Mật Ngọt Hôn Nhân Truyện

Chương 142: Nguyên nhân

Cô gái kia nghe vậy thì bỗng quỳ sụp xuống dưới chân Hàn Dịch, ôm hai chân anh, đau khổ khẩn cầu, “Dịch, đây là đứa con đầu tiên của anh và em. Em xin anh hãy giữ lại nó. Em đảm bảo tuyệt đối sẽ không dùng nó để kiểm soát gì anh cả, càng không cần anh lấy em. Em chỉ là yêu anh, muốn sinh một đứa con thuộc về anh mà thôi. Dịch, em cầu xin anh giữ nó lại.”

Hàn Dịch ghét bỏ nhìn cô ta, hay nói đúng hơn là nhìn đôi tay của cô ta đang ôm chân anh, “Buông ra.”

Giọng điệu của anh ta lạnh lẽo, mắt như kết thành băng. Cô gái kia trắng bệch cả mặt, đành buông tay.

Vu Hiểu Huyên nghe đến đó liền hiểu, thì ra là làm người ta ễnh bụng xong lại muốn vứt bỏ người ta. Không ngờ cái tên trông điển trai này lại cặn bã như thế. Vu Hiểu Huyên liền nổi đóa, lui ra sau một bước rồi đạp cửa phòng riêng ra.

“Cái tên đàn ông phụ bạc, đồ cặn bã này. Không ngờ anh lại là loại người đó, làm người ta ễnh bụng đã không muốn chịu trách nhiệm mà còn ép người ta đi phá thai. Anh có còn là người không hả?” Vu Hiểu Huyên chỉ vào Hàn Dịch mà chửi ầm lên.

Hàn Dịch và cô gái ở dưới đất cũng không ngờ lại có người đến nên ngẩn ra. Sau đó, sắc mặt cô gái dưới đất càng trắng hơn, còn mặt Hàn Dịch thì đen sì.

“Ở đây không có chuyện của cô, đi ra ngoài!” Hàn Dịch lạnh giọng nói, nhìn Vu Hiểu Huyên.

Vu Hiểu Huyên lại không sợ hãi mà nhìn thẳng vào anh, “Sao nào? Dám làm không dám nhận? Uổng cho anh có ngoại hình đẹp như thế, đúng là phí phạm cái gương mặt này, thật không phải đàn ông.”

Hàn Dịch nổi đóa, “Cô thì biết cái gì mà đứng đây nói huơu nói vượn.” Chuyện còn chưa làm rõ đâu.

Vu Hiểu Huyên không sợ chết mà trừng anh.

“Cô trước hết cút ra ngoài cho tôi.” Hàn Dịch không nhìn Vu Hiểu Huyên mà lạnh lùng nhìn cô gái ngồi dưới đất. Cô ta bị anh nhìn như vậy thì cả người phát run lên, cầm lấy túi của mình, chật vật đi ra khỏi phòng.

“Ôi, cô đừng đi, quay lại đây, tôi sẽ giúp cô.” Vu Hiểu Huyên thấy cô ta đi rồi liền định đuổi theo kéo cô ta lại, nhưng lại bị Hàn Dịch nắm cổ tay.

“Bây giờ tính sổ chuyện chúng ta.” Hàn Dịch mỉm cười nhìn cô, sa sầm nói.

Vu Hiểu Huyên có linh cảm không hay, định chạy trốn thì bị Hàn Dịch nắm tay nên không trốn được, đành trừng anh, “Tôi với anh thì có sổ gì mà tính?”

“Cô vừa mới nói ai không phải là đàn ông?” Hàn Dịch cười đến là dịu dàng.

Vu Hiểu Huyên nghẹn họng, “Chẳng nhẽ tôi nói sai sao? Làm người ta lớn bụng rồi lại không chịu trách nhiệm, đây là chuyện mà đàn ông làm ư?”

Thấy cô nhắc lại chuyện đó, sắc mặt Hàn Dịch đen thui, nhưng nụ cười lại càng dịu dàng, “Bây giờ tôi sẽ cho cô biết, tôi có phải đàn ông hay không.”

Nói xong, anh liền cúi đầu hôn lên cái miệng đang lải nhải, khiến anh ta hận đến ngứa răng của Vu Hiểu Huyên.

Vu Hiểu Huyên ngẩn tò te, nhìn gương mặt yêu nghiệt phóng to trước mắt mà đầu óc trống rỗng.

Môi của cô lại mềm mại đến bất ngờ, Hàn Dịch không nhịn được, đưa lưỡi ra liếm, sau đó thuần thục cạy hàm răng của cô ra, bắt đầu chiếm đóng. Anh phải thừa nhận rằng mùi vị của cô bé này thật ra rất ngon.

“Bốp!!!” Vu Hiểu Huyên hoàn hồn, đẩy mạnh anh ra rồi tát một cái lên mặt anh, bịt miệng, sắp phát khóc, “Đồ ẻo lả nhà anh, đồ lưu manh.”

Hàn Dịch sa sầm mặt, ánh mắt càng hiện vẻ tức giận hơi, nhưng thấy đôi mắt long lanh của cô thì liền sững sờ, cơn giận chợt biến mất tăm như một phép mầu.

