Edit: TiTan
Beta: Yến Phi Ly
“Thần chết cấp thấp chỉ thèm thịt người sống, nhưng thịt người cũng không tốt cho các ngài, chẳng qua cũng giống chúng ta ăn vì thấy đói nên mới ăn không ngừng thôi. Mà để các ngài trở thành Thần chết cấp cao thì phải cung cấp đá thần nuôi dưỡng, đá thần sẽ làm thịt thối trên người các ngài tái sinh, sinh ra trí tuệ và ý thức, cũng sinh ra thần lực. Loại đá cung cấp tốt nhất chính là đá của người dị năng.” Cát Nguyên Tú thấp giọng nói, rồi sau đó mỉm cười “Cái gọi là thần lực kỳ thật cũng giống như năng lực của người dị năng. Chẳng qua cùng một loại dị năng thì các thần sẽ lợi hại hơn rất nhiều, bởi vì các ngài không cần hô hấp cũng không sợ hãi đau đớn.”
Điều này Nam Thiệu và Từ Tịnh đã trải nghiệm đầy đủ rồi, mà chuyện bọn họ không ngờ tới chính là zombie tiến hóa thế mà lại do con người nuôi ra, hơn nữa lại nuôi bằng tinh hạch trong đầu của người dị năng. Sự thật này làm người ta không thể không tức giận lần nữa với độ phát rồ của tộc Yết.
“Kỳ thật không chỉ nuôi dưỡng thần chết mới dùng đá thần của người dị năng, con người muốn phát triển dị năng thì dùng đá thần của người dị năng cùng hệ cũng là làm ít công to, mạnh hơn hấp thu đá thần của zombie và động thực vật biến dị rất nhiều.”
Tin tức này hệt như sấm rền bên tai ba người, làm họ cảm thấy sự run rẩy và sợ hãi sâu sắc. Dùng tinh hạch người dị năng cùng hệ để phát triển dị năng… Nỗi lo thầm kín trong lòng lúc bọn họ nhìn thấy mấy thi thể bên ngoài kia rốt cuộc bùng nổ. Tận thế đã gian nan lắm rồi, luật pháp kỉ cương nhàu nát, hiện người sống sót trong căn cứ tốt xấu lẫn lộn, bản thân mọi người đều như nhau thôi, để sinh tồn, để trở nên mạnh mẽ, thậm chí để chạm vào quyền lực thì luôn có những người không từ thủ đoạn. Nếu tin tức này bị lộ ra hoặc là bị ai đó phát hiện, hậu quả cực kỳ đáng sợ ắt sẽ xảy ra. Mà lý do Cát Nguyên Tú nói cho bọn họ điều này rất đáng để suy nghĩ sâu xa.
“Mấy người nhất định sẽ cho rằng tôi không có ý tốt.” Cát Nguyên Tú cười mỉm, lại không thanh minh mà nói tiếp “Tôi đi lấy thứ này.” Cô chủ động mở miệng nhắc nhở, sợ mình cử động sẽ làm bọn họ hiểu lầm. Dừng hai giây mới đứng lên, cũng không cởi giày mà cứ giẫm luôn lên giường như vậy, duỗi tay lần mò kẽ hở giữa nóc nhà và vách tường trong chốc lát, lấy xuống một cái hộp to bằng bàn tay.
“Tôi đã từng lên thủ đô học đại học.” Cô vừa mở hộp vừa nói.
Ba người hơi ngạc nhiên, ác cảm với lời nói lúc trước của cô giảm đi dăm phần, có lẽ do cảm thấy người này vẫn có thể nói chuyện được, không quá mê tín cực đoan. Đương nhiên, cũng chỉ gần như thế cho nên không ai chủ động hỏi cô đi học trường nào.
“Ở đó tôi có quen một người con trai, còn sinh cho anh ấy một đứa con trai.” Khi nói chuyện, cô lấy ra một tấm ảnh từ trong hộp, ánh mắt dừng trên bức ảnh chan chứa sự dịu dàng, yêu thương và nỗi nhớ nồng đậm.
