Mật Ngọt Trong Tim Anh

Chương 68: Ngoại truyện (8)

Sau khi trải qua chuyến đi chơi bốn ngày bên ngoài, Ngu Vãn cực kỳ mệt mỏi, cũng vất vả hơn bất kỳ lần đi chơi nào.
Trên đường đến cổng kiểm tra an ninh ở sân bay, bước chân của cô cũng vẫn vô định.


Nhưng mà vừa nghiêng đầu đã thấy người bên cạnh với biểu cảm tinh thần sảng khoái, cô không kìm được bắt đầu ngờ vực.
Theo lý mà nói, loại chuyện này anh là người dùng lực, hẳn là sẽ mệt mỏi hơn một ít, tại sao trạng thái tinh thần của anh còn tốt hơn mình nhiều vậy?


Chẳng lẽ thật sự là vì thể chất của cô quá yếu, phải hầm mấy món canh để bồi bổ cơ thể hả?
Về đến nhà, mặt cô ửng hồng nói với dì Triệu giúp việc: “Dì ơi, ngày mai con muốn uống canh bồ câu táo đỏ.”
Dì Triệu đồng ý.


Ngu Vãn nói xong thì định bụng lên lầu trở về phòng nghỉ ngơi, thấy trên mặt dì lộ biểu cảm do dự thì hỏi: “Dì à, dì có chuyện gì muốn nói với con sao?”
“Là thế này.” Dì Triệu nói: “Vãn Vãn con đi ra ngoài mấy ngày nay, mỗi ngày Tiểu Triệt đều tới tìm dì, hỏi con khi nào trở về.”


Dì Triệu cũng không rõ những chuyện của cô và Giang Triệt lắm, chỉ cho là có phải bọn họ có mâu thuẫn cãi nhau gì không.
Mấy ngày nay bà mua đồ ăn trở về, vừa đến cửa khu dân cư thì chàng trai kia luôn tươi cười chào bà, giúp đỡ bà xách này xách kia.


Vươn tay không đánh gương mặt người tươi cười, huống hồ vẫn là đứa trẻ bà nhìn từ nhỏ đến lớn, dì Triệu tất nhiên ngại từ chối chút thỉnh cầu của người trẻ.


“Tiểu Triệt nó bảo dì chuyển lời với con, nói nó có rất nhiều lời muốn nói với con, bảo con sau khi trở về thì liên hệ với nó.”
Ngu Vãn mím môi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Dì à, con và anh ấy không có lời nào để nói. Lần sau anh ấy tìm dì nữa thì dì trực tiếp từ chối.”


Nói xong, cô xoay người lên lầu.
Dì Triệu nhìn bóng lưng thiếu nữ rất hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của dì tính cách của cô chủ mềm mỏng dễ nói chuyện, đây vẫn là lần đầu tiên không lưu tình như vậy.
*


Ứng dụng mạng xã hội mà Lục Thức làm vào năm ngoái đã được đưa vào thị trường và được phản hồi rất tốt.
Ứng dụng mạng xã hội này của anh khác với cái trước mắt đã có, nó nhắm mục tiêu cao đó là sinh viên đại học.


Sẽ không giống như ứng dụng mạng xã hội khác, nhóm người dùng tốt xấu lẫn lộn. Mọi người cũng có thể coi như yên tâm mà giao lưu.


Hơn nữa đều có sinh viên từ các trường, mọi người có thể thảo luận những chuyện về kỳ thi thi lên thạc sĩ, các loại học thuật trên đó, cũng có thể kết bạn với những người có cùng sợ thích như thế giới giả tưởng, nhóm nhỏ Hán phục. Hay chỉ đơn giản là tán gẫu những tin đồn của các trường và hóng drama với nhau.


Lượng người dùng tăng lên hàng chục nghìn mỗi ngày.
Lục Thức bây giờ đang tiếp quản một công của nhà họ Lục, đang làm hạng mục cải tạo khu nghỉ dưỡng.


