Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Một con Ultraman bằng nhựa dẻo nằm trên mặt đất, một bàn tay với khớp xương rõ ràng đưa qua nhặt nó lên, phủi đi bụi bặm, ngón tay cái dịu dàng vuốt nhẹ trên mặt, giống như trước mắt là món bảo bối trân quý nhất vậy.
“A Dịch, đi thôi.” Ở cửa cầu thang cách đó không xa, người đàn ông ngũ quan tuấn mĩ thấy anh chưa lên, quay đầu lại hạ giọng kêu lên, cũng đứng chờ tại chỗ.
Trương Dịch bỏ con Ultraman không tính là quá lớn vào trong túi áo khoác ngoài, tăng tốc đi theo.
“Bên trong hẳn là có không ít hộp còn chưa mở, cần gì phải nhặt trên đất.” Thị lực của Nam Thiệu rất tốt, thấy rõ thứ Trương Dịch cất vào trong túi, biết anh lại nghĩ tới Trương Duệ Dương nên trong lòng cũng khổ sở theo, lo lắng Lý Mộ Nhiên có dị năng nhưng lại không dùng được kia có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ hay không, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn cười nói “Đợi lát nữa chúng ta tới chỗ bán đồ chơi sẽ thu lấy một túi lớn, chờ Dương Dương trở về rồi muốn chơi cái gì cũng được.”
Nơi này là cửa hàng bách hóa tổng hợp Xương Long, đã tới gần với chợ trung tâm của thành phố Hàm Trạch rồi. Gần một năm tiến vào tận thế, cũng chỉ có chợ trung tâm này là nơi đám zombie ít đến thăm hỏi hơn cả, còn có thể nhặt được chút đồ vật. Quân đội của căn cứ mặc dù có thể quét sạch nơi này nhưng mục tiêu của bọn họ lại là kho lúa, xăng dầu, các loại kho hàng vật tư dự trữ cỡ lớn vv…vv, chứ không phải lãng phí thời gian ở siêu thị bách hóa tổng hợp thế này. Chẳng qua lần trước quân khu tới núi Cửu Thương thiệt hại gần một nửa thực lực trong kho hàng, dẫn tới hành động mấy lần sau này của căn cứ cẩn thận hơn nhiều.
Trước đó hai ngày, bọn Kiều Dũng hợp tác với một tiểu đội khác, lấy được không ít than đá trong một mỏ than đen, đủ để bọn họ đốt được mấy tháng. Bởi vì hai đội hợp tác không tồi, nên hẹn nhau lần nữa ở bách hóa tổng hợp trung tâm thành phố. Bằng thực lực của hai đội bọn họ muốn vượt qua đám zombie ở trung tâm thành phố thì hơi miễn cưỡng, may mắn bên trong có người biết rõ thành phố Hàm Trạch, chọn đường tắt đều là nơi vắng vẻ, tuy rằng trên đường tốn không ít tinh thần cùng thể lực nhưng may mắn không có thương vong mà đến được bách hóa tổng hợp nổi danh trong thành phố này. Đương nhiên bọn họ không dám công khai xâm nhập vào từ cửa chính, mà đi vào từ cửa sau của bách hóa, nếu không chỉ sợ zombie sẽ ngửi thấy mùi người mà tràn tới vây tại chỗ này. Lần này bọn họ muốn làm một trận lớn, lái bốn chiếc xe, trong đó có hai chiếc là xe tải chở than từ mỏ than đen thuận lợi trở về, xăng trong bình còn không ít, ngay cả bác Dư và chị Hoa cũng đi theo, đương nhiên không trông mong bọn họ giết zombie, chủ yếu vẫn là cần nhân lực dọn đồ.
“Đồ chơi của Dương Dương rơi ở huyện Tử Vân rồi.” Cho tới khi lên đến tầng hai, sắp đi vào cửa hàng rồi Trương Dịch mới mở miệng. “Thằng bé lớn như vậy mà cho tới giờ tôi chưa từng mua cho nó một món đồ chơi nào cả.” Ngay cả con Ultraman trước kia cũng do anh nhặt được khi đi săn zombie, nhóc con sau khi nhận được thì rất vui vẻ, đi đâu cũng mang theo. Có lẽ trong bách hóa có những con đẹp hơn nhiều, nhưng tóm lại là không giống.
