Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Chương 11: Công đức

Edit: Thanh Thạch


Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lăng Thanh Vân như lạc vào một chốn tiên cảnh. Đình đài lầu các liên miên nối liền với hành lang dài vô tận, những chiếc cột được điêu khắc tinh mỹ, mái hiên cong cong treo đèn lồng đỏ, các loài hoa cỏ quý hiếm chưa bao giờ nhìn thấy mọc bên hành lang, núi giả ao nước nhiều vô số, xa xa còn có thể nhìn thấy những dãy núi xanh biếc. Nhưng tiên cảnh này quá an tĩnh, hoa tươi nở rộ không hề lay động, thoạt nhìn lại giống như vật chết.


Hắn đi dọc hành lang này nửa ngày, cái gì cũng không thấy, trên đầu vẫn truyền đến từng cơn đau nhức. Lại đi thêm một lúc, một con cún tròn vo đột nhiên nhảy ra, quanh quẩn bên chân hắn.


Hắn mơ màng đi theo con cún, rốt cuộc thấy được một tòa đại điện, trước điện phô cẩm thạch. Tòa đại điện ngói đỏ gạch vàng vô cùng trang nghiêm phảng phất như lơ lửng giữa trời mây, đại môn màu vàng đóng chặt, bên trái viết “Tu chân thành Tiên nghịch thiên hành, công đức thành Thánh thuận thiên đạo”, bên phải viết “Tu đức có công phá sinh tử, tính đức phương hiển độ chúng sinh”, thế mà toàn là chữ giản thể!


*Tu chân thành Tiên nghịch thiên hành, công đức Thành thánh thuận thiên đạo: người muốn tu thành Tiên là nghịch thiên nhưng người có công đức trở thành Thánh lại là thuận theo đạo trời.


Tu đức có công phá sinh tử, tính đức phương hiển độ chúng sinh: Tu đức có công có thể thay đổi được sống chết, đức tính hiển lộ phổ độ chúng sinh.


“Cái gì đây?!” Lăng Thanh Vân nhìn hai hàng chữ tựa hồ còn đang phát sáng, không khỏi oán giận một câu, đồng thời nhíu mày, đầu vốn đang co rút đau đớn lại càng đau như muốn nứt ra, rốt cuộc đau quá mà tỉnh.


Lúc mở mắt ra, trời đã sáng, Lăng Thanh Vân cảm thấy trên mặt có gì đó không đúng, sờ một chút liền thấy đầy một tay máu đỏ sậm đã đông lại.


Hắn hoảng sợ, thời điểm này mà bị thương là chuyện lớn, không cẩn thận liền biến thành tang thi… Đứng bật dậy, phát hiện mình còn ở trên sân thượng, tang thi biến dị bị hắn giết tối qua còn nằm ở góc đằng kia, Lăng Thanh Vân cuối cùng thanh tỉnh một chút. Nhìn màu máu trên đầu hắn là biết bị thương lâu rồi, qua lâu như vậy mà hắn còn chưa biến thành tang thi, hẳn là không có việc gì nhỉ?


Bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ mang theo đủ thứ, Lăng Thanh Vân dùng giấy ướt lau mặt, cuối cùng cũng hiểu được vì sao mình bị đau đầu, đúng là bị đập vỡ đầu! Nhưng hắn ngồi trên sân thượng, thế quái nào còn có thể bị đập trúng đầu? Chẳng lẽ tối qua trong lúc mình thất thần có trực thăng bay qua à? Không có khả năng là thiên thạch chứ? Nếu là thiên thạch thì hắn đã chết ngắc rồi! Lăng Thanh Vân lau mặt, lúc lau đến trán, nhịn không được hít sâu một hơi.


Trên đầu hắn hình như mọc cái gì đó? Hơn nữa chảy nhiều máu như vậy mà hắn không thấy đau!
Thứ trên trán hình tròn, giống như mọc thêm cái bướu thịt, Lăng Thanh Vân nhìn quanh một vòng, dùng mũ bảo hiểm với lan can inox làm gương, đợi đến khi nhìn rõ ràng, hắn đúng là không nói nên lời.


Trên đầu hắn dính một khối tròn tròn gì đó, càng bựa hơn là mặt trên có chữ! Lăng Thanh Vân nhìn một hồi mới mơ hồ nhận ra mấy chữ phồn thể kia là “Công đức vô lượng”, có lẽ lát nữa chuyện đầu tiên hắn cần làm chính là tìm gương soi kỹ mặt mình!


