"Em ở trong phòng chị làm gì thế?” Mộ Sở Văn đứng ở cửa, tay tìm được công tắc bật đèn.
Chàng trai trước cửa sổ là con của mẹ kế của cô, tên là Lý Hạc, mới hai mươi tuổi, đang là sinh viên năm hai đại học, nhỏ hơn cô ba tuổi.
Bốn năm trước cha cô tái hôn, cậy ta liền theo mẹ mình chuyển đến ở chung nhà với cô.
ngay từ đầu cô cũng cảm giác được ánh mắt của cậu ta nhìn mình không thuần khiết, đây là lần đầu tiên nửa đêm cùng cậu ta ở chung một chỗ lại càng khiến cho cô không được tự nhiên.
"Em đang đợi chị về." Lý Hạc không có ý tốt liếc mắt lên xuống đánh giá quần áo của cô một lượt, tựa hồ nghĩ muốn tìm dấu vết gì đó, rất nhanh liền phát hiện cô không có mang bao.
"Có chuyện gì sao?" Cô vẫn cẩn thận đứng ở ngoài cửa.
"Đây là lần đầu tiên chị về nhà lúc nửa đêm thế này, em có hảo tâm chờ chị ở đây mà chỉ được chị lạnh lùng đáp lại như thế sao?" Lý Hạc nhảy từ trên cửa sổ xuống, lỗ mãng cười đi đến bên người cô, cúi xuống nhìn cô, cảm giác thành tựu.
"Chị mệt chết đi, không tâm tư hầu em tiêu khiển!" Mộ Sở Văn tức giận nghiêng người lôi cậu ta từ trong bóng tối đi ra khỏi phòng, nghĩ muốn nhốt cậu ta ở ngoài cửa, lại đã quên mất cậu đã là nam sinh đại học cao một mét tám rồi.
Cậu ta một tay liền dễ dàng ngăn cản cô đóng cửa, qua khe cửa nghiêm mặt nhìn cô: "Em biết là chị nhìn em thế nào, chỉ là con trai của mẹ kế thôi! Bất quá ở trong lòng mọi người thì em đúng là cậu bé nghe lời, có hiểu biết, cho dù bây giờ em có cường bạo chị cũng sẽ không ai tin đâu.”
Thấy cậu ta đột nhiên biến đổi sắc mặt uy hiếp, cô phản xạ có điều kiện nghĩ muốn đóng cửa lại, nhưng khí lực của cậu ta rõ ràng lớn hơn so với cô, chưa đầy năm giây cô đã bị đẩy ngã xuống đất.
có vẻ như cha mẹ đang bên kia phòng nghe thấy tiếng động nên bị đánh thức rồi.
Không kịp đẩy cậu ta ra ngoài, Lý Hạc đã nhanh chóng chui vào trong phòng cô sau đó đóng cửa lại.
"Văn Văn con không sao chứ?" Giọng của Mộ Trung Kiệt tràn ngập lo lắng truyền từ ngoài cửa vào.
cô rất muốn nói cho cha biết rằng trong phòng cô đang có một con sói, nhưng Lý Hạc làm sao có thể để yên cho cô vạch trần mình như thế trước mặt mọi người được, cậu ta nhanh trí trực tiếp ấn cô té trên mặt đất.
"Muốn để cho cha cô biết quan hệ của chúng ta sao?" Cậu ta thấp giọng uy hiếp bên tai cô, đem hai tay của cô ấn xuống song song hai bên cạnh, một nửa thân thể cao to nằm ở trên người cô, hình thành một loại tư thế vô cùng ái muội.
"Chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, tôi mới không sợ cha biết." Mộ Sở Văn đột nhiên đẩy cậu ta ra, nhanh chóng đứng lên thần tốc nhằm tới phía cửa phòng, lại bị cậu ta túm lấy áo từ phía sau kéo lấy, bàn tay vừa tiếp xúc ở sau lưng lưng đã chuyển qua tới trước ngực cô, hai tay của cậu ta vươn đến trước mặt cô, cô cho rằng cậu ta nghĩ muốn che miệng cô lại nên lên tiếng kêu lên: "Tên vô lại!"
Nhưng mà, Lý Hạc không công kích bộ vị cũng không phải miệng, mà là tấm áo sơ mi mỏng cô đang mặc.
Hai bàn tay to sờ soạng lấy hai mảnh vạt áo trước ngực cô, thô bạo xé rách, nháy mắt đem bộ áo ngực ren màu trắng cùng khe ngực toàn bộ lộ ra.
"Như vậy coi như không có vấn đề gì sao?" Cậu ta cười nhẹ, cường ngạnh đứng cao hơn so với cô một cái đầu không chút khách khí hôn lên môi cô, góc độ của cậu ta nhìn xuống có thể theo nhìn được hai nụ hoa phấn hồng.
Mộ Sở Văn hoảng sợ ngượng ngập không biết làm sao, lúc này lại nghe thấy Mộ Trung Kiệt ở ngoài cửa hỏi: "Văn Văn, có ai ở trong phòng con à?"
Cô còn chưa trả lời, bốp một tiếng vang nhỏ, áo ngực ngay tại trước ngực cô buông ra, cô muốn che đi đôi ngực bại lộ, Lý Hạc lại giống đọc thấu tâm tư của cô, nhanh chóng đem hai tay của cô giữ chặt ở sau lưng, bức cô ưỡn ngực thừa nhận cậu ta nhìn cô trần truồng.
