Mật Ngọt Hôn Nhân Truyện

Chương 195: Hề dao nhà họ ôn

Trong phòng tắm, lau sạch nước trên người xong, Thẩm Thanh Lan rầu rĩ nhìn bộ đồ ngủ. Bộ đồ ngủ này ít vải đến đáng thương, nó là quà tặng năm mới của Vu Hiểu Huyên. Lúc đưa nó cho cô, cô ấy còn cười gian xảo nói Phó Hoành Dật nhất định sẽ thích.

Lúc cô ấy về, Thẩm Thanh Lan có mở ra xem, nghe Vu Hiểu Huyên nói bộ đồ này rất đắt, phải đặt mua ở nước ngoài mới mua được. Rõ ràng là cô đã giấu kỹ nó rồi, không biết sao Phó Hoành Dật lại tìm được.

Lúc thấy bộ đồ ngủ này, Thẩm Thanh Lan liền biết Phó Hoành Dật cố ý lấy nó cho cô.

“Thanh Lan, tắm xong chưa?” Phó Hoành Dật hỏi cô.

“Xong ngay đây. Bộ đồ ngủ này không vừa với em, anh lấy cho em bộ khác đi.” Thẩm Thanh Lan giãy chết.

Thẩm Thanh Lan nhìn bộ đồ ngủ, rồi lại nhìn khăn tắm, cân nhắc mặc cái nào sẽ tốt hơn, cuối cùng cô kết luận là… như nhau.

Ngẫm lại, cô và Phó Hoành Dật đã tiếp xúc thân mật nhiều lần rồi, nên xem không nên xem đều thấy hết, còn xấu hổ gì nữa, không phải chỉ là một bộ đồ ngủ thiếu chút vải thôi sao. Cô mặc đồ ngủ, mở cửa đi ra ngoài.

Phó Hoành Dật nằm nghiêng trên giường, khuỷu tay chống đầu, thấy Thẩm Thanh Lan đi ra, nhất là khi thấy cô mặc bộ đồ ngủ đó, mắt anh sáng rực lên.

Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lan. Cô có làn da trắng nõn, đối lập với bộ đồ ngủ màu đen, kích thích thị giác Phó Hoành Dật một cách mãnh liệt.

Thẩm Thanh Lan vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi đối diện với ánh mắt như sói đói của Phó Hoành Dật, cô lại thấy không được tự nhiên, đi đến bên giường còn lại rồi nằm xuống.

Có điều, cô còn chưa kịp đắp chăn, Phó Hoành Dật đã xoay người nằm lên người cô rồi. Anh cúi đầu, yên lặng nhìn cô, dịu dàng nói: “Vợ à, đêm nay em đẹp quá.”

Đôi mắt của Thẩm Thanh Lan chợt lóe lên. Cô chủ động ôm cổ anh, hơi ngửa đầu, thổi bên tai anh, “Lẽ nào trước đây em không đẹp?” Hơi thở quyến rũ mang theo sự táo bạo, hoàn toàn khác với sự xấu hổ vừa rồi.

Bên tai Phó Hoành Dật vừa nóng vừa ngứa, ánh mắt anh càng sâu hơn.

“Đẹp, lúc nào cũng đẹp.” Phó Hoành Dật cảm giác được sự biến hóa rõ ràng của cơ thể mình.

Phó Hoành Dật cúi đầu, Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, Phó Hoành Dật nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Đêm nay, đến lượt em ở phía trên.” Thẩm Thanh Lan nói xong, không đợi Phó Hoành Dật trả lời, liền xoay người một cái, hai người đổi vị trí cho nhau. Phó Hoành Dật nằm bên dưới nhìn hai màu trắng đen đối lập, tỏ vẻ “Tới chà đạp anh đi!”

Thẩm Thanh Lan gỡ dây cột tóc, mái tóc xõa tung xuống lưng, xuống trước ngực, làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.

Hơi thở của Phó Hoành Dật bắt đầu trở nên nặng nề. Thẩm Thanh Lan từ từ cúi người xuống, sợi tóc thuận thế rơi trên mặt anh, làm anh ngưa ngứa.

Nhiệt độ trên người Phó Hoành Dật bắt đầu tăng lên. Anh nhìn Thẩm Thanh Lan, ánh mắt không chút che giấu ý muốn cô. Cô mỉm cười, hôn lên đôi môi mỏng của Phó Hoành Dật.

Nụ hôn nhẹ như lông vũ phớt qua trái tim Phó Hoành Dật, trêu chọc anh, khiến cả người anh ngứa ngáy khó nhịn. Anh muốn xoay người giữ quyền chủ động, nhưng Thẩm Thanh Lan lại dùng sức giữ chặt anh. Anh tuy có thể thoát khỏi tay cô, nhưng lại không muốn làm như vậy. Anh có chút mong đợi hành động tiếp theo của cô.

Thẩm Thanh Lan học theo Phó Hoành Dật cạy khớp hàm anh ra. Thật ra, không cần cô khiêu khích, anh đã tự giác há ra rồi.

Một nụ hôn, kéo dài miên man đầy nồng nàn.

Thẩm Thanh Lan hôn mặt Phó Hoành Dật. Sau đó, anh cảm giác vành tai ươn ướt, âm ấm.