Công đức vô lượng? Trên đầu dính cái đó không phải sẽ bị coi thành kẻ ngốc sao?
Nhưng… Lăng Thanh Vân sờ sờ trán, cái cục đó đã hoàn toàn nhập vào thịt rồi. Chuyện này, quá mức huyền huyễn…


Tuy nhiên, sự xuất hiện của tang thi không giống như trên phim, không một ai biết nguyên nhân vì sao nó hình thành rồi thổi quét toàn bộ địa cầu… Sờ sờ thứ trên đầu mình, Lăng Thanh Vân đội lại mũ bảo hiểm. Hắn không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng giờ đến chết còn không sợ, một chút huyền huyễn thì có gì đáng lo?


Sáng sớm không khí lành lạnh, bởi vì tự dưng ngủ một đêm trên sân thượng, Lăng Thanh Vân cảm thấy cả người cứng ngắc, tay chân lạnh toát, nhưng hắn nằm đây cả đêm mà không gặp phải chuyện gì đã là may mắn lắm rồi.


Lúc đi đến chỗ tang thi biến dị bị hắn đánh chết, Lăng Thanh Vân chợt nhìn thấy có gì đó sáng lóe lên dưới ánh nắng, mà quan trọng là hắn đột nhiên cảm thấy thứ kia chắc chắn hữu dụng.
Châu báu? Hay là cái gì kỳ quái?


Thứ nằm trong óc người chết, nếu là trước kia, Lăng Thanh Vân tuyệt đối sẽ không chạm vào, nhưng mấy ngày nay hắn nện không ít đầu, óc văng ra càng là nhìn thấy thường xuyên, sớm đã thành quen.


Dùng gậy gẩy gẩy viên đá màu trắng ra khỏi đống bầy nhầy ghê tởm, Lăng Thanh Vân đổ một ít nước rửa qua sau đó mới dùng găng tay cầm lên. Hắn vẫn luôn cẩn thận, chỉ sợ nhỡ trên người có vết thương đụng tới mấy thứ này làm hại mình thành tang thi thì chết.


Lăng Thanh Vân cất nó đi, bước tới cửa sân thượng thì nghe thấy thanh âm quen thuộc, là gã trung niên kia đang lải nhải: “Đội trưởng Trương, tôi nói cái tên Lăng Thanh Vân kia khẳng định là đi làm chuyện xấu! Hiện tại xem tình hình, chắc chắn là hắn cướp bóc nhà nào đó rồi chạy!”


Trương Nghị không để ý tới gã, chỉ bảo hai người bảo vệ mới gia nhập tìm chía khóa mấy nhà này. Lăng Thanh Vân biết bọn họ chắc chắn đã đi lên, xác định cầu thang không có nguy hiểm xong liền đi từ trên xuống dưới, thanh lý đám tang thi trong phòng.


Gã trung niên thấy Trương Nghị không để ý đến mình, càng thêm tức giận, lôi kéo người bên cạnh bắt đầu nói ra phỏng đoán của mình. Lăng Thanh Vân nhíu mày, dù hắn không để tâm nhưng cũng không thích kẻ như vậy! Đang muốn đi xuống đánh tên đó một trận thì nghe được lời Trương Nghị nói: “Anh im đi! Lúc này không phải lúc để nói lung tung! Thanh Vân rõ ràng đã giết hết tang thi trên hành lang, hiện tại có thể đang gặp nguy hiểm!”


“Đúng vậy! Ông đừng có nói linh tinh! Có bản lĩnh thì xông lên phía trước như anh Lăng ý!” Một thanh âm khác vang lên, đó là Hà Viễn, người nhỏ tuổi nhất trong đội, mới nhập ngũ không lâu.


Lăng Thanh Vân chưa từng nói chuyện với Hà Viễn, không ngờ đối phương sẽ gọi mình là anh Lăng. Hắn mở cửa, đi xuống dưới.


“Lăng Thanh Vân! Sao cậu lại ở trên sân thượng? Tối hôm qua sao không về? Gọi điện cũng không nghe?” Trương Nghị nghe tiếng ngẩng đầu lên, lập tức nghiêm khắc mở miệng, anh rất xem trọng Lăng Thanh Vân, tối hôm qua sợ Lăng Thanh Vân xảy ra chuyện, ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, lúc này không khỏi có chút tức giận.


Lăng Thanh Vân đột nhiên ngẩn người, lúc đầu hắn còn chưa nhận ra, hiện giờ mới phát hiện sân thượng với tầng dưới cách nhau không xa nhưng cửa sân thượng khá là dày, nếu là trước kia, hắn khẳng định không thể nghe được lời oán giận của gã trung niên rõ ràng như vậy… Chẳng lẽ bởi vì trên trán đột nhiên xuất hiện thứ kia? Cho nên mình mới có thể như vậy? Các loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu, nhất thời Lăng Thanh Vân quên trả lời Trương Nghị.


“Lăng Thanh Vân! Tôi hỏi cậu đó!” Trương Nghị thấy Lăng Thanh Vân không sao, hỏa khí trong bụng cũng tiêu bớt một ít, nhưng anh là đội trưởng, phải công bằng, lập tức hỏi lại.


