Mật Ngọt Ướt Át

Chương 44: Lời Tỏ Tình Của Em Trai

"Mộ Sở Văn! Không cho em dìu cậu ta!" Yến Sở phát hiện ra Lý Hạc đang giả vờ, chỉ tay vào bọn họ đang tiếp xúc thân thể kêu to lên: "Đây là đảo tư nhân của tôi! Không phải là chỗ mà các ngươi đang nghĩ đến đâu." (Na: ngoài anh ra thì có ai nghĩ gì đâu @[email protected]

Nghe thế, Nghiêm Giản Kiệt khó chịu lên tiếng uy hiếp nói: "Anh cũng đã nhìn thấy qua trận thế mấy trăm hào cảnh sát cùng vay bắt anh rồi, anh cũng không muốn tôi kêu người tới san phẳng cái đảo chứ?" 

"Anh..." Nhớ tới cảnh chật vật phải leo lên trực thăng để chạy trốn, Yến Sở suýt nữa tức chết, nhưng hắn lập tức chuyển hướng sự tức giận về phía kẻ yếu thế hơn vừa từ trong nước ra: "Cậu không muốn chết cút khỏi chỗ này cho tôi!"

Lý Hạc quét mắt thấy hai người đàn ông trước mặt,tự biết sức mình không thể sánh bằng bọn họ, liền vô lực ghé mặt nằm ở trước ngực Mộ Sở Văn, ủy khuất nói: "Chị, em bơi suốt mấy giờ liền mới gặp được chị, lúc đang bơi bị chuột rút suýt chút nữa chết đuối, chị sẽ không nhẫn tâm đuổi em đi chứ?"

Nói xong, cậu còn dùng sức hắt xì, khiến Mộ SởVăn đau lòng ôm chặt cậu, muốn truyền cho cậu một chút hơi ấm, nhớ tới cảnh cuối cùng gặp mặt cô cầm lấy đèn bàn đập đầu cậu đến choáng váng, cô càng cảm thấy áy náy.

Thấy vậy, Yến Sở hờn dỗi nổi giận, tiểu tử miệng còn hôi sữa này rõ ràng kêu cô là chị, thế nhưng lại ái muội nằm trên người cô,qua lớ áo sơ mi mỏng đã ướt đẫm còn dám ăn đậu hũ, cho dù là em trai ruột củacô cũng không thể như vậy được!

"Thằng nhóc kia là ai?"

"Cậu ta chả kêu cô ấy là chị đấy thôi!"

"Vậy tại sao ánh mắt cậu ta nhìn cô ấy cứ như tên háo sắc?"

"Hắn tên là Lý Hạc, không cùng họ với chị ấy, chẳng lẽ không phải là em trai ruột?"

...

Ở bên ngoài căn phòng nhỏ, bốn người đàn ông tuấn dật bất phàm nhỏ giọng thảo luận, toàn bộ căn phòng tràn ngập một cỗ nồng đậm vị chua.Trong phòng lại trình diễn hình ảnh chị em đầy ám muội ──

"Chị em lạnh quá! Chị ôm em một cái được không?" Lý Hạc hung hăng hắt hơi một cái đáng thương tội nghiệp cầu xin nói.

"Để chị đi hỏi bọn họ lấy thêm chăn." Mộ Sở Văn đỏ mặt đứng dậy, lại bị Lý Hạc thò tay ra khỏi chăn kịp thời bắt lấy tay cô.

"Em chỉ muốn được chị ôm thôi. Toàn thân em hiện tại choáng váng, không có khí lực, có phải em sẽ chết không?" trong nháy mắt LýHạc toát ra vẻ mặt bất lực.

Mộ Sở Văn yếu lòng, lại ngồi trở lại bên giường,một bên thẹn thùng cầm lấy tay cậu đang nắm cổ tay cô kéo xuống dưới nhét lạivào trong chăn, một bên nhẹ giọng nói: "Em ngủ đi, chị sẽ ở đây cho tới khi em ngủ."

"Nếu em ngủ, chị sẽ đi tìm bọn họ sao?" Nghĩ tới bọn đàn ông bên ngoài căn phòng này đều có sắc mặt như hổ rình mồi, ánh mắt Lý Hạc bỗng nhiên biến trầm, cậu làm bộ ho khan vài tiếng, vô lực yêu cầu nói: "Chị luôn tại đây có được không? Em hi vọng khi tỉnh lại có thể nhìn thấy chị đầu tiên, được chứ? Em rất sợ sẽ giống như lần trước bị chị đánh choáng váng rồi sau khi tỉnh lại lại không tìm được chị đâu."

"Nhưng là..." Mấy người bên ngoài chắcchắn không sẽ đồng ý.

Mộ Sở Văn do dự nhìn ngoài cửa sổ một cái, còn chưa quay đầu, tay Lý Hạc liền nhanh chóng vươn ra khỏi chăn một tay nhấc lấy cô lên giường, xoay người đè cô ở dưới thân.

"Em... Không phải..." Cô kinh ngạcdùng hai tay chống đẩy lên trên thân trần trụi nóng hổi của cậu, không biết tại sao cậu rõ ràng đang phát sốt mà còn có thể có sức lực lớn như thế.

"Chẳng lẽ chị nghĩ em đã lặn lội đi xa đến thế để gặp được chị chỉ vì chị là chị gái cùng cùng quan hệ huyết thống với em thôi sao?" Lý Hạc bắt được hai tay cô áp đến trên đỉnh đầu, cúi đầu lấy cái mũi khẽ chạm chóp mũi của cô, thở gấp nói: "Là bởi vì chị luôn người con gái mà em muốn chiếm lấy làm của riêng."

Tuy rằng sớm chỉ biết địa vị của bản thân ởtrong cảm nhận của cậu, nhưng khi trực tiếp chính miệng cậu nói muốn chiếm cô làm của riêng, Mộ Sở Văn vẫn là tim đập rộn lên, không biết phải làm sao.

"Chẳng lẽ chị không thích em dù chỉ một chút sao?"