Mật Ngọt Hôn Nhân Truyện

Chương 348: THẨM QUÂN DỤC PHẢN ĐÒN (4)

Tào Thi Vũ nhìn đồng phục của nhân viên ngân hàng, hai mắt sáng lên, chạy như điên về phía đồn cảnh sát. Cô ta phải báo cảnh sát! Thằng khốn kiếp, cô ta phải báo cảnh sát bắt hắn ta!

Có điều, cảnh sát nói Tào Thi Vũ tự nguyện chuyển tiền, cũng tự nguyện quan hệ, nên không thể lập án cưỡng gian. Dù có muốn lập án cũng không có chứng cứ.

“Không phải tôi tự nguyện, tôi bị người ta dụ dỗ, lúc đó tôi uống say.” Tào Thi Vũ thét chói tai, tâm trạng vô cùng kích động.

Cảnh sát khuyên cô ta bình tĩnh lại, cô ta lạnh giọng nói: “Không phải anh bị lừa tình lừa tiền, đương nhiên là anh bình tĩnh được rồi. Tôi bị lừa mất gần một triệu, mà các người dám mặc kệ không quan tâm. Tôi muốn tố cáo mấy người với truyền thông.”

Cảnh sát vốn đang nói chuyện nhẹ nhàng với Tào Thi Vũ, bây giờ nghe cô ta nói như vậy, cũng không còn kiên nhẫn nữa, “Ngân hàng không có tin tức chuyển khoản của cô, là tự cô thông qua phần mềm chuyển vào tài khoản khác. Chúng tôi không có bản lĩnh lấy lại tiền cho cô. Ngay cả trẻ em cũng biết không được nói chuyện với người lạ. Còn cô thì sao, một người hơn ba mươi tuổi, lại tin tưởng một người đàn ông mới lần đầu gặp mặt”

Tào Thi Vũ lạnh mặt, “Tôi bảo mấy người giải quyết vấn đề, chứ không phải bảo mấy người trách cứ tôi. Không phải trách nhiệm của cảnh sát là giúp người dân giải quyết khó khăn sao?”

Ý tốt bị cho là lòng lang dạ thú, cảnh sát bực bội khép văn kiện lại, “Chúng tôi sẽ điều tra chuyện này, khi nào có tin tức sẽ báo cho cô.”

“Thái độ của mấy người như thế là sao?” Tào Thi Vũ bất mãn.

Cảnh sát bình tĩnh đáp: “Cô báo án, chúng tôi giúp cô lập án, sau đó bắt đầu điều tra. Thái độ này có vấn đề gì à?”

“Cô có tin tôi nói với truyền thông rằng đám sâu mọt các người cầm tiền không làm việc không?”

Bị Tào Thị Vũ sỉ nhục như vậy, vẻ mặt cảnh sát trở nên khó coi, “Cô muốn nói thì nói đi.”

Tào Thi Vũ nổi giận đùng đùng ra khỏi đồn cảnh sát.

Cảnh sát khinh thường nói: “Nhìn cách ăn mặc là biết không phải phụ nữ đàng hoàng rồi, người ta không lừa cô thì lừa ai?”

Đồng nghiệp lắc đầu, “Được rồi, nói ít một câu đi, nên điều tra thì vẫn phải điều tra, làm tròn trách nhiệm của mình thôi.”

Phòng làm việc của Tổng Giám đốc Tập đoàn Quần Lan.

“Ừ, anh lập tức ra khỏi thủ đô, tốt nhất là ra nước ngoài một thời gian, tôi sẽ gửi anh số tiền còn lại.” Dư Bân nói xong liền cúp điện thoại, “Tổng Giám đốc, đã giải quyết xong.”

“Xử lý sạch sẽ?” Thẩm Quân Dục cúi đầu xem văn kiện.

Dự Bân gật đầu, “Người này rất đáng tin, tôi đã sắp xếp cho anh ta ra nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về. Anh ta chưa từng gặp tôi, người khác có muốn điều tra cũng không tra ra được chúng ta.”

“Vậy là được rồi. Chiều nay có lịch gì không?”

Dự Bán nhìn điện thoại, “Không có. Có điều, ngày mai có hội nghị qua video với chi nhánh công ty bên nước M.”

Thẩm Quần Dục để bút qua một bên, cầm áo khoác lên, “Chuyện của công ty giao cho cậu.”

“Anh yên tâm, Tổng Giám đốc.”

Thẩm Quân Dục rời khỏi công ty, lái xe đến cửa hàng hoa, mua một bó hồng, sau đó lái xe đến Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.

Đỗ xe xong, anh gọi điện thoại cho Ôn Hề Dao, dịu dàng hỏi: “Bận lắm sao?”

