Mật Ngọt Hôn Nhân Truyện

Chương 288: Rốt cuộc kim phu nh n là ai?

Hạt Đậu Nhỏ hơi do dự, dè dặt hỏi: “Chú Giang, sau này chú sẽ không để ý đến cháu nữa sao?”

“Vì sao lại hỏi vậy?”

“Mẹ nói sau này chú Giang sẽ kết hôn với dì xinh đẹp khác, sẽ có con của mình, nên không thể thường xuyên đến chơi với cháu, cũng không thể thường xuyên đến thăm cháu.”

“Không đâu, chú Giang sẽ không kết hôn với người khác đầu. Sau này sẽ ở bên cạnh Hạo Hạo nhìn Hạo Hạo lớn lên.”

Hạt Đậu Nhỏ nghe vậy, rốt cuộc mặt mày liền sáng rỡ, mỉm cười rất vui vẻ.

***

Mới sáng sớm, Thẩm Thanh Lan vừa mở mắt thì phát hiện có gì đó không đúng. Cảm nhận được hơi ấm trên bụng, cô im lặng một lúc rồi nghiến răng nói, “Phó Hoành Dật.”

Phó Hoành Dật vô tội, “Vợ, là do nó đói bụng, không liên quan đến anh. Anh cũng không có cách khống chế được.”

Thẩm Thanh Lan cảm thấy cổ tay còn đang đau buốt, trong lòng vô cùng hối hận vì sao tối qua lại quá mềm lòng, người này đúng là một con sói đói ăn mãi không thấy nó mà.

Phó Hoành Dật cầm tay Thẩm Thanh Lan, cô lập tức để phòng nhìn anh, “Phó Hoành Dật, tay của em vẫn còn rất mỏi.”

Phó Hoành Dật cười, “Nghĩ gì thế, anh chỉ muốn xoa bóp tay cho em thôi mà.”

Thẩm Thanh Lan liền yên tâm, thoải mái hưởng thụ sự phục vụ tận tình của ngài Phó.

Hôm nay Thẩm Thanh Lan phải đến bệnh viện kiểm tra, cho nên Phó Hoành Dật cũng không định quấy cô nữa, thấy không còn sớm bèn rời giường ăn sáng.

Phó lão gia đã ăn xong, đang ngồi trong phòng khách đọc báo.

“Cháu chào ông.” Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cùng nhau chào Phó lão gia.

Phó lão gia cười ha ha, “Hai đứa dậy rồi đấy à, mau ăn sáng đi.”

Dì Triệu nói: “Hôm nay Thanh Lan phải làm kiểm tra, nên phải để bụng đói. Tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho con bé rồi, chờ kiểm tra xong là có thể ăn ngay.”

Phó lão gia không biết chuyện này, bây giờ liền giục: “Vậy nhanh đi làm kiểm tra đi, sau đó ăn sáng, nhất định không được để bụng đói.”

“Ông nội, không cần vội, Hoành Dật còn chưa ăn sáng mà.” Thẩm Thanh Lan nói.

Phó lão gia tỏ vẻ không thèm quan tâm, khoát tay nói: “Nó đường đường là thanh niên trai tráng, nhịn đói một bữa cũng đâu có sao.”

Thẩm Thanh Lan cười như không cười nhìn Phó Hoành Dật, ý nói anh có phải là cháu ruột của ông nội không đó?

Phó Hoành Dật đã quen ông nội lúc nào cũng phân biệt đối xử rồi, vẫn rất bình tĩnh như muốn nói “em mới là cháu ruột của ông”.

Vì muốn Thẩm Thanh Lan được ăn sáng sớm hơn, Phó Hoành Dật không thèm ăn sáng đã chở cổ và dì Triệu đến bệnh viện. Trong nhà còn một dì giúp việc khác, không cần lo buổi trưa Phó lão gia không có cơm ăn.

Buổi sáng trong bệnh viện có rất nhiều người, nhưng bọn họ đã hẹn trước với bác sĩ rồi, cho nên sau khi đến bệnh viện, không cần phải xếp hàng mà đi ngay vào phòng khám.

“Cô nhìn này, đây chính là đứa bé.” Trong phòng siêu âm, bác sĩ chỉ vào một chấm nhỏ màu đen trên màn hình rồi nói với Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan nhìn màn hình, ánh mắt dịu dàng: “Bác sĩ, đứa bé có ổn không?”

“Rất tốt, rất khỏe mạnh.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì yên tâm.

“Nhưng thân thể cô hơi gầy, cô phải ăn nhiều mới có đủ dinh dưỡng.”

Thẩm Thanh Lan ngồi dậy, lau sạch chất lỏng trên bụng, chỉnh lại quần áo rồi nói, “Bác sĩ, quả thực tôi ăn không ít, nhưng vẫn không mập lên được.”

“Vậy có nên ăn ít nhưng chia ra ăn nhiều bữa hơn, cố gắng đảm bảo cung cấp đủ dinh dưỡng cho đứa bé. Mấy chuyện còn lại không có vấn đề gì lớn, tôi sẽ kể cho cố thêm ít vitamin B11. Bình thường chú ý vận động nhiều hơn, có thể tham gia lớp tập yoga dành cho phụ nữ có thai, sẽ giúp cho việc sinh con sau này dễ dàng hơn.”

