Mật Ngọt Hôn Nhân Truyện

Chương 258: Bất ngờ xảy ra chuyện

Lúc nhóm của Thẩm Thanh Lan trở lại thì Kim Ân Hi và Hiểu Huyên vẫn đang ở ngoài chơi đến quên trời quên đất, chưa về khách sạn. Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Kim Ân Hi, biết hại người họ đã ăn cơm ở bên ngoài nên không quan tâm tới bọn họ nữa, liền đi ăn với Daniel.

Tối đến, Thẩm Thanh Lan vừa tắm rửa xong thì nhận được một cuộc gọi video của Phó Hoành Dật.

“Vừa tắm xong à?” Phó Hoành Dật thấy Thẩm Thanh Lan mặc áo ngủ nên hỏi.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Sao hôm nay anh ngủ muộn vậy?” Ở chỗ cô lúc này là chín giờ tối, nhưng ở chỗ Phó Hoành Dật đã là mười hai giờ khuya.

Đương nhiên Phó Hoành Dật sẽ không nói là mình vì chờ cô nên mới ngủ muộn thế này, thấy trên vai áo cô ướt nhẹp liền cau mày, “Em chưa lau khô tóc sao?”

Thẩm Thanh Lan cười hì hì, “Vừa rồi nghe điện thoại reo nên chưa kịp lau đã vội đi ra.” Tức là nếu không phải tại anh làm phiền thì em nhất định đã lau khô tóc rồi.

Phó Hoành Dật còn không hiểu cô sao? Rõ ràng cô không định lau tóc mà! Anh bất đắc dĩ cười, “Đúng đúng, là lỗi của anh cả.”

Biết cô không thích dùng máy sấy nên anh lại nói, “Đi lấy khăn lông lau tóc cho khô đi.”

Thẩm Thanh Lan đứng dậy, đặt điện thoại lên trên đầu giường, đối diện với cửa phòng tắm, rồi đi vào đó cầm một cái khăn lông ra, sau đó cô vừa lau tóc, vừa trò chuyện với Phó Hoành Dật.

“Hôm nay em tham dự lễ khai mạc của lễ hội nghệ thuật, sau đó đến tham quan khu bất động sản cá nhân của chủ tịch Hiệp hội Mỹ thuật thành phố Sydney, em đã nếm được một loại rượu nho rất ngon, ông ấy còn tặng em mấy bình, khi nào anh trở về em sẽ cho anh uống thử.” Thẩm Thanh Lan tán gẫu linh tinh với Phó Hoành Dật.

“Em thích uống rượu nho à?” Phó Hoành Dật hỏi.

“Cũng không hẳn là thích, thỉnh thoảng nếm một chút cũng không tệ lắm, trong trang viên tư nhân có một vườn nho rất lớn, rượu ở đó đều do bọn họ tự ủ.” Mặc dù không ngon như các loại rượu có đẳng cấp, nhưng khi uống lại có một hương vị rất khác.

“Nếu em thích thì chúng ta cũng có thể mua một trang viên rồi trồng nho và ủ rượu.” Phó Hoành Dật nói.

Thẩm Thanh Lan nghẹn lời với anh, “Phó Hoành Dật, anh là quân nhân đấy.” “Sa đọa” như thế thật sự không có vấn đề gì sao?

“Cho nên anh bảo em mua mà, anh không có tiền, chỉ có thể dựa vào vợ anh nuôi thôi.” Phó Hoành Dật nói với giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng.

Thẩm Thanh Lan đen mặt, ở chung với Phó Hoành Dật càng lâu, Thẩm Thanh Lan lại càng cảm thấy rất rõ ràng mọi sự lạnh lùng, nghiêm túc, đứng đắn lúc đầu trên người Phó Hoành Dật đều chỉ đối với người ngoài, còn với cô thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng mà sự tương phản này lại khiến Thẩm Thanh Lan cảm thấy Phó Hoành Dật rất... đáng yêu.

Nếu ngài Phó biết trong lòng vợ mình, hình tượng của anh chính là đáng yêu thì không biết sẽ có cảm nghĩ gì đây.

Trò chuyện với Phó Hoành Dật hết nửa tiếng, thấy thời gian bên kia thật sự đã quá muộn rồi, Thẩm Thanh Lan mới giục Phó Hoành Dật đi ngủ.

“Vợ à, em cứ như vậy mà cúp máy à?” Trong video, Phó Hoành Dật nhướng mày nhìn cô.

Thẩm Thanh Lan nhìn anh, vẻ mặt hơi mịt mờ, chứ còn phải làm gì nữa?

“Nụ hôn chúc ngủ ngon đâu?” Phó Hoành Dật thấy cô ngơ ngác nên nhắc nhở.

Thẩm Thanh Lan liếc anh một cái, mặt không thay đổi bấm kết thúc cuộc gọi.

Phó Hoành Dật thấy cuộc gọi video bị ngắt, im lặng cười cười. Anh phát hiện, thật ra Thẩm Thanh Lan rất dễ xấu hổ trong phương diện này, da mặt cô cực kỳ mỏng, không chịu được trêu chọc.

***

Sáng hôm sau, nhóm người Thẩm Thanh Lan liền xuất phát đến đảo Cockatoo, thành phố Sydney nằm ở ven biển, đảo Cockatoo là một hòn đảo nhỏ nằm ngay cạnh Sydney, có cảnh sắc vô cùng đẹp, thu hút rất nhiều du khách.

