Thủ đô, nhà họ Phó. - Buổi sáng, Thẩm Thanh Lan cảm thấy cả người uể oải, chẳng muốn làm gì, sau khi thức dậy vẫn lười biếng ngồi trên ghế sô pha, tay cầm một quyển sách, hồi lâu cũng chẳng lật sang trang nào. Dì Triệu đang dọn dẹp nhà cửa thấy vậy thì không khỏi cười nói: “Có phải đang nhớ Hoành Dật không?” Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của dì Triệu thì ngượng ngùng cười, đúng là cô vừa nhớ tới Phó Hoành Dật. Tối qua cô gặp một cơn ác mộng, mơ thấy anh bị sa vào một đầm lầy, anh gọi tên cô, xung quanh trắng xóa, cô chẳng nhìn thấy gì cả. Cô gọi tên Phó Hoành Dật, nhưng chỉ nghe được giọng của anh mà không trông thấy anh, thậm chí cô cũng không thể phán đoán được vị trí mà âm thanh phát ra. Sau đó cô trông thấy Phó Hoành Dật càng lúc càng lún sâu vào đầm lầy, liên tục gọi tên cô, nhưng trong mơ cô không tìm thấy anh. Khi trông thấy cả người anh bị đầm lầy nuốt chửng thì cô liền khóc, đạp vào khoảng không rồi tỉnh lại. Trong đầu Thẩm Thanh Lan đều là cảnh trong giấc mơ tối qua, cô gọi điện cho Phó Hoành Dật nhưng không gọi được, lúc này mới nhớ anh còn đang diễn tập quân sự. Có điều, nhẩm tính thời gian thì phải kết thúc đợt diễn tập quân sự rồi mới đúng chứ. “Dì Triệu, có phải dì muốn nấu cơm không, cháu nhặt rau giúp dì nhé” Ngồi một chỗ cứ luôn suy nghĩ lung tung, Thẩm Thanh Lan quyết định tìm chút việc cho mình làm để phân tâm. Dì Triệu gật đầu cười: “Được, vừa khéo buổi chiều định làm sủi cảo gói cần tây, cháu nhặt rau cần giúp dì nhé” Thẩm Thanh Lan đến nhà bếp lấy đồ ăn, ngay sau đó dì Triệu chợt nghe thấy tiếng đồ vật bị vỡ vang lên trong nhà bếp. Dì Triệu vội vàng chạy vào, vừa vào đã thấy bên chân Thẩm Thanh Lan đầy những mảnh vỡ thủy tinh và sảnh sứ, cô thì ôm ngực cau mày. Dì Triệu mặc kệ mảnh vỡ dưới đất, đi đến bến Thẩm Thanh Lan, thầy cô ôm ngực liền hỏi: “Thanh Lan, cháu có sao không? Khó chịu ở đâu?” Thẩm Thanh Lan kinh ngạc, nghe thấy tiếng dì Triệu hỏi mới định thần, bỏ tay xuống, “Di Triệu, cháu không sao, vừa nãy không cẩn thận nên làm rơi cái bát” “Đừng quan tâm cái bát nữa, chỉ là một cái bát thôi mà, vỡ thì vỡ, cháu không sao chứ?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Cháu không sao? Dì Triệu thấy sắc mặt cô hình như không ổn thì nói: “Thanh Lan, cháu lên lầu nghỉ ngơi chút đi?” “Vâng, dì Triệu, chỗ này phiền dì” “Được rồi, đi đi, để dì dọn dẹp cho” Thẩm Thanh Lan về phòng, nằm trên giường thế nào cũng không sao ngủ được, trong lúc mơ mơ màng màng mới ngủ thiếp đi. Trong phòng khách dưới lầu, Phó lão gia trở về từ nhà họ Thẩm, sắc mặt hơi kém, không nhìn thấy Thẩm Thanh Lan liền hỏi: “Thanh Lan đâu?” Di Triệu chỉ lên lầu, “Tôi thấy hôm nay tinh thần con bé hoảng loạn, ngủ không được ngon giấc nên bảo con bé lên lầu nghỉ ngơi rồi” Phó lão gia gật đầu, “Tôi thấy hai ngày nay con bé ăn cũng ít, Tiểu Triệu à, buổi chiều chị làm cho nó chút bánh trôi hấp rượu đi. Mà thôi, hay để tôi bảo Tiểu Tống làm. Thanh Lan thích ăn bánh trôi hấp rượu do Tiểu Tống làm” Nghĩ vậy, Phó lão gia lập tức gọi điện qua nhà họ Thẩm. Chị Tổng nghe nói Thẩm Thanh Lan muốn ăn bánh trôi hấp rượu thì nào không đồng ý, luôn miệng trả lời rằng buổi chiều sẽ sang làm. “Phó Hoành Dật” Thẩm Thanh Lan kêu to một tiếng rồi hoảng sợ bật dậy, lồng ngực cố phập phồng, sắc mặt tái nhợt, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng. “Con yêu à, mẹ lại mơ thấy ba con gặp nguy hiểm, người lớn nói nằm mơ thì sẽ ngược lại, ba con sẽ không có chuyện gì, đúng không?” Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng nỉ non, nói xong bèn tự cười, Phó Hoành Dật chỉ tham gia diễn tập quân sự thôi, có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Ngồi trong chốc lát, cô xuống giường vào phòng tắm rửa mặt. Trong phòng khách dưới lầu, Phó lão gia và Thẩm lão gia đang chơi cờ, dì Triệu và chị Tống đang làm bánh trôi hấp rượu trong nhà bếp. Phó lão gia cầm một quân cờ nhíu mày trầm tư, “Ông Phó à, ông nhanh chút đi, suy nghĩ nửa ngày rồi, nhận thua luôn đi.” Phó lão gia xua tay, “Đừng quấy rầy đừng quấy rầy, cũng tại ông nên tôi mới không nghĩ ra được” “Tài đánh cờ của ông kém thì nói là kém đi, còn nói tại tôi, bây giờ da mặt ông càng ngày càng dày rồi đấy.” Hai người đang cãi nhau thì điện thoại reo lên, Phó lão gia tiện tay nhấc máy, “A lô, tôi là Phó Lập Nghiệp” Không biết người bên kia điện thoại nói gì mà Phó lão gia lập tức đứng lên, quân cờ trong tay rơi xuống đất, mặt biến sắc. “Cái gì, Phó Hoành Dật mất tích?!” Phó lão gia trầm giọng nói. Thẩm lão gia nghe vậy thì sắc mặt nghiêm trọng, không lo chơi cờ nữa mà sốt ruột nhìn Phó lão gia. “Tôi biết rồi, nhất định phải tìm cho bằng được Phó Hoành Dật” Phó lão gia trầm giọng nói, dùng một chút lại nói thêm một câu, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Cúp máy, vẻ mặt Phó lão gia nghiêm trọng nhìn Thẩm lão gia, giọng lo âu: “Lúc diễn tập quân sự có lính đánh thuê nước ngoài đột nhập vào khu vực diễn tập, sát hại lính nước ta, Hoành Dật vì đi bắt bọn chúng nền mất tích” Sắc mặt Thẩm lão gia lập tức trở nên vô cùng khó coi, “Sao lại xảy ra chuyện như thế, không có ai phát hiện lính đánh thuê nước ngoài đột nhập vào biên giới nước ta sao? Đám Thẩm Khiêm làm việc thế nào mà để một mình Hoành Dật đuổi theo đám liều mạng này!” “Ông nội, hai người vừa nói ai mất tích?” Giọng Thẩm Thanh Lan bỗng từ trên cầu thang vọng xuống, hai ông cụ khẽ giật mình, sao lại quên mất trong nhà còn có Thẩm Thanh Lan chứ. “Thanh Lan dậy rồi hả, không có ai mất tích hết, vừa nãy cháu nghe lầm đó” Phó lão gia cố gắng bình tĩnh nói, bây giờ Phó Hoành Dật đang mất tích, chưa biết sống chết, ông không thể lại để cho Thẩm Thanh Lan xảy ra chuyện Thẩm Thanh Lan nhìn Phó lão gia chằm chằm, “Ông nội, vừa rồi cháu đã nghe thấy Phó Hoành Dật... mất tích, đúng không?” Phó lão gia thở dài thật sâu, “Thanh Lan à, cháu đừng vội, bọn họ vẫn đang đi tìm, Hoành Dật nhất định sẽ không có chuyện gì đâu” Thẩm Thanh Lan hơi loạng choạng, cô phải nắm tay vịn cầu thang mới đứng vững được, “Hoành Dật mất tích ở đâu, ông nói cho cháu biết đi ông nội” “Ở sát bìa rừng, đã mất tích hai ngày rồi.” Thẩm Thanh Lan biến sắc, chợt nhớ lại giấc mơ tối qua. Trong mơ, Phó Hoành Dật bị lún sâu vào đầm lầy, cô muốn cứu anh nhưng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị đầm lầy nuốt chửng. Nhìn sắc mặt còn trắng hơn giấy của Thẩm Thanh Lan, Thẩm lão gia bèn đi lên cầu thang đỡ cổ xuống, an ủi cô, “Lan Lan à, bây giờ cháu đừng gấp, Hoành Dật sẽ không sao đâu, cháu phải tin tưởng vào năng lực của nó” Thẩm Thanh Lan vẫn không vì sự an ủi của Thẩm lão gia mà dễ chịu hơn, cô đã đoán được những tên lính đánh thuê nước ngoài đó là những kẻ nào, ánh mắt cô run rẩy dữ dội, sâu trong đáy mắt là nỗi sợ hãi tột độ. “Ông nội, cháu không sao, cháu tin anh ấy sẽ không có chuyện gì. Vì cháu và đứa bé, anh ấy sẽ không để