Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 117: Kill all

Edit : Diệp Thần

Beta : Yến Phi Ly

Trình Kim Tỏa là người dị năng hệ lôi lợi hại, bởi vì có đầu óc, biết tính toán nên trong nhóm năm người vốn có cũng được xem là một nhân vật đa mưu túc trí, dưới mưu kế của gã, cả nhóm đã làm không ít chuyện nham hiểm kiếm lợi, trước khi tìm Trương Dịch gây phiền toái gần như chưa từng thất bại, cho nên bốn người kia đều rất tin phục gã. Thế nhưng người này có một tật xấu nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng chẳng phải, đó chính là háo sắc.

Tuy rằng tên nghe quê mùa nhưng bề ngoài của kẻ này rất khá, trước tận thế dựa vào cái vẻ ngoài bảnh bao ấy mà lừa được không ít thiếu nữ trẻ người non dạ, làm lớn bụng người ta xong liền vứt bỏ, bản chất hết sức tồi tệ. Bởi vì đầu óc linh hoạt, hơn nữa lại là chuyện anh tình tôi nguyện nên cuối cùng không gây ra chuyện gì quá lớn. Sau tận thế, tên này lại thuộc nhóm người thức tỉnh dị năng đầu tiên, sau khi gặp gỡ gã mặt chuột và Tạ Viêm, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, lăn lộn với nhau hết sức như ý, nếu không vì đạp trúng tấm sắt là nhóm Kiều Dũng, căn bản sẽ không muốn gia nhập bất kì thế lực nào.

Ở tận thế, rất nhiều phụ nữ bị coi thường, ngoại trừ một số ít người thức tỉnh có năng lực khá mạnh cùng một số ít người có can đảm và dũng khí đối mặt với nguy hiểm giống Lý Mộ Nhiên thì có rất nhiều phụ nữ lựa chọn dựa vào sự che chở của đàn ông để sống sót, trong đó thậm chí có cả người dị năng và người biến dị.

Trình Kim Tỏa đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế, rất bạo tay mà nuôi năm người phụ nữ xinh đẹp. Mỗi ngày cho bọn họ chút thức ăn để không chết đói, cho chút than để sưởi ấm là bọn họ liền ngoan ngoãn chờ gã tới ‘lâm hạnh’. Mà nếu người phụ nữ nào khiến gã vui vẻ thì sẽ được chia thức ăn và phần thưởng nhiều hơn một chút, ầm ĩ đến mức bọn họ dùng hết thủ đoạn ra để lấy lòng gã, tranh giành tình nhân, lục đục với nhau, cuối cùng diễn ra một màn cung tâm kế trong thời kì tận thế. Các cô nàng càng phấn khích đấu đá nhau, Trình Kim Tỏa ở bên cạnh xem càng vui vẻ, cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác trái ôm phải ấp này, cảm thấy bản thân mình chẳng kém gì vua chúa ngày xưa. Nếu trên đường bởi vì nguyên nhân nào đó mà chết mất vài người, gã cũng có thể tìm được người phụ nữ khác có nhan sắc từ trong đám người chạy nạn để bổ sung đủ con số năm, đây xem như là một loại đam mê kỳ quái.

Sau khi gã gia nhập đội dị năng hiện nay liền lui về khu nhà tầng xây từ đá cùng với ba kẻ khác, thuê hai phòng giá rẻ cho năm người phụ nữ kia ở. Bởi vì sợ nhóm Nam Thiệu trả thù mà một thời gian khá dài nhịn không đi tìm các cô, thẳng đến khi căn cứ hạ xuống điều lệnh mới, gã phỏng đoán đội của Nam Thiệu cũng vì việc này mà rối ren, nên thừa dịp hôm sau không ra khỏi căn cứ trộm chạy đến chỗ phòng mình thuê, làm một đêm thỏa chí hoang đường. Ngày kế gã nằm ỳ trên giường, có năm người phụ nữ hầu hạ, thoải mái đến nỗi không muốn đi đâu cả. Căn cứ kêu gọi báo danh cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, căn bản không cần phải sốt ruột, cứ xem tình huống rồi nói sau. Theo như gã nghĩ, rời khỏi đây tìm chỗ khác thì tốt hơn, dù sao vào quân đội rồi sẽ mất đi tự do, sẽ bị người khác sắp xếp, mà nếu không vào được, điều kiện cư trú ngày càng hà khắc, cho dù gã là người dị năng nhưng phải nuôi đám phụ nữ thì vẫn quá sức. Được rồi, thật ra gã là chẳng muốn làm không công cho căn cứ, nói cái gì mà căn cứ bảo vệ cư dân, nếu nguy hiểm thật sự đến, kẻ chắn ở phía trước còn không phải là người bình thường sao?

