Trên sân thi đấu có mấy người đặc biệt đẹp mắt.
Bản thân Vệ Nhạc cũng xinh xắn hồng hào, người chung quanh không nghi ngờ cô nói, họ chỉ hỏi sao cô không theo các anh chị đi thi?
Vệ Nhạc từ nhỏ đã biết cưỡi ngựa, mẹ cho cô một con ngựa con, cô rất thích cùng Gia Gia cưỡi ngựa.
Nhưng mùa đông năm đó, cô ngã bệnh, chú ngựa con không được chăm sóc cũng chết cóng.
Sau đó, mẹ cô qua đời, Gia Gia không còn chơi với cô nữa, cô đã quên mùi vị của việc cưỡi ngựa.
Cô nghĩ đến, đôi mắt đăm đăm.
Phùng Thành cười nói: "Đồ ngốc, không dự thi là vì em đã kết hôn rồi..
Những người muốn giành được lá cờ đều là nam và nữ chưa kết hôn.
Anh trai em vẫn một mình, Trần Tê cũng không phải là chị dâu em.
Cô ấy ở đâu cùng một đường với chúng ta? Ngày mai họ sẽ đi!
Đôi mắt to mê mang của Vệ Nhạc đột nhiên bị sương mù bao phủ, nước mắt to lăn dài trên má rất nhanh.
"Kết hôn...!Một mình...!Ra đi!" Cô lẩm bẩm, rồi bật khóc như thể không có ai xung quanh.
Không chỉ những người lạ, ngay cả Phùng Thành cũng giật mình.
Anh vẫn đắm chìm trong niềm vui của đôi vợ chồng mới cưới, tuy hai gia đình đã nói rõ trước hôn lễ nhưng theo anh, hoàn cảnh của Vệ Nhạc cũng không đến nỗi nào, chỉ là cô kém thông minh hơn người thường một chút, giao tiếp cuộc sống bình thường, không bị cản trở.
Bên cạnh đó, Vệ Nhạc xinh đẹp và dễ thương, Phùng Thành cảm thấy cuộc hôn nhân của mình cũng không lỗ.
Không ngờ lúc này cô lại khóc trước mặt mọi người, không hề báo trước mà đánh anh trở tay không kịp.
Phùng Thành vội vàng vòng tay qua người dỗ dành Vệ Nhạc, lúng túng ra hiệu cho người bên cạnh rằng đầu óc cô không được tốt.
Những người xem đều biểu hiện đã biết trên khuôn mặt họ.
Một cô gái xinh đẹp như vậy kết hôn với một người đàn ông dung mạo tầm thường như vậy, hóa ra là một cô gái ngốc!
Những người trong sân cũng không phát hiện chuyện ngoài đây.
Vệ Gia là một nửa là thí sinh, một nửa là ban tổ chức, một nửa số ngựa trên sân đến từ trường đua của họ.
Anh ấy đang kiểm tra tình trạng của từng con ngựa của mình để tránh những tai nạn do chính mấy con ngựa này gây ra, đó cũng là một trong những lý do khiến anh tham gia.
Trần Tê chăm chú nghe người dẫn chương trình kể một câu chuyện mà cô không biết có thật hay không.
Kể rằng cuộc thi đua ngựa "Cướp cờ" là một phong tục truyền thống dân gian độc đáo của địa phương, bắt nguồn từ một truyền thuyết xa xưa: ngày xưa, một người chăn ngựa đã gặp một nàng tiên xinh đẹp khi đang chăn ngựa.
Nàng tiên nhảy múa trên mây, chàng chăn ngựa đem lòng yêu nàng.
Chàng cưỡi ngựa giật lấy dải lụa nhiều màu sắc trên thắt lưng của tiên nữ, tiên nữ không nỡ dứt bỏ nên xuống phàm trần, cảm động trước tấm chân tình của chàng, hai người thành vợ thành chồng.
Nàng tiên đã không trở lại thiên đình cho đến khi chàng chăn ngựa chết, dòng sông chảy ngang qua đồng cỏ là những giọt nước mắt cô rơi khi rời đi.
Lễ hội ở địa phương vì thế có truyền thống này, trai gái cưỡi ngựa, giật thắt lưng sặc sỡ của nhau để bày tỏ tình cảm, mong khi lấy nhau sẽ được hạnh phúc, tình cảm như chàng chăn ngựa và nàng tiên nữ trong truyền thuyết.
Vì dù sao thì việc giật thắt lưng là không đứng đắn nên nó dần dần được thay thế bằng những lá cờ sặc sỡ trên lưng ngựa, và "Cướp cờ" ra đời từ đây.
Trần Tê nghe xong liền cười.
Câu chuyện này giống như một phiên bản cưỡi ngựa của một nàng tiên, không phải ăn trộm quần áo thì kéo thắt lưng khi ai đó đang tắm, người phàm yêu thần tiên đều đúng là không cần thể diện.
Lá cờ của Vệ Gia có màu xanh lam, Trần Tê đã chọn cho anh ấy khi đăng ký.
Màu xanh lam là màu thân thiện và lãnh đạm, trên lá cờ còn có nhãn dán do cô viết, nếu cô kéo lá cờ xuống, liệu anh có thể vì nó mà đi xuống nhân gian không?
Sau khi Vệ Gia kiểm tra xong, anh quay lại và nhấn mạnh vấn đề an toàn trên sân với họ.
Trần Tê lơ đễnh, anh lại thấp giọng nhắc nhở: "Ở đường đua hẹp cố gắng cùng người khác giữ một khoảng cách, nghe thấy không? Cô cứ như đang lạc cõi thần tiên ấy?"