Hơi thở anh ngày càng nặng nề, mà Thẩm Thanh Lan vẫn không nhanh không chậm. Đáy mắt cô hiện lên sự gian xảo, môi tiếp tục hôn.

Phó Hoành Dật lúc này cảm thấy cơ thể mình như muốn nổ tung. Thấy Thẩm Thanh Lan không chịu làm bước tiếp theo, rốt cuộc không nhịn được nữa, xoay người đổi vị trí.

“Chơi vui lắm sao?” Giọng Phó Hoành Dật nặng nề, có cảm giác cắn răng nghiến lợi.

Thẩm Thanh Lan cười hài lòng, gật đầu, “Vâng, rất vui.”

Phó Hoành Dật không tức giận, mà còn cười khẽ. Anh nhìn Thẩm Thanh Lan, nói: “Tiếp theo, anh sẽ làm em vui vẻ hơn nữa.”

Cuối cùng cũng giành được quyền chủ động, Phó Hoành Dật không chút khách khí cởi bộ đồ ngủ làm anh điên cuồng ra rồi vứt xuống đất. Sau đó, anh nắm tay Thẩm Thanh Lan đặt lên áo ngủ của mình, cúi đầu nói: “Giúp anh cởi.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, dứt khoát cởi đồ cho anh, trong phòng ngủ nổi lên một mảnh sắc xuân.

Rất lâu sau, phòng ngủ mới yên tĩnh trở lại. Ăn uống no đủ rồi, Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan đã ngủ thiếp đi, hôn lên trán cô một cái, sau đó ôm cô ngủ. Trước khi ngủ, anh chợt nghĩ nếu sau này có thời gian thì phải dẫn vợ đi tiệm đồ lót mua sắm mới được.

***

Thứ bảy, sau khi thức dậy, Thẩm Thanh Lan đến nhà họ Phó. Chủ nhật là lễ mừng thọ 80 tuổi của Chu Hải Minh, ông bạn già của Thẩm lão gia và Phó lão gia. Nhà họ Chu ở thành phố Lâm, cách Thủ đô bốn, năm tiếng đi xe. Để không đến muộn, cũng như để hai vị lão gia có thời gian nghỉ ngơi, hai nhà quyết định thứ bảy đi thành phố Lâm, nghỉ ngơi một đêm, sau đó mới tham gia tiệc mừng thọ.

Ông Chu Hải Minh, Phó lão gia và Thẩm lão gia đều là anh em sống chết có nhau đi ra từ chiến trường, quan hệ sâu sắc. Nếu không phải như vậy, thì hai lão gia cũng sẽ không đến một nơi xa như thế để dự tiệc mừng thọ của Chu lão gia. Dù sao thì ở tuổi của hai ông mà nói, muốn đi xa là một chuyện không dễ gì.

Thẩm Khiêm và Phó Hoành Dật còn ở trong quân đội. Ngày mai, hai người họ từ quân đội đi thẳng tới thành phố Lâm. Công ty Thẩm Quân Dục có một cuộc họp rất quan trọng, nên tối mới có thể đi. Thẩm Hi Đồng bận rộn chuyện dàn nhạc. Cuối cùng, Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung dẫn hai lão gia đi trước.

Thẩm Thanh Lan lái xe, hai lão gia ngồi ghế sau. Theo sau xe Thẩm Thanh Lan còn có một chiếc xe, là vệ sĩ của hai lão gia.

“Thanh Lan, để mẹ lái xe cho, con nghỉ một chút đi.” Hai tiếng sau, Sở Vân Dung nói với Thẩm Thanh Lan, bà lo lắng cô lái xe lâu như vậy sẽ mệt.

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không sao, con lái xe được mà.” Chỉ là lái xe có bốn, năm tiếng đồng hồ, đối với cô là quá bình thường. Chạy thẳng một đường tới thành phố Lâm, Thẩm Quân Dục đã đặt sẵn khách sạn, nên Thẩm Thanh Lan không cần quan tâm mấy chuyện này.

Thu xếp cho hai vị lão gia xong, Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục, gửi tin nhắn cho Phó Hoành Dật.

“Thanh Lan.” Nghe có người gọi mình, Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu quay lại nhìn. Đó là một cô gái có mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, đeo kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, mặc áo gió màu hạnh, quần jean bó sát người, giày cao gót 10 cm.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên vẻ nghi hoặc. Cô gái gỡ kính ra, cười khẽ, “Mới mấy năm không gặp mà em không còn nhận ra chị nữa sao?”

“Chị Ôn, đã lâu không gặp.” Đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện ý cười.

Ôn Hề Dao đánh giá đàn em của mình, hơn ba năm không gặp, cô hình như còn đẹp hơn cả trước kia.

Ôn Hề Dao vốn định về phòng, nhưng khi tình cờ gặp lại Thẩm Thanh Lan, cô ấy liền đổi ý tìm một quán cà phê ngồi, “Chị Ôn, chị về khi nào vậy?”

“Mới về được vài ngày thôi. Em tốt nghiệp chưa?”

