Hàn Dịch có thể không tức giận sao? Thấy Vu Hiểu Huyên bị người ta bôi đen anh còn khó chịu hơn thấy mình bị nói xấu nữa. Vu Hiểu Huyên cười khẽ, Hàn Dịch lườm cô, “Đúng là đồ ngốc, bị người ta nói xấu như vậy mà còn có thể cười” “Có gì mà không thể cười chứ, chúng ta cứ chụp một tấm ảnh đăng lên mạng, khoe ân ái, thì những kẻ bôi đen em chẳng phải sẽ tự vả mặt chan chát sao, như vậy sẽ rất thú vị. Hơn nữa em còn được PR tên tuổi miễn phí, chị Linda không cần phải tuyên truyền cho em để nâng cao danh tiếng, tiết kiệm được cho công ty chúng ta một khoản tiền rất lớn đấy” Nghe cô nói thế, Hàn Dịch không xụ mặt nổi nữa, ánh mắt đào hoa đầy ý cười, “Em lạc quan quá nhỉ” Vu Hiểu Huyên nhún vai, “Lăn lộn trong cái giới này, nếu em có trái tim thủy tinh thì sẽ không thể tồn tại được” Đây là lời nói thật lòng, giới giải trí chính là một cái chảo nhuộm lớn, bên trong có đủ mọi loại người và đầy rẫy tin đồn nhảm, nếu anh quá để tâm thì anh sẽ thua cuộc. Tuy Vu Hiểu Huyên nói vậy nhưng Hàn Dịch vẫn không bỏ qua. Không lâu sau, đại diện của Thanh Huyền liền đăng tin làm rõ mọi chuyện. Thứ nhất, Hàn Dịch nhập viện là vì bị sốt chứ không phải tự tử, kèm theo đó còn có giấy chứng nhận của bác sĩ Trương. Thứ hai, tình cảm của Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch vẫn rất tốt, cũng không hề có chuyện Vu Hiểu Huyền ngoại tình, khiến Hàn Dịch đau khổ mà uống rượu giải sầu đến khuya. Thứ ba, công ty họ sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với người tung tin đồn này. Sau đó, Vu Hiểu Huyền cũng đăng một trạng thái lên Weibo... “Chúng tôi vẫn rất tốt. Cảm ơn mọi người đã quan tâm” Kèm theo một bức ảnh Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyền chụp chung, dáng vẻ thân mật, có thể thấy rõ địa điểm là ở trong bệnh viện, sắc mặt của Hàn Dịch vẫn còn hơi nhợt nhạt. Lời đồn được làm rõ, đúng với suy đoán của Vu Hiểu Huyên, đám đông không rõ sự thật một ngày trước còn làm anh hùng bàn phím trên Weibo của cô, hiện giờ thái độ đã thay đổi 180 độ, tất cả đều xin lỗi cô, sẵn tiện còn chỉ trích ký giả của trang web giải trí kia đã tung tin đồn nhảm. “Anh xem, em đã nói bọn họ sẽ tự vả mặt chan chát mà” Vu Hiểu Huyền ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh, cầm một quả táo gặm. Hàn Dịch đang truyền nước biển, tay kia thì cầm một tập tài liệu lên xem. Nghe thấy lời Vu Hiểu Huyền nói, anh mới nhìn sang cô, “Làm người ấy mà, vẫn nên ngốc một chút mới tốt, như thể hạnh phúc hơn” Vu Hiểu Huyên lườm anh, “Hàn Dịch, anh nói ai ngốc đấy?” “Anh tự nói mình.” Vu Hiểu Huyền thưởng cho anh một ánh mắt khinh bỉ, lười so đo với anh. Hàn Dịch mỉm cười, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu. Mới một ngày hôm qua mà công ty đã dồn lại một đống chuyện cần xử lý, ngay cả bị bệnh mà anh cũng không thể nghỉ ngơi. Điện thoại của thư ký gọi đến, Hàn Dịch bắt máy, khóe miệng nở nụ cười nhạt, “Không chấp nhận hòa giải. Cậu có thể nói với cậu ta là tôi đã quyết định thu mua tòa soạn kia rồi” Cúp máy, Vu Hiểu Huyền quay đầu nhìn anh, “Anh định mua tòa soạn kia sao?” Hàn Dịch không giấu cô “Ừ. Có một số người nếu không cho