Nghe đến đó, Nam Thiệu không nói tiếp được nữa, tuy rằng hiện tại đồ chơi trẻ con tiện tay đều có thể lấy được, ngay cả tiền cũng không phải tốn, nhưng dù cho có lấy đi tất cả, chỉ sợ cũng không bù lại được tiếc nuối trong lòng Trương Dịch. Tận thế đến, tàn khốc phá vỡ những ý tưởng thiếu hụt mà rất nhiều người muốn dùng thời gian từ từ bù đắp lại.
“Đệt! Chuyện gì thế này?” Trong tầng hai của bách hóa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm khó tin mang theo chút phẫn nộ hoặc có thể nói là thất vọng, khiến hai người đang tụt lại đằng sau liếc mắt nhìn nhau, sau đó dứt khỏi suy nghĩ, vọt đi vào.
Tầng một của bách hóa tổng hợp Xương Long là quầy chuyên kinh doanh đồ trang điểm và trang sức vàng bạc, tầng hai đến tầng bốn bán quần áo giầy dép, tầng năm là dụng cụ gia đình và đồ trang trí cùng chăn mền, tầng sáu là ăn uống và khu trò chơi, siêu thị dưới tầng trệt. Đồ vật tầng một không ai để tâm cả, có lẽ những vật như vàng bạc sau này sẽ lại phát huy ra ma lực khiến người ta đổ xô vào, nhưng dưới tình huống trước mắt lúc này so ra còn kém hơn cả miếng bánh quy, không có không gian chứa vật vô hạn thì người bình thường tuyệt đối sẽ không vơ vét vào túi. Cho nên sau khi đoàn người đi vào từ cửa sau của bách hóa liền đi thẳng lên tầng hai, tính thu chút quần áo giữ ấm và giày tất mang về, dưới tình huống phải chiến đấu mỗi ngày, tỉ lệ giày dép hư hao tương đối kinh người. Dù sao nếu có thể không ai muốn mặc đồ rách rưới cả.
Chẳng qua mặc kệ các loại khả năng bọn họ có thể tưởng tượng ra, trong đó bao gồm cả chuyện zombie trong bách hóa rất nhiều nửa bước cũng khó đi, hoặc là đã có người từng đến lấy đồ, chỉ để lại một vài thứ không quá tốt cho bọn họ, v..v…, nhưng những con ma-nơ-canh trống trơn chỉ còn lại cái đầu bóng lưỡng, trên mặt đất có mấy cái giá treo áo linh tinh, theo đó còn có xác giấy in dấu chân cùng với tấm gương sáng chói ở bên ngoài phòng thử đồ, châm chọc mà nói với bọn họ một sự thật, trong không gian to như thế này đã từng bán quần áo.
“Nơi này không còn kinh doanh nữa, hay là chưa khai trương?” Kiều Dũng nhíu mày hỏi đội trưởng của một tiểu đội khác, bởi vì đây là nơi đối phương chủ trương cố gắng tới, nếu trước tận thế nơi này vẫn chưa buôn bán, vậy hắn không thể không nghi ngờ đối phương có ý đồ khác.
“Sao có thể chưa khai trương chứ, ngày đó tôi còn tới đây mua váy cùng vợ, vừa về đến nhà trời liền tối đen. Lúc ấy trời nóng, quả thật không có đồ mùa đông.” Người đàn ông dẫn bọn họ đi đường tắt tới đây bất mãn kêu la, nói hết lời, có lẽ bản thân cũng hiểu được sự tình quá mức quỷ dị, cho nên vẻ mặt nhìn qua khá vặn vẹo buồn cười.
“Lên tầng xem thế nào.” Đội trưởng đối phương không nhiều lời giải thích, nói.
Sau nửa giờ, một đám người mặt không đổi sắc tay trống không từ tầng trệt lên tầng một, sau đó từ cửa sau rời khỏi tòa bách hóa, tìm được xe đỗ chỗ đường tắt liền khởi động rời đi.
“Mẹ nó chứ, rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy, lấy gì mà láy sạch thế, ngay cả cái quần lót cũng không để lại?” Đi được một đoạn đường, sau khi thoát khỏi đám zombie nghe tiếng mà đến, người đàn ông dẫn đường đập mạnh một cái lên cửa kính xe, oán hận mắng.
