Biết Phó Hoành Dật tỉnh, mấy người Mục Liên Thành ùa vào như ong vỡ tổ. Thẩm Thanh Lan thấy thế, liền lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, để không gian lại cho bọn họ.
“Đội trưởng, xin lỗi. Lần này đều do lỗi của em.” Hầu Tử cúi đầu, xin lỗi.
Vẻ dịu dàng trên mặt Phó Hoành Dật đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc của trước kia, “Sai ở đâu?”
“Không thăm dò rõ ràng tình hình của địch, khiến đồng đội rơi vào nguy hiểm.”
Phó Hoành Dật yên lặng nhìn cậu ta, “Nếu đã biết sai thì cần phải làm gì?”
Hầu Tử: “Rõ, lúc về em sẽ báo cáo với cấp trên.”
Lần này thật sự là do cậu ta sai. Có lỗi thì phải bị phạt, cậu ta không oán giận.
“Đội trưởng, chuyện này không thể hoàn toàn trách Hầu Tử.” Mục Liên Thành lên tiếng nói đỡ, “Do tôi chủ quan nên mới trúng kế của chúng. Việc này tôi cũng có trách nhiệm.”
“Không, anh Mục, chuyện này không liên quan tới anh.” Hầu Tử vội nói.
Nhìn hai người tranh nhau chịu trách nhiệm, Phó Hoành Dật im lặng không nói. Một lát sau, anh lạnh nhạt lên tiếng, “Tôi tự có quyết định. Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, các cậu không nên chần chừ ở đây quá lâu. Mau trở về căn cứ, e rằng sắp tới tôi phải nghỉ ngơi một thời gian. Chuyện trong đội sẽ do Liên Thành toàn quyền phụ trách. Nhất là chuyện tuyển chọn tân binh, cậu có toàn quyền quyết định, không cần hỏi ý kiến của tôi.”
“Vâng.”
Phó Hoành Dật lại cho vài ý kiến về chuyện tuyển chọn và huấn luyện tân binh, sau đó bảo bọn họ ra ngoài.
Mục Liên Thành đi cuối cùng, lề mề không chịu đi.
“Còn có chuyện gì?”
“Đội trưởng, cô gái kia thật sự là vợ anh?” Mục Liên Thành không nhịn được lòng tò mò .
Cô gái kia là ai, không cần nói cũng biết.
Phó Hoành Dật lạnh nhạt liếc anh ta một cái, “Chẳng lẽ là của cậu?”
Mục Liên Thành đơ người, “Đội trưởng, chị dâu rất đẹp, anh thật có phúc.” Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người Phó Hoành Dật, Mục Liên Thành nói một câu rồi chuồn ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ là anh ta càng nghi ngờ hơn, nhìn dáng vẻ của đội trưởng, thật sự không hiểu thái độ của anh đối với chị dâu là gì. Vậy nên, rốt cuộc tại sao hai người này lại kết hôn?
Lúc Thẩm Thanh Lan quay lại, nhóm Mục Liên Thành đã đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Phó Hoành Dật. Hình như anh đang gọi điện thoại, sắc mặt rõ ràng đã tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ như cũ. Thấy cô bước vào, anh nhanh chóng tắt điện thoại.
“Em mua cho anh ít cháo. Anh uống bây giờ không?” Thẩm Thanh Lan giơ cái túi trong tay lên, hỏi Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật gật đầu, anh quả thật đã đói bụng.
“Em ăn chưa?” Phó Hoành Dật hỏi.
“Rồi ạ. Em còn mua cho anh hai bộ quần áo để thay.”
Cô vừa ra ngoài mua quần áo để hai người tắm rửa thay đồ. Lúc tới đây, cô đi rất vội, vốn không đem theo quần áo gì, chăm sóc Phó Hoành Dật một ngày một đêm vẫn chưa tắm. Tuy cô không có bệnh sạch sẽ, nhưng cũng đã hơi khó chịu.
Nghĩ Phó Hoành Dật vừa phẫu thuật xong, Thẩm Thanh Lan mua cháo gan heo. Không biết cô mua ở đâu mà cháo rất ngon. Phó Hoành Dật uống một hơi hai chén.
Thấy Phó Hoành Dật húp cháo, Thẩm Thanh Lan cầm quần áo vào nhà vệ sinh. Đây là phòng bệnh cao cấp, trong phòng tắm có vòi sen.
Đến khi trở ra, Thẩm Thanh Lan đã sảng khoái tinh thần trở lại. Cô vừa gội đầu, mái tóc vẫn còn nước nhỏ giọt.
“Sao không lau khô tóc?” Phó Hoành Dật chau mày.
Thẩm Thanh Lan cầm một chiếc khăn trong tay, lau loạn xạ trên đầu. Phó Hoành Dật không nói gì, định vươn tay ra giúp, nhưng lại quên mình còn đang bị thương, vừa cử động đã chạm phải vết thương, mặt anh hơi biến sắc.