“Tháng sáu mới tốt nghiệp.” Thẩm Thanh Lan nói. Ôn Hề Dao là đàn chị của cô, lớn hơn cô bốn tuổi. Lúc cô vừa vào đại học, Ôn Hề Dao đang là nghiên cứu sinh, hai người quen nhau trong một dịp tình cờ, không bao lâu sau đó, cô ấy ra nước ngoài. Mấy năm nay, hai người không có liên lạc gì với nhau, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.

Ôn Hề Dao cũng không ngờ sẽ gặp Thẩm Thanh Lan ở đây. Mấy năm nay, cô ấy luôn ở nước ngoài, ít khi về nhà, lại càng ít khi tới Bắc Kinh. Lần này, cô ấy vừa về nước, nên không biết tình hình gần đây của Thẩm Thanh Lan.

Thấy Thẩm Thanh Lan đeo nhẫn, Ôn Hề Dao rất kinh ngạc, “Em kết hôn rồi sao?”

Thẩm Thanh Lan cười cười, “Vâng, em đã kết hôn được hơn nửa năm rồi.”

“Chị vẫn luôn cho rằng em là người theo chủ nghĩa độc thân, không ngờ em kết hôn sớm như vậy.” Ôn Hề Dao thở dài, ấn tượng của cô ấy với Thẩm Thanh Lan còn dừng lại ở mấy năm trước, Thẩm Thanh Lan là một cô gái lạnh lùng, không nói nhiều, cũng không cao ngạo.

Đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên vẻ dịu dàng, “Gặp người thích hợp nên kết hôn. Còn chị, bây giờ chị lên chức ở đâu rồi?”

“Chị vừa về nước, còn chưa suy nghĩ sẽ làm gì. Lần này đến thành phố Lâm là để dự tiệc mừng thọ, nên ở đây hai ngày.”

Tiệc mừng thọ? Mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, “Chị dự tiệc mừng thọ ở khách sạn này hả?”

“Ừ, nhờ vậy mà gặp được em. Chị còn nghĩ một thời gian nữa sẽ tìm em, không ngờ lại gặp ở đây, đúng là duyên phận.” Không phải duyên phận thì là gì? Rõ ràng là hai người không hề hẹn trước vậy mà lại gặp nhau nơi đất khách quê người.

Hai người trò chuyện thêm một lát, sau đó cùng nhau về khách sạn. Bọn Thẩm Thanh Lan ở tầng mười tám, Ôn Hề Dao ở tầng mười bảy.

“Thanh Lan, đây là số điện thoại của chị, có thời gian thì chúng ta liên lạc nhiều hơn nhé.” Ôn Hề Dao đưa một tấm danh thiếp cho Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua, không có chức vụ, chỉ có một cái tên, một số điện thoại và một địa chỉ mail.

“Ok, hẹn gặp lại!”

Tạm biệt Ôn Hề Dao, Thẩm Thanh Lan bỏ danh thiếp vào túi xách, rồi đi về phòng.

Phó Hoành Dật tới khách sạn lúc nửa đêm, vừa kết thúc huấn luyện là anh chạy tới ngay, Thẩm Thanh Lan vẫn chưa ngủ, “Anh đi tắm trước đi, em để đồ của anh trong nhà tắm rồi đấy.”

Trên người Phó Hoành Dật đều là mồ hôi, nên anh không tiến lại ôm Thẩm Thanh Lan, mà chỉ cúi người chạm môi cô một cái, “Cảm ơn vợ!”

Thẩm Thanh Lan cười cười đóng cửa phòng, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy.

Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại nội bộ, bảo nhân viên khách sạn lấy quần áo bẩn của Phó Hoành Dật đi giặt.

Tốc độ tắm của Phó Hoành Dật rất nhanh, Thẩm Thanh Lan vừa mới gọi xong là anh đã bước ra rồi. Thấy tóc anh còn nhỏ nước, cô đi lấy một cái khăn lông.

Bởi vì hôm sau phải dự tiệc mừng thọ, nên cả đêm này Phó Hoành Dật không làm gì cả, mà chỉ ôm Thẩm Thanh Lan ngủ.

***

Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Thẩm Thanh Lan bị Sở Vân Dung kéo đi trang điểm. Khi Thẩm Thanh Lan trở về thì mấy người Thẩm Hi Đồng đã tới.

Từ giây phút Thẩm Thanh Lan xuất hiện, ánh mắt Phó Hoành Dật chưa từng rời khỏi cô. Thẩm Thanh Lan mặc một cái váy dài màu xanh nhạt, tóc búi lên, lộ ra cần cổ trắng nõn và xương quai xanh mê người, trên cổ không đeo gì, chỉ đeo một đôi bông tai màu xanh đậm, rất hợp với chiếc váy trên người cô. Trang sức tinh xảo làm mờ đi sự lạnh nhạt vốn có của cô, cả người tỏa ra sự dịu dàng mềm mại.

Nhìn một Thẩm Thanh Lan như vậy, đáy mắt Phó Hoành Dật tràn đầy vẻ kinh diễm. Anh chưa từng thấy cô trong dáng vẻ lộng lẫy thế này, cô vốn dĩ rất đẹp rồi, anh dù đã nhìn quen dung mạo của cô, nhưng lần này vẫn thấy ngạc nhiên.

Trong mắt Thẩm Hi Đồng tràn đầy ghen tị. Cô ta biết Thẩm Thanh Lan xinh đẹp, nhưng Thẩm Thanh Lan của bây giờ… Thấy Phó Hoành Dật nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lan, cô ta cắn môi.