Những người cùng xe khác đều không nói chuyện, hiển nhiên còn chưa hồi phục lại từ sự việc ban nãy, toàn bộ bách hóa ngoài những thứ bị bẩn cùng với không thể dịch chuyển được ra thì ngay cả kệ hàng của siêu thị dưới tầng trệt cũng bị lấy sạch. Nếu không phải chỗ nào cũng có thể nhìn thấy xác zombie thối rữa mục nát, khu đồ ăn tầng cao nhất còn có rất nhiều bàn ghế bát đũa hỗn loạn và thức ăn chưa ăn hết đã bị hỏng, thì cho dù người đàn ông kia có cường điệu lặp lại chuyện lúc đó trời tối đen hắn không chỉ cùng bà xã đi mua váy, còn tới siêu thị khiêng một túi ngô to và một cái chân giò hun khói, cũng sẽ không có ai tin tòa nhà này đã từng kinh doanh cả.
“Quẹo trái khoảng 500m có một siêu thị cỡ vừa, nếu không thử đến xem sao?” Phía trước xuất hiện một ngã ba, người đàn ông áp chế lửa giận trần ngập, hỏi, cuối cùng còn nghẹn khuất kêu lên một câu “Mấy cái kệ hàng kia chuyển đi làm gì chứ, có thể ăn được mặc được đốt được chắc?”
Không ai muốn đi một chuyến tay không cả, bởi vậy bốn chiếc xe quẹo trái, hướng về phía siêu thị người đàn ông nói. Chẳng qua khi nghe đến hai chữ kệ hàng, thì chỉ cần người muốn động não một chút thôi cũng nhận ra chỗ kì lạ trong đó. Ai cũng không thể nghĩ ra người nào lại có khả năng mang cả kệ hàng đi, hơn nữa chính yếu nhất là lao lực kéo đống đó về làm gì? Đừng nói tới người sống sót bình thường, ngay chính căn cứ Bác Vệ chỉ sợ cũng không có thực lực chuyển toàn bộ bách hóa từ trung tâm thành phố về, lại còn không để lại chút tin đồn nào cả. Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người không khỏi đè lên một tầng bóng ma.
“Tôi nghĩ tới một người.” Trong một chiếc xe khác, Lưu Hạ nhìn đầu xe đâm xuyên hai zombie nhào tới, như có điều suy nghĩ mà nói.
Không chỉ anh, phàm là người rời khỏi tiểu khu chuyển đến khách sạn ở trung tâm huyện Tử Vân cùng đám người Kiều Dũng trong trận mưa to đều đồng loạt nhớ tới thiếu nữ có năng lực vĩ đại, còn có cả không gian khiến người bình thường thức tỉnh được dị năng kia.
Hàn Linh.
Ngoại trừ dị năng không gian ra, không ai có thể mạnh tới mức thu thập vật tư không kiêng kị như vậy, người bình thường cho dù chỉ lấy thêm một chiếc áo bông dày thôi cũng phải lo lắng xem có chiếm nhiều chỗ hay không, huống chi là cái kệ hàng, giá áo không dùng tới được.
“Hy vọng siêu thị chúng ta sắp tới kia chưa bị ghé thăm.” Triệu Xuân vuốt cánh tay cụt của mình, hơi chút phiền muộn tựa lưng vào ghế, cũng không biết có phải đang hối hận ban đầu không đồng ý đi cùng Hàn Linh, bỏ lỡ cơ hội thức tỉnh dị năng của mình hay không. Lần này tự anh muốn kiên trì đi tiếp, anh nói anh không muốn làm phế nhân.
Trương Dịch từng thảo luận với Nam Thiệu về chuyện dị năng sinh mệnh có thể khiến tứ chi bị cụt mọc lại hay không, bản thân Nam Thiệu cũng không xác định, chẳng qua cảm thấy nếu chỗ bị đứt được bảo vệ tốt hoặc mới bị thương không lâu, thì có lẽ hắn có thể ghép lại hoàn hảo vô khuyết. Đương nhiên, tất cả đây chỉ đều là giả thiết.