Bác sĩ lại nói thêm mấy vấn đề cần chú ý, Thẩm Thanh Lan nghe rất chăm chú, nhớ kỹ từng cái một. Sau khi làm xong tất cả kiểm tra, cô mới ra khỏi phòng, nhìn thấy Phó Hoành Dật đang chờ bên ngoài.

“Thế nào?” Phó Hoành Dật chào đón.

“Bác sĩ nói con rất khỏe mạnh.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Chúng ta đi thôi.”

Phó Hoành Dật dừng bước, “Em đi đi. Anh đi hỏi bác sĩ chút chuyện, sẽ ra ngay thôi” Nói xong, anh liền đi vào phòng khám.

Trên tay dì Triệu còn cầm hộp thức ăn, “Thanh Lan, cháu ngồi xuống ăn trước đi.”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, bây giờ cô không đói, cũng thấy không thèm ăn, hơn nữa còn đang ở bệnh viện, “Dì Triệu, chờ lát nữa lên xe rồi ăn.“.

“Cũng được.”

Phó Hoành Dật vừa vào được một lúc liền ra. Thẩm Thanh Lan thấy anh có vẻ rất vui, nhịn không được tò mò hỏi: “Anh hỏi bác sĩ chuyện gì vậy?”

Phó Hoành bật cười cười, “Không nói cho em biết.”

Thẩm Thanh Lan lườm anh.

Buổi chiều, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đến chỗ tổ chức triển lãm tranh. Cô vào phòng làm việc tìm Daniel trước. Còn anh đứng ở sảnh trưng bày tranh thưởng thức các tác phẩm của vợ mình, nhất là mấy bức tranh vẽ cảnh nông thôn, nơi mà lần trước hai người cùng đi.

“Anh Phó, không ngờ lại gặp anh ở đây, đúng là có duyên mà.” Catherine vui mừng nói, cô ta thật sự rất ngạc nhiên, đã tới nước Z một thời gian rồi, hơn nữa cô ta vẫn luôn ở tại thủ đô, thế mà vẫn không cách nào liên lạc được với Phó Hoành Dật. Cô ta cũng từng gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan hẹn cô đi ăn cơm, nghĩ làm vậy là có thể gặp được anh, ai ngờ Thẩm Thanh Lan lại không thèm nhận lời.

Biết Thẩm Thanh Lan tổ chức triển lãm tranh ở đây, Phó Hoành Dật rất có thể sẽ đến, nên ngay từ ngày đầu tiên Catherine đã tới đây, mỗi ngày đều đi tới đi lui, nhưng vẫn không gặp được anh. Đúng lúc cô ta cảm thấy thất vọng định từ bỏ thì anh lại xuất hiện, cô ta không ngạc nhiên mới là lạ.

Vẻ mặt Phó Hoành Dật rất bình thản, nhìn thấy Catherine cũng không định chào hỏi.

Catherine xấu hổ, “Anh Phó, anh không nhớ em à? Em là bạn của cô Thẩm, Catherine đây.”

Phó Hoành Dật đương nhiên nhớ rõ người phụ nữ này, nhưng lại không có thiện cảm với cô ta, nên dứt khoát không muốn nói chuyện.

“Chào cô.” Cuối cùng Phó Hoành Dật cũng chịu nói lời vàng ngọc, khiến Catherine thở phào nhẹ nhõm rồi cô ta mỉm cười: “Anh Phó đến đây một mình?”

“Không, tôi đi cùng vợ tôi.”

Catherine nghe vậy thì trong mắt hiện vẻ ghen tỵ, to gan nhìn chằm chằm vào mặt Phó Hoành Dật với vẻ đầy khao khát rõ mồn một, “Đã lâu không gặp anh Phó và cô Thẩm rồi, lần này em cố ý đến đây xem triển lãm tranh của cô

Thẩm, không biết lát nữa có vinh hạnh mới hai người ăn bữa cơm không?

“Không cần, lát nữa chúng tôi còn phải về nhà ăn cơm cùng gia đình, không phiền cổ Catherine phải tốn kém.” Nhưng ngay lập tức Phó Hoành Dật liền từ chối.

Catherine thất vọng, vừa định mở miệng kỳ kèo, thì Thẩm Thanh Lan và Daniel đã qua đây. Trong mắt Phó Hoành Dật hiện vẻ vui mừng, vì Catherine đưa lưng về phía Thẩm Thanh Lan nên không nhìn thấy cô tới đây, còn tưởng nét mặt anh thay đổi là vì mình nên rất vui vẻ. Cô ta biết ngay là không có người đàn ông nào có thể thoát khỏi sức quyến rũ của mình mà, đang định bước lại gần thì anh đã đi lướt qua cô ta.

Catherine hóa đá ngay tại chỗ, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Thanh Lan.

Phó Hoành Dật đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Lan, chỉnh lại khăn quàng cổ giúp cô rồi dịu dàng nói, “Đi được chưa?”