Ngu Vãn biết anh mỗi ngày bận rộn nên không quấy rầy anh, có khi hẹn Đồng Giai Nghê cùng đi ra ngoài chơi, có khi tự mình đọc sách ở nhà, dành thời gian theo đuổi những bộ phim truyền hình.
Đang xem 《 Friends 》 thì điện thoại trên bàn rung lên.
Cô ấn nút tạm dừng, buông máy tính bảng rồi cầm di động lên xem.


Là một dãy số xa lạ, không có ghi chú.
“Vãn Vãn, anh ở cửa nhà em, em xuống dưới một chuyến được không? Anh có lời muốn nói với em.”
Ngu Vãn sơ sơ đã đoán được người gửi tin nhắn cho mình là ai.


Cô đi đến bên cửa sổ, kéo bức rèm cửa màu xanh lục ra, dưới ánh nắng hè oi bức, chàng trai mặc áo thun màu trắng đang đứng ở nơi không có bất cứ bóng râm nào.
Cậu đang ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ nhà cô.


Sau khi vào đại học cô thay đổi số điện thoại mới, tất nhiên không có cho cậu, cũng không biết Giang Triệt làm sao mà biết được.
Ngu Vãn tự hỏi một xíu rồi bấm gọi dãy số xa lạ kia, nhanh chóng được bắt máy.


“Vãn Vãn,” Giang Triệt hỏi bằng giọng điệu khẩn trương chờ mong, “Có phải em đều nhớ hết chuyện trước kia rồi không?”
Ngu Vãn sửng sốt, không có giấu cậu: “Đúng vậy.”
Cho dù sớm đã có dự đoán nhưng được chính miệng cô thừa nhận, Giang Triệt vẫn rất ngạc nhiên.


Cậu lập tức xin lỗi cô: “Vãn Vãn, chuyện lúc trước là anh không đúng, lần thi đấu dương cầm ấy, anh không nên thất hẹn, không nên nói những lời quá đáng đó với em.”


“Ngoài ra, anh không nên coi lòng tốt của em với anh như lẽ đương nhiên, không xứng với sự yêu thích của em” Cậu nói bằng vẻ tràn đầy áy náy.


Ngu Vãn nắm điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện thật lâu trước đó, bản thân lẻ loi ngồi trong khán phòng trống trải nhìn đèn flash trước sân khấu lần lượt tắt ngấm.
Còn sau đó, lúc cậu che chở Lâm Tri Hàn và nhìn cô một cách thất vọng.


Chuyện đã từng khiến cô khổ sở đến muốn chết, hiện tại nhớ đến lại chỉ giống cơn gió thoảng qua mặt hồ, gây nên một cơn sóng nhẹ, chẳng mấy chốc lại trở về tĩnh lặng.


“Giang Triệt, lời xin lỗi của anh em nhận rồi.” Cô nhẹ giọng nói một cách nghiêm túc: “Chuyện này đã qua mấy năm, anh không cần vì vậy mà cảm thấy tự trách.”
Giang Triệt cảm thấy thả lỏng trong lòng, lập tức nói: “Vãn Vãn em có thể xuống dưới không, anh muốn gặp em.”


Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh vài giây, cậu nghe thấy cô nói: “Nên nói đều đã nói xong, chúng ta không cần thiết phải gặp mặt. Trời bên ngoài nóng, anh mau trở về đi thôi, đừng để bị cảm nắng.”
Tay Giang Triệt cầm điện thoại siết chặt lại.


Cậu không tin cô bé sẽ tuyệt tình như vậy nên nói một cách kiên trì: “Anh chờ em ở dưới, Vãn Vãn em không xuống dưới, anh sẽ không đi.”
Ngu Vãn đặt điện thoại đã cúp máy xuống, không định đi xuống


Cũng không phải là tuyệt tình gì, hoặc là còn đề ý vì chuyện quá khứ, cô chỉ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút thôi, cô cũng sẽ không bằng lòng khi nhìn thấy Lục Thức và bất kỳ cô gái nào có quá nhiều dây dưa.