Bọn họ đi ô tô đến bến tàu, vì đang là thời điểm diễn ra lễ hội nghệ thuật, tuy có rất nhiều du thuyền đi đến đảo Cockatoo nhưng khách đang đợi ở bến tàu vẫn rất đông. Trước đó, Daniel đã gọi điện cho Frank để mượn ông một chiếc du thuyền tư nhân nên bọn họ có thể lập tức lên thuyền, Vu Hiểu Huyên nhìn dòng người còn đang xếp hàng chờ đợi, không khỏi thở dài nói, “Thanh Lan, cuối cùng bây giờ tớ đã cảm nhận được sâu sắc sức mạnh của đồng tiền rồi.”

“Chẳng phải nước Z có câu, "Tiền bạc không phải là tất cả, nhưng không có tiền thì tất cả đều không có" đó sao. Có tiền, chúng ta mới có thể được hưởng thụ một cuộc sống tốt hơn.” Kim Ân Hi tiếp lời cô.

Vu Hiểu Huyên gật đầu đồng ý, “Cũng phải ha. Ân Hi, cô biết trên đảo Cockatoo có món ngon gì không?” Lời vừa thốt ra, bầu không khí lập tức thay đổi. Được rồi, đây mới thật sự là vấn đề mà vua ăn hàng Vu Hiểu Huyên quan tâm nhất.

“Vậy phải làm cô thất vọng rồi, đảo Cockatoo từng là nơi Sydney giam giữ tù nhân, nhất là trong thế chiến thứ hai. Đây còn là nơi lưu giữ và sửa chữa tàu chiến, trên đó chủ yếu là di tích lịch sử thôi.”

Vu Hiểu Huyên thất vọng tràn trề, “Không có món ngon đặc sắc à.”

“Đừng có suốt ngày chỉ biết ăn uống được không?” Kim Ân Hi không còn lời nào để nói. Qua mấy ngày chung đụng, cô và Vu Hiểu Huyên cũng đã quen thuộc với nhau nên ăn nói cũng tự nhiên hơn nhiều.

“Haizzz, cô nói chuyện thật giống Phương Đồng, dân lấy ăn làm trời, ăn là chuyện quan trọng nhất đời người, sao có thể qua loa được chứ.”

“Tuy trên đó không có nhiều món ngon lắm, nhưng cảnh biển cực kỳ đẹp, nhất là tầm nhìn từ trong phòng ra biển, sáng sớm thức dậy là có thể ngắm bình minh rồi.” Kim Ân Hi nói bổ sung.

Ánh mắt Vu Hiểu Huyên sáng rực lên, “Vậy chúng ta có thể qua đêm ở đó không?” Cô nhìn sang Thẩm Thanh Lan đang dựa trên boong thuyền ngắm biển.

“Được.”

Vu Hiểu Huyên cực kỳ phấn khích, “Vậy chúng ta ở lại đây một đêm đi, ngày mai hãy trở về.”

“Vậy cũng được, đảo Cockatoo là hòn đảo lớn nhất Sydney, chẳng những là di tích lịch sử, mà còn có nhiều bãi biển đẹp, cô có thể dạo chơi ở đó, tôi đoán cô sẽ thích lắm đấy.”

Bị Kim Ân Hi nói trúng sở thích, Vu Hiểu Huyên vô cùng hưng phấn nhìn hòn đảo gần ngay trước mắt.

Trên bến tàu có rất nhiều du thuyền tư nhân, nhưng ở đây Frank có chỗ đỗ thuyền riêng nên cũng không phải tốn công tìm chỗ cập bến, khi du thuyền dừng sát bến tàu, mọi người liền xuống thuyền.

Đúng như lời Kim Ân Hi nói, trên đảo có không ít du khách, họ đều tới để tham gia lễ hội nghệ thuật lần này, đương nhiên cũng có một số chỉ đến để du lịch.

Triển lãm trên đảo Cockatoo đa số là các tác phẩm điêu khắc bằng đồng và sắt, kích thước và hình dáng đa dạng, nhưng tác phẩm nào cũng cực kỳ tinh xảo, ngay cả người mù nghệ thuật như Vu Hiểu Huyên nhìn thấy những tác phẩm đó cũng trầm trồ khen ngợi.

Hiện tại rất khó đặt khách sạn trên đảo, bọn họ lại mới quyết định ở lại qua đêm, cho nên sau khi thương lượng, nhóm người Thẩm Thanh Lan dự định đêm nay sẽ cắm trại ngoài trời. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng nhiệt độ ở đây cũng không thấp lắm.

Trên đảo có nơi chuyên cho thuê lều, nên bọn họ liền đến đó trước để chọn chỗ.

Chỗ cắm trại nằm bên cạnh một vách núi trên hòn đảo, cách vách núi mười mét, nhưng địa hình nơi này khá bằng phẳng nên có không ít người cắm trại ở đây, nhóm người Thẩm Thanh Lan tới gần vách núi.

Vu Hiểu Huyên mới đi tới chỗ còn cách vách núi hơn hai mét đã dừng lại, nhìn về phía trước kêu ca, “Thanh Lan, chân tớ tê rần rồi.”

Thẩm Thanh Lan đi đến bên vách núi nhìn xuống, thấy từ đây cách mặt nước biển còn chưa tới ba mươi mét, cùng lắm chỉ khoảng hai mươi mét, cũng không cao lắm.

“Thanh Lan, cậu đừng qua đó.” Vu Hiểu Huyên run run nói. Cô hơi sợ độ cao… Ừm, thật sự chỉ là hơi thôi.

Thẩm Thanh Lan vươn tay, “Hiểu Huyên, qua đây đi.”

Vu Hiểu Huyên không dám, cả người đơ ra như khúc gỗ mà nhìn Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan bèn đưa tay ra.

Vu Hiểu Huyên do dự một lúc, sau đó vẫn đi tới nhưng lại nhắm mắt nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan, lại nghe cô nói: “Hiểu Huyên, mở mắt ra nhìn xuống bên dưới thử xem.”

Vu Hiểu Huyên lắc đầu.