Nhìn thấy ánh mắt của cô, nhóm Nam Thiệu cực kỳ kinh ngạc, trong lòng không khỏi có cảm xúc khó nói lên lời. Nếu không phải gặp nhau nơi này, ai có thể nhìn ra cô là người Yết?
“Nhưng người Yết không thể kết hôn với ngoại tộc, đặc biệt là người Hán. Ngay cả việc tôi có thể ra ngoài đi học cũng vì tôi là cháu gái duy nhất của thầy tế, về sau sẽ tiếp nhận chức vụ thầy tế của trại, cho nên mới được hưởng đặc quyền. Những người phụ nữ khác trong trại thậm chí còn không biết nói tiếng Hán.” Đôi mắt đẹp của Cát Nguyên Tú không chuyển mắt nhìn ảnh chụp, cứ như liếc sang chỗ khác vài giây thôi cũng sẽ luyến tiếc, như muốn khắc khuôn mặt người trong ảnh thật sâu trong lòng.
“Nếu người trong tộc biết tôi sinh con cho đàn ông người Hán, đứa bé sẽ gặp nguy hiểm, cho nên tôi gởi nó trong một gia đình ở huyện Dung Hà. Cũng không biết…” Khóe môi cô khẽ động, một lát sau mới vạn phần không muốn ngẩng đầu “Kỳ thật tôi muốn nhờ ba anh chị một việc, nếu nhìn thấy A Y nhà tôi, hy vọng có thể để ý đến nó.” Cô nói, bàn tay nắm ảnh run rẩy thật khẽ, một lúc sau mới tiến lên hai bước đưa nó cho Trương Dịch. Có thể vì anh làm cho cô cảm thấy đáng tin hơn.
Đôi mắt Trương Dịch đảo qua ảnh chụp, thấy trên đó là một bé trai khỏe mạnh chừng bốn năm tuổi, mày rậm mắt to, cực kỳ khí thế, trừ ánh mắt hung ác như sói con thì nom không giống người Yết lúc trước bọn họ gặp tí nào. Anh vốn không muốn nhưng sau khi xem rõ ảnh chụp lại không tự chủ được vươn tay. Anh đột nhiên rất hối hận, lúc trước rời nhà đi sao không mang ảnh của Dương Dương theo bên người. Tất nhiên tình huống khi ấy hung hiểm nhường nào, sao có thể kịp cho anh lo tới chuyện này.
“Cháu bé mấy tuổi rồi?” Ước chừng vì đều là người làm cha mẹ, anh không nhịn được hỏi.
Thấy anh chịu trả lời, gương mặt xinh đẹp của Cát Nguyên Tú khẽ dãn ra “Tám tuổi rồi.” Nói xong, cô bổ sung “Đây là ảnh chụp năm ngoài. Người Yết chúng tôi khi còn nhỏ đều rất thấp bé, hơn mười tuổi mới bắt đầu phát triển, cho nên nhìn hơi lùn.”
Trương Dịch nhíu nhíu mày, chỉ vì nghĩ đến đứa trẻ còn bé như vậy lại bị gởi nuôi ở chỗ người ngoài, cũng chẳng biết còn sống được hay không.
“Sao tự cô không đi tìm xem?” Từ Tịnh lại nghe chẳng nổi nữa, trong lòng tràn đầy khinh thường. Cô thấy cô gái này thật giả tạo, làm bộ tình mẹ dạt dào mà giờ tận thế hơn một năm rồi lại vẫn không mang con về, rõ ràng là tham sống sợ chết. Đổi lại là cô, dù không có bản lĩnh này nhưng dẫu phải liều mạng cô cũng phải đi tìm con về.
Cát Nguyên Tú nghe vậy không khỏi cười chua xót, cô vốn không muốn giải thích nhưng rồi lại thay đổi chủ ý, nói một câu làm người nghe không hiểu được “Bởi vì tôi là người Yết.”
Đây là cái lý do khỉ gió gì? Chẳng lẽ người Yết thì có thể mặc kệ sống chết của con trẻ nhà mình sao? Thế còn sinh nó ra làm gì? Từ Tịnh tức giận trong lòng, hừ một tiếng, tựa hồ cảm thấy không cần nói chuyện với loại người như vậy nữa cho nên quay người đi ra ngoài.
