Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 173: Căn cứ thủ đô (2)

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

“Muốn vào căn cứ còn phải có điều kiện sao?” Thấy Lý Mộ Nhiên không lên tiếng, Tống Nghiễn đành phải tự mở miệng dò hỏi.

“Đương nhiên.” Cô gái trả lời, lập tức nói chút tình huống đại khái trong căn cứ cho hai người.

Hóa ra ban đầu khi tận thế mới đến, chín người đứng đầu Hoa Quốc không một ai may mắn sống sót, cuối cùng là năm thế gia lớn nhất đứng lên cai quản, xây căn cứ ở thủ đô, tập hợp người sống sót, ổn định cục diện. Lúc ấy, căn cứ đối xử bình đẳng với cả người thức tỉnh và người thường, mãi đến một lần người thường gây nên đại họa suýt nữa hủy diệt toàn bộ căn cứ, sau khi căn cứ hoàn thành, địa vị người thường liền trở nên thấp đến không thể thấp hơn.

“Vốn căn cứ không phải ở Trường Lâm như hiện tại mà là ở Ngự Long Đài, khi đó người sống sót có hơn một triệu.” Cô gái híp mắt lại, trong mắt hiện lên sự tàn khốc, phảng phất như quay lại tháng ngày không thấy ánh mặt trời máu chảy thành sông kia, trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp không rõ là phẫn nộ hay bi thương, qua một hồi lâu mới nói tiếp: “Hơn nửa năm qua thu nạp thêm không ít người sống sót, hiện tại căn cứ lại chỉ có hơn ba trăm nghìn người, hai người ngẫm xem lúc ấy đã chết bao nhiêu.”

“Cho nên hiện tại, người thường muốn vào căn cứ, trừ khi có người dị năng dẫn theo nếu không chỉ có cách bán mình.” Nhìn Lý Mộ Nhiên gầy nhom, cô gái kia lắc đầu, tựa hồ là cảm thấy với dáng vẻ này của cô dù có bán cũng bán không được giá tốt.

“Bán mình?” Tống Nghiễn kinh ngạc không thôi, Lý Mộ Nhiên vẫn luôn cúi đầu đau khổ suy nghĩ xem làm cách nào có thể trở lại trong thời gian ngắn nhất, khi nghe thấy hai chữ này cũng ngẩng đầu lên.

“Đúng vậy. Người thường theo người dị năng vào căn cứ miễn cưỡng có thể coi là bình dân, nhưng tự do bị hạn chế nghiêm trọng, không thể tùy ý ra vào căn cứ, ngay cả ở trong căn cứ cũng yêu cầu giấy phép có thời hạn. Mà người bán mình sẽ trải qua đánh giá nhiều phương diện sau đó chia làm mấy loại, một phần căn cứ tự dùng, một phần khác bán trao tay cho người dị năng có điều kiện tương đối tốt làm nô lệ, những người thường này tuyệt đối không được phép ra khỏi căn cứ. Cũng có thể coi đây là một hình thức bảo vệ và hứa hẹn của căn cứ, tránh trường hợp người dị năng coi bọn họ là vật hy sinh.”

Tuy rằng là có nguyên nhân, nhưng khi biết người thường ở căn cứ thủ đô rơi xuống đãi ngộ không khác gì nô lệ, cho dù biết ở những căn cứ khác địa vị của người thường cũng không cao, sắc mặt Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên vẫn trở nên không tốt. Từ trước đến nay Tống Nghiễn chưa bao giờ khinh rẻ người thường, bởi vì đám cấp dưới thề sống chết đi theo hắn có một phần là người chưa thức tỉnh, dù là người đội dụ zombie, hắn cũng sẽ không cố ý phái bọn họ đi chết thay, chẳng qua dựa vào một ý nghĩ có thể giúp đỡ mới nhận lấy bọn họ.