Không thể không nói suy nghĩ của Trình Kim Tỏa giống với nhóm Trương Dịch, khác biệt chính là gã dựa vào nguyên tắc ‘người không vì mình trời tru đất diệt’ mà lo liệu, còn bên Trương Dịch lại cho ra kết luận này từ tính cách của Giang Vệ Quốc.

“Ba cưng đi gọi đám anh em của anh tới, thuận tiện bảo họ mang chút đồ ăn sang đây, hôm nay chúng ta nấu lẩu.” Lo lắng đám Tạ Viêm vì vội vàng mà chui đầu vào quân đội, gã vừa tỉnh lại trong tay ôm ngực ấp của đám phụ nữ liền nghĩ tới chuyện này đầu tiên.

Bên ngoài trời giá rét, mấy người phụ nữ không ai muốn ra ngoài cả, nhưng chuyện gã sai bảo không ai dám từ chối, kịch liệt đánh giá trong âm thầm, có hai cô gái giành trước ghé bên người Trình Kim Tỏa mà phục vụ, ba người kia liền không thể không mặc quần áo vào, ngay cả bữa sáng còn chưa kịp ăn đã run rẩy ra cửa. Để lại hai cô nàng ở lại tươi cười hết sức dịu dàng đang cố chọc cho gã vui vẻ, nói không chừng có thể dừng lại ăn bữa sáng nóng hôi hổi. Nào biết Trình Kim Tỏa tinh lực tràn trề, bị chọc nên ham muốn dấy lên, nào còn nhớ bữa sáng gì nữa, nhoáng cái lại quấn lấy hai cô. Bụng đói kêu vang, nhưng hai người phụ nữ không còn cách nào chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại.

Bên này đang nồng nhiệt quấn lấy nhau, cửa bên kia truyền đến tiếng động khe khẽ, có người đi đến, bước đi vô cùng vững vàng. Trình Kim Tỏa chỉ nghĩ không biết cô nào chạy nhanh thế, đã mang người về tới rồi, cũng không ngẩng đầu lên mà nói “Chờ chút nhé, đợi anh xong nháy này rồi sẽ tán gẫu với chú sau.” Sau đó tiếp tục rơi mồ hôi trên người phụ nữ. Trước kia cũng không ít người nhìn gã làm loại chuyện này, cho nên gã rất tùy ý, chẳng qua phụ nữ thuộc về gã sẽ không cho người khác đụng vào, có lẽ đó cũng là nguyên nhân vì sao năm người phụ nữ kia tuy luôn không được ăn đủ no nhưng vẫn đi theo gã. Đương nhiên, cho dù không muốn cũng vô dụng, bởi vì kết cục thoát khỏi gã sẽ rất đáng sợ.

“Tao không có hứng thú tán gẫu với mày.” Một giọng nam trầm thấp từ tính xa lạ bỗng nhiên vang bên tai, Trình Kim Tỏa hoảng hốt, chưa quay đầu lại đã phóng hai tia chớp lóa mắt tới chỗ giọng nói truyền tới. Chẳng qua ngay sau đó, gã liền mềm nhũn ngã lên thân người phụ nữ mà gã đang cày cấy, trên thân thể trần trụi không có lấy một vết thương.