một bài học thì họ sẽ không khôn ra được” Nghe vậy, Vu Hiểu Huyên lập tức hiểu ra, Hàn Dịch đang muốn giết gà dọa khỉ. Tập đoàn Hàn Thị là anh lớn trong giới truyền thống ở thủ đô. Tổng Giám đốc của tập đoàn Hàn Thị bị người ta tạt nước bẩn, hơn nữa còn liên lụy tới Vu Hiểu Huyên, tất nhiên Hàn Dịch sẽ không bỏ qua. Thu mua đã là nhẹ tay rồi. Vu Hiểu Huyên không hiểu mấy chuyện làm ăn trên thương trường, cũng không có ý định nhúng tay vào. “Đúng rồi, Hàn Dịch, sau khi anh xuất viện, em sẽ phải sang thành phố khác để quay ngoại cảnh, có thể mất khoảng ba tháng” Hàn Dịch ngẩng đầu lên khỏi xấp tài liệu, cau mày, “Ba tháng, lâu như vậy sao?” “Không lâu đầu, đây là phim truyền hình mà, ba tháng đã là nhanh rồi.” “Vậy chẳng phải đến Tết em mới về sao?” “Nếu quay phim thuận lợi thì có thể về sớm hơn dự định” Hàn Dịch có chút không nỡ, nhưng cũng biết đây là công việc của Vu Hiểu Huyên, “Em quay phim ở đâu?” “Thành phố điện ảnh và truyền hình - Tấn Ninh” Đây là lần đầu tiên cô quay phim ở đó, cũng là nơi bắt đầu giấc mơ của cô. Hàn Dịch ngẫm nghĩ, hình như cũng không xa lắm. Cô không thể quay về thì mình đi thăm cô là được, cũng chỉ cần một tấm vé tàu mà thôi. *** Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đang dùng cơm thì thấy một người xuất hiện trước mặt họ. Ôn Hệ Dao như cười như không nhìn Thẩm Quân Dục, sau đó nói với giọng điệu bình thản: “Cô Trần, không ngờ lại gặp cô ở đây. Cô đi ăn với bạn à?” Trần Tố mỉm cười, “Ừ, đúng lúc tôi và bạn cũng đến đây dùng cơm, không ngờ lại gặp hai người, thật trùng hợp. Chỉ là chúng tôi đến hơi trễ, ở đây đã hết chỗ rồi. Không biết có thể ngồi cùng bàn với hai người không?” Thẩm Quân Dục đang muốn từ chối thì Ôn Hề Dao đã trả lời, “Tất nhiên là có thể rồi. Chúng tôi chỉ mới bắt đầu ăn thôi. Nếu cô Trần không ngại thì cùng ăn đi” “Vậy cảm ơn” Nụ cười trên mặt Trấn Tổ chân thành hơn một chút. Cô ta đang muốn ngồi cạnh Thẩm Quân Dục, không ngờ Ôn Hề Dao đứng lên ngồi xuống bên cạnh anh. Vẻ mặt Trần Tổ cứng đờ, nhưng rất nhanh đã tự nhiên trở lại, ngồi xuống đối diện Thẩm Quân Dục, mỉm cười nhìn anh, “Dạo này Tổng Giám đốc Thẩm bận rộn quá nhỉ, muốn hẹn anh bản chuyện hợp tác cũng không cơ hội.” Thẩm Quân Dục cười cười, “Chuyện này luôn do cấp dưới của tội phụ trách. Nếu chuyện gì cũng phải hỏi tôi thì tôi bỏ tiền lương cao như vậy nuôi bọn họ làm gì? Công ty của Trần Tố và tập đoàn quân Lan cùng hợp tác một dự án. Trần Tổ mượn chuyện này để hẹn Thẩm Quân Dục nhiều lần, nhưng anh cứ viện đủ lý do từ chối, thậm chí cuối cùng còn trực tiếp quẳng việc này cho thư ký Dư Bân. Đã từ chối rõ ràng như vậy, nếu đổi là người khác thì đã hiểu rõ. Nhưng Trần Tố lại giả vờ không hiểu, thỉnh thoảng còn đến tập đoàn quân Lan để tìm Thẩm Quân Dục, nhưng cô ta lại chẳng gặp được anh lần nào. Bạn của Trần Tố cũng tốt nghiệp cùng trường với bọn họ nên tất nhiên quen biết Thẩm Quân Dục, “Đấy chẳng phải là Thẩm công tử trước kia tiếng tăm lừng lẫy của trường chúng ta sao? Nhiều năm không gặp, vậy mà anh vẫn không thay đổi gì cả” Thẩm Quân Dục nhìn sang người nói chuyện, nhưng lại không hề nhận ra cô ta. Người kia cũng