Cô rời khỏi phòng rồi đi đến phòng đàn bên cạnh, nhẹ nhàng nhấc nắp lên, ngồi xuống và bắt đầu luyện đàn.
Cô đàn bài 《 A Comme Amour》, tiếng đàn nhẹ nhàng khẽ du dương tựa những chiếc lá bạch quả rơi nhẹ trong buổi chiều thu.


Phím đàn cuối cùng rơi xuống, mây đen bên ngoài cửa sổ đã che khuất ánh mặt trời, sau một tiếng ầm vang trầm đục, cơn mưa rào tầm tã giáng xuống tiếng ầm ầm.


Một trận mưa bất chợt như vậy rất thường xảy ra vào mùa hè, Ngu Vãn nhớ tới gì đó nên đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cô nhìn thấy Giang Triệt còn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, cũng không bao lâu, quần áo trên người cậu đều ướt đẫm.


Ngu Vãn nhíu mày lại.
Cô không thích cảm giác bị ép buộc như thế này nhưng trơ mắt nhìn cậu bị xối cảm mạo trước mặt mình, cuối cùng vẫn không quá nhẫn tâm.
Đứng ở mép giường do dự một lát, Ngu Vãn cầm dù đi xuống lầu.


Bên ngoài căn biệt thự, Giang Triệt cảm nhận được nước mưa lạnh lẽo rơi xuống từng giọt từ trên trán, ánh mắt của cậu trước sau không thay đổi, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Cậu tin tưởng cô sẽ ra gặp mình.


Không biết đợi mấy phút, cuối cùng, cánh cửa mở ra, một cây dù lớn màu đen đập vào mắt, trong lòng Giang Triệt mừng rỡ, kích động tiến lên trước đón.


Nhưng mà chờ đến gần, sau khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt dưới chiếc dù kia, tất cả kích động và vui sướng trong lòng cậu đều tan biến như một làn sóng, chỉ còn lại sự thất vọng sâu sắc.


Trong chớp mắt, Giang Triệt đột nhiên cảm nhận được tâm trạng của Ngu Vãn vào ngày thi đấu dương cầm ấy, đầy cõi lòng chờ mong chờ đợi cậu xuất hiện nhưng cuối cùng lại hụt hẫng.


Dì Triệu giơ chiếc dù màu đen lên, đưa một chiếc dù khác trong tay qua cho cậu: “Con cái đứa nhỏ này thật là, dưới cơn mưa lớn như vậy còn ngốc nghếch bị xối, bị cảm cũng không phải là chuyện đùa.”
Sắc môi Giang Triệt tái nhợt, run giọng hỏi: “Dì à, Vãn Vãn đâu?”


Dì Triệu nói: “Vãn Vãn không muốn ra ngoài nên đưa dù cho dì để dì giao cho con.”


Bà nhìn chàng trai thất hồn lạc phách trước mắt, hơi bất đắc dĩ thở dài: “Dì cũng không rõ ràng lắm con và Vãn Vãn cãi nhau mâu thuẫn gì, nhưng dì làm ở trong nhà này mười mấy năm, xem như nhìn Vãn Vãn lớn lên từ nhỏ. Tính cách con bé tốt, nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt sẽ không như thế này.”


“Tiểu Triệt con đó cũng đừng ép con bé. Trời đang mưa to, con mau về nhà đi thôi, dì cũng nên trở về nấu cơm.”
Bà nói xong xoay người đi vào, cũng đóng cửa lại.
Giang Triệt bung dù, ngẩng đầu nhìn về căn phòng cô gái ở, bức màn còn đang kéo lại, cậu không nhìn thấy cô.