Ôn Hề Dao cười, “Cũng không bận lắm.”

“Vậy em xuống đấy một chút.”

Ôn Hệ Dao ngạc nhiên hỏi: “Anh ở dưới công ty em?”

“Ừ, anh đợi em, em xuống đi.”

Ôn Hề Dao vội vã đi về phía thang máy.

Thẩm Quân Dục thấy dáng vẻ thở hổn hển của cô thì nhíu mày, “Đi nhanh như vậy làm gì, bị ngã thì làm sao?”

Ôn Hệ Dao cười, “Em không phải giấy, đâu dễ ngã như vậy. Hơn nữa, em không muốn anh đợi lâu.”

Thẩm Quân Dục lấy bó hoa ra, Ôn Hề Dao nhận lấy hoa, “Tặng em hả?”

“Không tặng em thì tặng ai?” Thẩm Quân Dục hỏi ngược lại.

Ôn Hệ Dao cười ha ha, “Em rất thích. Anh từ xa chạy tới đây chỉ vì tặng em một bó hoa?” Gần cuối năm là thời điểm bận rộn nhất, đến cô còn bận rộn cả ngày, huống hồ là Thẩm Quân Dục.

“Tất nhiên là không phải. Anh đến để mời tiểu thư Ôn Hề Dao xinh đẹp cùng ăn trưa. Không biết tiểu thư Ôn Hệ Dao có nguyện ý hay không?”

Ôn Hề Dao cười tủm tỉm, “Thấy anh có thành ý như vậy, em miễn cưỡng đồng ý. Anh đợi em một lát, em đi lấy đó.”

Thẩm Quân Dục gật đầu, “Đi từ từ thôi, anh đợi em.”

Ôn Hề Dao cầm bó hoa quay lại phòng làm việc, mấy cô gái trong công ty nhìn mà hâm mộ. Thư ký nói: “Tổng Giám đốc, anh Thẩm đối xử với cô thật tốt.”

Ôn Hề Dao mỉm cười, “Cuộc họp chiều nay dời lại một tiếng. Những văn kiện đó khi nào quay lại tôi sẽ xem.” Dứt lời, cô đưa bó hoa cho thư kỷ, “Tìm một cái bình cắm hoa vào, đặt lên bàn làm việc của tôi.”

“Vâng, Tổng Giám đốc.”

Ôn Hệ Dao cẩm túi và điện thoại xuống lầu.

Ôn Hề Dao lên xe, cưới hỏi Thẩm Quân Dục: “Tâm trạng tốt vậy, có chuyện gì vui sao?”

Thẩm Quân Dục cười dịu dàng, “Không có chuyện gì cả.” Chỉ là dạy dỗ được một người có không biết an phận nên tâm trạng khá tốt mà thôi.

Ôn Hệ Dao thấy anh không muốn nói, liền không hỏi nữa.

***

Nam Thành.

Chuyện của Nhan An Bang và Triệu Giai Khanh đã ồn ào khắp Nam Thành. Ai ai cũng đang chê cười Nhan An Bang, vì tình nhân mà ly hôn với vợ, bây giờ lại truyền ra chuyện đánh vợ trước. Tin tức vừa bùng nổ, hình tượng của Nhan An Bang lập tức bị hủy hoại. Không chỉ có như vậy, bởi vì Triệu Giai Khanh kiên trì muốn kiện, nên Nhan An Bang luôn gặp khó khăn trong quân đội.

“An Bang, hay là em đi tìm Triệu Giai Khanh xin lỗi. Anh xem, chuyện thành cái dạng gì rồi.” Tần Nghiên thở dài một tiếng, khuôn mặt đầy vẻ u sầu.

Mấy ngày nay, Nhan An Bang vẫn luôn trầm mặt. Bây giờ ông ta bị cách chức, không biết lúc nào sẽ khôi phục. Tất cả mọi chuyện đều do Triệu Giai Khanh gây nên, ông ta hận không thể xé xác bà ra. Ông ta chưa từng hận một người như vậy, Triệu Giai Khanh là người đầu tiên.

Nếu Triệu Giai Khanh muốn dùng hận thù để ông ta nhớ kỹ bà, thì bà đã thành công rồi.

Chuông cửa vang lên, Tần Nghiên nhìn Nhan An Bang, rồi đi ra mở cửa, “Nhan Tịch, sao con lại đến đây? Con về lúc nào đấy?” Tần Nghiện ngạc nhiên hỏi, trong mắt mang theo vẻ vui mừng.