“Thanh Lan, chúng ta chỉ tham gia tiệc mừng thọ thôi mà, em ăn mặc như vậy…” Cô ta muốn nói lại thôi.

Thẩm Thanh Lan nhìn sang Thẩm Hi Đồng, đáy mắt có thâm ý.

Thật ra thì hôm nay Thẩm Hi Đồng mặc còn long trọng hơn Thẩm Thanh Lan. Người không biết còn tưởng rằng cô ta phải tham dự buổi lễ gì đó rất quan trọng mà cô ta là nhân vật chính đấy. Thế những, chỉ vì sự xuất hiện của Thẩm Thanh Lan, nên cô ta mới không nổi bật như như vậy nữa.

Thẩm Hi Đồng vốn định bày mặt tốt nhất của mình ra trước mặt Phó Hoành Dật, nhưng bây giờ lại bị Thẩm Thanh Lan đoạt mất sự nổi bật, trong lòng càng thêm hận Thẩm Thanh Lan.

“Tôi thấy Lan Lan mặc như thế này chẳng có gì không ổn cả.” Thẩm Quân Dục lạnh nhạt nói. Sau đó nhìn Thẩm Thanh Lan, trong mắt đầy ý cười, “Lan Lan, hôm nay em rất đẹp.”

Thẩm Hi Đồng nhìn Sở Vân Dung với ánh mắt uất ức. Có điều, lần này Sở Vân Dung không bênh cô ta nữa, mà nói: “Mẹ cũng thấy Thanh Lan mặc như thế này rất đẹp. Sắp tới giờ rồi, chúng ta đi thôi, không thể đến trễ tiệc mừng thọ của người ta được.”

Thẩm Hi Đồng sầm mặt lại, rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa, còn trong lòng nghĩ như thế nào, cũng chỉ có mình cô ta biết. Từ khách sạn tới tận hội trường mừng thọ, cô ta không nói lời nào.

Tiệc mừng thọ được tổ chức ở một khách sạn năm sao của thành phố Lâm. Nhà họ Chu ở thành phố Lâm là danh môn vọng tộc, Chu lão gia nhập ngũ sớm, có danh tiếng lớn trong quân đội, đời sau mặc dù không có ai nhập ngũ, nhưng lại có biểu hiện xuất sắc trong giới kinh doanh và chính trị.

“Lan Lan, đây là Chu lão gia, con còn nhớ không?” Thẩm lão gia dẫn Thẩm Thanh Lan tới trước mặt một ông lão, vừa cười vừa nói.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Chu lão gia, bốn năm không gặp, nhìn ông vẫn khỏe mạnh như trước vậy.”

Chu lão gia cười ha ha, “Ông rất khỏe. Mấy năm không gặp, Thẩm đại ca, cháu gái của ông càng lớn càng có tiền đồ. Con bé có bạn trai chưa?”

Chu lão gia không phải là một người không quan tâm đến chuyện bên ngoài, vì vậy ông có nghe nói chuyện của Thẩm Thanh Lan, thấy cháu gái ông bạn già của mình tốt như vậy, liền nghĩ đến cháu trai nhà mình, nếu có thể kết thông gia với nhà họ Thẩm thì quả là tốt.

Có điều, ông vừa nói xong, liền bị Phó lão gia vừa đi tới nghe được, Phó lão gia hừ lạnh, “Cái ông già này, mấy năm không gặp, vừa gặp là muốn cướp cháu dâu tôi, tưởng tôi chết rồi hả?”

“Tôi đâu muốn cướp cháu dâu của ông, tôi hỏi Thẩm đại ca…” Nói được một nửa, ông chợt nhìn sang Thẩm lão gia, “Thẩm đại ca, chuyện này…”

Thẩm lão gia cười tủm tỉm gật đầu, “Đúng vậy, Hoành Dật là cháu rể tôi.”

Chu lão gia tiếc nuối nhìn Thẩm Thanh Lan. Phó lão gia rất là đắc ý, thoả mãn nhìn Phó Hoành Dật đang nói chuyện với người khác ở cách đó không xa. Đứa cháu trai này của ông đã làm một việc rất đúng đắn, đó là cưới Thẩm Thanh Lan vào lúc chưa ai phát hiện ra điểm tốt của con bé. Bây giờ ấy à, hừ hừ, để cho đám người đó thèm chết luôn đi.

Ba vị lão gia nói chuyện với nhau, một mình Thẩm Thanh Lan đứng ở đây cũng có chút không thích hợp. Vì vậy, cô lấy một cái cớ rồi đi tìm Phó Hoành Dật.

Lúc Thẩm Thanh Lan vừa bước vào, có rất nhiều người trong hội trường chú ý tới cô. Nhiều người ở đây biết cô là họa sĩ Lãnh Thanh Thu tiếng tăm lừng lẫy, bọn họ muốn tiến lại bắt chuyện, nhưng cô luôn ở cạnh ba vị lão gia, nên không ai dám lại làm phiền. Bây giờ, thấy cô đi một mình, tất nhiên là bắt đầu rục rịch rồi.