“Bên dưới rất đẹp, nếu cậu bỏ lỡ thì sau này đừng có hối hận đấy.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói.

Vu Hiểu Huyên nghe vậy, trong lòng hơi tò mò nên mở mắt ra, nhìn thoáng xuống dưới, hôm nay gió hơi lớn, sóng biển đánh vào vách đá rồi bắn lên tung tóe như những cánh hoa tung bay, quả thật rất đẹp.

Xa xa là đường chân trời, trời biển một màu hòa vào với nhau, hoàn toàn không phân biệt được đâu là biển, đâu là trời.

“Thanh Lan, ở đây thật sự đẹp quá, sau này nếu có cơ hội tớ muốn đến đây lần nữa cùng Hàn Dịch.” Vu Hiểu Huyên ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Lan, nhìn ngoài khơi nói.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, cô cũng đang có ý nghĩ như Vu Hiểu Huyên.

Mặt trời dần ngả về tây, phủ một màu hồng nhạt lên mặt biển. Theo thời gian, màu hồng nhạt mỗi lúc một đậm hơn rồi biến thành một vùng đỏ thẫm.

Thẩm Thanh Lan chụp một tấm hình, rồi đăng lên weibo, “Lần sau muốn đi cùng anh.”

Trước kia Phó Hoành Dật không dùng weibo, nhưng từ khi Thẩm Thanh Lan tạo tài khoản weibo, anh cũng tạo một cái. Buổi tối trở về thấy status này, Phó Hoành Dật liền gửi cho Thẩm Thanh Lan một tin nhắn: “Được.”

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng Thẩm Thanh Lan lại lập tức hiểu ý anh, mỉm cười cất điện thoại.

“Thanh Lan, thật không ngờ cậu lại nướng thịt giỏi như vậy.” Vu Hiểu Huyên cầm một xiên thịt nướng trong tay, hăng say ăn.

Đây cũng là lần đầu tiên Daniel được ăn đồ Thẩm Thanh Lan nấu, không khỏi dựng ngón tay cái lên, “Thanh Lan, còn có cái gì cô không biết làm không?”

Kim Ân Hi nghe vậy liền bật cười, thật ra thì Thẩm Thanh Lan cũng chỉ có nướng thịt là giỏi, chứ nấu cơm thì... Kim Ân Hi nhớ là mình đã từng ăn món Thẩm Thanh Lan nấu một lần, không khỏi lắc đầu, quên đi, Thanh Lan vẫn thích hợp làm nữ thần hơn, mấy chuyện nhiễm lửa khói nhân gian này cứ để cho người khác làm đi.

Còn trong mắt Vu Hiểu Huyên cũng tràn đầy ý cười, ừ, cô thì nhớ tới chuyện Thẩm Thanh Lan hát nhạc thiếu nhi.

Thẩm Thanh Lan liếc nhìn Vu Hiểu Huyên và Kim Ân Hi, biết bọn họ đang nghĩ gì, ánh mắt đành cam chịu.

Sáng hôm sau, sắc trời vừa hửng sáng, bọn họ đã thức dậy để ngắm bình minh trên biển, sau khi ngắm bình minh xong, mọi người liền quay về.

Ra tới bến tàu, cảnh tượng vẫn vẫn náo nhiệt như ngày hôm qua, Thẩm Thanh Lan bước lên du thuyền, Daniel đi sau cùng.

“Chàng trai à.” Một người phụ nữ gọi Daniel, Daniel xoay người lại, nhìn cô ta.

“Thưa cậu, con của tôi đang bị bệnh, cậu có thể cho chúng tôi đi nhờ thuyền đến Sydney được không?” Cô ta ôm một đứa bé trong lòng, sắc mặt đứa bé đỏ bừng, dễ nhận thấy bé đang sốt cao.

Daniel biết đảo Cockatoo tuy có bệnh viện, nhưng trình độ chữa bệnh và trang thiết bị y tế có hạn, theo sau người phụ nữ này còn một người đàn ông, trông có vẻ là một nhà ba người, lúc này trên khuôn mặt của cặp cha mẹ này đều vô cùng lo lắng.

Trên bến tàu còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ đến lượt lên thuyền, mà thuyền ở đây đúng giờ mới chạy, phải ít nhất mười lăm phút nữa mới có tuyến kế tiếp.

“Mọi người lên đây đi.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng.

Người phụ nữ nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt vô cùng cảm kích, “Cảm ơn cô, cảm ơn cô.”

“Nhanh lên đi, thuyền sắp xuất phát rồi.” Daniel nói.

Hai vợ chồng nọ vẻ mặt rất cảm kích rồi lên thuyền.

Từ đảo Cockatoo đến bến tàu Sydney phải mất một giờ, từ lúc đôi vợ chồng kia lên thuyền liền trật tự ngồi trong khoang thuyền, không đi lung tung, cũng không nhìn ngó các thiết bị sang trọng trong khoang thuyền, cho thấy rất có văn hóa.

Đứa bé trong lòng người phụ nữ không lớn lắm, trông chỉ độ hai ba tuổi, hai mắt đang nhắm, nhíu mày, rõ ràng lúc này bé đang rất khó chịu, thỉnh thoảng người phụ nữ áp trán mình lên trán bé để kiểm tra nhiệt độ.

Người phụ nữ thấy Thẩm Thanh Lan nhìn qua liền cong cong môi, có lẽ là muốn gượng cười lịch sự nhưng do tâm tình bây giờ không tốt nên không cười nổi, “Cô gái đến đảo Cockatoo chơi sao?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, nhìn đứa bé trong lòng cô ta, “Cháu bé bị bệnh sao không đưa đến bệnh viện trên đảo?” Tuy trình độ điều trị của bệnh viện ở đó không cao, nhưng ít nhất cũng có thể giúp hạ sốt.