Tương tự, hắn cũng không phải nhà từ thiện, khiến các anh em dùng mạng đi bảo vệ một đám người không quen biết, cho nên mới để bọn họ làm một ít việc trong khả năng cũng là đương nhiên. Hắn không thể nào tưởng được một nơi rõ ràng nên là hi vọng của tất cả mọi người lại trực tiếp giẫm rất nhiều người thường đã cố hết sức vất vả sống sót xuống bùn. Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ những căn cứ khác cũng sẽ tranh nhau noi theo, đến lúc đó người thường sẽ rất khó thay đổi thân phận. Mà tình huống như vậy cũng không phải tương lai hắn muốn thấy. Trong suy nghĩ của hắn, điều con người nên làm trước mắt chính là chặt chẽ đoàn kết chống trọi tai họa chứ không phải đấu đá nội bộ. Đáng tiếc, dù là căn cứ Đông Châu hay là căn cứ thủ đô, đều làm hắn thất vọng.

Lý Mộ Nhiên sở dĩ cảm thấy không thoải mái, bởi vì chính cô cũng có một khoảng thời gian là người chưa thức tỉnh, hơn nữa Dương Dương và đám nhóc Phó Đam đồng hành với cô, cả anh Dịch, anh Béo, Giới Sân, Bùi Viễn,… những người cô coi là bạn đều là người thường. Vì thế nhất thời cô cảm thấy vô cùng phản cảm với căn cứ này. Nhịn rồi lại nhịn, mới đè xuống cảm xúc, thấp giọng nói: “Vậy không vào cũng được đúng không?” Tuy là hỏi như vậy, nhưng khi tưởng tượng những người thường trải qua đường xá xa xôi ngàn khó vạn hiểm, phong trần mệt mỏi lại phải thất vọng mà về, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Đúng vậy. Sao lại không cơ chứ?” Cô gái kia nở nụ cười, “Em nghĩ căn cứ muốn nhận đám người thường vô dụng lại phiền toái chắc? Như vậy cũng cần tiêu hao rất nhiều vật tư sinh hoạt a. Đáng tiếc, người kiên cường như em thật sự là quá ít, phần lớn người thường đến thủ đô thà làm nô lệ cũng không muốn rời đi.” Khi nói những lời này, trong giọng nói của cô bất giác hàm chứa khinh miệt mỉa mai, không biết là do bản tính hay là kiếp nạn trước kia đã khiến cô trở nên căm hận người thường.

Lý Mộ Nhiên mím môi, không nói chuyện nữa. Cô có thể hiểu suy nghĩ của những người đó, đứng trước lựa chọn tồn tại và tôn nghiêm, dù là chọn phương án nào cũng đều có thể thông cảm.

Tống Nghiễn lại hỏi một ít chuyện trongcăn cứ. Ký ức của hắn tuy có thiếu sót, nhưng vẫn nhớ rõ mình là người nhà ai, nếu trời xui đất khiến mà đến nơi này, đương nhiên muốn tìm hiểu tình huống một chút. Theo hắn nghĩ, nếu tạm thời bỏ qua chuyện trở về thì đây là một cơ hội khó có được, chờ hắn mang theo đoàn xe trở về Vân Châu xây căn cứ, không biết đến khi nào mới có thể đến thủ đô. Trước mắt liên lạc khó khăn, tin tức bế tắc, có thể sớm biết tình huống trong nhà cùng với căn cứ thủ đô, dù là đối với chính hắn hay với việc thành lập căn cứ sau này đều có chỗ lợi.

Có thể là do ấn tượng ban đầu với hắn không tồi, cho nên cô gái kia trả lời rất tường tận. Khi nói chuyện, tường thành kim loại cao lớn màu xám bạc xuất hiện trong tầm mắt mọi người, từ xa nhìn lại, có thể trông thấy những khẩu súng máy phân bố đều đặn kín đáo và tháp đại bác, còn chưa tới gần khiến người ta có cảm giác áp bách mạnh mẽ. Nhưng đối với người dân cư trú trong đó, có lẽ sẽ là cảm giác an toàn.