Trong tiếng thét ầm ĩ của người phụ nữ, người tới hừ một tiếng, còn hài hước châm biếm một câu “Thượng mã phong(*) à.” Hắn cũng không dừng lại lâu, xoay người rời khỏi chỗ kim ốc tàng kiều này.

(*)Thượng mã phong hay còn gọi là Phạm phòng (có một số nơi người ta gọi là “trúng phong, trúng phòng”) là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định. Đông y gọi là chứng tẩu dương, nếu chứng tẩu dương xuất hiện khi đang giao hợp gọi là thượng mã phong, nếu xuất hiện sau khi đã giao hợp xong gọi là hạ mã phong.

***

Trên con đường lát đá, mấy người đàn ông vội vàng đi tới chỗ ghi danh đầu quân của căn cứ, sắc mặt ai cũng thoải mái, thỉnh thoảng còn nói cười hai câu. Bọn họ không biết, chỗ quẹo trong hẻm phía trước, một người đàn ông cầm đao trong tay, đứng thẳng tắp đón gió tuyết, trên hai vai phủ đầy tuyết trắng, dường như đang chờ ai đó.

Trên đường tuyết bị giẫm nát, ngưng tụ lại thành băng vô cùng trơn trượt. Cho dù đã rất cẩn thận, ở chỗ rẽ vẫn sẽ có người trượt chân ngã xuống. Mà trong nháy mắt ngắn ngủi khi lực chú ý của mọi người bị dời đi, một bóng người đột nhiên lướt qua bên cạnh, bóng sáng xẹt qua đáy mắt, ngay sau đó người kia đã chui vào ngõ nhỏ đối diện, hiên ngang rời đi, chỉ để lại một thi thể đang ào ào phun máu tươi ngã rầm xuống đất.

Cũng trong lúc đó, một người dị năng hệ kim đang báo danh ở quân bộ đột nhiên không có dấu hiệu gì mà chết bất đắc kì tử, khiến hiện trường trở nên hỗn loạn. Ở chỗ cổng lớn, một người đàn ông dáng người cao ngất đang sửa sang lại chiếc khăn nhung màu lông lạc đà của mình, khóe môi mang theo ý cười không chút để ý thong dong đi ra, bỏ lại sự hỗn loạn đằng sau.

Hai người gặp nhau tại chỗ chia tay, xác định đối phương không bị thương, không khỏi nhìn nhau cười, lộ ra vẻ mặt thoải mái, chẳng qua còn chưa kịp nói gì, một chiếc xe từ phía sau nhanh như điện chớp chạy tới, ‘kít’ một tiếng dừng bên người họ.

“Lên xe!” Hách Vĩ Minh và Nguyễn Phong ngồi ở bên trong, kêu lên với hai người.

Hai người nhìn nhau, mở cửa xe đằng sau ngồi lên, xe nhanh chóng chạy về phía cửa lớn của căn cứ. Mãi đến khi ra khỏi cửa, thấy đám Kiều Dũng chờ bọn họ ở dưới chân núi, Hách Vĩ Minh mới mở miệng.

“Mấy anh muốn đi đâu?”

Tuy rằng đã sớm hơi nghi ngờ bọn họ vừa rồi xuất hiện đúng lúc, nhưng khi nghe đến đây, Trương Dịch và Nam Thiệu vẫn không khỏi lộ ra vẻ đề phòng. Hách Vĩ Minh thấy thế, cười khổ “Đừng như vậy, tôi không có cảm tình gì với lão Giang kia, sẽ không vì ông ta mà bán đứng người đã cứu mạng mình.”

Nam Thiệu và Trương Dịch vẫn không nói gì, hiển nhiên là đang chờ đối phương giải thích.

“Lão Giang để chúng tôi theo dõi các anh, giờ các anh đi rồi, thân phận A Đường đặc biệt sẽ không bị gì nhưng tôi và anh Nguyễn Phong thì tiêu đời. Các anh cho rằng A Đường ngốc thật nên không nhìn ra các anh định rời đi sao? Cô ấy để chúng tôi lại là muốn chúng tôi tự lựa chọn có đi theo các anh hay không thôi.”

