẻ nhận lại cái ly không rồi hỏi: “Chú có muốn uống thêm không?”
Quỷ Bệnh ho khan hai tiếng, chậm rãi lắc đầu. Nước kia là do người dị năng hệ thủy tạo ra, trong mắt người khác là thứ thơm ngọt ngon miệng, nhưng đối với gã thì chẳng khác gì nước tiểu. Quỷ Bệnh đã đoạn tuyệt với nhu cầu ăn uống từ lâu, dù cho bởi vì nguyên nhân nào đó mà muốn ăn thì đồ ăn của gã cũng phải là những thứ thượng hạng của tạo hóa, còn đồ ăn nước uống trên mảnh đất hoang phế này chẳng có ích lợi gì cho gã, mùi vị lại tệ hơn cả dự tính, nếu không phải thấy nhóc con khóc tới nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem thì gã hơi đâu mà chịu uống.
“Chú không chết phải không ạ?” Trương Duệ Dương ôm cái ly rỗng, không yên lòng lại hỏi một câu. Nhóc không còn bà nội, lại lạc mất ba, lạc cả dì Mộ Nhiên, nhóc rất sợ Quỷ Bệnh cũng sẽ không còn nữa.
“Ừ.” Quỷ Bệnh khẽ đáp một tiếng. Trên đời này dẫu tất cả mọi người đều chết sạch thì gã cũng chưa chết được, trước mắt là như vậy, chẳng qua là vì tối qua khi ra tay không cẩn thận thúc giục nguyên khí tàn dư trong cơ thể, khiến nó va chạm với linh căn bị tổn thương của gã mà thôi.
Trương Duệ Dương thở phào nhẹ nhõm, không chỉ nhóc con mà mọi người trong phòng nghe thấy gã đáp cũng đều trầm tĩnh lại. Đám Phó Đam dĩ nhiên là vì xem Quỷ Bệnh trở thành chỗ dựa, mà hai người tài xế lại là vì hành động hôm qua của gã. Chung quy đối phương đã giúp bọn họ, họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn gã lâm vào nguy kịch mà chẳng thể cứu giúp, loại cảm giác này thật sự là rất tồi tệ.
Quả tim lơ lửng cả đêm rốt cuộc có thể về chỗ cũ, khi Phó Đam đứng lên thân thể không khỏi lung lay, may mà chú tài xế đứng sau cậu đưa tay ra đỡ.
“Mau ngủ đi.” Tài xế nói.
Phó Đam vội vã cảm ơn, dặn Lý Viễn Trác ở đây trông chừng, còn mình thì xoa xoa hai mắt phủ đầy tơ máu lăn lên nệm đêm qua đã trải sẵn của cậu. Quỷ Bệnh nhìn bóng dáng hơi lung lay của thiếu niên, chậm rãi khép mắt lại.
Cho rằng gã cũng ngủ, tài xế và người dị năng hệ hỏa liền ra gian ngoài, ba đứa trẻ cũng ngoan ngoãn giữ yên lặng, mỗi đứa làm mỗi chuyện, chỉ nơm nớp sợ quấy rầy hai người cần nghỉ ngơi. Ngay khi Trương Duệ Dương yên lặng luyện Ngũ cầm hí, eo nhỏ đột nhiên bị đụng một cái, trực tiếp khiến nhóc ngã nhào. Cậu nhóc ‘ai nha’ một tiếng, lại nhanh chóng đứng lên đối diện với thủ phạm đã đẩy mình.
“Ớ, Ú Ú hả…”
Hóa ra là Ú Ú ngủ hai ngày mới vừa tỉnh dậy, nó vẫn luôn ngủ ở trên nóc xe, lúc này mới tìm lại đây. Nhìn thấy nó, tâm trạng đang suy sụp của Trương Duệ Dương lập tức khá hơn rất nhiều. Nhóc định nói chuyện lại lập tức dùng tay che miệng lại, dè dặt cẩn thận đưa mắt nhìn Quỷ Bệnh khó khăn lắm mới hết ho, thấy có vẻ như không làm ồn đến gã thì mới thả lỏng, cúi lưng nhặt bộ quần áo mà nhóc đã cởi ra vì muốn luyện Ngũ cầm hí lên, tay chân rón rén đi ra ngoài.
Ánh mắt chú tài xế theo sát thằng bé, thấy nhóc dừng ở trước cửa mới thu hồi tầm mắt.