Trần Tê nói: "Tôi đang nghĩ, nếu chàng chăn ngựa kéo thắt lưng của tiên nữ, quần của tiên nữ có bị tụt ra không?"
"Quần của ai bị tụt, quần ở đâu? Mau chỉ ra cho tôi!" Tôn Kiến Xuyên mải mê chờ trận đấu bắt đầu, không thèm để ý đến những lời hoa mỹ trên sân khấu.
"Ngươi có thể nghĩ ra cái gì bình thường không." Vệ Gia bất đắc dĩ nói, "Tiên sinh không có quần thì cũng có đám mây."
Kỳ thật lời anh nói cũng không có bình thường, Đoạn Yến Phi cười nói: "Mây tác dụng giống nhau?"
Lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc như phóng viên ảnh tiến lên hỏi: "Các người có phải là diễn viên tạm thời được ban tổ chức mời đến không? Có thể cưỡi ngựa tạo dáng vài kiểu không?"
"Diễn viên tạm thời cái gì?" Tôn Kiến Xuyên cảm thấy cực kỳ buồn cười.
"Không phải diễn viên? Vậy các ngươi là khách du lịch sao? Ai da, trời xanh mây trắng, mỹ nam mỹ nữ, tôi có thể chụp cho các ngươi rất nhiều ảnh!" Người nọ giơ máy ảnh nhìn chằm chằm Trần Tê trong chốt lát "Hình như tôi đã gặp bạn ở đâu rồi?"
Trần Tê quay đầu lại hỏi Vệ Gia: "Mấy người còn thuê thợ chụp ảnh?"
Vệ Gia lắc đầu, ra hiệu đối phương lui ra ngoài hàng cách ly.
Người nọ từ trong áo vest lấy ra mấy tấm danh thϊế͙p͙ đưa cho, nói: "Người trẻ tuổi không cần cảnh giác như vậy, tôi không phải người xấu."
Tên của một phóng viên hàng tuần được in trên tấm danh thϊế͙p͙ trên tay anh ta.
Vệ Gia chưa bao giờ nghe nói về tạp chí hàng tuần đó nhưng Trần Tê lại rất quen thuộc.
Đó là một tạp chí hàng tuần nổi tiếng về tin tức giải trí, mẹ cô cũng sẽ xuất hiện trên đó trong thời gian tuyên truyền tác phẩm.
"Vương Hàn Dân, phó tổng biên tập." Tôn Kiến Xuyên cúi đầu đọc to chữ in đậm trên danh thϊế͙p͙.
"Tôi đến vùng nông thôn để tìm hiểu phong tục.
Hình ảnh của bạn rất tốt, tuổi tác cũng thời kỳ đỉnh cao.
Bạn không chụp ảnh cũng không sao.
Có điều như này - chúng tôi hợp tác với xx TV.
Nửa đầu năm sau sẽ có định hướng chương trình truyền hình tìm kiếm tài năng hạng A dành cho giới trẻ, nam nữ trên 18 tuổi đều có thể đăng ký..."
"Âm nhạc? Ban nhạc có thể tham gia không?" Tôn Kiến Xuyên hỏi.
"Chà...!Chương trình của chúng tôi dựa trên các ứng cử viên cá nhân.
Chúng tôi muốn tìm những người trẻ tuổi có thể hát và nhảy, có cá tính và đặc biệt là ngoại hình đẹp.
Cậu rất thích hợp để tham gia đó tiểu soái ca..."
"Tôi không hứng thú."
Tôn Kiến Xuyên thất vọng.
Anh vẫn có thể được coi là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, điều anh muốn là một nền tảng cho phép anh ấy hát hay chứ không phải dựa vào khuôn mặt để lấy lòng khán giả và giám khảo.
Phóng viên giải trí tên Vương Hàn Dân đó biết vô số người, trong số những người trẻ tuổi này, chỉ có chàng trai xinh đẹp này nghe lời anh ta nói, vừa lúc cũng tình cờ trở thành ứng cử viên phù hợp nhất cho yêu cầu chương trình của họ.
"Cậu không cần vội vàng từ chối.
Như tôi đã nói, hình tượng của cậu rất tốt, hơn nữa cậu còn nối bật nhất trong số những người mà tôi từng gặp.
Nếu cậu quyết định tham gia cuộc thi, có thể liên hệ với tôi trước khi kết thúc đăng ký.
Tôi sẽ đảm bảo bạn vượt qua vòng "Thử giọng."
"Tôi tưởng muốn bán mặt mũi mới tìm đến anh?" Tôn Kiến Xuyên không đồng ý.
Anh biết anh đẹp trai, bất cứ ai có mắt đều có thể nhìn thấy điều đó.
Giấc mơ âm nhạc của anh xa tầm với, nhưng những năm gần đây có rất nhiều lời mời anh làm người mẫu báo in và ghi hình các chương trình truyền hình.
Hơn nữa quan hệ giữa nhà bọn họ và Tống Minh Minh, nếu muốn dựa vào ngoại hình mà thử sức mình trong làng giải trí, nhất định không cần phải thông qua người cầm máy ảnh không biết vì sao này.
Ngay khi Vương Hàn Dân tiếc nuối thu tay lại, một bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh đã cầm lấy tấm danh thϊế͙p͙.
Đoạn Yến Phi lễ phép nói: "Cám ơn Tổng biên tập Vương, cậu ấy sẽ cân nhắc."
"Này, chị Yên, tôi nói tôi sẽ cân nhắc khi nào?" Tôn Kiến Xuyên phản đối.
Đoạn Yến Phi cười đem danh thϊế͙p͙ cất đi: "Tự tôi suy nghĩ không được được sao?"
Tôn Kiến Xuyên đang nghi ngờ thì tiếng cồng vang lên.
Trò chơi sắp bắt đầu..