Giang Triệt hơi không cam lòng.
Khi còn nhỏ, làm sai một câu hỏi trong bài kiểm tra, chỉ cần dùng tẩy để xóa và sửa lại là được, sau đó, một câu xin lỗi cũng có thể đổi lấy hòa thuận như lúc ban đầu.
Lần này cậu thiệt tình hối cải, vì sao không thể cho cậu thêm cơ hội nữa chứ?
*


Trường cao học của Ngu Vãn khai giảng vào tháng chín.
Cô học Đại học B được bốn năm nên cô tương đối quen thuộc, không cần phải đến đó trước để tìm hiểu hoàn cảnh, trước một ngày khai giảng cô mới thu dọn va li và xuất phát.
Lục Thức đưa cô đến trường.


Hai người lên máy bay vào buổi sáng, bốn giờ chiều đã đến trường học rồi.
Ngu Vãn đi nhận chìa khóa và thẻ cơm. Ký túc xá của nghiên cứu sinh ở một tòa nhà khác, bên hồ sen, điều kiện ăn ở tốt hơn nhiều so với sinh viên khoa chính quay.


Bởi vì còn chưa chính thức khai giảng nên việc quản lý cũng lỏng lẻo hơn, con trai chỉ cần đăng ký ở chỗ dì quản lý ở tầng một là có thể đi lên.
Lục Thức xách vali cô đi lên tầng bảy mà không thở gấp.


Danh sách bạn cùng phòng đã được dán ở cửa, Ngu Vãn thấy tên Lâm Du Nhiên thì hơi kinh ngạc vui vẻ.
Cô lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, mới vừa cắm vào ổ khóa, còn chưa vặn mở thì cửa đã được mở ra từ bên trong.


Lâm Du Nhiên kích động bổ nhào lên người cô: “Tớ nghe thấy động tĩnh thì đoán là cậu đã về rồi!”
Ngu Vãn cũng vui vẻ mà ôm lấy cô ấy, cười tủm tỉm nói: “Thật tốt, chúng ta lại được xếp đến một ký túc xá, Tĩnh Tĩnh đâu, cậu ấy ở ký túc xá nào vậy?”


“Cậu ấy cách chúng ta không xa, ở phòng đối diện, sau này chúng ta ghép nhà siêu tiện! Đúng rồi, tớ nhìn thấy vòng bạn bè cậu đăng lúc trước, cái đảo nhỏ kia chơi vui không? Nghỉ đông tớ cũng muốn đi với ba mẹ.”


“Chơi vui lắm, phong cảnh cũng đẹp, tớ cảm thấy ảnh chụp đều không thể thể ghi lại được hết cảnh sắc ở đó. À, tớ còn mua quà lưu niệm cho bọn cậu, đợi chút đưa cho các cậu nha.”


Đang nói chuyện, tiếng chuông điện thoại của Lâm Du Nhiên vang lên, cô ấy bắt máy: “Tôi xuống dưới ngay đây, anh đợi chút.”
Nói xong cô ấy đi đến cửa thay giày rồi quay đầu nói với Ngu Vãn: “Vãn Vãn, đồ ăn của tớ tới rồi, tớ đi xuống lấy trước nhé.”
“Được.”


Bọn họ bước đến trước chiếc giường trống, Lục Thức cầm lấy giẻ lau sạch sẽ lau bàn và băng ghế, Ngu Vãn mở va li ra, lấy đồ ra từng cái một rồi sắp xếp từng cái.


Lâm Du Nhiên nhanh chóng xách theo một tô mì bò nóng hổi trở lại. Cô ấy ngồi vào trước bàn mở ra xem, thống khổ kêu gào lớn tiếng: “A a a a rõ ràng tớ ghi chú không bỏ rau thơm! Ông chủ còn cho tớ nhiều rau thơm như vậy là thể hiện kiểu nào chứ!”


Cô ấy lập tức gọi điện thoại cho chủ quán, chưa nói mấy câu đã tranh cãi: “Tôi ghi chú ba lần không có rau thơm, đặt bảy tám dấu chấm than, sao mấy người không nhìn thấy chứ. Vốn dĩ giữa trưa tôi không ăn đâu, chờ mấy người đưa tới một tô nữa sau một tiếng chắc tôi sẽ đói chết mất.”