Thẩm Thanh Lan đi được vài bước, thì có một người đàn ông chặn đường, cười lịch sự, nói: “Cô Thẩm, chào cô, tôi là Tô Uy, Tổng Giám đốc của Hằng Thị. Tôi rất thích tranh vẽ của cô, đây là danh thiếp của tôi, không biết có cơ hội được làm quen với cô không?”

Thẩm Thanh Lan chỉ nhìn anh ta, chứ không cầm danh thiếp. Tô Uy cũng không giận, người ta có gia thế tốt, tướng mạo đẹp, lại còn có tài, tất nhiên có quyền được kiêu ngạo.

“Cô Thẩm, tôi không có dụng ý gì khác, tôi chỉ muốn làm bạn bè với cô mà thôi. Bản thân tôi luôn hứng thú với tranh vẽ, đặc biệt khi biết cô Thẩm còn trẻ đã đạt được thành tựu lớn, trở thành một họa sĩ trẻ có tiếng như vậy, vì thế tôi rất tán thưởng cô Thẩm.”

Nghe người đàn ông trước mặt nói xong, trên khuôn mặt lạnh nhạt của Thẩm Thanh Lan vẫn không có cảm xúc gì, ánh mắt của cô rơi xuống danh thiếp người đàn ông đang cầm, ừ… tay người này còn trắng hơn tay của Phó Hoành Dật, trắng thì trắng, nhưng nhìn lại chẳng có sức lực gì.

Thẩm Thanh Lan chưa kịp từ chối, thì có một cánh tay vòng ngang eo cô, một hơi thở đàn ông quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi khiến cô thả lỏng cơ thể.

“Sao lâu vậy mới qua đây? Em đói chưa? Muốn ăn gì đó không?” Giọng nói dịu dàng của Phó Hoành Dật vang lên bên tai Thẩm Thanh Lan, cô gật đầu.

Từ lúc Phó Hoành Dật xuất hiện, Tô Uy vẫn không nói lời nào. Anh ta nhìn chằm chằm cánh tay vòng sang eo Thẩm Thanh Lan của Phó Hoành Dật, thấy cô không có phản ứng gì, là anh ta đã hiểu, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

Anh ta nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật, đây là người đàn ông đi cùng Thẩm Thanh Lan, mặc dù không biết anh là ai, nhưng có lẽ không phải là một nhân vật đơn giản. Anh ta cười ngượng ngùng chào Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật.

“Mới một lát không gặp, mà em đã trêu chọc một đóa hoa đào. Anh có nên cột em bên mình, để trông từng giây từng phút không?” Đến khi thấy cả hai cách khá xa người đàn ông kia, Phó Hoành Dật cúi xuống nói bên tai Thẩm Thanh Lan, trong lời nói mang theo mùi vị chua chua.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Hoa đào của anh cũng không ít.” Cô vừa nói vừa hất cằm, ý bảo Phó Hoành Dật nhìn ánh mắt của các cô gái trong hội trường.

Phó Hoành Dật cười cười, “Hoa đào dù đẹp, cũng đâu đẹp bằng hoa tuyết liên.”

“Vậy nhớ cẩn thận đó. Hoa tuyết liên lạnh, đừng để bản thân mình đóng băng đấy.”

“Không sao, anh rất ấm.”

Hai vợ chồng nhỏ giọng tâm tình, rơi vào trong mắt Thẩm Hi Đồng, lại thêm một lần kích thích.

***

“Xin lỗi, tôi không cố ý, anh không sao chứ?” Ôn Hề Dao xin lỗi người đàn ông trước mặt.

Thẩm Quân Dục nhìn âu phục của mình, bên trên ngực ướt một mảng, tỏa ra mùi rượu nồng nặc.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi vội quá. Hay là anh cởi âu phục ra, tôi giúp anh đem đi giặt?” Ôn Hề Dao thấy Thẩm Quân Dục không có phản ứng gì thì cho là đối phương đang tức giận. Nghĩ cũng đúng, nếu đổi lại là mình, vô duyên vô cớ bị người ta tạt rượu, cũng sẽ tức giận.

“Hay là anh nói cho tôi biết giá của bộ âu phục này, tôi đền cho anh?” Người đàn ông trước mặt tuy không giống người thiếu tiền, nhưng mà ai biết được, có vài người càng có tiền càng tính toán, có khi người này cũng vậy.

“Không sao, tôi tự đi giặt là được rồi, lần sau nhớ chú ý một chút.” Thẩm Quân Dục nhã nhặn nói. Chỉ là một bộ âu phục mà thôi, anh ấy không để bụng. Có điều, mặc đồ bẩn ở tiệc mừng thọ là một hành vi thất lễ, nhưng bây giờ anh ấy cũng không thể đi ra ngoài mua bộ khác được.

Thẩm Quân Dục có chút đau đầu.

Ôn Hề Dao thấy vẻ mặt của anh ấy, càng thêm ngượng ngùng. Cô đề nghị: “Hay là anh cởi áo khoác đưa tôi đi, bây giờ tôi đi giặt sơ chỗ ướt, cho nhạt bớt mùi rượu?”

Thẩm Quân Dục lắc đầu từ chối, “Không cần.” Người phụ nữ trước mặt quả thực là một người đẹp, nhưng lúc này anh ấy chẳng có tâm trạng mà thưởng thức.