"Văn Văn?" Mộ Trung Kiệt lo lắng hỏi lần nữa.
cô cảm thấy xấu hổ, mà lại không có cách nào tránh ra tên vô lại này được, càng giãy dụa thì cậu ta lại kéo càng chặt, sau đó cố ý buông tay, một lần lại một lần kéo rồi lại buông ra, cân nhắc nhìn trên da thịt im rõ dấu vết màu hồng.
"con không sao... Vừa rồi con nói chuyện điện thoại với bạn học một chút, ngại quá làm ồn đến cha mẹ, con sẽ nhỏ tiếng chút." Cô yếu đuối nói dối, lúc này Lý Hạc mới cười đem áo sơmi bao quấn lên người cô, nhưng bên trong chiếc áo sơ mi mỏng in rõ đường cong khiến cho người nhìn vào lập tức có ý nghĩ kỳ quái.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa phòng của cha, cô mới nhẹ nhàng thở ra, xấu hổ và giận dữ trừng mắt: "Rốt cuộc là cậu muốn gì?"
Cậu ta không đáp hỏi lại: "Túi của chị đâu rồi? sáng nay khi ra khỏi cửa rõ ràng em đã thấy chị mang theo người mà."
Mộ Sở Văn theo bản năng nâng cânh tay hay mang túi xách lên, nhất thời nhớ ra vì mình nóng lòng muốn trốn khỏi chỗ Yến Sở nên căn bản không có thời gian lên lầu lấy túi xách, đành phải giả bộ như không có chuyện gì nói: "Để ở công ty, sao vậy? Định mua cho chị một cái mới à?"
Cô cố ý tăng âm lượng ở chữ “chị", hi vọng cậu ta có thể nhận thức rõ thân phận của hai người.
"Nếu chị nói muốn, em nguyện ý tiết kiệm tiền ăn và mua sắm để mua cho chị." Cậu ta thật sự nhìn chằm chằm ánh mắt cô mà nói, giống như đang thề non hẹn biển.
Mộ Sở Văn thiếu chút nữa bị cậu ta làm cho cảm động, nhưng nghĩ đến hiện tại quần áo của mình đang không chỉnh tề, cô liền tức giận xoay người đưa lưng về phía cậu ta lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: "Tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi, cậu ra ngoài đi."
Lý Hạc đối với câu nói đuổi khách trắng trợn của cô toàn bộ coi như gió thoảng bên tai, cố ý vuốt ve thân thể của cô, nắm lấy cằm của cô: "Làm cái gì mà mệt mỏi? Mệt như thế nào?"
"Làm càn! Tôi là chị của cậu!" Cô dùng lực đẩy mạnh tay cậu ta.
"Em đợi chị mãi cho đến mười hai giờ, sau đó lại chờ tới bây giờ là hai giờ sáng, chị lại ở bên ngoài không biết cùng bao nhiêu đàn ông vui vẻ, cho hỏi đến cùng thì ai mới là người làm càn?" Cậu ta cũng nổi giận, bốn năm cô học đại học ở riêng cũng chưa bao giờ cô về nhà lúc tối khuya như thế này tại, không nghĩ tới lúc cô tốt nghiệp đến ngày đầu tiên đi làm lại lêu lổng đến rạng sáng!
"Cậu..." Nhìn cậu ta với một bộ "chồng đang ghen", cô mâu thuẫn không biết nên mắng hay là nên vì cậu ta quan tâm cảm động, trầm mặc vài giây mới cúi đầu nói: "Hôm nay tôi làm tăng ca, có một vài tư liệu tiếng Pháp sáng sớm ngày mai cần dùng đến."
"Là sao? Em ngược lại là rất tò mò là rốt cuộc chị dùng miệng phiên dịch, dụng ngực phiên dịch, hay là dụng phía dưới để phiên dịch?" Cậu ta vừa giận vừa hận nói ra những lời nhục nhã cô.
"Cậu... Cút! Cút cho tôi!" Cô xấu hổ và giận dữ chỉ vào cửa gầm nhẹ, cô không dám nhìn thẳng cậu ta, lại càng khiến cho cậu ta cảm thấy rằng mình đã đúng.
Cậy ta trực tiếp kéo áo sơmi của cô xuống, cẩn thận kiểm tra mỗi một tấc da thịt trên nửa người của cô, trừ bỏ vai phải bầm tím, thì những chỗ khác đều không có dấu vết gì, cậu ta lại khom lưng bắt đầu muốn cởi quần của cô.
cô quả nhiên giữ chặt lấy bàn tay cậu ta, nhưng hai tay thủ bị một tay của cậu chế ngự ở sau người, không thể phản kháng đầnh chỉ có thể hạ giọng quát lên: "Cậu điên rồi sao? Muốn tôi dạy cho cậu một tiết đạo đức luân lý không hả?"
"Chúng ta không cùng huyết thống." Cậu ta không hề cảm thấy xấu hổ nhắc nhở, một tay đem quần bò cùng quần lót của cô đồng loạt cởi xuống đến phía dưới xương mu, lộ ra một mảnh lông màu đen rậm rạp.
cô run rẩy, biết là trốn không thoát chỉ có thể rưng rưng cắn răng lấy sinh mạng của mình ra để bức cậu ta: "Nếu cậu dám làm cái loại sự tình kia với tôi, tôi thà rằng đi tìm cái chết!"
Tác giả muốn nói:
Lần đầu tiên viết H, sẽ có chỗ không đủ vẫn mong các tiền bối chỉ giáo thêm...