Ngu Vãn đang trải tấm ra giường trên giường, cúi đầu nhìn sang chỗ cô ấy thì chỉ thấy một tô đầy rau màu xanh nổi lên.


Bản thân cô cũng là người không thích ăn rau thơm, có thể rất đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chủ động mời: “Lát nữa tới với Lục Thức đi ra ngoài ăn món Nhật, cũng đã đặt chỗ rồi, cậu đi chung với bọn tớ nha.”


Lâm Du Nhiên nghe thấy món Nhật thì ánh mắt sáng lên, ngay sau đó ngượng ngùng: “Tớ đi chẳng phải sẽ quấy rầy cậu và bạn trai hẹn hò sao, không tốt lắm đâu.”
Ngu Vãn cười nói: “Không có gì không tốt, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà.”


Lục Thức thấy cô và cô gái có mối quan hệ tốt cũng lên tiếng: “Không sao.”


Lâm Du Nhiên thấy hai bọn họ đều nói như vậy, cuối cùng không nhịn được sự cám dỗ của món ăn Nhật, vui rạo rực chạy tới ban công: “Tớ đây đi rửa cái mặt, cả ngày hôm nay tớ xem phim ở ký túc xá mà chưa rửa mặt đó.”


Ngu Vãn trải xong dưới giường, Lâm Du Nhiên cũng đơn giản chỉnh đốn xong, hai người đang muốn ra ngoài thì một bạn cùng phòng khác cầm chuyển phát nhanh tiến vào.
Lâm Du Nhiên đã gặp người bạn cùng phòng này nên nói với Ngu Vãn: “Vãn Vãn, đây là bạn cùng phòng mới của bọn mình, tên là Tô Thanh.”


Ngu Vãn cười chào hỏi với cô ta: “Xin chào, mình là Ngu Vãn.”
Tô Thanh ngẩn người, người con gái trước mắt quá đẹp, gương mặt thanh thuần xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, khí chất cũng rất tốt.


“Xin chào.” Hơn một lúc, cô ta lấy lại tinh thần, cũng nở một nụ cười với Ngu Vãn: “Tôi tên là Tô Thanh.”


Ngu Vãn nghĩ nếu vừa lúc đụng phải, bỏ cô ta qua một bên mà chỉ mời riêng Lâm Du Nhiên hình như không tốt lắm, vì thế nói: “Bạn ăn cơm chiều chưa? Mình và Nhiên Nhiên muốn đi ăn món Nhật, bạn đi cùng bọn mình đi, mình mời bạn.”


Lúc vừa nãy Tô Thanh lên lầu đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce đen tuyền đậu lại bên dưới, lúc ấy trong lòng cô ta kinh ngạc lại hâm mộ, không biết là cha mẹ bạn học nào có tiền như vậy.
Tuyệt đối không ngờ tới chiếc siêu xe chục ngàn này là do bạn trai bạn cùng phòng mới của cô ta lái.


Tô Thanh và Lâm Du Nhiên ngồi ở ghế sau, cô ta lặng lẽ xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người lái xe, người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không thua kém bất kỳ sao nam nào.
Tuổi trẻ, đẹp trai, lại nhiều tiền.
Tô Thanh bắt đầu hâm mộ cô bạn cùng phòng này.


Xe chạy đến một quán ăn Nhật, nguyên liệu nấu ăn nơi này đều được vận chuyển bằng đường hàng không đến nên mới mẻ và tươi ngon, một bữa cơm bốn người ăn tốn hơn 5000 tệ.


Tô Thanh nghe thấy con số trên hoá đơn thì theo bản năng nhìn về phía Lục Thức, lại thấy anh chẳng hề chớp mắt chút nào, vô cùng sảng khoái lưu loát quét thẻ trả tiền.
Cô ta nhớ tới lúc ăn cơm, người đàn ông này một lát đưa khăn giấy cho Ngu Vãn, trong chốc lát lại giúp rót nước.