“Ai là anh cậu?” Đúng lúc này, một câu nói lạnh lùng xen vào khiến Hách Vĩ Minh nghẹn giọng, lập tức quên mất lời đằng sau.

“Tôi và tên ngu xuẩn này quyết định theo các anh.” Nguyễn Phong khinh bỉ liếc Hách Vĩ Minh một cái, sau đó nói tiếp “Chỗ này phiền chết.”

“Này này, anh hai, sao anh có thể nói vậy? Tôi ngốc chỗ nào chứ?” Hách Vĩ Minh bị mắng ngay mặt, không khỏi kháng nghị. Cũng may hắn biết rõ tính tình Nguyễn Phong nên không thật sự tức giận. Đổi lại là người khác, chỉ sợ đã muốn đánh nhau một trận rồi.

Nguyễn Phong căn bản không để ý tới anh ta, vẫy tay một cái với Kiều Dũng bên ngoài, ý bảo bọn họ lái xe đuổi theo rồi dẫn đầu lái xe lên đường quốc lộ. Hách Vĩ Minh bị lơ, đành buồn bực sờ sờ mũi, xoay người hạ lưng ghế xuống nhìn hai người Trương Dịch. “Anh đại à, các anh thu nhận tụi tôi đi, tôi không phải gián điệp đâu, tôi thề đó !”

“Với tí tẹo năng lực này của cậu á, gián điệp, hừ!” Nguyễn Phong trào phúng mà cười nhạo, cũng không biết là vì không nhìn quen vẻ chân chó của Hách Vĩ Minh, hay là cảm thấy cái câu thanh minh không phải gián điệp chỉ là thừa thãi. Hiện giờ các loại thiết bị điện tử cũng không thể dùng, muốn dựa vào sức mạnh cá nhân mà truyền tin giữa hai bên, đó quả thực là hành vi tự tìm chết.

Trương Dịch vừa mới giết người nên tâm trạng có phần nặng nề, giờ nhờ hai người này tranh cãi thân thiết như kiểu không quen nhau mà trở nên thoải mái hơn, có lẽ mới đầu khi nghe hai người nói muốn đi cùng bọn họ, anh và Nam Thiệu đều bất giác đề phòng, nhưng suy nghĩ cẩn thận liền cảm thấy đây là chuyện không có hại mà chỉ có lợi. Về phần đối phương có khả năng là gián điệp hay không, căn bản không cần lo lắng. Bởi vì họ không tin Giang Vệ Quốc sẽ vì chuyện họ rời đi mà đặc biệt phái người đuổi theo bắt bọn họ giữa đường, họ còn không tự cao tự đại tới mức cho rằng mình có thực lực gì khiến một căn cứ đứng đầu phải để mắt, cho dù dị năng của Nam Thiệu tương đối đặc biệt.

Nếu như là Giang Vệ Quốc phái hai người này tới để giết Nam Thiệu, ngược lại càng dễ khiến người ta tin tưởng hơn. Mà điểm này thì đã được nghiệm chứng rồi. Nếu hai người bọn họ có thể lái xe đợi mình và Nam Thiệu trong căn cứ, như vậy họ hoàn toàn có thừa thời gian đi báo tin rồi trực tiếp bao vây anh và Nam Thiệu, chỉ cần một loạt binh lính dùng súng liền có thể khiến họ chết không dưới trăm lần, căn bản không cần thiết phải phiền toái thế này. Cho dù dị năng của Nam Thiệu có lợi hại cỡ nào hay đao của anh có nhanh bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không có khả năng gánh nổi mưa đạn.

“Nhớ phải đánh tiếng với đội trưởng Kiều đấy.” Nhìn Nam Thiệu, thấy hắn cũng không có ý phản đối, lúc này Trương Dịch mới mở miệng, đại biểu cho ý của cả hai.

“Đương nhiên! Đương nhiên!” Mắt Hách Vĩ Minh sáng lên, nói liên thanh.