Ôn Hề Dao nhường đường cho Thẩm Quân Dục. Anh ấy đi được vài bước thì cởi áo khoác ra, vắt lên tay.

Ôn Hề Dao nhìn theo bóng lưng Thẩm Quân Dục. Cô ấy chợt nhớ ra, người này là cháu trai trưởng của nhà họ Thẩm - Thẩm Quân Dục, thảo nào vừa rồi nhìn rất quen mắt.

Thẩm Quân Dục cũng tốt nghiệp ở Đại học B, lớn hơn cô ấy ba khóa. Năm đó, Thẩm Quân Dục ở trong trường học cũng là nhân vật làm mưa làm gió, tất nhiên là Ôn Hề Dao biết anh ấy.

Chỉ là đã lâu không gặp, mà Thẩm Quân Dục lăn lộn trong giới kinh doanh đã lâu, tất nhiên là không còn giống lúc ở đại học, Ôn Hề Dao nhất thời không nhận ra anh ấy cũng là chuyện dễ hiểu.

Ôn Hề Dao sờ cằm, khuôn mặt có vẻ suy tư.

“Hề Dao.”

Tiếng gọi triền miên, dịu dàng như nước. Ôn Hề Dao rùng mình một cái, cánh tay nổi da gà.

Ôn Hề Dao xoay người, nhìn người đi tới, đáy mắt hiện lên sự chán ghét, “Sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông nhìn Ôn Hề Dao bằng ánh mắt thâm tình, “Anh cố ý tới tìm em đấy. Anh hỏi bác Ôn, bác Ôn nói em đã đến thành phố Lâm, nên anh mới đến đây.” Người đàn ông không nhắc tới chuyện anh ta đã tốn rất nhiều công sức mới có được thiệp mời của nhà họ Chu. Những chuyện này không quan trọng, quan trọng là... anh ta đã gặp được Ôn Hề Dao.

“Tôi đã nói với anh rồi, đừng đi theo tôi nữa.” Ôn Hề Dao buồn bực nói. Người đàn ông này chính là một cái đuôi, theo cô ấy từ trong nước ra nước ngoài, rồi từ nước ngoài về nước, cô ấy đi đâu là anh ta theo đó, đuổi cũng không đi, thật sự là rất phiền phức.

Thấy Ôn Hề Dao không vui, người đàn ông lúng túng nói: “Hề Dao, em đừng giận, anh chỉ muốn gặp em một chút, em không để ý tới anh là được rồi.”

“Đỗ Nam, rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới hiểu, tôi không yêu anh, cũng sẽ không yêu anh, quá khứ không, bây giờ không, tương lai cũng sẽ không.”

Đỗ Nam không hề tức giận, trong mắt tràn đầy bao dung, cưng chiều, như thể người trước mắt chỉ là một đứa trẻ đang giận dỗi. Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Hề Dao nói những lời này, anh ta nghe đã quen tai. Đối với anh ta mà nói, chỉ cần Ôn Hề Dao vẫn chưa kết hôn, thì anh ta vẫn còn có cơ hội.

“Hề Dao, anh biết em không yêu anh, nhưng không sao cả, bây giờ em chưa yêu ai, anh có thể đợi, đợi đến ngày em yêu anh.” Đỗ Nam nói bằng giọng điệu thâm tình.

Ôn Hề Dao siết chặt tay, rất muốn đấm vào mặt Đỗ Nam một cái. Sao lại có người không cần mặt mũi thế này? Bị cô ấy từ chối nhiều lần, chỉ cần là người bình thường đều sẽ bỏ cuộc. Nói nặng, nói nhẹ, cô ấy đều nói hết rồi. Nhưng người này đều xem như không nghe thấy thì cô biết phải làm sao?

Ôn Hề Dao đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Đỗ Nam, thì khóe mắt chợt thấy một bóng người, ánh mắt cô ấy sáng lên, chạy tới ôm cánh tay Thẩm Quân Dục, kéo anh ấy lại trước mặt Đỗ Nam.

“Ai nói tôi không có người yêu? Đây không phải sao?” Ôn Hề Dao chỉ chỉ Thẩm Quân Dục, nói với Đỗ Nam.

Đỗ Nam nhìn Thẩm Quân Dục một cái, nụ cười trên mặt biến mất. Anh ta nói với Ôn Hề Dao: “Hề Dao, em có thể không yêu anh, nhưng không thể tùy tiện nói đùa, nhất là loại đùa như thế này.”

“Tôi không nói đùa, tôi nói nghiêm túc, tôi thật sự yêu người đàn ông này.”

Đỗ Nam đi theo Ôn Hề Dao đã nhiều năm, biết hết phần lớn người bên cạnh Ôn Hề Dao. Anh ta chưa từng gặp người đàn ông trước mặt, cũng chưa từng nghe nhắc tới.

“Hề Dao, chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm, những người em quen anh có thể không biết sao. Em không hề quen biết người này thì làm gì có chuyện yêu hay không yêu.”

“Tôi biết anh ấy, vừa gặp năm phút trước, tôi yêu anh ấy từ ánh nhìn đầu tiên, không được sao?” Ôn Hề Dao bực bội nói.