“Chúng tôi có đến rồi, chiều qua cháu nó sốt cao, chúng tôi đã đưa bé đến bệnh viện trên đảo, uống thuốc châm cứu đủ cả, nhờ vậy cháu nó mới bớt sốt. Cứ tưởng có thể về trong hôm qua, nhưng do phải vào viện nên trễ giờ, lúc ra đến bến tàu thì đã lỡ mất chuyến tàu cuối cùng, vì vậy chúng tôi đành chờ đến sáng hôm nay.”

Bây giờ nhìn vẻ mặt của đứa bé, rõ ràng là đã bị sốt lại, thấy cặp vợ chồng này nôn nóng, Thẩm Thanh Lan đảo mắt một cái rồi đi vào hầm rượu trên du thuyền, lấy một chai rượu trắng bên trong ra.

“Dùng cồn giúp đứa bé hạ nhiệt trước đi đã.” Thẩm Thanh Lan đưa chai rượu trắng cho người đàn ông, người đàn ông nhìn thấy tên chai rượu thì không dám nhận. Giá của chai rượu này đã hơn nửa năm tiền lương của anh ta rồi.

“Cầm đi, cháu bé là quan trọng hơn.” Thẩm Thanh Lan lại nói, trẻ con bị sốt nếu không được hạ sốt kịp thời thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Người đàn ông do dự một lúc vẫn quyết định nhận lấy chai rượu, “Cảm ơn cô.”

Thẩm Thanh Lan cười mỉm, “Lau rượu lên lòng bàn tay, gan bàn chân và nách cho bé đi.”

“Cảm ơn cô, cô tốt bụng quá.” Người phụ nữ vô cùng biết ơn.

Thẩm Thanh Lan không nói gì, đi ra ngoài, có điều mới lên boong thuyền đã thấy Daniel lo lắng nói, “Thanh Lan, không xong rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan hơi thay đổi, “Có chuyện gì vậy?”

“Khoang thuyền bị rò dầu rồi.” Daniel trả lời.

Thẩm Thanh Lan nhanh chóng đi theo Daniel đến buồng lái. Ở đó, mấy thuyền viên cũng đang cuống cuồng, Thẩm Thanh Lan lập tức thử kiểm tra, bình dầu của thuyền gần như đã cạn sạch.

“Đêm qua lúc tôi kiểm tra vẫn còn nửa bình mà.” Một thuyền viên kêu lên.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan trầm xuống, rất rõ ràng đây là có người cố ý gây ra. Tầng dưới cùng trong khoang thuyền đã bị nước tràn vào, mực nước đã dâng đến lưng chừng, đáy thuyền chìm dần, “Vừa rồi lúc xuất phát sao lại không phát hiện ra.” Giọng nói của Thẩm Thanh Lan lạnh băng.

Mấy thuyền viên tỏ ra chột dạ, vừa rồi bọn họ lo tụ tập lại tán dóc, hoàn toàn không có ai đi kiểm tra, đến khi phát hiện thì thuyền đã rời bến tàu nửa tiếng rồi. Cũng có nghĩa là hiện tại bọn họ đang ở giữa đảo Cockatoo và bến tàu Sydney, lênh đênh trên biển.

Thẩm Thanh Lan lạnh lùng liếc bọn họ, “Daniel, phát tín hiệu cầu cứu, nhờ người tới cứu hộ đi.”

Daniel gật đầu, tức tốc rời khỏi buồng lái.

Thân tàu chìm xuống rõ ràng như thế nên tất nhiên Vu Hiểu Huyên và Kim Ân Hi cũng đã cảm nhận được điểm bất thường, thấy Thẩm Thanh Lan mặt mày nặng nề đi ra, lập tức hỏi han, “Thanh Lan, có chuyện gì vậy?”

“Bình dầu bị rò rỉ.”

Daniel đã phát tín hiệu, may mà mấy ngày này có nhiều du thuyền lui tới nơi này nên không lâu sau, một con thuyền đã tiến đến gần thuyền bọn họ.

Lúc này, nhóm Thẩm Thanh Lan cùng cả cặp vợ chồng kia và mấy thuyền viên đều đang đứng trên boong thuyền, nói rõ tình huống với đối phương. Đối phương lập tức đồng ý cho bọn họ lên thuyền.

Về tới Sydney, cặp vợ chồng kia còn chưa hoàn hồn, ôm chặt đứa bé trong lòng.

“Đưa cháu bé đến bệnh viện trước đi.” Thẩm Thanh Lan nói.

“Thưa cô, cô tên gì vậy?” Người đàn ông lịch sự hỏi.

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Cháu bé quan trọng hơn, trước tiên hãy đưa bé đến bệnh viện đi.” Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, Thẩm Thanh Lan cũng không để tâm tới, nhưng sự cố hôm nay...

Tuy tai qua nạn khỏi, nhưng Vu Hiểu Huyên vẫn còn bị hoảng sợ. Bọn họ vừa sang chiếc thuyền tới đón mình không bao lâu thì chiếc du thuyền của Frank đã bị ngập đến boong thuyền, mũi thuyền chìm hẳn xuống. Nói cách khác, chỉ cần bọn họ ở trên đó mười phút nữa thì có lẽ đã trở thành mồi cho cá mập dưới biển kia rồi.

Thẩm Thanh Lan bảo Kim Ân Hi và Vu Hiểu Huyên về khách sạn trước, sau đó cùng Daniel đến trang viên tìm Frank.

Sau khi Frank nghe về chuyện đã xảy ra, sắc mặt liền nặng nề đến đáng sợ, chiếc thuyền chìm nhanh như vậy, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Bình dầu lại còn bị rỉ, dấu vết người này để lại quá rõ ràng, làm Frank muốn tự an ủi rằng đây chỉ là tai nạn cũng không được.