“Đội trưởng Trương, hôm qua tôi gặp phải tang thi biến dị ở sân thượng, thật vất vả mới giết được nó, kết quả bị kiệt sức.” Lăng Thanh Vân tìm lý do thích hợp đáp.
“Tang thi biến dị?” Trương Nghị hoảng sợ: “Cậu không sao chứ?”


“Tôi không sao.” Lăng Thanh Vân đi xuống: “Nhưng kế tiếp chúng ta phải cẩn thận một chút, nếu lại gặp tang thi biến dị…”
“Đừng mở cửa vội.” Trương Nghị ngăn lại người nọ đã tìm được chìa khoá nhưng không có lệnh của anh thì không dám mở cửa: “Chúng ta lên sân thượng xem đã.”


Trên sân thượng thật trống trải, tên tang thi bị Lăng Thanh Vân giết tối qua nằm gục một bên, bên cạnh là một đống xương cốt vứt loạn. Tối hôm qua Lăng Thanh Vân đã nhìn cảnh này rồi nhưng những người khác mới thấy lần đầu tiên, đặc biệt là mấy người mới gia nhập đội ngũ, sắc mặt đều rất khó coi.


Trương Nghị nhìn tình hình xung quanh, chấp nhận lý do của Lăng Thanh Vân: “Cậu không sao chứ? Cả đêm qua ở trên sân thượng à?”


“Tôi không sao.” Lăng Thanh Vân nói, hắn vốn ít nói, lúc này lại càng không muốn mở miệng, hiện tại thính lực của hắn có vẻ rất bình thường, như vậy chuyện lúc nãy là ngẫu nhiên hay tất nhiên? Hắn rốt cuộc bị làm sao vậy?


Lúc trước luôn là Lăng Thanh Vân cầm chìa khoá mở những nhà có tang thi bên trong, sau đó mở đường, lần này Trương Nghị không đưa chìa khoá cho hắn mà để một người khác mở cửa.
Cửa phòng vừa mở ra, một cánh tay tím đen liền thò ra từ khe hở, đội viên mở cửa hoảng sợ lập tức thối lui.


Tựa hồ phía sau còn có tang thi khác cho nên cánh cửa bị đóng lại cái “rầm”, cánh tay kia bị kẹt ở cửa không ngừng giãy giụa hướng ra ngoài.


Lăng Thanh Vân nhìn thấy tang thi, một bụng hoả khí lại bùng lên, hắn tiến lên đá văng cửa, sau đó nhắm chuẩn vào đầu nữ tang thi đang vươn tay ra ngoài nện mạnh xuống, đồng thời một cước đá văng nam tang thi bên cạnh, rồi đi tới kết liễu hắn.
Sau đó, hắn đứng khựng lại.


“Siêu độ một linh hồn, được một điểm công đức.”
“Siêu độ một linh hồn, được một điểm công đức.” Thời điểm Lăng Thanh Vân giết hai tang thi, những lời này vang lên hai lần bên tai hắn.
Siêu độ? Công đức? Cái khỉ gì vậy?


Lăng Thanh Vân ngây ngẩn cả người, những người khác hành động cũng không chậm, trong phòng đã không còn động tĩnh gì, bọn họ bắt đầu thu thập vật tư, nhưng khi mở cửa một phòng bên trong lại phát hiện một thi thể, là thi thể mà không phải là tang thi.


Đó là một bé gái khoảng mười ba mười bốn tuổi đang nằm trên giường, cổ tay bị cứa rất nhiều nhát, máu thấm đẫm ga giường, khô cứng lại. Bên cạnh cô bé còn có ít đồ ăn, đủ cho mấy ngày.


Cánh cửa phòng ngủ còn lại đã bị gõ sập, có lẽ cô bé này biết ba mẹ đã biến thành tang thi, cô không có can đảm chạy ra ngoài, cũng cảm thấy có chờ nữa cũng không có khả năng đợi được cứu viện nên tự sát trong phòng….


Chuyện như vậy tại thời điểm này đã không còn khiến người khác đồng tình, cho nên Trương Nghị trực tiếp hạ lệnh tìm lương thực trong nhà, sau đó đi tiếp xuống tầng dưới. Lăng Thanh Vân yên lặng làm việc của mình, hắn khẳng định người khác không nghe được thanh âm nói về công đức kia, bởi vì chẳng ai có gì khác thường, nhưng đó rốt cuộc là cái gì? Có tác dụng gì? Có liên quan đến thứ trên trán mình sao?


Tối hôm qua chẳng lẽ hắn bị bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống đập trúng? Nhưng nay Trang Thành đã… bánh lớn đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì với hắn!