Thẩm Quân Dục vốn không hiểu ra sao, bây giờ nghe Ôn Hề Dao nói như thế, thì như cười như không nhìn Ôn Hề Dao.

“Hề Dao, em đừng quấy nữa.” Đỗ Nam nói một câu, sau đó nhìn về phía Thẩm Quân Dục, nói: “Anh này, thật là xin lỗi. Đây là bạn gái tôi, hai chúng tôi đang cãi nhau mà cô ấy lại kéo anh vào, thật ngại quá!”

“Ai là bạn gái anh? Ai quấy chứ? Đỗ Nam, tôi nói cho anh biết, anh không được phép nói lung tung.” Ôn Hề Dao tức điên lên, cô ấy đã làm tới mức này mà Đỗ Nam vẫn ngoan cố như vậy.

Cô ấy đảo mắt, bỗng nhiên nhón chân lên, ôm cổ Thẩm Quân Dục, sau đó hôn lên môi anh ấy, còn cố ý dừng lại vài giây, mới buông Thẩm Quân Dục ra.

“Bây giờ tin chưa? Tôi thật sự yêu anh ấy, muốn theo đuổi anh ấy.” Ôn Hề Dao tuyên bố với Đỗ Nam, còn đan tay vào tay Thẩm Quân Dục, giơ qua lại trước mặt Đỗ Nam.

Sắc mặt Đỗ Nam tái nhợt. Anh ta mở to mắt nhìn Ôn Hề Dao, rồi lại nhìn Thẩm Quân Dục, sau đó lảo đảo bước đi.

“Bây giờ có thể buông tôi ra chưa?” Thẩm Quân Dục nói, giọng điệu có chút lạnh lẽo.

Mặt Ôn Hề Dao đỏ lên, vội buông Thẩm Quân Dục ra, cúi đầu nói: “Xin lỗi! thật xin lỗi!” Vừa rồi, cô ấy thật sự không còn cách nào, nếu không sẽ không làm vậy.

Trên mặt Thẩm Quân Dục không còn sự nhã nhặn của thường ngày, mà có chút lạnh lùng, “Bây giờ tôi có thể đi chưa?”

Ôn Hề Dao ngượng ngùng, “Chuyện đó… tôi thật sự là nhất thời không nghĩ ra được cách nào khác. Anh muốn đền cái gì thì cứ việc nói, chỉ cần tôi làm được thì tôi nhất định sẽ làm.”

Thẩm Quân Dục giễu cợt, “Lần sau muốn làm quen thì nên đổi cách khác. Có lẽ sẽ có đàn ông thích kiểu làm quen này, nhưng tôi chắc chắn không phải là loại đàn ông đó.”

Nói xong, Thẩm Quân Dục nghênh ngang bước đi.

Ôn Hề Dao ngây người tại chỗ, một lúc sau mới nhìn theo hướng Thẩm Quân Dục đi, giơ ngón tay giữa lên. Tên khốn kiếp! Anh ta coi cô ấy là người thế nào chứ, còn cho rằng cô ấy đang tìm cách tán tỉnh anh ta.

Cô ấy cũng rất uất ức mà, đây là nụ hôn đầu tiên của cô ấy, cứ như vậy mà mất luôn nụ hôn đầu, cô ấy rất muốn khóc đấy.

Nói ra cũng thấy buồn cười, bởi vì Đỗ Nam mặt dày theo đuổi, anh ta đề phòng bốn phía, do đó Ôn Hề Dao 27 tuổi vẫn chưa có một người bạn trai, chứ đừng nhắc tới chuyện tiếp xúc thân mật.

Sau khi rời khỏi đó, sắc mặt Thẩm Quân Dục có chút khó coi, “Anh, anh sao thế?” Thẩm Thanh Lan hỏi Thẩm Quân Dục.

Sắc mặt Thẩm Quân Dục cứng đờ, lắc đầu nói: “Anh không sao, Hoành Dật đâu rồi?”

Thẩm Quân Dục thấy lạ khi không thấy Phó Hoành Dật.

“Anh ấy vừa gặp một người bạn, nên ra ngoài nói chuyện rồi.”

“Anh, thì ra anh ở đây, em tìm anh đã lâu.” Thẩm Hi Đồng nửa oán giận nửa hờn dỗi nói.

Thẩm Quân Dục đang định nói đùa với Thẩm Thanh Lan, thì thấy cô ta đi qua đây, nụ cười nhạt đi vài phần, “Có việc gì sao?”

Thẩm Hi Đồng tươi cười nhìn Thẩm Quân Dục, giống như một đứa em gái vô cùng sùng bái anh trai của mình, “Anh, bạn của em nói muốn làm quen với anh. Anh có thể qua đó nói vài câu được không?” Cô ta chỉ về một hướng, ở đó có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, thấy Thẩm Hi Đồng chỉ mình, thì nâng ly rượu trong tay lên chào hỏi.

“Anh, đó là cậu chủ của Thượng Thị, cũng là một người nổi bật trong đám trẻ tuổi. Có lẽ sau này hai người còn có cơ hội hợp tác, vậy nên anh đi chào hỏi anh ta với em được không?” Thẩm Hi Đồng nở nụ cười, giọng điệu cầu xin.