không xấu hổ, chỉ cười nói, “Tôi là Tào Thi Vũ, bạn của Trần Tố, anh nhớ chứ? Trước đây tôi thường hay đi cùng Trần Tố đến tìm anh đấy” Nghe cô ta nói vậy, Thẩm Quân Dục mới có ấn tượng mơ hồ. Thấy anh nhớ ra, Tào Thi Vũ bùi ngùi nói, “Mới chớp mắt mà đã tốt nghiệp nhiều năm rồi. Chúng ta đều đã bôn ba, có tuổi rồi, bạn cũ gặp lại nhau cũng đều nhận không ra. Trong số chúng ta, người thành công nhất chính là Thẩm công tử và Trần Tố đấy. Hai người duy trì phong độ thật tốt, quả thật không hề khác năm xưa, không hổ danh được mọi người gọi là kim đồng ngọc nữ. Thậm chí bây giờ, trong hai người vẫn rất xứng đôi. Trước đây bọn tôi đều nghĩ hai người sẽ ở bên nhau đấy, không ngờ chuyện đời khó nói” Tào Thi Vũ nói xong mới ra vẻ nhớ tới sự tồn tại của Ôn Hể Dao. Tin Thẩm Quân Dục và Ôn Hệ Dao đính hôn đã được công khai, chỉ cần có chút quan tâm tin tức là có thể biết ngay. Tào Thi Vũ là bạn của Trần Tố, dĩ nhiên không thể nào không biết. “Chuyện đó... tôi chỉ đùa một chút thôi. Mong cô bỏ qua cho nhé? Ôn Hề Dao mỉm cười, vô cùng phóng khoáng và khéo léo đáp lời, “Tôi không hiểu lầm gì đâu. Bạn cũ gặp mặt trò chuyện vài câu thôi mà.” Tào Thi Vũ tỏ ra xấu hổ. Trần Tổ nói: “Thi Vũ ăn nói hơi thẳng thắn chứ không có ý gì khác đâu. Tôi tin một người dịu dàng phóng khoáng như cô Ôn chắc sẽ không để ý đầu” Ôn Hề Dao cười tít mắt, “Tất nhiên rồi” Trong bữa cơm này, người tự nhiên nhất lại là Ôn Hệ Dao. Mặc dù cô không chặt chém ai, nhưng đến cuối cùng, ngay cả Tào Thi Vũ, người định gây khó dễ cô cũng phải câm miệng lại. Thẩm Quân Dục vẫn không nói gì, chỉ thỉnh thoảng tiếp lời, không ngừng gắp thức ăn cho Ôn Hồ Dao, hoặc ngồi gỡ xương cá cho cô. Động tác của anh rất quen tay, còn vẻ mặt của Ôn Hề Dao lại rất tự nhiên, chứng tỏ đây không phải là lần đầu tiên hai người có những cử chỉ thân mật thế này. Trần Tố nhìn thấy cảnh này mà trong lòng chua xót, bữa cơm này cô ta ăn đến đau dạ dày. Ra khỏi nhà hàng, Ôn Hề Dao cười tít mắt hỏi: “Hai cô muốn đi đầu, chúng tôi đưa hai cô đến đó nhé?” Trần Tố từ chối, nụ cười trên mặt vô cùng miễn cưỡng. Cả buổi trưa đã phải ăn thức ăn cho chó, cô ta còn có thể cười được đã là rất giỏi rồi, “Không cần, tôi có lái xe. Hai người cứ đi trước đi. Quân Dục, rảnh thì chúng ta hẹn sau nhé” Thẩm Quân Dục gật đầu, nhìn vẻ mặt liền biết thái độ rất qua loa. Trần Tố thầm thở dài, chào Ôn Hệ Dao rồi rời đi. Lên xe, Ôn Hệ Dao không khỏi cảm thấy buồn cười, cô nhìn Thẩm Quân Dục, “Đóa hoa đào này của anh bám dai hơn em tưởng đấy” Thẩm Quân Dục nghe vậy, vẻ mặt vẫn không đổi, “Hoa đào có bám dai cũng không lợi hại bằng cây kéo bên cạnh anh đây” Ôn Hề Dao tán thành gật đầu, “Tất nhiên, em là người hoàn hảo mà. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, bàn được hợp đồng, đuổi được kẻ thứ ba. Thẩm Quân Dục, anh cưới được em là quá hời đấy.” Thẩm Quân Dục nhìn sang, yêu chiều cười nói, “Đúng vậy, thật quá hời cho anh. Đây chắc chắn là cuộc làm ăn lời nhất, đủ để anh hưởng thụ cả đời” Ôn Hề Dạo quay đầu anh sang hướng khác, “Lo lái xe đi. Cái mạng nhỏ của em đang nằm trong tay anh đấy” “Tuân lệnh, nữ vương đại nhân của anh”