Nhan Tịch vốn nửa tin nửa ngờ về tin tức. Hôm nay, thừa dịp Nhan Thịnh Vũ và Triệu Giai Khanh không chú ý, cố lén đi tới nhà họ Nhan, muốn tự mình hỏi Nhan An Bang, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý thấy một người phụ nữ xa lạ trong nhà mình, nhưng rốt cuộc khi thấy thì trong lòng vẫn khó chịu vô cùng.

“Mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm, ba con đang ở trong phòng khách.” Tần Nghiên tránh ra một bên để Nhan Tịch đi vào.

Nhan An Bang nghe lời Tần Nghiền nói, liền biết Nhan Tịch tới. Khi thấy Nhan Tịch, nhất là thấy sắc mặt tái nhợt của cô, ông ta đau lòng nói với Tần Nghiên: “Nghiên Nghiên, em lên trên trước đi.”

Tần Nghiên cười cười, xoay người lên lầu.

Nhan An Bang nhìn Nhan Tịch, khuôn mặt đầy vẻ yêu thương, “Tiểu Tịch, con về nước khi nào vậy? Sao không nói với ba một tiếng?”

Nhan Tịch nhìn chằm chằm Nhan An Bang, nhẹ giọng nói: “Ông là ba của tôi sao?”

Nhan An Bang ngẩn ra, “Nhan Tịch, đương nhiên ba là ba của con rồi.”

Đoán Nhan Tịch đã biết chuyện qua tin tức, ông ta từ tốn giải thích: “Tuy ba và mẹ con ly hôn, nhưng con vẫn là con gái của ba, ba vẫn là ba của con, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Không phải, ông không phải là ba của tôi, ba và mẹ tôi thương nhau lắm, bọn họ sẽ không ly hôn. Ba tôi sẽ không vì một người ngoài mà làm tổn thương mẹ tôi. Ông không phải là ba tôi, ông không phải!” Nhan Tịch hét lên.

Nhan An Bang thấy con gái kích động thì sốt ruột, “Nhan Tịch, con đừng kích động, con nghe ba giải thích được không? Con tỉnh táo lại chút đi.”

Nhan Tịch không thể nào bình tĩnh lại được. Trước khi tới đây, cô đã nghĩ đến đủ loại khả năng, cũng đã nghĩ tới ba đang sống cùng một người phụ nữ khác. Nhưng khi thật sự thấy được, Nhan Tịch lại không khống chế được chính mình.

Trên mặt của cô tràn đầy nước mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội, hô hấp khó khăn, rõ ràng là bệnh hen suyễn lại tái phát. Thấy Nhan Tịch ngã xuống đất, Nhan An Bang vội vã chạy đến đỡ lấy con gái.

“Nhan Tịch, thuốc đâu, thuốc của con đâu?” Nhan An Bang vội hỏi, Nhan Tịch không nói lời nào, Nhan An Bang lật tung túi xách của Nhan Tịch mà vẫn không thấy thuốc, “Nhan Tịch, thuốc của con đâu?”

Nhan Tịch lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, Nhan An Bang không tìm thuốc nữa, mà ôm Nhân Tịch xông ra ngoài cửa, Tần Nghiên nghe tiếng động bên dưới nên xuống lầu, lo lắng hỏi: “An Bang, Nhan Tịch sao vậy?”

Nhan An Bang không có thời gian giải thích, hét lên: “Mau mở cửa!”

Tần Nghiền mở cửa, Nhan An Bang ôm Nhan Tịch lao ra ngoài. Đến bệnh viện, Nhan Tịch đã lên cơn sốc, được đưa vào phòng cấp cứu. Nhan An Bang ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu, hai tay ôm đầu, vẻ mặt buồn bã. May là đưa tới bệnh viện kịp thời, nên Nhan Tịch không có nguy hiểm đến tính mạng.

“Làm cha mẹ biết rõ con mình bệnh như thế, sao không để sẵn thuốc thường dùng bên mình?” Bác sĩ hỏi.

Nhan An Bang cúi đầu, mặc cho bác sĩ quở trách. Trước đây, những chuyện này đều do Triệu Giai Khanh lo liệu. Sau khi ly hôn, Nhan Tịch không ở bên cạnh ông ta, nên ông ta không nghĩ đến chuẩn bị thuốc. Hơn nữa, lần này Nhan Tịch đột nhiên từ nước ngoài về, ông ta càng không có chuẩn bị gì.

Bác sĩ vốn không biết Nhan An Bang, nhưng bà có xem tin tức mấy ngày nay nên biết chuyện gia đình ông ta, “Người lớn mấy người chú ý một chút, đừng suốt ngày chỉ quan tâm chuyện xa xưa nào đó.”

Vẻ mặt Nhan An Bang trở nên khó coi, nhưng không cãi lại bác sĩ một lời.