Thẩm Thanh Lan mới đến đây lần đầu nên hoàn toàn không quen biết ai, dĩ nhiên càng không có kẻ thù. Mà chiếc du thuyền này là của Frank, chuyện này rõ ràng là muốn nhằm vào Frank. Nhưng không may, lần này người trên du thuyền lại là Thẩm Thanh Lan chứ không phải ông ấy.

“Cô Thẩm, thành thật xin lỗi cô, khiến cô hoảng sợ rồi.” Frank áy náy nói, nếu không phải Thẩm Thanh Lan phản ứng nhanh nhạy thì chỉ sợ ông đã gặp rắc rối lớn rồi. Suy cho cùng, gia thế của Thẩm Thanh Lan ở nước Z cũng không đơn giản.

“Ông Frank, tôi và bạn của tôi không sao, lần này tôi cùng Daniel đến đây cũng chỉ muốn nhắc nhở ông thôi.”

“Cảm ơn ý tốt của Cô Thẩm, tôi sẽ điều tra rõ sự việc. Cô Thẩm, lần này làm bạn cô cũng bị sợ hãi rồi, tôi vô cùng xin lỗi.”

Biết Frank còn có việc nên Thẩm Thanh Lan uyển chuyển từ chối lời mời ở lại dùng bữa của ông, sau đó cùng Daniel ra về.

“Thanh Lan, ngày mai chúng ta trở về nhé?” Daniel hỏi, xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng anh cũng bị ảnh hưởng.

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Ngày mai đến Bảo tàng mỹ thuật tham quan.” Ngày đó tuy cô đã đi xem một lần nhưng không được kỹ, sau buổi trò chuyện với các họa sĩ nổi tiếng hai ngày trước, cô học hỏi được không ít nên muốn xem lại các tác phẩm đó.

Đương nhiên Daniel không có ý kiến gì.

Về đến khách sạn, Vu Hiểu Huyên đã ngủ từ sớm, ngay cả bữa trưa cũng không ăn, còn Kim Ân Hi hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Thấy Thẩm Thanh Lan trở về, cô ấy liền sang phòng cô.

“Frank nói thế nào?” Kim Ân Hi hỏi.

“Chắc là hành động đó nhằm vào Frank.”

Kim Ân Hi nhíu chặt mày, “Vì vậy chúng ta chỉ nằm không cũng trúng đạn sao?”

“Hình như là vậy.”

“Ha ha, thú vị thật, lúc về phải kể cho Sicily nghe mới được. Chắc chắn chị ấy sẽ rất vui cho mà xem. Có điều...” Kim Ân Hi hơi dừng lại, “Lần này thời gian KING yên lặng có vẻ lâu hơn bình thường thì phải. Lần trước hắn chịu thiệt hại nặng nề như vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, không giống với tác phong làm việc của hắn xưa nay.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy, ánh mắt liền trầm xuống, “Điều này chỉ có thể chứng tỏ hắn ta đang chuẩn bị âm mưu to lớn khác.”

Kim Ân Hi buồn bực vò đầu bứt tóc, “Trước đây thì có KING luôn lăm lăm vào chúng ta, sau đó lại thêm một tên Allen nữa, hiện giờ tình cảnh của chúng ta chính là cái gì mà... hổ sói gì đó.”

“Trước có sói sau có hổ.”

“Đúng đúng, chính là câu này. An, tớ muốn dứt khoát giết KING cho rồi, nghe nói lần trước hắn ta bị thương rất nặng, chắc chắn chưa hồi phục nhanh vậy đâu. Trước kia tớ không phải là đối thủ của hắn, nhưng bây giờ thì chưa chắc.” Kim Ân Hi càng nói càng cảm thấy đề nghị này rất khả thi.

“Ân Hi, không được hành động thiếu suy nghĩ.” Thẩm Thanh Lan căn dặn cô ấy, nhưng trong lòng cũng đang suy xét mức độ khả thi trong lời Kim Ân Hi vừa nói. Cô ấy có thể không được, nhưng nếu cô đích thân ra tay thì...

Ánh mắt của Thẩm Thanh Lan đầy lạnh lẽo.

***

Trong một dinh thự ở Sydney, Catherine đang nằm tắm nắng dưới ánh mặt trời ấm áp, nghe thấy điện thoại reo thì bắt máy, “Chuyện thế nào rồi?”

“Thưa cô, tôi xin lỗi, đám người Thẩm Thanh Lan đã được người khác cứu, không xảy ra chuyện gì cả.”

Ánh mắt Catherine lập tức thay đổi, “Ngay cả bị thương cũng không?”

Đối phương im lặng một lát, “Đúng vậy.”

Catherine giận dữ quát, “Vô tích sự, có chút chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong. Xóa sạch dấu vết hết chưa?”

“Chuyện này thì cô yên tâm, đã xử lý sạch sẽ cả rồi, không ai có thể điều tra ra cô đâu. Với lại, mấy người đó cứ nghĩ rằng lần này là có người nhằm vào ngài Frank.”

“Vậy thì tốt, nhưng chuyện lần này các anh còn chưa thành công đâu. Bây giờ đám người Thẩm Thanh Lan vẫn đang ở Sydney, tôi không muốn nhìn thấy tay nó còn có thể cầm cọ vẽ được nữa, phải làm thế nào thì chắc không cần tôi dạy anh chứ?”

“Tôi hiểu rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Catherine đầy vẻ độc ác, có họa sĩ tài năng hơn cô sao? Ha ha, nếu họa sĩ tài năng này không còn tay nữa, thật muốn xem người đó sẽ vẽ thế nào đây!