mình xảy ra chuyện gì” Thẩm Thanh Lan ôm mặt, nhẹ giọng nói, Phó Hoành Dật đã hứa với cô rằng bất kể thế nào cũng sẽ không để mình xảy ra chuyện, anh sẽ ở bên cô đến cuối đời. Thẩm Thanh Lan đứng dậy, “Ông nội, cháu nhớ vẫn chưa cất quần áo trên lầu, cháu đi lên trước” Thẩm lão gia muốn giữ cô lại, nhưng bị Phó lão gia ngăn lại, “Để con bé yên tĩnh một mình đi” Thẩm Thanh Lan lên đến lầu bèn lập tức gọi điện cho Kim n Hi, trong khoảng thời gian này Kim n Hi đang điều tra chuyện của Kim phu nhân nhưng chưa có bất kỳ tiến triển nào, cộng thêm đã lâu không thấy tung tích của KING nên cũng không để ý tới hắn, hiện tại nghe được tin từ Thẩm Thanh Lan, nhất thời cũng hoảng: “An, bây giờ cậu đừng nóng vội, trước tiên để tớ nghĩ cách điều tra tung tích KING thêm đã.” Nhưng Thẩm Thanh Lan gọi cú điện thoại này không phải vì chuyện đó, “ n Hi, tớ cần sự giúp đỡ của các cậu, tôi muốn đến biên giới” “Không được” Kim n Hi lập tức từ chối đề nghị của cô, “An, bây giờ cậu đang có thai, nơi đó quá nguy hiểm, cậu không thể đi được. Chúng tớ có thể giúp cậu tìm Phó Hoành Dật, nếu Phó Hoành Dật thật sự bị người của KING bắt đi thì tớ chắc chắn sẽ liều mạng đem anh ấy về cho cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là - cậu không thể đi.” “ n Hi, tớ phải đi, tớ có linh cảm rằng chắc chắn Phó Hoành Dật bị KING bắt đi. Bây giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm, nếu tớ không đi cứu anh ấy thì anh ấy rất có thể sẽ xảy ra chuyện. n Hi, nếu như anh ấy có mệnh hệ gì, tới cũng sống không nổi” Thẩm Thanh Lan nghẹn ngào, nếu Kim n Hi ở đây thì sẽ nhìn thấy trên mặt Thẩm Thanh Lan toàn là nước mắt. “An, tớ không thể đồng ý với cậu, tớ có thể đi tìm Phó Hoành Dật giúp cậu nhưng cậu nhất định phải ở nhà, đây là điều kiện duy nhất của tớ, tớ nhất định sẽ đưa Phó Hoành Dật lành lặn trở về cho cậu.” “Nếu như cậu không đi với tớ thì tớ sẽ đi một mình” “An, cậu nhất định phải ép buộc tớ như thế sao? Rốt cuộc cậu có biết tình trạng bây giờ của cậu không, trong bụng cậu đang có em bé, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì cậu phải làm sao đây?” Kim n Hi biết Thẩm Thanh Lan yêu Phó Hoành Dật nhường nào, cũng biết có quan tâm đứa bé này nhường nào, nếu đứa bé xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cả đời này Thẩm Thanh Lan cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, vẻ mặt dịu dàng, “Tớ tin con tớ là đứa bé kiên cường, nhất định nó cũng mong tớ có thể tìm được ba nó, đưa anh ấy bình an trở về, nếu như... Nếu quả thật đứa bé này vì chuyện này mà xa tớ, vậy chỉ có thể nói duyên phận của tớ và nó chưa tới. n Hi, cậu xem như tớ tùy hứng cũng được, nói tới tự đâm đầu vào nguy hiểm cũng được, nhưng lần này, cho dù thế nào tớ cũng phải đi tìm Phó Hoành Dật. Tớ... Sống phải thấy người, chết... phải thấy xác” Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Kim n Hi trầm giọng lên tiếng, “An, cậu cho tôi một ngày để chuẩn bị, sáng sớm ngày mai tớ tới đón cậu” “Cảm ơn cậu, n Hi.” Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan ngồi bất động trên giường nhìn ảnh cưới của cô và Phó Hoành Dật thật lâu. Phó Hoành Dật, anh hãy chờ em, em sẽ lập tức tới tìm anh. Đến trưa, hai vị lão gia đều đang ở trong phòng sách, Thẩm lão gia đã liên lạc với Thẩm Khiêm và đã biết đầu đuôi mọi chuyện. Sắc mặt hai người rất ảm đạm, ngay cả lính tiên phong cũng hy sinh, lần này e rằng Phó Hoành Dệt lành ít dữ nhiều.