Anh trơ mắt nhìn Vu Hiểu Huyên

Anh đưa tay sờ lên khuôn mặt bị Vu Hiểu Huyên tát, khẽ hít một hơi. Con bé chết tiệt này, ra tay đúng là ác độc thật. Nhưng trong lòng anh lại ẩn chứa chút áy náy, thật ra anh vừa rồi chỉ muốn đùa với cô bé này một chút, ai ngờ lại mất kiểm soát như vậy.

***

Thẩm Hi Đồng lúc này lại không chú ý Hàn Dịch mà lại nhìn ra sau lưng anh, nơi Thẩm Quân Dục đang đứng lạnh lùng nhìn cô ta.

Sắc mặt cô ta trắng bệch. Không biết Thẩm Quân Dục đến lúc nào, đã thấy được bao nhiêu, nghe được những gì. Nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của anh, cô ta liền túm váy, đây là biểu hiện lúc khẩn trương của cô ta.

“Anh.” Thẩm Hi Đồng gượng gạo nở nụ cười, lên tiếng.

Lúc này, hai người đàn ông kia mới nhìn thấy Thẩm Quân Dục, đang định đi tới nói vài câu thì đã thấy anh đi đến, liền vui vẻ trong lòng.

“Hơn nửa đêm không về nhà mà đến quán bar lăn lộn với người không đứng đắn, phẩm chất của em ở đâu?” Thẩm Quân Dục lãnh đạm hỏi, không hề khách khí.

Thẩm Hi Đồng tái mặt, vốn tưởng rằng trước mặt mọi người, Thẩm Quân Dục sẽ cho cô ta chút mặt mũi, nhưng thật không ngờ anh lại…

Hai người đàn ông không đứng đắn và Lâm Viện: “...”

Hai gã còn chưa trả lời, Lâm Viện đã nhìn Thẩm Quân Dục với vẻ không đồng ý, “Ngài Thẩm, anh nói không đúng rồi, thế nào gọi là người hư hỏng? Chúng tôi là bạn của Hi Đồng, không phải là người hư hỏng mà anh nói, có điều cô em gái còn lại của anh,“ Vừa nói, cô ta vừa nhìn thoáng qua Vu Hiểu Huyên, “Người không được giáo dục từ nhỏ rất thích giao du với mấy kẻ không đứng đắn, may là không ảnh hưởng đến danh dự của Hi Đồng.”

Lâm Viện vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Hi Đồng lại càng tái hơn, thầm trách cô ả nói năng không suy nghĩ.

Sắc mặt Thẩm Quân Dục càng lạnh hơn,“Cô Lâm thật có giáo dục, hôm nào tôi nhất định phải chào hỏi cha cô, ngài Lâm, để xin chỉ dạy vấn đề cách giáo dục của nhà họ Lâm mới được.”

Sắc mặt Lâm Viện trắng bệch, lúc này mới ý thức được hình như cô ta đã gây họa.

Nhớ lại dạo trước, Thẩm Quân Dục đã nói trên một chương trình truyền hình rằng Thẩm Thanh Lan là em gái anh ta yêu thương nhất, chẳng lẽ đây không phải là lời xã giao nói cho người bên ngoài nghe mà lại là thật?

Cô ta nghi ngờ nhìn Thẩm Hi Đồng, chẳng phải nói đây mới là vị thiên kim mà nhà họ Thẩm coi trọng sao? Bà Thẩm đi đâu cũng dẫn cô ta theo, còn con gái ruột rất ít xuất hiện ở bên ngoài. Hơn nữa, nghe Thẩm Hi Đồng nói xa nói gần rằng anh trai cô ta, cũng chính là Thẩm Quân Dục rất cưng chiều cô ta.

“Anh, Viện Viện không có ý đó, cô ấy chỉ…” Thẩm Hi Đồng muốn giải thích thay Lâm Viện. Ở đây, thân phận của Lâm Viện khá là cao, là thiên kim của tập đoàn Lâm Thị, quen biết không ít người.

“Cô ấy chỉ vì cô Vu nói chuyện không khách khí, nên tức giận thay em thôi, chứ không có ý xấu gì.”

“Ha ha.” Hàn Dịch cười khẽ một tiếng, “Hi Đồng, vừa nãy tôi với anh cô vừa xem hết một màn kịch hay lắm đó.”

Ý tức là, chuyện vừa xảy ra bọn họ đều đã thấy hết, không phải Thẩm Hi Đồng cô nói cái gì là bọn họ sẽ tin cái đó.

Cả người Thẩm Hi Đồng cứng đờ, lúng túng nhìn Thẩm Quân Dục, “Anh, em không…”

Thẩm Quân Dục cắt lời cô ta, “Không cần giải thích, anh không quan tâm trước đó em đã nói gì làm gì. Bây giờ anh nói rõ cho em biết, đừng nên mơ thứ không thuộc về mình, em không gánh nổi kết quả đâu.”

Sắc mặt Thẩm Hi Đồng trắng bệch như tờ giấy, nhìn Thẩm Quân Dục với vẻ không thể tin nổi.