“Có phải mày lại to lên nữa không?” Trương Duệ Dương mặc quần áo, thò tay sờ sờ đầu Ú Ú, sau đó kinh ngạc phát hiện. Tuy rằng mỗi lần Ú Ú ăn tinh hạch hay ăn thực vật biến dị đều sẽ lớn lên, thế nhưng to gấp đôi như hiện tại thì chưa từng xảy ra, chỉ sợ là nó đã ăn quá nhiều rồi.
Hai cọng râu của Ú Ú giật giật liên hồi, đột nhiên nằm sấp xuống. Trương Duệ Dương sửng sốt mấy giây, sau đó phản ứng lại thì nhanh chóng leo lên lưng nó.
“Trước kia đều là tao cõng mày ha, giờ thì mày cõng tao được rồi.” Ngồi ở trên cái lưng bằng phẳng, nhóc con vui vẻ vô cùng.
Tựa hồ là vì chứng minh mình rất có tác dụng, Ú Ú chống chân lên, hai cánh vốn đang thu sát vào người bỗng tung ra bay vọt lên.
Vì thế chú tài xế vừa chuyển tầm mắt chốc lát rồi liếc ra ngoài lại phát hiện nhóc con và con côn trùng biến dị trông có vẻ ngốc ngếch kia đã biến mất. Trong lòng hắn hoảng sợ, cuống quít đứng dậy chạy ra bên ngoài đi tìm, tuy rằng là ở trong địa bàn của mình nhưng từng có trường hợp zombie biến dị tấn công chớp nhoáng nên hắn nào dám khinh thường. Đợi đến khi ra tới cửa, nhìn thoáng xung quanh thì bị dọa ra toát mồ hôi lạnh, hóa ra là nhóc con bị con côn trùng ngốc kia cõng bay lên giữa không trung, lắc lư chao lượn rất là dọa người. Hắn cũng không dám lên tiếng hô lớn, sợ làm thằng bé hoặc con côn trùng kia giật mình mà làm người té xuống. Bởi vậy hắn chỉ có thể căng thẳng chạy theo phía sau bọn họ, để có thể tùy thời xông lên mà đỡ.
Rất nhanh liền có không ít người chú ý đến cảnh tượng vừa buồn cười lại vừa thót tim này mà bận rộn theo ra xem, chuẩn bị nghĩ biện pháp cứu người. Tệ lắm thì khi thằng bé ngã xuống còn có thể làm đệm thịt ra mà đỡ.
Bay đến giữa không trung, Trương Duệ Dương vừa sợ vừa sung sướng, nhóc chỉ lo làm sao để ngồi vững trên lưng Ú Ú chứ không hề chú ý tới phía dưới có rất nhiều người đang lo lắng hãi hùng vì nhóc. Ngược lại thì Ú Ú chẳng rõ có phải bị o ép mà giả đáng thương trước mặt Tống Nghiễn và Quỷ Bệnh lâu quá hay không mà lúc này khi không áp bức được nó nên hí hửng như chim sổ lồng. Nó nhìn thấy người phía dưới tựa hồ là biết bọn họ đang lo lắng cái gì nên càng cố ý nghiêng người bay qua lượn lại, khi Trương Duệ Dương lung lay sắp trượt xuống lại linh hoạt liệng về để nhóc ngồi vững. Nghe được tiếng kinh hô phía dưới, nó mừng rỡ vỗ cánh đảo quanh, qua một lúc lại diễn trò cũ.
Như thế mấy lần, người bên dưới ban đầu còn bị dọa cho xanh mặt, sau này liền dần dần hiểu là con côn trùng kia đang giở trò xấu cố tình trêu đùa bọn họ, có điều là họ nào có thể không lo lắng, ngộ nhỡ đột nhiên nó gây ra sai lầm làm thằng bé rớt xuống thì đâu phải chuyện đùa. Bởi vậy trong lòng mọi người đều sôi nổi chửi thầm, nhưng chân lại mảy may không chậm nhịp, vẫn gắt gao theo sát đằng sau. May mắn là Trương Duệ Dương sau khi được trải nghiệm trò chơi đầy mạo hiểm và kích thích rốt cuộc cũng phát hiện tình huống phía dưới mà cuống quít gọi Ú Ú dừng lại.
Ú Ú không vui vẻ gì hạ cánh xuống đất, đám người bận rộn vây lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm Trương Duệ Dương gan lớn bằng trời tách khỏi sinh vật nguy hiểm kia.
“Đừng sợ đừng sợ, không sao đâu!” Có người lo cậu nhóc hoảng sợ, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nhóc để vỗ về.