Tô Thanh càng cảm thấy kiếp trước nhất định là người bạn cùng phòng mới này đã cứu vớt trái đất, tìm một người bạn trai như vậy, số thật tốt quá.
Lục Thức lái xe đưa các cô về trường học.


Lâm Du Nhiên rất có mắt nhìn, đẩy cửa xe ra kéo Tô Thanh cùng nhau xuống xe: “Vãn Vãn, chúng tớ đi lên trước ha, các cậu từ từ nói chuyện.”
Tô Thanh đi được một nửa thì không nhịn được lại quay đầu lại, nhìn chiếc siêu xe xa hoa màu đen kia, ngồi thật là thoải mái!


Trong xe chỉ còn lại hai bọn họ, Lục Thức cởi bỏ dây an toàn trên người cô, trực tiếp ôm người ngồi trên đùi mình.
Ngu Vãn đỏ mặt, có hơi xấu hổ với tư thế này. Có lần trong khách sạn, bọn họ đã…… kiểu thế này.


Nhưng cô rất ngoan mà không lộn xộn, chỉ ngửa mặt nhìn anh bằng đôi mắt trông mong.
Hạng mục khu nghỉ dưỡng bên thành phố A còn đang trong quá trình hoàn thiện, vé máy bay của Lục Thức là vào 9 giờ tối, không bao lâu sẽ phải bắt chuyến bay.


Lục Thức thấy ánh mắt đầy vẻ không muốn của cô bé thì có hơi đau lòng, nhưng kỳ thật cũng khá vui vẻ, anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ cô: “Chờ thêm mấy ngày bận xong chuyện bên kia, anh tới tìm em được không?”
Ngu Vãn vui vẻ, cong mắt: “Dạ.”


“Còn có nửa tiếng……” Anh nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, đôi mắt đen láy mang theo ý cười lại nhìn về phía cô, “Anh sắp phải đến sân bay.”
“Vãn Vãn, thời gian không nhiều lắm, chúng ta phải tranh thủ thời gian làm chút chuyện chính.” Môi anh nhếch lên trên, cười không đứng đắn chút nào.


Hai má Ngu Vãn nóng lên, đôi tay vòng lấy cổ anh, nhích lên hôn môi anh.
Lục Thức rất hưởng thụ sự chủ động của cô gái nhỏ, một tay vòng lấy eo cô, một cái tay khác giữ gáy cô, nụ hôn này sâu hơn.


Đến cuối cùng, Ngu Vãn bị hôn đến choáng váng, bàn tay nhỏ túm góc áo anh, trong giọng nói mơ hồ mang theo thở hổn hển: “Anh anh phải đi, đi máy bay kìa.”
Lục Thức lưu luyến tách khỏi đôi môi mềm mại và ngọt ngào của cô gái, hơi thở cũng loạn đến rối tinh rối mù.


Anh hôn một cái thật mạnh lên mặt cô: “Phải nhớ anh mỗi ngày có biết không?”
Khuôn mặt nhỏ của Ngu Vãn sớm đỏ thành quả cà chua, nghe lời gật đầu: “Biết.”
Lại nhỏ giọng, cực kỳ thẹn thùng nói: “Anh mau lấy cái tay ra, em phải đi lên.”


Lục Thức bị nhắc nhở thì cười nhẹ, đưa tay từ phía trước di chuyển tới tấm lưng trơn bóng của cô gái, cài lại cúc áo đã lỏng lẻo một lần nữa.
Khi Ngu Vãn lên cầu thang thì vươn tay sờ gương mặt còn đang rất nóng.
Cô cắn môi.


Người này thật là, ở phương diện này học được rất mau! Tháng trước cởi cái kia của cô vẫn chân tay vụng về, hiện tại một tay chưa đến mười giây đã mở ra!


Trở lại phòng ngủ, cái bạn cùng phòng mới kia chủ động dọn ghế đến trước mặt cô, cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Vãn Vãn, cậu và bạn trai cậu nhìn rất xứng đôi, hai người quen biết nhau như thế nào?”


