"Không cần! Tôi muốn một mình! Các người đều ra ngoài hết cho tôi!" Mộ Sở Văn sợ hãi, đáng tiếc thân thể cô suy yếu không thể đứng lên.
"Hắn không phải là người tốt! Không được để cho bọn họ ở cùng nhau được!" Yến triết muốn ngăn Nghiêm Giản Kiệt tới gần giường bệnh, lại bị Mộ Trung Kiệt kéo ra ngoài.
"Vậy chẳng lẽ cậu là người tốt sao? Hôm qua con gái tôi ở nhà các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cậu không dám nói? Lệ Lệ cùng với Văn Văn nhà chúng tôi đãquen biết nhau nhiều năm , tôi tin anh trai nó cũng sẽ là người tốt!" Mộ Trung Kiệt bài xích Yến Triết, lại chuyển mắt tới người con tai tao nhã trẻ tuổi kia nói: "Văn Văn nhờ cậu vậy!"
"Bác đừng lo lắng, cô ấy sẽ không sao đâu." tiễn bước mọi người xong, Nghiêm Giản Kiệt liền đóng cửa lại, ngoài miệng thì cười nhưng trong long không cười đi tới phía giường bệnh n: "Đừng sợ, tôi là người… tốt!"
"Nếu anh dám làm gì tôi , tôi sẽ lập tức chết cho anh xem!" Mộ Sở Văn cắn răng trừng mắt nhìn Nghiêm Giản Kiệt từng bước đi tới.
"Tôi vẫn không điên đến nỗi sáp nhập vào hạ thể của một người bệnh." Nghiêm Giản Kiệt cố ý nói vô cùng rõ rang ý tứ của mình, hi vọng như vậy sẽ khiến cho cô an tâm hơn, sắc mặt của cô tái nhợt thật sự làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Mộ Sở Văn đanh mặt xoay đầu hướng bên kia, hắn lại không cam lòng liền lấy tay kìm trụ cằm của cô chuyển hướng mắt cô nhìn bản thân hắn: "Đừng cho là tôi không biết em ở nhà bọn họ đã cùng bọn họ làm cái gì! 3P? 4P? Hay là nhân thú?"
Cô rưng rưng lấy sự im lặng để đáp lại những lời nói đầy nhục nhã của hắn, sau khi quay trở lại từ Quỷ Môn quan, cô lại không sợ hãi bất luận kẻ nào gây, hoặc là nói, cô đã chết tâm rồi.
Thấy cô không đáp lại sự châm chọc của mình, Nghiêm Giản Kiệt ý thức được * hành vi của mình có điểm quá đáng , liền buông tay, đứng thẳng người lên, lấy khẩu khí bình thường tuyên bố: "Chủ nhật này tôi sẽ tổ chức một buổi hôn lễ cho em, em hãy nhớ đến tham gia đúng giờ, tôi sẽ không tính toán với em về hành vi tự tử ngu xuẩn lần này."
Nghe thấy quyết định đầy cuồng vọng đó, Mộ Sở Văn trừng lớn mắt nhìn hắn, sau đó nhíu mày cười ha hả .
"Em dám cười nhạo quyết định quan trọng này của tôi sao!" Hắn vừa thẹn vừa giận hét lên, sợ người bên ngoài nghe được, liền hạ giọng: "Nếu như em muốn cầu hôn tôi cũng sẽ làm."
"Tôi có chết cũng sẽ không kết hôn với anh!" Cô giận dữ từ chối cuồng vọng của hắn, chỉ là bất đắc dĩ không có sức lực để thoát đi.
Chữ “chết” tác động lên thần kinh mẫn cảm của Nghiêm Giản Kiệt, hắn xúc động nắm chặt của cổ côg ầm nhẹ: "Nêu em lại dám chết lại một lần nữa, tôi sẽ khiến cho bố của em cả đời sẽ không tìm được việc làm, để cả nhà em phải hít không khí mà chết dần!"
Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thông nhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.
"Tốt! Em..." Hắn chỉ tay vào mặt cô đang tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tuấn tú anh khí mười phần lộ ra thần sắc bất đắc dĩ: " chẳng lẽ em không muốn thoát khỏi ba an hem bọn họ sao? Em gái tôi đã nói cho tôi biết rằng em thích Yến Minh, đáng tiếc bị Yến Sở theo đuôi, theo tôi được biết, tên Yến Sở kia có ham muốn chiếm hữu rất mạnh và biến thái, mà Yến Triết tựa hồ cũng muốn có em! Kết hôn với tôi thì sẽ không còn ai dám chạm vào em, đương nhiên, trừ tôi ra ."
Nghiêm Giản Kiệt phân tích đạo lý rõ ràng giữa lợi và hại, tự cho rằng có thể thuyết phục này cô, kết quả lại một lần nữa ngoài dự liệu của hắn *.
"Vì sao lại là tôi? Với điều kiện của anh thì muốnloại con gái nào cũng đều có thể có dễ dàng như trở bàn tay, vì sao cứ nhất định đến bức tôi?" Mộ Sở Văn hỏi, người đàn ông này mặt dày mắng người khác là biến thái, nhưng chính hắn chẳng phải là kẻ biến thái vừa gặp con gái lần đầu liền thượng họ sao?
"Bởi vì em..." Nghiêm Giản Kiệt đột nhiên mấp máy đôi môi rồi lại không nói, đỏ mặt: "Em chỉ cần tham gia hôn lễ đúng giờ là đủ rồi!"
Hắn tuyệt không sẽ nói cho cô biết rằng bốn năm trước khi mà em gái hắn lần đầu tiên nhắc đến cái người con gái thanh thuần là cô trước mặt hắn, đến nay hắn đều không chạm tay vào những người con gái khác! Lại càng sẽ không nói cho cô biết , lúc nhìn thấy mỹ nhân mê người ngủ ở ngoài phòng khách ngoài ý muốn đó thì trong lòng có bao nhiêu kích động!
Đối mặt với người đàn ông cố tình gây sự này, Mộ Sở Văn quyết định lại dùng sự im lặng để biểu đạt kháng nghị, thậm chí còn rõ ràng xoay đầu sang hướng bên kia.
Nghiêm Giản Kiệt lại bị phản ứng của cô chọc tức , nhất thời hổn hển nhảy lên giường bệnh, xốc chăn mỏng lên trực tiếp dạng hai chân ra đè trên người cô, nhìn thấy cô vẫn mặc bộ váy mỏng đêm qua, hắn sửng sốt chớp mắt một cái rồi nhìn vào mặt cô hét lớn: "Không cho phép em làm lơ lời cầu hôn của tôi!"
"Cầu hôn? Như vậy mà là cầu hôn? Haha..." Mộ Sở Văn cười rộ lên, nhìn ngườiđan ông đang ngồi trên người mình, giờ phút này tư thế của hắn làm cô hơi đỏ ửng mặt.
Đây là lần thứ hai cô cười nhạo hắn, tính nhẫn nại của Nghiêm Giản Kiệt đều bị cô phá hủy , nhưng thấy trên mặt cô ửng đỏ xấu hổ, hắn đột nhiên thấy hạ thân nổi lên biến hóa rõ ràng── hắn vậy mà lại thật giống như một đứa trẻ, mới tiếp xúc thân thể của cô một chút đã lập tức cương lên rồi !