***

Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan và nhóm Vu Hiểu Huyên lại đến Bảo tàng Mỹ thuật đương đại. Lễ hội này kéo dài nửa tháng, hiện giờ vẫn đang trong tuần lễ diễn ra lễ hội nghệ thuật, nên lúc này trong Bảo tàng Mỹ thuật đương đại cũng khá đông người. Thẩm Thanh Lan vừa vào trong bảo tàng đã tách riêng ra với nhóm Vu Hiểu Huyên, một mình đi đến khu trưng bày tranh sơn dầu.

“A, chị, là chị sao?” Đang ngắm nghía mấy bức tranh thì chợt nghe giọng nói của Nhan Tịch truyền đến từ phía sau.

Thẩm Thanh Lan lập tức xoay người lại, thấy Nhan Tịch thì hơi ngạc nhiên: “Sao em lại ở đây?”

Nhan Tịch cười hì hì, “Em tới đây tham quan, lễ hội nghệ thuật này là một sự kiện lớn của Sydney mà. Nhưng không ngờ có thể gặp được chị ở đây, em với chị đúng là có duyên mà.”

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên ý cười dịu dàng. Quả đúng là như thế thật, trước đây cô và Nhan Tịch cũng tình cờ quen biết nhau, bây giờ lại tình cờ gặp lại, còn là tình cờ trong tình cờ nữa, cứ như định mệnh đã sắp đặt sẵn vậy.

“Em đi một mình à?” Thẩm Thanh Lan thấy bên cạnh Nhan Tịch không ai nên hỏi.

Nhan Tịch gật đầu, “Hôm nay mẹ em có việc nên em đi một mình. Chị cũng đi một mình sao?”

“Không, chị đi cùng bạn chị, bọn họ đến phòng triển lãm khác rồi.”

“Vậy em có thể đi cùng chị không?”

“Đương nhiên rồi.”

Nhan Tịch tươi cười, đi cạnh Thẩm Thanh Lan, “Chị, trước đây em chưa từng gặp chị thật sao?”

Cô nghiêng đầu, tò mò nhìn Thẩm Thanh Lan.

“Sao vậy?”

“Em luôn cảm thấy hình như là trước đây em có quen biết chị, hơn nữa còn rất thân, mỗi lần thấy chị em đều có một cảm giác rất thân thiết.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Chúng ta mới gặp nhau thôi, nếu trước đây chúng ta có quen biết thì chị đã nhận ra em ngay rồi, đúng không nào?”

Nhan Tịch gãi đầu, “Vâng, cũng phải, chắc là em nhớ nhầm. Chị, em là Nhan Tịch, Nhan trong nhan sắc, Tịch trong nắng chiều.”

“An, em cứ gọi chị là An.”

“Chị An, lần này chị tới Sydney chơi bao lâu?”

“Ngày mai sẽ về.”

Nhan Tịch hơi thất vọng, “Ôi, nhanh như vậy sao? Em còn định mời chị ngày mai đến nhà em chơi nữa.”

“Nếu sau này chị đến Sydney nữa thì nhất định sẽ đến nhà em chơi.”

Tuy Nhan Tịch thất vọng, nhưng rất nhanh đã gạt chuyện này sang một bên, theo Thẩm Thanh Lan đến phòng triển lãm thưởng thức tranh. Thỉnh thoảng, Thẩm Thanh Lan lại giải thích cho cô về ý nghĩa và bút pháp của một vài tác phẩm.

“Chị, chị là hoạ sĩ sao? Chị hiểu biết nhiều thật.” Nhan Tịch tò mò hỏi Thẩm Thanh Lan.

“Chỉ là sở thích thôi, bình thường chị hay đọc mấy cuốn sách về hội họa, đọc nhiều nên nhớ thôi.”

Lúc bọn họ ra khỏi phòng triển lãm thì đã là một tiếng sau. Nhan Tịch đề nghị, “Chị, em mời chị dùng cơm nhé.”

Thẩm Thanh Lan không từ chối, cô cũng muốn ở bên Nhan Tịch nhiều hơn, nên bèn gọi điện thoại cho Daniel. Biết bọn họ cũng sắp ra, cô không vội rời đi mà đứng ở một nơi vắng người chờ bọn họ.

Vu Hiểu Huyên và Kim Ân Hi vừa đi ra đã nhìn thấy Thẩm Thanh Lan và Nhan Tịch.

“Nhan...” Vu Hiểu Huyên lớn tiếng gọi một chữ, nhưng bị Kim Ân Hi kéo lại. Cô lập tức nhớ ra, chen qua đám đông đi về phía Thẩm Thanh Lan.

Có điều, còn chưa tới gần chỗ Thẩm Thanh Lan thì bọn họ bỗng thấy một đám người di chuyển hỗn loạn. Thấy có một người lao về phía Thẩm Thanh Lan, Vu Hiểu Huyên vội hét lên, “Thanh Lan cẩn thận.”

Từ khi thấy người đàn ông cầm dao xông về phía mình, Thẩm Thanh Lan đã bắt đầu thủ thế, kéo Nhan Tịch ra sau lưng mình rồi đá mạnh vào hắn ta.

Người đàn ông không có bản lĩnh gì nên bị Thẩm Thanh Lan đá ngã xuống đất. Cô lập tức đi tới cướp lấy con dao trong tay người đàn ông đó, rồi dùng cán dao đánh hắn bất tỉnh.

“A, giết người.” Trong đám đông có người hét lên, mọi người lập tức chạy tán loạn. Vu Hiểu Huyên bị người khác đụng trúng, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Kim Ân Hi một tay kéo Vu Hiểu Huyên, một tay kéo Daniel, nhanh chóng chạy tới chỗ Thẩm Thanh Lan.

Nhan Tịch đứng sau Thẩm Thanh Lan, vẫn chưa kịp hoàn hồn. Cô hoảng sợ nhìn người đang nằm dưới đất, người nọ bị người đàn ông đâm hai dao, máu me đầy người.