“Được rồi.”

“Cô Thẩm, đã lâu không gặp. Cuối cùng cũng gặp được cố rồi.” Catherine vừa cười vừa nói.

Lúc này Thẩm Thanh Lan mới nhìn thấy cô ta, bình thản đáp: “Xem ra cổ Catherine rất thích nước Z.”

Catherine sảng khoái thừa nhận, “Đúng vậy, tôi rất thích nước Z, rất thích thủ đô này, cũng rất thích người nơi đây.” Lúc nói, đôi mắt không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn Phó Hoành Dật.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan càng lạnh lẽo hơn, muốn quyến rũ chồng cô ngay trước mặt cô ư? Tưởng cô chết rồi hả?

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì Phó Hoành Dật đã ôm chặt hông cố, giành nói trước, “Vậy hy vọng cổ Catherine ở thủ đô chơi vui vẻ. Chúng tôi còn có việc, đi trước.”

Vừa nói dứt lời, anh liền dẫn Thẩm Thanh Lan đi, chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái.

Catherine nghiến răng, người còn lại là Daniel thì cười vui vẻ, vẫy tay: “Cô Catherine, chúc cô chơi vui vẻ.”

Daniel cười tủm tỉm, trong lòng vô cùng vui sướng nhìn Catherine đang tức giận.

Catherine thấy trong phòng trưng bày không còn ai, gương mặt liền cứng đờ. Từ trước đến nay, chưa từng có thứ gì mà cô ta không có được, kể cả đàn ông cũng vậy.

Trên xe, Thẩm Thanh Lan cười híp mắt nhìn Phó Hoành Dật, rồi sờ cằm hỏi, “Xin hỏi ngài Phó Hoành Dật, cảm giác được mỹ nữ mến mộ như thế nào?”

Phó Hoành Dật bất đắc dĩ nhìn cô, “Nếu mỹ nữ không phải là em, thì cảm giác này quả thực không hề tốt đẹp gì.”

Cô Thẩm tỏ vẻ rất hài lòng với câu trả lời của ngài Phó, gật đầu: “Ngài Phó tinh mắt đấy.”

Phó Hoành Dệt mỉm cười, “Đương nhiên rồi.”

Giữa lúc vợ chồng đang nói giỡn với nhau thì điện thoại Thẩm Thanh Lan vang lên, là Kim n Hi gọi tới. Cô nhìn qua Phó Hoành Dật đang lái xe, không hề tránh né mà bắt máy ngay, “ n Hi.”

“An, tớ đã tra được lý lịch của tên Giang Đào mà Lâm Hạo nói, nhưng tớ cảm thấy rất kỳ lạ. Mấy ngày trước, người đàn ông này đã mất tích ngay sau khi Lâm Hạo vào tù, có điều tra thế nào cũng không tìm thấy tung tích của hắn. Tớ nghi ngờ hắn ta đã bị diệt khẩu.”

Đôi mắt Thẩm Thanh Lan tối sầm lại, “Có điều tra ra được người đứng sau hắn không?”

“Mặc dù không có bằng chứng nhưng tớ nghỉ người đứng sau hắn chính là Kim phu nhân.”

“Kim phu nhân.” Thẩm Thanh Lan lặp lại, đây không phải là lần đầu tiên có nghe thấy cái tên này. Người đứng sau Hứa Nặc là Kim phu nhân, người đứng sau người đàn ông này cũng là bà ta. Thẩm Thanh Lan có lý do nghi ngờ, người mà Kim phu nhân nhằm vào chính là cô, nhưng là vì sao?

“An, tạm thời bấy giờ tớ không tra ra được thân phận của Kim phu nhân. Cậu vẫn nên hành động cẩn thận hơn, bà ta còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng của chúng ta nhiều. Hơn nữa trong quá trình điều tra, những người biết bà ta đều có chung một nhận xét về bà ta, là một người lòng dạ vô cùng độc ác.”

“Ừ, tớ biết rồi, cậu cũng phải chú ý an toàn, nếu thật sự không tra được thì không nên miễn cưỡng. Đối tượng mà Kim phu nhân nhằm vào là tớ, chắc chắn bà ta sẽ còn ra tay lần nữa, chúng ta có thể ngồi ôm cây đợi thỏ.”

Vừa cúp máy, Phó Hoành Dật liền nhìn cô, sắc mặt nặng nề, “Kim phu nhân nào?”

Thẩm Thanh Lan kể hết mọi chuyện xảy ra gần đây và cả nghi ngờ của cố cho anh nghe, nhưng lại không nói đến chuyện chính mình đứng ra như Lâm Hạo ra tay.

“Anh lại chưa từng nghe đến cái tên Kim phu nhân này, nhưng dựa theo lý giải của em thì Kim phu nhân cũng có chút danh tiếng trong thế giới ngầm, thế thì tại sao lại không có ai biết được diện mạo của bà ta?” Phó Hoành Dệt nghĩ mãi không ra.

Thẩm Thanh Lan cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng sự thật chính là như thế, quả thật trong thế giới ngầm không có một ai từng thấy khuôn mặt của Kim phu nhân.