Mà không chỉ mình cô không hiểu, Trương Dịch và Nam Thiệu cũng không hiểu nổi, chẳng qua Nam Thiệu vốn không quan tâm tới việc của người khác, hắn chỉ ở lại vì Trương Dịch thôi, cho nên từ đầu đến giờ vẫn chưa nói tiếng nào. Thật lâu về sau, khi bọn họ gặp một cô gái máu lai Yết – Hán hiểu rõ về dân tộc Yết, biết được hoàn cảnh thật sự của Cát Nguyên Tú thì mới hiểu được không phải cô ta không muốn, mà là không dám. Cô sợ không khống chế được bản thân sẽ tự tay giết chết chính con mình, cho nên thà rằng giao con cho người khác chăm sóc, thậm chí từ trước đến nay không nói với đứa bé kia trong thân thể nó còn chảy dòng máu người Yết.
“Cái này tặng cho mấy anh.” Sợ bọn Trương Dịch cũng bỏ đi như Từ Tịnh, Cát Nguyên Tú vội lấy một miếng kim loại đen từ trong hộp đưa ra trước mặt Trương Dịch. “Đây là thứ thầy Ba Đà để lại, nghe nói bên trong cất giấu bí mật động trời liên quan tới tận thế. Tôi cầm cũng vô dụng, hai anh giữ lấy đi, nói không chừng ngày nào đó có thể có tác dụng.”
Miếng kim loại đen ước chừng dày hai centimet, rộng năm centimet, dài mười centimet, đen nhánh chứ không hề sáng bóng, mặt trên có khắc chữ viết họa tiết kỳ quái, nếu không soi kỹ căn bản không nhìn được. Cầm ở trong tay nặng trĩu, mang theo hơi lạnh thấm xương, cũng không biết đúc từ kim loại gì. Trương Dịch nhìn qua liền đưa nó cho Nam Thiệu nghiên cứu.
“Vì sao?” Anh hỏi. Hai bên rõ ràng là đối địch, thậm chí có thể nói bọn họ là kẻ thù giết người tộc cô, hung thủ gián tiếp hại chết ông của cô, vì sao cô có thể bình tĩnh thong dong như không hề có khúc mắc gì mà ngồi đây nói chuyện với bọn họ? Không chỉ cho họ biết rất nhiều tin tức hữu dụng, thậm chí còn giao con trai cho họ chăm sóc, chẳng lẽ không sợ bọn họ giết con trai mình?
Cát Nguyên Tú lắc đầu, không nói chuyện mà buông hộp gỗ trống không xuống, gỡ trên vách tường một cái trống da dê treo trên đấy. Cái trống này giống y đúc cái ở bên ngoài trên tảng đá, chẳng qua nhỏ hơn nhiều, chỉ cỡ nửa quả bóng rổ. Cô liếc nhìn Nam Thiệu đang cảnh giác theo dõi mình, đoạn bảo “Dị năng của anh giống của tôi, không biết anh có biết dùng dị năng gõ trống khống chế thực vật biến dị không?”
Nam Thiệu hơi giật mình, đứng lên, đề phòng hỏi “Sao cô biết dị năng của chúng ta giống nhau?” Từ lúc Cát Nguyên Tú xuất hiện, hắn đã kiểm tra lực sinh mệnh của cô, phát hiện ngoại trừ nhiều hơn người dị năng bình thường thì cũng không có biểu hiện gì khác. Bởi vậy hắn cho rằng đối phương chính là người lúc trước mình nhìn thấy, chẳng qua bởi vì cô không thể hiện ra chút địch ý nào, cho nên hắn mới luôn kiềm chế bất động, muốn biết cô ta muốn làm gì. Nhưng hắn không ngờ đối phương lại có dị năng.
Trương Dịch cũng đứng lên theo, trong lòng có cùng nghi hoặc. Anh làm cảnh sát hình sự nhiều năm, rất tự tin vào mắt nhìn người của mình nhưng lại không nhìn thấu được cô gái trước mắt này.