“Nhan Tịch, đừng nhìn.” Thẩm Thanh Lan đưa tay bịt mặt Nhan Tịch lại rồi dẫn cô ấy qua một bên.

“Chúng ta đi thôi.” Thấy mọi người đã tập trung lại đây, Thẩm Thanh Lan liền dẫn Nhan Tịch ra khỏi chỗ này.

Thẩm Thanh Lan dẫn Nhan Tịch lên xe, rời khỏi Bảo tàng Mỹ thuật đương đại.

Sắc mặt của Nhan Tịch và Vu Hiểu Huyên đều tái nhợt. Từ khi vừa lên xe, cả hai vẫn chưa nói câu nào, rõ ràng còn chưa hoàn hồn.

Thẩm Thanh Lan và Kim Ân Hi liếc nhìn nhau, vẻ mặt lạnh lẽo. Thật ra ngay từ đầu, người mà người đàn ông kia nhằm vào chính là Thẩm Thanh Lan, nhưng đúng lúc người kia lại đứng trước mặt cô nên mới trở thành kẻ chết thay mà thôi.

“Chị An, người lúc nãy chết rồi sao?” Một lúc lâu sao, Nhan Tịch mới run giọng hỏi khẽ. Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh người khác chết trước mặt mình, mà còn chết vì lý do như thế.

“Ừ.” Thẩm Thanh Lan không định giấu cô ấy, người kia bị đâm trúng tim, hoàn toàn không có khả năng sống sót.

Nhan Tịch mặt cắt không còn giọt máu. Cô đã tận mắt chứng kiến người đó ngã xuống trước mặt mình, còn trơ mắt nhìn người khác cầm dao đâm về phía mình, “Người kia là kẻ điên sao?”

“Chắc là vậy. Nhan Tịch, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, quên nó đi.” Thẩm Thanh Lan thân thiết nói.

Nhan Tịch ngân một tiếng rồi lại không nói gì. Chẳng hiểu sao, vừa rồi khi nghe tiếng la hét của mọi người và thấy cảnh tượng máu me kia, lồng ngực của cô lại rất khó chịu, trong đầu dường như còn hiện lên hình ảnh gì đó, nhưng cô còn chưa kịp nắm bắt thì nó đã biến mất.

Vu Hiểu Huyên hồi hồn, nhìn sang Nhan Tịch, thấy cô ấy thật sự không nhận ra mình thì trong mắt liền hiện lên vẻ đau buồn nhưng ngay lập tức đã biến mất.

Cô nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch, nhất thời không biết nên nói gì, Nhan Tịch bỗng quay đầu sang, liền bắt gặp ánh mắt phức tạp của Vu Hiểu Huyên.

“Chào chị.” Nhan Tịch lễ phép chào hỏi Vu Hiểu Huyên.

Vu Hiểu Huyên cười đáp lại, “Chào em.”

Vừa trải qua chuyện như vậy nên Nhan Tịch không có tinh thần nói chuyện, trong xe liền trở nên im ắng.

Một lát sau, Nhan Tịch lên tiếng, “Chị, em muốn về nhà. Chị có thể cho em xuống đầu đường phía trước được không? Lần này không thể đi ăn cùng chị rồi, em xin lỗi.”

“Không sao, về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng nghĩ tới chuyện hôm nay nữa, đó là người ta trả thù nhau thôi, không liên quan gì tới em cả, hiểu chưa?”

Nhan Tịch gật đầu, nhưng tâm trạng vẫn còn hơi sa sút.

Thẩm Thanh Lan không nói gì nữa, dừng xe ở đầu đường rồi đón một chiếc xe cho Nhan Tịch, sau đó mới rời đi.

“Thanh Lan, tại sao không đưa Nhan Tịch về nhà?” Vu Hiểu Huyên hỏi.

“Mẹ Nhan Tịch không muốn chúng ta tiếp xúc nhiều với em ấy. Lần trước vô tình gặp phải, lần này tuy cũng tình cờ, nhưng người ta chưa chắc đã nghĩ như vậy.”

Vu Hiểu Huyên thở dài, cô không có cách nào nói mẹ của Nhan Tịch không đúng cả. Đó là tấm lòng của người làm mẹ, cô có thể hiểu được, và cũng chọn cách tôn trọng.

Vu Hiểu Huyên nhoài người lên ghế lái, nói với Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cậu có cảm thấy chúng ta bị Conan ‘ám’ không?”

Thẩm Thanh Lan thắc mắc nhìn cô, “Conan là ai?”

Vu Hiểu Huyên đen mặt, sao cô lại quên mất Thẩm Thanh Lan chưa từng xem bộ phim hoạt hình nào chứ, “Conan chính là một bộ phim hoạt hình nổi tiếng nhất của nước R, cậu ta là một thám tử, đi tới chỗ nào thì chỗ đó sẽ có chết người. Tớ có cảm giác hai ngày nay chúng ta cứ như bị Conan ‘ám’ hay sao ấy.”

Lần này đổi thành Thẩm Thanh Lan bó tay. Kim Ân Hi bật cười ha ha, “Ví dụ này thật sống động, hai ngày qua chúng ta quả thật quá xui xẻo.”

Daniel nhớ lại cũng bật cười. Thẩm Thanh Lan thấy đều cười vang, khóe môi cũng nhẹ cong lên.

Mọi người về khách sạn chưa được bao lâu thì cảnh sát lại tới tìm họ để hỏi tình hình lúc đó. Thẩm Thanh Lan thuật lại mọi chuyện mình biết, cảnh sát hỏi xong thì rời đi. Về sau, Thẩm Thanh Lan mới nghe Frank nói lại rằng thật ra chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, người đàn ông kia là bệnh nhân tâm thần, thừa lúc người nhà không chú ý để trốn khỏi bệnh viện, sau đó liền gây ra chuyện như vậy.