Ý cười nơi đáy mắt Thẩm Quân Dục lại giảm đi vài phần, “Thẩm Hi Đồng, không nên tùy tiện đồng ý chuyện mình không làm được.” Ý là từ chối cô ta.

Đáy mắt Thẩm Hi Đồng tối sầm lại. Cô ta đã sớm biết kết quả là như vậy, nhưng chuyện này liên quan tới mặt mũi, cô ta tiếp tục mềm giọng nói: “Anh, ở đây là bên ngoài, trong mắt người ngoài em cũng là người của nhà họ Thẩm, anh cho em chút mặt mũi được không?”

Ý cười trong mắt Thẩm Quân Dục hoàn toàn biến mất. Anh ấy nhìn Thẩm Hi Đồng bằng ánh mắt lạnh lẽo, chỉ là vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng không ai cho rằng đó là một nụ cười ấm áp. Nhất là Thẩm Hi Đồng, cô ta cảm thấy mình đang đối mặt với một ngọn núi băng, lại còn là một ngọn núi băng bao phủ nham thạch nóng chảy, tỏa ra hơi thở đáng sợ.

Thẩm Thanh Lan đứng cạnh Thẩm Quân Dục, tất nhiên cảm giác được tâm trạng anh thay đổi. Cô kéo nhẹ ống tay áo của anh, anh quay đầu nhìn cô một cái, làm dịu ý lạnh nơi đáy mắt, rồi nhìn Thẩm Hi Đồng, vô cảm nói: “Chỉ một lần này, sau này không được viện lý do này nữa.”

Thẩm Hi Đồng thầm thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông này là nhà tài trợ lớn nhất trong buổi biểu diễn sắp tới, cũng là một người đang theo đuổi cô ta. Anh ta tuy không thể so sánh được với Phó Hoành Dật, nhưng cũng là một người trẻ tuổi tài giỏi, Thẩm Hi Đồng không muốn để người ta thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Thẩm Quân Dục theo Thẩm Hi Đồng đi về phía bên kia, Thẩm Thanh Lan nhìn một vòng xung quanh, nhưng không thấy người quen. Cô nhàm chán đi sang bên cạnh lấy một ly sâm banh, thỉnh thoảng uống một ngụm.

Cô có thể cảm giác được những ánh mắt như có như không của những người xung quanh, nhưng cô cũng không để ý, chỉ cần những người đó không tới làm phiền cô là được rồi.

“Thanh Lan, em cũng ở đây sao?” Ôn Hề Dao vừa thoát khỏi một người đàn ông muốn làm quen, định tới đây trốn phiền phức thì thấy Thẩm Thanh Lan.

Cô ấy thật sự không hiểu được, đây rõ ràng là tiệc mừng thọ của Chu lão gia, đâu phải tiệc xem mắt, những người đàn ông đó đâu phải chưa từng thấy phụ nữ, làm gì mà vừa thấy phụ nữ là nhào lên như thế.

Cô ấy biết mình đẹp, nhưng đâu có đẹp đến mức người gặp người thích đâu, làm gì mà đói khát như thế?

Ôn Hề Dao không biết là tối nay cô ấy mặc một chiếc váy đỏ rực, kết hợp với khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, làm cả người cô ấy thêm phần bốc lửa, quyến rũ xinh đẹp. Huống chi, người có thể xuất hiện ở đây, ai mà không có thân phận. Vừa có gia thế, lại vừa xinh đẹp, tất nhiên là lựa chọn hàng đầu của đám đàn ông rồi.

Thẩm Thanh Lan không hề bất ngờ khi nhìn thấy Ôn Hề Dao ở đây, bởi hôm qua cô đã đoán được rồi, “Chị Ôn.”

Ôn Hề Dao cầm ly rượu lên, “Thanh Lan, em đừng gọi chị Ôn nữa, nghe quá xa lại rồi. Sau này cứ gọi chị Dao là được rồi.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, cô cũng không quá quan trọng chuyện xưng hô, cô và đàn chị này tuy chỉ có duyên gặp gỡ vài lần, không thân thiết nhiều, nhưng nói chuyện khá hợp.

“Thanh Lan, em quen biết Chu lão gia hả?” Ôn Hề Dao rất ngạc nhiên khi thấy Thẩm Thanh Lan ở đây.

“Ông em là bạn tri kỷ với ông Chu. Lần này em đi cùng người nhà tới chúc thọ.” Thẩm Thanh Lan giải thích.

“Chị cũng vậy, thực tình chị không quen Chu lão gia nhưng người lớn trong nhà có giao tình với Chu lão gia. Lần này đúng lúc chị về nước, cho nên thay mặt người nhà tới đây dự tiệc mừng thọ.”

Nhà họ Ôn ở phía nam của thành phố Hải, còn nhà họ Chu ở phía bắc của thành phố Lâm, hai nhà ở xa nhau như thế, e rằng giao tình cũng không phải sâu lắm, để người nhà đến dự, có lẽ là vì vừa lúc Ôn Hề Dao đang ở đây.

Sức ảnh hưởng của nhà họ Ôn ở thành phố Hải có thể so sánh với sức ảnh hưởng của nhà họ Phó ở Thủ đô, nghe đâu nhà bọn họ có người làm quan từ triều Thanh, trăm năm thế gia, tất nhiên không phải dòng họ bình thường có thể so sánh được.