“Dị năng của chúng ta có thể nhìn thấy khí của người và các sinh vật biến dị khác, sau đó lại thông qua độ dày và màu sắc tầng khí này mà xác nhận dị năng của đối phương.” Đối mặt với áp lực tản mát từ trên người Nam Thiệu, Cát Nguyên Tú cứ như không phát hiện ra, thản nhiên nói thẳng “Sở dĩ tôi có thể khẳng định dị năng chúng ta giống nhau, đó là bởi vì ông nội tôi cũng mang loại dị năng này. Khí của anh và ông giống nhau, hơn nữa anh chắc là mạnh hơn.”
‘Khí’ theo ý cô, hẳn là ‘lực sinh mệnh’ trong lời Nam Thiệu, kỳ thật thứ này không có tên gọi rõ ràng, nếu không phải trước đó Nam Thiệu nghe Hàn linh bảo dị năng của mình gọi là dị năng sinh mệnh, có lẽ hắn cũng sẽ gọi thẳng luôn đám sương mù vờn quanh vật sống là ‘khí’.
Nghe cô nói tới đây, Nam Thiệu trên cơ bản đã tin, hắn lúc này mới biết được dị năng của bản thân biểu hiện ra ngoài hóa ra là như thế này, về sau gặp lại có lẽ sẽ nhận ra được. Đồng thời trong lòng vừa động, nghĩ đến zombie tối hôm qua gặp được sở dĩ có được lực sinh mệnh mỏng manh nhưng năng lực khôi phục nhanh chóng, có phải chính vì nó đã ăn não hạch của ông già đó không? Nếu đúng thì mọi việc đều có lời giải thích rồi.
“Người sáng hôm qua gõ trống chính là cô?” Trương Dịch hỏi.
Cát Nguyên Tú lắc đầu “Là ông nội tôi.”
“Tiếng trống ngoại trừ có thể khống chế thực vật biến dị thì cũng có thể khống chế zombie đúng không?” Trương Dịch hỏi ngay sau đó, lúc trước không tìm ra đáp án cho nên tạm thời vứt vấn đề này sang một bên. Lúc này nếu đối phương chủ động nhắc tới, đương nhiên anh sẽ không bỏ qua cơ hội biết rõ.
Cát Nguyên Tú ôm trống nhỏ trước ngực, nghe vậy bèn đáp “ Làm sao mà được. Nếu được thì ông nội tôi cũng sẽ không lấy thân hiến tế.” Cô thế mà biết gì nói hết, không có nửa lời gian dối “Thần chết cấp thấp còn chưa có ý thức trí tuệ, nhưng đặc biệt mẫn cảm với mùi người sống, mùi máu tươi và âm thanh. Chỉ cần lợi dụng điều này cũng có thể gọi bọn họ.” Trương Dịch không hỏi việc bị zombie bao vây lúc trước, cô cũng chưa nói nhưng chỉ cần vậy cũng đủ hiểu rồi.
Trương Dịch nhíu mày bởi vì anh nhớ tới Trần Đống, lại kết hợp lời Cát Nguyên Tú nói, anh đại khái có thể hình dung ra chân tướng lúc trước bọn họ bị zombie bao vây. Nói vậy, mấy người Yết kia hẳn trước đó đã dùng người sống bị thương làm mồi dụ zombie tới bao vây bọn họ trong trại, bảy tám ngày sau, cho rằng bọn họ hẳn đã bị giết chết hết, hơn nữa muốn dẫn đám Kim Mãn Đường vào trại, cho nên dùng tiếng trống dẫn zombie trở về trong hang. Mấy trăm zombie dư lại sở dĩ không bị tiếng trống dẫn dắt rời đi chắc bởi vì đã ở gần trại rồi, có thể cảm giác được bọn họ tồn tại, cho nên vẫn luôn quanh quẩn nói đó. Mà điều này cũng vừa lúc làm nhóm Kim Mãn Đường không nghi ngờ gì, bằng không một cái trại to lớn trống trơn không có con zombie nào mà cũng không có hàng rào lại truyền ra tiếng trống thì sẽ làm người kiêng kị.