Chuyện này cũng không đề cập đến riêng tư gì, Ngu Vãn nói thẳng: “Bọn mình học chung một trường cấp ba.”
Tô Thanh cười “à” một tiếng, bùi ngùi nói: “Vậy các cậu ở bên nhau rất lâu ha.”
“Đúng vậy.” Ngu Vãn cười cười.


Lâm Du Nhiên xem như fan CP trung thành của Ngu Vãn và Lục Thức, từ năm nhất nhập học đã bắt đầu đu, vẫn luôn đu đến bây giờ, vô cùng đỉnh.


Cô ấy nói với vẻ hứng thú bừng bừng: “Tiểu Thanh cậu đến xem diễn đàn trường chúng ra, Vãn Vãn và bạn trai cậu ấy có bài post trên top á, quả thực là ngọt chết người không đền mạng!”
Ngu Vãn nghe họ nói đến cái này có hơi ngượng ngùng, lấy ra váy ngủ khỏi va li đến phòng vệ sinh tắm rửa.


Bằng đại học của Tô Thanh không phải ở trường này, cô ta từ một trường 211 bình thường thi đến, hôm nay vẫn là lần đầu tiên xem diễn đàn của đại học B.
Cô ta đưa vào từ ngữ mấu chốt, quả nhiên lập tức xuất hiện vài bài đăng hot.


Tô Thanh ngồi trên chỗ ngồi của mình, vuốt ngón tay trên màn hình để xem, bài đăng này kia đều đang nói Lục Thức cưng chiều Ngu Vãn cỡ nào, tốt cỡ nào.
Cô ta xem như suy tư gì đó, tâm tư rụt rịch.
Một mặt đơn phương trả giá kiểu gì cũng sẽ mệt không phải sao?


Huống chi từ cấp ba đến bây giờ, ít nhất cũng có sáu bảy năm, đã sớm không còn cảm giác mới mẻ, gương mặt đẹp nhìn nhiều cũng sẽ cảm thấy bình thường nhạt nhẽo nhỉ.


Cô ta tuy không bằng Ngu Vãn nhưng cũng không tính là kém, người theo đuổi cô ta vẫn luôn không ít, chỉ là cô ta đều coi thường mà thôi.
Nếu cô ta có thể tìm được một người bạn trai như Ngu Vãn, có tiền hào phóng, còn trẻ đẹp trai thì tốt rồi.
*


Những ngày học nghiên cứu sinh và khoa chính quy không có gì khác biệt lớn, cuộc sống mỗi ngày của Ngu Vãn đều rất có quy luật, phòng học, phòng tự học, căn tin, phòng ngủ.


Niềm vui vẻ nhất mỗi tháng của cô là Lục Thức tới tìm cô, tuy rằng WeChat mỗi ngày đều có thể trò chuyện, nhưng có thể gặp mặt thật sự, cảm giác nắm tay và ôm hiển nhiên sẽ càng tốt hơn.


Ngu Vãn có hai bạn cùng phòng mới, ngoại trừ Tô Thanh thì một người khác là sinh viên giỏi siêu cấp, chịu khó hơn cô nhiều, đi sớm về trễ.
Mỗi ngày Ngu Vãn sắp tắt đèn mới có thể thấy bóng dáng đối phương.


Ngay từ đầu cô ở chung với Tô Thanh cũng không tệ lắm, nhưng dần dần, Ngu Vãn phát hiện cô ta luôn tìm mình hỏi thăm chuyện của Lục Thức nên không muốn chơi chung với cô ta lắm.
Cô cũng không ngốc, ai sẽ vô duyên vô cớ cảm thấy hứng thú với bạn trai của người khác chứ.