Đương nhiên, đây chỉ là kết luận của cảnh sát bản địa. Còn về sự thật thế nào, trong lòng Thẩm Thanh Lan đã có đáp án riêng.

Sau khi cảnh sát rời khỏi, mọi người cũng không ra ngoài ăn mà đến nhà hàng của khách sạn, ăn qua loa rồi lên phòng mình nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, nhóm Thẩm Thanh Lan liền lên máy bay về nước.

Lúc Frank hay tin, Thẩm Thanh Lan cũng đã trở về thủ đô.

Frank tiếc nuối nói, “Cô Thẩm, rất xin lỗi vì lúc cô ở đây đã gặp phải nhiều chuyện không vui như vậy. Hy vọng cô sẽ không có ấn tượng xấu về Sydney.”

“Ông Frank đừng nói vậy, chuyện này không hề ảnh hưởng đến ấn tượng của tôi về Sydney đâu. Lần này về nước gấp là vì bạn tôi còn bận việc trong nước, nên chúng tôi phải về sớm. Nếu ông có dịp đến đất nước chúng tôi, tôi sẽ dẫn ông đi thưởng thức các món ngon nước Z.”

“Được, cứ quyết định vậy nhé.” Frank cười vang.

***

Sau khi về nước, Thẩm Thanh Lan trước tiên là về Đại Viện thăm Thẩm lão gia. Không thấy Thẩm Nhượng ở nhà, cô bèn hỏi chị Tống mới biết bây giờ sức khỏe Thẩm Nhượng đã hoàn toàn suy yếu, mấy ngày qua vẫn luôn nằm trong bệnh viện.

Mấy ngày nay, tinh thần của Thẩm lão gia cũng không được tốt lắm. Thấy Thẩm Thanh Lan, ông cũng không tươi cười như trước, “Lan Lan đã về rồi à, lần này mọi chuyện ở nước ngoài suôn sẻ cả chứ?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Rất suôn sẻ ạ. Ông nội, sắc mặt ông kém quá, có phải dạo này ông không nghỉ ngơi đầy đủ không?” Vừa nói cô vừa đi đến sau lưng Thẩm lão gia, đưa tay xoa huyệt Thái Dương cho ông.

Thẩm lão gia nhắm mắt lại, thở dài, “Ông ổn mà, người già đều như vậy cả, cháu đừng lo lắng.”

Biết Thẩm lão gia lo lắng cho Thẩm Nhượng, Thẩm Thanh Lan cũng không biết phải an ủi ông thế nào. Trái lại, ông còn vỗ vỗ lên tay cháu gái, “Ông không sao thật mà, chuyện của chú hai cháu đều trông chờ vào số mạng cả, bây giờ ông đã thông suốt rồi.”

Nói thì nói vậy, nhưng Thẩm Thanh Lan không cho rằng ông nội đã nghĩ thông. Suy cho cùng, chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mãi mãi là chuyện đau đớn nhất đối với bậc làm cha làm mẹ.

“Ông nội, ngày mai cháu đưa ông đi thăm chú hai nhé.” Thẩm Thanh Lan đề nghị.

Thẩm lão gia gật đầu rồi lại nhắm mắt, không nói lời nào. Thẩm Thanh Lan xoa bóp đầu cho ông, dần dần, hàng mày nhíu chặt của ông cũng thả lỏng. Không biết từ lúc nào, Thẩm lão gia đã tựa vào ghế sô pha ngủ say.

Thẩm Thanh Lan bỏ tay xuống, đi lên tầng trên cầm một cái chăn xuống đắp lên người ông.

Làm xong hết, cô mới ra khỏi phòng khách, gọi cho Phó lão gia một cuộc điện thoại. Phó lão gia đã ra ngoài nghỉ dưỡng một thời gian, ngay cả lễ đính hôn của Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Đao mà ông cũng không trở về.

Kể từ khi biết quan hệ của Thẩm Nhượng và Phó Tĩnh Đình, Thẩm Thanh Lan đã hiểu được tâm trạng của Phó lão gia, nên cứ vài ngày lại gọi điện thoại cho ông.

“Ông nội.”

Phó lão gia nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Lan thì rất vui vẻ, “Thanh Lan, cháu về rồi à?”

“Dạ. Ông nội, mấy ngày nay thời tiết ở chỗ ông có đẹp không?”

“Đẹp, thời tiết ở đây đẹp lắm.”

“Ông nội định bao giờ trở về ạ?” Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan hỏi thời gian Phó lão gia về.

Phó lão gia im lặng một lúc rồi trả lời, “Điều kiện ở đây rất tốt, ông muốn ở lại đây một thời gian ngắn.”

Thẩm Thanh Lan khẽ nói, “Ông nội, chú hai cháu... không còn nhiều thời gian nữa, có lẽ không qua nổi tháng này.”

Phó lão gia nghe vậy liền thở dài một hơi, “Thanh Lan, ông biết rồi, ngày mai ông sẽ về.”

“Cảm ơn ông.”

“Được rồi, cháu có suy nghĩ gì ông đều biết, ông sẽ động viên ông nội cháu.” Phó lão gia sao có thể không biết Thẩm Thanh Lan đang lo Thẩm lão gia sẽ không chịu nổi cú sốc này.

Phó lão gia đã trải qua nỗi đau mất con, dĩ nhiên có thể hiểu tâm trạng của Thẩm lão gia. Sau khi cúp điện thoại, ông nhìn lên bầu trời, một lúc lâu sau mới nói với viên cảnh vệ bên cạnh, “Thu dọn đồ đạc đi, ngày mai trở về thủ đô.”