“Được rồi, hai người xuống xe ở đây đi.” Trước khi đến cửa thành, xe kít một tiếng ngừng lại không báo trước, rồi cô gái kia nói với bọn họ, hiển nhiên không có ý định dẫn họ đi vào. Như cô nói lúc trước, người dị năng nào mang theo một người thường đi vào, thì người thường kia chính là trách nhiệm của kẻ đó, về sau xảy ra chuyện gì cũng sẽ trực tiếp tìm hắn. Bọn họ bèo nước gặp nhau, có thể chở một đoạn đường đã là có ý tốt, đường nhiên không có lý do gì phải đảm bảo cho bọn họ.

Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên không phải người không biết điều, lập tức nói cảm ơn sau đó liền xuống xe, những người này về sau nếu có cơ hội có thể kết giao, nhưng cũng không cần cố ý làm chuyện này, rốt cuộc chung xe lâu như vậy, đối phương ngay cả tên cũng không nói, đại biểu rằng không muốn liên lụy nhiều với bọn họ, họ tự nhiên không tiện dò hỏi.

Nhìn xe rời đi, Lý Mộ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, không thể không thừa nhận, khi cô gái kia cứ nhắc đi nhắc lại mấy từ vợ cậu – chồng em, cô quả thực có suy nghĩ đào cái động chôn mình vào, thế cho nên hiện tại khi đối mặt Tống Nghiễn thì hơi mất tự nhiên. Ngửa đầu nhìn sắc trời đã lâu không có mặt trời, chỉ có thể nhìn hướng sáng miễn cưỡng phán đoán thời gian. Thời điểm bọn họ bị zombie bao vây hẳn là lúc giữa trưa, sau đó lại trì hoãn lâu như vậy, chỉ sợ trời sắp tối rồi.

“Chủ nhiệm, chúng ta làm sao bây giờ?” Cô hỏi. Biết giờ nóng lòng cũng vô dụng, bởi vậy cô chỉ có thể đè nén lo âu, hy vọng Tống Nghiễn có biện pháp, rốt cuộc chỉ dựa dị năng của cô, thật sự không có khả năng ở trở lại đoàn xe trong thời gian ngắn.

“Dị năng của em… thôi, vào căn cứ trước.” Tống Nghiễn vốn dĩ muốn hỏi cô về chuyện dị năng, nhưng nhìn biểu tình của cô cũng biết, đáp án sẽ không khiến hắn hài lòng, bởi vậy lập tức sửa lời. Từ lời của cô gái kia, hắn biết để vào căn cứ không cần giao nộp bất cứ phí dụng gì, chỉ là sau khi vào, cho dù là thuê hay mua đều phải mau chóng tìm được chỗ ở, bởi vì căn cứ không cho ăn ngủ ngoài đường. Nếu gặp người khả nghi, đội tuần tra sẽ trực tiếp nổ súng.

“Nhưng chúng ta không có tinh hạch.” Lý Mộ Nhiên nói. Không có tinh hạch, dù đi vào căn cứ, chỉ sợ cũng không tìm thấy nơi qua đêm.

“Đi thôi, tôi có cách.” Tống Nghiễn nói, hắn vác súng trên vai, ba lô không ném cho Lý Mộ Nhiên cầm, dẫn đầu đi hướng căn cứ.

Lý Mộ Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi kịp, trong lòng lại tính toán chờ khi quay lại đoàn xe, cô lập tức mang đám Dương Dương rời đi, đi theo chủ nhiệm Tống thật sự là quá nguy hiểm. Đương nhiên, sở dĩ cô có suy nghĩ này, trừ việc ý thức được bản thân không thể giữ vững ý kiến khi đứng trước mặt Tống Nghiễn, còn một phần lí do là vì lời nói lúc trước của cô gái kia.

Cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Thỉnh thoảng có đoàn xe gào thét vượt qua bọn họ, cuối cùng xếp thành đoàn xe dài trước cửa căn cứ. Những người hai tay trống trơn, dựa vào đôi chân để đi tới không phải là không có nhưng cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn là đoàn đội hơn 10 – 20 người, cho nên hai người bọn họ liền có vẻ quá gây chú ý. Lý Mộ Nhiên sớm đã quen bị quan sát, không thích và cũng không sao cả, nhưng Tống Nghiễn luôn ngồi trên xe, hiện giờ trở thành như vậy, hắn lại chẳng hề tỏ vẻ lạ lầm nào, sắc mặt bình thản đi tới, bước chân vững vàng trầm ổn, có cảm giác tự tin từ trong xương cốt lộ ra.

Cửa thành rất lớn chia làm ba lối, hai lối cho xe lưu thông, lối còn lại cho người bộ hành đi qua. Dù là cư dân hay là người ngoài, chỉ cần vào căn cứ đều phải trải qua kiểm tra, xác định không bị zombie cào hay cắn bị thương. Vốn thấy có nhiều người xếp hàng phía trước, Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn đều cho rằng chờ đến phiên bọn họ chỉ e trời đã tối rồi, ai ngờ chỉ khoảng nửa giờ, những người đứng trước bọn họ đã vào căn cứ. Mà bọn họ cũng thấy rõ, hóa ra phương pháp kiểm tra của căn cứ thủ đô là dùng dụng cụ rà quét. Với hiểu biết về các loại dụng cụ y học của Tống Nghiễn, nhìn một lúc cũng không thể nhìn ra thứ kia rốt cục là cái gì, nhưng có thể khẳng định  nguồn năng lượng của nó là tinh thạch mà không phải điện năng.

Khi dụng cụ đó rà quét thân thể, sẽ tản ra ánh sáng trắng ngà dịu nhẹ, cho dù Tống Nghiễn cố gắng cảm thụ thì cũng không phát hiện có bất cứ cảm giác gì. Hắn lập tức thất vọng, trong lòng không khỏi bảo lưu nhận xét với tác dụng của loại dụng cụ này, bởi vì hắn chưa thấy ai bị kiểm tra phát hiện có vết thương do zombie gây ra trên người.

Đến khi hai người đều bị kiểm tra xong, xác định không có vấn đề gì, trạm tiếp theo mới có người hỏi tên của bọn họ cùng với dị năng, khi biết Lý Mộ Nhiên là người bình thường, ánh mắt người ghi hồ sơ nhìn về phía cô trở nên khác thường, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Sau khi Tống Nghiễn kê khai dị năng, cũng không phải cứ thế có thể đi vào, mà là yêu cầu hắn thực hành chứng thực một phen, hai người mới nhận được thẻ ra vào. Đương nhiên, Lý Mộ Nhiên chỉ nhận được thẻ phụ, ý nghĩa rằng cô là người phụ thuộc Tống Nghiễn. Sau khi liên tục bị nhắc nhở phải lập tức tìm nơi tạm cư, trong vòng ba ngày phải lựa chọn gia nhập một đoàn đội hoặc một thế lực, hai người rốt cuộc có thể tiến vào căn cứ.

Chưa nói một đêm này bọn họ phải làm sao tìm nơi trú ngụ, quay lại đoàn xe bên kia. Sau khi Tiêu Thắng chỉ huy đoàn xe rốt cuộc lao khỏi đàn zombie, liền một đường hướng tới vị trí Tống Nghiễn định ra trước đó chạy như điên, không nghĩ đến ở khe sâu kia, bên trong đã bị thực vật biến dị chiếm cứ dày đặc, đừng nói là chiếc xe, dù là con người cũng không thể đi qua. Quay đầu lại nhìn đàn zombie xa xa theo đuổi không bỏ, mọi người không khỏi lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.