Lâm Du Nhiên cũng đã nhận ra, cũng không thể nào thích người bạn cùng phòng mới này.
Tô Thanh ngược lại không quan trọng thái độ của bọn cô, chỉ nhìn thấy Ngu Vãn cách vài bữa ôm hoa tươi và rất nhiều chuyển phát nhanh về phòng ngủ, đều là quà tặng hàng xa xỉ thì trong lòng càng ngày càng ghen tị thêm.


Đêm giáng sinh, Ngu Vãn và Lâm Du Nhiên lên lớp xong thì đến căn tin ăn sủi cảo, mỗi người mua một quả táo đỏ về ký túc xá.
Trong ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, Lâm Du Nhiên tắm xong, bước lên trên giường Ngu Vãn rồi chen chúc trong một chiếc chăn xem Why women kill với cô.


Khi Tô Thanh đi đến dưới ký túc xá, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc kia.
Người đàn ông trong bộ vest rộng, bước ra từ bên trong, cúi đầu cầm điện thoại gửi tin nhắn.
Tô Thanh nắm lấy thời cơ, lập tức đi qua đó, tươi cười đầy mặt: “Anh tới tìm Vãn Vãn sao?”


Lục Thức nghe thấy hai chữ kia thì bàn tay đang ấn màn hình gõ chữ khựng lại, đôi mắt đen láy ngước lên nhìn sang cô ta.
Ánh mắt anh xa lạ, biểu cảm cũng lạnh lùng, dáng vẻ kia hoàn toàn không nhớ rõ cô ta.


Tô Thanh xấu hổ, giải thích: “Em là bạn cùng phòng của Vãn Vãn, lúc khai giảng anh còn mời em và Nhiên Nhiên cùng đi ăn món Nhật.”
Lục Thức nghe nói cô ta là bạn cùng phòng của bé con thì biểu cảm hơi dịu đi một chút: “Có việc?”


“À, không có việc gì không có việc gì.” Tô Thanh vội vàng xua tay, “Do lần trước quá vội vàng, cũng chưa kịp cảm ơn anh, bữa ăn hôm đó không rẻ, khiến anh tốn kém.”
“Không cần.” Giọng Lục Thức rất nhạt, cúi đầu, nhắn xong WeChat đang soạn rồi gửi đi.


Tô Thanh cười, nhẹ giọng bảo: “Em nghe Vãn Vãn nói bây giờ anh đang mở công ty, hẳn là rất bận rất vất vả, Vãn Vãn cũng thật là, cũng không hiểu phải thông cảm cho anh chút nào, còn để anh đến đây ở cạnh cậu ấy.”


“À đúng rồi, anh không biết đâu, Vãn Vãn được con trai trong trường yêu thích lắm. Đêm giáng sinh hôm nay, rất nhiều chàng trai muốn đưa táo cho cậu ấy. Ngay cả khi buổi chiều tan học, còn có một đàn em năm nhất chạy tới, một hai phải đưa quả táo chocolate cho cậu ấy, rất thú vị.”


Tô Thanh nói xong thì có hơi chờ mong phản ứng của Lục Thức.
Chỉ thấy người đàn ông mới nãy ngẩng đầu lên, ánh sáng trắng huỳnh quang do màn hình điện thoại di động phát ra chiếu vào khuôn mặt u ám của anh.
Tô Thanh hơi bị dọa, liên tục lui ra sau hai bước.


Cô ta và Lục Thức chỉ gặp mặt một lần, tuy rằng trông anh có vẻ lạnh lùng, nhưng lần đó ăn cơm, anh quá chu đáo săn sóc với Ngu Vãn, khi nói chuyện giọng cũng dịu nhẹ đi.
Cô ta đương nhiên cho rằng tính cách anh cũng rất ấm áp.


Nhưng mà lúc này, người đàn ông lạnh lùng giễu cợt nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén: “Tôi lại đây tìm bạn gái tôi, con mẹ nó đến lượt cô nói ra nói vào à?”
“Hơn nữa, ngay trước mặt tôi cô nói xấu bạn gái tôi, là não tàn rồi, hay là coi ông đây rất tốt tính?”