Thẩm Thanh Lan vội bước đến, kiểm tra vết thương của anh. Thấy không có máu chảy ra, cô hơi yên tâm, “Anh an tâm nằm, đừng di chuyển. Em đã bàn với ông nội rồi, đợi vết thương của anh tốt lên một chút thì chuyển về bệnh viện ở Bắc Kinh.”
Phó Hoành Dật không có ý kiến gì, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Không biết nghĩ đến điều gì, anh đột nhiên nở nụ cười, khiến Thẩm Thanh Lan thấy khó hiểu.
“Anh vốn đang tiếc vừa kết hôn chưa lâu đã phải rời khỏi nhà, không có thời gian ở cạnh em. Lần bị thương này lại xem như là một chuyện tốt, có thể ở nhà với em một thời gian.”
Thẩm Thanh Lan: ...
Sao nghe như thể không phải người này bị thương mà là đang nghỉ phép vậy?
Để tránh cho Phó Hoành Dật di chuyển nữa, Thẩm Thanh Lan tự lau khô tóc.
“Qua đây nói chuyện với anh!” Phó Hoành Dật vừa hôn mê lâu, nên bây giờ không buồn ngủ. Anh đang dưỡng thương, không thể làm gì khác, bèn vẫy tay gọi Thẩm Thanh Lan đang ngồi trên ghế sofa. Cô bước đến bên giường, kéo một chiếc ghế lại rồi ngồi xuống.
“Nói chuyện gì?” Thẩm Thanh Lan hỏi anh.
Phó Hoành Dật ngẩn tò te. Thật ra anh cũng không biết nói gì, chỉ muốn trò chuyện với cô một lát thôi.
“Mấy ngày nay, em ở nhà làm gì?” Phó Hoành Dật tìm chủ đề.
Thẩm Thanh Lan nhìn anh chăm chú, không nói lời nào.
Mấy ngày này, mỗi buổi tối anh đều gọi điện thoại, nói vài câu với cô, sao không biết cô làm gì được?
Hiển nhiên Phó Hoành Dật cũng ý thức được điều này, nhưng lại không hề xấu hổ. Anh kéo tay cô lại, đặt vào lòng bàn tay mình, “Anh chỉ là muốn hiểu em hơn một chút.”
“Trước khi nhận điện thoại, em đang ăn cơm với ông nội. Lúc đầu em định tham gia vòng casting cuối với Hiểu Huyên, bây giờ chỉ có thể để cậu ấy tự đi.”
Thẩm Thanh Lan lên tiếng, không rút tay mình về mà tùy ý anh nắm, mặc dù cô không quen lắm.
Phó Hoành Dật đã từng nghe Thẩm Thanh Lan nhắc đến việc Vu Hiểu Huyên tham gia casting tuyển chọn diễn viên trong công ty của Hàn Dịch, “Em đã từng nghĩ, sau khi tốt nghiệp em sẽ làm gì chưa?”
Thẩm Thanh Lan sửng sốt. Thật ra cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Phó Hoành Dật nhìn vẻ mặt của cô là đoán được, hơi cạn lời, nhìn cô, rồi chợt nhớ đến việc cô khá giỏi võ, “Võ nghệ của em do ông nội dạy?”
Chủ đề đổi hơi nhanh. Thẩm Thanh Lan khẽ chớp đôi mắt đẹp, gật đầu, “Vâng, ông nội nói con gái phải biết một chút võ phòng thân.”
“Ông nội suy nghĩ rất đúng.” Phó Hoành Dật tán thành, “Em đã từng nghĩ đến việc phát triển trong quân đội chưa?” Anh lại chuyển chủ đề
Nhà họ Thẩm là thế gia quân sự và chính trị. Nếu Thẩm Thanh Lan bằng lòng, với mối quan hệ của nhà họ, chắc chắn cô sẽ thuận buồm xuôi gió ở trong quân đội. Huống chi, cô còn có anh.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, nói chắc nịch, “Em sẽ không vào quân đội.”
Cô từ chối quá dứt khoát, khiến cho Phó Hoành Dật sững sờ, vô thức hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Thanh Lan liếc anh, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt khó dò, “Vì em không muốn.”
Lúc này, trên người cô bỗng toát ra hơi thở khác hẳn vẻ lạnh nhạt ngày thường. Tuy chỉ thoáng hiện rồi biến mất, nhưng Phó Hoành Dật dám chắc vừa rồi anh không nhìn lầm. Cô bài xích quân đội.
“Em không thích quân đội.” Mắt Phó Hoành Dật đầy vẻ dò hỏi.
“Không phải, chỉ không chịu khổ được thôi.” Thẩm Thanh Lan nói thản nhiên, nhưng Phó Hoành Dật lại nhận ra cô chỉ trả lời cho có. Biết cô không muốn nói nhiều, anh cũng không hỏi nữa.